Chương 19
Khốn Thành Hùng Miêu
22/02/2024
Ban đầu La Thiên và Lý Nguyệt Hoa còn lo cho La Phi, sợ y gả tới Tịch gia không quá hai ngày sẽ khóc nháo đòi về, không ngờ đứa con này vậy mà cắm rễ luôn tại nhà chồng. Rõ ràng hai nhà cách nhau rất gần, vậy mà mãi không thấy y về thăm cha mẹ. Vốn Lý Nguyệt Hoa định tới Tịch gia xem La Phi sống thế nào, nhưng bị La Thiên ngăn cản.
"Mới được bao nhiêu ngày?" La Thiên nói: "Bà cứ đợi thêm đi, dù sao vẫn còn lễ lại mặt mà, đừng để Tịch Yến Thanh phải lo nghĩ." Theo tập tục của Vũ Khánh quốc, vợ chồng mới thành thân sẽ có ba lần lại mặt. Lần đầu sẽ là ngày thứ sáu sau khi xuất giá, lần thứ hai là ngày thứ mười sáu, lần cuối là ngày thứ hai mươi sáu. Chọn toàn bộ các ngày "thứ sáu" ngụ ý tương lai về sau thuận lợi mọi bề. Trong khoảng thời gian ở giữa đương nhiên không phải không thể gặp lại cha mẹ ruột, cũng có lúc mẹ đẻ sẽ tới thăm đứa con vừa xuất giá. Nhưng làm vậy thường dễ bị bàn tán sau lưng, không phải nhà ngoại không yên tâm về nhà nội, mà người ngoài sẽ cho rằng cô dâu mới sống không yên ổn bên nhà chồng. Dù sao cũng là chuyện không hay, cho nên thông thường ít người hành xử như vậy, chỉ là sáu ngày tránh gặp mặt mà thôi, cũng không phải quá lâu.
"Thôi được, tôi chỉ là, chỉ là lo hai đứa nó ăn uống không tử tế. Ông nói xem Nhị Bảo nhà ta từ bé tới giờ không biết nấu nướng, Yến Thanh thì vừa xuất ngũ, có lẽ cũng chẳng bao giờ xuống bếp, lỡ chẳng may..."
"Làm gì có nhiều chẳng may vậy? Cái bà này đúng là thích lao tâm khổ tứ!" La Thiên nằm ngửa trên giường, gối đầu lên cánh tay: "Cứ yên tâm đi, bà không thấy ánh mắt của Tịch Yến Thanh lúc nó nhìn Nhị Bảo nhà mình à? Nó cực kỳ thương vợ, khẳng định sẽ không để Nhị Bảo chịu khổ đâu. Hôm nay đi làm đồng tôi gặp Tiểu Chu, Tiểu Chu kể nó thấy hai đứa Yến Thanh và Nhị Bảo cùng nhau làm vườn, nói cười suốt buổi. Sau đó thím Chu ra nhắc Nhị Bảo mới thành thân nhớ chú ý thân thể, Yến Thanh lập tức giành việc không để Nhị Bảo động tay."
"Ài, ông nói xem Nhị Bảo cũng thật là, gả đi một cái là như chim xổ lồng, không thấy bóng dáng đâu."
"Ha tôi nói bà này Lý Nguyệt Hoa, bà xem bà có vô lý không? Bà sợ nó về nhà ăn vạ, lại trách nó không về thăm bà." La Thiên lắc đầu: "Đúng là khó hầu hạ!"
"Không biết ai khó hầu hạ hơn ai!" Lý Nguyệt Hoa trợn mắt: "Không phải là tôi,... tôi chỉ lo cho nó thôi mà. Ông cũng biết bớt hoa mai trên tay nó rất nhạt, nếu thật như lời Tần Quế Chi nói, đến lúc đó tôi lo Nhị Bảo sẽ..."
"Con cái có phúc đức của con cái, đừng nghĩ nhiều nữa! Ngủ đi!"
"Ông đi mà ngủ một mình!" Lý Nguyệt Hoa xoay người, tiếp tục nhớ thương Nhị Bảo của bà. Bà bấm đầu ngón tay tính toán, vẫn còn hai hôm nữa mới được gặp con trai, cảm giác hai ngày thật xa xôi.
Nhưng có một số người nếu cứ mãi nhắc về họ, họ thực sự sẽ xuất hiện.
Sau bữa bánh canh trứng cút của Tịch Yến Thanh, La Phi tiếp tục ăn một bữa bánh rán còn sống bên trong, một bữa khoai tây xào sượng và một bữa khoai tây bởi vì lo chưa chín kỹ nên hầm nát như tương.
Tóm lại, cứ ăn mãi những bữa cơm như vậy khiến La Phi cảm thấy có nguy cơ mắc bệnh dạ dày, cho nên y và Tịch Yến Thanh bàn nhau về La gia học hỏi kinh nghiệm nấu nướng của La Như.
Tịch Yến Thanh còn nói, học tốt thì có thưởng, mỗi ngày đi học y sẽ không bị trừ một văn tiền lương nào cả, ngược lại còn được thêm một văn.
Vì thế sáng sớm hôm sau, La Phi cầm theo chút tiền riêng của mình, tới sạp của Triệu gia mua hai miếng đậu phụ mang về nhà mẹ--- nhắc đến chuyện này, ban đầu La Phi thực sự không để trong lòng, bởi vì y quan niệm nhà ngoại là nơi mà y có thể trở về bất kỳ lúc nào, Tịch Yến Thanh cũng sẽ không phản đối. Không về nhà cha mẹ là vì y cảm thấy chưa cần thiết mà thôi. Còn nữa, hiện giờ y là người làm thuê cho Tịch Yến Thanh, dù sao cũng phải có lương tâm nghề nghiệp, không thể vừa được nhận đã bỏ bê công việc mà rong chơi. Cho nên khi nào thực sự cần thiết y mới về nhà mẹ, ví dụ như ngày hôm nay.
"Cha! Nương! Đại ca! Tam Bảo, Tứ Bảo! Con về rồi đây." La Phi vừa bước vào cổng vừa lớn tiếng gọi: "Mọi người có ở nhà không?"
