Cây Kem Của Anh Chàng Nóng Tính
Chương 2
Đào Nhạc Tư
05/07/2013
Cười.
Có câu rằng không ai nỡ đánh lên một gương mặt đang tươi cười, cười là một việc không hề khó chút nào trong thiên hạ, cho nên chỉ cần cười là được, nụ cười rực rỡ sánh ngang cảnh xuân tươi đẹp, nụ cười chói lòa như ánh sáng mặt trời kiêu hãnh, nụ cười có thể khiến đối phương mềm lòng nguôi giận, ý chí sắt đá đến đâu cũng dễ tan chảy.
Dụ Hoằng Băng chuẩn bị sẵn sàng, khóe miệng khẽ nhếch lên, đưa tay bấm nhẹ chuông cửa. Không cần đến ba giây, cửa đột nhiên mở ra, một anh chàng tức giận lao nhanh ra trừng mắt nhìn cô, cô sợ tới mức nín thở, nụ cười ban nãy nơi khóe miệng cứng lại, suýt chút nữa định bỏ chạy.
Anh ta không phải người cô đã gặp khi đem tặng thố canh đậu xanh ngày hôm trước, người kia so với anh ta thì ục ịch, tròn trịa hơn, tuy rằng thoạt nhìn có vẻ rất căng thẳng khó chịu, nhưng cũng có phần lễ độ khách khí, hòa nhã, còn người đàn ông trước mặt này, thân hình cao ráo tráng kiện, hơn nữa bao trùm cả người anh ta là những luồng khí giận cực độ, cơn thịnh nộ kia lộ ra hẳn trên ngũ quan. Đáng tiếc a, bộ dáng nam tính trời cho như vậy, nếu đi làm diễn viên minh tinh thì tuyệt đối có thể nổi tiếng, thế mà lại đi vào con đường hắc đạo, thật không biết suy nghĩ a!
Giữ lại cái cảm giác tiếc nuối thương xót chợt xẹt ngang kia trong lòng, Dụ Hoằng Băng lên tiếng phản ứng, vội vàng nhếch khóe miệng không quên nở nụ cười kèm theo.
“Đại ca à, tôi thật lòng xin lỗi, vì bão sắp tới, gió lớn quá, không cẩn thận nên đồ mới bị thổi lạc…”
Cô khom người chào qua, rồi ra sức giải thích, xấu hổ chị chỉ vào chiếc quần nhỏ màu hồng nhạt anh đang cầm trong tay.
“Thật đã đắc tội với anh, mong anh độ lượng, không chấp nhất chuyện nhỏ này với tôi.”
“Đại ca cái gì chứ, làm ơn bớt cách xưng hô kiểu đó dùm tôi đi.” Mạnh Tấn Bang bĩu môi, tức giận trừng mắt nhìn cô gái đang ngây ngốc cười trước mặt mình. Kỳ quái, nhìn vẻ bề ngoài của cô ta rất đơn thuần, hiền lành, rõ ràng là loại con gái nhà đàng hoàng gia giáo, tại sao lại dùng khẩu khí giang hồ để nói chuyện?
“Xin hỏi vậy phải xưng hô như thế nào?” Mạnh Tấn Bang vô ý định khai báo họ mình ra, chỉ mấy giây sau lại cảm thấy không đúng, tình hình hiện tại phải do anh làm chủ mới đúng chứ, sao đổi ngược lại từ đầu đã bị cô ta xỏ mũi dắt đi?
“Hiện tại chuyện này không phải là điểm mấu chốt!” Lửa hỏa diệm trong lòng còn chưa có chỗ phát tiết, anh làm sao có tâm trạng trả lời mấy câu nhảm nhí này.
“Cô có biết nếu một người đàn ông vô tình bị quần lót phụ nữ chụp lên đầu thì vận mệnh người đó sẽ xui xẻo hết 3 năm không?”
“Có chuyện như vậy à? Tại sao tôi chưa từng nghe nói qua?” Dụ hoằng băng nghi ngờ, chớp chớp mắt mấy cái, có nghe qua thì cũng phải làm như chưa từng nghe qua.
“Có nghe qua hay không thì là chuyện của cô, mặc kệ có bão hay không, thì cũng không thể để loại đồ dơ bẩn này bay loạn xạ đầy trời…” Anh lạnh lùng nghiêm nghị quở trách.
Mặc dù bị vẻ hung hãn của anh đe dọa, trong lòng tim đập thình thịch không ngừng, nhưng Dụ Hoằng Băng vẫn cố gắng duy trì thái độ ôn hòa, bình tĩnh, sao thì cũng là do cô không đúng trước, cho dù tính tình cô tốt mấy nhưng nếu như có người đem quần lót chụp lên đầu cô thì cô cũng sẽ không vui.
“Anh yên tâm, nó không bẩn đâu, tôi đã giặt qua rồi.” Cô mỉm cười đáp lại.
Anh không nhịn được, mắt trợn trắng, tức giận hét lên: “Ai muốn bàn với cô chuyện đã giặt qua hay là chưa hả?” Rốt cuộc cô ta có hiểu rõ vấn đề chính ở đây không vậy.
“Oh oh…” Thấy cơn tức giận của anh ta lại dâng trào, cô vội vàng ậm ừ thuận theo, chỉ mong mau chóng giải quyết xong việc này để có thể về nhà.
“Nếu đã là đồ dơ bẩn, thì anh cầm hoài cũng không tốt đâu, anh có thể trả lại cho tôi có được không?” Đúng ha! Nghe cô nhắc anh mới sực nhớ ra trong tay vẫn còn cầm cái quần lót đáng ghét kia, anh lập tức ném trả sang cho cô như thể tay bị bỏng do cầm phải khoai lang còn nóng.
“Cô về sau chú ý một chút, tôi không hy vọng có thứ đồ gì bất thường bay đến nhà của tôi nữa.” Mặt Mạch Tấn Bang cau có cảnh báo.
“Tôi biết rồi, về sau sẽ không như vậy nữa.” Cô nở nụ cười thuần hậu, yếu ớt, thật tốt quá tuy là lớn tiếng, sắc mặt cũng khó coi nhưng không gây khó dễ với cô.
“Được rồi! Hôm nay cho dù tôi…” Anh tự nghĩ coi như hôm nay xui xẻo, vận hạn đã tới, dù sao sự việc lỡ rồi, cũng không nên bắt bí khó dễ cô quá, hơn nữa trời bắt đầu trở gió ngày càng lớn, anh lười ở đây tranh cãi dông dài với cô.
“Thật sự rất xin lỗi, mong anh đừng tức giận nữa, về sau hi vọng chúng ta vẫn là hàng xóm tốt.” Giọng nói Dụ Hoằng Băng êm dịu, nghe như thể đang nũng nịu, làm dịu bớt phần nào lửa giận trong lòng anh. Quả thật thái độ của cô ôn hòa, rất có thành ý, thật tâm giải thích, ngay từ đầu anh đã không muốn làm cho cô khiếp sợ, nhưng mà bị một cái quần lót phụ nữ chụp lên đầu quả là một chuyện xui xẻo, khó mà bảo anh không tức giận được.
