Chương 12
Phạm Vũ Anh Thư
17/02/2022
Từng mảnh kí ức như những mảnh thuỷ tinh vỡ nát dưới chân năm nào. Hơn bảy năm sáu tháng về trước vào đêm mưa gió ấy Phong ném chiếc cốc trước mặt tôi rít lên:
– Được! Coi như cô giỏi, cút! Cút khỏi cuộc đời tôi, tốt nhất cô đừng xuất hiện trước mặt tôi hoặc cô đi chết luôn đi.
Hơn bảy năm trôi qua rồi, cuối cùng tôi và Phong vẫn gặp lại. Không còn là chửi mắng nhưng hận thù vẫn chưa nguôi. Mỗi lần gặp Phong tôi đều thấy mình không thể bình tĩnh được, đầu óc đều lơ mơ như trên mây trên gió. Bảy năm qua, tôi đã tưởng mình quên được hoá ra chỉ là không dám đối diện với lòng mình. Ngay khoảnh khắc Phong trở về tôi biết mọi thứ mình cố gắng đã biến thành tàn tro.
Khi đang khóc mẹ tôi gọi điện báo bố tôi phải đi công tác vài ngày nên mẹ tôi không vào trông tôi được nữa chỉ có thể gửi cơm vào. Cũng tốt! Với tâm trạng này tôi thật sự muốn ở một mình.
Những ngày nằm viện tiếp theo chỉ có Tuấn gọi điện cho tôi xin tha thứ. Thế nhưng tôi cho anh ta vào danh sách đen tránh nhưng cuộc gọi phiền phức. Sao tôi không nhận ra những mưu mô của anh ta chứ, gọi điện cho bạn tôi làm ở phòng tài nguyên mới biết hai mảnh đất của tôi đang được quy hoạch vào một dự án của Vingroup, tiền đền bù lên đến con số vài tỉ. Vậy mà Tuấn luôn miệng nói mảnh đất đó khỉ ho cò gáy, hoá ra chỉ là cái cớ lấp liếm cho lòng tham cuả gã đàn ông mang tên chồng.
Tôi vui mình vào chăn, không muốn nghĩ ngợi thêm gì cố ru mình vào giấc ngủ. Vậy mà không hiểu sao khi tỉnh dậy chợt thấy gối ướt đẫm.
Ngày tôi ra viện bầu trời nắng to. Miên đưa tôi sang phòng siêu âm để siêu âm lại trước khi ra viện. Mấy ngày hôm nay Phong không khám bệnh cho tôi mà là một bác sĩ trẻ. Đến khi siêu âm xong trở về phòng cũng thấy mẹ tôi đưa cái Mun vào. Thấy tôi nó liền lao đến tóm vào cổ rồi thơm lên má nũng nịu:
– Em nhớ chị Xuân quá đi thôi.
Tôi không có sức ôm con bé lên chỉ thơm lại lên trán rồi cười nói:
– Mun sắp vào lớp một rồi, học được nhiều chữ chưa?
– Em học hết rồi chị ạ.
Mẹ tôi đứng bên cạnh vừa sắp đồ vào túi vừa nói:
– Thấy cô giáo nói con bé học nhanh nhất lớp.
Nghe mẹ tôi nói vậy Mun vênh mặt tự hào:
– Con còn cao lớn nhất lớp nữa đấy mẹ nha. Chị Hà con cô giáo học lớp hai rồi mà còn lùn hơn cả con cơ.
– Rồi rồi, chị xinh nhất, cao nhất, giỏi nhất, được chưa?
Còn chưa kịp nói dứt câu bất chợt Mun liền bật cười chạy ra cửa nói:
– Anh Phong. Em Mun này
Tôi nhìn Phong đang cầm sấp lại liệu đứng bên ngoài, bỗng dưng có chút chột dạ định kéo Mun lại con bé đã tót ra ngoài. Phong thấy Mun vẻ mặt hờ hững lạnh nhạt không đáp. Thế nhưng con bé Mun chẳng một chút gì nao núng túm lấy vạt áo blouse trắng tíu tít:
– Uầy. Anh mặc áo bác sĩ đẹp trai ghê cơ.
Phong nhìn Mun, sự khó chịu hiện rõ lên mặt:
– Buông ra.
– Hihi em sờ một tí ti thôi mà
Bỗng dưng Phong nổi cáu hất mạnh tay con bé Mun rồi quát:
– Không hiểu tiếng Việt à? Buông tay ra.
Cái hất tay của Phong khiến Mun loạng choạng suýt ngã. Thế nhưng anh ta chẳng để tâm đi thẳng. Con bé Mun bỗng ngồi xuống nền đất oà lên khóc. Tôi thấy vậy liền chạy ra ôm lấy con bé, mẹ tôi thì an ủi:
– Anh con đang bận, kia kìa đang có bệnh nhân cấp cứu kìa, con cứ làm phiền anh làm gì
Con bé Mun khóc ấm ức đáp:
– Mẹ nói dối. Là anh ghét con, là anh ghét con
– Không, anh thương con mà
– Con không tin, con phải đi tìm anh
– Con tìm anh làm gì?
– Tìm anh hỏi xem vì sao anh lại ghét con?
– Được rồi, anh đang bận, đợi anh về rồi hỏi sau.
Nói vậy Mun mới chấp nhận đi vào trong. Sắp xếp xong đồ tôi với mẹ tôi xách valy ra ngoài hành lang thanh toán viện phí. Thanh toán xong lại quay về gửi đồ cho viện. Lúc quay về phòng khám ban đầu Miên đang in cho tôi ít đơn thuốc rồi dặn dò:
– Chị về uống thuốc theo đơn bác sĩ kê, có biểu hiện gì bất thường phải tái khám ngay. Hẹn chị một tháng sau khám lại.
