Chương 23: Ngoại truyện 2
Phạm Vũ Anh Thư
17/09/2022
Mẹ tôi khóc một lúc rồi khẽ buông tôi ra nói:
– Xuân. Mẹ… Xuân… mẹ… mẹ xin lỗi
Dường như câu xin lỗi của mẹ phải khó khăn lắm mới có thể thốt ra được. Nói xong câu đó mẹ cũng bấu chặt tay vào nhau. Tôi cố nhấc tay lên ôm vào mẹ lắc đầu đáp:
– Mẹ đừng nói gì. Để con ôm mẹ một lúc nữa đi
Mẹ tôi kéo sát đầu tôi vào lòng, hình như đã rất lâu rồi tôi mới cảm nhận được hơi ấm của mẹ. Ôm mẹ rất lâu tôi mới khẽ buông ra. Mẹ tôi đặt tôi nằm xuống mặt mũi ướt đẫm giọng lạc đi:
– Để mẹ gọi thằng Phong. Ba ngày nay nó xin nghỉ chăm con. Hình như nó vừa xin chuyển cho con lên Trung Ương. Hôm qua bác sĩ bảo không biết con có tỉnh lại không, lúc ấy ai cũng khóc nhưng không hiểu sao thằng Phong không khóc. Nhưng chính vì không khóc mẹ mới cảm thấy rất lo. Mẹ nó cứ bên cạnh nói “con cứ khóc đi, đừng đè nén trong lòng như vậy, tám năm trước con đã phải điều trị tâm lý, nếu con cứ nín nhịn sẽ sinh bệnh đấy”. Vậy mà nó vẫn không khóc, ráo hoảnh nhìn đống dây dợ trên người con rồi lặng lẽ ngồi xuống. Đến tối Mun vào, nó cứ hỏi đi hỏi lại thằng Phong “bố ơi, sao mẹ chưa tỉnh dậy? Bố bảo khi nào bố gấp xong một trăm con hạc và một trăm ngôi sao mẹ sẽ dậy cơ mà, bố bảo mẹ dậy đi, con hứa với mẹ chỉ cần đủ một trăm hạc với một trăm sao thì sẽ gọi mẹ là mẹ, bố bảo mẹ dậy đi, con muốn mẹ nghe thấy con gọi mẹ”. Lúc ấy tự dưng thằng Phong ôm chặt Mun bật khóc, nó cứ ôm lấy con bé khóc ướt cả mái tóc con bé. Suốt mười mấy năm trời lần đầu mẹ thấy nó khóc nhiều như vậy. Khóc không nói nên lời. Đến lúc bác sĩ vào kiểm tra bảo nó cứ nghỉ ngơi đi, tình hình con chưa biết bao giờ tỉnh. Nó đáp lại “không sao, cháu sẽ chờ, cháu sẽ chờ đến khi nào cô ấy tỉnh lại. Cháu chờ cô ấy suốt tám năm rồi, có chờ thêm cũng không sao cả. Một ngày cô ấy chưa tỉnh cháu sẽ chờ một ngày, cả đời cô ấy chưa tỉnh cháu sẽ chờ cả đời”. Nó nói xong câu ấy mà đến bác sĩ cũng lặng lẽ quay mặt đi lau nước mắt. Mẹ đứng ngoài cứ nghĩ lại thấy đau lòng, cũng là tại mẹ, tám năm trước cũng là vì mẹ, tám năm sau cũng vẫn do mẹ. Lúc bác sĩ đi thằng Phong vừa nắm tay con, vừa nắm tay Mun rồi giục con bé gọi con để con tỉnh lại. Vậy mà suốt ba ngày ba đêm con vẫn không tỉnh. Đến ngay cả mẹ cũng thấy dường như đã không còn hi vọng gì nữa rồi. Suốt ba ngày nay mẹ gần như không thể chịu đựng nổi. Mẹ luôn nghĩ rằng, lẽ ra người nằm ở đây phải là mẹ, nhưng… sao lại là con? Thà con hận mẹ, con giận mẹ còn đỡ hơn cảm thấy con nằm như vậy. Lần đầu tiên mẹ sợ cảm giác con nằm đó, nhắm nghiền mắt, dù cho mẹ có nỗ lực gọi con con vẫn không hề trả lời… nó… nó còn đáng sợ hơn cả việc… việc mẹ sợ mất hạnh phúc.
Tôi nghe mẹ kể đến đâu cũng thấy nước mắt rơi lã chã đến đây. Đôi tay tôi nắm lấy tay mẹ đáp lại:
– Mẹ đừng khóc.
– Con mới là đừng khóc ấy, đồ ngốc này, lẽ ra con phải hận mẹ mới đúng, sao lại cứu mẹ chứ?
– Vì mẹ là mẹ con mà.
Mẹ tôi nghe xong càng khóc tợn, vừa khóc vừa tự tát lên mặt mình nói:
– Xuân. Suốt ba ngày nay mẹ thấy bản thân nghiệm ra nhiều điều lắm. Mẹ thông được ra rồi, mẹ biết mẹ sai nhiều lắm, càng biết chẳng mong ai tha thứ. Cũng không phải tự dưng ngộ ra những điều ấy, chỉ là khi thấy con như vậy mẹ mới hiểu trên đời này không gì đáng sợ bằng sinh ly tử biệt. Tham, sân, si cuối cùng cũng sau này cũng vẫn chỉ là cát bụi.
Tôi đưa tay giữ tay mẹ đáp:
– Mẹ, mẹ đừng làm thế. Con đau lòng.
– Được. Được mẹ không làm thế nữa. Để mẹ lấy khăn lau mặt cho con rồi đi gọi bác sĩ.
Nói rồi mẹ tôi cũng đi vào nhà vệ sinh sấp khăn ấm lau mặt cho tôi. Khi đang lau thì cánh cửa bước ra. Mẹ tôi dừng động tác lại quay ra nhìn rồi cất tiếng:
– Phong. Con đến đúng lúc lắm, Xuân nó tỉnh rồi.
Tôi nhìn ra ngoài, thấy Phong đang đứng ngay trước cửa. Chỉ có ba ngày nhưng trông anh tiều tuỵ hẳn đi, đôi mắt vẫn đỏ ngầu đầy những tia máu. Phong không lao về phía tôi mà đứng yên không nhúc nhích. Dường như anh vẫn chưa thể tin đó là sự thật. Cả người anh như run lên, đôi tay vẫn buông thõng. Mẹ tôi vừa lau mặt cho tôi vừa nói:
– Mấy hôm nay nó đau lòng đến mức ngơ ngẩn rồi hay sao ấy.
Tôi nhìn Phong, rốt cuộc anh yêu tôi nhiều thế nào? Tôi không muốn khóc nhưng sao nước mắt cứ thi nhau chảy ra. Phải mất một lúc anh mới khó nhọc nhấc từng bước chân trên nền đá hoa lạnh ngắt đi về phía tôi. Tự dưng anh ôm chặt lấy tôi khóc như một đứa trẻ. Anh không còn kìm nén nữa, càng không còn giữ chút thể diện nào khóc đến nỗi tiếng khóc cũng vang cả căn phòng. Nghe tiếng khóc của anh đầy đau thương, đầy cả nỗi tuyệt vọng tôi cũng bật khóc. Mẹ tôi đặt khăn xuống đi ra ngoài, tôi cảm nhận được người anh run lên, đôi tay siết chặt như sợ lần nữa tôi sẽ không còn tỉnh dậy. Người anh đầy mùi thuốc sát trùng, giọng anh như lạc cả đi, khàn đục cất lên cùng tiếng nấc nghẹn ngào:
– Xuân.
– Phong, đừng khóc nữa, anh đừng khóc. Em tỉnh rồi, em dậy rồi mà anh, đừng khóc nữa anh.
Phong xúc động đến mức vẫn không buông tôi ra. Mãi đến khi bác sĩ vào nói lớn:
– Ơ hay cái cậu này. Vợ tỉnh dậy thì phải vui mừng chứ khóc lóc cái gì? Thân là bác sĩ chứng kiến bao chuyện rồi sao đến bản thân lại yếu đuối thế? Cậu xem… đè hết vào cả dây truyền rồi đây này.
Phong lúc này mới buông tôi ra quệt nước mắt đáp:
– Cháu… cháu xin lỗi
– Cô xem, trên đời này ai bảo đàn ông chung tình đã chết chứ? Cậu ta với tôi là mẫu đàn ông chung tình hiếm có đấy.
