Chương 16
Khốn Thành Hùng Miêu
22/02/2024
Tịch Yến Thanh vẫn nhặt khăn voan lên phủi nhẹ, một lần nữa phủ lên đầu La Phi. Dáng vẻ hôm nay của La Phi, hắn không muốn để nhiều người nhìn thấy.
Vì thế khi tiếng pháo quen thuộc tiếp tục vang lên, thông qua tấm khăn mỏng La Phi chỉ có thể loáng tháng nhìn thấy khói hoa và xác pháo bắn tung tóe, y được Tịch Yến Thanh đỡ xuống ngựa, bọn họ cầm hai đầu lụa đỏ bước vào sân, đám trẻ cười khúc khích đuổi bắt chạy vòng quanh bọn họ, chúng liên tục vung rắc những nắm hạt giống hoa trong tay— đây là tập tục địa phương mang ý nghĩa chúc phúc tân lang tân nương, hy vọng cuộc sống về sau hạnh phúc mỹ mãn, con cháu đầy đàn.
Mãi về sau này La Phi mới biết, hôm đó Tịch Yến Thanh cố ý dặn bọn nhỏ phải rắc nhiều một chút.
"Làm phiền người rồi Lâm gia gia." Tịch Yến Thanh nói với trưởng thôn họ Lâm của thôn Hoa Bình. Lâm gia gia đã hơn bảy mươi, mái tóc hoa râm, hai mắt sáng quắc uy nghiêm, là người công minh chính trực. Ông rất có uy tín trong thôn Hoa Bình, cho nên mỗi cặp đôi trẻ làm lễ thành thân đều mời ông đứng ra chủ trì.
"Nên làm mà thôi. Ta đã nhìn đám hậu bối các cháu lớn lên từng ngày, hiện giờ thành gia lập nghiệp, lão nhân ta vui còn không kịp." Lâm trưởng thôn nói xong thì vỗ vai Tịch Yến Thanh: "Vào thôi, tới giờ lành rồi."
La Phi đang vội nuốt nốt miếng thức ăn trong miệng, nghe vậy lập tức phối hợp đi theo Hàn Húc đứng vào vị trí — hôm nay Hàn Húc là phù dâu, cho nên y luôn đứng bên cạnh hỗ trợ tân nương.
"Nhất bái thiên địa~~~" Lâm gia gia cất giọng hào sảng, chữ "địa" cuối cùng được ông kéo dài thật dài.
"Nhị bái cao đường~~~"
"Phu thê giao bái~~~"
"Lễ~~~thành~~~ Đưa vào động phòng~~~"
Nhóm gia quyến hoan hỉ reo hò, nhưng La Phi lại bất động tại chỗ.
"La Phi, sao thế? Vào phòng tân hôn thôi!" Hàn Húc đứng bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở, không rõ vì sao La Phi đột nhiên trở nên thất thần.
"Chờ một chút." Tịch Yến Thanh gọi sang, hắn thấp giọng nói: "Tủ đầu giường, đồ ăn ở bên trong."
"Biết rồi." Đúng vậy, trong phòng còn có thức ăn! Nghĩ nhiều như vậy để làm gì? Dù sao cũng đã đi tới nước này, trước tiên lấp đầy bụng rồi tính sau.
La Phi lập tức trở nên hăng hái, y được Hàn Húc dìu vào phòng tân hôn. Sau khi cảm thấy xung quanh không còn ai, La Phi vội đóng sầm cửa, vén khăn voan sang một bên.
Tủ! Đầu! Giường!
Y quét mắt rà quanh phòng một lượt, đã tìm thấy ngăn tủ trong mơ. Y kéo mở ngăn tủ, một cái thực hạp xuất hiện. Bề ngoài thực hạp khá cũ kỹ, nhưng mùi thơm bên trong lại vô cùng mê hoặc. Một bát thịt kho trứng, còn có một bát cơm trắng!
Là cơm trắng!!!
"Ngươi, ngươi định ăn cơm sao?" Hàn Húc nhất thời nghẹn lời.
"Ngươi có đói bụng không? Ăn cùng này?" La Phi nhìn bát cơm trắng dẻo, trong lòng có chút không nỡ chia sẻ, nhưng đây là Hàn Húc, y bắt buộc phải mời! Chậc! Bát cơm này sao lại đáng yêu đến vậy? Thực sự đi vào lòng người!
"Nhìn là biết Tịch ca ca chuẩn bị cho ngươi, ta nào dám ăn." Hàn Húc cười nói: "Ta ra ngoài canh cửa, ngươi ăn nhiều một chút, đừng vội."
"Huynh đệ tốt!" La Phi cầm đũa, không tiếp tục rối rắm nữa mà bắt đầu lùa cơm. Về phần bên ngoài kia, cái gì mà thịt này thơm quá, cá này ngon ghê.... các ngươi thích thì cứ ăn, dù sao cũng là gặm bánh bao và húp cháo mà thôi, làm gì có cơm như ta đây!