Tôi nhận lấy đơn thuốc đi xuống hiệu thuốc mua rồi mới quay lên. Lúc lên đến nơi thấy Miên đang xoa xoa đầu cái Mun cười nói:
– Bác trẻ thật đấy, cháu không nghĩ năm nay bác đã bốn mươi tám tuổi đâu. Ơ nhưng bác năm nay bốn tám tuổi mà phó khoa đã ba mươi ba hai tuổi. Vậy lúc sinh phó khoa bác…
Miên nói đến đây bỗng ngập ngừng, mẹ tôi cũng đỏ bừng mặt bối rối không đáp. Có lẽ thấy mình vô ý Miên lại nói:
– Bé út năm nay học lớp mấy rồi?
– Dạ em học lớp một
– Xinh nhỉ? Chị Xuân cũng xinh, chị Xuân với bé út giống bác, nhưng bé út có đôi mắt giống với phó khoa ghê. Phó khoa chắc giống bố nhiều hơn bác nhỉ?
Miên vừa nói tôi cũng thấy Phong đang đeo đôi găng tay từ phòng mổ trở về. Thấy vậy tôi nhanh chân đi về phía mẹ tôi rồi nói:
– Mẹ, đi thôi xe đang chờ ở dưới
Mẹ tôi gật đầu đẩy valy xuống dưới, thế nhưng con bé Mun thấy Phong chẳng nhưng không đi còn chạy về phía Phong hỏi:
– Anh ơi, anh ghét em hả? Sao anh lại ghét em? Em làm gì sai với anh vậy ạ?
Tôi chạy theo túm lấy tay Mun cất tiếng:
– Mun! Về nhà thôi.
– Không, em phải hỏi anh xem sao anh lại ghét em?
Phong mở cửa ngồi xuống ghế lấy tập tài liệu rồi đáp:
– Phiền phức!
– Vì em phiền phức nên anh ghét em hả? Nhưng em thích anh mà, em thích anh lắm luôn ý. Em phải làm gì để anh không ghét em nữa
Phong hơi sững lại nhìn lên, một giây lát anh ta lấy lại sự bình thản đáp:
– Tránh xa anh ra.
– Anh…
Nói đên đây tôi thấy Mun nghẹn ứ lại, dường như con bé rất tủi thân. Mẹ tôi liền kéo con bé ra ngoài, tôi đợi mẹ tôi đi khuất liền hỏi:
– Chỉ là một đứa nhỏ thôi anh có cần thiết phải đối xử như vậy không?
Phong thấy tôi chưa đi liền đặt bút xuống ngước đôi mắt lên. Đôi mắt vẫn sâu thăm thẳm nhưng không còn trong veo như trước đây. Anh ta gõ ngón tay lên bàn đáp:
– Cô vẫn còn tư cách đứng đây đòi công bằng cho con gái của cô và người khác sao?
Hai chữ người khác được anh ta kéo dài, nhấn mạnh. Tôi nhìn Phong, chợt cúi gằm mặt, né tránh ánh mắt của anh ta.
– Ra ngoài.
Phong ra lệnh cho tôi. Tôi không nói thêm câu gì mở cửa bước ra. Phải rồi, giữa tôi và anh ngoài hận thù thì còn gì để nói chứ? Vậy mà khi xuống đến sảnh dưới tôi cũng phát hiện mắt đã ướt.
Mẹ tôi chờ tôi sẵn ngoài taxi, trên xe bà cất tiếng:
– Đọc địa chỉ đi, mẹ giúp mày xách đồ về rồi còn phải về nhà
Tôi nghe xong ngớ người mới nhớ ra còn chưa nói với mẹ mọi chuyện liền đáp:
– Cứ về nhà mẹ đã.
– Thằng Tuấn đi đâu à?
Trên xe tôi không tiện nói chỉ dặn mẹ về tôi nói sau. Khi xe về đến nhà mẹ tôi gửi Mun sang nhà hàng xóm rồi về rót nước ra chén hỏi:
– Rốt cuộc có chuyện gì?
Tôi nhìn mẹ, hít một hơi thật sâu, lấy hết mọi can đảm tôi mới nói:
– Con và anh Tuấn sắp ly hôn rồi.
Mới nghe đến đây mẹ tôi đã đập tay xuống bàn rít lên:
– Sao lại ly hôn? Thằng Tuấn nó tốt như vậy sao mà ly hôn chứ
Tôi cười trong lòng, tốt? Tốt hay cáo già giảo hoạt? Tôi nhìn mẹ rồi kể lại mọi chuyện với mẹ tôi. Những tưởng nghe xong mẹ tôi sẽ chửi Tuấn thế nhưng mẹ tôi lại gào lên:
– Tao không đồng ý cho mày ly hôn.
Tôi nhìn mẹ tôi kinh ngạc hỏi:
– Mẹ sao thế? Anh ta nɠɵạı ŧìиɦ với bạn của con mà mẹ vẫn bênh?
– Nɠɵạı ŧìиɦ thì sao vẫn tha thứ được.
Tôi không chấp nhận được lý lẽ của mẹ tôi liền cãi:
– Là nɠɵạı ŧìиɦ đấy! Nɠɵạı ŧìиɦ với ai con không nói nhưng ngủ với con Thảo. Mẹ bảo con phải chấp nhận thế nào chứ?
– Mày xem mày đã làm đúng trách nhiệm chưa? Mày có yêu nó thật lòng thật dạ không? Hay đầu óc mày vẫn tư tưởng chuyện khác, người khác?
– Con hỏi mẹ, năm ấy là do ai năm lần bảy lượt dùng bà nội ép con phải bỏ Mun, đến sau này lại tiếp tục dùng bà ép con lấy Tuấn? Bố mẹ dùng tiền để nhà anh ta cưới con, phải, lúc ấy con không hề yêu anh ta, con cưới anh ta vì bị ép nhưng anh ta cũng cưới con vì khoản tiền bố mẹ đưa cho còn gì? Con và anh ta đến với nhau đều không phải vì tình cảm nhưng con chưa từng có tư tưởng phản bội khi cưới Tuấn. Vả lại suốt bốn năm nay con vẫn tròn trách nhiệm, ở nhà ai ốm đau con đều chăm sóc, lương lậu con kiếm được cũng gom góp vào mua nhà mua xe. Còn làm gì sai khiến anh ta phải nɠɵạı ŧìиɦ chứ?