"Ôi, Nhị Bảo nhà ta đã về rồi." Lý Nguyệt Hoa đeo tạp dề hồ hởi chạy ra: "Nhị Bảo, sao hôm nay con lại về? Để nương nhìn xem nào!"
"Khì khì, nhớ mọi người nên về thôi." La Phi đưa đậu phụ cho Lý Nguyệt Hoa: "Nương, vừa mới mua, còn nóng hổi này."
"Về là tốt rồi, còn mang theo đậu phụ làm gì." La Thiên nói: "Yến Thanh đâu? Sao nó không về cùng con?"
"Hắn cũng đi cùng, nhưng giữa đường gặp Hàn Dương và Trần Hoa Chương cho nên đang đứng ngoài kia nói chuyện." La Phi bước vào nhà: "Tam Bảo đâu?"
"Tam Bảo ngoài vườn kia kìa." La Cát nói: "Mấy ngày vừa rồi đệ sống thế nào?"
"À, cũng không tệ lắm." La Phi định trả lời "tùy tiện", nhưng lại sợ người nhà cho rằng Tịch Yến Thanh đối xử với y không tốt, cho nên y vẫn dùng từ "không tệ". Dù sao công bằng mà nói, Tịch Yến Thanh đối xử với y rất tốt.
"Nhị ca, sao hôm nay huynh lại về?" La Như vừa phủi tay áo vừa bước vào cùng La Nghị từ sân sau. Nó vẫn nhớ hôm nay chưa phải ngày lại mặt.
"Nhị ca muốn học nấu ăn với muội, không thể lãng phí lương thực nữa." La Phi nói thẳng: "Mấy ngày nay sống rất tốt, nhưng đến giờ cơm là phiền lòng, muội cũng biết trước kia ta đâu có xuống bếp, lần này thảm hại quá!"
"Được thôi, để muội chỉ cho huynh mấy món. Huynh yên tâm, chỉ cần vài ngày là nấu được bữa cơm ngon!" La Như vỗ ngực cam đoan, nó cảm thấy nhị ca nhà mình rất thông minh, chỉ là trước kia y không thích dầu mỡ nên tránh xa phòng bếp, nếu y thực sự muốn học nấu ăn khẳng định không thành vấn đề.
"Vậy quyết định thế nhé, về sau mỗi ngày ta sẽ học muội."
"Mỗi ngày? Con định về nhà ở sao?" Lý Nguyệt Hoa nhíu mày hỏi. Bà quả thực nhớ con, nhưng bà không muốn đứa con đã gả đi mà vẫn ở nhà mẹ đẻ, như vậy không tốt cho cả hai bên.
"Vâng, cứ rảnh là về. Yến Thanh đã đồng ý rồi." La Phi nói: "Tránh để hai bọn con bữa đói bữa no. Sáng nay nương làm món gì? Còn dư không? Sáng nay con và Yến Thanh hấp bánh nhưng làm hỏng, cuối cùng chẳng ăn được."
"Buổi sáng chỉ nấu cháo, có cả tương cà tím khô, nhưng cũng hết sạch rồi." Đừng nói bây giờ là mùa xuân, ngay cả mùa thu khi lương thực dồi dào nhất, bọn họ cũng không bao giờ thừa đồ ăn, lúc này đây bụng được lấp đầy đã là may mắn vô cùng. Lý Nguyệt Hoa đau lòng nhìn La Phi: "Nếu con đói bụng để nương làm cho con bát bánh canh nhé, nhanh thôi."
"Thôi không cần đâu nương, Tịch Yến Thanh cũng biết làm món này, hai ngày qua con ăn món ấy triền miên, ăn nhiều đến mức ngấy bánh canh rồi."
"Đã thành thân rồi mà vẫn gọi cả tên họ của nó?" Lý Nguyệt Hoa gõ trán La Phi: "Thế là không được đâu, mau thay đổi đi."
"Nhị ca, nhị ca, Tịch ca đối xử với huynh thế nào? Khẳng định là tốt đúng không?" La Nghị cười hỏi.
"Tốt lắm, hắn lên núi kiếm được năm quả trứng cút, lúc về nhường hết cho ta." Gặp người nào y cũng bị soi mói vấn đề gọi tên chồng, năng lực chú ý của con người nơi này thật là quái dị. Có điều xem ra y nhất định phải sửa miệng.
La Phi không muốn ăn bánh canh, trừ cháo thì không còn món gì khác, làm mì sẽ rất mất thời gian. Cuối cùng La Như phát hiện gói đậu phụ mà La Phi mua tới, nó liền cắt đậu phụ thành miếng to bằng đốt ngón tay, rắc chút muối. Sau đó La Như nhóm lò, lúc này đậu phụ cũng ngấm gia vị, nó làm nóng mỡ lợn rồi rán đậu, bên ngoài hơi sém, bên trong non mềm, ăn rất ngon.
Ban đầu La Phi định ăn đậu phụ chấm tương, nhưng sau khi ăn đậu phụ rán y cảm thấy rất ngon miệng, bởi vậy y quyết định học món này trước. Kỳ thật cũng không cần học, bởi vì khi La Như chế biến y vẫn luôn đứng một bên quan sát, món này không quá phức tạp, chỉ cần nhìn một lần là hiểu.
La Như rán hết một miếng đậu phụ, La Phi ăn một nửa, một nửa để phần Tịch Yến Thanh. Nhưng lúc này mùi thức ăn thơm lừng khiến ai cũng thèm thuồng, La Phi thấy La Nghị vẫn luôn nhìn chằm chằm y thì quyết định rán nốt miếng đậu phụ còn lại. Đúng vậy, miếng thứ hai sẽ do y chế biến, La Như đứng bên cạnh chấm điểm.
"Muội biết nhị ca huynh chỉ cần muốn học là sẽ làm được, khâu vá thêu thùa khó như vậy huynh còn làm tốt, nấu nướng đơn giản thế này sao có thể làm khó huynh!" La Như rất phấn khởi, nó nhón một miếng đậu phụ rán ăn thử, cười tủm tỉm.
"Tam Bảo, muội thấy thế nào? Từ ngày mai cứ gần trưa nhị ca sẽ về nhà, muội nấu món gì nhị ca học món ấy, có được không?" La Phi cảm thấy không cần về nhà quá sớm, giữa trưa có lẽ thích hợp hơn. Nấu cơm trưa phong phú hơn nấu bữa sáng, như vậy y có thể học được nhiều món hơn.