Nghe vậy tôi với Phong tự dưng nhìn nhau bật cười. Bác sĩ vừa khám cho tôi vừa nói:
– Gãy chân, não bộ đang hồi phục, đợi vài ngày nữa chụp lại CT, giờ phải nghỉ ngơi nhé. Cô xem chồng cô lo lắng cho cô quá còn định đưa lên trung ương, cậu ta đau lòng đến mức hồ đồ rồi. Cô mà không tỉnh chắc cậu ta hoá điên mất
Tôi nhìn Phong chợt thấy đau lòng. Lần này so với lần trên Hà Giang còn đáng sợ hơn rất nhiều lần. Nghe bác sĩ nói lúc ấy vẫn chưa biết khả năng tỉnh dậy của tôi là bao nhiêu, cũng có thể không tỉnh dậy. Không giống như ở Hà Giang, tôi chỉ bị thương và mất chút máu nên suy kiệt ngất đi, lần này nghe bác sĩ nói lúc phẫu thuật căng thẳng như dây đàn khi não bộ tôi bị tổn thương khá nặng. Khi bác sĩ ra ngoài chỉ còn tôi và Phong anh cứ ngồi bên giường nắm chặt tay tôi. Dù tôi giục anh nghỉ ngơi đi để y tá chăm tôi là được anh vẫn nhất quyết không nghe. Tôi không nói được đành mặc kệ anh. Vì mới tỉnh dậy nên tôi chưa thực sự khoẻ hẳn, nằm một lúc đã mệt rồi thϊếp đi.
Đến tối mở mắt ra cũng thấy Phong đang ngồi ngủ, đầu gục xuống giường. Cả thân hình cao lớn của anh gục vỏn vẹn một góc nhỏ của giường, tay anh vẫn nắm chặt lấy tay tôi. Tôi đưa mắt nhìn anh rất lâu, mái tóc đen cắt gọn gàng, chỉ ba hôm khoé mắt đã nhìn rất rõ nếp nhăn. Nhưng sao tôi vẫn thấy anh đẹp trai đến vậy, vẫn là sống mũi cao kia, vẫn là đôi môi đỏ hồng năm ấy. Anh đẹp trai theo kiểu chững chạc, nghiêm túc chứ không còn giống như ngày xưa, cũng giống như tôi, trên mắt cũng có vết chân chim, gò má cũng còn vài chấm tàn nhang.
Khi đang nhìn Phong bên ngoài cũng có tiếng mở cửa. Phong nghe tiếng động cũng bật dậy. Là bác Nhân đưa Mun vào thăm tôi, tôi khẽ chào bác Nhân rồi khẽ gọi con bé vào gần. Con bé thấy tôi tỉnh liền chạy tới vừa ôm lấy tôi rồi vùi đầu vào lòng giọng nghẹn ngào:
– Mẹ ơi.
Hai tiếng Mẹ ơi được cất lên từ đôi môi bé xinh kia. Tôi nhìn con bé, tôi chưa từng nghe âm thanh nào cảm động hơn, hạnh phúc hơn, tuyệt diệu hơn thế. Tôi xúc động đến mức dù dặn mình không khóc nhưng rồi không kìm được để nước mắt chảy lên tóc con. Lần đầu tiên tôi được con gọi mẹ, lần đầu tiên tôi cảm nhận được chữ mẹ sao thiêng liêng đến vậy. Phong nhìn con bé nói khẽ:
– Mun, nào, đừng ôm mẹ chặt quá, đè vào dây truyền rồi con
Con bé cười hì hì nhìn Phong đáp:
– Bố mắc bệnh nghề nghiệp ghê mẹ nhỉ.
Câu này chính xác là con bé học từ tôi rồi. Tôi cười cười vuốt tóc con gật đầu:
– Ừ. Bố là bác sĩ nên mắc bệnh nghề nghiệp Mun nhỉ
Bác Nhân nãy giờ vẫn im lặng lúc này mới cất lời:
– Trong người sao rồi?
– Dạ, cháu khoẻ rồi bác ạ.
– Còn bác cháu cái gì nữa?
Tôi ngớ người chưa kịp hiểu gì Mun đã nhanh nhảu nói:
– Ý bà nội là mẹ gọi bà là mẹ chồng đi.
Lúc này tôi mới kịp hiểu ra, cúi mặt ngượng ngùng mãi mới nặn ra ba chữ:
– Dạ. Mẹ chồng
Bác Nhân không cười, mặt vẫn lạnh tanh nói:
– Cháo giúp việc nấu cho cô, tôi để đây
Còn chưa dứt lời Mun lại cười khì khì:
– Sao bà nội nói dối? Rõ ràng nãy con trên tầng xuống thấy bà nội nấu mà? Với lại bà nội cũng gọi mẹ Xuân là con dâu đi chứ.
Bác Nhân ngượng đỏ mặt lừ mắt nhìn Mun nhưng lại không nỡ chửi con bé nên chỉ hỏi:
– Ai dạy con nói thế?
– Bố con dạy á. Bố con bảo con phải nịnh bà nội nhiều để bà nội thương mẹ Xuân.
– Cái thằng… dạy vớ vẩn
– Vớ vẩn đâu bà, con thấy bố con nói đúng mà bà. Bà thương mẹ Xuân, mẹ Xuân thương bà, con cũng thương bà, bà thương con bà nhỉ. Bà gọi mẹ con là con dâu đi.
– Để lúc khác…
– Lúc nào nữa bà? Mẹ Xuân tỉnh rồi đây bà? Bà bảo đợi mẹ Xuân tỉnh con gọi mẹ Xuân là mẹ thì bà cũng gọi mẹ Xuân là con dâu đi chứ bà. Đi bà, bà gọi cho con xem đi, đi bà
Cái giọng nhõng nhẽo của Mun khiến bác Nhân không từ chối nổi đành gượng gạo đáp:
– Con dâu.
– Hihi bà nội là nhất.
Tôi nhìn Phong, chẳng ngờ anh cũng lưu manh như vậy. Bác Nhân ngồi một lúc rồi đi ra ngoài. Khi chỉ còn ba người chúng tôi Mun sà vào lòng Phong rồi nói:
– Mẹ, con có này cho mẹ xem này
Nói đến đâu Mun móc từ trong túi ra hai hộp thuỷ tinh đựng sao và hạc giấy khoe:
– Bố gấp thay phần mẹ đấy. Bố bảo chỉ cần gấp đầy hai hộp này mẹ sẽ tỉnh, trong đây không phải một trăm con hạc và một trăm ngôi sao đâu, đố mẹ biết là bao nhiêu?
– Mẹ không biết, Mun nói cho mẹ biết đi.
– Rất rất nhiều không đếm nổi. Đêm nào bố cũng ngồi cạnh mẹ rồi gấp. Lúc gần đầy bố sợ đầy mẹ chưa tỉnh lại mang cất đi rồi gấp lại từ đầu. Bố bảo nếu mẹ chưa tỉnh thì sẽ không đầy được, chỉ khi nào mẹ tỉnh mới có thể đầy hộp.
Tôi nhìn Phong, nhìn hai hộp thuỷ tinh đầy những hạc giấy và sao giấy. Trong hộp đó không bao giờ đầy được bởi còn những khoảng không khí để chưa đựng tình yêu của anh dành cho tôi. Anh chờ tôi đã tám năm rồi, cả thanh xuân đều dành cho tôi, tình yêu này lớn lao đến mức tôi… thấy mình có chút không xứng. Mun lại nói:
– Mẹ ơi, mẹ biết không, mẹ phẫu thuật tận chiều đến tận tối mịt, mọi người ai cũng mệt nhưng chỉ có bố vẫn ở ngoài ôm con chờ đợi. Con ngủ mấy giấc dậy thấy bố vẫn nhìn chằm chằm vào phòng phẫu thuật, con ăn xong cơm lên bố vẫn ngồi yên như vậy, lúc mẹ phẫu thuật xong bố mới đứng lên. Mẹ được đưa vào đây nằm, khi chỉ có hai bố con mẹ biết bố khóc nhiều lắm không? Bà nội bảo con bố ba ngày không chịu ngủ, thế nhưng nói sao bố vẫn không nghe nhất định chờ mẹ dậy. Bố bảo nhỡ lúc bố ngủ mẹ tỉnh dậy mẹ gọi bố lại không biết. Bố bảo với con hai bố con nhất định phải chờ mẹ tỉnh dậy, nếu mẹ mãi mãi không tỉnh, cả đời này, cả kiếp sau bố cũng vẫn chờ
Tôi thấy mũi mình chợt cay cay, Phong vuốt vuốt tóc Mun cười:
– Mun. Chuyện bố khóc bố dặn con không được nói cơ mà.
– Úi, con xin lỗi.
Phong bất lực lắc đầu, tôi đưa tay nắm chặt tay anh khẽ nói:
– Phong. Em yêu anh. Anh không cần chờ em nữa, em sẽ dành cả phần đời còn lại của mình để yêu anh. Chờ em vậy là đủ rồi, anh đã dành tất cả để yêu em, giờ em cũng sẽ dành tất cả để yêu anh
Nói đến đây ngẩng mặt lên đã thấy Phong mắt đỏ hoe. Mun thì giả vờ quay mặt đi tựa như không nghe được gì. Phong kéo tay con bé vào lòng bàn tay tôi không đáp. Bên ngoài kia đèn đường le lói chiếu qua ô cửa kính rọi vào.
