Chương 57
Lan Rùa
22/06/2020
Tâm trạng phấn chấn cực độ nên mợ Phượng trang điểm khá đậm. Mợ vui vẻ xuống bếp từ năm giờ chiều để cùng người giúp việc chuẩn bị bữa tối cho gia đình. Mợ Hân còn bận việc ngoài hiệu thuốc nên sáu rưỡi mới về nhà. Cậu Hoan thì bảy giờ vẫn chưa thấy mặt mũi đâu. Mợ Phượng biết thừa cậu đang ở chỗ con Oanh. Sáng hôm kia đi ra trung tâm thị xã giao bộ tràng kỷ cho khách, mợ ghé qua ngôi nhà ba tầng thăm cô nhân tình của cậu. Nó khoe với mợ nó biết giới tính của em bé trong bụng rồi, là con trai. Tuy nó cười nói ríu rít suốt nhưng không hiểu sao mợ vẫn thấy có gì đó khả nghi. Mợ để ý vài bà bầu bạn học cũ của mợ mang thai cùng tháng với con Oanh thì bụng họ đã hơi to to rồi, đằng này bụng con Oanh chỉ nhỉnh hơn bình thường chút xíu. Có thể do nó là diễn viên, người nổi tiếng thì ăn uống khoa học hơn các bà bầu kia nên ít tăng cân. Hội bà bầu mợ quen khi đi siêu âm về họ đều tiết lộ giới tính đứa trẻ, nhưng họ đều bảo thời điểm hiện tại chỉ chính xác khoảng tám mươi phần trăm, hà cớ gì con Oanh nói chắc như đinh đóng cột vậy? Chưa kể nó còn suốt ngày uống thuốc bắc, mợ qua chơi một lúc mà ngửi mùi thuốc nồng nặc. Con Uyên khoe với mợ thuốc này là thuốc an thai mua ở hiệu thuốc của mợ Hân. Chả hiểu thuốc thang kiểu gì mà uống xong nom còn yếu hơn cả lúc chưa uống? Không lẽ mợ Hân muốn triệt đi cái thai trong bụng con Oanh? Không lẽ mợ Hân đã biết về sự hiện diện của nó? Nếu vậy thì… thật kinh khủng!
- Uyên! Đừng nói với mợ là cô Oanh của mày đã bị bại lộ thân phận trước mặt mợ Hân rồi nhá!
Mợ Phượng tò mò hỏi, con Uyên giãy nảy nói:
- Úi! Bại lộ để mà ông Tài cắt viện trợ của cô Oanh à? Cô Oanh khôn lắm chứ không ngốc nghếch như thế đâu ạ. Cái hôm tới chỗ mợ Hân khám cô Oanh đi cùng con mà mợ, giả bộ là hai chị em gái đó. Con mua thuốc uống để đẹp da với cả đen tóc thì mợ Hân chỉ hỏi vài câu rồi bảo anh Hiếu lấy thuốc cho con, còn cô Oanh thì sau khi khám kỹ càng xong mợ mới bốc thuốc cho cô.
- Cô Oanh nhà mày gan phết nhờ. Thầy Tài nhà mợ mà biết nó tới gặp mợ Hân thì ăn cám cả lũ nhá!
- Ông Tài không biết đâu mợ. Là cô Oanh kêu con gọi điện cho con Lài hỏi dò, biết chắc ông Tài đi xuống thành phố chơi thì mới dám đến ạ.
- Mợ Hân không nghi ngờ gì à?
- Dạ không mợ ạ.
- Thế khám xong cho cô Oanh mợ bảo sao?
- Mợ Hân nói cô Oanh hơi gầy, thai nhi của cô phát triển chậm hơn bình thường ạ.
- Mợ có nói lý do vì sao không?