"Được thôi, chuyện này có gì khó."
"Vậy chúng ta quyết định nhé." La Phi phát hiện Tịch Yến Thanh vẫn chưa vào nhà, đậu phụ rán đã nguội lạnh, y chần chừ nói: "Ta ra ngoài xem nào." Sống ở thời này rất khó tìm đồ ăn ngon, tuy rằng đậu phụ rán không phải cao lương mĩ vị nhưng vẫn là đồ ngon, nếu để lạnh sẽ bị đóng mỡ bên ngoài.
Tịch Yến Thanh và Trần Hoa Chương đã hẹn xong thời gian tới nhà đo đạc, hắn bước vào viện La gia thì gặp La Thiên đang đi ra, hai người tán gẫu chút chuyện nên chưa vào nhà.
Đã tới thôn Hoa Bình một thời gian, Tịch Yến Thanh vốn có tính toán trong lòng. Lần trước khi lên núi hắn tìm thấy một loại dược liệu quen thuộc, chỉ là khi ấy bọn họ phải chặt gỗ, hắn không có thời gian hái thuốc. Sau đó hắn lên núi một chuyến nữa để chặt cây sửa lại hàng rào, lúc này hắn mới quan sát kỹ. Nơi này quả thực có một số loại cây thích hợp chuyển về nhà để tự trồng tự chăm sóc.
Hiện tại trời đã ấm lên, nhiều loài thực vật đã bắt đầu đâm chồi, cho nên hắn có thể tìm mấy cây lâu năm, ví dụ như sa sâm. Thứ này thường bò trên thân gỗ và héo khô vào cuối thu, có lúc sẽ thối rữa, nhưng có một số dây vẫn bám quanh thân cây cho nên hắn vẫn tìm được. Rễ sa sâm có thể dùng làm thuốc, cũng có thể ăn, bản thân hắn không biết chế biến nhưng hắn đã ăn thử một lần, đầu tiên ướp gia vị sau đó rán với dầu, mùi vị không tệ lắm, hơi mềm và bở nhưng nhai kỹ lại khá vui miệng. Nếu có thể mang về nhà trồng, chẳng những sau này có thêm một món ăn, về sau còn có thể bán cho tiệm thuốc. Tuy rằng nó không phải dược liệu quý nhưng hắn có thể tìm thêm các loại khác.
Mảnh đất trống mà trước kia La Phi hỏi dùng để làm gì, Tịch Yến Thanh đã lên kế hoạch sẽ gieo trồng dược liệu.
Quan điểm của hắn chính là không thể để miệng ăn núi lở.
Đừng nói là lúc này khi trong tay chẳng có nhiều tiền, ngay cả khi có nhiều tiền cũng không thể quá nhàn rỗi. Nếu muốn sống tốt dưới thời cổ đại, mỗi ngày đều phải bận rộn luôn tay luôn chân.
La Phi bê đĩa đậu phụ rán đi tìm Tịch Yến Thanh, hắn cực kỳ mãn nguyện, cười nói: "Ngươi đút cho ta, ta còn chưa rửa tay."
Cái tên buồn nôn này!
La Phi trừng mặt: "Tịch Yến Thanh ngươi đừng có làm bộ! Có mà ăn là tốt rồi, tự bốc đi!"
Lý Nguyệt Hoa vỗ gáy y một cái: "Cái tên nhóc thối này! Nương đã nói phải sửa lại cách ăn nói đi!"
La Phi uất nghẹn thu lại cái đĩa, trong bụng nghĩ sửa thành thế nào đây!? Không thể gọi "đại lão hổ" được! Còn "phu quân" với gì gì đó vẫn là quên đi...
La Nghị đứng một bên cười sảng khoái: "Hahahaha... nhị ca à gần đây huynh còn bị đánh nhiều hơn cả đệ. Có điều nương ơi, người đừng đánh nhị ca trước mặt Tịch ca, Tịch ca sẽ đau lòng đấy."
La Phi reo thầm đúng rồi! La Nghị gọi Tịch Yến Thanh là "Tịch ca", vậy y cũng gọi là "ca"! Dù sao Tịch Yến Thanh cũng lớn tuổi hơn y mà!
"Khụ..." La Phi hắng giọng, một lần nữa chìa đĩa trước mặt Tịch Yến Thanh: "Thanh ca ăn đi này."
"Ừm." Tịch Yến Thanh cười cười nhận lấy đĩa đậu, miệng nhai nuốt còn mắt dán chặt trên người La Phi. Ăn xong hắn quệt miệng: "Chiều này Trần Hoa Chương và Hàn Húc hẳn là sẽ ghé nhà chúng ta, cùng nhau đo đạc kích thước để đóng đồ. Ngươi tính trước xem muốn đóng tủ bát như thế nào, đến lúc đó còn tả cho hắn."
"Ò, được rồi."
"Còn nữa, bàn xong việc này ngày mai phải bắt đầu ra đồng, ngươi có muốn đi xem không?" Nếu La Phi đi cùng, hắn phải chuẩn bị thêm vài thứ.
"Đi cùng cũng được." La Phi nghĩ ruộng cạn không có đỉa, đi xem ruộng đất nhà mình cũng tốt, về sau không cần chạy khắp nơi tìm người đưa cơm. Nhìn xung quanh không có ai, y bèn hỏi thầm: "Anh muốn trồng cây gì?"
"Ngô xen canh đậu tương."
"Cái quỷ gì vậy?"
"Chính là trồng hỗn hợp hai loại, nếu làm tốt có thể bội thu." Tịch Yến Thanh cười nói: "Chờ tôi trồng xong em sẽ hiểu."
Chuyên ngành mà Tịch Yến Thanh theo học có liên quan đến kỹ thuật nông nghiệp, La Phi không chút nghi ngờ kiến thức chuyên môn của hắn. Nhưng đây là lần đầu tiên y nghe thấy cụm từ "ngô xen canh đậu tương".
