Chương 71
Lan Rùa
22/06/2020
Lập đấu mồm thì thắng cậu nhưng đấu vật thì chắc chắn thua nên nó biết liều chuồn lẹ. Nếu cậu Hoan không bận ôm vợ chắc cậu đuổi nó tới bến luôn rồi. Cậu giữ Hân khư khư, cương quyết không cho Hân đi làm. Hân cười hiền, dù cậu không cấm thì Hân cũng ở nhà với cậu vì cô khá sốt ruột với tình trạng hiện tại của chồng. Tuy cậu đã phấn chấn hơn rất nhiều nhưng không có nghĩa là tâm lý cậu đã ổn định trở lại. Hân có thể nhìn thấy nỗi lo trong ánh mắt cậu, cả hành động của cậu cũng biểu hiện rõ sự bất bình thường. Mặc dù hai vợ chồng dùng bữa với cả nhà, cậu vẫn xúc cơm đưa lên miệng Hân rồi nói:
- A! Há mồm! Cậu đút cho vợ!
Thấy bu Tuyết tỏ thái độ khó chịu, Hân dịu dàng cầm lấy thìa cơm rồi nhỏ nhẹ bảo cậu:
- Em tự ăn được mà.
Cậu chiều theo ý Hân, nhưng cả bữa cô để ý thấy cậu rất hay liếc qua chỗ vợ. Cô tuy no nhưng vẫn phải cố ăn ba bát cơm cho chồng an tâm. Dùng bữa xong, cậu muốn cõng Hân đi dạo nhưng cô tiếp tục từ chối. Cậu buồn buồn đi đằng sau Hân. Về tới căn nhà sàn, thấy cậu ngồi tủi thân ở một góc phòng, Hân ôm cậu hỏi han:
- Chồng em làm sao mà mặt mày rầu rĩ thế?
- Con vợ thơm nó chẳng thèm thương mình nữa thì có thằng chồng nào không rầu rĩ?
Cậu tự ái hỏi lại, Hân thơm má cậu nịnh nọt:
- Chồng đừng nghĩ linh tinh. Em không thương chồng thì thương ai? Chẳng qua em chỉ muốn chồng biết là em đã rất tỉnh táo và khoẻ mạnh rồi.
Cậu nhìn đôi môi nhợt nhạt và cả gương mặt hơi hốc hác của vợ thì không đồng tình. Cậu trả treo vợ:
- Nói xạo.
Đôi bàn tay cậu vẫn cứ run run, Hân phải xoa xoa một lúc nó mới ấm lên. Cô ngồi bên cậu, nhẹ nhàng trò chuyện với cậu. Cuộc đối thoại giữa hai người không chỉ đơn giản là vợ chồng chém gió thông thường mà còn là cuộc trò chuyện trị liệu giữa bác sĩ với bệnh nhân đang gặp khủng hoảng tâm lý. Dưới sự dẫn dắt của Hân, cậu Hoan dần dần mở lòng hơn, cậu chia sẻ với vợ nỗi nhớ vợ cồn cào và cả nỗi sợ hãi kinh hoàng khi cậu gọi vợ mà vợ không có phản ứng gì. Cậu cứ thế nói ra hết mà chả để tâm tới chuyện giữ sĩ diện. Trong số những người thả thính Hân, có lẽ cậu là người duy nhất chưa nói anh yêu em. Cậu chẳng thể thốt ra lời hoa mỹ, đôi khi cách diễn đạt của cậu khá lủng củng, nhưng chính sự lủng củng, ngô nghê đó lại khiến trái tim Hân rung động. Cô thủ thỉ kể cho chồng nghe về những hoàn cảnh khó khăn trong cuộc sống nhưng hàng ngày vẫn không ngừng nỗ lực để vượt khó. Đó là một cô gái sống trong căn nhà tồi tàn ở góc chợ, ngày ngày phải đi bán đậu phụ để kiếm tiền đỡ đần ba mẹ, nhưng chưa bao giờ từ bỏ giấc mơ du học. Đó là một cậu nhóc bị mẹ nuôi phân biệt đối xử từ thuở lọt lòng, nhưng lại luôn lạc quan nghĩ rằng mẹ thương mình nhất nên mới đối với mình đặc biệt như vậy, và chưa bao giờ từ bỏ giấc mơ làm giàu. Đó là một anh chồng đi sớm về khuya để kiếm tiền lo cho vợ và hai cô con gái nhỏ. Cậu nghe xong liền chau mày thắc mắc:
- Sao mày biết nhiều chuyện hay vậy?