– Nó sai khi nɠɵạı ŧìиɦ, nhưng tao hỏi mày mày có hoàn hảo không? Trước khi lấy nó mày cũng có con riêng, nó chấp nhận được sao mày không chấp nhận tha thứ cho nó một lần?
– Đây là hai chuyện hoàn toàn khác nhau mà mẹ? Chuyện con có Mun chính anh ta tự nói anh ta không muốn nghe, anh ta chấp nhận quá khứ của con. Năm lần bảy lượt định nói anh ta đều gạt đi. Con chưa từng ép anh ta chấp nhận. Còn chuyện nɠɵạı ŧìиɦ khác xa, khác xa mẹ hiểu không?
– Khác nhau chỗ nào? So với mày tao thấy nó vẫn dễ chấp nhận hơn ấy chứ.
Tôi nhắm nghiền mắt lắc đầu đáp:
– Mẹ! Con là con ruột mẹ đấy. Là con ruột của mẹ đấy.
– Phải. Chính vì mày là con ruột tao tao mới muốn tốt cho mày. Nếu nó biết hối lỗi thì mày tha cho nó đi.
– Chuyện này dù mẹ có nói thế nào con cũng không tha được. Con nhất định phải ly hôn
Mẹ tôi nghe xong liền hất văng chén trà xuống đất tức giận rít lên:
– Mày đừng tưởng tao không biết mày nghĩ gì. Từ lúc thằng Phong về mày nung nấu ý định muốn ly hôn thằng Tuấn rồi chứ gì? Mày còn muốn đòi lại con Mun, mày định làm cái trò gì hả? Mày vẫn không quên nó đúng không? Hay mày định quay lại với nó? Định đón con Mun với nó về chung một nhà?
– Mẹ nói gì vậy? Sao mẹ có thể nói ra những lời như vậy?
– Mày đừng tưởng tao không đọc được những suy nghĩ của mày. Có khi chính mày tiết lộ chuyện con Mun ra để đến tai nó.
– Con không hề. Con chưa từng tiết lộ ra, sao mẹ lại nghĩ vậy chứ?
– Nếu mày không hề thì mày quay lại với thằng Tuấn đi, sống an phận đi con ạ. Mày với thằng Phong là anh em, là anh em mày hiểu chứ?
Tôi nghe mẹ tôi nói, bao nhiêu uất ức dồn nén hơn bảy năm nay ùa về. Suốt bảy năm rưỡi trời tôi đã sống khổ sở thế nào? Đến đứa con mình cũng không được gọi một tiếng con ơi. Tôi nhìn mẹ bật khóc gào lên:
– Chuyện gì con cũng có thể nghe mẹ nhưng chuyện này con không thể. Tại sao mẹ phải ép con như vậy? Mẹ sợ con khổ haymẹ ích kỉ, mẹ sợ con khổ hay sợ con ly hôn Tuấn thì sẽ quay lại với Phong ảnh hưởng đến mẹ?
Tôi vừa nói dứt lời mẹ tôi liền tát bốp lên mặt tôi một cái rồi quát:
– Mày! Sao tao lại đẻ ra thứ quả báo như mày chứ?
– Phải! Con là quả báo. Con cản đường hạnh phúc của mẹ, từ nhỏ tới lớn mẹ luôn xem con là cái gai trong mắt mẹ, mẹ sợ cho con đi theo thì người ta sẽ không yêu thương mẹ. Từ nhỏ lúc nào con cũng phải dò xét ánh mắt của mẹ mà sống, còn mẹ lúc nào cũng dò xét ánh mắt của người khác. Mẹ sợ mang tiếng mẹ ghẻ con chồng mà mẹ nhất quyết thiên vị con của người ta hơn con mình đúng không? Mẹ sợ con và Phong yêu nhau thì vị trí của mẹ bị đẩy ra xa bố anh ta, mẹ sợ ảnh hưởng đến mối quan hệ của mẹ và bố anh ta chứ gì?
Mẹ tôi nhìn tôi, đôi mắt đỏ ngầu, định giơ tay lên tát thêm một phát cuối cùng lại buông tay xuống gằn từng chữ:
– Mày làm khổ tao chưa đủ à? Mày muốn gì? Mày muốn quay lại với thằng Phong á? Mày định để thiên hạ cười vào mặt tao với bố nó à? Phải! Chúng mày không phải anh em ruột nhưng trên danh nghĩa vẫn là anh em. Mày xem như vậy khác gì lσạи ɭυâи không? Vả lại thằng Phong sắp cưới người khác rồi, mày nghĩ nó thèm quay lại với mày à.
Tôi nghe đến đây không hiểu sao tim nhói lên, hai tay buông thõng xuống dưới đáp:
– Con không nói sẽ quay lại với anh ta, mẹ đừng suy diễn ý con. Con chỉ muốn ly hôn với Tuấn. Trước kia mẹ muốn con làm gì theo ý mẹ con đều nhất nhất nghe, con chỉ xin mẹ cho con được một lần quyết định cuộc đời con
Mẹ tôi bỗng cười nhạt nói:
– Có thật là cái gì mày cũng nghe theo tao không? Năm ấy tao bảo mày phá thai mày có phá không? Để rồi mày đẻ ra cái thứ báo cô báo hồn làm khổ tao?
Tôi nghe câu cuối của mẹ toàn thân cũng sững sờ lại nhìn mẹ giọng lạc đi:
– Mẹ. Sao mẹ lại có thể thốt ra những lời như vậy?
Mẹ tôi dường như cũng nhận ra bản thân mất bình tĩnh liền ngồi phịch xuống ghế. Hai tay bà cầm chén trà rồi nói:
– Tóm lại mày xem lại, nếu tha thứ được cho thằng Tuấn thì tha thứ.