Tuy rằng không về nhà vào đúng ngày lại mặt, nhưng người cũng đến rồi, vẫn nên ăn xong bữa cơm rồi về. Cho nên buổi trưa La Phi và Tịch Yến Thanh cọ cơm La gia, sau đó bọn họ cũng không nán lại lâu bởi vì buổi chiều Hàn Húc và Trần Hoa Chương sẽ ghé qua nhà, cơm nước xong xuôi bọn họ cũng lập tức ra về. Lý Nguyệt Hoa gói cho La Phi mấy chiếc bánh rán, vốn bà định gói bánh bao cho y nhưng bột còn chưa nở, chưa kịp hấp. La Như vô cùng hiểu ý mà xào chút khoai tây thái sợi để bọn họ ăn kèm với bánh. Đây là bữa ngon hiếm có, trên đường về nhà La Phi nâng niu chúng vô cùng cẩn thận.
Buổi tối y hâm nóng bánh rán và khoai tây xào, y và Tịch Yến Thanh rốt cuộc cũng được ăn một bữa tử tế--- kỳ thực đối với cuộc sống thời hiện đại mà nói, những thứ này vốn chẳng được coi là quý giá, nhưng sau vài ngày ăn uống tạm bợ, bữa hôm nay chẳng khác gì đào được kho báu.
Ăn xong món bánh, La Phi dọn bàn, sau đó bắt đầu gãi lưng.
Từ sau khi thành thân y còn chưa được tắm, lúc này trời càng ngày càng nóng, y nấu cơm dọn dẹp nhà cửa, còn phải quét tước sân vườn, cơ thể bắt đầu ngứa ngáy. Y đã sớm muốn tắm rửa, chỉ là y không thể tự bê thùng tắm và múc được nhiều nước như vậy, thùng tắm rất nặng và cao, y căn bản không thể nâng một xô nước lên cao như vậy để đổ vào thùng. Kể cả có sức làm xong việc này La Phi cũng sẽ hết hơi để trèo vào tắm rửa.
Lúc này phải nhờ cậy Tịch Yến Thanh.
Tịch Yến Thanh đang ở ngoài nhặt nhạnh rễ cây gì đó, La Phi nhìn không nhận ra là cây gì. Y thò tay gãi má--- đây là động tác y thường làm mỗi khi do dự.
"Có chuyện gì sao?" Tịch Yến Thanh quay đầu nhìn La Phi.
"Tôi muốn tắm rửa, nhưng mà tôi không bê được thùng tắm." La Phi cũng không phát hiện bộ dạng y lúc này tội nghiệp biết bao, La lừa con biến thành Là cún con rồi.
"Đợi một lát tôi giúp em." Tịch Yến Thanh nhìn La Phi bằng ánh mắt dịu dàng: "Em chuẩn bị quần áo trước đi."
"Được thôi, cảm ơn anh!" Thấy Tịch Yến Thanh đã đáp ứng, La Phi quay đầu về phòng. Y mở tủ đầu giường, lấy một bộ quần áo sạch sẽ và một tấm vải bố. Tấm vải này không phải dùng để may quần áo mà y định may rèm cho giá bát.
Ngày mai phải ra ruộng, khẳng định không có thời gian thêu thùa may vá cho nên y muốn trước khi đi ngủ, trong lúc chờ tóc khô sẽ tranh thủ may rèm. Tạm thời y chưa cắt rèm, chỉ thêu hình gì đó lên mặt vải mà thôi.
Tịch Yến Thanh cất gọn mấy miếng phụ tử* rồi vào bếp múc nước giúp La Phi. La Phi đã đun sẵn nồi nước to, chỉ cần hòa thêm nước lạnh là được. Trong bếp có một lu nước, mỗi ngày Tịch Yến Thanh đều dậy sớm gánh nước đổ đầy vào lu, hắn múc nước lạnh trong lu đổ vào thùng tắm trước, sau đó vừa đổ nước nóng vừa thử nhiệt độ.
*phụ tử là một vị thuốc quý trong Đông y
"Như vậy một lát nữa lại phải múc nước mới đổ vào lu sao?" Bình thường một lu nước đầy đủ dùng trong hai, ba ngày. La Phi nói: "Không bằng múc thẳng nước ngoài vườn đổ vào thùng tắm, anh đỡ tốn công."
"Nước múc từ giếng lên rất lạnh, hòa thêm hai nồi nước sôi cũng không đủ ấm cho em tắm. Nước trong lu đã để nửa ngày, bớt giá rồi. Mất chút công sức thôi, đâu phải ngày nào cũng tắm, tôi pha cho em nước nóng già, cứ ngâm thoải mái." Tịch Yến Thanh thử nhiệt độ thấy đã vừa thì cất thùng sang một bên: "Em tắm đi, tôi vào buồng tính toán một chút."
"Ừm." La Phi ngập ngừng: "Cảm ơn Thanh ca."
"Không có gì." Tịch Yến Thanh đã ra đến cửa phòng đột nhiên dừng bước, hắn quay đầu cười hỏi: "Phu nhân nhất quyết không dùng thêm dịch vụ chà lưng sao?"
"Không cần!" La Phi xù lông: "Không thấy tôi gọi thì anh không được đi ra!" Người này chỉ đứng đắn không quá ba giây! Đúng là không nên nghĩ tốt cho anh ta!
La Phi vừa cởi quần áo vừa canh cửa, y sợ Tịch Yến Thanh xông vào. Nhưng Tịch Yến Thanh không hề xuất hiện, ngược lại y như biến thành kẻ điên, mãi đến lúc tắm xong vẫn luôn nghĩ về hắn.
Rốt cuộc hắn đang tính cái gì trong buồng vậy?
Sau khi lau người và thay quần áo mới, La Phi vừa lau tóc vừa mở cửa buồng. Y tuyệt nhiên không hề biết, bộ dạng hai gò má đỏ hồng, hàng lông mi ẩm ướt, toàn thân mang theo hơi nước lúc này của mình đủ để hạ gục một trăm Tịch Yến Thanh!
Tịch Yến Thanh nghe tiếng động thì quay đầu, hắn lập tức quên cả thở...
La Phi vẫn hồn nhiên ngồi xuống giường, ngó đầu nhìn tờ giấy trước mặt Tịch Yến Thanh: "Anh tính cái gì đấy?"
Tịch Yến Thanh không đáp lời. Một lát sau hắn đứng dậy bước về phía giường, cầm cái khăn bố trên tay La Phi, dịu dàng nâng cằm y.