Hân vui vẻ nói:
- Em đọc trên trang cá nhân của mẹ Hà.
Cậu Hoan cười tủm, dì Liên từng nói mẹ Hà nhà Hân có sở thích nhận vơ, quả không sai. Những câu chuyện vừa rồi rõ ràng đã được đăng trên trang cá nhân của dì Liên từ lâu rồi mà. Đó toàn là những chuyện có thật được dì viết lại. Dì hi vọng nếu ai đó đang gặp áp lực, khi đọc được những câu chuyện hay, họ sẽ có thêm động lực trong cuộc sống. Khi anh Lộc mất, Oanh đã từng kể lại cho cậu nghe. Giọng Oanh hơi thô nên cậu nghe không thấy xúc động như bây giờ. Nhưng dù sao thì cậu cũng rất biết ơn Oanh vì đã kể cho cậu nghe những câu chuyện đó, giúp đỡ cậu trong quãng thời gian cậu gặp khủng hoảng. Biết thừa vợ nói xạo nhưng cậu Hoan không thèm bóc phốt. Tại cậu sợ nếu mất hứng thì vợ sẽ không kể chuyện cho cậu nghe nữa. Cậu giả bộ tin tưởng lời vợ nói, vừa dựa vào vai vợ nghe chuyện vừa lim dim ngủ. Cậu thấy vui vẻ khi nghe giọng nói của vợ, phấn chấn khi ngửi mùi thơm của vợ và thư giãn khi vợ xoa bóp, bấm huyệt cho mình. Hồi nhỏ cậu bệnh, bọn giúp việc ném thuốc trên bàn, cậu uống thì uống, không uống thì nghỉ. Giờ thì khác rồi nhá, cậu oai lắm. Vợ mà không dỗ cậu tử tế còn lâu cậu mới uống thuốc. Vợ chau mày nhìn cậu thì cậu lý sự:
- Thuốc đắng lắm. Phải có một nụ hôn nó mới ngọt.
- Thì cậu cứ uống thuốc đi rồi đâu khắc có đó.
Thấy vợ khẳng định, cậu vui vẻ uống thuốc. Có lần con vợ giữ lời chủ động hôn cậu một cái, có lần nó láu cá tính bài chuồn, hại cậu phải đuổi theo nó đòi quyền lợi. Cậu vác nó về phòng, hôn nó cuồng nhiệt, hôn môi, hôn má, hôn cả cái chỗ đầy đặn thơm thơm mà cậu rất mê. Khát vọng sục sôi trong người khiến cậu còn muốn gần gũi với vợ hơn thế, cậu lách tay qua chiếc váy kẻ sọc, hồi hộp chạm tới mảnh vải ren phía trong rồi len lén nhìn vợ. Không thấy nó mắng mỏ gì cả, cậu đánh bạo lách tay qua cả mảnh vải ren đó, nhẹ nhàng chạm tới nơi mềm mại kia. Cánh môi cậu vẫn ôm lấy viên ngọc trai tròn trịa, quấn quít bên nó một lúc lâu mới trượt xuống khe rãnh ở giữa, lướt một đường thẳng tắp qua chiếc rốn xinh rồi lần mò xuống dưới. Cảm nhận được môi chồng sắp chạm vào nơi đó, hai má Hân nóng bừng. Một loạt những cảm xúc rối ren khiến Hân bị mất bình tĩnh, cô ấp úng nói:
- Đừng cậu… em… em… bị… xấu hổ…