- Dạ có ạ. Mợ Hân bảo có nhiều nguyên nhân lắm, có thể là do cô Oanh đang dùng một loại thuốc nào đó gây rối loạn nội tiết tố, hoặc có thể cô Oanh đang bị căng thẳng. Mợ chưa kịp phân tích thêm các nguyên nhân khác thì cô Oanh đã một mực phủ định cô không dùng thuốc gì, cô kêu chồng cô đi với gái, kinh tế thì khó khăn, không lo nghĩ không được. Cô Oanh là diễn viên mà mợ, khóc siêu lắm. Khóc lóc sướt mướt đến nỗi mợ Hân cũng rơm rớm nước mắt theo, khi đó trong ví mợ ấy có ba triệu tiền mặt mà mợ lấy sạch ra cho cô Oanh hết, còn miễn phí tiền thuốc rồi động viên cô Oanh cố gắng lên. Con thấy mợ Hân tuy thông minh, giỏi chuyên môn, nhưng kiểu tốt bụng quá nên hay bị lợi dụng á mợ.
- Chẳng biết tốt bụng thật hay làm ra vẻ tốt bụng đây? Không chừng mợ Hân bỏ cái gì vào thuốc ý chứ, mợ nom cô Oanh nhà mày dạo này xuống sắc lắm.
- Không phải đâu mợ, mợ đừng nghĩ oan mợ Hân thế. Mợ Hân tốt bụng thật đấy. Mợ Hân không ép ai phải mua thuốc ở chỗ mợ cả, người ta tới khám chỗ mợ rồi bốc thuốc ở hiệu khác mợ vẫn vui vẻ mà. Con thấy mợ Hân còn cởi mở nữa, bệnh gì mợ không chữa được thì mợ sẽ giới thiệu người ta tới khám ở những chỗ khác. Mợ đối xử với cô Oanh cũng như các bệnh nhân khác, chẳng có gì đặc biệt hay thù hằn cả.
Mợ Phượng cười khẩy. Thảo nào thầy Tài cưng mợ Hân nhiều như vậy, ai kêu mợ diễn vai hiền lương thục đức đạt quá cơ, đến con Uyên cũng bị mê hoặc. Mấy hôm cậu Hoan không ăn cơm ở nhà nhưng mợ Hân vẫn không hề cáu, mợ giỏi giả bộ cao thượng gớm! Ông Tài làm cha mà đến bữa nay cũng vượt quá sức chịu đựng, ông hắng giọng sai thằng Lập gọi điện cho cậu về. Ngặt nỗi, cậu không thèm bắt máy. Lập bị ông chửi tới bến:
- Vô tích sự! Bữa nay không gọi được cậu về thì mày cũng nghỉ cơm luôn đi!
Lập buồn bã liếc mợ Hân. Hân thở dài rời bàn ăn rồi ra ngoài vườn bấm số gọi chồng. Thật may, cậu nhấc máy. Cô nhỏ nhẹ năn nỉ ông xã:
- Cậu Hoan! Em biết cậu bận! Nhưng cậu có thể gác lại công việc một chút để về ăn cơm với gia đình không? Thầy Tài đang buồn lắm cậu ạ, Lập cũng bị liên luỵ theo.
Cậu Hoan nghe vợ nói vậy thì sốt hết cả ruột, cậu kêu cậu sẽ về ngay. Thế nhưng cậu vừa cúp máy, chị Oanh đã nước mắt ngắn nước mắt dài lao tới ôm ghì lấy cậu.
- Định bỏ mẹ con người ta đấy à? Sao cậu ác thế? Cậu biết thừa con đang yếu mà? Cậu nỡ lòng nào bỏ bé trong lúc nó cần cậu nhất?
Chị Oanh nức nở hỏi, cậu Hoan trấn an chị:
- Cậu thương con mà, cậu đâu có bỏ nó đâu. Cơ mà ông thầy già nhà cậu đang buồn, cậu về ăn cơm với thầy một xíu, lát ăn xong cậu lại qua. Cậu ở với hai mẹ con tới mười một giờ đêm cậu mới về, năm giờ sáng mai cậu sẽ có mặt ở đây, được không?
- Ứ được. Ông già có thương con của cậu đâu mà cậu phải nể nang ông già rồi sợ ông ấy buồn? Cậu có nhớ cái hôm em và cậu cùng nhắn tin báo cho ông già biết đứa nhỏ trong bụng em là con trai không? Những tưởng sau khi biết tin ông sẽ vui mừng lắm, hàng tuần sẽ chuyển tiền cho em nhiều hơn. Nào ngờ, ông vẫn giữ nguyên định mức cũ. Em mang bầu cháu trai của ông mà mỗi tuần ông chỉ chuyển cho em có mười lăm triệu, keo kiệt hết sức.