La Phi hơi sửng sốt: "Sao vậy?"
Tịch Yến Thanh vẫn không lên tiếng, hắn chăm chú nhìn khuôn mặt La Phi, sau đó cúi người hôn xuống đôi môi ấy...
"Mới được bao nhiêu ngày?" La Thiên nói: "Bà cứ đợi thêm đi, dù sao vẫn còn lễ lại mặt mà, đừng để Tịch Yến Thanh phải lo nghĩ." Theo tập tục của Vũ Khánh quốc, vợ chồng mới thành thân sẽ có ba lần lại mặt. Lần đầu sẽ là ngày thứ sáu sau khi xuất giá, lần thứ hai là ngày thứ mười sáu, lần cuối là ngày thứ hai mươi sáu. Chọn toàn bộ các ngày "thứ sáu" ngụ ý tương lai về sau thuận lợi mọi bề. Trong khoảng thời gian ở giữa đương nhiên không phải không thể gặp lại cha mẹ ruột, cũng có lúc mẹ đẻ sẽ tới thăm đứa con vừa xuất giá. Nhưng làm vậy thường dễ bị bàn tán sau lưng, không phải nhà ngoại không yên tâm về nhà nội, mà người ngoài sẽ cho rằng cô dâu mới sống không yên ổn bên nhà chồng. Dù sao cũng là chuyện không hay, cho nên thông thường ít người hành xử như vậy, chỉ là sáu ngày tránh gặp mặt mà thôi, cũng không phải quá lâu.
"Thôi được, tôi chỉ là, chỉ là lo hai đứa nó ăn uống không tử tế. Ông nói xem Nhị Bảo nhà ta từ bé tới giờ không biết nấu nướng, Yến Thanh thì vừa xuất ngũ, có lẽ cũng chẳng bao giờ xuống bếp, lỡ chẳng may..."
"Làm gì có nhiều chẳng may vậy? Cái bà này đúng là thích lao tâm khổ tứ!" La Thiên nằm ngửa trên giường, gối đầu lên cánh tay: "Cứ yên tâm đi, bà không thấy ánh mắt của Tịch Yến Thanh lúc nó nhìn Nhị Bảo nhà mình à? Nó cực kỳ thương vợ, khẳng định sẽ không để Nhị Bảo chịu khổ đâu. Hôm nay đi làm đồng tôi gặp Tiểu Chu, Tiểu Chu kể nó thấy hai đứa Yến Thanh và Nhị Bảo cùng nhau làm vườn, nói cười suốt buổi. Sau đó thím Chu ra nhắc Nhị Bảo mới thành thân nhớ chú ý thân thể, Yến Thanh lập tức giành việc không để Nhị Bảo động tay."
"Ài, ông nói xem Nhị Bảo cũng thật là, gả đi một cái là như chim xổ lồng, không thấy bóng dáng đâu."
"Ha tôi nói bà này Lý Nguyệt Hoa, bà xem bà có vô lý không? Bà sợ nó về nhà ăn vạ, lại trách nó không về thăm bà." La Thiên lắc đầu: "Đúng là khó hầu hạ!"
"Không biết ai khó hầu hạ hơn ai!" Lý Nguyệt Hoa trợn mắt: "Không phải là tôi,... tôi chỉ lo cho nó thôi mà. Ông cũng biết bớt hoa mai trên tay nó rất nhạt, nếu thật như lời Tần Quế Chi nói, đến lúc đó tôi lo Nhị Bảo sẽ..."
"Con cái có phúc đức của con cái, đừng nghĩ nhiều nữa! Ngủ đi!"
"Ông đi mà ngủ một mình!" Lý Nguyệt Hoa xoay người, tiếp tục nhớ thương Nhị Bảo của bà. Bà bấm đầu ngón tay tính toán, vẫn còn hai hôm nữa mới được gặp con trai, cảm giác hai ngày thật xa xôi.
Nhưng có một số người nếu cứ mãi nhắc về họ, họ thực sự sẽ xuất hiện.
Sau bữa bánh canh trứng cút của Tịch Yến Thanh, La Phi tiếp tục ăn một bữa bánh rán còn sống bên trong, một bữa khoai tây xào sượng và một bữa khoai tây bởi vì lo chưa chín kỹ nên hầm nát như tương.
Tóm lại, cứ ăn mãi những bữa cơm như vậy khiến La Phi cảm thấy có nguy cơ mắc bệnh dạ dày, cho nên y và Tịch Yến Thanh bàn nhau về La gia học hỏi kinh nghiệm nấu nướng của La Như.
Tịch Yến Thanh còn nói, học tốt thì có thưởng, mỗi ngày đi học y sẽ không bị trừ một văn tiền lương nào cả, ngược lại còn được thêm một văn.
Vì thế sáng sớm hôm sau, La Phi cầm theo chút tiền riêng của mình, tới sạp của Triệu gia mua hai miếng đậu phụ mang về nhà mẹ--- nhắc đến chuyện này, ban đầu La Phi thực sự không để trong lòng, bởi vì y quan niệm nhà ngoại là nơi mà y có thể trở về bất kỳ lúc nào, Tịch Yến Thanh cũng sẽ không phản đối. Không về nhà cha mẹ là vì y cảm thấy chưa cần thiết mà thôi. Còn nữa, hiện giờ y là người làm thuê cho Tịch Yến Thanh, dù sao cũng phải có lương tâm nghề nghiệp, không thể vừa được nhận đã bỏ bê công việc mà rong chơi. Cho nên khi nào thực sự cần thiết y mới về nhà mẹ, ví dụ như ngày hôm nay.
"Cha! Nương! Đại ca! Tam Bảo, Tứ Bảo! Con về rồi đây." La Phi vừa bước vào cổng vừa lớn tiếng gọi: "Mọi người có ở nhà không?"
"Ôi, Nhị Bảo nhà ta đã về rồi." Lý Nguyệt Hoa đeo tạp dề hồ hởi chạy ra: "Nhị Bảo, sao hôm nay con lại về? Để nương nhìn xem nào!"
"Khì khì, nhớ mọi người nên về thôi." La Phi đưa đậu phụ cho Lý Nguyệt Hoa: "Nương, vừa mới mua, còn nóng hổi này."
