Cây Kim Sợi Chỉ

Chương 88

Lan Rùa

22/06/2020

- Vớ vẩn. Lúc nào cậu mày chả có tiếng nói trong nhà, chẳng qua chuyện này là do cậu từng chơi bời quá trớn nên giờ cậu ở thế yếu, cậu khó xử thôi.

Cậu Hoan vênh váo nói với thằng Lập rồi tới nhà chị Oanh thông báo rằng cậu không thể sang tên căn biệt thự cho chị với lý do nó hiện đã là tài sản chung của hai vợ chồng cậu. Chị Oanh nghe xong khóc nức nở. Chị hối hận lắm. Biết thế chị đã bắt cậu sang tên cho mình từ lúc cậu chưa cưới vợ. Là do chị quá bất cẩn. Vì tiếc căn nhà nên chị rất suy sụp. Bà Liên thở dài nói với cậu:

- Khổ thân Oanh, con bé bầu bạn bên cậu bao nhiêu năm, được có mỗi căn nhà để nương náu mà giờ lại thành ra như thế, thực sự quá sức thiệt thòi! Nhỡ một ngày mợ Hân đuổi nó ra đường thì nó thành vô gia cư hả cậu?

- Không đâu, chỉ không sang tên được thôi chứ nhà vẫn là của Oanh mà. Oanh cứ thoải mái ở đây, cậu đứng tên bao nhiêu cái nhà vợ cậu cũng chẳng quan tâm, nó không biết để mà đuổi Oanh đi đâu.

Cậu Hoan an ủi, bà Liên cau có bảo:

- Chuyện căn nhà thì thôi cũng chẳng có cách nào khác. Nhưng tiền học vẽ của bé Ong thì sao? Cái Oanh vì không có tiền cho Ong đi học vẽ nên mấy hôm nay nó bị áp lực. Cứ như thế này chỉ sợ sức khoẻ yếu đi thì đứa con trong bụng lại bị ảnh hưởng.

Cậu Hoan an ủi chị Oanh:

- Oanh đừng áp lực, tuy cậu không lấy tiền của thầy Tài nữa nhưng từ giờ cậu sẽ tu chí làm ăn, khi nào có tiền cậu sẽ cho Ong đi học vẽ nhé!

- Bây giờ cậu mới tu chí làm ăn thì bao giờ mới có tiền? Ong nó cần đóng học luôn cậu ạ.

Bà Liên càu nhàu, chị Oanh rất tán thành với dì nhưng chị vẫn yếu ớt lên tiếng:

- Con xin dì đừng nói nữa. Con không muốn gây áp lực cho cậu đâu ạ. Là do bản thân con kém cỏi, không lo cho Ong được bằng bạn bằng bè chứ có liên quan gì tới cậu? Không có tiền thì bé Ong chấp nhận nghỉ học thôi.

- Oanh đừng tự trách mình, nghỉ học dăm bữa nửa tháng cũng có sao đâu. Đằng nào Ong cũng đang theo học lớp vẽ thầy Tài đóng tiền rồi mà. - Cậu Hoan động viên.

- Một lớp đó sao đủ phát triển tài năng hội hoạ của bé? Dì bảo này, mợ Hân có ông bác đại gia, kiểu gì trước khi về nhà chồng cũng được cho nhiều của hồi môn. Cậu chờ lúc mợ không để ý lén lấy vài chiếc vòng nạm kim cương đem bán đi rồi đem tiền tới đây cho bé Ong, nhé!

Bà Liên xúi bậy, cậu Hoan giãy nảy nói:

- Điên! Phận làm thằng chồng không mua vòng tặng vợ thì thôi lại đi trộm của hồi môn của nó, chẳng ra cái thể thống cống rãnh gì hết!

- Đâu có trộm đâu, cậu chỉ mượn tạm vài chiếc vòng đem bán, khi nào kiếm được tiền cậu sẽ chuộc lại chúng rồi đem đặt lại đúng vị trí cũ, mợ chẳng để ý đâu.

Mặc cho bà Liên dụ dỗ hết lời, cậu Hoan vẫn nhất quyết không tán thành, bà đành gợi ý:



- Hay cậu bán tạm đồ hiệu của mình đi!

Cậu Hoan thấy cách này tạm ổn. Tuy nhiên cậu nghĩ đồ hiệu của cậu cũng là tài sản chung của hai vợ chồng nên đêm hôm đó, khi rúc vào lòng vợ chuẩn bị đi ngủ, cậu hỏi vợ rằng vợ có đồng ý cho cậu bán đồ hiệu của mình không? Vợ xoa đầu cậu rồi đăm chiêu hỏi:

- Cậu có việc gì mà cần tiền gấp vậy?

Cậu bất đắc dĩ phải nói dối vợ:

- À, cũng không có gì, cậu thấy chán nên muốn kiếm một trăm triệu đem đi đánh bài.

Hân nghe vậy thì rất không vui. Đem hẳn một trăm triệu đi đánh bài thì hỏng rồi. Cô quyết định sẽ giúp cậu hiểu được giá trị của đồng tiền nên nhỏ nhẹ bảo:

- Mỗi khi cần tiền cậu lại đem đồ đi bán thì chẳng mấy chốc nhà mình thành cái đảo hoang mất thôi. Em không tán thành chuyện đó. Hiện tại đang có hội chợ lớn ở trung tâm thị xã, người dân ở các tỉnh khác đều đem đồ độc lạ về đây bán. Thầy Tài cũng đang thuê chục gian hàng để kinh doanh, sáng sớm mai em sẽ dậy sớm thưa chuyện với thầy, xin thầy cho mình thuê lại một gian hàng để hai vợ chồng chở đồ gỗ cậu đóng ra đó bán.