Cảm giác nhớ cơm da diết, cộng thêm La Phi hôm nay thực sự rất đói, chỉ chốc lát sau một bát cơm đầy đã bị y đánh chén sạch sẽ. Cạnh giường còn bày ấm chè, y rót một chén tráng miệng, sau đó thu dọn thực hạp gọn gàng, một lần nữa giấu vào tủ đầu giường. Lúc này y mới có tâm tư đánh giá căn phòng tân hôn.
Lần đầu tiên đến Tịch gia, La Phi chỉ biết Tịch Yến Thanh là người sạch sẽ, nhưng y không ngờ Tịch Yến Thanh sẽ dọn dẹp phòng ốc tươm tất đến mức này. Nhà họ Tịch có hai gian phòng và một buồng ở giữa coi như phòng khách kết hợp với bệ bếp và bàn ăn, trừ việc không phải loại nhà tường gạch mái ngói, kết cấu căn nhà này khá giống loại nhà hai phòng ngủ một phòng khách thời hiện đại, hơn nữa còn là kiểu kiến trúc bếp mở.
Hiện tại La Phi đang ngồi trong phòng ngủ chính, chiếc giường chiếm một nửa diện tích căn phòng, trên giường trải chiếu trúc, phía Tây kê hai cái tủ. Đây là hai cái tủ mà y từng nhìn thấy trước kia, nhìn cạnh tủ đã bị mài mòn thì biết chúng có niên đại đã từ rất lâu. Điều này cũng không có gì lạ cả, khiến y bất ngờ nhất chính là trên mặt đất còn dựng một cái gương trang điểm mới tinh, còn việc nó được mua từ bao giờ, La Phi cũng không rõ.
Chiếc chăn tân hôn do chính tay y may đã được mang vào phòng, xếp gọn trên giường tân hôn. La Phi thấy nó khá ổn. Y còn sờ s.oạng một hồi, cuối cùng lại yên vị trên giường, bắt đầu suy đoán hôn lễ này rốt cuộc tiêu tốn bao nhiêu bạc.
Ban đầu y cho rằng Tịch Yến Thanh cũng nghèo như y, dù sao lúc trước hắn đã từng nói chỉ trông chờ vào của hồi môn mà y mang sang. Nhưng sau khi tiếp nhận sính lễ và nhìn dáng vẻ hắn đưa bạc cho mình, La Phi có cảm giác Tịch Yến Thanh là đại gia ngầm, nhưng cũng có khả năng hắn không quá giàu có. Lúc này y thực sự hoài nghi về của cải của Tịch Yến Thanh.
Rốt cuộc hắn giàu hay nghèo? Khẳng định không phải kẻ tay trắng, nhưng vậy thì hắn có ít hay nhiều?
Hôm nay hắn cưỡi ngựa đi đón dâu, thời đại này ngựa vô cùng quý giá, một con ngựa loại phổ thông có giá lên đến mấy chục lượng bạc, ngựa tốt thậm chí còn tốn cả trăm lượng. Y vốn là kẻ không biết xem ngựa, hôm nay khi cưỡi ngựa y chỉ cảm thấy con ngựa kia da lông bóng mượt, tứ chi hữu lực. Không phải loại quá tốt thì cũng không đến mức quá tệ, chỉ là con ngựa này từ đâu tới?
Công bằng mà nói, La Phi nhận thấy điều kiện của Tịch Yến Thanh đã tốt hơn La gia rất nhiều. Cửa sổ gỗ trong phòng được dán giấy, hiện tại y cũng không rõ tình huống bên ngoài, nhưng theo quan sát của y, đi theo Tịch Yến Thanh cũng không đến nỗi nào.
Trùng hợp lúc này, khi La Phi đang nghĩ về Tịch Yến Thanh thì hắn cũng nghĩ về y.
Hắn rốt cuộc cũng hiểu vì sao đa số người cổ đại đều muốn thành thân lúc xế chiều, rõ ràng là để sau khi bái đường và tiếp rượu có thể chuồn vào phòng "chén". Tuy rằng chưa đến thời điểm hắn có thể "chén" La Phi, nhưng nếu được vào phòng chẳng phải vẫn "đã con4 mắt" sao? Trời còn sáng trưng, thật khó mà biện lý do về phòng.
Hắn muốn biết La Phi đã ăn no chưa, nhưng khách khứa mỗi người một câu mãi chưa tiếp xong.
Bà con trong thôn đã dùng xong bữa, vậy mà còn không biết ý xách mông rời đi, vẫn tiếp tục ngồi lại dặn dò chúc phúc liên miên. Chẳng qua Tịch Yến Thanh sốt ruột muốn hưởng thụ thời gian riêng tư bên La Phi, cho nên hắn mới cảm thấy thời gian trôi qua thực lâu.