Con Huyền khẽ chau mày. Số tiền ông Tài chuyển hàng tuần cho cô Oanh vẫn nhiều hơn tiền lương hàng tháng của đầy người ở quê nó. Ngoài khoản đó ra ông Tài còn đóng tiền học phí ở trường quốc tế cho bé Ong, tiền lương của nó và con Uyên cũng do ông trả. Tính tất tần tật các khoản thì một tháng số tiền ông phải chi cho cô cũng đâu ít ỏi gì? Cô nói ông keo kiệt như vậy thực sự oan uổng ông quá. Cơ mà nó chỉ nghĩ vậy thôi chứ sợ bị cô chửi nên chả dám nói ra. Cậu Hoan thở dài an ủi cô:
- Tiền do ông thầy già làm ra, thầy cho ai như nào là quyền của thầy. Đến bu Tuyết hồi xưa bị thầy ghét, thầy chả cho xu nào bu cũng có dám chửi thầy đâu. Oanh bị tủi thân thì cậu cho Oanh thêm là được chứ gì? Con vợ cậu còn chẳng bao giờ được cậu cho tiền…
Tại nó có xin đâu mà cậu cho. Cậu vừa nhắc đến vợ thì điện thoại lại kêu réo rắt, chị Oanh trông thấy màn hình hiện “Vợ Siêu Thơm” thì cực kỳ khó chịu. Chị bơm đểu:
- Cái thứ đàn bà ở đâu mà hành xử thiếu tế nhị? Chồng đã bảo sẽ về rồi mà còn cố gọi tiếp làm cái gì không biết? Phiền phức! Đã thế cậu đừng về nữa, cho nó biết mặt. Bữa nay cậu mà không dạy vợ kịp thời thì tương lai nó sẽ nghĩ cậu không có chính kiến, rồi nó sẽ biến thành bà la sát. Cậu đi đâu nó cũng réo, nó trèo lên đầu cậu ngồi xong nó quản cậu còn hơn quản con. Đến lúc đấy cậu tha hồ khổ, em cũng chẳng cứu được đâu.
Cậu Hoan nghe thấy hợp lý liền nhấc máy, chẳng cần đợi vợ nói gì cậu đã quát ầm ĩ:
- Ơ hay? Cậu đã bảo về rồi mà mày còn cố gọi tiếp làm gì? Phiền phức! Đã thế cậu đếch thèm về nữa, nhá! Cậu nói cho mày nghe cậu cũng có chính kiến của mình, mày đừng hòng ngồi lên đầu cậu, quản lý cậu.
Hân sững người. Đối với cùng một vấn đề luôn có rất nhiều cách diễn đạt, nhưng chẳng hiểu sao chồng cô lại thích dùng cách nặng nề nhất. Còn Hân, ngay từ khi quen nhau cô đã biết tính cậu như vậy, chẳng hiểu sao vẫn cứ yêu. Là yêu mà! Nếu hiểu vì sao thì đã không gọi là yêu rồi! Gió thổi đem hương quýt chín thơm nồng một góc vườn, ở nơi đó, có hàng lông mi cong vút đang ướt nhẹp.
- Uyên! Đừng nói với mợ là cô Oanh của mày đã bị bại lộ thân phận trước mặt mợ Hân rồi nhá!
Mợ Phượng tò mò hỏi, con Uyên giãy nảy nói:
- Úi! Bại lộ để mà ông Tài cắt viện trợ của cô Oanh à? Cô Oanh khôn lắm chứ không ngốc nghếch như thế đâu ạ. Cái hôm tới chỗ mợ Hân khám cô Oanh đi cùng con mà mợ, giả bộ là hai chị em gái đó. Con mua thuốc uống để đẹp da với cả đen tóc thì mợ Hân chỉ hỏi vài câu rồi bảo anh Hiếu lấy thuốc cho con, còn cô Oanh thì sau khi khám kỹ càng xong mợ mới bốc thuốc cho cô.
- Cô Oanh nhà mày gan phết nhờ. Thầy Tài nhà mợ mà biết nó tới gặp mợ Hân thì ăn cám cả lũ nhá!
