Chương 23: Chương 10.2
Tiểu Hồ Nhu Vĩ
23/12/2017
Chủ đề của Mộng Cảnh Tỉnh Táo tối nay là bến Thượng Hải. Đã là bến Thượng
Hải, tất nhiên không thể thiếu ca sĩ có khí chất cổ điển, mặc sườn xám
xẻ cao yểu điệu hoặc các vũ nữ trang điểm sặc sỡ như chim trĩ.
Trên sân khấu, ca sĩ quyến rũ cất giọng hát, khắp quán bar dập dìu tiếng nhạc vừa mê mị vừa sa đọa. Khách khứa phía dưới không điên cuồng như ngày thường mà dường như say mê đắm đuối hơn, từng đôi từng cặp ôm nhau đung đưa trên sàn nhảy.
Khích Hạo xem đồng hồ, hỏi Triệu Tử Hi đứng bên cạnh: “Sao anh Thời vẫn chưa tới?”.
Triệu tử Hi, sếp nhỏ của Mộng Cảnh Tỉnh Táo là một người phụ nữ như hoa hồng đen, môi đỏ da trắng, vừa đẹp vừa mạnh mẽ, là người làm chủ cuộc chơi.
Triệu Tử Hi nói: “Vừa gọi điện rồi, anh ấy nói bên ngoài đang mưa to, tắc đường rồi”.
Khích Hạo kéo rèm cửa sổ ra xem, sắc trời quả nhiên tối đen như mực, ánh đèn neon rực rỡ của Tam Lý Đồn hoàn toàn nhạt nhòa trong màn mưa. Anh ta thở dài: “Chắc đều tắc đường rồi”.
Đến tận hơn tám giờ, Thời Việt mới tới. Xe bị cấm lưu thông hôm nay nên anh đành ngồi taxi, anh không bị ướt nhưng tắc đường khiến anh có vẻ hơi khó chịu.
Anh ngồi xuống vị trí Khích Hạo dành riêng cho mình, đoạn hỏi: “Có gì ăn không?”. Ban ngày đi họp, từ khi ăn sáng xong đến giờ vẫn chưa có hạt cơm nào vào bụng, lại còn tắt đường hơn hai tiếng, anh đã sắp đói đến mờ cả mắt.
Khích Hạo nhìn bộ dạng anh, “ờ” một tiếng, nói: “Được rồi, bắt đầu đi”. Anh ta bật tay đánh tách một tiếng về phía bảng điều khiển đèn, ánh đèn trong quán liền tối đi, ca nữ trên sân khấu liền đổi sang hát bài “Trăng tròn hoa đẹp” của Châu Tuyền. Mấy người anh em chơi khá thân với Thời Việt, Khích Hạo đẩy một cái xe ra từ lối đi nhỏ bên cạnh.
Thời Việt day day trán: “Mày làm cái trò gì đấy hả?”.
Khích Hạo nghĩ bụng, làm cái trò gì á? Sắp xếp của anh em bị cơn mưa lớn bất ngờ này phá hỏng hết rồi. Nhưng dù sao cũng phải cắn răng mà xông lên thôi.
Nắp chiếc xe được mở ra, bên trong là một cái bánh ga tô ba tầng và một bát mì trường thọ.
Khích Hạo nói: “Anh Thời, hôm nay là sinh nhật anh, chắc anh cũng quên. Bọn em không làm to, chỉ có mấy anh em ăn sinh nhật với anh thôi. Đáng lẽ… ùm, mà thôi”.
Trong ánh nến, mấy gương mặt quen thuộc đều tươi cười rạng rỡ, “Anh Thời, chúc mừng sinh nhật !”.
Thời Việt đứng dậy, bật cười, sau đó nói: “Các cậu thật là.. rách việc”.
“Rách việc thì rách việc!”, Khích Hạo nói, “Anh em chúng ta có thể cùng hưởng phú quý cũng có thể cùng chung hoạn nạn, cho dù không tổ chức sinh nhật cho anh Thời cũng phải thường xuyên tụ tập, đúng không?”.
Mọi người ngồi xuống, cắt bánh, rót rượu, cười đùa nhìn Thời Việt ăn mì. Trong không khí ma mị tinh tế của bến Thượng Hải xưa, họ lại tạo ra một khoảng trời riêng sôi nổi thoải mái.
Một cô bé chạy tới, cố chen vào ngồi cạnh Thời Việt, nói với vẻ không vui: “Thời Việt, anh lại còn lén lút tổ chức sinh nhật nữa! Chuyện lần trước còn chưa tính sổ với anh đâu!”.
Thời Việt nhìn cô ta một cái, đây chẳng phải là Nhiễm Nhiễm sao? Hôm nay Thời Việt vui vẻ, bèn chỉ cô ta, nửa đùa nửa thật hỏi người khác: “Ai cho cái cô Trái Trái này vào đấy?”.
Nhiễm Nhiễm bất bình: “Sao em không được tới đây chứ? Anh tưởng bố em có thể quản được em cả đời chắc?”.
Thời Việt lắc đầu cười: “Ghê thật”.