"Ta đã hiểu vì sao đệ nhất quyết muốn thành thân càng sớm càng tốt." Mặt trời đã xuống núi, vị khách cuối cùng đã rời đi, Hàn Dương thấy Tịch Yến Thanh cứ mãi nhìn về hướng phòng tân hôn thì cười nói: "Muốn mau chóng về động phòng phải không?"
"Khụ... phải." Tịch Yến Thanh vậy mà không hề chối.
"Hahahaha, cái tên tiểu tử này!" Hàn Dương không ngờ hắn lại thừa nhận thẳng thắn vậy, anh ta cười thành tiếng: "Được rồi, để bọn ta thu dọn ngoài này, đệ vào phòng ngắm tân nương đi thôi!"
"Không được không được, vẫn nên cùng nhau dọn dẹp đi, nhanh tay nào." Bên ngoài vẫn còn người, sao hắn có thể vào phòng? Hơn nữa đã trôi qua rất lâu mà La Phi không hề có động tĩnh gì, hắn đoán tám, chín phần mười là y đã ngủ. Nghĩ đi nghĩ lại không bằng nhanh chóng dọn dẹp sân vườn ngoài này trước.
Nông thôn thời cổ đại, trên cơ bản mâm cỗ không còn dư lại gì. Chút thịt cá còn thừa thì gói lại chia cho nhóm người nấu cỗ, cảm ơn bọn họ đã tới phụ giúp. Sau đó lại gom hạt dưa và đậu phộng, phân cho mỗi người một ít mang về. Hiện tại chỉ cần rửa bát, lau bàn xếp ghế mang trả người dân quanh đây, rồi vẩy nước quét sân là xong.
Tịch Yến Thanh không dám cãi lời Lý Nguyệt Hoa, đành để bà phụ trách công việc rửa bát, còn hắn nhận nhiệm vụ lau dọn bàn ghế. Vốn là người đứng ra mượn bàn ghế, một lúc sau La Cát đã có mặt, hắn chỉ chồng bàn ghế trước cổng nói: "Tịch đệ, chồng này đệ xếp gọn vào, còn lại để ta và Hàn Dương thu dọn nốt. Hôm nay đệ nghỉ ngơi sớm chút."
Tịch Yến Thanh sao có thể không biết xấu hổ mà để Hàn Dương và La Cát nhận hết: "Cả ba chúng ta cùng làm, cùng nhau đi trả là được."
Hàn Dương cười hào sảng chụp vai Tịch Yến Thanh: "Cái tên tiểu tử này, sao có thể để tân lang đi trả bàn ghế? Đừng khách khí với bọn ta, cũng không phải người ngoài với nhau."
Tịch Yến Thanh suy nghĩ, cảm thấy để La Phi ở nhà một mình có điểm không thích hợp, bởi vậy hắn gật đầu: "Vậy làm phiền các huynh rồi."
Hàn Dương dắt xe bò tới, xếp toàn bộ bàn ghế lên, làm như vậy sẽ tiết kiệm công sức, không cần đi qua đi lại mấy chuyến. La Nghị, La Như còn có Hàn Húc đều đi theo phụ giúp.
Chỉ lát sau Lý Nguyệt Hoa cũng chuẩn bị ra về. La Thiên nói: "Yến Thanh, Nhị Bảo là đứa chưa hiểu chuyện, con lớn tuổi hơn, hy vọng con sẽ bao dung cho nó. Sau này có chuyện gì cứ về nhà tìm cha nương, chúng ta đã là người một nhà, ngàn vạn lần không nên khách khí."
Lý Nguyệt Hoa gật đầu: "Ngày sau để Nhị Bảo về nhà học nấu ăn với Tam Bảo, tránh để các con ăn uống khổ sở."
Tịch Yến Thanh bật cười: "Cha nương yên tâm, con và Nhị Bảo nhất định sẽ sống tốt."
Lý Nguyệt Hoa vốn đang bình thường, nghe vậy lại rơm rớm nước mắt. Có lẽ suy nghĩ của người thời này chính là như vậy, gả con đi chính là mất con, cho nên mặc dù hai nhà cách nhau rất gần nhưng Lý Nguyệt Hoa vẫn cảm thấy đau lòng.
Tịch Yến Thanh không quá lý giải tâm tình này, hắn chỉ có thể an ủi hai vị trưởng bối rồi tiễn bọn họ ra về.
Sau khi đóng cổng hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng thì, chỉ còn lại hắn và La Phi!
Tổ chức một cái hôn lễ ước chừng gầy đi ba cân thịt, hắn nhất định phải chặn tên nhóc La Phi lại, đòi hôn mấy cái bù đắp mới được!
Tịch Yến Thanh hạ quyết tâm rồi rón rén mở cửa, hắn nhìn vào trong phòng, được lắm, vậy mà thực sự đang ngủ!?