- Ông Tài không biết đâu mợ. Là cô Oanh kêu con gọi điện cho con Lài hỏi dò, biết chắc ông Tài đi xuống thành phố chơi thì mới dám đến ạ.
- Mợ Hân không nghi ngờ gì à?
- Dạ không mợ ạ.
- Thế khám xong cho cô Oanh mợ bảo sao?
- Mợ Hân nói cô Oanh hơi gầy, thai nhi của cô phát triển chậm hơn bình thường ạ.
- Mợ có nói lý do vì sao không?
- Dạ có ạ. Mợ Hân bảo có nhiều nguyên nhân lắm, có thể là do cô Oanh đang dùng một loại thuốc nào đó gây rối loạn nội tiết tố, hoặc có thể cô Oanh đang bị căng thẳng. Mợ chưa kịp phân tích thêm các nguyên nhân khác thì cô Oanh đã một mực phủ định cô không dùng thuốc gì, cô kêu chồng cô đi với gái, kinh tế thì khó khăn, không lo nghĩ không được. Cô Oanh là diễn viên mà mợ, khóc siêu lắm. Khóc lóc sướt mướt đến nỗi mợ Hân cũng rơm rớm nước mắt theo, khi đó trong ví mợ ấy có ba triệu tiền mặt mà mợ lấy sạch ra cho cô Oanh hết, còn miễn phí tiền thuốc rồi động viên cô Oanh cố gắng lên. Con thấy mợ Hân tuy thông minh, giỏi chuyên môn, nhưng kiểu tốt bụng quá nên hay bị lợi dụng á mợ.
- Chẳng biết tốt bụng thật hay làm ra vẻ tốt bụng đây? Không chừng mợ Hân bỏ cái gì vào thuốc ý chứ, mợ nom cô Oanh nhà mày dạo này xuống sắc lắm.
- Không phải đâu mợ, mợ đừng nghĩ oan mợ Hân thế. Mợ Hân tốt bụng thật đấy. Mợ Hân không ép ai phải mua thuốc ở chỗ mợ cả, người ta tới khám chỗ mợ rồi bốc thuốc ở hiệu khác mợ vẫn vui vẻ mà. Con thấy mợ Hân còn cởi mở nữa, bệnh gì mợ không chữa được thì mợ sẽ giới thiệu người ta tới khám ở những chỗ khác. Mợ đối xử với cô Oanh cũng như các bệnh nhân khác, chẳng có gì đặc biệt hay thù hằn cả.
Mợ Phượng cười khẩy. Thảo nào thầy Tài cưng mợ Hân nhiều như vậy, ai kêu mợ diễn vai hiền lương thục đức đạt quá cơ, đến con Uyên cũng bị mê hoặc. Mấy hôm cậu Hoan không ăn cơm ở nhà nhưng mợ Hân vẫn không hề cáu, mợ giỏi giả bộ cao thượng gớm! Ông Tài làm cha mà đến bữa nay cũng vượt quá sức chịu đựng, ông hắng giọng sai thằng Lập gọi điện cho cậu về. Ngặt nỗi, cậu không thèm bắt máy. Lập bị ông chửi tới bến:
- Vô tích sự! Bữa nay không gọi được cậu về thì mày cũng nghỉ cơm luôn đi!
Lập buồn bã liếc mợ Hân. Hân thở dài rời bàn ăn rồi ra ngoài vườn bấm số gọi chồng. Thật may, cậu nhấc máy. Cô nhỏ nhẹ năn nỉ ông xã:
- Cậu Hoan! Em biết cậu bận! Nhưng cậu có thể gác lại công việc một chút để về ăn cơm với gia đình không? Thầy Tài đang buồn lắm cậu ạ, Lập cũng bị liên luỵ theo.
Cậu Hoan nghe vợ nói vậy thì sốt hết cả ruột, cậu kêu cậu sẽ về ngay. Thế nhưng cậu vừa cúp máy, chị Oanh đã nước mắt ngắn nước mắt dài lao tới ôm ghì lấy cậu.
- Định bỏ mẹ con người ta đấy à? Sao cậu ác thế? Cậu biết thừa con đang yếu mà? Cậu nỡ lòng nào bỏ bé trong lúc nó cần cậu nhất?