Tôi nằm viện gần hai mươi ngày mới được ra. Suốt thời gian nằm viện đều là Phong, mẹ tôi và bác Nhân… à… phải gọi là mẹ chồng tôi chăm sóc cho tôi. Mẹ chồng tôi tuy lời nói không được dịu dàng nhưng lại rất chu đáo. Còn mẹ tôi, sau lần tôi bị tai nạn mẹ tôi đã như thay đổi hẳn, tự dưng tôi lại nghĩ lần này mình bị tai nạn cũng đáng. Ít ra cũng giúp mẹ tôi có thể hiểu ra mọi chuyện.
Ngày tôi ra viện được Phong đưa tạm về nhà mẹ anh, đợi khi tôi đã hoàn toàn khoẻ mạnh mới ra đảo. Buổi chiều sau khi ra viện tôi ngủ dậy định đi xuống dưới nhà chợt nghe có tiếng rì rầm. Chân tôi vẫn đau nên nhấc mãi mới xuống đến bậc cầu thang. Khi vừa ngó xuống chợt thấy mẹ tôi đang cúi gằm mặt, bên cạnh là mẹ chồng tôi. Mẹ chồng tôi giọng lãnh đạm cất lên:
– Thôi, những chuyện đã qua thì cho qua đi. Tôi cũng không bao giờ có ý nghĩ phải dành giật lại người đàn ông ấy. Cô đủ can đảm đến đây xin lỗi tôi nhưng nói thật tôi không đủ cao thượng mà tha thứ. Chỉ là tôi cũng không muốn con mình, cháu mình vì chuyện đời trước mà chịu khổ. Cô cứ coi như cô và ông ấy là ông bà ngoại của Mun, tôi là bà nội, ông nội nó… không có.
Tôi nghe đến đây cũng lặng người đi. Mẹ tôi đến xin lỗi mẹ chồng? Cả đời này tôi mơ tôi cũng chưa dám nghĩ đến chuyện như vậy. Tiếng mẹ tôi cất lên lí nhí:
– Cảm ơn chị. Cả đời này em… em cũng sống trong dằn vặt, cũng chẳng dám ngẩng đầu mà nhìn con cháu nữa
– Cô đừng nói vậy, con gái cô nghe thấy nó cũng không vui đâu. Thôi, chúng ta đi quá nửa đời người rồi, tuổi già thì cần con cần cháu thôi. Bỏ đi… bỏ hết đi mà sống cho vui vẻ.
– Vâng. Vậy em xin phép chị em về.
– Ừ. Tôi không tiễn.
Khi mẹ tôi đi rồi tôi vẫn đứng trân trân nhìn mẹ chồng. Bóng lưng bà vẫn chất chứa cô đơn, muộn phiền. Nhất định… nhất định tôi phải thật tốt với bà, để bù đắp cho bà những tổn thương kia.
Sau gần một tháng tôi đã khoẻ hẳn lại, trước khi ra đảo tôi nhờ Phong đưa tôi đến trại giam. Tôi muốn gặp con Thảo một lần. Lúc đến nơi tôi chợt thấy bố mẹ con Thảo đang mang đồ vào cho nó trở về. Thấy tôi mẹ con Thảo chợt cúi gằm mặt. Bố mẹ nó dường như già đi rất nhiều, tôi nhìn bố mẹ nó khẽ nói:
– Chú dì thăm Thảo về ạ?
Mẹ con Thảo gật đầu hơi tránh ánh mắt của tôi đáp:
– Ừ. Dì đi thăm nó.
– Chú dì khoẻ không?
Nghe đến đây mẹ con Thảo mắt đỏ hoe trả lời:
– Chú dì khoẻ, Xuân… dì… không nghĩ con Thảo lại làm vậy với cháu. Cũng là tại dì dạy dỗ nó không tốt
– Kìa, dì đừng nói vậy chứ.
– Thật đấy, từ nhỏ tới lớn chú dì luôn lấy cháu ra so sánh với nó, lúc nào cũng bảo nó không xinh bằng cháu, không giỏi bằng cháu, cái gì cũng mang ra so sánh. Chú dì tưởng như vậy nó sẽ phấn đấu hơn không ngờ lại khiến nó làm ra những chuyện này.
Tôi nghe vậy chẳng biết an ủi thế nào chỉ khẽ nói:
– Chú dì đừng tự trách mình như vậy.
– Ừ, cháu không trách chú dì là tốt rồi. Chú dì đi về không muộn mất
– Dạ vâng. Chú dì đi cẩn thận
Khi bố mẹ con Thảo đi khuất tôi cũng nặng trĩu lê chân vào phòng gặp nó. Thấy tôi dường như nó rất kinh ngạc, con Thảo gầy đi nhiều, hai hốc mắt cũng trũng lại nhưng vẫn mạnh miệng nói:
– Mày đến đây làm gì? Đến để cười tao thì tốt nhất biến đi.
– Thảo. Tao muốn hỏi mày một chuyện, sao mày lại làm những việc đó với tao? Tao vẫn chưa hiểu sao từng có lỗi gì với mày cả
Con Thảo trừng mắt nhìn tôi rồi cười lớn:
– Hoá ra đến để hỏi tao à? Vậy tao cũng nói luôn, vì tao ghét mày, tao chưa bao giờ quý mày, thân với mày cả mày hiểu không?
Nghe đến đây tôi bỗng cảm thấy đau lòng. Giá như chỉ là phản bội thôi còn đỡ, tôi với nó chơi với nhau từ nhỏ, nó nói chưa bao giờ thân tôi, nó nói nó ghét tôi như một cú tát vào mặt. Hoá ra tôi luôn ảo tưởng về tình bạn đẹp đẽ này. Nó thấy vậy nói tiếp:
– Sao? Sao mà lại có vẻ sốc thế?
– Mày ghét tao từ nhỏ? Lý do là gì?
– Lý do? Ghét thì ghét thôi, ghét cái kiểu ra vẻ của mày, ghét mày lúc nào cũng đứng nhất lớp, nhà mày giàu nên lúc nào cũng nhiều đồ đẹp, bọn trong lớp quý mày cũng chỉ vì ông bố dượng giàu có của mày thôi hiểu không? Ghét mày lúc nào cũng được đàn ông chú ý, đến ngay cả con trai của kẻ bị mẹ mày cướp cũng yêu mày. Mày có gì hơn tao chứ? Tại sao tao càng nỗ lực càng thua mày?
Tôi nghe vậy gần như không đáp lại được. Hoá ra chỉ vì ghen tị mà khiến nó sai lầm đến vậy. Nó lại nói:
– Tao nói cho mày biết một bí mật nhé, ha ha, mày biết vì sao mẹ mày luôn ghét mày không? Vì mỗi lần sang chơi, chỉ có tao với mẹ mày tao đều giả vờ kể câu chuyện cô tao cũng có con riêng, cũng đi lấy chồng khác, nhưng rồi vì con riêng con chung mà cuối cùng người chồng kia quay về với vợ cũ. Ngày nào tao cũng kể, ngày nào tao cũng bịa ra và cập nhật tình hình mới nhất cho mẹ mày. Mẹ mày cướp chồng người ta mà, thế nên nghe vậy sợ lắm, thế nên mẹ mày mới coi mày là vật ngáng đường hạnh phúc. Còn một bí mật nữa, mày biết vì sao lúc mày thi đại học điểm lại thấp hơn tao cuối cùng phải chuyển nguyện vọng từ ngân hàng sang sư phạm không? Đêm đó mày với mẹ mày cãi nhau nhỉ? Mày biết ai công kích không? Ha ha, cả chuyện mày yêu Phong, có thai với anh ta do ai nói với mẹ mày không?
Tôi nhìn con Thảo, không thở nổi, nhưng rồi cố trấn tĩnh lại đáp:
– Mày làm vậy có vui không?
– Vui, thấy mày bất hạnh tao rất vui. Những người đàn ông tao thích đều mù à mà thích mày? Hả? Mày tốt đẹp lắm à? Mày khác gì mẹ mày không? Khác gì con hồ ly tinh không?
Tôi định giơ tay tát con Thảo nhưng rồi cuối cùng chỉ nói:
– Thảo. Mày còn trẻ nhưng bố mẹ mày già rồi. Thương bố mẹ mày thì sám hối rồi cải tạo cho thật tốt. Tương lai phía sau vẫn rộng mở nếu như mày biết quay đầu. Mày rất giỏi, còn xinh nữa, chỉ cần mày lương thiện thì mày đã không thế này.