Nhiễm Nhiễm kéo tay Thời Việt: “Thời Việt, em thật sự rất thích anh, anh chiều em đi!”.
Mọi người phá ra cười, Thời Việt rút tay ra, quát: “Đừng đùa nữa”.
Triệu Tử Hi ngồi xuống, kéo Nhiễm Nhiễm ra khỏi người Thời Việt, nói đùa: “Em gái được mấy tuổi rồi, em giữ được người đàn ông này sao?”.
Nhiễm Nhiễm tức tối đẩy cô ta ra và nói: “Tôi không giữ được thì ai giữ được? Chị chắc?”.
Mọi người còn chưa nói gì, bỗng nghe thấy một tiếng cười vừa nhạt vừa lạnh, là tiếng cười của phụ nữ, có vẻ khinh thường và rất khí thế.
Mọi người đột nhiên im phắc, nhìn về phía tiếng cười.
Một người phụ nữ quý phái mặc váy dài màu đen đang chậm rãi đi tới. Đêm nay An Ninh trang điểm rất tinh tế. Đôi môi đỏ căng mọng, tóc vấn cao, làn da trắng như đánh phấn, váy sát nách để lộ ra hai cánh tay tròn lẳn, đôi găng tay đồng màu với trang phục kéo qua khuỷu tay.
Không ai để ý rằng khách khứa trong quán đang được từ từ đưa ra ngoài, chỉ giữ lại giai điệu du dương cổ điển từ máy hát loa kèn và giọng hát uyển chuyển của ca nữ trên sân khấu.
Triệu Tử Hi có hơi sợ hãi nhìn An Ninh, kéo Nhiễm Nhiễm lùi về phía sau, xung quanh Thời Việt là một khoảng trống rất rộng.
Nhiễm Nhiễm không biết đang xảy ra chuyện gì, cô bé thoáng cái đã bị người phụ nữ đang đi tới trấn áp, không dám nói gì, ngoan ngoãn để Triệu Tử hi kéo sang một bên. Khích Hạo nhìn An Ninh, không rõ tại sao chị ta lại biết Thời Việt tổ chức sinh nhật ở đây, nhưng cũng chỉ dám tức tối trong lòng mà không dám nói.
An Ninh cười cao ngạo, ánh mắt lướt qua Nhiễm Nhiễm và Triệu Tử Hi, thong thả tháo găng tay, nói với Thời Việt: “Bên cạnh cậu có không ít cô gái nhỉ, lại còn là một con nhóc mới lớn nữa, khaair vik đa dạng thật”.
Tâm trang vui vẻ bị quét sạch, Thời Việt biết chị ta không đến đây với ý tốt, lạnh nhạt hỏi: “Sao chị lại đến đây?”.
An Ninh nhìn ghế sofa ngồi kín người, không thèm ngồi xuống, chỉ đưa găng tay cho người đi cùng, nói với Thời Việt: “Đến mừng sinh nhật cậu”.
Chị ta nhìn cách bài trí tổng thể của Mộng Cảnh Tỉnh Táo đêm nay, có vẻ rất hài lòng.
“Nếu đã là bến Thượng Hải, vậy nhảy với tôi một điệu đi”.
Vũ khúc vừa uyển chuyển vừa du dương, ánh đèn đầy hoa lệ.
Đêm nay An Ninh rất mềm mại, rất gợi cảm, đôi mắt ngước lên nhìn Thời Việt như long lanh nước.
Thời Việt cùng chị ta nhảy chầm chậm, cười nhạt: “Chị An, chị thiếu đàn ông đến thế cơ à?”.
Trước khi vào sàn nhảy, An Ninh đã cưởi áo vest của Thời Việt, lúc này, đôi tay mềm mại từ thắt lưng lướt lên lưng anh, cảm nhận từng đường nét và sức mạnh cơ bắp dưới làn áo sơ mi của anh.
“Thời Việt ba mươi hai tuổi rồi nhỉ”.
An Ninh khẽ nói, hơi thở phả vào phần cổ đã được anh mở một chiếc cúc.
“Càng ngày càng nồng nàn … sớm biết thế này đã không thả cậu đi”.
“Chắc tối nay chị An uống say rồi”. Thời Việt lạnh nhạt nói.
An Ninh cười khẽ, giơ tay lên, trên ngón tay là chìa khóa chiếc Maybach. Chị ta xoay xoay chìa khóa, giơ trước mắt anh: “Tặng cậu”.
Thời Việt nói: “Tôi có xe rồi”.
“Xe mà còn chê nhiều sao?”, chị ta cười ung dung, hơi thở thơm mát: “Xe chỉ là đồ chơi của đàn ông các cậu thôi. Đàn ông mà, đều không lớn nổi, chỉ có đồ chơi càng ngày càng cao cấp mà thôi”.
“Tôi không cần”.
An Ninh cười dịu dàng, lại lấy ra một chiếc thẻ màu vàng huơ huơ trước mắt mình, bỏ vào túi áo anh cùng với chìa khóa xe.
Đó là thẻ vào cửa một câu lạc bộ cao cấp.
