Chương 34
Lan Rùa
22/06/2020
Nếu có ngày thầy Tài chấp nhận Oanh thì cậu có thể đón Oanh về ở cùng con cho đứa nhỏ có hơi mẹ, nhưng cậu sẽ không bao giờ bỏ nấm lùn.
Cậu khẳng định, chị Oanh sửng sốt hỏi:
- Sao vậy? Cậu không thích nó mà? Sao không bỏ?
- Vì cậu đã xâu chỉ rồi, cậu sẽ không bao giờ rút sợi chỉ của mình ra khỏi cây kim của nó, vậy thôi.
Cậu Hoan quả quyết rồi bỏ về luôn hại chị Oanh tức nghẹn. Tuy nhiên chị không ghét cậu, chị chỉ ghét con Hân thôi. Mặc dù biết rõ nếu không phải là nó thì thầy Tài cũng sẽ rước người khác về cho cậu, nhưng giờ thầy rước nó rồi, nó điềm nhiên được làm vợ cậu, sống cùng cậu, chị không ghen, không ghét với nó thì biết trút lên ai? Chỉ vì đã xâu kim chỉ nên giờ cậu nhất quyết không chịu bỏ nó. Chị đoán cậu cũng chẳng yêu thương gì nó đâu, cái cậu sợ là bị điều tiếng rũ bỏ người vợ mình rước về thôi. Đợi tới lúc mợ Phượng làm cho nó không thể đẻ được thì cậu sẽ có cái cớ bỏ nó ngay. Chị cười khẩy lủng bủng:
- Hân à! Vì em mà chị giờ chưa có danh phận, đứa nhỏ trong bụng chị chưa được nhà nội công nhận. Cứ đợi đấy! Chị sẽ giành lại tất cả những gì em cướp đi của chị!
Con Uyên nghe thấy vậy thì ngây ngô hỏi:
- Con lại tưởng việc ra nông nỗi này là do sự lựa chọn của cô chứ ạ? Con nghe tụi người làm dưới nhà cậu Hoan đồn ông Tài từng định thành toàn cho cô và cậu Hoan tới với nhau, với điều kiện cậu không được xin tiền ông nữa, nhưng cô đâu có chịu?
- Con đã từng mang bầu chưa? Biết sinh con khổ như nào không? Giờ ông Tài không cho tiền, một mình cô làm sao nuôi nổi cả cậu lẫn hai đứa con? Mình thân cô sống trôi dạt như nào cô cũng cam lòng, nhưng nhìn người thân của mình chịu cực cô chịu sao được?
Chị Oanh nghẹn ngào tâm sự, nước mắt ướt đẫm hàng lông mi của chị khiến cái Uyên thấy xót. Nó rối rít nói:
- Con… con xin lỗi cô… là con ngu dốt không tính xa được như cô… con cứ tưởng cô ham vinh hoa phú quý cơ… ai ngờ cô lại thiện lương đến vậy… chỉ vì nghĩ cho hai đứa con và cậu Hoan mà chấp nhận hi sinh hạnh phúc của bản thân mình.
Chị Oanh khẽ cười thầm trong lòng, nếu không vì con Uyên còn hữu dụng thì chị đã đuổi nó đi từ lâu rồi. Ranh con, phận tôi tớ mà dám chất vấn chủ. Chị yếu ớt lau nước mắt rồi sụt sịt sai nó:
- Con gọi điện cho con Lài đi!
Uyên ngoan ngoãn nghe lời. Hóng hớt được thông tin ở phía nhà cậu Hoan xong nó báo cáo cho chị Oanh không sót chi tiết nào. Con Lài sau khi dập máy liếc qua thấy con Cúc ăn vận đẹp, lảng vảng quét mạng nhện quanh ngôi nhà sàn của cậu Hoan tự dưng ngứa cả mắt. Nó quát:
- Quét lằm quét lắm.
- Kệ tao.
Cúc nhơn nhơn đáp. Nó lì lợm đứng đó để đợi cậu, thấy bóng cậu một cái nó liền lao ra đon đả chào:
- Thưa cậu, cậu mới về ạ!
Cậu không đáp nó mà chỉ hỏi:
- Mợ về chưa?