– Đừng dạy đời tao
– Tao không dạy đời mày. Tao chỉ thấy bố mẹ mày quá khổ thôi. Cả đời bố mày đi đánh cá kiếm tiền nuôi mày học, đến giờ chưa báo đáp được thì lại tù tội. Mày nghĩ xem ai là người khổ nhất, là bố mẹ mày chứ ai. Nếu còn có chút lương tâm, nghĩ đến cha mẹ già đi bao nhiêu cây số lên thăm mày thì tự biết làm gì.
Nói xong không đợi nó đáp tôi cũng để lại ít bánh sắn nó thích ăn nhất ở trên bàn rồi đi. Khi ra đến ngoài chợt tôi nghe tiếng khóc hu hu phía sau. Tôi thở dài đi ra ngoài, dù giận, dù ghét nhưng tôi vẫn mong nó có thể sám hối lại. Ra ngoài tôi cũng thấy cái Hạnh và mẹ Tuấn vào thăm anh ta. Nghe nói cái Hạnh và thằng Tú đã ly hôn, giờ mình nó nuôi con sống với mẹ. Tôi không vào thăm Tuấn, dù bốn năm ở cạnh nhau nhưng ngay cả lúc chia tay anh ta vẫn hành hạ tôi… tôi thực sự không đủ can đảm để thăm anh ta chỉ gửi một lá thư và một hộp bánh rồi chào mẹ Tuấn với cái Hạnh rồi ra về.
Những ngày tiếp theo tôi, Phong, Mun và cả mẹ chồng đi ra đảo. Trước khi đi tôi đưa Mun ra gặp mẹ tôi và dặn bà mỗi cuối tuần sẽ đưa Mun về chơi với mẹ. Mẹ tôi nói bà tạm thời lên Chùa một vài tháng, muốn tĩnh tâm và suy nghĩ lại mọi chuyện. Tôi cũng không muốn ép mẹ nên không khuyên gì chỉ dặn bà giữ gìn sức khoẻ rồi lên tàu đi
Mẹ chồng tôi mở một chuỗi siêu thị nho nhỏ trên đảo phục vụ nhu cầu ăn uống cho người dân ở đây. Tôi đi dạy, Phong đi làm, Mun đi học, cuộc sống êm đềm cứ thế mà trôi.
Thế nhưng có một điều tôi vẫn thấy hơi lo lắng đó là mãi tôi vẫn chưa dính bầu. Đến gần Tết thậm chí vẫn chưa.
Buổi tối hôm hai tám cả nhà tôi về lại Hạ Long, tôi đưa Mun về nhà mẹ tôi chơi đến tận tối mới về. Khi về đến phòng tắm táp xong tôi nằm vật ra giường. Phong cũng tắm xong xuôi ra đến nơi liền hỏi:
– Sao mặt em cứ âu sầu thế? Mấy ngày rồi
Tôi nhìn anh, lo lắng hỏi:
– Anh ơi, có khi nào em không có con được nữa không? Hay lúc anh phẫu thuật cho em vì lúc ấy ghét em nên cắt luôn cả buồng trứng bên kia rồi.
Phong nghe vậy trợn trừng mắt đáp:
– Vớ vẩn. Anh có phẫu thuật cho em đâu, là trưởng khoa mà
– Thì anh giục trưởng khoa cắt đi.
– Em làm như buồng trứng của em là cọng hành cọng tỏi thích cắt thì cắt chắc.
– Nhưng sao mãi chả có.
Phong nghe vậy liền cúi xuống đưa môi chạm lên tóc tôi rồi nói:
– Vậy mình… mình làm cho có đi.
– Hôm nào cũng làm mà mãi có thấy có đâu anh?
– Em cứ nghĩ là mình đang gieo hạt đi, gieo cũng phải để thời gian nó nảy mầm chứ, nào, lao động hăng say, vận may sẽ đến.
Tôi bật cười đã bị anh kéo vào lòng. Trong khung cảnh tuyệt diệu thế này, trong căn phòng sát ngay đường bao biển tôi thật tâm không từ chối nổi. Phong hơi nhắm mắt, đôi môi lướt lên môi tôi, lần này tôi không chần chừ nữa mà siết chặt lấy anh đáp trả lại. Nụ hôn ngọt ngào ngay đầu lưỡi rồi tan xuống cả trái tim, anh cứ mãnh liệt hôn không dứt, đôi bàn tay kéo chiếc váy trên người tôi từ từ hạ xuống. Tôi lúc này cũng không còn kiểm soát nổi bản thân, mặc kệ bên ngoài tiếng gió mùa vẫn rít, cởi từng nút áo sơ mi trên người anh. Khi hai cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ Phong liền cúi xuống hôn lên cổ, lên vai, chiếc lưỡi ướŧ áŧ di chuyển khắp cơ thể rồi dừng lại ở bầu ngực căng tròn. Anh ngậm lấy, rồi thi thoảng cắn nhẹ một chút lên núm hoa nhỏ xinh xinh. Tôi bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ rên lên nho nhỏ, đôi tay anh vuốt ve từng thớ da thịt, chạm nhẹ vào hông, rồi cuối cùng dừng lại ở nơi kíƈɦ ŧɦíƈɦ nhất mà day, mà nghịch. Cả người tôi bị anh trêu ngươi cong lên mà bấu lấy anh, cơ thể tôi đê mê đến điên dại cắn lên vai, lên da thịt thơm mát của anh, cuối cùng khi thân dưới ướŧ áŧ đến mức không còn chịu được nữa anh mới nhướn người nhấn phần cơ thể vào trong tôi. Tôi cứ thế ôm lấy anh mà hưởng trọn những ngọt ngào, tôi và anh đã trải qua bao đắng cay, đã trải qua bao giông bão, giây phút này như hoà vào làm một, thế giới ngoài kia cũng như dừng lại ngay khoảnh khắc ấy. Những cái nhấp nhô của Phong khiến tôi tưởng chừng như không thể thở nổi, có tủi, có đau, có cả hạnh phúc đong đầy và cả một mong muốn sinh thêm cho Mun những đứa em mãnh liệt nhường nào. Tôi và anh không ai nói với ai câu gì, chỉ có những tiếng gấp gáp phả vào nhau. Đến khi xong Phong cũng nằm xuống ôm trọn tôi vào lòng.
Suốt những ngày Tết tôi với anh như hừng hực khí Xuân lao vào nhau không biết bao nhiêu đêm. Đến mùng sáu Tết khi đi ra đảo tự dưng dưới tàu lên tôi bỗng thấy nôn nao. Bình thường tôi đi tàu chưa bao giờ say, tự dưng lần này đầu óc choáng váng, còn nghĩ là hay do tôi và Phong những đêm qua cứ… nên mới thế.
Sau khi đi khai xuân về tôi mệt nhoài nằm xuống giường ngủ thϊếp đi. Khi tỉnh dậy cũng thấy Phong với Mun đã về. Thấy anh tôi khẽ nói:
– Em hơi mệt, tí anh bảo cô Hằng nấu cho em chút cháo nha
Nghe vậy Phong liền vội bước đến tay chạm lên trán tôi rồi lẩm bẩm:
– Không sốt, em thấy người thế nào
– Cứ nôn nao sao ấy, còn mệt, buồn ngủ, đau đầu.
– Mặc áo vào đi theo anh.
– Đi đâu?
– Thì cứ mặc vào rồi đi theo anh.
Tôi nghe vậy cũng cố ngồi dậy, Phong lái xe chở tôi lên phân viện bắt tôi nằm xuống siêu âm. Tôi nhìn anh cười nói:
– Chắc do sáng em ăn bánh chưng ngộ độc thôi.
Phong vừa siêu âm vừa chăm chú nhìn. Tôi thấy vậy hỏi lại:
– Sao vậy? Có chuyện gì thế? Có phải em ngộ độc bánh chưng không?
– Ngộ độc cái đầu em. Có chửa rồi, thai sáu tuần đã vào đáy huyệŧ.
Tôi nghe Phong nói tưởng mình nghe nhầm lắp bắp:
– Anh… anh bảo gì cơ?
– Ngộ độc “trung tình” chứ không phải ngộ độc bánh chưng, kết quả chín tháng mười ngày sẽ đẻ ra một thiên thần đáng yêu. Đây là kết luận của anh. Kí tên bác sĩ Hà Thanh Phong.
Tôi nghe xong tự dưng bật cười, cười như một con điên. Chưa bao giờ lại cảm thấy Phong đáng yêu như vậy, mà không mà phải nói là kết luận của anh đáng yêu vô cùng. Bên ngoài trời se se lạnh, thế nhưng tôi không hề thấy lạnh chỉ cảm thấy giây phút này như kết trọn hạnh phúc mà tôi mong chờ.
Phong nắm chặt lấy tay tôi, thì thầm:
– Cảm ơn em. Yêu em.