Kỳ thực La Phi đã tỉnh ngay khi Tịch Yến Thanh nói chuyện với cha mẹ y trước cổng nhà. Bởi nghe thấy hai chữ "Nhị Bảo" nên y khá mẫn cảm. Nhưng y đột nhiên ý thức được một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng, cho nên y không mở mắt mà giả vờ ngủ tiếp. Nếu, y đang giả sử nếu Tịch Yến Thanh thật sự yêu thích y như những gì y phỏng đoán, vậy có khi nào... có khi nào hắn sẽ đòi y hoàn thành nghĩa vụ vợ chồng? Chính là động phòng hoa chúc, cái loại chuyện ưm ưm a a kia?
Trước kia y nghe người ta nói, khi đàn ông yêu thích một ai đó, đại khái chính là... muốn làm em ấy! Muốn làm em ấy! Muốn làm em ấy!
La Phi có thể hiểu điều này, chỉ là y còn chưa chuẩn bị tâm lý! Hơn nữa Tịch Yến Thanh thích y, y lại không thích Tịch Yến Thanh.
Trái lo phải nghĩ một hồi, La Phi cảm thấy giả vờ ngủ là cách tốt nhất, ít nhất ngủ đến sáng mai rồi tính!
Vì thế khi Tịch Yến Thanh dùng đầu ngón tay mơ.n trớn gò má y, toàn thân La Phi đều căng cứng.
Đm! Tình huống gì đây!?
Có lẽ kỹ năng chuyên ngành của La Phi được rèn luyện rất bài bản, Tịch Yến Thanh không hề phát hiện y đang giả vờ. Vì thế sau khi vuốt má La Phi một hồi, Tịch Yến Thanh kìm lòng không đậu mà cúi xuống hôn nhẹ lên môi y, mãi cho đến khi bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa.
Giờ phút này trong lòng La Phi không biết có bao nhiêu con thảo nê mã đang chạy qua, thấy Tịch Yến Thanh đã rời đi, y lập tức ngồi bật dậy! Y sợ nếu còn tiếp tục giả vờ ngủ, một lát nữa sẽ không chỉ là hôn nhẹ lên môi! Mà sẽ là abc xyz thế này thế kia...
Đáng ghét! Vậy là mất nụ hôn đầu rồi!
La Phi sờ môi trừng mắt nhìn ván cửa, cảm giác có gì đó không đúng bèn xỏ giày bước ra ngoài. Đứng ngoài cổng là một nữ nhân khoác áo choàng đen, vóc người cực kỳ cao to, phải cao tới mang tai Tịch Yến Thanh, không nhìn rõ diện mạo. Cô ôm quyền hướng về phía Tịch Yến Thanh: "Tịch đại huynh đệ, ta dắt Truy Phong đi, sau này gặp lại!"
Tịch Yến Thanh cũng ôm quyền đáp lễ, vỗ lưng con ngựa mà hắn cưỡi hôm nay: "Đi đi."
Truy Phong lưu luyến cọ cọ lên người Tịch Yến Thanh, sau đó bước đi cùng nữ nhân kia. Tịch Yến Thanh đứng đó nhìn theo hồi lâu.
Nhìn thấy tình huống này, La Phi nhanh chóng núp sau gốc đào xum xuê nhất trong viện.
"Trốn sau đó làm gì?" Tịch Yến Thanh cũng không phải dạng vừa, hắn bước vào viện rồi đóng cổng cài then. Ngay sau đó hắn quay đầu, ánh mắt phóng thẳng về phía gốc đào.
"Không không, có trốn đâu." Trong lòng La Phi lộp bộp một tiếng, y nghĩ thầm bỏ mợ rồi! Vừa rồi sao y lại chọn gốc đào gầy guộc thế này!
"À, tôi hiểu ý em rồi." Tịch Yến Thanh vừa cười vừa bước dưới tán hoa đào rực rỡ: "Trước kia em nói đêm tân hôn không cho tôi lên giường, cho nên ý của em là..." Tịch Yến Thanh kéo dài giọng nói, chống tay khóa trụ La Phi lên thân cây: "... muốn ở chỗ này?"
"Cái, cái gì ở chỗ này?"
"Đương nhiên là hoàn thành nghĩa vụ của em..." Tịch Yến Thanh cúi sát đầu, nhẹ nhàng hít một hơi mùi hương trên người La Phi: "Phu nhân của tôi..."
"Phu phu phu... Đm họ Tịch, ý tôi không phải là thế này!" Toàn bộ lông trên người La Phi đều dựng đứng, y dùng lực đẩy Tịch Yến Thanh ra: "Anh anh anh anh, anh từ từ đã! Tôi, tôi còn chưa tỉnh ngủ, anh chờ tôi một chút, chỉ một chút thôi! Tôi ngủ thêm một chút! Xong ngay thôi!" La Phi thận trọng chuyển bàn tay đang đặt trên vai y lên thân cây đào, sau đó đi ngang như con cua đang bò, chui một mạch vào phòng!
"Rầm!" Tiếng sập cửa vang lên.
"Chẹp chẹp chẹp..." Tịch Yến Thanh nhìn người vừa chạy trối chết, bật ra một tiếng cười trầm thấp: "Tịch Yến Thanh ơi là Tịch Yến Thanh, đã nói không được vội vàng! Giờ thì hay rồi, người ta bị dọa chạy mất rồi!"