- Dạ chưa đâu cậu. Mợ cũng hay ghê, đàn bà con gái gì mà đi làm miết, chả quan tâm tới chồng gì cả. Cậu mệt không ạ? Để con tẩm quất cho cậu nha cậu.
Cậu có mệt, có mỏi vai, cậu hí hửng định lấy cái cớ đó để gọi điện giục vợ về. Ngặt nỗi, gọi cả chục cuộc mà vợ chẳng thèm nghe máy, đến nản. Mới mấy tiếng trước còn viết có mỗi một ông chồng không nhớ thì còn nhớ ai, thế nào mà giờ đã kiêu chảnh khinh chồng rồi. Vợ dám xem thường cậu thì cậu đây cũng đếch cần nhá. Cậu hậm hực kêu con Cúc lên đấm lưng cho cậu. Hồi chưa cưới vợ cậu thấy tay nghề của nó được lắm cơ, thế nào mà giờ được nó tẩm quất cậu chẳng thấy thoải mái gì sất. So với bàn tay mềm mại của vợ cậu thì tay nó cứng như đá, các động tác của nó cũng không được tinh tế và bài bản cho lắm. Được cỡ hai chục phút, chẳng thấy dễ chịu xíu nào, cậu vùng dậy định đuổi nó về phòng. Cơ mà phát hiện ra vợ đang đứng trân trân ở cửa phòng nhìn mình cậu lại thôi. Giờ mà đuổi con Cúc ngang như cậu làm việc gì sai, bị vợ bắt quả tang nên cậu có tật giật mình à? Vớ vẩn! Cậu đâu có sai, là tại vợ phớt lờ cậu trước mà, nó tưởng nó kiêu với cậu thì cậu phải luỵ nó á? Còn mơ! Cậu cố ý nói với con Cúc:
- Bóp chỗ vai của cậu mạnh lên chút xíu.
- Dạ, thưa cậu, con sẽ dốc toàn tâm toàn sức phục vụ cậu, giúp cậu xua tan mọi mệt mỏi muộn phiền ạ.
Con Cúc đon đả đáp. Nó biết mợ Hân về rồi, nhưng nó kệ thôi. Nó muốn mợ được nếm trải thứ cảm giác cay đắng mà nó từng phải chịu đựng. Nó muốn mợ biết lúc nó đứng bên ngoài, nom mợ đấm bóp cho cậu nó đau đớn đến nhường nào. Mong rằng sau hôm nay mợ sẽ hiểu cho dù mợ là vợ cậu thì đối với cậu, mợ sẽ không bao giờ là duy nhất. Hi vọng mợ sẽ ngộ ra được vị trí của mình ở đâu, bớt hoang tưởng và bớt tỏ vẻ thanh cao mỗi lần đối diện với nó. Nó ỏn ẻn chào mợ:
- Con chào mợ Hân. Mợ đi làm mới về ạ. Mợ có nhọc không? Bữa nay cậu mệt quá nên con đấm bóp giúp cậu mợ ạ. Mợ có chồng nhưng mợ bận không chăm được thì để con chăm giùm cho nó đỡ vất vả, mợ nhờ? Hì hì!
Đàn ông như cậu Hoan không nhận ra sự châm chọc trong câu nói của con Cúc, nhưng đàn bà như Hân thì sao có thể không thấu? Thấy chục cuộc gọi nhỡ của chồng nên Hân sốt sắng lao về với cậu. Còn tưởng ở nhà xảy ra chuyện gì nghiêm trọng, ai ngờ đâu lại được chứng kiến cảnh đẹp thế này. Có một em giúp việc ngồi lên chiếc giường của vợ chồng cô, động chạm vào người chồng cô chưa đủ còn ngang nhiên khiêu khích cô. Rơi vào tình huống trớ trêu như thế, nếu nói không có cảm xúc gì thì là nói xạo, nhưng mà, Hân là kiểu người rất giỏi kiềm chế. Cúc tất nhiên chẳng được chứng kiến mợ nổi đoá, nó chỉ nghe mợ nhẹ nhàng bảo:
- Ừ. Cảm ơn em đã chăm chồng giúp mợ trong lúc mợ bận. Nhưng giờ mợ rảnh rồi, ở đây không có việc của em nữa, em có thể lui.