"Về là tốt rồi, còn mang theo đậu phụ làm gì." La Thiên nói: "Yến Thanh đâu? Sao nó không về cùng con?"
"Hắn cũng đi cùng, nhưng giữa đường gặp Hàn Dương và Trần Hoa Chương cho nên đang đứng ngoài kia nói chuyện." La Phi bước vào nhà: "Tam Bảo đâu?"
"Tam Bảo ngoài vườn kia kìa." La Cát nói: "Mấy ngày vừa rồi đệ sống thế nào?"
"À, cũng không tệ lắm." La Phi định trả lời "tùy tiện", nhưng lại sợ người nhà cho rằng Tịch Yến Thanh đối xử với y không tốt, cho nên y vẫn dùng từ "không tệ". Dù sao công bằng mà nói, Tịch Yến Thanh đối xử với y rất tốt.
"Nhị ca, sao hôm nay huynh lại về?" La Như vừa phủi tay áo vừa bước vào cùng La Nghị từ sân sau. Nó vẫn nhớ hôm nay chưa phải ngày lại mặt.
"Nhị ca muốn học nấu ăn với muội, không thể lãng phí lương thực nữa." La Phi nói thẳng: "Mấy ngày nay sống rất tốt, nhưng đến giờ cơm là phiền lòng, muội cũng biết trước kia ta đâu có xuống bếp, lần này thảm hại quá!"
"Được thôi, để muội chỉ cho huynh mấy món. Huynh yên tâm, chỉ cần vài ngày là nấu được bữa cơm ngon!" La Như vỗ ngực cam đoan, nó cảm thấy nhị ca nhà mình rất thông minh, chỉ là trước kia y không thích dầu mỡ nên tránh xa phòng bếp, nếu y thực sự muốn học nấu ăn khẳng định không thành vấn đề.
"Vậy quyết định thế nhé, về sau mỗi ngày ta sẽ học muội."
"Mỗi ngày? Con định về nhà ở sao?" Lý Nguyệt Hoa nhíu mày hỏi. Bà quả thực nhớ con, nhưng bà không muốn đứa con đã gả đi mà vẫn ở nhà mẹ đẻ, như vậy không tốt cho cả hai bên.
"Vâng, cứ rảnh là về. Yến Thanh đã đồng ý rồi." La Phi nói: "Tránh để hai bọn con bữa đói bữa no. Sáng nay nương làm món gì? Còn dư không? Sáng nay con và Yến Thanh hấp bánh nhưng làm hỏng, cuối cùng chẳng ăn được."
"Buổi sáng chỉ nấu cháo, có cả tương cà tím khô, nhưng cũng hết sạch rồi." Đừng nói bây giờ là mùa xuân, ngay cả mùa thu khi lương thực dồi dào nhất, bọn họ cũng không bao giờ thừa đồ ăn, lúc này đây bụng được lấp đầy đã là may mắn vô cùng. Lý Nguyệt Hoa đau lòng nhìn La Phi: "Nếu con đói bụng để nương làm cho con bát bánh canh nhé, nhanh thôi."
"Thôi không cần đâu nương, Tịch Yến Thanh cũng biết làm món này, hai ngày qua con ăn món ấy triền miên, ăn nhiều đến mức ngấy bánh canh rồi."
"Đã thành thân rồi mà vẫn gọi cả tên họ của nó?" Lý Nguyệt Hoa gõ trán La Phi: "Thế là không được đâu, mau thay đổi đi."
"Nhị ca, nhị ca, Tịch ca đối xử với huynh thế nào? Khẳng định là tốt đúng không?" La Nghị cười hỏi.
"Tốt lắm, hắn lên núi kiếm được năm quả trứng cút, lúc về nhường hết cho ta." Gặp người nào y cũng bị soi mói vấn đề gọi tên chồng, năng lực chú ý của con người nơi này thật là quái dị. Có điều xem ra y nhất định phải sửa miệng.
La Phi không muốn ăn bánh canh, trừ cháo thì không còn món gì khác, làm mì sẽ rất mất thời gian. Cuối cùng La Như phát hiện gói đậu phụ mà La Phi mua tới, nó liền cắt đậu phụ thành miếng to bằng đốt ngón tay, rắc chút muối. Sau đó La Như nhóm lò, lúc này đậu phụ cũng ngấm gia vị, nó làm nóng mỡ lợn rồi rán đậu, bên ngoài hơi sém, bên trong non mềm, ăn rất ngon.
Ban đầu La Phi định ăn đậu phụ chấm tương, nhưng sau khi ăn đậu phụ rán y cảm thấy rất ngon miệng, bởi vậy y quyết định học món này trước. Kỳ thật cũng không cần học, bởi vì khi La Như chế biến y vẫn luôn đứng một bên quan sát, món này không quá phức tạp, chỉ cần nhìn một lần là hiểu.
La Như rán hết một miếng đậu phụ, La Phi ăn một nửa, một nửa để phần Tịch Yến Thanh. Nhưng lúc này mùi thức ăn thơm lừng khiến ai cũng thèm thuồng, La Phi thấy La Nghị vẫn luôn nhìn chằm chằm y thì quyết định rán nốt miếng đậu phụ còn lại. Đúng vậy, miếng thứ hai sẽ do y chế biến, La Như đứng bên cạnh chấm điểm.
"Muội biết nhị ca huynh chỉ cần muốn học là sẽ làm được, khâu vá thêu thùa khó như vậy huynh còn làm tốt, nấu nướng đơn giản thế này sao có thể làm khó huynh!" La Như rất phấn khởi, nó nhón một miếng đậu phụ rán ăn thử, cười tủm tỉm.
"Tam Bảo, muội thấy thế nào? Từ ngày mai cứ gần trưa nhị ca sẽ về nhà, muội nấu món gì nhị ca học món ấy, có được không?" La Phi cảm thấy không cần về nhà quá sớm, giữa trưa có lẽ thích hợp hơn. Nấu cơm trưa phong phú hơn nấu bữa sáng, như vậy y có thể học được nhiều món hơn.
"Được thôi, chuyện này có gì khó."