– Con không thể tha thứ.
– Được! Mày thích ly hôn thì ly hôn nhưng mày thề với tao đi, thề với tao sẽ không quay lại với thằng Phong.
Tôi nhìn mẹ tôi, hai mắt ngân ngấn nước khẽ đáp:
– Con thề với mẹ! Con sẽ không quay lại với anh Phong. Con thề với mẹ được chưa? Con thề với mẹ bí mật kia con sẽ chôn xuống mồ, con đã thề đến tỉ lần sao mẹ vẫn không tin con?
– Mày xếp tạm đồ vào chỗ con Mun, rồi ra ngoài thuê nhà mà ở, bố thằng Phong đang bảo thẳng Phong quay về đây, nếu nó về đây ở mày không thể ở đây được.
Tôi nắm chặt lấy valy, khẽ xoay ngược lại rồi nói:
– Vâng. Con còn một chuyện này…
– Chuyện gì?
– Đằng nào cũng ly hôn với Tuấn, con muốn nhận lại Mun
Mẹ tôi quắc mắt đứng bật dậy quát:
– Không được. Mày định để thằng Phong nó biết à mà làm thế?
Tôi cười nhạt:
– Anh ta làm sao mà biết? Chẳng phải bố khai tuổi Mun muộn một năm, Phong lại luôn nghĩ đứa bé là con trai, mẹ yên tâm, anh ta vĩnh viễn không biết đâu, anh ta hận con chẳng hết nữa là, còn luôn nghĩ Mun là con của con với gã đàn ông kia.
– Không biết cũng không được! Cẩn tắc vô áy náy. Cái gì đã sắp xếp ổn thoả rồi thì mày đừng có đào bới lên nữa. Mun là em gái mày, là em gái mày mày nghe cho rõ, nếu mày dám tiết lộ ra, nếu để thằng Phong biết đừng trách tao. Còn giờ đi tìm chỗ mà ở đi
Tôi thở dài, bặm chặt môi cuối cùng xách valy ra khỏi nhà. Trời nắng chang chang, cái nắng tháng tám rát rúa khiến tôi mệt chỉ muốn ngộp thở. Khi vừa lên taxi có số điện thoại lạ, vừa nhấn nút nghe đã phát hiện là con Thảo. Vẫn cái giọng đầy thảo mai nó nói:
– Tao muốn gặp mày
Nghe cái giọng nó tôi chỉ muốn chửi nhưng rồi vẫn bình tĩnh đáp:
– Nhưng tao thì không muốn nhìn thấy cái bản mặt lờ của mày.
– Cô giáo của chúng ta hôm nay nói bậy cơ à?
– Với loại nhân cách rẻ rúng như mày nói vậy là quá lịch sự đấy.
– Ừ không sao, mày không gặp cũng được, nếu không gặp thì kiểu gì tối nay phó khoa của tao cũng sẽ đến tìm mày
Mẹ kiếp con chó chết này! Tôi cắn chặt răng hỏi lại:
– Ở đâu? Mấy giờ
– Ngay lập tức ở chỗ cũ
Tôi nhìn bác tài xế giục bác lái xe về quán cafe quen thuộc rồi dặn bác chờ tôi. Tôi để valy trên xe sau đó bước vào trong. Con Thảo mặc cái váy trắng ngồi khuấy ly nước cam, thấy tôi còn ra điệu vẫy tay.
Tôi đặt túi xách xuống ghế hỏi lại:
– Có chuyện gì?
– Bạn tốt, tao có chuyện thương lượng
– Sủa mẹ mày nhanh lên!
– Trời. Cô giáo của tao ngày càng lộ bản chất rồi.
Tôi nghe mấy lời mỉa mai không thèm đáp. Con Thảo lại nói:
– Nghe nói mày nhờ luật sư huỷ toàn bộ giấy tờ định sang nhượng hai mảnh đất cho Tuấn. Tao sẽ không nói chuyện của mày ra cho bất cứ ai, với một điều kiện… mày phải tiếp tục làm thủ tục sang nhượng đất cho anh Tuấn
Tôi nghe xong còn tưởng mình nghe nhầm, nó giơ máy lên nói tiếp:
– Số của phó khoa đây, chỉ cần một cuộc gọi kiểu gì cũng có nhiều chuyện hay. Nghe nói công ty của bố mày mới mở sau vụ phá sản kia giờ làm ăn cũng khấm khá lắm, cổ phiếu mấy hôm nay còn tăng vọt. Mày nghĩ xem nếu tin tức này lộ ra chuyện sẽ đi đến đâu nhỉ?
Toàn thân tôi nóng bừng, trong một giây lát tôi như phát ngộ với luôn cốc cafe nhân viên vừa mang ra đổ một phát từ đầu con Thảo xuống. Nó nhìn tôi há hốc mồm rồi gào lên:
– Mày làm cái trò gì vậy con điên?
Tôi tiện tay hất luôn cốc nước cam nó đang uống vào đầu nó rồi gằn từng chữ:
– Tao thách mày gọi cho Phong đấy! Tao đứng đây chờ mày gọi đây này. Đừng đi quá giới hạn của tao, càng đừng dây vào máu điên của bà mày. Bà mày nói cho mày biết, mày mà gọi cho Phong kiểu gì bà mày cũng dìm mày không ngóc nổi đầu lên.
– Xuân… mày
– Gọi con mẹ mày luôn đi. Mày nên nhớ cùng lắm thì bà mày chỉ đẻ một đứa con với anh trai nuôi, có đi trái thuần phong mĩ tục cũng đéo trái pháp luật, còn mày… đơn thuốc mày kê bà mày vẫn giữ, cộng thêm đoạn video kia thì đời mày tiêu tan luôn đấy.
Con Thảo cả người nhoe nhoét vết bẩn, sốc đến độ mặt tím lại. Tôi đứng dậy cầm túi xách, hất nốt cốc nước lọc lên mặt nó rồi vừa bước ra ngoài vừa nói:
– Cốc nước này cũng không gột nổi sự bẩn thỉu của mày đâu con đĩ ạ.