- Cậu ứ thích bán hàng, chán chết.

- Nhưng trong kho của cậu có quá nhiều đồ gỗ đẹp, để không mãi cũng phí. Hay ngày mai em rủ Lập đi bán hàng cùng em nhé! Lập không những cường tráng mà còn nhanh nhẹn được việc, chắc sẽ giúp em buôn may bán đắt.

Vợ làm cậu ghen lồng lộn, cậu quát:

- So về độ cường tráng thì nó chỉ xách dép cho cậu thôi!

- Thì em chả thừa biết chồng em là nhất, cơ mà phận đàn bà không nhờ được chồng thì phải bất đắc dĩ nhờ người nền ông khác thôi chứ biết làm sao ạ?

- Hâm! Thôi được rồi, mai cậu đi bán hàng với vợ.

Cậu thay đổi quyết định nhanh như chong chóng khiến Hân bật cười. Cậu còn chẳng để ý mình vừa bị vợ đưa vào tròng vì tay cậu đang mải luồn qua mép áo vợ trêu chọc cái nơi mềm mịn như nhung kia. Chồng Hân rất thích xà nẹo vợ buổi đêm, Hân thì chẳng bao giờ cấm cản chồng cả, tại cô thấy mấy hành động thân mật kiểu đó dễ thương mà. Thi thoảng muộn quá cô chỉ nhẹ nhàng nói:

- Cứ cái đà này thì sáng mai cậu không dậy sớm được đâu ông chồng yêu quý của em ạ.

- Yên tâm, cậu dậy được tốt. Cậu không làm vợ mệt đâu, chỉ yêu yêu nhau xíu thôi.



Cậu mặc cả rồi vén mép áo vợ lên một chút, tình cảm hôn xiu xíu lên người vợ rồi giữ lời kéo mép áo xuống. Sau đó tay cậu vẫn luồn vào bên trong áo, nhưng cậu không trêu chọc gì vợ cả, chỉ là chạm vào cho đỡ nhớ thôi.

- Ôm cậu đi! - Cậu làm nũng.

Hân mỉm cười vòng tay qua ôm chồng.

- Ôm chặt hơn cơ! - Cậu mè nheo.

Hân ôm cậu chặt hơn. Cậu hài lòng dụi dụi mặt vào cổ Hân, tiếp tục đưa ra yêu sách:

- Gọi tên cậu đi! Gọi tình cảm vào!

Hân dùng lòng bàn tay đập nhẹ vào lưng cậu một cái kiểu như đánh yêu, nhưng cô vẫn dịu dàng gọi:

- Kỳ Hoan!

- Kỳ Hoan của ai?

Cậu cao giọng hỏi, Hân mỉm cười đáp:

- Kỳ Hoan của em!

- Em nào?

- Em Nguyễn Hoàng Hến Xinh! - Hân trêu.

Cậu cười phá lên, vui vẻ ôm vợ ngủ khì khì. Sáng hôm sau, cậu gõ cửa phòng thầy Tài từ năm giờ sáng, lịch sự xin thuê lại của thầy một gian hàng để hai vợ chồng bán đồ gỗ. Ông Tài nghe con trai thưa chuyện tự dưng thấy choáng váng ghê quá. Có thật là thằng Hoan bê con trai ông đấy không? Đúng rồi mà! Đúng cái thằng dáng dấp to cao bệ vệ, nom cơ bắp vạm vỡ nhưng ánh mắt lúc nào cũng trong trẻo ngây ngô như con bê con! Đích thị là nó! Tự dưng lại xin đi bán hàng, ơ hay nó uống lộn thuốc nhỉ? Vì không muốn con trai thấy mình khóc nên ông Tài quay mặt đi gạt nước mắt. Cậu Hoan ngốc nên ông thương và lo lắng cho cậu nhiều. Cậu quen ai ông cũng cho người đi điều tra để nắm sơ sơ được tình hình, ngay cả việc cưới vợ của cậu ông cũng phải can thiệp. Ông chẳng muốn chửi cậu đâu, nhưng mà tính cậu trẻ con, không nghiêm khắc chỉ sợ cậu không trưởng thành được. Ông vẫn đang rà soát lại sổ sách để tháng sau giao lại toàn bộ công việc làm ăn cho mợ Hân. Ông thậm chí còn nhìn ra được mợ có ý định sau này sẽ giao lại sổ sách của xưởng gỗ cho cậu, nên có lần ông mới lo lắng hỏi mợ:

- Liệu cậu có làm được không? Hay lại ăn tàn phá hại?

Mợ Hân vỗ nhẹ lên tay ông trấn an rồi nhỏ nhẹ bảo:

- Chẳng ai biết trước được tương lai thầy ạ. Nhưng thầy cũng đừng bi quan quá, đôi khi ngọc thô mà được mài giũa cẩn thận thì sau này có khi lại trở thành viên ngọc có giá trị nhất!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Cây Kim Sợi Chỉ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook