Chương 122
Lan Rùa
03/07/2020
- Chuyện, con của mẹ thì tất nhiên phải thông minh hơn con của con mụ Hà kia rồi!
- Vâng, mẹ thông minh hơn cả người từng làm giáo viên. Con ngưỡng mộ mẹ lắm á!
- Ôi dào! Giáo viên gì cái ngữ con Hà, giáo rởm thì có. Chẳng qua thằng cha nó có thế lực nên nó mới được đi dạy thôi. Chuyên môn thì dốt, lại cứ suốt ngày giả tạo thích nói đạo lý nghe mắc mệt, tội nghiệp cho những đứa nào phải gọi nó là cô giáo.
- Vâng, con cũng thấy tội nghiệp cho Hân vì có một bà mẹ như thế. Nếu Hân được làm con gái mẹ Liên thì chắc Hân sẽ trở thành một cô gái lương thiện rồi. Nhưng sao bà Hà dốt mà Hân thông minh thế mẹ?
- À, bà Hà chỉ dốt chuyên môn thôi con nhé, còn riêng cái khoản hại người thì bà ấy cũng biết toan tính ra phết đấy. Hân thừa hưởng sự xảo quyệt của bà Hà và sự thông minh của ba Hậu con. Với cả hồi Hân còn nhỏ, mẹ cho nó đi học thêm nên giờ nó mới giỏi như vậy.
- Uầy! Mẹ hận bà Hà mà còn cho Hân đi học thêm á?
- Ừ, thì con người mẹ rộng lượng chứ đâu có hèn mọn như ai kia. Mà này, ban nãy mẹ nghe con kể bà Tuyết sắp đi du lịch. Con giới thiệu với ông Tài mẹ là mẹ ruột của con rồi đón mẹ về biệt phủ ở được không?
- Ui giờ chưa phải lúc mẹ ạ. Đợi con củng cố địa vị trong nhà cho chắc đã.
Bà Liên tiu nghỉu. Diễm an ủi mẹ một lát rồi nó cũng phải về biệt phủ. Khi nó vừa về đến phòng, còn chưa kịp rửa mặt thì thằng Lập đã đá cửa xông vào chỉ trích:
- Con khốn nạn! Ngày trước tao có thể ngu muội bị mày lừa, nhưng hôm nay thì rõ ràng rồi nhé! Rốt cuộc mày cũng chẳng tốt đẹp gì. Đồ giả tạo.
- Anh nói gì vậy? Em không hiểu?
Diễm ngây ngơ hỏi. Lập cáu:
- Khỏi giả nai đi! Nếu mày thương mợ thật lòng như những gì mày nói thì mày không bao giờ đồng ý với đề nghị của ông Tài!
- Anh nghĩ oan cho em quá. Em chỉ là phận làm thuê, ông chủ đặt đâu thì em ngồi đấy thôi. Với cả hằng ngày nom cậu Hoan buồn, nom đứa nhỏ không có mẹ em cũng buốt ruột nên mới đồng ý với ông Tài.
- Có mà mày muốn thay thế mợ thì có!
- Em thề có cái bóng đèn là em chưa bao giờ có ý định muốn thay thế mợ Hân cả. Em chỉ cố gắng làm những gì tốt nhất cho tất cả mọi người. Em biết khi em được ông Tài chọn làm người vợ thứ hai của cậu sẽ có vài người hiểu nhầm em rồi khinh rẻ em. Nhưng em vẫn chấp nhận điều tiếng, bởi vì chỉ cần có thể giúp được cậu hạnh phúc thì em dẫu có bị nghĩ xấu như nào em cũng chịu.
- Mày bớt xàm đi. Ngay sáng sớm ngày mai mày nghỉ làm việc ở xưởng gỗ, đồng thời thu dọn đồ đạc biến khỏi luôn khỏi cái biệt phủ này cho tao.
Lập ngông nghênh ra lệnh khiến Diễm rất điên. Nó âm thầm nhắn tin cho Quyết. Chỉ chưa đầy năm phút sau, Quyết dẫn theo hai thằng khác qua phòng Diễm. Tụi nó đóng chặt cửa. Một không đấu được ba nên Lập bị chúng khống chế, tụi nó trói Lập vào ghế, nhét giẻ vào miệng Lập rồi đánh cho một trận nhừ tử. Diễm nhởn nhơ chứng kiến Lập bị ăn hành, ánh mắt nó lạnh băng không chút thương xót. Đợi khi mặt mũi Lập đã sưng vù lên, nó mới vẫy tay ra hiệu cho bọn kia dừng lại. Quyết vừa rút giẻ ra khỏi miệng Lập thì Lập đã chửi:
- Con chó! Mày mua chuộc thằng Quyết từ bao giờ?
Diễm cười khinh, nó chậm rãi bảo:
- Mợ nói cho Lập nghe, mợ không cần phải mua chuộc ai cả. Quyết là phận tôi tớ, mợ là mợ chủ, nó nghe lời mợ là chuyện hiển nhiên.
- Mợ chủ cái củ rắm tao đây này! Con mắc dịch!
Lập vẫn ngoan cố chửi, Diễm tát cho nó một phát choáng váng đầu óc, móng tay sắc nhọn của Diễm cào qua khiến má Lập rỉ máu. Lập lịm dần. Diễm sai giúp việc vác nó quẳng xuống sông. Quyết lo lắng hỏi han:
- Nó đã lịm rồi còn quẳng xuống sông chỉ e sẽ bị đuối nước mất mợ ạ!
Diễm nhếch môi nói:
- Nó đuối nước hay không chẳng phải chuyện của mợ. Phận tôi tớ chủ nói không nghe thì bữa nay người bị đuối nước là Quyết đấy. Có hiểu không?
- Dạ, con hiểu rồi thưa mợ.
Quyết ngoan ngoãn đáp. Nó mở cửa phòng mợ Diễm, đợi hai thằng kia vác Lập ra ngoài xong nó kính cẩn cúi đầu chào mợ rồi rời khỏi, trước khi đi không quên khép cửa lại cho mợ. Diễm cũng không ở lại trong căn phòng đó lâu, nó sai người dọn đồ đem qua biệt thự của cậu Hoan. Đây là biệt thự thầy Tài xây cho cậu, nhưng cậu có nhà sàn rồi nên vẫn bỏ trống. Biệt thự này sang chảnh, lộng lẫy gấp vạn lần biệt thự cậu mua cho chị Oanh. Nom cái phòng tắm rộng gấp ba lần cái phòng khách nhà mẹ Liên, nó cười sướng. Diễm xả nước ấm vào bồn rồi gọi điện kêu con Tiên đem cánh hoa hồng qua đây. Tiên rất nhanh đã xách cả rổ đựng đầy cánh hoa thơm ngát tới. Thấy Diễm cởi đồ bước vào bồn tắm thư giãn, Tiên vô tư đổ cánh hoa hồng vào bồn nước cho bạn rồi vui vẻ đề nghị:
- Biệt thự đẹp quá à! Mày cho tao qua đây ở với nhé! Tao sẽ rủ cả anh Hiếu qua luôn!
Diễm chau mày nhìn Tiên, đanh giọng hỏi:
- Em ăn nói với mợ kiểu gì vậy Tiên?
Hơi choáng nên Tiên ấp úng hỏi:
- Diễm! Mày… mày… làm sao thế? Uống lộn thuốc hả?
Diễm múc một gáo nước đầy hất thẳng vào mặt bạn thân rồi vênh mặt quát:
- Mày? Tao? Mợ sao có thể là may tao chí tớ với em? Em học ở đâu cái thói vô lễ ấy vậy?
- Vâng, mẹ thông minh hơn cả người từng làm giáo viên. Con ngưỡng mộ mẹ lắm á!
- Ôi dào! Giáo viên gì cái ngữ con Hà, giáo rởm thì có. Chẳng qua thằng cha nó có thế lực nên nó mới được đi dạy thôi. Chuyên môn thì dốt, lại cứ suốt ngày giả tạo thích nói đạo lý nghe mắc mệt, tội nghiệp cho những đứa nào phải gọi nó là cô giáo.
- Vâng, con cũng thấy tội nghiệp cho Hân vì có một bà mẹ như thế. Nếu Hân được làm con gái mẹ Liên thì chắc Hân sẽ trở thành một cô gái lương thiện rồi. Nhưng sao bà Hà dốt mà Hân thông minh thế mẹ?
- À, bà Hà chỉ dốt chuyên môn thôi con nhé, còn riêng cái khoản hại người thì bà ấy cũng biết toan tính ra phết đấy. Hân thừa hưởng sự xảo quyệt của bà Hà và sự thông minh của ba Hậu con. Với cả hồi Hân còn nhỏ, mẹ cho nó đi học thêm nên giờ nó mới giỏi như vậy.
- Uầy! Mẹ hận bà Hà mà còn cho Hân đi học thêm á?
- Ừ, thì con người mẹ rộng lượng chứ đâu có hèn mọn như ai kia. Mà này, ban nãy mẹ nghe con kể bà Tuyết sắp đi du lịch. Con giới thiệu với ông Tài mẹ là mẹ ruột của con rồi đón mẹ về biệt phủ ở được không?
- Ui giờ chưa phải lúc mẹ ạ. Đợi con củng cố địa vị trong nhà cho chắc đã.
Bà Liên tiu nghỉu. Diễm an ủi mẹ một lát rồi nó cũng phải về biệt phủ. Khi nó vừa về đến phòng, còn chưa kịp rửa mặt thì thằng Lập đã đá cửa xông vào chỉ trích:
- Con khốn nạn! Ngày trước tao có thể ngu muội bị mày lừa, nhưng hôm nay thì rõ ràng rồi nhé! Rốt cuộc mày cũng chẳng tốt đẹp gì. Đồ giả tạo.
- Anh nói gì vậy? Em không hiểu?
Diễm ngây ngơ hỏi. Lập cáu:
- Khỏi giả nai đi! Nếu mày thương mợ thật lòng như những gì mày nói thì mày không bao giờ đồng ý với đề nghị của ông Tài!