Mặt Thời Việt biến sắc, đột nhiên dừng lại, đẩy An Ninh ra nói: “Chị An, chị định nuốt lời đấy à?”.
An Ninh cười tươi roi rói, khóe miệng cong lên: “Chỉ một đêm nay thôi, nếu cậu nghe lời, sau này cậu thích yêu ai thì yêu, thích cưới ai thì cưới, tôi sẽ không xen vào nữa, được không?”.
Thời Việt lạnh lùng: “Bây giờ chị có thể nói lời không giữ lời, sao tôi biết sau này chị có lại thất hứa nữa không?”
An Ninh cười đầy quyến rũ: “Cậu tự xem xét đi”, rỗi vỗ vai anh mà nói: “Được rồi, vụ Tức Khắc Phi Hành cậu làm rất sạch sẽ, tôi rất hài lòng. Cậu mà cứ ngoan như thế là tôi vui lắm”.
Chị ta gọi đám tùy tùng, trước khi đi còn nháy mắt tình tứ với Thời Việt, ánh mắt nhìn vào túi áo trước ngực anh, khóe miệng cong lên một nụ cười sâu xa, duyên dáng rời khỏi quán bar.
Thời Việt ngồi vào chỗ cũ, Khích Hạo cuống lên: “Chị An nói gì với anh thế?”
Thời Việt bực bội đáp: “Không có gì”.
Lúc này, Nhiễm Nhiễm mới tỉnh ra nói: “Người phụ nữ đó chỉ nhìn thôi đã thấy ghét rồi, ai thế?”.
Triệu Tử Hi vội ngăn cô ta lại: “Này, đừng nói linh tinh”.
Nhiễm Nhiễm cáu kỉnh: “Dám giành đàn ông với tôi, tôi bảo bố tôi chém chết cô ta!”.
Thời Việt bảo Triệu Tử Hi: “Em đưa con bé về đi”.
Triệu Tử Hi gật đầu, đứng dậy lôi Nhiễm Nhiễm đi. Nhiễm Nhiễm còn định bướng bỉnh không chịu về, nhưng Triệu Tử Hi cũng là một người cứng rắn, bịt mồm cô ta lại: “Cô nghe tôi nói đây, đến bố cô cũng không dám dây vào người đàn bà này đâu…”.
Bữa tiệc sinh nhật vui vẻ biến thành một đầm nước chết như thế đó.
Thời Việt nhìn chiếc bánh ga tô lổn nhổn, bát mì trương phềnh, cười lạnh lùng. Anh thả lỏng người tựa vào thành sofa, châm một điếu thuốc.
Một lúc sau, anh nói: “Xin lỗi, lại để các cậu cười chê rồi”.
Khích Hạo nói: “Anh Thời, thực ra bọn em gọi…”.
Anh ta còn chưa nói xong, Thời Việt đã nói: “Giải tán đi”.
Khích Hạo thở dài một tiếng rõ to: “Anh Thời, anh phải nghĩ cách thoát khỏi chị An mới được!”.
“Thoát ra thế nào?”. Thời Việt lạnh lùng nói, anh ngậm thuốc, xòe tay ra: “Những việc tao đang làm hiện giờ, có việc nào là không bị chị ta khống chế?”
Khích Hạo nghiến chặt răng, đấm mạnh lên bàn, chiếc khay bằng bìa đựng bánh gato nhảy cả lên.
“Anh Thời, hay là chúng ta tìm…”.
Khích Hạo cảm thấy có bóng người từ phía đối diện đi tới, vừa ngẩng lên, quả nhiên đã thấy một bóng người cao ráo mang theo hơi nước lành lạnh đang lạnh lùng đứng trước mặt Thời Việt.
“Cô Nam Kiều!”
Khích Hạo ngạc nhiên kêu lên. Anh ta vốn định nói sao bây giờ cô mới tới? Nhưng nhìn gấu quần và mái tóc ướt sũng, lồng ngực hơi phập phồng của Nam Kiều là biết cô cũng bị tắc đường, vừa vội vàng chạy tới đây. Lại nhìn gương mặt lạnh đến mức tái xanh của cô, tất cả mọi điều anh ta muốn nói đều trôi tuột xuống cổ họng.
“Thời Việt, anh ra đây”. Nam Kiều lạnh lùng nói, giọng cô cứng nhắc đầy vẻ kiên quyết.
Thời Việt nhìn Nam Kiều, đầu tiên hơi sững ra, sau đó nhanh chóng thay đổi sắc mặt. Anh hờ hững đứng dậy, dụi đầu thuốc vào gạt tàn: “Có chuyện gì?”.
Nam Kiều đưa anh ra ngoài Mộng Cảnh Tỉnh Táo, tới trước cửa thang máy. Khích Hạo và các anh em khác đưa mắt nhìn nhau, cũng đi theo, thò đầu thò cổ xem trộm.
Lúc này, khách khứa trong Mộng Cảnh Tỉnh Táo đã về hết. Ngoài ánh đèn u ám bên trong, tiếng hát nỉ non những giai điệu Thượng Hải xưa và tiếng mưa gió ầm ầm vọng vào từ hành lang, nơi này gần như hoàn toàn tĩnh mịch.