***
– Được! Coi như cô giỏi, cút! Cút khỏi cuộc đời tôi, tốt nhất cô đừng xuất hiện trước mặt tôi hoặc cô đi chết luôn đi.
Hơn bảy năm trôi qua rồi, cuối cùng tôi và Phong vẫn gặp lại. Không còn là chửi mắng nhưng hận thù vẫn chưa nguôi. Mỗi lần gặp Phong tôi đều thấy mình không thể bình tĩnh được, đầu óc đều lơ mơ như trên mây trên gió. Bảy năm qua, tôi đã tưởng mình quên được hoá ra chỉ là không dám đối diện với lòng mình. Ngay khoảnh khắc Phong trở về tôi biết mọi thứ mình cố gắng đã biến thành tàn tro.
Khi đang khóc mẹ tôi gọi điện báo bố tôi phải đi công tác vài ngày nên mẹ tôi không vào trông tôi được nữa chỉ có thể gửi cơm vào. Cũng tốt! Với tâm trạng này tôi thật sự muốn ở một mình.
Những ngày nằm viện tiếp theo chỉ có Tuấn gọi điện cho tôi xin tha thứ. Thế nhưng tôi cho anh ta vào danh sách đen tránh nhưng cuộc gọi phiền phức. Sao tôi không nhận ra những mưu mô của anh ta chứ, gọi điện cho bạn tôi làm ở phòng tài nguyên mới biết hai mảnh đất của tôi đang được quy hoạch vào một dự án của Vingroup, tiền đền bù lên đến con số vài tỉ. Vậy mà Tuấn luôn miệng nói mảnh đất đó khỉ ho cò gáy, hoá ra chỉ là cái cớ lấp liếm cho lòng tham cuả gã đàn ông mang tên chồng.
Tôi vui mình vào chăn, không muốn nghĩ ngợi thêm gì cố ru mình vào giấc ngủ. Vậy mà không hiểu sao khi tỉnh dậy chợt thấy gối ướt đẫm.
Ngày tôi ra viện bầu trời nắng to. Miên đưa tôi sang phòng siêu âm để siêu âm lại trước khi ra viện. Mấy ngày hôm nay Phong không khám bệnh cho tôi mà là một bác sĩ trẻ. Đến khi siêu âm xong trở về phòng cũng thấy mẹ tôi đưa cái Mun vào. Thấy tôi nó liền lao đến tóm vào cổ rồi thơm lên má nũng nịu:
– Em nhớ chị Xuân quá đi thôi.
Tôi không có sức ôm con bé lên chỉ thơm lại lên trán rồi cười nói:
– Mun sắp vào lớp một rồi, học được nhiều chữ chưa?
– Em học hết rồi chị ạ.
Mẹ tôi đứng bên cạnh vừa sắp đồ vào túi vừa nói:
– Thấy cô giáo nói con bé học nhanh nhất lớp.
Nghe mẹ tôi nói vậy Mun vênh mặt tự hào:
– Con còn cao lớn nhất lớp nữa đấy mẹ nha. Chị Hà con cô giáo học lớp hai rồi mà còn lùn hơn cả con cơ.
– Rồi rồi, chị xinh nhất, cao nhất, giỏi nhất, được chưa?
Còn chưa kịp nói dứt câu bất chợt Mun liền bật cười chạy ra cửa nói:
– Anh Phong. Em Mun này
Tôi nhìn Phong đang cầm sấp lại liệu đứng bên ngoài, bỗng dưng có chút chột dạ định kéo Mun lại con bé đã tót ra ngoài. Phong thấy Mun vẻ mặt hờ hững lạnh nhạt không đáp. Thế nhưng con bé Mun chẳng một chút gì nao núng túm lấy vạt áo blouse trắng tíu tít:
– Uầy. Anh mặc áo bác sĩ đẹp trai ghê cơ.
Phong nhìn Mun, sự khó chịu hiện rõ lên mặt:
– Buông ra.
– Hihi em sờ một tí ti thôi mà
Bỗng dưng Phong nổi cáu hất mạnh tay con bé Mun rồi quát:
– Không hiểu tiếng Việt à? Buông tay ra.
Cái hất tay của Phong khiến Mun loạng choạng suýt ngã. Thế nhưng anh ta chẳng để tâm đi thẳng. Con bé Mun bỗng ngồi xuống nền đất oà lên khóc. Tôi thấy vậy liền chạy ra ôm lấy con bé, mẹ tôi thì an ủi:
– Anh con đang bận, kia kìa đang có bệnh nhân cấp cứu kìa, con cứ làm phiền anh làm gì
Con bé Mun khóc ấm ức đáp:
– Mẹ nói dối. Là anh ghét con, là anh ghét con
– Không, anh thương con mà
– Con không tin, con phải đi tìm anh
– Con tìm anh làm gì?
– Tìm anh hỏi xem vì sao anh lại ghét con?
– Được rồi, anh đang bận, đợi anh về rồi hỏi sau.
Nói vậy Mun mới chấp nhận đi vào trong. Sắp xếp xong đồ tôi với mẹ tôi xách valy ra ngoài hành lang thanh toán viện phí. Thanh toán xong lại quay về gửi đồ cho viện. Lúc quay về phòng khám ban đầu Miên đang in cho tôi ít đơn thuốc rồi dặn dò:
– Chị về uống thuốc theo đơn bác sĩ kê, có biểu hiện gì bất thường phải tái khám ngay. Hẹn chị một tháng sau khám lại.