Cậu Hoan thở dài gục mặt xuống bụng vợ, cố đè nén những khó chịu trong lòng. Sự thất vọng của cậu khiến Hân hơi áy náy, cô tự nhủ với lòng mình rằng nếu lần sau vợ chồng có gần gũi, cô sẽ cố gắng giữ bình tĩnh và không nói những lời khiến chồng mất hứng nữa. Cô luồn tay qua tóc chồng, nhẹ nhàng xoa đầu cậu cho cậu dễ ngủ. Được đích thân vợ chăm sóc nên tình trạng của cậu Hoan tiến triển rõ rệt, chỉ hai ngày sau cậu đã trở lại trạng thái bình thường, lại bá đạo và ngông cuồng như xưa. Cậu sai người làm điều tra danh tính của kẻ đã hạ độc tam hoa vợ cậu, nhưng mãi chẳng thu thập được manh mối gì cả. Bởi thế nên cậu không ở lì chỗ chị Oanh như đợt trước mà chỉ tới thăm con lúc vợ đi làm. Hân tranh thủ lúc cậu không có nhà để ghé qua biệt thự của chị dâu. Thực ra mợ Phượng đã nhắn tin hẹn gặp riêng Hân từ lúc cô vừa tỉnh táo trở lại, nhưng giờ cô mới sắp xếp được để gặp mợ ấy.
- Mợ có việc gì muốn nói với em ạ?
Hân nhỏ nhẹ hỏi. Mợ Phượng ngọt xớt trình bày:
- Tôi nghe thầy Tài bảo bắt đầu từ tháng sau thầy muốn nhờ mợ bố trí thời gian để quản lý sổ sách của xưởng gỗ lớn. Mợ trả lời thầy là mợ có thể sắp xếp được, nhưng mợ khuyên thầy không nên tự quyết một mình mà cứ hỏi ý kiến của tôi nữa. Có thật vậy không?
- Dạ, đúng ạ.
- Vậy giờ mợ có muốn nghe ý kiến của tôi không?
- Dạ, có gì mợ cứ nói, em nghe ạ.
- Xưởng gỗ lớn nhà mình được chia thành hai chục xưởng nhỏ. Từ tháng sau chắc thầy Tài sẽ lấy sổ sách của năm xưởng nhỏ từ chỗ tôi giao cho mợ và giao thêm cả cho mợ sổ sách của mười lăm xưởng nữa. Quản lý sổ sách của xưởng gỗ rất cực, tôi làm rồi nên tôi biết. Tôi thương mợ vất vả nên tôi đã tính rồi, trước mặt thầy mợ cứ nhận sổ sách, sau lưng thì mợ chuyển hết sổ sách cho tôi, để tôi làm giúp cho. Xong xuôi tôi lại đưa sổ sách cho mợ để mợ đưa cho thầy.
- Như thế thì mợ vất vả quá ạ! Em chẳng làm gì mà lại được thầy khen, em ngại ghê lắm!
Hân cảm thán, mợ Phượng cười xuề xoà:
- Chỗ chị em dâu với nhau, đỡ đần được nhau chút nào hay chút ấy, mợ không phải ngại.
Hân bảo thầy Tài hỏi mợ Phượng trước là để đánh tiếng cho mợ chuẩn bị tinh thần. Hân không có ý cướp toàn bộ công việc của mợ, nhưng Hân vẫn muốn thương lượng với mợ Phượng chia đôi sổ sách, mợ quản lý sổ sách của mười xưởng nhỏ, sổ sách của mười xưởng nhỏ còn lại cô sẽ giao cho chồng. Nhưng với thầy Tài, tạm thời cô vẫn nói là tự mình quản lý, vì thầy không tin tưởng cậu Hoan. Tuy nhiên, đó chỉ là kế hoạch trước đây. Còn bây giờ, Hân có một kế hoạch khác hay hơn. Cô mỉm cười nói:
- Vậy cũng được, trăm sự em nhờ cả vào mợ ạ.