- Anh nghĩ oan cho em quá. Em chỉ là phận làm thuê, ông chủ đặt đâu thì em ngồi đấy thôi. Với cả hằng ngày nom cậu Hoan buồn, nom đứa nhỏ không có mẹ em cũng buốt ruột nên mới đồng ý với ông Tài.
- Có mà mày muốn thay thế mợ thì có!
- Em thề có cái bóng đèn là em chưa bao giờ có ý định muốn thay thế mợ Hân cả. Em chỉ cố gắng làm những gì tốt nhất cho tất cả mọi người. Em biết khi em được ông Tài chọn làm người vợ thứ hai của cậu sẽ có vài người hiểu nhầm em rồi khinh rẻ em. Nhưng em vẫn chấp nhận điều tiếng, bởi vì chỉ cần có thể giúp được cậu hạnh phúc thì em dẫu có bị nghĩ xấu như nào em cũng chịu.
- Mày bớt xàm đi. Ngay sáng sớm ngày mai mày nghỉ làm việc ở xưởng gỗ, đồng thời thu dọn đồ đạc biến khỏi luôn khỏi cái biệt phủ này cho tao.
Lập ngông nghênh ra lệnh khiến Diễm rất điên. Nó âm thầm nhắn tin cho Quyết. Chỉ chưa đầy năm phút sau, Quyết dẫn theo hai thằng khác qua phòng Diễm. Tụi nó đóng chặt cửa. Một không đấu được ba nên Lập bị chúng khống chế, tụi nó trói Lập vào ghế, nhét giẻ vào miệng Lập rồi đánh cho một trận nhừ tử. Diễm nhởn nhơ chứng kiến Lập bị ăn hành, ánh mắt nó lạnh băng không chút thương xót. Đợi khi mặt mũi Lập đã sưng vù lên, nó mới vẫy tay ra hiệu cho bọn kia dừng lại. Quyết vừa rút giẻ ra khỏi miệng Lập thì Lập đã chửi:
- Con chó! Mày mua chuộc thằng Quyết từ bao giờ?
Diễm cười khinh, nó chậm rãi bảo:
- Mợ nói cho Lập nghe, mợ không cần phải mua chuộc ai cả. Quyết là phận tôi tớ, mợ là mợ chủ, nó nghe lời mợ là chuyện hiển nhiên.
- Mợ chủ cái củ rắm tao đây này! Con mắc dịch!
Lập vẫn ngoan cố chửi, Diễm tát cho nó một phát choáng váng đầu óc, móng tay sắc nhọn của Diễm cào qua khiến má Lập rỉ máu. Lập lịm dần. Diễm sai giúp việc vác nó quẳng xuống sông. Quyết lo lắng hỏi han:
- Nó đã lịm rồi còn quẳng xuống sông chỉ e sẽ bị đuối nước mất mợ ạ!
Diễm nhếch môi nói:
- Nó đuối nước hay không chẳng phải chuyện của mợ. Phận tôi tớ chủ nói không nghe thì bữa nay người bị đuối nước là Quyết đấy. Có hiểu không?
- Dạ, con hiểu rồi thưa mợ.
Quyết ngoan ngoãn đáp. Nó mở cửa phòng mợ Diễm, đợi hai thằng kia vác Lập ra ngoài xong nó kính cẩn cúi đầu chào mợ rồi rời khỏi, trước khi đi không quên khép cửa lại cho mợ. Diễm cũng không ở lại trong căn phòng đó lâu, nó sai người dọn đồ đem qua biệt thự của cậu Hoan. Đây là biệt thự thầy Tài xây cho cậu, nhưng cậu có nhà sàn rồi nên vẫn bỏ trống. Biệt thự này sang chảnh, lộng lẫy gấp vạn lần biệt thự cậu mua cho chị Oanh. Nom cái phòng tắm rộng gấp ba lần cái phòng khách nhà mẹ Liên, nó cười sướng. Diễm xả nước ấm vào bồn rồi gọi điện kêu con Tiên đem cánh hoa hồng qua đây. Tiên rất nhanh đã xách cả rổ đựng đầy cánh hoa thơm ngát tới. Thấy Diễm cởi đồ bước vào bồn tắm thư giãn, Tiên vô tư đổ cánh hoa hồng vào bồn nước cho bạn rồi vui vẻ đề nghị:
- Biệt thự đẹp quá à! Mày cho tao qua đây ở với nhé! Tao sẽ rủ cả anh Hiếu qua luôn!
Diễm chau mày nhìn Tiên, đanh giọng hỏi:
- Em ăn nói với mợ kiểu gì vậy Tiên?
Hơi choáng nên Tiên ấp úng hỏi:
- Diễm! Mày… mày… làm sao thế? Uống lộn thuốc hả?
Diễm múc một gáo nước đầy hất thẳng vào mặt bạn thân rồi vênh mặt quát:
- Mày? Tao? Mợ sao có thể là may tao chí tớ với em? Em học ở đâu cái thói vô lễ ấy vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.