Vì thế khi tiếng pháo quen thuộc tiếp tục vang lên, thông qua tấm khăn mỏng La Phi chỉ có thể loáng tháng nhìn thấy khói hoa và xác pháo bắn tung tóe, y được Tịch Yến Thanh đỡ xuống ngựa, bọn họ cầm hai đầu lụa đỏ bước vào sân, đám trẻ cười khúc khích đuổi bắt chạy vòng quanh bọn họ, chúng liên tục vung rắc những nắm hạt giống hoa trong tay— đây là tập tục địa phương mang ý nghĩa chúc phúc tân lang tân nương, hy vọng cuộc sống về sau hạnh phúc mỹ mãn, con cháu đầy đàn.
Mãi về sau này La Phi mới biết, hôm đó Tịch Yến Thanh cố ý dặn bọn nhỏ phải rắc nhiều một chút.
"Làm phiền người rồi Lâm gia gia." Tịch Yến Thanh nói với trưởng thôn họ Lâm của thôn Hoa Bình. Lâm gia gia đã hơn bảy mươi, mái tóc hoa râm, hai mắt sáng quắc uy nghiêm, là người công minh chính trực. Ông rất có uy tín trong thôn Hoa Bình, cho nên mỗi cặp đôi trẻ làm lễ thành thân đều mời ông đứng ra chủ trì.
"Nên làm mà thôi. Ta đã nhìn đám hậu bối các cháu lớn lên từng ngày, hiện giờ thành gia lập nghiệp, lão nhân ta vui còn không kịp." Lâm trưởng thôn nói xong thì vỗ vai Tịch Yến Thanh: "Vào thôi, tới giờ lành rồi."
La Phi đang vội nuốt nốt miếng thức ăn trong miệng, nghe vậy lập tức phối hợp đi theo Hàn Húc đứng vào vị trí — hôm nay Hàn Húc là phù dâu, cho nên y luôn đứng bên cạnh hỗ trợ tân nương.
"Nhất bái thiên địa~~~" Lâm gia gia cất giọng hào sảng, chữ "địa" cuối cùng được ông kéo dài thật dài.
"Nhị bái cao đường~~~"
"Phu thê giao bái~~~"
"Lễ~~~thành~~~ Đưa vào động phòng~~~"
Nhóm gia quyến hoan hỉ reo hò, nhưng La Phi lại bất động tại chỗ.
"La Phi, sao thế? Vào phòng tân hôn thôi!" Hàn Húc đứng bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở, không rõ vì sao La Phi đột nhiên trở nên thất thần.
"Chờ một chút." Tịch Yến Thanh gọi sang, hắn thấp giọng nói: "Tủ đầu giường, đồ ăn ở bên trong."
"Biết rồi." Đúng vậy, trong phòng còn có thức ăn! Nghĩ nhiều như vậy để làm gì? Dù sao cũng đã đi tới nước này, trước tiên lấp đầy bụng rồi tính sau.
La Phi lập tức trở nên hăng hái, y được Hàn Húc dìu vào phòng tân hôn. Sau khi cảm thấy xung quanh không còn ai, La Phi vội đóng sầm cửa, vén khăn voan sang một bên.
Tủ! Đầu! Giường!
Y quét mắt rà quanh phòng một lượt, đã tìm thấy ngăn tủ trong mơ. Y kéo mở ngăn tủ, một cái thực hạp xuất hiện. Bề ngoài thực hạp khá cũ kỹ, nhưng mùi thơm bên trong lại vô cùng mê hoặc. Một bát thịt kho trứng, còn có một bát cơm trắng!
Là cơm trắng!!!
"Ngươi, ngươi định ăn cơm sao?" Hàn Húc nhất thời nghẹn lời.
"Ngươi có đói bụng không? Ăn cùng này?" La Phi nhìn bát cơm trắng dẻo, trong lòng có chút không nỡ chia sẻ, nhưng đây là Hàn Húc, y bắt buộc phải mời! Chậc! Bát cơm này sao lại đáng yêu đến vậy? Thực sự đi vào lòng người!
"Nhìn là biết Tịch ca ca chuẩn bị cho ngươi, ta nào dám ăn." Hàn Húc cười nói: "Ta ra ngoài canh cửa, ngươi ăn nhiều một chút, đừng vội."
"Huynh đệ tốt!" La Phi cầm đũa, không tiếp tục rối rắm nữa mà bắt đầu lùa cơm. Về phần bên ngoài kia, cái gì mà thịt này thơm quá, cá này ngon ghê.... các ngươi thích thì cứ ăn, dù sao cũng là gặm bánh bao và húp cháo mà thôi, làm gì có cơm như ta đây!