Tôi cũng siết chặt tay anh, giây phút này hạnh phúc đến mức cười mãi rồi đáp lại:
– Em yêu anh. Yêu anh rất nhiều.
– Xuân. Mẹ… Xuân… mẹ… mẹ xin lỗi
Dường như câu xin lỗi của mẹ phải khó khăn lắm mới có thể thốt ra được. Nói xong câu đó mẹ cũng bấu chặt tay vào nhau. Tôi cố nhấc tay lên ôm vào mẹ lắc đầu đáp:
– Mẹ đừng nói gì. Để con ôm mẹ một lúc nữa đi
Mẹ tôi kéo sát đầu tôi vào lòng, hình như đã rất lâu rồi tôi mới cảm nhận được hơi ấm của mẹ. Ôm mẹ rất lâu tôi mới khẽ buông ra. Mẹ tôi đặt tôi nằm xuống mặt mũi ướt đẫm giọng lạc đi:
– Để mẹ gọi thằng Phong. Ba ngày nay nó xin nghỉ chăm con. Hình như nó vừa xin chuyển cho con lên Trung Ương. Hôm qua bác sĩ bảo không biết con có tỉnh lại không, lúc ấy ai cũng khóc nhưng không hiểu sao thằng Phong không khóc. Nhưng chính vì không khóc mẹ mới cảm thấy rất lo. Mẹ nó cứ bên cạnh nói “con cứ khóc đi, đừng đè nén trong lòng như vậy, tám năm trước con đã phải điều trị tâm lý, nếu con cứ nín nhịn sẽ sinh bệnh đấy”. Vậy mà nó vẫn không khóc, ráo hoảnh nhìn đống dây dợ trên người con rồi lặng lẽ ngồi xuống. Đến tối Mun vào, nó cứ hỏi đi hỏi lại thằng Phong “bố ơi, sao mẹ chưa tỉnh dậy? Bố bảo khi nào bố gấp xong một trăm con hạc và một trăm ngôi sao mẹ sẽ dậy cơ mà, bố bảo mẹ dậy đi, con hứa với mẹ chỉ cần đủ một trăm hạc với một trăm sao thì sẽ gọi mẹ là mẹ, bố bảo mẹ dậy đi, con muốn mẹ nghe thấy con gọi mẹ”. Lúc ấy tự dưng thằng Phong ôm chặt Mun bật khóc, nó cứ ôm lấy con bé khóc ướt cả mái tóc con bé. Suốt mười mấy năm trời lần đầu mẹ thấy nó khóc nhiều như vậy. Khóc không nói nên lời. Đến lúc bác sĩ vào kiểm tra bảo nó cứ nghỉ ngơi đi, tình hình con chưa biết bao giờ tỉnh. Nó đáp lại “không sao, cháu sẽ chờ, cháu sẽ chờ đến khi nào cô ấy tỉnh lại. Cháu chờ cô ấy suốt tám năm rồi, có chờ thêm cũng không sao cả. Một ngày cô ấy chưa tỉnh cháu sẽ chờ một ngày, cả đời cô ấy chưa tỉnh cháu sẽ chờ cả đời”. Nó nói xong câu ấy mà đến bác sĩ cũng lặng lẽ quay mặt đi lau nước mắt. Mẹ đứng ngoài cứ nghĩ lại thấy đau lòng, cũng là tại mẹ, tám năm trước cũng là vì mẹ, tám năm sau cũng vẫn do mẹ. Lúc bác sĩ đi thằng Phong vừa nắm tay con, vừa nắm tay Mun rồi giục con bé gọi con để con tỉnh lại. Vậy mà suốt ba ngày ba đêm con vẫn không tỉnh. Đến ngay cả mẹ cũng thấy dường như đã không còn hi vọng gì nữa rồi. Suốt ba ngày nay mẹ gần như không thể chịu đựng nổi. Mẹ luôn nghĩ rằng, lẽ ra người nằm ở đây phải là mẹ, nhưng… sao lại là con? Thà con hận mẹ, con giận mẹ còn đỡ hơn cảm thấy con nằm như vậy. Lần đầu tiên mẹ sợ cảm giác con nằm đó, nhắm nghiền mắt, dù cho mẹ có nỗ lực gọi con con vẫn không hề trả lời… nó… nó còn đáng sợ hơn cả việc… việc mẹ sợ mất hạnh phúc.
Tôi nghe mẹ kể đến đâu cũng thấy nước mắt rơi lã chã đến đây. Đôi tay tôi nắm lấy tay mẹ đáp lại:
– Mẹ đừng khóc.
– Con mới là đừng khóc ấy, đồ ngốc này, lẽ ra con phải hận mẹ mới đúng, sao lại cứu mẹ chứ?
– Vì mẹ là mẹ con mà.
Mẹ tôi nghe xong càng khóc tợn, vừa khóc vừa tự tát lên mặt mình nói:
– Xuân. Suốt ba ngày nay mẹ thấy bản thân nghiệm ra nhiều điều lắm. Mẹ thông được ra rồi, mẹ biết mẹ sai nhiều lắm, càng biết chẳng mong ai tha thứ. Cũng không phải tự dưng ngộ ra những điều ấy, chỉ là khi thấy con như vậy mẹ mới hiểu trên đời này không gì đáng sợ bằng sinh ly tử biệt. Tham, sân, si cuối cùng cũng sau này cũng vẫn chỉ là cát bụi.
Tôi đưa tay giữ tay mẹ đáp:
– Mẹ, mẹ đừng làm thế. Con đau lòng.
– Được. Được mẹ không làm thế nữa. Để mẹ lấy khăn lau mặt cho con rồi đi gọi bác sĩ.
Nói rồi mẹ tôi cũng đi vào nhà vệ sinh sấp khăn ấm lau mặt cho tôi. Khi đang lau thì cánh cửa bước ra. Mẹ tôi dừng động tác lại quay ra nhìn rồi cất tiếng:
– Phong. Con đến đúng lúc lắm, Xuân nó tỉnh rồi.
Tôi nhìn ra ngoài, thấy Phong đang đứng ngay trước cửa. Chỉ có ba ngày nhưng trông anh tiều tuỵ hẳn đi, đôi mắt vẫn đỏ ngầu đầy những tia máu. Phong không lao về phía tôi mà đứng yên không nhúc nhích. Dường như anh vẫn chưa thể tin đó là sự thật. Cả người anh như run lên, đôi tay vẫn buông thõng. Mẹ tôi vừa lau mặt cho tôi vừa nói:
– Mấy hôm nay nó đau lòng đến mức ngơ ngẩn rồi hay sao ấy.
Tôi nhìn Phong, rốt cuộc anh yêu tôi nhiều thế nào? Tôi không muốn khóc nhưng sao nước mắt cứ thi nhau chảy ra. Phải mất một lúc anh mới khó nhọc nhấc từng bước chân trên nền đá hoa lạnh ngắt đi về phía tôi. Tự dưng anh ôm chặt lấy tôi khóc như một đứa trẻ. Anh không còn kìm nén nữa, càng không còn giữ chút thể diện nào khóc đến nỗi tiếng khóc cũng vang cả căn phòng. Nghe tiếng khóc của anh đầy đau thương, đầy cả nỗi tuyệt vọng tôi cũng bật khóc. Mẹ tôi đặt khăn xuống đi ra ngoài, tôi cảm nhận được người anh run lên, đôi tay siết chặt như sợ lần nữa tôi sẽ không còn tỉnh dậy. Người anh đầy mùi thuốc sát trùng, giọng anh như lạc cả đi, khàn đục cất lên cùng tiếng nấc nghẹn ngào:
– Xuân.
– Phong, đừng khóc nữa, anh đừng khóc. Em tỉnh rồi, em dậy rồi mà anh, đừng khóc nữa anh.
Phong xúc động đến mức vẫn không buông tôi ra. Mãi đến khi bác sĩ vào nói lớn:
– Ơ hay cái cậu này. Vợ tỉnh dậy thì phải vui mừng chứ khóc lóc cái gì? Thân là bác sĩ chứng kiến bao chuyện rồi sao đến bản thân lại yếu đuối thế? Cậu xem… đè hết vào cả dây truyền rồi đây này.
Phong lúc này mới buông tôi ra quệt nước mắt đáp:
– Cháu… cháu xin lỗi
– Cô xem, trên đời này ai bảo đàn ông chung tình đã chết chứ? Cậu ta với tôi là mẫu đàn ông chung tình hiếm có đấy.