Thời Việt không muốn đối diện với ánh mắc sác bén của Nam Kiều, anh tựa vào tường, bực bội nói: “Không phải chúng ta đã chia tay từ lâu rồi sao? Còn tìm đến làm gì?”.
Chỉ nghe “bốp” một tiếng rất mạnh, Nam Kiều tát anh không chút nể tình.
Thời Việt bị tát đến ngớ người, Khích Hạo và dám anh em nhìn thấy cảnh ấy cũng ngẩn ra.
Bàn tay Nam Kiều tát thẳng vào mặt Thời Việt, cô lạnh giọng nói:
“Cái tát này là vì anh đã chơi đùa với tình cảm của em”.
“Anh thực sự coi Nam Kiều này là loại phụ nữ tùy tiện à? Muốn hôn thì hôn, muốn ôm thì ôm, muốn chơi trò mất tích thì chơi trò mất tích sao?”.
“Thời Việt, em nói cho anh biết, em chưa bao giờ đánh giá cao trò âm thầm hy sinh không vụ lợi gì đó. Em muốn tình yêu phải bình đẳng! Thà nhìn một kẻ tiểu nhân đường đường chính chính chứ không cần loại quân tử co đầu rụt cổ!”
Cuối cùng Thời Việt cũng tỉnh ra, anh bật cười, “Ai nói linh tinh gì với em…”.
Nam Kiều lạnh lùng nói: “Anh im đi”.
Cô tiến thêm một bước, đứng trước mạt Thời Việt, hạ giọng nói: “Thời Tuấn Thanh? Kiếm sắc trên trời xanh? Nếu vậy chắc phải rõ Nam Kiều này là người thế nào?”
Nam Kiều cười nhạt, tiếp tục: “An Ninh là cái thá gì? Nam Kiều này sợ chị ta chắc? Tức Khắc Phi Hành là do một tay em làm nên, nó sống hay chết, tốt hay xấu, em tự có cân nhắc, không cần anh phải cuối đầu trước An Ninh!”.
Thời Việt nghe cô nói vậy liền cau mày, lạnh lùng nói: “Ấu trĩ”.
Nam Kiều tiến gần thêm bước nữa, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào mắt anh, nghiến răng nói từng tiếng: “Anh quá coi thường em rồi”.
Thời Việt ngẩng đầu lên, không nhìn vào mắt cô nữa, lạnh nhạt nói: “Nói những điều này thì có ích gì? Anh có thích em đâu”.
Nam Kiều hơi sững ra, cô nghiến răng, cầm tay anh đặt lên ngực anh, nói: “Anh dám nói thật lòng không?”.
Thời Việt cúi đầu, nói ngay không chút do dự: “Không thích”.
Nam Kiều đăm đăm nhìn gương mặt anh lạnh lẽo, cực kỳ ngoan cố, không thể thay đổi. Bất giác, cô thấy tức giận lạ lùng: “Kể cả em yêu người đàn ông khác, anh cũng không bận tâm chút nào sao?”.
Thời Việt lạnh nhạt nói: “Không bận tâm. Em muốn yêu ai thì yêu”.
Câu nói này như kim đâm vào tai Nam Kiều, ánh mắt trở nên lạnh như băng, cô gật đầu , nói: “Vậy xem ra em vẫn nhìn lầm anh rồi”.
Cô bấm thang máy đi xuống rồi bước vào, thân hình cao rao đứng thẳng tắp và cứng cỏi. Khi cửa thang máy sắp khép lại, cô nói:
“Thời Việt, anh là đồ hèn”.
“Từ nay về sau, đường ai nấy đi, không cần gặp lại nữa”.
Cửa thang máy đóng lại, trái tim Thời Việt bỗng chùng xuống.
Từ nay về sau, đường ai nấy đi, không cần gặp lại nữa
Cô ấy đã nói ra rồi, cô ấy đã nói ra lời này thật rồi.
Tay Thời Việt siết chặt lại, run run, anh ngẩng đầu lên nhìn thang máy, nhưng làm gì còn ai ở đó nữa? Cô gái này đâu phải là người con gái bình thường! Nếu không phải tâm ý đã quyết, cô ấy sẽ nói ra những lời như vậy sao?
Tim anh như bị một bàn tay bóp chặt rồi xé ra thành từng dải đầm đìa máu tươi! Lần này, anh sắp mất cô thật rồi sao?
Hơn nửa năm qua, anh còn có thể mơ. Ít nhất anh biết cô vẫn còn yêu anh, cô hận anh nhưng trong lòng chưa nguội lạnh! Anh mộng tưởng rằng mình đang ở bên cô, chỉ là ở khoảng cách rất xa. Mỗi lần anh lén đứng từ xa nhìn cô, nhìn cô khẽ cau mày, nhìn gương mặt bình thản của cô, lòng anh liền thấy yên ổn – chỉ cần trái tim cô vẫn là của anh, cô vẫn còn là của anh.