Cảm giác nhớ cơm da diết, cộng thêm La Phi hôm nay thực sự rất đói, chỉ chốc lát sau một bát cơm đầy đã bị y đánh chén sạch sẽ. Cạnh giường còn bày ấm chè, y rót một chén tráng miệng, sau đó thu dọn thực hạp gọn gàng, một lần nữa giấu vào tủ đầu giường. Lúc này y mới có tâm tư đánh giá căn phòng tân hôn.
Lần đầu tiên đến Tịch gia, La Phi chỉ biết Tịch Yến Thanh là người sạch sẽ, nhưng y không ngờ Tịch Yến Thanh sẽ dọn dẹp phòng ốc tươm tất đến mức này. Nhà họ Tịch có hai gian phòng và một buồng ở giữa coi như phòng khách kết hợp với bệ bếp và bàn ăn, trừ việc không phải loại nhà tường gạch mái ngói, kết cấu căn nhà này khá giống loại nhà hai phòng ngủ một phòng khách thời hiện đại, hơn nữa còn là kiểu kiến trúc bếp mở.
Hiện tại La Phi đang ngồi trong phòng ngủ chính, chiếc giường chiếm một nửa diện tích căn phòng, trên giường trải chiếu trúc, phía Tây kê hai cái tủ. Đây là hai cái tủ mà y từng nhìn thấy trước kia, nhìn cạnh tủ đã bị mài mòn thì biết chúng có niên đại đã từ rất lâu. Điều này cũng không có gì lạ cả, khiến y bất ngờ nhất chính là trên mặt đất còn dựng một cái gương trang điểm mới tinh, còn việc nó được mua từ bao giờ, La Phi cũng không rõ.
Chiếc chăn tân hôn do chính tay y may đã được mang vào phòng, xếp gọn trên giường tân hôn. La Phi thấy nó khá ổn. Y còn sờ s.oạng một hồi, cuối cùng lại yên vị trên giường, bắt đầu suy đoán hôn lễ này rốt cuộc tiêu tốn bao nhiêu bạc.
Ban đầu y cho rằng Tịch Yến Thanh cũng nghèo như y, dù sao lúc trước hắn đã từng nói chỉ trông chờ vào của hồi môn mà y mang sang. Nhưng sau khi tiếp nhận sính lễ và nhìn dáng vẻ hắn đưa bạc cho mình, La Phi có cảm giác Tịch Yến Thanh là đại gia ngầm, nhưng cũng có khả năng hắn không quá giàu có. Lúc này y thực sự hoài nghi về của cải của Tịch Yến Thanh.
Rốt cuộc hắn giàu hay nghèo? Khẳng định không phải kẻ tay trắng, nhưng vậy thì hắn có ít hay nhiều?
Hôm nay hắn cưỡi ngựa đi đón dâu, thời đại này ngựa vô cùng quý giá, một con ngựa loại phổ thông có giá lên đến mấy chục lượng bạc, ngựa tốt thậm chí còn tốn cả trăm lượng. Y vốn là kẻ không biết xem ngựa, hôm nay khi cưỡi ngựa y chỉ cảm thấy con ngựa kia da lông bóng mượt, tứ chi hữu lực. Không phải loại quá tốt thì cũng không đến mức quá tệ, chỉ là con ngựa này từ đâu tới?
Công bằng mà nói, La Phi nhận thấy điều kiện của Tịch Yến Thanh đã tốt hơn La gia rất nhiều. Cửa sổ gỗ trong phòng được dán giấy, hiện tại y cũng không rõ tình huống bên ngoài, nhưng theo quan sát của y, đi theo Tịch Yến Thanh cũng không đến nỗi nào.
Trùng hợp lúc này, khi La Phi đang nghĩ về Tịch Yến Thanh thì hắn cũng nghĩ về y.
Hắn rốt cuộc cũng hiểu vì sao đa số người cổ đại đều muốn thành thân lúc xế chiều, rõ ràng là để sau khi bái đường và tiếp rượu có thể chuồn vào phòng "chén". Tuy rằng chưa đến thời điểm hắn có thể "chén" La Phi, nhưng nếu được vào phòng chẳng phải vẫn "đã con4 mắt" sao? Trời còn sáng trưng, thật khó mà biện lý do về phòng.
Hắn muốn biết La Phi đã ăn no chưa, nhưng khách khứa mỗi người một câu mãi chưa tiếp xong.
Bà con trong thôn đã dùng xong bữa, vậy mà còn không biết ý xách mông rời đi, vẫn tiếp tục ngồi lại dặn dò chúc phúc liên miên. Chẳng qua Tịch Yến Thanh sốt ruột muốn hưởng thụ thời gian riêng tư bên La Phi, cho nên hắn mới cảm thấy thời gian trôi qua thực lâu.
"Ta đã hiểu vì sao đệ nhất quyết muốn thành thân càng sớm càng tốt." Mặt trời đã xuống núi, vị khách cuối cùng đã rời đi, Hàn Dương thấy Tịch Yến Thanh cứ mãi nhìn về hướng phòng tân hôn thì cười nói: "Muốn mau chóng về động phòng phải không?"