Cậu khẳng định, chị Oanh sửng sốt hỏi:
- Sao vậy? Cậu không thích nó mà? Sao không bỏ?
- Vì cậu đã xâu chỉ rồi, cậu sẽ không bao giờ rút sợi chỉ của mình ra khỏi cây kim của nó, vậy thôi.
Cậu Hoan quả quyết rồi bỏ về luôn hại chị Oanh tức nghẹn. Tuy nhiên chị không ghét cậu, chị chỉ ghét con Hân thôi. Mặc dù biết rõ nếu không phải là nó thì thầy Tài cũng sẽ rước người khác về cho cậu, nhưng giờ thầy rước nó rồi, nó điềm nhiên được làm vợ cậu, sống cùng cậu, chị không ghen, không ghét với nó thì biết trút lên ai? Chỉ vì đã xâu kim chỉ nên giờ cậu nhất quyết không chịu bỏ nó. Chị đoán cậu cũng chẳng yêu thương gì nó đâu, cái cậu sợ là bị điều tiếng rũ bỏ người vợ mình rước về thôi. Đợi tới lúc mợ Phượng làm cho nó không thể đẻ được thì cậu sẽ có cái cớ bỏ nó ngay. Chị cười khẩy lủng bủng:
- Hân à! Vì em mà chị giờ chưa có danh phận, đứa nhỏ trong bụng chị chưa được nhà nội công nhận. Cứ đợi đấy! Chị sẽ giành lại tất cả những gì em cướp đi của chị!
Con Uyên nghe thấy vậy thì ngây ngô hỏi:
- Con lại tưởng việc ra nông nỗi này là do sự lựa chọn của cô chứ ạ? Con nghe tụi người làm dưới nhà cậu Hoan đồn ông Tài từng định thành toàn cho cô và cậu Hoan tới với nhau, với điều kiện cậu không được xin tiền ông nữa, nhưng cô đâu có chịu?
- Con đã từng mang bầu chưa? Biết sinh con khổ như nào không? Giờ ông Tài không cho tiền, một mình cô làm sao nuôi nổi cả cậu lẫn hai đứa con? Mình thân cô sống trôi dạt như nào cô cũng cam lòng, nhưng nhìn người thân của mình chịu cực cô chịu sao được?
Chị Oanh nghẹn ngào tâm sự, nước mắt ướt đẫm hàng lông mi của chị khiến cái Uyên thấy xót. Nó rối rít nói:
- Con… con xin lỗi cô… là con ngu dốt không tính xa được như cô… con cứ tưởng cô ham vinh hoa phú quý cơ… ai ngờ cô lại thiện lương đến vậy… chỉ vì nghĩ cho hai đứa con và cậu Hoan mà chấp nhận hi sinh hạnh phúc của bản thân mình.
Chị Oanh khẽ cười thầm trong lòng, nếu không vì con Uyên còn hữu dụng thì chị đã đuổi nó đi từ lâu rồi. Ranh con, phận tôi tớ mà dám chất vấn chủ. Chị yếu ớt lau nước mắt rồi sụt sịt sai nó:
- Con gọi điện cho con Lài đi!
Uyên ngoan ngoãn nghe lời. Hóng hớt được thông tin ở phía nhà cậu Hoan xong nó báo cáo cho chị Oanh không sót chi tiết nào. Con Lài sau khi dập máy liếc qua thấy con Cúc ăn vận đẹp, lảng vảng quét mạng nhện quanh ngôi nhà sàn của cậu Hoan tự dưng ngứa cả mắt. Nó quát:
- Quét lằm quét lắm.
- Kệ tao.
Cúc nhơn nhơn đáp. Nó lì lợm đứng đó để đợi cậu, thấy bóng cậu một cái nó liền lao ra đon đả chào:
- Thưa cậu, cậu mới về ạ!
Cậu không đáp nó mà chỉ hỏi:
- Mợ về chưa?