Dứt lời, Hân làm như vô thức đưa tay sờ lên bụng. Những ngày sau chỉ cần thấy bóng mợ Phượng, cô đều cố ý giả bộ nôn oẹ, nhưng khi mợ tới gần, Hân lại vội vã lau miệng như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Hành động lén lút của Hân khiến mợ Phượng sinh nghi. Mợ nghi mợ Hân có bầu. Một cái bầu mà nó cứ phải giấu giấu giếm giếm thì khả năng cao không phải của cậu Hoan. Có thể là của ai được cơ chứ?
- A! Há mồm! Cậu đút cho vợ!
Thấy bu Tuyết tỏ thái độ khó chịu, Hân dịu dàng cầm lấy thìa cơm rồi nhỏ nhẹ bảo cậu:
- Em tự ăn được mà.
Cậu chiều theo ý Hân, nhưng cả bữa cô để ý thấy cậu rất hay liếc qua chỗ vợ. Cô tuy no nhưng vẫn phải cố ăn ba bát cơm cho chồng an tâm. Dùng bữa xong, cậu muốn cõng Hân đi dạo nhưng cô tiếp tục từ chối. Cậu buồn buồn đi đằng sau Hân. Về tới căn nhà sàn, thấy cậu ngồi tủi thân ở một góc phòng, Hân ôm cậu hỏi han:
- Chồng em làm sao mà mặt mày rầu rĩ thế?
- Con vợ thơm nó chẳng thèm thương mình nữa thì có thằng chồng nào không rầu rĩ?
Cậu tự ái hỏi lại, Hân thơm má cậu nịnh nọt:
- Chồng đừng nghĩ linh tinh. Em không thương chồng thì thương ai? Chẳng qua em chỉ muốn chồng biết là em đã rất tỉnh táo và khoẻ mạnh rồi.
Cậu nhìn đôi môi nhợt nhạt và cả gương mặt hơi hốc hác của vợ thì không đồng tình. Cậu trả treo vợ:
- Nói xạo.
Đôi bàn tay cậu vẫn cứ run run, Hân phải xoa xoa một lúc nó mới ấm lên. Cô ngồi bên cậu, nhẹ nhàng trò chuyện với cậu. Cuộc đối thoại giữa hai người không chỉ đơn giản là vợ chồng chém gió thông thường mà còn là cuộc trò chuyện trị liệu giữa bác sĩ với bệnh nhân đang gặp khủng hoảng tâm lý. Dưới sự dẫn dắt của Hân, cậu Hoan dần dần mở lòng hơn, cậu chia sẻ với vợ nỗi nhớ vợ cồn cào và cả nỗi sợ hãi kinh hoàng khi cậu gọi vợ mà vợ không có phản ứng gì. Cậu cứ thế nói ra hết mà chả để tâm tới chuyện giữ sĩ diện. Trong số những người thả thính Hân, có lẽ cậu là người duy nhất chưa nói anh yêu em. Cậu chẳng thể thốt ra lời hoa mỹ, đôi khi cách diễn đạt của cậu khá lủng củng, nhưng chính sự lủng củng, ngô nghê đó lại khiến trái tim Hân rung động. Cô thủ thỉ kể cho chồng nghe về những hoàn cảnh khó khăn trong cuộc sống nhưng hàng ngày vẫn không ngừng nỗ lực để vượt khó. Đó là một cô gái sống trong căn nhà tồi tàn ở góc chợ, ngày ngày phải đi bán đậu phụ để kiếm tiền đỡ đần ba mẹ, nhưng chưa bao giờ từ bỏ giấc mơ du học. Đó là một cậu nhóc bị mẹ nuôi phân biệt đối xử từ thuở lọt lòng, nhưng lại luôn lạc quan nghĩ rằng mẹ thương mình nhất nên mới đối với mình đặc biệt như vậy, và chưa bao giờ từ bỏ giấc mơ làm giàu. Đó là một anh chồng đi sớm về khuya để kiếm tiền lo cho vợ và hai cô con gái nhỏ. Cậu nghe xong liền chau mày thắc mắc:
- Sao mày biết nhiều chuyện hay vậy?