"Vậy chúng ta quyết định nhé." La Phi phát hiện Tịch Yến Thanh vẫn chưa vào nhà, đậu phụ rán đã nguội lạnh, y chần chừ nói: "Ta ra ngoài xem nào." Sống ở thời này rất khó tìm đồ ăn ngon, tuy rằng đậu phụ rán không phải cao lương mĩ vị nhưng vẫn là đồ ngon, nếu để lạnh sẽ bị đóng mỡ bên ngoài.
Tịch Yến Thanh và Trần Hoa Chương đã hẹn xong thời gian tới nhà đo đạc, hắn bước vào viện La gia thì gặp La Thiên đang đi ra, hai người tán gẫu chút chuyện nên chưa vào nhà.
Đã tới thôn Hoa Bình một thời gian, Tịch Yến Thanh vốn có tính toán trong lòng. Lần trước khi lên núi hắn tìm thấy một loại dược liệu quen thuộc, chỉ là khi ấy bọn họ phải chặt gỗ, hắn không có thời gian hái thuốc. Sau đó hắn lên núi một chuyến nữa để chặt cây sửa lại hàng rào, lúc này hắn mới quan sát kỹ. Nơi này quả thực có một số loại cây thích hợp chuyển về nhà để tự trồng tự chăm sóc.
Hiện tại trời đã ấm lên, nhiều loài thực vật đã bắt đầu đâm chồi, cho nên hắn có thể tìm mấy cây lâu năm, ví dụ như sa sâm. Thứ này thường bò trên thân gỗ và héo khô vào cuối thu, có lúc sẽ thối rữa, nhưng có một số dây vẫn bám quanh thân cây cho nên hắn vẫn tìm được. Rễ sa sâm có thể dùng làm thuốc, cũng có thể ăn, bản thân hắn không biết chế biến nhưng hắn đã ăn thử một lần, đầu tiên ướp gia vị sau đó rán với dầu, mùi vị không tệ lắm, hơi mềm và bở nhưng nhai kỹ lại khá vui miệng. Nếu có thể mang về nhà trồng, chẳng những sau này có thêm một món ăn, về sau còn có thể bán cho tiệm thuốc. Tuy rằng nó không phải dược liệu quý nhưng hắn có thể tìm thêm các loại khác.
Mảnh đất trống mà trước kia La Phi hỏi dùng để làm gì, Tịch Yến Thanh đã lên kế hoạch sẽ gieo trồng dược liệu.
Quan điểm của hắn chính là không thể để miệng ăn núi lở.
Đừng nói là lúc này khi trong tay chẳng có nhiều tiền, ngay cả khi có nhiều tiền cũng không thể quá nhàn rỗi. Nếu muốn sống tốt dưới thời cổ đại, mỗi ngày đều phải bận rộn luôn tay luôn chân.
La Phi bê đĩa đậu phụ rán đi tìm Tịch Yến Thanh, hắn cực kỳ mãn nguyện, cười nói: "Ngươi đút cho ta, ta còn chưa rửa tay."
Cái tên buồn nôn này!
La Phi trừng mặt: "Tịch Yến Thanh ngươi đừng có làm bộ! Có mà ăn là tốt rồi, tự bốc đi!"
Lý Nguyệt Hoa vỗ gáy y một cái: "Cái tên nhóc thối này! Nương đã nói phải sửa lại cách ăn nói đi!"
La Phi uất nghẹn thu lại cái đĩa, trong bụng nghĩ sửa thành thế nào đây!? Không thể gọi "đại lão hổ" được! Còn "phu quân" với gì gì đó vẫn là quên đi...
La Nghị đứng một bên cười sảng khoái: "Hahahaha... nhị ca à gần đây huynh còn bị đánh nhiều hơn cả đệ. Có điều nương ơi, người đừng đánh nhị ca trước mặt Tịch ca, Tịch ca sẽ đau lòng đấy."
La Phi reo thầm đúng rồi! La Nghị gọi Tịch Yến Thanh là "Tịch ca", vậy y cũng gọi là "ca"! Dù sao Tịch Yến Thanh cũng lớn tuổi hơn y mà!
"Khụ..." La Phi hắng giọng, một lần nữa chìa đĩa trước mặt Tịch Yến Thanh: "Thanh ca ăn đi này."
"Ừm." Tịch Yến Thanh cười cười nhận lấy đĩa đậu, miệng nhai nuốt còn mắt dán chặt trên người La Phi. Ăn xong hắn quệt miệng: "Chiều này Trần Hoa Chương và Hàn Húc hẳn là sẽ ghé nhà chúng ta, cùng nhau đo đạc kích thước để đóng đồ. Ngươi tính trước xem muốn đóng tủ bát như thế nào, đến lúc đó còn tả cho hắn."
"Ò, được rồi."
"Còn nữa, bàn xong việc này ngày mai phải bắt đầu ra đồng, ngươi có muốn đi xem không?" Nếu La Phi đi cùng, hắn phải chuẩn bị thêm vài thứ.
"Đi cùng cũng được." La Phi nghĩ ruộng cạn không có đỉa, đi xem ruộng đất nhà mình cũng tốt, về sau không cần chạy khắp nơi tìm người đưa cơm. Nhìn xung quanh không có ai, y bèn hỏi thầm: "Anh muốn trồng cây gì?"
"Ngô xen canh đậu tương."
"Cái quỷ gì vậy?"
"Chính là trồng hỗn hợp hai loại, nếu làm tốt có thể bội thu." Tịch Yến Thanh cười nói: "Chờ tôi trồng xong em sẽ hiểu."
Chuyên ngành mà Tịch Yến Thanh theo học có liên quan đến kỹ thuật nông nghiệp, La Phi không chút nghi ngờ kiến thức chuyên môn của hắn. Nhưng đây là lần đầu tiên y nghe thấy cụm từ "ngô xen canh đậu tương".
Tuy rằng không về nhà vào đúng ngày lại mặt, nhưng người cũng đến rồi, vẫn nên ăn xong bữa cơm rồi về. Cho nên buổi trưa La Phi và Tịch Yến Thanh cọ cơm La gia, sau đó bọn họ cũng không nán lại lâu bởi vì buổi chiều Hàn Húc và Trần Hoa Chương sẽ ghé qua nhà, cơm nước xong xuôi bọn họ cũng lập tức ra về. Lý Nguyệt Hoa gói cho La Phi mấy chiếc bánh rán, vốn bà định gói bánh bao cho y nhưng bột còn chưa nở, chưa kịp hấp. La Như vô cùng hiểu ý mà xào chút khoai tây thái sợi để bọn họ ăn kèm với bánh. Đây là bữa ngon hiếm có, trên đường về nhà La Phi nâng niu chúng vô cùng cẩn thận.