“Đúng rồi, hai ngày trước tôi có đem canh đậu xanh đến, có thể trả lại tôi cái nồi hay không?”
Cô chợt nhớ tới điều này, đó là cái nồi mà cô yêu thích nhất, bỏ ra hơn hai ngàn tệ để mua, thật không rẻ a.
“Thì ra canh đậu xanh kia là do cô đem tới sao?” Anh kinh ngạc hỏi, đang lo lắng không biết phải đem nồi trả lại cho hộ nhà nào, không nghĩ tới vừa khéo người đó chính là cô.
Đây gọi là "bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm*", hôm trước được người ta ưu đãi, vì thế hôm nay không thể phát cáu hù dọa cô ấy sợ được.
Thấy biểu cảm trên mặt anh dịu đi nhiều, cô đoán được sách lược láng giềng hòa thuận ban đầu thực thi đã đạt được hiệu quả, Dụ Hoằng Băng lại vội vàng vôi vàng tranh thủ tình cảm.
“Đúng vậy, uống có ngon không?”
“Có lẽ.” Anh khó chịu đáp lại, xoay người đi vào nhà lấy nồi. Kỳ thật ngày đó, tuy rằng anh cứ lảm nhảm giảng đạo, nhưng sau đó, cơ hồ hơn một nửa nồi canh gọn gàng nằm trong bụng của anh, bởi vì canh đậu xanh kia nấu ngọt vừa phải, xác đậu đã được lựa hết ra, hâm thật nhừ, có lẽ đã phải bỏ nhiều công sức, lại vừa lúc hợp khẩu vị của anh.
“Đã rửa sạch rồi, cám ơn.” Đem nồi đưa cô, anh cũng không quên phép xã giao cơ bản.
“Hôm nào có làm vài món điểm tâm ngọt khác thì tôi sẽ mời anh ăn, bái bai.” Cô gật đầu rồi rời đi, khi trở về đến trước cửa nhà, kết thúc trong yên ổn, cô hít sâu thở dài nhẹ nhõm.
Khôi phục lại thanh tĩnh ban đầu, những giọt mưa rơi từ trên trời xuống ngày càng nặng hạt, Mạnh Tấn Bang bước nhanh vào trong phòng, lúc này mới nghĩ đến vốn dĩ cần đi mua một ít đồ, nhưng lại gặp việc trì trệ như vậy, rốt cuộc chuyện muốn làm vẫn chưa hoàn thành.
Quên đi, bão lâu lắm cũng chỉ kéo dài hai ngày liền, chocolate có thể nhịn bớt, một bao bánh há cảo hẳn là sẽ qua được.
Biến hóa của thiên nhiên là cái mà con người không thể nào nắm bắt được, hướng di chuyển của bão đột nhiên thay đổi một cách kì quái, sau khi đổ bộ vào khu vực thì dừng lại và xoáy lốc quanh vùng liên tục, mang đến lượng mưa lớn kinh người, nhiều chỗ chìm ngập trong nước, tình hình tai nạn không ngừng cập nhật.
Mạnh Tấn Bang dường như không bị hối thúc bởi bất kì một tiếng chuông điện thoại quấy rầy nào, anh đã căn dặn đám trợ lý trở về nhà phải viết bản khái quát phân cảnh cho anh, cho nên hiện tại không có bất kì áp lực nào, anh chìm sâu vào giấc ngủ, càng ngủ thì càng lạnh, hệt như thể anh bị ướp trong một căn phòng đá….
Trong trạng thái mơ mơ màng màng, anh cảm giác được có cái gì đó ướt ướt,chịu không nổi đột nhiên bừng tỉnh, rồi ngồi dậy, kế đến là nhận được một sự kinh hoàng – cả căn phòng đều là nước, ngập đã gần đến cẳng chân của anh.
“Cái quỷ gì thế này, hiện tại là sao đây? Anh nhin không được lớn tiếng la lên, rồi cuống quít nhảy xuống giường.
Khó trách sao càng ngủ thì càng lạnh, khăn trải giường ngâm trong nước đã ẩm ướt hết cả, căn bản là nãy giờ anh nằm trên một cái giường sũng nước và lạnh lẽo. Hơn nữa điện thoại cũng ngâm trong nước rồi, nó mà vang lên thì mới là quỷ quái nha.
Đờ người ra nhìn căn phòng đầy nước, anh suy nghĩ hồi lâu vẫn không biết phải làm sao, làm cách nào để nước rút hết được đây?
Đột nhiên anh chợt nhớ bên phòng làm việc còn có máy tính, có văn kiện và không ít tài liệu…
Có rất nhiều thứ quan trọng đó!
“Haizzz!” Anh vội vã chạy theo hướng phòng làm việc, quả nhiên tình hình đều giống nhau, không xong rồi.
Nhìn ra bên ngoài phòng, mưa to như trút nước, nhưng vẫn không có dấu hiệu ngừng… Chết tiệt! Không phải càng ngập càng cao chứ?
Anh vội vàng rút đồ cắm điện ra, những vật phẩm trọng yếu dù đã thấm ướt trong nước cũng không thể để chúng tiếp tục nằm như thế, vì thế anh liền thu thập mấy thứ quan trọng để lên chỗ cao. Phòng làm việc của anh chỉ có duy nhất một cái bàn, lại nghĩ tới còn một ít đồ điện trong nhà phải bảo vệ an toàn, tay chân anh luống cuống chạy tới chạy lui…
“Mẹ nó, cái này là nhà gì không biết, vừa mới đến ở không bao lâu đã làm cho ta chết chìm trong nước!” Toàn thân anh cũng ướt nhẹp cả, hỏa trong tâm càng thêm hừng hực, một mặt ra sức di chuyển cái bàn sang hướng đông, mặt khác miệng vẫn mắng, “Nói quần lót chụp đầu xui xẻo 3 năm, hiện tại chỉ mới cách một ngày đã phát huy hiệu nghiệm, đều là do người phụ nữ kia hại mà…”
Chiếp chiếp chiếp*…
Tiếng chuông cửa vang lên, cắt đứt suy nghĩ và hành động của anh.
Trời đang bão, nơi này còn ngập trong nước, ai lại tới gõ cửa tìm anh đây chứ?
Nghi hoặc cầm lấy ô che đầu, Mạch Tấn Bang không nghĩ nhiều bước ra mở cửa, nước đổ ào ra ngoài sân vườn, còn bí mật mang theo mấy chú cá chép to béo, mực nước trong phòng thiệt quá cao.
Cơ mặt anh suy sụp, miệng méo xệch, mặt xanh mét, không còn sức để mắng nữa.
Người ngoài cửa tốt nhất là phải có chuyện quan trọng nha, bằng không nhất định anh sẽ đạp cho một cước bay xa.
“Ai đó?” Anh tức giận rống lên, giong nói thô lỗ vọng ra ngoài cửa. “ Là lầu hai” Dụ Hoằng Băng mặc áo mưa, trên mặt ướt đẫm nước, nhưng vẫn nhẹ nhàng mỉm cười.
Anh kì quái khi nhìn thấy cô. “Đến làm gì?” Vào thời điểm này, cô có chuyện gì tìm mà cần phải đến tìm anh?
Cô giương mắt lên ban công lầu hai nhìn chừng Bảo Đế, sau đó tầm mắt lướt lại đến mặt anh, nhìn thấy trong phòng anh như trở thành cái ao nhỏ, còn có cả mấy con cá đang tung tăng bơi lội, cô kinh ngạc, nhịn không được khúc khích cười trộm.
Còn cười sao? Mạnh Tấn Bang ngạo nghễ nhìn cô. Nếu không phải cô đang phải chịu mưa đứng ngoài phòng, bộ dạng cũng có phần thảm hại, thì anh chắc chắn cho rằng cô cười vì thấy người khác gặp họa.
“A, à… Tôi và em gái ở trên lầu trông thấy nhà anh bị ngập nước, muốn tới hỏi thử xem anh có cần giúp đỡ gì hay không?”
Dụ Hoằng Băng tỏ ra thiện ý, đưa tay cứu giúp hàng xóm mới trong lúc hoạn nạn, tương trợ lẫn nhau, coi như là lời xin lỗi cho chuyện ngoài ý muốn ngày hôm qua.
Việc này thật bất ngờ, trong vài giây Mạnh Tấn Bang không biết phải nói gì.
Cô bất chấp mưa gió vẫn xuống lầu dưới, chỉ để hỏi anh có cần trợ giúp hay không sao?
Được người lạ nhiệt tâm giúp đỡ tận tình, nếu phá lệ là người khác hẳn phải cảm động không thôi, huống chi hôm qua anh còn hung dữ với cô như vậy, hiện tại không biết phải dùng thái độ nào để đối mặt cho phải.
Thấy anh cứ đứng ngây người ra, cô chủ động giải thích: “Nơi này đã từng có lần nước ngập dâng cao đến hết lầu một, tuy rằng hiện tại chỉ mới dâng lên được một nửa, nhưng vẫn không biết liệu nó có nghiêm trọng giống lúc trước hay không…”
“Cao tới một tầng lầu?” Anh kinh ngạc hỏi lại, giong điệu bất giác cao lên.
“Ừ, ở thành phố này không phải mỗi lần bão là ngập đâu, tôi ở đây cũng được 17, 18 năm rồi cũng chỉ từng thấy ngập qua 3 lần thôi, lần nghiêm trọng nhất là nước dâng cao đến một tầng lầu.” Phát hiện sắc mặt của anh không ngừng chuyển sang xanh mét hệt như những người khổng lồ màu xanh, thà trễ còn hơn không, cô vội vàng lên tiếng an ủi anh.
“Cho nên anh có muốn di chuyển một số vật quan trọng sang chỗ khác trước hay không? Tôi có thể cho anh mượn nhà để chất đỡ.”
Nếu ngập hết lầu một, chẳng khác nào anh không còn chỗ để dung thân, chẳng những vậy mà mấy vật quan trọng cũng không có chỗ để dời đi.
Mạnh Tấn Bang ngơ ngơ ngẩn ngẩn gật đầu.
“Vậy thì nhanh tay lên.” Nơi khóe miệng Dụ Hoằng Băng khẽ nhếch lên, thật tốt quá, anh ấy thật chấp nhận ý tốt của cô, cô lập tức đi lên lầu hai gọi em gái: “Bảo Đế, anh ấy cần giúp đỡ, em mau xuống đây đi.”
“Không thành vấn đề.”
Tình hình cấp bách, vì muốn cứu một số tài liệu quan trọng đắt tiền, Mạnh Tấn Bang cùng hai chị em Dụ Hoằng Băng đội mưa gió, lội nước ngập, chạy tới chạy lui khuân khuân vác vác cả buổi chiều.
“Dàn âm thanh, còn lò vi sóng này nữa… Làm sao bây giờ?” Dụ Bảo Đế lo lắng hỏi.
“Chúng nó đã nằm ở chỗ cao như vậy, mà nước còn ngập Nhìn thấy đồ đạc đã chất chồng đầy trong nhà hai cô, lại nhìn thấy quần áo 2 cô hơn nửa đã ướt hết, tóc tai thì bù xù, Mạnh Tấn Bang sao có thể không biết xấu hổ để cho hai chị em giúp mình di chuyển đồ đạc tiếp cơ chứ?
lên tới thì nhất định là ông trời có ý muốn hủy hoại bọn chúng…” Mạnh Tấn Bang bất đắc dĩ nhún vai.
“Kỳ thật, có thể tiếp tục di chuyển nha, lỡ như bong bóng nước thấm vào làm hư hết, thì thật là đáng tiếc lắm.”
Dụ Hoằng Băng lo nghĩ dùm anh, bong bóng nước phá hủy đồ điện thực quá dễ dàng, đến lúc đó mới thật sự rủi ro lớn.
“Đủ rồi, chuyển nhiều như vậy mệt muốn chết rồi.” Anh khẽ nhếch miệng nói.
Nhìn thấy đồ đạc đã chất chồng đầy trong nhà hai cô, lại nhìn thấy quần áo 2 cô hơn nửa đã ướt hết, tóc tai thì bù xù, Mạnh Tấn Bang sao có thể không biết xấu hổ để cho hai chị em giúp mình di chuyển đồ đạc tiếp cơ chứ?
“Anh xác định vậy sao? “. Dụ Hoằng Băng lại hỏi.
“Ừ.” Anh gật đầu.
“Vậy được rồi, mọi người nhanh đi thay quần áo ướt ra, để khỏi bị cảm lạnh”. Cô vẫn không quên lễ nghĩa tiếp đón khách đến nhà.
“Anh dùng phòng tắm bên ngoài đi.”
Trong quá trình khuân vác, bọn họ cũng có trao đổi bắt chuyện vài câu đơn giản, cũng đã giới thiệu cơ bản qua về bản thân, cho nên bây giờ đều đã biết rõ danh tính đối phương.
“Được, cám ơn cô.” Anh lấy bộ quần áo từ trong chiếc túi, theo hướng dẫn của cô đi vể phía phòng tắm.
Bất luận như thế nào cũng không nghĩ được ở một thành phố lớn như vậy, Mạnh Tấn Bang anh có nhà mà không thể về, còn hệt như nạn dân, phải trốn nhờ trong nhà hàng xóm để tránh bão, nhưng mà cũng thật may, nhờ có các cô nhiệt tâm giúp đỡ, nếu không tổn thất của anh coi bộ còn nghiêm trọng hơn nhiều lần.
Tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo xong, Dụ Hoằng Băng tế nhị pha một bình trà nóng, mọi người ngồi ở phòng khách, từ từ thưởng thức vị ấm áp lan tỏa từ tách trà.
“Đàn em của anh hôm nay không có ở nhà sao?? Để tránh không khí ngượng ngập buồn tẻ, Dụ Hoằng Băng lên tiếng bắt chuyện, cố tỏ ra thoái mái như người một nhà.
“Đàn em?” Mạnh Tấn Bang sửng sốt, lập tức phản ứng lại, “À, ý cô nói là trợ lý của tôi sao? Bão lớn như vậy đương nhiên không cần đến đây.”
Trợ lý? Hai chị em Dụ Hoằng Băng đưa mắt nhìn nhau. Hiện tại xã hội đen đã tiến bộ đến nỗi gọi đàn em là trợ lý như thế sa“Đúng rồi, trong nhà của anh sao có nhiều máy tính như vậy?” Dụ Bảo Đế không nhịn được tò mò hỏi.
“Công việc cần.” Anh đáp ngắn gọn.
“Oa, trình độ của xã hội đen bây giờ cao như vậy sao?” Dụ Bảo Đế ngạc nhiên hô lên, Dụ Hoằng Băng ngồi một bên vội lấy tay che miệng không cho em gái nói nữa.
Mạnh Tấn Bang nhíu mày hỏi lại: “Xã hội đen?”
“Không có gì, con bé còn nhỏ tuổi, không hiểu chuyện, miệng nói không ngăn kịp, anh đừng so đo với nó.” Dụ Hoằng Băng nhanh chóng xin lỗi, nghe nói đa số tay “huynh đệ” đều hỉ nộ vô thường, hơi một tí không vui là liền trở mặt, sợ mấy lời của em cô khiến anh ta có cảm giác bị xem thường.
Mạnh Tấn Bang bắt đầu cảm thấy có cái gì đó không đúng, lần đầu gặp mặt Dụ Hoằng Băng thì cô đã gọi anh là Đại ca, hiện tại lại nói cái gì là đàn em, là hắc đạo, chẳng lẽ các cô cho là….
“Từ từ, không phải các cô đang hiểu lầm gì chứ?” Anh quyết định phải nói rõ ràng, làm sáng tỏ thân phận thật của mình. “Tôi là người có nghề nghiệp ổn định, không phải là loại hỗn tạp ngoài đường đâu.”
“A?” Hai chị em nhà họ Dụ cùng lên tiếng.
“Nhưng mà thường xuyên nghe thấy tiếng anh chửi bới, rồi lại còn mấy người kia luôn miệng gọi anh là Đại ca nha.” Dụ Hoằng Băng nghi hoặc giải thích, xác định cô không có nghe nhầm.
Nghe vậy, anh lập tức hiểu ra, lập tức bật cười thành tiếng.
“Chửi bới là bởi vì có liên quan đến công việc, tính tôi vốn không nhẫn nại được, cho nên thường hay phát cáu, còn “đại ca” là từ mà nhóm trợ lý vui miệng phong cho tôi, chứ không phải cái loại “đại ca” như các cô nghĩ.” Đối với sự nhiệt tình giúp đỡ của các cô, anh cũng kiên nhẫn giải thích.
“Ha ha ha… Chị ba, em đã nói là không chắc mà, nhưng chị cứ một mực khẳng định nói người dưới lầu là xã hội đen.”
Bảo Đế cười đùa chọc ghẹo chị mình.
“Khó trách bữa đó cô xuống dưới lầu lại vừa khẩn trương vừa lễ độ như thế.” Mạnh Tấn Bang cười cười trêu chọc Dụ Hoằng Băng.
“Thật xấu hổ a!” Một luồng khí nóng xông lên tới ót, Dụ Hoằng Băng mặt mũi đỏ bừng.
Nhìn bộ dáng cô xấu hổ đỏ bừng mặt thật đáng yêu, gương mặt trắng trắng ửng sắc hồng trông đến động lòng người, giọng nói ôn nhu mềm mại nghe qua tâm tình cũng dễ chịu hơn, Mạnh Tấn Bang ngây ngốc nhìn ngắm cô, trong lòng thoáng rung động.
Trước đó không có nhìn kỹ cô, hiện tại mới phát hiện cô là một cô gái thanh tú xinh đẹp, khác hẳn với vẻ trẻ trung nghịch ngợm đáng yêu tỏa ra từ người Bảo Đế, trên người Dụ Hoằng Băng phát ra một khí chất ôn nhu, hiền lành, điềm đạm, đủ để hấp dẫn người khác không tự chủ được, chỉ mong muốn tiếp cận cô.
“Chị ba, bây giờ chị có thể yên tâm rồi, hàng xóm mới không phải là người nguy hiểm.” Bảo Đế vỗ vỗ vai chị mình, rõ ràng mang hàm ý trêu cợt.
Ách, Bảo Đế không nhìn xem thử người ta đang còn ở đây, đã đủ mất mặt lắm rồi, thế mà cứ dai dẳng chọc ghẹo cô.
“Em mà còn chọc chị nữa là đừng hòng được ăn tối.” Lúng túng đến cực điểm, Dụ Hoằng Băng dứt khoát phải lên tiếng phản kích.
“A? Chị không nói thì không sao, vừa nhắc đến em đã cảm thấy đói bụng rồi a.” Bảo Đế xoa xoa bụng, cười trừ.
Dụ Hoằng Băng tức giận liếc xéo Bảo Đế, sau đó quay lại mỉm cười hỏi Mạnh Tấn Bang: “Anh có ăn nhiều gia vị được không? Tôi tính làm món cơm gà chiên kiểu cung đình.”
“Đều được hết, làm phiền cô rồi.” Thân là khách, Mạnh Tấn Bang hiền hòa đáp.
“Vậy các người tiếp tục nói chuyện, tôi đi nấu cơm.” Dụ Hoằng Băng đứng dậy, hướng đến phòng bếp. Tục ngữ có câu, bà con xa không bằng láng giềng gần, bất luận thân phận của Mạnh Tấn Bang là gì, tương lai bọn họ là hàng xóm tầng trên tầng dưới, hiện tại có cơ hội chung đụng tốt như vậy, về sau có chuyện gì cũng có thể cùng nhau ứng phó.
Ánh mắt dõi theo bón dáng của cô, Mạnh Tấn Bang càng nhìn cô thì càng thấy thuận mắt, vóc dáng hoàn hảo, tâm địa tốt, cá tính cũng không tệ, còn biết nấu ăn giỏi…
Anh phát hiện ra giao tiếp với hàng xóm cũng không tệ đến nỗi như tưởng tượng, thậm chí, anh còn cảm thấy có được hàng xóm như cô khi gặp chuyện nương tựa lẫn nhau thật tốt quá.