Hân vui vẻ nói:
- Em đọc trên trang cá nhân của mẹ Hà.
Cậu Hoan cười tủm, dì Liên từng nói mẹ Hà nhà Hân có sở thích nhận vơ, quả không sai. Những câu chuyện vừa rồi rõ ràng đã được đăng trên trang cá nhân của dì Liên từ lâu rồi mà. Đó toàn là những chuyện có thật được dì viết lại. Dì hi vọng nếu ai đó đang gặp áp lực, khi đọc được những câu chuyện hay, họ sẽ có thêm động lực trong cuộc sống. Khi anh Lộc mất, Oanh đã từng kể lại cho cậu nghe. Giọng Oanh hơi thô nên cậu nghe không thấy xúc động như bây giờ. Nhưng dù sao thì cậu cũng rất biết ơn Oanh vì đã kể cho cậu nghe những câu chuyện đó, giúp đỡ cậu trong quãng thời gian cậu gặp khủng hoảng. Biết thừa vợ nói xạo nhưng cậu Hoan không thèm bóc phốt. Tại cậu sợ nếu mất hứng thì vợ sẽ không kể chuyện cho cậu nghe nữa. Cậu giả bộ tin tưởng lời vợ nói, vừa dựa vào vai vợ nghe chuyện vừa lim dim ngủ. Cậu thấy vui vẻ khi nghe giọng nói của vợ, phấn chấn khi ngửi mùi thơm của vợ và thư giãn khi vợ xoa bóp, bấm huyệt cho mình. Hồi nhỏ cậu bệnh, bọn giúp việc ném thuốc trên bàn, cậu uống thì uống, không uống thì nghỉ. Giờ thì khác rồi nhá, cậu oai lắm. Vợ mà không dỗ cậu tử tế còn lâu cậu mới uống thuốc. Vợ chau mày nhìn cậu thì cậu lý sự:
- Thuốc đắng lắm. Phải có một nụ hôn nó mới ngọt.
- Thì cậu cứ uống thuốc đi rồi đâu khắc có đó.
Thấy vợ khẳng định, cậu vui vẻ uống thuốc. Có lần con vợ giữ lời chủ động hôn cậu một cái, có lần nó láu cá tính bài chuồn, hại cậu phải đuổi theo nó đòi quyền lợi. Cậu vác nó về phòng, hôn nó cuồng nhiệt, hôn môi, hôn má, hôn cả cái chỗ đầy đặn thơm thơm mà cậu rất mê. Khát vọng sục sôi trong người khiến cậu còn muốn gần gũi với vợ hơn thế, cậu lách tay qua chiếc váy kẻ sọc, hồi hộp chạm tới mảnh vải ren phía trong rồi len lén nhìn vợ. Không thấy nó mắng mỏ gì cả, cậu đánh bạo lách tay qua cả mảnh vải ren đó, nhẹ nhàng chạm tới nơi mềm mại kia. Cánh môi cậu vẫn ôm lấy viên ngọc trai tròn trịa, quấn quít bên nó một lúc lâu mới trượt xuống khe rãnh ở giữa, lướt một đường thẳng tắp qua chiếc rốn xinh rồi lần mò xuống dưới. Cảm nhận được môi chồng sắp chạm vào nơi đó, hai má Hân nóng bừng. Một loạt những cảm xúc rối ren khiến Hân bị mất bình tĩnh, cô ấp úng nói:
- Đừng cậu… em… em… bị… xấu hổ…
Cậu Hoan thở dài gục mặt xuống bụng vợ, cố đè nén những khó chịu trong lòng. Sự thất vọng của cậu khiến Hân hơi áy náy, cô tự nhủ với lòng mình rằng nếu lần sau vợ chồng có gần gũi, cô sẽ cố gắng giữ bình tĩnh và không nói những lời khiến chồng mất hứng nữa. Cô luồn tay qua tóc chồng, nhẹ nhàng xoa đầu cậu cho cậu dễ ngủ. Được đích thân vợ chăm sóc nên tình trạng của cậu Hoan tiến triển rõ rệt, chỉ hai ngày sau cậu đã trở lại trạng thái bình thường, lại bá đạo và ngông cuồng như xưa. Cậu sai người làm điều tra danh tính của kẻ đã hạ độc tam hoa vợ cậu, nhưng mãi chẳng thu thập được manh mối gì cả. Bởi thế nên cậu không ở lì chỗ chị Oanh như đợt trước mà chỉ tới thăm con lúc vợ đi làm. Hân tranh thủ lúc cậu không có nhà để ghé qua biệt thự của chị dâu. Thực ra mợ Phượng đã nhắn tin hẹn gặp riêng Hân từ lúc cô vừa tỉnh táo trở lại, nhưng giờ cô mới sắp xếp được để gặp mợ ấy.