Cảm giác đó làm anh nguôi lòng, nó là niềm an ủi duy nhất của anh. Anh biết suy nghĩ đó ích kỷ, nhưng cũng giống như kẻ nghiện, anh không thể khống chế được bản thân mình!
Anh muốn nhìn cô, nhìn cô nhớ nhung mình. Hôm thấy cô ở công viên Olympic, dù cô tỏ ra thân thiết với người đàn ông khác, nhưng chỉ thoáng nhìn thôi anh cũng biết trái tim cô vẫn thuộc về anh! Thế nhưng từ lúc đó, anh đã bắt đầu sợ, bắt đầu ghen, người đàn ông đó rất ưu tú, lại có tên giống anh! Nam Kiều ở bên hắn lâu, liệu có chuyển hết tình cảm vốn dành cho anh sang cho hắn không?...
Thời Việt cười tự giễu, tát cho mình một cái thật mạnh. Ích kỷ, sau ích kỷ là trốn tránh, sau trốn tránh là phủ định. Đồ hèn… Nam Kiều nói không sai chút nào, anh đúng là một thằng hèn!
Cô đã quay lại rồi! Cô đã hỏi anh rõ ràng như thế rồi, nhưng anh vẫn không thể nói ra lời!
Anh luôn tự nhận là dứt khoát quyết đoán, thế mà bây giờ lại kì kèo được mất, sợ sệt nhát chết như thế này! Nụ cười của anh đắng chát mà đau khổ, năm ngón tay bấu chặt vào tường, răng nghiến ken két.
Khích Hạo và mấy người anh em không thể nhìn anh như vậy được nữa, vội vàng chạy tới bấm thang máy rồi đẩy anh vào trong, lớn tiếng mắng:
“Anh Thời, anh đừng điên nữa! Đuổi theo mau lên!”.
“Anh Thời, anh là thằng ngu! Nói thích người ta thì chết à!”
“Mưa to thế này, chắc chắn cô ấy chưa chạy xa được đâu, anh mau đuổi theo người ta đi, dù có quỳ xuống cũng phải xin lỗi người ta đấy!”
“Đúng đấy anh Thời, đừng làm anh em mất mặt!”
…
Thang máy không dừng giữa chừng mà đi thẳng xuống tầng một. Nếu lúc trước Thời Việt còn có thể khống chế trí nhớ của mình, thì bây giờ, chúng đang lồng lên trong đầu anh như ngựa hoang.
Gương mặt mơ màng và hơi ngơ ngác lúc ngủ dậy buổi sáng, trong trẻo như đóa hoa trắng vừa được nhúng nước.
Lúc nấu cơm cô ôm lấy anh từ sau lưng, khẽ gọi tên anh.
Thời Việt…
Thời Việt…
Đời này sẽ không có cô gái nào gọi tên anh hay như cô nữa, từng tiếng lại từng tiếng trôi vào lòng anh…
Cô gối lên đầu gối anh mà ngủ, tiếng gió và tiếng lá cây đều trở nên tĩnh lặng.
Cơ thể mềm mại, không chút hương thơm của cô, đôi môi mỏng nhỏ nhắn, anh chỉ khẽ nhấp là có thể chiếm trọn nó trong miệng mình.
Tất cả giống như hàng nghìn hàng vạn chiếc móc đang móc xé máu thịt anh, giằng xé lục phủ ngũ tạng của anh thành mảnh vụn.
Anh điên cuồng chạy ra khỏi tòa cao ốc, lao vào màn mưa tối đen như mực. Tiếng nói trong lòng anh đang gào thết: Ở lại đi! Những gì anh nói lúc nãy đều là giả! Thời Việt này là một kẻ dối trá! Không có câu nào là thật hết!
Mưa to như trút quét qua mặt anh, làm người anh ướt sũng, cũng quét sạch chút kiềm chế cuối cùng còn sót lại trong lòng anh.
Anh hét lên: “Nam Kiều!”
“Nam Kiều!”.
Nhưng anh không thấy cô đâu cả.
Trên đường rất ít xe cộ, thỉnh thoảng có một chiếc lao qua vũng nước bẩn, làm nước bắn khắp người anh.
Nhưng anh không tìm thấy Nam Kiều.
Nước mưa theo cánh mũi chảy vào miệng anh, anh nhổ ra, anh không thể chịu được nữa, anh gào lên như một thằng điên: “Nam Kiều! Anh thích em! Em ra đây!”.
Nhưng làm gì có ai đáp lời?
Anh nghĩ chắc cô về nhà rồi, nhưng dù cô về nhà anh cũng phải đuổi theo cô. Anh giơ tay chặn xe, nhưng mưa to thế này làm gì có taxi? Mãi một lúc lâu mới có một chiếc còn trống, anh chạy thẳng ra giữa đường dang tay ra, tài xế chiếc xe đó vội vàng đánh vô lăng, chiếc xe tránh qua người anh. Tài xế thò đầu ra chửi: “Thằng ngu! Mày chán sống à!”. Ánh đèn chỉ xe còn trống trên nóc taxi lập tức tối đi.