Buổi tối y hâm nóng bánh rán và khoai tây xào, y và Tịch Yến Thanh rốt cuộc cũng được ăn một bữa tử tế--- kỳ thực đối với cuộc sống thời hiện đại mà nói, những thứ này vốn chẳng được coi là quý giá, nhưng sau vài ngày ăn uống tạm bợ, bữa hôm nay chẳng khác gì đào được kho báu.
Ăn xong món bánh, La Phi dọn bàn, sau đó bắt đầu gãi lưng.
Từ sau khi thành thân y còn chưa được tắm, lúc này trời càng ngày càng nóng, y nấu cơm dọn dẹp nhà cửa, còn phải quét tước sân vườn, cơ thể bắt đầu ngứa ngáy. Y đã sớm muốn tắm rửa, chỉ là y không thể tự bê thùng tắm và múc được nhiều nước như vậy, thùng tắm rất nặng và cao, y căn bản không thể nâng một xô nước lên cao như vậy để đổ vào thùng. Kể cả có sức làm xong việc này La Phi cũng sẽ hết hơi để trèo vào tắm rửa.
Lúc này phải nhờ cậy Tịch Yến Thanh.
Tịch Yến Thanh đang ở ngoài nhặt nhạnh rễ cây gì đó, La Phi nhìn không nhận ra là cây gì. Y thò tay gãi má--- đây là động tác y thường làm mỗi khi do dự.
"Có chuyện gì sao?" Tịch Yến Thanh quay đầu nhìn La Phi.
"Tôi muốn tắm rửa, nhưng mà tôi không bê được thùng tắm." La Phi cũng không phát hiện bộ dạng y lúc này tội nghiệp biết bao, La lừa con biến thành Là cún con rồi.
"Đợi một lát tôi giúp em." Tịch Yến Thanh nhìn La Phi bằng ánh mắt dịu dàng: "Em chuẩn bị quần áo trước đi."
"Được thôi, cảm ơn anh!" Thấy Tịch Yến Thanh đã đáp ứng, La Phi quay đầu về phòng. Y mở tủ đầu giường, lấy một bộ quần áo sạch sẽ và một tấm vải bố. Tấm vải này không phải dùng để may quần áo mà y định may rèm cho giá bát.
Ngày mai phải ra ruộng, khẳng định không có thời gian thêu thùa may vá cho nên y muốn trước khi đi ngủ, trong lúc chờ tóc khô sẽ tranh thủ may rèm. Tạm thời y chưa cắt rèm, chỉ thêu hình gì đó lên mặt vải mà thôi.
Tịch Yến Thanh cất gọn mấy miếng phụ tử* rồi vào bếp múc nước giúp La Phi. La Phi đã đun sẵn nồi nước to, chỉ cần hòa thêm nước lạnh là được. Trong bếp có một lu nước, mỗi ngày Tịch Yến Thanh đều dậy sớm gánh nước đổ đầy vào lu, hắn múc nước lạnh trong lu đổ vào thùng tắm trước, sau đó vừa đổ nước nóng vừa thử nhiệt độ.
*phụ tử là một vị thuốc quý trong Đông y
"Như vậy một lát nữa lại phải múc nước mới đổ vào lu sao?" Bình thường một lu nước đầy đủ dùng trong hai, ba ngày. La Phi nói: "Không bằng múc thẳng nước ngoài vườn đổ vào thùng tắm, anh đỡ tốn công."
"Nước múc từ giếng lên rất lạnh, hòa thêm hai nồi nước sôi cũng không đủ ấm cho em tắm. Nước trong lu đã để nửa ngày, bớt giá rồi. Mất chút công sức thôi, đâu phải ngày nào cũng tắm, tôi pha cho em nước nóng già, cứ ngâm thoải mái." Tịch Yến Thanh thử nhiệt độ thấy đã vừa thì cất thùng sang một bên: "Em tắm đi, tôi vào buồng tính toán một chút."
"Ừm." La Phi ngập ngừng: "Cảm ơn Thanh ca."
"Không có gì." Tịch Yến Thanh đã ra đến cửa phòng đột nhiên dừng bước, hắn quay đầu cười hỏi: "Phu nhân nhất quyết không dùng thêm dịch vụ chà lưng sao?"
"Không cần!" La Phi xù lông: "Không thấy tôi gọi thì anh không được đi ra!" Người này chỉ đứng đắn không quá ba giây! Đúng là không nên nghĩ tốt cho anh ta!
La Phi vừa cởi quần áo vừa canh cửa, y sợ Tịch Yến Thanh xông vào. Nhưng Tịch Yến Thanh không hề xuất hiện, ngược lại y như biến thành kẻ điên, mãi đến lúc tắm xong vẫn luôn nghĩ về hắn.
Rốt cuộc hắn đang tính cái gì trong buồng vậy?
Sau khi lau người và thay quần áo mới, La Phi vừa lau tóc vừa mở cửa buồng. Y tuyệt nhiên không hề biết, bộ dạng hai gò má đỏ hồng, hàng lông mi ẩm ướt, toàn thân mang theo hơi nước lúc này của mình đủ để hạ gục một trăm Tịch Yến Thanh!
Tịch Yến Thanh nghe tiếng động thì quay đầu, hắn lập tức quên cả thở...
La Phi vẫn hồn nhiên ngồi xuống giường, ngó đầu nhìn tờ giấy trước mặt Tịch Yến Thanh: "Anh tính cái gì đấy?"
Tịch Yến Thanh không đáp lời. Một lát sau hắn đứng dậy bước về phía giường, cầm cái khăn bố trên tay La Phi, dịu dàng nâng cằm y.
La Phi hơi sửng sốt: "Sao vậy?"
Tịch Yến Thanh vẫn không lên tiếng, hắn chăm chú nhìn khuôn mặt La Phi, sau đó cúi người hôn xuống đôi môi ấy...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.