- Dạ chưa đâu cậu. Mợ cũng hay ghê, đàn bà con gái gì mà đi làm miết, chả quan tâm tới chồng gì cả. Cậu mệt không ạ? Để con tẩm quất cho cậu nha cậu.
Cậu có mệt, có mỏi vai, cậu hí hửng định lấy cái cớ đó để gọi điện giục vợ về. Ngặt nỗi, gọi cả chục cuộc mà vợ chẳng thèm nghe máy, đến nản. Mới mấy tiếng trước còn viết có mỗi một ông chồng không nhớ thì còn nhớ ai, thế nào mà giờ đã kiêu chảnh khinh chồng rồi. Vợ dám xem thường cậu thì cậu đây cũng đếch cần nhá. Cậu hậm hực kêu con Cúc lên đấm lưng cho cậu. Hồi chưa cưới vợ cậu thấy tay nghề của nó được lắm cơ, thế nào mà giờ được nó tẩm quất cậu chẳng thấy thoải mái gì sất. So với bàn tay mềm mại của vợ cậu thì tay nó cứng như đá, các động tác của nó cũng không được tinh tế và bài bản cho lắm. Được cỡ hai chục phút, chẳng thấy dễ chịu xíu nào, cậu vùng dậy định đuổi nó về phòng. Cơ mà phát hiện ra vợ đang đứng trân trân ở cửa phòng nhìn mình cậu lại thôi. Giờ mà đuổi con Cúc ngang như cậu làm việc gì sai, bị vợ bắt quả tang nên cậu có tật giật mình à? Vớ vẩn! Cậu đâu có sai, là tại vợ phớt lờ cậu trước mà, nó tưởng nó kiêu với cậu thì cậu phải luỵ nó á? Còn mơ! Cậu cố ý nói với con Cúc:
- Bóp chỗ vai của cậu mạnh lên chút xíu.
- Dạ, thưa cậu, con sẽ dốc toàn tâm toàn sức phục vụ cậu, giúp cậu xua tan mọi mệt mỏi muộn phiền ạ.
Con Cúc đon đả đáp. Nó biết mợ Hân về rồi, nhưng nó kệ thôi. Nó muốn mợ được nếm trải thứ cảm giác cay đắng mà nó từng phải chịu đựng. Nó muốn mợ biết lúc nó đứng bên ngoài, nom mợ đấm bóp cho cậu nó đau đớn đến nhường nào. Mong rằng sau hôm nay mợ sẽ hiểu cho dù mợ là vợ cậu thì đối với cậu, mợ sẽ không bao giờ là duy nhất. Hi vọng mợ sẽ ngộ ra được vị trí của mình ở đâu, bớt hoang tưởng và bớt tỏ vẻ thanh cao mỗi lần đối diện với nó. Nó ỏn ẻn chào mợ:
- Con chào mợ Hân. Mợ đi làm mới về ạ. Mợ có nhọc không? Bữa nay cậu mệt quá nên con đấm bóp giúp cậu mợ ạ. Mợ có chồng nhưng mợ bận không chăm được thì để con chăm giùm cho nó đỡ vất vả, mợ nhờ? Hì hì!
Đàn ông như cậu Hoan không nhận ra sự châm chọc trong câu nói của con Cúc, nhưng đàn bà như Hân thì sao có thể không thấu? Thấy chục cuộc gọi nhỡ của chồng nên Hân sốt sắng lao về với cậu. Còn tưởng ở nhà xảy ra chuyện gì nghiêm trọng, ai ngờ đâu lại được chứng kiến cảnh đẹp thế này. Có một em giúp việc ngồi lên chiếc giường của vợ chồng cô, động chạm vào người chồng cô chưa đủ còn ngang nhiên khiêu khích cô. Rơi vào tình huống trớ trêu như thế, nếu nói không có cảm xúc gì thì là nói xạo, nhưng mà, Hân là kiểu người rất giỏi kiềm chế. Cúc tất nhiên chẳng được chứng kiến mợ nổi đoá, nó chỉ nghe mợ nhẹ nhàng bảo:
- Ừ. Cảm ơn em đã chăm chồng giúp mợ trong lúc mợ bận. Nhưng giờ mợ rảnh rồi, ở đây không có việc của em nữa, em có thể lui.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.