Mấy người anh em đuổi theo xuống tầng một thấy thế đều cuống hết lên, có một người định đi lấy xe của mình để chở Thời Việt thì bị Khích Hạo kéo lại:
“Không thấy con gái nhà người ta đang đứng sau lưng anh Thời à? Mày xen vào làm gì! Anh Thời đúng là tự làm khổ mình! Đáng đời!”
Thời Việt đang sốt ruột thì chợt nghe thấy một tiếng gọi khẽ ở sau lưng:
“Thời Việt”.
Tiếng gọi đó như xuyên qua tầng tầng lớp lớp sương mù trong màn đêm, khiến sự hỗn loạn nơi này đột nhiên trở nên rõ ràng. Thời Việt đờ người ra rồi quay phắt đầu lại, quả nhiên nhìn thấy ở bến xe bus sau lưng anh dưới mái tóc đen ướt sũng nước mưa, một gương mặt không son phấn đang bình thản nhìn anh chăm chú qua màn mưa.
Anh vui sướng điên cuồng. Vui sướng đến nỗi không thể khống chế nổi bản thân. Anh quay người lao về phía Nam Kiều như một mũi tên, đè cô lên tấm biển xe bus sau lưng cô, mượn ánh đèn đường mờ mờ ngắm nghía cô thật kỹ. Ngón tay anh lau đi nước mưa trên mặt cô hết lần này đến lần khác, da cô mịn màng như sứ.
Là thật.
Đúng là cô thật.
Nam Kiều nhìn gương mặt đã mất vẻ bình tĩnh thường ngày, gần như phát cuồng của anh, thở dài, khẽ nói: “Anh việc gì phải khổ thế…”.
Anh cúi mạnh xuống, đè lên môi cô.
Dường như muốn xả hết mọi nỗi nhớ nhung đè nén hơn nửa năm qua, nụ hôn của anh như thể muốn nuốt cô vào bụng, Nam Kiều thả lỏng cơ thể, để cho anh làm gì tùy ý.
Cô thấy đau, nhưng nỗi đau này rất thật…
Thời Việt khẽ thở dốc, cúi đầu áp trán vào trán cô, năm ngón tay đan vào năm ngón tay cô rồi siết chặt. Anh thì thầm: “Nam Kiều, anh không thích em, anh yêu em”.
Nam Kiều mỉm cười, cô giơ tay vuốt ve má anh, khẽ nói: “Chúng ta về đi”.
Trên sân khấu, ca sĩ quyến rũ cất giọng hát, khắp quán bar dập dìu tiếng nhạc vừa mê mị vừa sa đọa. Khách khứa phía dưới không điên cuồng như ngày thường mà dường như say mê đắm đuối hơn, từng đôi từng cặp ôm nhau đung đưa trên sàn nhảy.
Khích Hạo xem đồng hồ, hỏi Triệu Tử Hi đứng bên cạnh: “Sao anh Thời vẫn chưa tới?”.
Triệu tử Hi, sếp nhỏ của Mộng Cảnh Tỉnh Táo là một người phụ nữ như hoa hồng đen, môi đỏ da trắng, vừa đẹp vừa mạnh mẽ, là người làm chủ cuộc chơi.
Triệu Tử Hi nói: “Vừa gọi điện rồi, anh ấy nói bên ngoài đang mưa to, tắc đường rồi”.
Khích Hạo kéo rèm cửa sổ ra xem, sắc trời quả nhiên tối đen như mực, ánh đèn neon rực rỡ của Tam Lý Đồn hoàn toàn nhạt nhòa trong màn mưa. Anh ta thở dài: “Chắc đều tắc đường rồi”.
Đến tận hơn tám giờ, Thời Việt mới tới. Xe bị cấm lưu thông hôm nay nên anh đành ngồi taxi, anh không bị ướt nhưng tắc đường khiến anh có vẻ hơi khó chịu.
Anh ngồi xuống vị trí Khích Hạo dành riêng cho mình, đoạn hỏi: “Có gì ăn không?”. Ban ngày đi họp, từ khi ăn sáng xong đến giờ vẫn chưa có hạt cơm nào vào bụng, lại còn tắt đường hơn hai tiếng, anh đã sắp đói đến mờ cả mắt.
Khích Hạo nhìn bộ dạng anh, “ờ” một tiếng, nói: “Được rồi, bắt đầu đi”. Anh ta bật tay đánh tách một tiếng về phía bảng điều khiển đèn, ánh đèn trong quán liền tối đi, ca nữ trên sân khấu liền đổi sang hát bài “Trăng tròn hoa đẹp” của Châu Tuyền. Mấy người anh em chơi khá thân với Thời Việt, Khích Hạo đẩy một cái xe ra từ lối đi nhỏ bên cạnh.
Thời Việt day day trán: “Mày làm cái trò gì đấy hả?”.
Khích Hạo nghĩ bụng, làm cái trò gì á? Sắp xếp của anh em bị cơn mưa lớn bất ngờ này phá hỏng hết rồi. Nhưng dù sao cũng phải cắn răng mà xông lên thôi.
Nắp chiếc xe được mở ra, bên trong là một cái bánh ga tô ba tầng và một bát mì trường thọ.
Khích Hạo nói: “Anh Thời, hôm nay là sinh nhật anh, chắc anh cũng quên. Bọn em không làm to, chỉ có mấy anh em ăn sinh nhật với anh thôi. Đáng lẽ… ùm, mà thôi”.
Trong ánh nến, mấy gương mặt quen thuộc đều tươi cười rạng rỡ, “Anh Thời, chúc mừng sinh nhật !”.
Thời Việt đứng dậy, bật cười, sau đó nói: “Các cậu thật là.. rách việc”.
“Rách việc thì rách việc!”, Khích Hạo nói, “Anh em chúng ta có thể cùng hưởng phú quý cũng có thể cùng chung hoạn nạn, cho dù không tổ chức sinh nhật cho anh Thời cũng phải thường xuyên tụ tập, đúng không?”.
Mọi người ngồi xuống, cắt bánh, rót rượu, cười đùa nhìn Thời Việt ăn mì. Trong không khí ma mị tinh tế của bến Thượng Hải xưa, họ lại tạo ra một khoảng trời riêng sôi nổi thoải mái.
Một cô bé chạy tới, cố chen vào ngồi cạnh Thời Việt, nói với vẻ không vui: “Thời Việt, anh lại còn lén lút tổ chức sinh nhật nữa! Chuyện lần trước còn chưa tính sổ với anh đâu!”.
Thời Việt nhìn cô ta một cái, đây chẳng phải là Nhiễm Nhiễm sao? Hôm nay Thời Việt vui vẻ, bèn chỉ cô ta, nửa đùa nửa thật hỏi người khác: “Ai cho cái cô Trái Trái này vào đấy?”.
Nhiễm Nhiễm bất bình: “Sao em không được tới đây chứ? Anh tưởng bố em có thể quản được em cả đời chắc?”.
Thời Việt lắc đầu cười: “Ghê thật”.
Nhiễm Nhiễm kéo tay Thời Việt: “Thời Việt, em thật sự rất thích anh, anh chiều em đi!”.
Mọi người phá ra cười, Thời Việt rút tay ra, quát: “Đừng đùa nữa”.
Triệu Tử Hi ngồi xuống, kéo Nhiễm Nhiễm ra khỏi người Thời Việt, nói đùa: “Em gái được mấy tuổi rồi, em giữ được người đàn ông này sao?”.
Nhiễm Nhiễm tức tối đẩy cô ta ra và nói: “Tôi không giữ được thì ai giữ được? Chị chắc?”.
Mọi người còn chưa nói gì, bỗng nghe thấy một tiếng cười vừa nhạt vừa lạnh, là tiếng cười của phụ nữ, có vẻ khinh thường và rất khí thế.
Mọi người đột nhiên im phắc, nhìn về phía tiếng cười.
Một người phụ nữ quý phái mặc váy dài màu đen đang chậm rãi đi tới. Đêm nay An Ninh trang điểm rất tinh tế. Đôi môi đỏ căng mọng, tóc vấn cao, làn da trắng như đánh phấn, váy sát nách để lộ ra hai cánh tay tròn lẳn, đôi găng tay đồng màu với trang phục kéo qua khuỷu tay.
Không ai để ý rằng khách khứa trong quán đang được từ từ đưa ra ngoài, chỉ giữ lại giai điệu du dương cổ điển từ máy hát loa kèn và giọng hát uyển chuyển của ca nữ trên sân khấu.
Triệu Tử Hi có hơi sợ hãi nhìn An Ninh, kéo Nhiễm Nhiễm lùi về phía sau, xung quanh Thời Việt là một khoảng trống rất rộng.
Nhiễm Nhiễm không biết đang xảy ra chuyện gì, cô bé thoáng cái đã bị người phụ nữ đang đi tới trấn áp, không dám nói gì, ngoan ngoãn để Triệu Tử hi kéo sang một bên. Khích Hạo nhìn An Ninh, không rõ tại sao chị ta lại biết Thời Việt tổ chức sinh nhật ở đây, nhưng cũng chỉ dám tức tối trong lòng mà không dám nói.
An Ninh cười cao ngạo, ánh mắt lướt qua Nhiễm Nhiễm và Triệu Tử Hi, thong thả tháo găng tay, nói với Thời Việt: “Bên cạnh cậu có không ít cô gái nhỉ, lại còn là một con nhóc mới lớn nữa, khaair vik đa dạng thật”.
Tâm trang vui vẻ bị quét sạch, Thời Việt biết chị ta không đến đây với ý tốt, lạnh nhạt hỏi: “Sao chị lại đến đây?”.
An Ninh nhìn ghế sofa ngồi kín người, không thèm ngồi xuống, chỉ đưa găng tay cho người đi cùng, nói với Thời Việt: “Đến mừng sinh nhật cậu”.
Chị ta nhìn cách bài trí tổng thể của Mộng Cảnh Tỉnh Táo đêm nay, có vẻ rất hài lòng.
“Nếu đã là bến Thượng Hải, vậy nhảy với tôi một điệu đi”.