Nghe vậy tôi với Phong tự dưng nhìn nhau bật cười. Bác sĩ vừa khám cho tôi vừa nói:
– Gãy chân, não bộ đang hồi phục, đợi vài ngày nữa chụp lại CT, giờ phải nghỉ ngơi nhé. Cô xem chồng cô lo lắng cho cô quá còn định đưa lên trung ương, cậu ta đau lòng đến mức hồ đồ rồi. Cô mà không tỉnh chắc cậu ta hoá điên mất
Tôi nhìn Phong chợt thấy đau lòng. Lần này so với lần trên Hà Giang còn đáng sợ hơn rất nhiều lần. Nghe bác sĩ nói lúc ấy vẫn chưa biết khả năng tỉnh dậy của tôi là bao nhiêu, cũng có thể không tỉnh dậy. Không giống như ở Hà Giang, tôi chỉ bị thương và mất chút máu nên suy kiệt ngất đi, lần này nghe bác sĩ nói lúc phẫu thuật căng thẳng như dây đàn khi não bộ tôi bị tổn thương khá nặng. Khi bác sĩ ra ngoài chỉ còn tôi và Phong anh cứ ngồi bên giường nắm chặt tay tôi. Dù tôi giục anh nghỉ ngơi đi để y tá chăm tôi là được anh vẫn nhất quyết không nghe. Tôi không nói được đành mặc kệ anh. Vì mới tỉnh dậy nên tôi chưa thực sự khoẻ hẳn, nằm một lúc đã mệt rồi thϊếp đi.
Đến tối mở mắt ra cũng thấy Phong đang ngồi ngủ, đầu gục xuống giường. Cả thân hình cao lớn của anh gục vỏn vẹn một góc nhỏ của giường, tay anh vẫn nắm chặt lấy tay tôi. Tôi đưa mắt nhìn anh rất lâu, mái tóc đen cắt gọn gàng, chỉ ba hôm khoé mắt đã nhìn rất rõ nếp nhăn. Nhưng sao tôi vẫn thấy anh đẹp trai đến vậy, vẫn là sống mũi cao kia, vẫn là đôi môi đỏ hồng năm ấy. Anh đẹp trai theo kiểu chững chạc, nghiêm túc chứ không còn giống như ngày xưa, cũng giống như tôi, trên mắt cũng có vết chân chim, gò má cũng còn vài chấm tàn nhang.
Khi đang nhìn Phong bên ngoài cũng có tiếng mở cửa. Phong nghe tiếng động cũng bật dậy. Là bác Nhân đưa Mun vào thăm tôi, tôi khẽ chào bác Nhân rồi khẽ gọi con bé vào gần. Con bé thấy tôi tỉnh liền chạy tới vừa ôm lấy tôi rồi vùi đầu vào lòng giọng nghẹn ngào:
– Mẹ ơi.
Hai tiếng Mẹ ơi được cất lên từ đôi môi bé xinh kia. Tôi nhìn con bé, tôi chưa từng nghe âm thanh nào cảm động hơn, hạnh phúc hơn, tuyệt diệu hơn thế. Tôi xúc động đến mức dù dặn mình không khóc nhưng rồi không kìm được để nước mắt chảy lên tóc con. Lần đầu tiên tôi được con gọi mẹ, lần đầu tiên tôi cảm nhận được chữ mẹ sao thiêng liêng đến vậy. Phong nhìn con bé nói khẽ:
– Mun, nào, đừng ôm mẹ chặt quá, đè vào dây truyền rồi con
Con bé cười hì hì nhìn Phong đáp:
– Bố mắc bệnh nghề nghiệp ghê mẹ nhỉ.
Câu này chính xác là con bé học từ tôi rồi. Tôi cười cười vuốt tóc con gật đầu:
– Ừ. Bố là bác sĩ nên mắc bệnh nghề nghiệp Mun nhỉ
Bác Nhân nãy giờ vẫn im lặng lúc này mới cất lời:
– Trong người sao rồi?
– Dạ, cháu khoẻ rồi bác ạ.
– Còn bác cháu cái gì nữa?
Tôi ngớ người chưa kịp hiểu gì Mun đã nhanh nhảu nói:
– Ý bà nội là mẹ gọi bà là mẹ chồng đi.
Lúc này tôi mới kịp hiểu ra, cúi mặt ngượng ngùng mãi mới nặn ra ba chữ:
– Dạ. Mẹ chồng
Bác Nhân không cười, mặt vẫn lạnh tanh nói:
– Cháo giúp việc nấu cho cô, tôi để đây
Còn chưa dứt lời Mun lại cười khì khì:
– Sao bà nội nói dối? Rõ ràng nãy con trên tầng xuống thấy bà nội nấu mà? Với lại bà nội cũng gọi mẹ Xuân là con dâu đi chứ.
Bác Nhân ngượng đỏ mặt lừ mắt nhìn Mun nhưng lại không nỡ chửi con bé nên chỉ hỏi:
– Ai dạy con nói thế?
– Bố con dạy á. Bố con bảo con phải nịnh bà nội nhiều để bà nội thương mẹ Xuân.
– Cái thằng… dạy vớ vẩn
– Vớ vẩn đâu bà, con thấy bố con nói đúng mà bà. Bà thương mẹ Xuân, mẹ Xuân thương bà, con cũng thương bà, bà thương con bà nhỉ. Bà gọi mẹ con là con dâu đi.
– Để lúc khác…
– Lúc nào nữa bà? Mẹ Xuân tỉnh rồi đây bà? Bà bảo đợi mẹ Xuân tỉnh con gọi mẹ Xuân là mẹ thì bà cũng gọi mẹ Xuân là con dâu đi chứ bà. Đi bà, bà gọi cho con xem đi, đi bà
Cái giọng nhõng nhẽo của Mun khiến bác Nhân không từ chối nổi đành gượng gạo đáp:
– Con dâu.
– Hihi bà nội là nhất.
Tôi nhìn Phong, chẳng ngờ anh cũng lưu manh như vậy. Bác Nhân ngồi một lúc rồi đi ra ngoài. Khi chỉ còn ba người chúng tôi Mun sà vào lòng Phong rồi nói:
– Mẹ, con có này cho mẹ xem này
Nói đến đâu Mun móc từ trong túi ra hai hộp thuỷ tinh đựng sao và hạc giấy khoe:
– Bố gấp thay phần mẹ đấy. Bố bảo chỉ cần gấp đầy hai hộp này mẹ sẽ tỉnh, trong đây không phải một trăm con hạc và một trăm ngôi sao đâu, đố mẹ biết là bao nhiêu?
– Mẹ không biết, Mun nói cho mẹ biết đi.
– Rất rất nhiều không đếm nổi. Đêm nào bố cũng ngồi cạnh mẹ rồi gấp. Lúc gần đầy bố sợ đầy mẹ chưa tỉnh lại mang cất đi rồi gấp lại từ đầu. Bố bảo nếu mẹ chưa tỉnh thì sẽ không đầy được, chỉ khi nào mẹ tỉnh mới có thể đầy hộp.
Tôi nhìn Phong, nhìn hai hộp thuỷ tinh đầy những hạc giấy và sao giấy. Trong hộp đó không bao giờ đầy được bởi còn những khoảng không khí để chưa đựng tình yêu của anh dành cho tôi. Anh chờ tôi đã tám năm rồi, cả thanh xuân đều dành cho tôi, tình yêu này lớn lao đến mức tôi… thấy mình có chút không xứng. Mun lại nói:
– Mẹ ơi, mẹ biết không, mẹ phẫu thuật tận chiều đến tận tối mịt, mọi người ai cũng mệt nhưng chỉ có bố vẫn ở ngoài ôm con chờ đợi. Con ngủ mấy giấc dậy thấy bố vẫn nhìn chằm chằm vào phòng phẫu thuật, con ăn xong cơm lên bố vẫn ngồi yên như vậy, lúc mẹ phẫu thuật xong bố mới đứng lên. Mẹ được đưa vào đây nằm, khi chỉ có hai bố con mẹ biết bố khóc nhiều lắm không? Bà nội bảo con bố ba ngày không chịu ngủ, thế nhưng nói sao bố vẫn không nghe nhất định chờ mẹ dậy. Bố bảo nhỡ lúc bố ngủ mẹ tỉnh dậy mẹ gọi bố lại không biết. Bố bảo với con hai bố con nhất định phải chờ mẹ tỉnh dậy, nếu mẹ mãi mãi không tỉnh, cả đời này, cả kiếp sau bố cũng vẫn chờ
Tôi thấy mũi mình chợt cay cay, Phong vuốt vuốt tóc Mun cười:
– Mun. Chuyện bố khóc bố dặn con không được nói cơ mà.
– Úi, con xin lỗi.
Phong bất lực lắc đầu, tôi đưa tay nắm chặt tay anh khẽ nói:
– Phong. Em yêu anh. Anh không cần chờ em nữa, em sẽ dành cả phần đời còn lại của mình để yêu anh. Chờ em vậy là đủ rồi, anh đã dành tất cả để yêu em, giờ em cũng sẽ dành tất cả để yêu anh
Nói đến đây ngẩng mặt lên đã thấy Phong mắt đỏ hoe. Mun thì giả vờ quay mặt đi tựa như không nghe được gì. Phong kéo tay con bé vào lòng bàn tay tôi không đáp. Bên ngoài kia đèn đường le lói chiếu qua ô cửa kính rọi vào.