"Khụ... phải." Tịch Yến Thanh vậy mà không hề chối.
"Hahahaha, cái tên tiểu tử này!" Hàn Dương không ngờ hắn lại thừa nhận thẳng thắn vậy, anh ta cười thành tiếng: "Được rồi, để bọn ta thu dọn ngoài này, đệ vào phòng ngắm tân nương đi thôi!"
"Không được không được, vẫn nên cùng nhau dọn dẹp đi, nhanh tay nào." Bên ngoài vẫn còn người, sao hắn có thể vào phòng? Hơn nữa đã trôi qua rất lâu mà La Phi không hề có động tĩnh gì, hắn đoán tám, chín phần mười là y đã ngủ. Nghĩ đi nghĩ lại không bằng nhanh chóng dọn dẹp sân vườn ngoài này trước.
Nông thôn thời cổ đại, trên cơ bản mâm cỗ không còn dư lại gì. Chút thịt cá còn thừa thì gói lại chia cho nhóm người nấu cỗ, cảm ơn bọn họ đã tới phụ giúp. Sau đó lại gom hạt dưa và đậu phộng, phân cho mỗi người một ít mang về. Hiện tại chỉ cần rửa bát, lau bàn xếp ghế mang trả người dân quanh đây, rồi vẩy nước quét sân là xong.
Tịch Yến Thanh không dám cãi lời Lý Nguyệt Hoa, đành để bà phụ trách công việc rửa bát, còn hắn nhận nhiệm vụ lau dọn bàn ghế. Vốn là người đứng ra mượn bàn ghế, một lúc sau La Cát đã có mặt, hắn chỉ chồng bàn ghế trước cổng nói: "Tịch đệ, chồng này đệ xếp gọn vào, còn lại để ta và Hàn Dương thu dọn nốt. Hôm nay đệ nghỉ ngơi sớm chút."
Tịch Yến Thanh sao có thể không biết xấu hổ mà để Hàn Dương và La Cát nhận hết: "Cả ba chúng ta cùng làm, cùng nhau đi trả là được."
Hàn Dương cười hào sảng chụp vai Tịch Yến Thanh: "Cái tên tiểu tử này, sao có thể để tân lang đi trả bàn ghế? Đừng khách khí với bọn ta, cũng không phải người ngoài với nhau."
Tịch Yến Thanh suy nghĩ, cảm thấy để La Phi ở nhà một mình có điểm không thích hợp, bởi vậy hắn gật đầu: "Vậy làm phiền các huynh rồi."
Hàn Dương dắt xe bò tới, xếp toàn bộ bàn ghế lên, làm như vậy sẽ tiết kiệm công sức, không cần đi qua đi lại mấy chuyến. La Nghị, La Như còn có Hàn Húc đều đi theo phụ giúp.
Chỉ lát sau Lý Nguyệt Hoa cũng chuẩn bị ra về. La Thiên nói: "Yến Thanh, Nhị Bảo là đứa chưa hiểu chuyện, con lớn tuổi hơn, hy vọng con sẽ bao dung cho nó. Sau này có chuyện gì cứ về nhà tìm cha nương, chúng ta đã là người một nhà, ngàn vạn lần không nên khách khí."
Lý Nguyệt Hoa gật đầu: "Ngày sau để Nhị Bảo về nhà học nấu ăn với Tam Bảo, tránh để các con ăn uống khổ sở."
Tịch Yến Thanh bật cười: "Cha nương yên tâm, con và Nhị Bảo nhất định sẽ sống tốt."
Lý Nguyệt Hoa vốn đang bình thường, nghe vậy lại rơm rớm nước mắt. Có lẽ suy nghĩ của người thời này chính là như vậy, gả con đi chính là mất con, cho nên mặc dù hai nhà cách nhau rất gần nhưng Lý Nguyệt Hoa vẫn cảm thấy đau lòng.
Tịch Yến Thanh không quá lý giải tâm tình này, hắn chỉ có thể an ủi hai vị trưởng bối rồi tiễn bọn họ ra về.
Sau khi đóng cổng hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng thì, chỉ còn lại hắn và La Phi!
Tổ chức một cái hôn lễ ước chừng gầy đi ba cân thịt, hắn nhất định phải chặn tên nhóc La Phi lại, đòi hôn mấy cái bù đắp mới được!
Tịch Yến Thanh hạ quyết tâm rồi rón rén mở cửa, hắn nhìn vào trong phòng, được lắm, vậy mà thực sự đang ngủ!?
Kỳ thực La Phi đã tỉnh ngay khi Tịch Yến Thanh nói chuyện với cha mẹ y trước cổng nhà. Bởi nghe thấy hai chữ "Nhị Bảo" nên y khá mẫn cảm. Nhưng y đột nhiên ý thức được một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng, cho nên y không mở mắt mà giả vờ ngủ tiếp. Nếu, y đang giả sử nếu Tịch Yến Thanh thật sự yêu thích y như những gì y phỏng đoán, vậy có khi nào... có khi nào hắn sẽ đòi y hoàn thành nghĩa vụ vợ chồng? Chính là động phòng hoa chúc, cái loại chuyện ưm ưm a a kia?