Tôi nhận lấy đơn thuốc đi xuống hiệu thuốc mua rồi mới quay lên. Lúc lên đến nơi thấy Miên đang xoa xoa đầu cái Mun cười nói:
– Bác trẻ thật đấy, cháu không nghĩ năm nay bác đã bốn mươi tám tuổi đâu. Ơ nhưng bác năm nay bốn tám tuổi mà phó khoa đã ba mươi ba hai tuổi. Vậy lúc sinh phó khoa bác…
Miên nói đến đây bỗng ngập ngừng, mẹ tôi cũng đỏ bừng mặt bối rối không đáp. Có lẽ thấy mình vô ý Miên lại nói:
– Bé út năm nay học lớp mấy rồi?
– Dạ em học lớp một
– Xinh nhỉ? Chị Xuân cũng xinh, chị Xuân với bé út giống bác, nhưng bé út có đôi mắt giống với phó khoa ghê. Phó khoa chắc giống bố nhiều hơn bác nhỉ?
Miên vừa nói tôi cũng thấy Phong đang đeo đôi găng tay từ phòng mổ trở về. Thấy vậy tôi nhanh chân đi về phía mẹ tôi rồi nói:
– Mẹ, đi thôi xe đang chờ ở dưới
Mẹ tôi gật đầu đẩy valy xuống dưới, thế nhưng con bé Mun thấy Phong chẳng nhưng không đi còn chạy về phía Phong hỏi:
– Anh ơi, anh ghét em hả? Sao anh lại ghét em? Em làm gì sai với anh vậy ạ?
Tôi chạy theo túm lấy tay Mun cất tiếng:
– Mun! Về nhà thôi.
– Không, em phải hỏi anh xem sao anh lại ghét em?
Phong mở cửa ngồi xuống ghế lấy tập tài liệu rồi đáp:
– Phiền phức!
– Vì em phiền phức nên anh ghét em hả? Nhưng em thích anh mà, em thích anh lắm luôn ý. Em phải làm gì để anh không ghét em nữa
Phong hơi sững lại nhìn lên, một giây lát anh ta lấy lại sự bình thản đáp:
– Tránh xa anh ra.
– Anh…
Nói đên đây tôi thấy Mun nghẹn ứ lại, dường như con bé rất tủi thân. Mẹ tôi liền kéo con bé ra ngoài, tôi đợi mẹ tôi đi khuất liền hỏi:
– Chỉ là một đứa nhỏ thôi anh có cần thiết phải đối xử như vậy không?
Phong thấy tôi chưa đi liền đặt bút xuống ngước đôi mắt lên. Đôi mắt vẫn sâu thăm thẳm nhưng không còn trong veo như trước đây. Anh ta gõ ngón tay lên bàn đáp:
– Cô vẫn còn tư cách đứng đây đòi công bằng cho con gái của cô và người khác sao?
Hai chữ người khác được anh ta kéo dài, nhấn mạnh. Tôi nhìn Phong, chợt cúi gằm mặt, né tránh ánh mắt của anh ta.
– Ra ngoài.
Phong ra lệnh cho tôi. Tôi không nói thêm câu gì mở cửa bước ra. Phải rồi, giữa tôi và anh ngoài hận thù thì còn gì để nói chứ? Vậy mà khi xuống đến sảnh dưới tôi cũng phát hiện mắt đã ướt.
Mẹ tôi chờ tôi sẵn ngoài taxi, trên xe bà cất tiếng:
– Đọc địa chỉ đi, mẹ giúp mày xách đồ về rồi còn phải về nhà
Tôi nghe xong ngớ người mới nhớ ra còn chưa nói với mẹ mọi chuyện liền đáp:
– Cứ về nhà mẹ đã.
– Thằng Tuấn đi đâu à?
Trên xe tôi không tiện nói chỉ dặn mẹ về tôi nói sau. Khi xe về đến nhà mẹ tôi gửi Mun sang nhà hàng xóm rồi về rót nước ra chén hỏi:
– Rốt cuộc có chuyện gì?
Tôi nhìn mẹ, hít một hơi thật sâu, lấy hết mọi can đảm tôi mới nói:
– Con và anh Tuấn sắp ly hôn rồi.
Mới nghe đến đây mẹ tôi đã đập tay xuống bàn rít lên:
– Sao lại ly hôn? Thằng Tuấn nó tốt như vậy sao mà ly hôn chứ
Tôi cười trong lòng, tốt? Tốt hay cáo già giảo hoạt? Tôi nhìn mẹ rồi kể lại mọi chuyện với mẹ tôi. Những tưởng nghe xong mẹ tôi sẽ chửi Tuấn thế nhưng mẹ tôi lại gào lên:
– Tao không đồng ý cho mày ly hôn.
Tôi nhìn mẹ tôi kinh ngạc hỏi:
– Mẹ sao thế? Anh ta nɠɵạı ŧìиɦ với bạn của con mà mẹ vẫn bênh?
– Nɠɵạı ŧìиɦ thì sao vẫn tha thứ được.
Tôi không chấp nhận được lý lẽ của mẹ tôi liền cãi:
– Là nɠɵạı ŧìиɦ đấy! Nɠɵạı ŧìиɦ với ai con không nói nhưng ngủ với con Thảo. Mẹ bảo con phải chấp nhận thế nào chứ?
– Mày xem mày đã làm đúng trách nhiệm chưa? Mày có yêu nó thật lòng thật dạ không? Hay đầu óc mày vẫn tư tưởng chuyện khác, người khác?
– Con hỏi mẹ, năm ấy là do ai năm lần bảy lượt dùng bà nội ép con phải bỏ Mun, đến sau này lại tiếp tục dùng bà ép con lấy Tuấn? Bố mẹ dùng tiền để nhà anh ta cưới con, phải, lúc ấy con không hề yêu anh ta, con cưới anh ta vì bị ép nhưng anh ta cũng cưới con vì khoản tiền bố mẹ đưa cho còn gì? Con và anh ta đến với nhau đều không phải vì tình cảm nhưng con chưa từng có tư tưởng phản bội khi cưới Tuấn. Vả lại suốt bốn năm nay con vẫn tròn trách nhiệm, ở nhà ai ốm đau con đều chăm sóc, lương lậu con kiếm được cũng gom góp vào mua nhà mua xe. Còn làm gì sai khiến anh ta phải nɠɵạı ŧìиɦ chứ?