Tôi nằm viện gần hai mươi ngày mới được ra. Suốt thời gian nằm viện đều là Phong, mẹ tôi và bác Nhân… à… phải gọi là mẹ chồng tôi chăm sóc cho tôi. Mẹ chồng tôi tuy lời nói không được dịu dàng nhưng lại rất chu đáo. Còn mẹ tôi, sau lần tôi bị tai nạn mẹ tôi đã như thay đổi hẳn, tự dưng tôi lại nghĩ lần này mình bị tai nạn cũng đáng. Ít ra cũng giúp mẹ tôi có thể hiểu ra mọi chuyện.
Ngày tôi ra viện được Phong đưa tạm về nhà mẹ anh, đợi khi tôi đã hoàn toàn khoẻ mạnh mới ra đảo. Buổi chiều sau khi ra viện tôi ngủ dậy định đi xuống dưới nhà chợt nghe có tiếng rì rầm. Chân tôi vẫn đau nên nhấc mãi mới xuống đến bậc cầu thang. Khi vừa ngó xuống chợt thấy mẹ tôi đang cúi gằm mặt, bên cạnh là mẹ chồng tôi. Mẹ chồng tôi giọng lãnh đạm cất lên:
– Thôi, những chuyện đã qua thì cho qua đi. Tôi cũng không bao giờ có ý nghĩ phải dành giật lại người đàn ông ấy. Cô đủ can đảm đến đây xin lỗi tôi nhưng nói thật tôi không đủ cao thượng mà tha thứ. Chỉ là tôi cũng không muốn con mình, cháu mình vì chuyện đời trước mà chịu khổ. Cô cứ coi như cô và ông ấy là ông bà ngoại của Mun, tôi là bà nội, ông nội nó… không có.
Tôi nghe đến đây cũng lặng người đi. Mẹ tôi đến xin lỗi mẹ chồng? Cả đời này tôi mơ tôi cũng chưa dám nghĩ đến chuyện như vậy. Tiếng mẹ tôi cất lên lí nhí:
– Cảm ơn chị. Cả đời này em… em cũng sống trong dằn vặt, cũng chẳng dám ngẩng đầu mà nhìn con cháu nữa
– Cô đừng nói vậy, con gái cô nghe thấy nó cũng không vui đâu. Thôi, chúng ta đi quá nửa đời người rồi, tuổi già thì cần con cần cháu thôi. Bỏ đi… bỏ hết đi mà sống cho vui vẻ.
– Vâng. Vậy em xin phép chị em về.
– Ừ. Tôi không tiễn.
Khi mẹ tôi đi rồi tôi vẫn đứng trân trân nhìn mẹ chồng. Bóng lưng bà vẫn chất chứa cô đơn, muộn phiền. Nhất định… nhất định tôi phải thật tốt với bà, để bù đắp cho bà những tổn thương kia.
Sau gần một tháng tôi đã khoẻ hẳn lại, trước khi ra đảo tôi nhờ Phong đưa tôi đến trại giam. Tôi muốn gặp con Thảo một lần. Lúc đến nơi tôi chợt thấy bố mẹ con Thảo đang mang đồ vào cho nó trở về. Thấy tôi mẹ con Thảo chợt cúi gằm mặt. Bố mẹ nó dường như già đi rất nhiều, tôi nhìn bố mẹ nó khẽ nói:
– Chú dì thăm Thảo về ạ?
Mẹ con Thảo gật đầu hơi tránh ánh mắt của tôi đáp:
– Ừ. Dì đi thăm nó.
– Chú dì khoẻ không?
Nghe đến đây mẹ con Thảo mắt đỏ hoe trả lời:
– Chú dì khoẻ, Xuân… dì… không nghĩ con Thảo lại làm vậy với cháu. Cũng là tại dì dạy dỗ nó không tốt
– Kìa, dì đừng nói vậy chứ.
– Thật đấy, từ nhỏ tới lớn chú dì luôn lấy cháu ra so sánh với nó, lúc nào cũng bảo nó không xinh bằng cháu, không giỏi bằng cháu, cái gì cũng mang ra so sánh. Chú dì tưởng như vậy nó sẽ phấn đấu hơn không ngờ lại khiến nó làm ra những chuyện này.
Tôi nghe vậy chẳng biết an ủi thế nào chỉ khẽ nói:
– Chú dì đừng tự trách mình như vậy.
– Ừ, cháu không trách chú dì là tốt rồi. Chú dì đi về không muộn mất
– Dạ vâng. Chú dì đi cẩn thận
Khi bố mẹ con Thảo đi khuất tôi cũng nặng trĩu lê chân vào phòng gặp nó. Thấy tôi dường như nó rất kinh ngạc, con Thảo gầy đi nhiều, hai hốc mắt cũng trũng lại nhưng vẫn mạnh miệng nói:
– Mày đến đây làm gì? Đến để cười tao thì tốt nhất biến đi.
– Thảo. Tao muốn hỏi mày một chuyện, sao mày lại làm những việc đó với tao? Tao vẫn chưa hiểu sao từng có lỗi gì với mày cả
Con Thảo trừng mắt nhìn tôi rồi cười lớn:
– Hoá ra đến để hỏi tao à? Vậy tao cũng nói luôn, vì tao ghét mày, tao chưa bao giờ quý mày, thân với mày cả mày hiểu không?
Nghe đến đây tôi bỗng cảm thấy đau lòng. Giá như chỉ là phản bội thôi còn đỡ, tôi với nó chơi với nhau từ nhỏ, nó nói chưa bao giờ thân tôi, nó nói nó ghét tôi như một cú tát vào mặt. Hoá ra tôi luôn ảo tưởng về tình bạn đẹp đẽ này. Nó thấy vậy nói tiếp:
– Sao? Sao mà lại có vẻ sốc thế?
– Mày ghét tao từ nhỏ? Lý do là gì?
– Lý do? Ghét thì ghét thôi, ghét cái kiểu ra vẻ của mày, ghét mày lúc nào cũng đứng nhất lớp, nhà mày giàu nên lúc nào cũng nhiều đồ đẹp, bọn trong lớp quý mày cũng chỉ vì ông bố dượng giàu có của mày thôi hiểu không? Ghét mày lúc nào cũng được đàn ông chú ý, đến ngay cả con trai của kẻ bị mẹ mày cướp cũng yêu mày. Mày có gì hơn tao chứ? Tại sao tao càng nỗ lực càng thua mày?
Tôi nghe vậy gần như không đáp lại được. Hoá ra chỉ vì ghen tị mà khiến nó sai lầm đến vậy. Nó lại nói:
– Tao nói cho mày biết một bí mật nhé, ha ha, mày biết vì sao mẹ mày luôn ghét mày không? Vì mỗi lần sang chơi, chỉ có tao với mẹ mày tao đều giả vờ kể câu chuyện cô tao cũng có con riêng, cũng đi lấy chồng khác, nhưng rồi vì con riêng con chung mà cuối cùng người chồng kia quay về với vợ cũ. Ngày nào tao cũng kể, ngày nào tao cũng bịa ra và cập nhật tình hình mới nhất cho mẹ mày. Mẹ mày cướp chồng người ta mà, thế nên nghe vậy sợ lắm, thế nên mẹ mày mới coi mày là vật ngáng đường hạnh phúc. Còn một bí mật nữa, mày biết vì sao lúc mày thi đại học điểm lại thấp hơn tao cuối cùng phải chuyển nguyện vọng từ ngân hàng sang sư phạm không? Đêm đó mày với mẹ mày cãi nhau nhỉ? Mày biết ai công kích không? Ha ha, cả chuyện mày yêu Phong, có thai với anh ta do ai nói với mẹ mày không?
Tôi nhìn con Thảo, không thở nổi, nhưng rồi cố trấn tĩnh lại đáp:
– Mày làm vậy có vui không?
– Vui, thấy mày bất hạnh tao rất vui. Những người đàn ông tao thích đều mù à mà thích mày? Hả? Mày tốt đẹp lắm à? Mày khác gì mẹ mày không? Khác gì con hồ ly tinh không?
Tôi định giơ tay tát con Thảo nhưng rồi cuối cùng chỉ nói:
– Thảo. Mày còn trẻ nhưng bố mẹ mày già rồi. Thương bố mẹ mày thì sám hối rồi cải tạo cho thật tốt. Tương lai phía sau vẫn rộng mở nếu như mày biết quay đầu. Mày rất giỏi, còn xinh nữa, chỉ cần mày lương thiện thì mày đã không thế này.