Có câu rằng không ai nỡ đánh lên một gương mặt đang tươi cười, cười là một việc không hề khó chút nào trong thiên hạ, cho nên chỉ cần cười là được, nụ cười rực rỡ sánh ngang cảnh xuân tươi đẹp, nụ cười chói lòa như ánh sáng mặt trời kiêu hãnh, nụ cười có thể khiến đối phương mềm lòng nguôi giận, ý chí sắt đá đến đâu cũng dễ tan chảy.
Dụ Hoằng Băng chuẩn bị sẵn sàng, khóe miệng khẽ nhếch lên, đưa tay bấm nhẹ chuông cửa. Không cần đến ba giây, cửa đột nhiên mở ra, một anh chàng tức giận lao nhanh ra trừng mắt nhìn cô, cô sợ tới mức nín thở, nụ cười ban nãy nơi khóe miệng cứng lại, suýt chút nữa định bỏ chạy.
Anh ta không phải người cô đã gặp khi đem tặng thố canh đậu xanh ngày hôm trước, người kia so với anh ta thì ục ịch, tròn trịa hơn, tuy rằng thoạt nhìn có vẻ rất căng thẳng khó chịu, nhưng cũng có phần lễ độ khách khí, hòa nhã, còn người đàn ông trước mặt này, thân hình cao ráo tráng kiện, hơn nữa bao trùm cả người anh ta là những luồng khí giận cực độ, cơn thịnh nộ kia lộ ra hẳn trên ngũ quan. Đáng tiếc a, bộ dáng nam tính trời cho như vậy, nếu đi làm diễn viên minh tinh thì tuyệt đối có thể nổi tiếng, thế mà lại đi vào con đường hắc đạo, thật không biết suy nghĩ a!
Giữ lại cái cảm giác tiếc nuối thương xót chợt xẹt ngang kia trong lòng, Dụ Hoằng Băng lên tiếng phản ứng, vội vàng nhếch khóe miệng không quên nở nụ cười kèm theo.
“Đại ca à, tôi thật lòng xin lỗi, vì bão sắp tới, gió lớn quá, không cẩn thận nên đồ mới bị thổi lạc…”
Cô khom người chào qua, rồi ra sức giải thích, xấu hổ chị chỉ vào chiếc quần nhỏ màu hồng nhạt anh đang cầm trong tay.
“Thật đã đắc tội với anh, mong anh độ lượng, không chấp nhất chuyện nhỏ này với tôi.”
“Đại ca cái gì chứ, làm ơn bớt cách xưng hô kiểu đó dùm tôi đi.” Mạnh Tấn Bang bĩu môi, tức giận trừng mắt nhìn cô gái đang ngây ngốc cười trước mặt mình. Kỳ quái, nhìn vẻ bề ngoài của cô ta rất đơn thuần, hiền lành, rõ ràng là loại con gái nhà đàng hoàng gia giáo, tại sao lại dùng khẩu khí giang hồ để nói chuyện?
“Xin hỏi vậy phải xưng hô như thế nào?” Mạnh Tấn Bang vô ý định khai báo họ mình ra, chỉ mấy giây sau lại cảm thấy không đúng, tình hình hiện tại phải do anh làm chủ mới đúng chứ, sao đổi ngược lại từ đầu đã bị cô ta xỏ mũi dắt đi?
“Hiện tại chuyện này không phải là điểm mấu chốt!” Lửa hỏa diệm trong lòng còn chưa có chỗ phát tiết, anh làm sao có tâm trạng trả lời mấy câu nhảm nhí này.
“Cô có biết nếu một người đàn ông vô tình bị quần lót phụ nữ chụp lên đầu thì vận mệnh người đó sẽ xui xẻo hết 3 năm không?”
“Có chuyện như vậy à? Tại sao tôi chưa từng nghe nói qua?” Dụ hoằng băng nghi ngờ, chớp chớp mắt mấy cái, có nghe qua thì cũng phải làm như chưa từng nghe qua.
“Có nghe qua hay không thì là chuyện của cô, mặc kệ có bão hay không, thì cũng không thể để loại đồ dơ bẩn này bay loạn xạ đầy trời…” Anh lạnh lùng nghiêm nghị quở trách.
Mặc dù bị vẻ hung hãn của anh đe dọa, trong lòng tim đập thình thịch không ngừng, nhưng Dụ Hoằng Băng vẫn cố gắng duy trì thái độ ôn hòa, bình tĩnh, sao thì cũng là do cô không đúng trước, cho dù tính tình cô tốt mấy nhưng nếu như có người đem quần lót chụp lên đầu cô thì cô cũng sẽ không vui.
“Anh yên tâm, nó không bẩn đâu, tôi đã giặt qua rồi.” Cô mỉm cười đáp lại.
Anh không nhịn được, mắt trợn trắng, tức giận hét lên: “Ai muốn bàn với cô chuyện đã giặt qua hay là chưa hả?” Rốt cuộc cô ta có hiểu rõ vấn đề chính ở đây không vậy.
“Oh oh…” Thấy cơn tức giận của anh ta lại dâng trào, cô vội vàng ậm ừ thuận theo, chỉ mong mau chóng giải quyết xong việc này để có thể về nhà.
“Nếu đã là đồ dơ bẩn, thì anh cầm hoài cũng không tốt đâu, anh có thể trả lại cho tôi có được không?” Đúng ha! Nghe cô nhắc anh mới sực nhớ ra trong tay vẫn còn cầm cái quần lót đáng ghét kia, anh lập tức ném trả sang cho cô như thể tay bị bỏng do cầm phải khoai lang còn nóng.
“Cô về sau chú ý một chút, tôi không hy vọng có thứ đồ gì bất thường bay đến nhà của tôi nữa.” Mặt Mạch Tấn Bang cau có cảnh báo.
“Tôi biết rồi, về sau sẽ không như vậy nữa.” Cô nở nụ cười thuần hậu, yếu ớt, thật tốt quá tuy là lớn tiếng, sắc mặt cũng khó coi nhưng không gây khó dễ với cô.
“Được rồi! Hôm nay cho dù tôi…” Anh tự nghĩ coi như hôm nay xui xẻo, vận hạn đã tới, dù sao sự việc lỡ rồi, cũng không nên bắt bí khó dễ cô quá, hơn nữa trời bắt đầu trở gió ngày càng lớn, anh lười ở đây tranh cãi dông dài với cô.
“Thật sự rất xin lỗi, mong anh đừng tức giận nữa, về sau hi vọng chúng ta vẫn là hàng xóm tốt.” Giọng nói Dụ Hoằng Băng êm dịu, nghe như thể đang nũng nịu, làm dịu bớt phần nào lửa giận trong lòng anh. Quả thật thái độ của cô ôn hòa, rất có thành ý, thật tâm giải thích, ngay từ đầu anh đã không muốn làm cho cô khiếp sợ, nhưng mà bị một cái quần lót phụ nữ chụp lên đầu quả là một chuyện xui xẻo, khó mà bảo anh không tức giận được.