– Nó sai khi nɠɵạı ŧìиɦ, nhưng tao hỏi mày mày có hoàn hảo không? Trước khi lấy nó mày cũng có con riêng, nó chấp nhận được sao mày không chấp nhận tha thứ cho nó một lần?
– Đây là hai chuyện hoàn toàn khác nhau mà mẹ? Chuyện con có Mun chính anh ta tự nói anh ta không muốn nghe, anh ta chấp nhận quá khứ của con. Năm lần bảy lượt định nói anh ta đều gạt đi. Con chưa từng ép anh ta chấp nhận. Còn chuyện nɠɵạı ŧìиɦ khác xa, khác xa mẹ hiểu không?
– Khác nhau chỗ nào? So với mày tao thấy nó vẫn dễ chấp nhận hơn ấy chứ.
Tôi nhắm nghiền mắt lắc đầu đáp:
– Mẹ! Con là con ruột mẹ đấy. Là con ruột của mẹ đấy.
– Phải. Chính vì mày là con ruột tao tao mới muốn tốt cho mày. Nếu nó biết hối lỗi thì mày tha cho nó đi.
– Chuyện này dù mẹ có nói thế nào con cũng không tha được. Con nhất định phải ly hôn
Mẹ tôi nghe xong liền hất văng chén trà xuống đất tức giận rít lên:
– Mày đừng tưởng tao không biết mày nghĩ gì. Từ lúc thằng Phong về mày nung nấu ý định muốn ly hôn thằng Tuấn rồi chứ gì? Mày còn muốn đòi lại con Mun, mày định làm cái trò gì hả? Mày vẫn không quên nó đúng không? Hay mày định quay lại với nó? Định đón con Mun với nó về chung một nhà?
– Mẹ nói gì vậy? Sao mẹ có thể nói ra những lời như vậy?
– Mày đừng tưởng tao không đọc được những suy nghĩ của mày. Có khi chính mày tiết lộ chuyện con Mun ra để đến tai nó.
– Con không hề. Con chưa từng tiết lộ ra, sao mẹ lại nghĩ vậy chứ?
– Nếu mày không hề thì mày quay lại với thằng Tuấn đi, sống an phận đi con ạ. Mày với thằng Phong là anh em, là anh em mày hiểu chứ?
Tôi nghe mẹ tôi nói, bao nhiêu uất ức dồn nén hơn bảy năm nay ùa về. Suốt bảy năm rưỡi trời tôi đã sống khổ sở thế nào? Đến đứa con mình cũng không được gọi một tiếng con ơi. Tôi nhìn mẹ bật khóc gào lên:
– Chuyện gì con cũng có thể nghe mẹ nhưng chuyện này con không thể. Tại sao mẹ phải ép con như vậy? Mẹ sợ con khổ haymẹ ích kỉ, mẹ sợ con khổ hay sợ con ly hôn Tuấn thì sẽ quay lại với Phong ảnh hưởng đến mẹ?
Tôi vừa nói dứt lời mẹ tôi liền tát bốp lên mặt tôi một cái rồi quát:
– Mày! Sao tao lại đẻ ra thứ quả báo như mày chứ?
– Phải! Con là quả báo. Con cản đường hạnh phúc của mẹ, từ nhỏ tới lớn mẹ luôn xem con là cái gai trong mắt mẹ, mẹ sợ cho con đi theo thì người ta sẽ không yêu thương mẹ. Từ nhỏ lúc nào con cũng phải dò xét ánh mắt của mẹ mà sống, còn mẹ lúc nào cũng dò xét ánh mắt của người khác. Mẹ sợ mang tiếng mẹ ghẻ con chồng mà mẹ nhất quyết thiên vị con của người ta hơn con mình đúng không? Mẹ sợ con và Phong yêu nhau thì vị trí của mẹ bị đẩy ra xa bố anh ta, mẹ sợ ảnh hưởng đến mối quan hệ của mẹ và bố anh ta chứ gì?
Mẹ tôi nhìn tôi, đôi mắt đỏ ngầu, định giơ tay lên tát thêm một phát cuối cùng lại buông tay xuống gằn từng chữ:
– Mày làm khổ tao chưa đủ à? Mày muốn gì? Mày muốn quay lại với thằng Phong á? Mày định để thiên hạ cười vào mặt tao với bố nó à? Phải! Chúng mày không phải anh em ruột nhưng trên danh nghĩa vẫn là anh em. Mày xem như vậy khác gì lσạи ɭυâи không? Vả lại thằng Phong sắp cưới người khác rồi, mày nghĩ nó thèm quay lại với mày à.
Tôi nghe đến đây không hiểu sao tim nhói lên, hai tay buông thõng xuống dưới đáp:
– Con không nói sẽ quay lại với anh ta, mẹ đừng suy diễn ý con. Con chỉ muốn ly hôn với Tuấn. Trước kia mẹ muốn con làm gì theo ý mẹ con đều nhất nhất nghe, con chỉ xin mẹ cho con được một lần quyết định cuộc đời con
Mẹ tôi bỗng cười nhạt nói:
– Có thật là cái gì mày cũng nghe theo tao không? Năm ấy tao bảo mày phá thai mày có phá không? Để rồi mày đẻ ra cái thứ báo cô báo hồn làm khổ tao?
Tôi nghe câu cuối của mẹ toàn thân cũng sững sờ lại nhìn mẹ giọng lạc đi:
– Mẹ. Sao mẹ lại có thể thốt ra những lời như vậy?
Mẹ tôi dường như cũng nhận ra bản thân mất bình tĩnh liền ngồi phịch xuống ghế. Hai tay bà cầm chén trà rồi nói:
– Tóm lại mày xem lại, nếu tha thứ được cho thằng Tuấn thì tha thứ.
– Con không thể tha thứ.
– Được! Mày thích ly hôn thì ly hôn nhưng mày thề với tao đi, thề với tao sẽ không quay lại với thằng Phong.