– Đừng dạy đời tao
– Tao không dạy đời mày. Tao chỉ thấy bố mẹ mày quá khổ thôi. Cả đời bố mày đi đánh cá kiếm tiền nuôi mày học, đến giờ chưa báo đáp được thì lại tù tội. Mày nghĩ xem ai là người khổ nhất, là bố mẹ mày chứ ai. Nếu còn có chút lương tâm, nghĩ đến cha mẹ già đi bao nhiêu cây số lên thăm mày thì tự biết làm gì.
Nói xong không đợi nó đáp tôi cũng để lại ít bánh sắn nó thích ăn nhất ở trên bàn rồi đi. Khi ra đến ngoài chợt tôi nghe tiếng khóc hu hu phía sau. Tôi thở dài đi ra ngoài, dù giận, dù ghét nhưng tôi vẫn mong nó có thể sám hối lại. Ra ngoài tôi cũng thấy cái Hạnh và mẹ Tuấn vào thăm anh ta. Nghe nói cái Hạnh và thằng Tú đã ly hôn, giờ mình nó nuôi con sống với mẹ. Tôi không vào thăm Tuấn, dù bốn năm ở cạnh nhau nhưng ngay cả lúc chia tay anh ta vẫn hành hạ tôi… tôi thực sự không đủ can đảm để thăm anh ta chỉ gửi một lá thư và một hộp bánh rồi chào mẹ Tuấn với cái Hạnh rồi ra về.
Những ngày tiếp theo tôi, Phong, Mun và cả mẹ chồng đi ra đảo. Trước khi đi tôi đưa Mun ra gặp mẹ tôi và dặn bà mỗi cuối tuần sẽ đưa Mun về chơi với mẹ. Mẹ tôi nói bà tạm thời lên Chùa một vài tháng, muốn tĩnh tâm và suy nghĩ lại mọi chuyện. Tôi cũng không muốn ép mẹ nên không khuyên gì chỉ dặn bà giữ gìn sức khoẻ rồi lên tàu đi
Mẹ chồng tôi mở một chuỗi siêu thị nho nhỏ trên đảo phục vụ nhu cầu ăn uống cho người dân ở đây. Tôi đi dạy, Phong đi làm, Mun đi học, cuộc sống êm đềm cứ thế mà trôi.
Thế nhưng có một điều tôi vẫn thấy hơi lo lắng đó là mãi tôi vẫn chưa dính bầu. Đến gần Tết thậm chí vẫn chưa.
Buổi tối hôm hai tám cả nhà tôi về lại Hạ Long, tôi đưa Mun về nhà mẹ tôi chơi đến tận tối mới về. Khi về đến phòng tắm táp xong tôi nằm vật ra giường. Phong cũng tắm xong xuôi ra đến nơi liền hỏi:
– Sao mặt em cứ âu sầu thế? Mấy ngày rồi
Tôi nhìn anh, lo lắng hỏi:
– Anh ơi, có khi nào em không có con được nữa không? Hay lúc anh phẫu thuật cho em vì lúc ấy ghét em nên cắt luôn cả buồng trứng bên kia rồi.
Phong nghe vậy trợn trừng mắt đáp:
– Vớ vẩn. Anh có phẫu thuật cho em đâu, là trưởng khoa mà
– Thì anh giục trưởng khoa cắt đi.
– Em làm như buồng trứng của em là cọng hành cọng tỏi thích cắt thì cắt chắc.
– Nhưng sao mãi chả có.
Phong nghe vậy liền cúi xuống đưa môi chạm lên tóc tôi rồi nói:
– Vậy mình… mình làm cho có đi.
– Hôm nào cũng làm mà mãi có thấy có đâu anh?
– Em cứ nghĩ là mình đang gieo hạt đi, gieo cũng phải để thời gian nó nảy mầm chứ, nào, lao động hăng say, vận may sẽ đến.
Tôi bật cười đã bị anh kéo vào lòng. Trong khung cảnh tuyệt diệu thế này, trong căn phòng sát ngay đường bao biển tôi thật tâm không từ chối nổi. Phong hơi nhắm mắt, đôi môi lướt lên môi tôi, lần này tôi không chần chừ nữa mà siết chặt lấy anh đáp trả lại. Nụ hôn ngọt ngào ngay đầu lưỡi rồi tan xuống cả trái tim, anh cứ mãnh liệt hôn không dứt, đôi bàn tay kéo chiếc váy trên người tôi từ từ hạ xuống. Tôi lúc này cũng không còn kiểm soát nổi bản thân, mặc kệ bên ngoài tiếng gió mùa vẫn rít, cởi từng nút áo sơ mi trên người anh. Khi hai cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ Phong liền cúi xuống hôn lên cổ, lên vai, chiếc lưỡi ướŧ áŧ di chuyển khắp cơ thể rồi dừng lại ở bầu ngực căng tròn. Anh ngậm lấy, rồi thi thoảng cắn nhẹ một chút lên núm hoa nhỏ xinh xinh. Tôi bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ rên lên nho nhỏ, đôi tay anh vuốt ve từng thớ da thịt, chạm nhẹ vào hông, rồi cuối cùng dừng lại ở nơi kíƈɦ ŧɦíƈɦ nhất mà day, mà nghịch. Cả người tôi bị anh trêu ngươi cong lên mà bấu lấy anh, cơ thể tôi đê mê đến điên dại cắn lên vai, lên da thịt thơm mát của anh, cuối cùng khi thân dưới ướŧ áŧ đến mức không còn chịu được nữa anh mới nhướn người nhấn phần cơ thể vào trong tôi. Tôi cứ thế ôm lấy anh mà hưởng trọn những ngọt ngào, tôi và anh đã trải qua bao đắng cay, đã trải qua bao giông bão, giây phút này như hoà vào làm một, thế giới ngoài kia cũng như dừng lại ngay khoảnh khắc ấy. Những cái nhấp nhô của Phong khiến tôi tưởng chừng như không thể thở nổi, có tủi, có đau, có cả hạnh phúc đong đầy và cả một mong muốn sinh thêm cho Mun những đứa em mãnh liệt nhường nào. Tôi và anh không ai nói với ai câu gì, chỉ có những tiếng gấp gáp phả vào nhau. Đến khi xong Phong cũng nằm xuống ôm trọn tôi vào lòng.
Suốt những ngày Tết tôi với anh như hừng hực khí Xuân lao vào nhau không biết bao nhiêu đêm. Đến mùng sáu Tết khi đi ra đảo tự dưng dưới tàu lên tôi bỗng thấy nôn nao. Bình thường tôi đi tàu chưa bao giờ say, tự dưng lần này đầu óc choáng váng, còn nghĩ là hay do tôi và Phong những đêm qua cứ… nên mới thế.
Sau khi đi khai xuân về tôi mệt nhoài nằm xuống giường ngủ thϊếp đi. Khi tỉnh dậy cũng thấy Phong với Mun đã về. Thấy anh tôi khẽ nói:
– Em hơi mệt, tí anh bảo cô Hằng nấu cho em chút cháo nha
Nghe vậy Phong liền vội bước đến tay chạm lên trán tôi rồi lẩm bẩm:
– Không sốt, em thấy người thế nào
– Cứ nôn nao sao ấy, còn mệt, buồn ngủ, đau đầu.
– Mặc áo vào đi theo anh.
– Đi đâu?
– Thì cứ mặc vào rồi đi theo anh.
Tôi nghe vậy cũng cố ngồi dậy, Phong lái xe chở tôi lên phân viện bắt tôi nằm xuống siêu âm. Tôi nhìn anh cười nói:
– Chắc do sáng em ăn bánh chưng ngộ độc thôi.
Phong vừa siêu âm vừa chăm chú nhìn. Tôi thấy vậy hỏi lại:
– Sao vậy? Có chuyện gì thế? Có phải em ngộ độc bánh chưng không?
– Ngộ độc cái đầu em. Có chửa rồi, thai sáu tuần đã vào đáy huyệŧ.
Tôi nghe Phong nói tưởng mình nghe nhầm lắp bắp:
– Anh… anh bảo gì cơ?
– Ngộ độc “trung tình” chứ không phải ngộ độc bánh chưng, kết quả chín tháng mười ngày sẽ đẻ ra một thiên thần đáng yêu. Đây là kết luận của anh. Kí tên bác sĩ Hà Thanh Phong.
Tôi nghe xong tự dưng bật cười, cười như một con điên. Chưa bao giờ lại cảm thấy Phong đáng yêu như vậy, mà không mà phải nói là kết luận của anh đáng yêu vô cùng. Bên ngoài trời se se lạnh, thế nhưng tôi không hề thấy lạnh chỉ cảm thấy giây phút này như kết trọn hạnh phúc mà tôi mong chờ.
Phong nắm chặt lấy tay tôi, thì thầm:
– Cảm ơn em. Yêu em.
Tôi cũng siết chặt tay anh, giây phút này hạnh phúc đến mức cười mãi rồi đáp lại:
– Em yêu anh. Yêu anh rất nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.