Chị Oanh nức nở hỏi, cậu Hoan trấn an chị:
- Cậu thương con mà, cậu đâu có bỏ nó đâu. Cơ mà ông thầy già nhà cậu đang buồn, cậu về ăn cơm với thầy một xíu, lát ăn xong cậu lại qua. Cậu ở với hai mẹ con tới mười một giờ đêm cậu mới về, năm giờ sáng mai cậu sẽ có mặt ở đây, được không?
- Ứ được. Ông già có thương con của cậu đâu mà cậu phải nể nang ông già rồi sợ ông ấy buồn? Cậu có nhớ cái hôm em và cậu cùng nhắn tin báo cho ông già biết đứa nhỏ trong bụng em là con trai không? Những tưởng sau khi biết tin ông sẽ vui mừng lắm, hàng tuần sẽ chuyển tiền cho em nhiều hơn. Nào ngờ, ông vẫn giữ nguyên định mức cũ. Em mang bầu cháu trai của ông mà mỗi tuần ông chỉ chuyển cho em có mười lăm triệu, keo kiệt hết sức.
Con Huyền khẽ chau mày. Số tiền ông Tài chuyển hàng tuần cho cô Oanh vẫn nhiều hơn tiền lương hàng tháng của đầy người ở quê nó. Ngoài khoản đó ra ông Tài còn đóng tiền học phí ở trường quốc tế cho bé Ong, tiền lương của nó và con Uyên cũng do ông trả. Tính tất tần tật các khoản thì một tháng số tiền ông phải chi cho cô cũng đâu ít ỏi gì? Cô nói ông keo kiệt như vậy thực sự oan uổng ông quá. Cơ mà nó chỉ nghĩ vậy thôi chứ sợ bị cô chửi nên chả dám nói ra. Cậu Hoan thở dài an ủi cô:
- Tiền do ông thầy già làm ra, thầy cho ai như nào là quyền của thầy. Đến bu Tuyết hồi xưa bị thầy ghét, thầy chả cho xu nào bu cũng có dám chửi thầy đâu. Oanh bị tủi thân thì cậu cho Oanh thêm là được chứ gì? Con vợ cậu còn chẳng bao giờ được cậu cho tiền…
Tại nó có xin đâu mà cậu cho. Cậu vừa nhắc đến vợ thì điện thoại lại kêu réo rắt, chị Oanh trông thấy màn hình hiện “Vợ Siêu Thơm” thì cực kỳ khó chịu. Chị bơm đểu:
- Cái thứ đàn bà ở đâu mà hành xử thiếu tế nhị? Chồng đã bảo sẽ về rồi mà còn cố gọi tiếp làm cái gì không biết? Phiền phức! Đã thế cậu đừng về nữa, cho nó biết mặt. Bữa nay cậu mà không dạy vợ kịp thời thì tương lai nó sẽ nghĩ cậu không có chính kiến, rồi nó sẽ biến thành bà la sát. Cậu đi đâu nó cũng réo, nó trèo lên đầu cậu ngồi xong nó quản cậu còn hơn quản con. Đến lúc đấy cậu tha hồ khổ, em cũng chẳng cứu được đâu.
Cậu Hoan nghe thấy hợp lý liền nhấc máy, chẳng cần đợi vợ nói gì cậu đã quát ầm ĩ:
- Ơ hay? Cậu đã bảo về rồi mà mày còn cố gọi tiếp làm gì? Phiền phức! Đã thế cậu đếch thèm về nữa, nhá! Cậu nói cho mày nghe cậu cũng có chính kiến của mình, mày đừng hòng ngồi lên đầu cậu, quản lý cậu.
Hân sững người. Đối với cùng một vấn đề luôn có rất nhiều cách diễn đạt, nhưng chẳng hiểu sao chồng cô lại thích dùng cách nặng nề nhất. Còn Hân, ngay từ khi quen nhau cô đã biết tính cậu như vậy, chẳng hiểu sao vẫn cứ yêu. Là yêu mà! Nếu hiểu vì sao thì đã không gọi là yêu rồi! Gió thổi đem hương quýt chín thơm nồng một góc vườn, ở nơi đó, có hàng lông mi cong vút đang ướt nhẹp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.