Trước kia y nghe người ta nói, khi đàn ông yêu thích một ai đó, đại khái chính là... muốn làm em ấy! Muốn làm em ấy! Muốn làm em ấy!
La Phi có thể hiểu điều này, chỉ là y còn chưa chuẩn bị tâm lý! Hơn nữa Tịch Yến Thanh thích y, y lại không thích Tịch Yến Thanh.
Trái lo phải nghĩ một hồi, La Phi cảm thấy giả vờ ngủ là cách tốt nhất, ít nhất ngủ đến sáng mai rồi tính!
Vì thế khi Tịch Yến Thanh dùng đầu ngón tay mơ.n trớn gò má y, toàn thân La Phi đều căng cứng.
Đm! Tình huống gì đây!?
Có lẽ kỹ năng chuyên ngành của La Phi được rèn luyện rất bài bản, Tịch Yến Thanh không hề phát hiện y đang giả vờ. Vì thế sau khi vuốt má La Phi một hồi, Tịch Yến Thanh kìm lòng không đậu mà cúi xuống hôn nhẹ lên môi y, mãi cho đến khi bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa.
Giờ phút này trong lòng La Phi không biết có bao nhiêu con thảo nê mã đang chạy qua, thấy Tịch Yến Thanh đã rời đi, y lập tức ngồi bật dậy! Y sợ nếu còn tiếp tục giả vờ ngủ, một lát nữa sẽ không chỉ là hôn nhẹ lên môi! Mà sẽ là abc xyz thế này thế kia...
Đáng ghét! Vậy là mất nụ hôn đầu rồi!
La Phi sờ môi trừng mắt nhìn ván cửa, cảm giác có gì đó không đúng bèn xỏ giày bước ra ngoài. Đứng ngoài cổng là một nữ nhân khoác áo choàng đen, vóc người cực kỳ cao to, phải cao tới mang tai Tịch Yến Thanh, không nhìn rõ diện mạo. Cô ôm quyền hướng về phía Tịch Yến Thanh: "Tịch đại huynh đệ, ta dắt Truy Phong đi, sau này gặp lại!"
Tịch Yến Thanh cũng ôm quyền đáp lễ, vỗ lưng con ngựa mà hắn cưỡi hôm nay: "Đi đi."
Truy Phong lưu luyến cọ cọ lên người Tịch Yến Thanh, sau đó bước đi cùng nữ nhân kia. Tịch Yến Thanh đứng đó nhìn theo hồi lâu.
Nhìn thấy tình huống này, La Phi nhanh chóng núp sau gốc đào xum xuê nhất trong viện.
"Trốn sau đó làm gì?" Tịch Yến Thanh cũng không phải dạng vừa, hắn bước vào viện rồi đóng cổng cài then. Ngay sau đó hắn quay đầu, ánh mắt phóng thẳng về phía gốc đào.
"Không không, có trốn đâu." Trong lòng La Phi lộp bộp một tiếng, y nghĩ thầm bỏ mợ rồi! Vừa rồi sao y lại chọn gốc đào gầy guộc thế này!
"À, tôi hiểu ý em rồi." Tịch Yến Thanh vừa cười vừa bước dưới tán hoa đào rực rỡ: "Trước kia em nói đêm tân hôn không cho tôi lên giường, cho nên ý của em là..." Tịch Yến Thanh kéo dài giọng nói, chống tay khóa trụ La Phi lên thân cây: "... muốn ở chỗ này?"
"Cái, cái gì ở chỗ này?"
"Đương nhiên là hoàn thành nghĩa vụ của em..." Tịch Yến Thanh cúi sát đầu, nhẹ nhàng hít một hơi mùi hương trên người La Phi: "Phu nhân của tôi..."
"Phu phu phu... Đm họ Tịch, ý tôi không phải là thế này!" Toàn bộ lông trên người La Phi đều dựng đứng, y dùng lực đẩy Tịch Yến Thanh ra: "Anh anh anh anh, anh từ từ đã! Tôi, tôi còn chưa tỉnh ngủ, anh chờ tôi một chút, chỉ một chút thôi! Tôi ngủ thêm một chút! Xong ngay thôi!" La Phi thận trọng chuyển bàn tay đang đặt trên vai y lên thân cây đào, sau đó đi ngang như con cua đang bò, chui một mạch vào phòng!
"Rầm!" Tiếng sập cửa vang lên.
"Chẹp chẹp chẹp..." Tịch Yến Thanh nhìn người vừa chạy trối chết, bật ra một tiếng cười trầm thấp: "Tịch Yến Thanh ơi là Tịch Yến Thanh, đã nói không được vội vàng! Giờ thì hay rồi, người ta bị dọa chạy mất rồi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.