“Đúng rồi, hai ngày trước tôi có đem canh đậu xanh đến, có thể trả lại tôi cái nồi hay không?”
Cô chợt nhớ tới điều này, đó là cái nồi mà cô yêu thích nhất, bỏ ra hơn hai ngàn tệ để mua, thật không rẻ a.
“Thì ra canh đậu xanh kia là do cô đem tới sao?” Anh kinh ngạc hỏi, đang lo lắng không biết phải đem nồi trả lại cho hộ nhà nào, không nghĩ tới vừa khéo người đó chính là cô.
Đây gọi là "bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm*", hôm trước được người ta ưu đãi, vì thế hôm nay không thể phát cáu hù dọa cô ấy sợ được.
Thấy biểu cảm trên mặt anh dịu đi nhiều, cô đoán được sách lược láng giềng hòa thuận ban đầu thực thi đã đạt được hiệu quả, Dụ Hoằng Băng lại vội vàng vôi vàng tranh thủ tình cảm.
“Đúng vậy, uống có ngon không?”
“Có lẽ.” Anh khó chịu đáp lại, xoay người đi vào nhà lấy nồi. Kỳ thật ngày đó, tuy rằng anh cứ lảm nhảm giảng đạo, nhưng sau đó, cơ hồ hơn một nửa nồi canh gọn gàng nằm trong bụng của anh, bởi vì canh đậu xanh kia nấu ngọt vừa phải, xác đậu đã được lựa hết ra, hâm thật nhừ, có lẽ đã phải bỏ nhiều công sức, lại vừa lúc hợp khẩu vị của anh.
“Đã rửa sạch rồi, cám ơn.” Đem nồi đưa cô, anh cũng không quên phép xã giao cơ bản.
“Hôm nào có làm vài món điểm tâm ngọt khác thì tôi sẽ mời anh ăn, bái bai.” Cô gật đầu rồi rời đi, khi trở về đến trước cửa nhà, kết thúc trong yên ổn, cô hít sâu thở dài nhẹ nhõm.
Khôi phục lại thanh tĩnh ban đầu, những giọt mưa rơi từ trên trời xuống ngày càng nặng hạt, Mạnh Tấn Bang bước nhanh vào trong phòng, lúc này mới nghĩ đến vốn dĩ cần đi mua một ít đồ, nhưng lại gặp việc trì trệ như vậy, rốt cuộc chuyện muốn làm vẫn chưa hoàn thành.
Quên đi, bão lâu lắm cũng chỉ kéo dài hai ngày liền, chocolate có thể nhịn bớt, một bao bánh há cảo hẳn là sẽ qua được.
Biến hóa của thiên nhiên là cái mà con người không thể nào nắm bắt được, hướng di chuyển của bão đột nhiên thay đổi một cách kì quái, sau khi đổ bộ vào khu vực thì dừng lại và xoáy lốc quanh vùng liên tục, mang đến lượng mưa lớn kinh người, nhiều chỗ chìm ngập trong nước, tình hình tai nạn không ngừng cập nhật.
Mạnh Tấn Bang dường như không bị hối thúc bởi bất kì một tiếng chuông điện thoại quấy rầy nào, anh đã căn dặn đám trợ lý trở về nhà phải viết bản khái quát phân cảnh cho anh, cho nên hiện tại không có bất kì áp lực nào, anh chìm sâu vào giấc ngủ, càng ngủ thì càng lạnh, hệt như thể anh bị ướp trong một căn phòng đá….
Trong trạng thái mơ mơ màng màng, anh cảm giác được có cái gì đó ướt ướt,chịu không nổi đột nhiên bừng tỉnh, rồi ngồi dậy, kế đến là nhận được một sự kinh hoàng – cả căn phòng đều là nước, ngập đã gần đến cẳng chân của anh.
“Cái quỷ gì thế này, hiện tại là sao đây? Anh nhin không được lớn tiếng la lên, rồi cuống quít nhảy xuống giường.
Khó trách sao càng ngủ thì càng lạnh, khăn trải giường ngâm trong nước đã ẩm ướt hết cả, căn bản là nãy giờ anh nằm trên một cái giường sũng nước và lạnh lẽo. Hơn nữa điện thoại cũng ngâm trong nước rồi, nó mà vang lên thì mới là quỷ quái nha.
Đờ người ra nhìn căn phòng đầy nước, anh suy nghĩ hồi lâu vẫn không biết phải làm sao, làm cách nào để nước rút hết được đây?
Đột nhiên anh chợt nhớ bên phòng làm việc còn có máy tính, có văn kiện và không ít tài liệu…
Có rất nhiều thứ quan trọng đó!
“Haizzz!” Anh vội vã chạy theo hướng phòng làm việc, quả nhiên tình hình đều giống nhau, không xong rồi.
Nhìn ra bên ngoài phòng, mưa to như trút nước, nhưng vẫn không có dấu hiệu ngừng… Chết tiệt! Không phải càng ngập càng cao chứ?
Anh vội vàng rút đồ cắm điện ra, những vật phẩm trọng yếu dù đã thấm ướt trong nước cũng không thể để chúng tiếp tục nằm như thế, vì thế anh liền thu thập mấy thứ quan trọng để lên chỗ cao. Phòng làm việc của anh chỉ có duy nhất một cái bàn, lại nghĩ tới còn một ít đồ điện trong nhà phải bảo vệ an toàn, tay chân anh luống cuống chạy tới chạy lui…
“Mẹ nó, cái này là nhà gì không biết, vừa mới đến ở không bao lâu đã làm cho ta chết chìm trong nước!” Toàn thân anh cũng ướt nhẹp cả, hỏa trong tâm càng thêm hừng hực, một mặt ra sức di chuyển cái bàn sang hướng đông, mặt khác miệng vẫn mắng, “Nói quần lót chụp đầu xui xẻo 3 năm, hiện tại chỉ mới cách một ngày đã phát huy hiệu nghiệm, đều là do người phụ nữ kia hại mà…”
Chiếp chiếp chiếp*…
Tiếng chuông cửa vang lên, cắt đứt suy nghĩ và hành động của anh.
Trời đang bão, nơi này còn ngập trong nước, ai lại tới gõ cửa tìm anh đây chứ?
Nghi hoặc cầm lấy ô che đầu, Mạch Tấn Bang không nghĩ nhiều bước ra mở cửa, nước đổ ào ra ngoài sân vườn, còn bí mật mang theo mấy chú cá chép to béo, mực nước trong phòng thiệt quá cao.
Cơ mặt anh suy sụp, miệng méo xệch, mặt xanh mét, không còn sức để mắng nữa.
Người ngoài cửa tốt nhất là phải có chuyện quan trọng nha, bằng không nhất định anh sẽ đạp cho một cước bay xa.