- Mợ có việc gì muốn nói với em ạ?
Hân nhỏ nhẹ hỏi. Mợ Phượng ngọt xớt trình bày:
- Tôi nghe thầy Tài bảo bắt đầu từ tháng sau thầy muốn nhờ mợ bố trí thời gian để quản lý sổ sách của xưởng gỗ lớn. Mợ trả lời thầy là mợ có thể sắp xếp được, nhưng mợ khuyên thầy không nên tự quyết một mình mà cứ hỏi ý kiến của tôi nữa. Có thật vậy không?
- Dạ, đúng ạ.
- Vậy giờ mợ có muốn nghe ý kiến của tôi không?
- Dạ, có gì mợ cứ nói, em nghe ạ.
- Xưởng gỗ lớn nhà mình được chia thành hai chục xưởng nhỏ. Từ tháng sau chắc thầy Tài sẽ lấy sổ sách của năm xưởng nhỏ từ chỗ tôi giao cho mợ và giao thêm cả cho mợ sổ sách của mười lăm xưởng nữa. Quản lý sổ sách của xưởng gỗ rất cực, tôi làm rồi nên tôi biết. Tôi thương mợ vất vả nên tôi đã tính rồi, trước mặt thầy mợ cứ nhận sổ sách, sau lưng thì mợ chuyển hết sổ sách cho tôi, để tôi làm giúp cho. Xong xuôi tôi lại đưa sổ sách cho mợ để mợ đưa cho thầy.
- Như thế thì mợ vất vả quá ạ! Em chẳng làm gì mà lại được thầy khen, em ngại ghê lắm!
Hân cảm thán, mợ Phượng cười xuề xoà:
- Chỗ chị em dâu với nhau, đỡ đần được nhau chút nào hay chút ấy, mợ không phải ngại.
Hân bảo thầy Tài hỏi mợ Phượng trước là để đánh tiếng cho mợ chuẩn bị tinh thần. Hân không có ý cướp toàn bộ công việc của mợ, nhưng Hân vẫn muốn thương lượng với mợ Phượng chia đôi sổ sách, mợ quản lý sổ sách của mười xưởng nhỏ, sổ sách của mười xưởng nhỏ còn lại cô sẽ giao cho chồng. Nhưng với thầy Tài, tạm thời cô vẫn nói là tự mình quản lý, vì thầy không tin tưởng cậu Hoan. Tuy nhiên, đó chỉ là kế hoạch trước đây. Còn bây giờ, Hân có một kế hoạch khác hay hơn. Cô mỉm cười nói:
- Vậy cũng được, trăm sự em nhờ cả vào mợ ạ.
Dứt lời, Hân làm như vô thức đưa tay sờ lên bụng. Những ngày sau chỉ cần thấy bóng mợ Phượng, cô đều cố ý giả bộ nôn oẹ, nhưng khi mợ tới gần, Hân lại vội vã lau miệng như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Hành động lén lút của Hân khiến mợ Phượng sinh nghi. Mợ nghi mợ Hân có bầu. Một cái bầu mà nó cứ phải giấu giấu giếm giếm thì khả năng cao không phải của cậu Hoan. Có thể là của ai được cơ chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.