Tôi nhìn mẹ tôi, hai mắt ngân ngấn nước khẽ đáp:
– Con thề với mẹ! Con sẽ không quay lại với anh Phong. Con thề với mẹ được chưa? Con thề với mẹ bí mật kia con sẽ chôn xuống mồ, con đã thề đến tỉ lần sao mẹ vẫn không tin con?
– Mày xếp tạm đồ vào chỗ con Mun, rồi ra ngoài thuê nhà mà ở, bố thằng Phong đang bảo thẳng Phong quay về đây, nếu nó về đây ở mày không thể ở đây được.
Tôi nắm chặt lấy valy, khẽ xoay ngược lại rồi nói:
– Vâng. Con còn một chuyện này…
– Chuyện gì?
– Đằng nào cũng ly hôn với Tuấn, con muốn nhận lại Mun
Mẹ tôi quắc mắt đứng bật dậy quát:
– Không được. Mày định để thằng Phong nó biết à mà làm thế?
Tôi cười nhạt:
– Anh ta làm sao mà biết? Chẳng phải bố khai tuổi Mun muộn một năm, Phong lại luôn nghĩ đứa bé là con trai, mẹ yên tâm, anh ta vĩnh viễn không biết đâu, anh ta hận con chẳng hết nữa là, còn luôn nghĩ Mun là con của con với gã đàn ông kia.
– Không biết cũng không được! Cẩn tắc vô áy náy. Cái gì đã sắp xếp ổn thoả rồi thì mày đừng có đào bới lên nữa. Mun là em gái mày, là em gái mày mày nghe cho rõ, nếu mày dám tiết lộ ra, nếu để thằng Phong biết đừng trách tao. Còn giờ đi tìm chỗ mà ở đi
Tôi thở dài, bặm chặt môi cuối cùng xách valy ra khỏi nhà. Trời nắng chang chang, cái nắng tháng tám rát rúa khiến tôi mệt chỉ muốn ngộp thở. Khi vừa lên taxi có số điện thoại lạ, vừa nhấn nút nghe đã phát hiện là con Thảo. Vẫn cái giọng đầy thảo mai nó nói:
– Tao muốn gặp mày
Nghe cái giọng nó tôi chỉ muốn chửi nhưng rồi vẫn bình tĩnh đáp:
– Nhưng tao thì không muốn nhìn thấy cái bản mặt lờ của mày.
– Cô giáo của chúng ta hôm nay nói bậy cơ à?
– Với loại nhân cách rẻ rúng như mày nói vậy là quá lịch sự đấy.
– Ừ không sao, mày không gặp cũng được, nếu không gặp thì kiểu gì tối nay phó khoa của tao cũng sẽ đến tìm mày
Mẹ kiếp con chó chết này! Tôi cắn chặt răng hỏi lại:
– Ở đâu? Mấy giờ
– Ngay lập tức ở chỗ cũ
Tôi nhìn bác tài xế giục bác lái xe về quán cafe quen thuộc rồi dặn bác chờ tôi. Tôi để valy trên xe sau đó bước vào trong. Con Thảo mặc cái váy trắng ngồi khuấy ly nước cam, thấy tôi còn ra điệu vẫy tay.
Tôi đặt túi xách xuống ghế hỏi lại:
– Có chuyện gì?
– Bạn tốt, tao có chuyện thương lượng
– Sủa mẹ mày nhanh lên!
– Trời. Cô giáo của tao ngày càng lộ bản chất rồi.
Tôi nghe mấy lời mỉa mai không thèm đáp. Con Thảo lại nói:
– Nghe nói mày nhờ luật sư huỷ toàn bộ giấy tờ định sang nhượng hai mảnh đất cho Tuấn. Tao sẽ không nói chuyện của mày ra cho bất cứ ai, với một điều kiện… mày phải tiếp tục làm thủ tục sang nhượng đất cho anh Tuấn
Tôi nghe xong còn tưởng mình nghe nhầm, nó giơ máy lên nói tiếp:
– Số của phó khoa đây, chỉ cần một cuộc gọi kiểu gì cũng có nhiều chuyện hay. Nghe nói công ty của bố mày mới mở sau vụ phá sản kia giờ làm ăn cũng khấm khá lắm, cổ phiếu mấy hôm nay còn tăng vọt. Mày nghĩ xem nếu tin tức này lộ ra chuyện sẽ đi đến đâu nhỉ?
Toàn thân tôi nóng bừng, trong một giây lát tôi như phát ngộ với luôn cốc cafe nhân viên vừa mang ra đổ một phát từ đầu con Thảo xuống. Nó nhìn tôi há hốc mồm rồi gào lên:
– Mày làm cái trò gì vậy con điên?
Tôi tiện tay hất luôn cốc nước cam nó đang uống vào đầu nó rồi gằn từng chữ:
– Tao thách mày gọi cho Phong đấy! Tao đứng đây chờ mày gọi đây này. Đừng đi quá giới hạn của tao, càng đừng dây vào máu điên của bà mày. Bà mày nói cho mày biết, mày mà gọi cho Phong kiểu gì bà mày cũng dìm mày không ngóc nổi đầu lên.
– Xuân… mày
– Gọi con mẹ mày luôn đi. Mày nên nhớ cùng lắm thì bà mày chỉ đẻ một đứa con với anh trai nuôi, có đi trái thuần phong mĩ tục cũng đéo trái pháp luật, còn mày… đơn thuốc mày kê bà mày vẫn giữ, cộng thêm đoạn video kia thì đời mày tiêu tan luôn đấy.
Con Thảo cả người nhoe nhoét vết bẩn, sốc đến độ mặt tím lại. Tôi đứng dậy cầm túi xách, hất nốt cốc nước lọc lên mặt nó rồi vừa bước ra ngoài vừa nói:
– Cốc nước này cũng không gột nổi sự bẩn thỉu của mày đâu con đĩ ạ.
***
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.