“Ai đó?” Anh tức giận rống lên, giong nói thô lỗ vọng ra ngoài cửa. “ Là lầu hai” Dụ Hoằng Băng mặc áo mưa, trên mặt ướt đẫm nước, nhưng vẫn nhẹ nhàng mỉm cười.
Anh kì quái khi nhìn thấy cô. “Đến làm gì?” Vào thời điểm này, cô có chuyện gì tìm mà cần phải đến tìm anh?
Cô giương mắt lên ban công lầu hai nhìn chừng Bảo Đế, sau đó tầm mắt lướt lại đến mặt anh, nhìn thấy trong phòng anh như trở thành cái ao nhỏ, còn có cả mấy con cá đang tung tăng bơi lội, cô kinh ngạc, nhịn không được khúc khích cười trộm.
Còn cười sao? Mạnh Tấn Bang ngạo nghễ nhìn cô. Nếu không phải cô đang phải chịu mưa đứng ngoài phòng, bộ dạng cũng có phần thảm hại, thì anh chắc chắn cho rằng cô cười vì thấy người khác gặp họa.
“A, à… Tôi và em gái ở trên lầu trông thấy nhà anh bị ngập nước, muốn tới hỏi thử xem anh có cần giúp đỡ gì hay không?”
Dụ Hoằng Băng tỏ ra thiện ý, đưa tay cứu giúp hàng xóm mới trong lúc hoạn nạn, tương trợ lẫn nhau, coi như là lời xin lỗi cho chuyện ngoài ý muốn ngày hôm qua.
Việc này thật bất ngờ, trong vài giây Mạnh Tấn Bang không biết phải nói gì.
Cô bất chấp mưa gió vẫn xuống lầu dưới, chỉ để hỏi anh có cần trợ giúp hay không sao?
Được người lạ nhiệt tâm giúp đỡ tận tình, nếu phá lệ là người khác hẳn phải cảm động không thôi, huống chi hôm qua anh còn hung dữ với cô như vậy, hiện tại không biết phải dùng thái độ nào để đối mặt cho phải.
Thấy anh cứ đứng ngây người ra, cô chủ động giải thích: “Nơi này đã từng có lần nước ngập dâng cao đến hết lầu một, tuy rằng hiện tại chỉ mới dâng lên được một nửa, nhưng vẫn không biết liệu nó có nghiêm trọng giống lúc trước hay không…”
“Cao tới một tầng lầu?” Anh kinh ngạc hỏi lại, giong điệu bất giác cao lên.
“Ừ, ở thành phố này không phải mỗi lần bão là ngập đâu, tôi ở đây cũng được 17, 18 năm rồi cũng chỉ từng thấy ngập qua 3 lần thôi, lần nghiêm trọng nhất là nước dâng cao đến một tầng lầu.” Phát hiện sắc mặt của anh không ngừng chuyển sang xanh mét hệt như những người khổng lồ màu xanh, thà trễ còn hơn không, cô vội vàng lên tiếng an ủi anh.
“Cho nên anh có muốn di chuyển một số vật quan trọng sang chỗ khác trước hay không? Tôi có thể cho anh mượn nhà để chất đỡ.”
Nếu ngập hết lầu một, chẳng khác nào anh không còn chỗ để dung thân, chẳng những vậy mà mấy vật quan trọng cũng không có chỗ để dời đi.
Mạnh Tấn Bang ngơ ngơ ngẩn ngẩn gật đầu.
“Vậy thì nhanh tay lên.” Nơi khóe miệng Dụ Hoằng Băng khẽ nhếch lên, thật tốt quá, anh ấy thật chấp nhận ý tốt của cô, cô lập tức đi lên lầu hai gọi em gái: “Bảo Đế, anh ấy cần giúp đỡ, em mau xuống đây đi.”
“Không thành vấn đề.”
Tình hình cấp bách, vì muốn cứu một số tài liệu quan trọng đắt tiền, Mạnh Tấn Bang cùng hai chị em Dụ Hoằng Băng đội mưa gió, lội nước ngập, chạy tới chạy lui khuân khuân vác vác cả buổi chiều.
“Dàn âm thanh, còn lò vi sóng này nữa… Làm sao bây giờ?” Dụ Bảo Đế lo lắng hỏi.
“Chúng nó đã nằm ở chỗ cao như vậy, mà nước còn ngập Nhìn thấy đồ đạc đã chất chồng đầy trong nhà hai cô, lại nhìn thấy quần áo 2 cô hơn nửa đã ướt hết, tóc tai thì bù xù, Mạnh Tấn Bang sao có thể không biết xấu hổ để cho hai chị em giúp mình di chuyển đồ đạc tiếp cơ chứ?
lên tới thì nhất định là ông trời có ý muốn hủy hoại bọn chúng…” Mạnh Tấn Bang bất đắc dĩ nhún vai.
“Kỳ thật, có thể tiếp tục di chuyển nha, lỡ như bong bóng nước thấm vào làm hư hết, thì thật là đáng tiếc lắm.”
Dụ Hoằng Băng lo nghĩ dùm anh, bong bóng nước phá hủy đồ điện thực quá dễ dàng, đến lúc đó mới thật sự rủi ro lớn.
“Đủ rồi, chuyển nhiều như vậy mệt muốn chết rồi.” Anh khẽ nhếch miệng nói.
Nhìn thấy đồ đạc đã chất chồng đầy trong nhà hai cô, lại nhìn thấy quần áo 2 cô hơn nửa đã ướt hết, tóc tai thì bù xù, Mạnh Tấn Bang sao có thể không biết xấu hổ để cho hai chị em giúp mình di chuyển đồ đạc tiếp cơ chứ?
“Anh xác định vậy sao? “. Dụ Hoằng Băng lại hỏi.
“Ừ.” Anh gật đầu.
“Vậy được rồi, mọi người nhanh đi thay quần áo ướt ra, để khỏi bị cảm lạnh”. Cô vẫn không quên lễ nghĩa tiếp đón khách đến nhà.
“Anh dùng phòng tắm bên ngoài đi.”
Trong quá trình khuân vác, bọn họ cũng có trao đổi bắt chuyện vài câu đơn giản, cũng đã giới thiệu cơ bản qua về bản thân, cho nên bây giờ đều đã biết rõ danh tính đối phương.
“Được, cám ơn cô.” Anh lấy bộ quần áo từ trong chiếc túi, theo hướng dẫn của cô đi vể phía phòng tắm.
Bất luận như thế nào cũng không nghĩ được ở một thành phố lớn như vậy, Mạnh Tấn Bang anh có nhà mà không thể về, còn hệt như nạn dân, phải trốn nhờ trong nhà hàng xóm để tránh bão, nhưng mà cũng thật may, nhờ có các cô nhiệt tâm giúp đỡ, nếu không tổn thất của anh coi bộ còn nghiêm trọng hơn nhiều lần.
Tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo xong, Dụ Hoằng Băng tế nhị pha một bình trà nóng, mọi người ngồi ở phòng khách, từ từ thưởng thức vị ấm áp lan tỏa từ tách trà.
“Đàn em của anh hôm nay không có ở nhà sao?? Để tránh không khí ngượng ngập buồn tẻ, Dụ Hoằng Băng lên tiếng bắt chuyện, cố tỏ ra thoái mái như người một nhà.
“Đàn em?” Mạnh Tấn Bang sửng sốt, lập tức phản ứng lại, “À, ý cô nói là trợ lý của tôi sao? Bão lớn như vậy đương nhiên không cần đến đây.”
Trợ lý? Hai chị em Dụ Hoằng Băng đưa mắt nhìn nhau. Hiện tại xã hội đen đã tiến bộ đến nỗi gọi đàn em là trợ lý như thế sa“Đúng rồi, trong nhà của anh sao có nhiều máy tính như vậy?” Dụ Bảo Đế không nhịn được tò mò hỏi.
“Công việc cần.” Anh đáp ngắn gọn.
“Oa, trình độ của xã hội đen bây giờ cao như vậy sao?” Dụ Bảo Đế ngạc nhiên hô lên, Dụ Hoằng Băng ngồi một bên vội lấy tay che miệng không cho em gái nói nữa.
Mạnh Tấn Bang nhíu mày hỏi lại: “Xã hội đen?”
“Không có gì, con bé còn nhỏ tuổi, không hiểu chuyện, miệng nói không ngăn kịp, anh đừng so đo với nó.” Dụ Hoằng Băng nhanh chóng xin lỗi, nghe nói đa số tay “huynh đệ” đều hỉ nộ vô thường, hơi một tí không vui là liền trở mặt, sợ mấy lời của em cô khiến anh ta có cảm giác bị xem thường.
Mạnh Tấn Bang bắt đầu cảm thấy có cái gì đó không đúng, lần đầu gặp mặt Dụ Hoằng Băng thì cô đã gọi anh là Đại ca, hiện tại lại nói cái gì là đàn em, là hắc đạo, chẳng lẽ các cô cho là….
“Từ từ, không phải các cô đang hiểu lầm gì chứ?” Anh quyết định phải nói rõ ràng, làm sáng tỏ thân phận thật của mình. “Tôi là người có nghề nghiệp ổn định, không phải là loại hỗn tạp ngoài đường đâu.”
“A?” Hai chị em nhà họ Dụ cùng lên tiếng.
“Nhưng mà thường xuyên nghe thấy tiếng anh chửi bới, rồi lại còn mấy người kia luôn miệng gọi anh là Đại ca nha.” Dụ Hoằng Băng nghi hoặc giải thích, xác định cô không có nghe nhầm.
Nghe vậy, anh lập tức hiểu ra, lập tức bật cười thành tiếng.
“Chửi bới là bởi vì có liên quan đến công việc, tính tôi vốn không nhẫn nại được, cho nên thường hay phát cáu, còn “đại ca” là từ mà nhóm trợ lý vui miệng phong cho tôi, chứ không phải cái loại “đại ca” như các cô nghĩ.” Đối với sự nhiệt tình giúp đỡ của các cô, anh cũng kiên nhẫn giải thích.
“Ha ha ha… Chị ba, em đã nói là không chắc mà, nhưng chị cứ một mực khẳng định nói người dưới lầu là xã hội đen.”
Bảo Đế cười đùa chọc ghẹo chị mình.
“Khó trách bữa đó cô xuống dưới lầu lại vừa khẩn trương vừa lễ độ như thế.” Mạnh Tấn Bang cười cười trêu chọc Dụ Hoằng Băng.
“Thật xấu hổ a!” Một luồng khí nóng xông lên tới ót, Dụ Hoằng Băng mặt mũi đỏ bừng.
Nhìn bộ dáng cô xấu hổ đỏ bừng mặt thật đáng yêu, gương mặt trắng trắng ửng sắc hồng trông đến động lòng người, giọng nói ôn nhu mềm mại nghe qua tâm tình cũng dễ chịu hơn, Mạnh Tấn Bang ngây ngốc nhìn ngắm cô, trong lòng thoáng rung động.
Trước đó không có nhìn kỹ cô, hiện tại mới phát hiện cô là một cô gái thanh tú xinh đẹp, khác hẳn với vẻ trẻ trung nghịch ngợm đáng yêu tỏa ra từ người Bảo Đế, trên người Dụ Hoằng Băng phát ra một khí chất ôn nhu, hiền lành, điềm đạm, đủ để hấp dẫn người khác không tự chủ được, chỉ mong muốn tiếp cận cô.
“Chị ba, bây giờ chị có thể yên tâm rồi, hàng xóm mới không phải là người nguy hiểm.” Bảo Đế vỗ vỗ vai chị mình, rõ ràng mang hàm ý trêu cợt.
Ách, Bảo Đế không nhìn xem thử người ta đang còn ở đây, đã đủ mất mặt lắm rồi, thế mà cứ dai dẳng chọc ghẹo cô.
“Em mà còn chọc chị nữa là đừng hòng được ăn tối.” Lúng túng đến cực điểm, Dụ Hoằng Băng dứt khoát phải lên tiếng phản kích.
“A? Chị không nói thì không sao, vừa nhắc đến em đã cảm thấy đói bụng rồi a.” Bảo Đế xoa xoa bụng, cười trừ.
Dụ Hoằng Băng tức giận liếc xéo Bảo Đế, sau đó quay lại mỉm cười hỏi Mạnh Tấn Bang: “Anh có ăn nhiều gia vị được không? Tôi tính làm món cơm gà chiên kiểu cung đình.”
“Đều được hết, làm phiền cô rồi.” Thân là khách, Mạnh Tấn Bang hiền hòa đáp.
“Vậy các người tiếp tục nói chuyện, tôi đi nấu cơm.” Dụ Hoằng Băng đứng dậy, hướng đến phòng bếp. Tục ngữ có câu, bà con xa không bằng láng giềng gần, bất luận thân phận của Mạnh Tấn Bang là gì, tương lai bọn họ là hàng xóm tầng trên tầng dưới, hiện tại có cơ hội chung đụng tốt như vậy, về sau có chuyện gì cũng có thể cùng nhau ứng phó.
Ánh mắt dõi theo bón dáng của cô, Mạnh Tấn Bang càng nhìn cô thì càng thấy thuận mắt, vóc dáng hoàn hảo, tâm địa tốt, cá tính cũng không tệ, còn biết nấu ăn giỏi…
Anh phát hiện ra giao tiếp với hàng xóm cũng không tệ đến nỗi như tưởng tượng, thậm chí, anh còn cảm thấy có được hàng xóm như cô khi gặp chuyện nương tựa lẫn nhau thật tốt quá.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.