Vũ khúc vừa uyển chuyển vừa du dương, ánh đèn đầy hoa lệ.
Đêm nay An Ninh rất mềm mại, rất gợi cảm, đôi mắt ngước lên nhìn Thời Việt như long lanh nước.
Thời Việt cùng chị ta nhảy chầm chậm, cười nhạt: “Chị An, chị thiếu đàn ông đến thế cơ à?”.
Trước khi vào sàn nhảy, An Ninh đã cưởi áo vest của Thời Việt, lúc này, đôi tay mềm mại từ thắt lưng lướt lên lưng anh, cảm nhận từng đường nét và sức mạnh cơ bắp dưới làn áo sơ mi của anh.
“Thời Việt ba mươi hai tuổi rồi nhỉ”.
An Ninh khẽ nói, hơi thở phả vào phần cổ đã được anh mở một chiếc cúc.
“Càng ngày càng nồng nàn … sớm biết thế này đã không thả cậu đi”.
“Chắc tối nay chị An uống say rồi”. Thời Việt lạnh nhạt nói.
An Ninh cười khẽ, giơ tay lên, trên ngón tay là chìa khóa chiếc Maybach. Chị ta xoay xoay chìa khóa, giơ trước mắt anh: “Tặng cậu”.
Thời Việt nói: “Tôi có xe rồi”.
“Xe mà còn chê nhiều sao?”, chị ta cười ung dung, hơi thở thơm mát: “Xe chỉ là đồ chơi của đàn ông các cậu thôi. Đàn ông mà, đều không lớn nổi, chỉ có đồ chơi càng ngày càng cao cấp mà thôi”.
“Tôi không cần”.
An Ninh cười dịu dàng, lại lấy ra một chiếc thẻ màu vàng huơ huơ trước mắt mình, bỏ vào túi áo anh cùng với chìa khóa xe.
Đó là thẻ vào cửa một câu lạc bộ cao cấp.
Mặt Thời Việt biến sắc, đột nhiên dừng lại, đẩy An Ninh ra nói: “Chị An, chị định nuốt lời đấy à?”.
An Ninh cười tươi roi rói, khóe miệng cong lên: “Chỉ một đêm nay thôi, nếu cậu nghe lời, sau này cậu thích yêu ai thì yêu, thích cưới ai thì cưới, tôi sẽ không xen vào nữa, được không?”.
Thời Việt lạnh lùng: “Bây giờ chị có thể nói lời không giữ lời, sao tôi biết sau này chị có lại thất hứa nữa không?”
An Ninh cười đầy quyến rũ: “Cậu tự xem xét đi”, rỗi vỗ vai anh mà nói: “Được rồi, vụ Tức Khắc Phi Hành cậu làm rất sạch sẽ, tôi rất hài lòng. Cậu mà cứ ngoan như thế là tôi vui lắm”.
Chị ta gọi đám tùy tùng, trước khi đi còn nháy mắt tình tứ với Thời Việt, ánh mắt nhìn vào túi áo trước ngực anh, khóe miệng cong lên một nụ cười sâu xa, duyên dáng rời khỏi quán bar.
Thời Việt ngồi vào chỗ cũ, Khích Hạo cuống lên: “Chị An nói gì với anh thế?”
Thời Việt bực bội đáp: “Không có gì”.
Lúc này, Nhiễm Nhiễm mới tỉnh ra nói: “Người phụ nữ đó chỉ nhìn thôi đã thấy ghét rồi, ai thế?”.
Triệu Tử Hi vội ngăn cô ta lại: “Này, đừng nói linh tinh”.
Nhiễm Nhiễm cáu kỉnh: “Dám giành đàn ông với tôi, tôi bảo bố tôi chém chết cô ta!”.
Thời Việt bảo Triệu Tử Hi: “Em đưa con bé về đi”.
Triệu Tử Hi gật đầu, đứng dậy lôi Nhiễm Nhiễm đi. Nhiễm Nhiễm còn định bướng bỉnh không chịu về, nhưng Triệu Tử Hi cũng là một người cứng rắn, bịt mồm cô ta lại: “Cô nghe tôi nói đây, đến bố cô cũng không dám dây vào người đàn bà này đâu…”.
Bữa tiệc sinh nhật vui vẻ biến thành một đầm nước chết như thế đó.
Thời Việt nhìn chiếc bánh ga tô lổn nhổn, bát mì trương phềnh, cười lạnh lùng. Anh thả lỏng người tựa vào thành sofa, châm một điếu thuốc.
Một lúc sau, anh nói: “Xin lỗi, lại để các cậu cười chê rồi”.
Khích Hạo nói: “Anh Thời, thực ra bọn em gọi…”.
Anh ta còn chưa nói xong, Thời Việt đã nói: “Giải tán đi”.
Khích Hạo thở dài một tiếng rõ to: “Anh Thời, anh phải nghĩ cách thoát khỏi chị An mới được!”.
“Thoát ra thế nào?”. Thời Việt lạnh lùng nói, anh ngậm thuốc, xòe tay ra: “Những việc tao đang làm hiện giờ, có việc nào là không bị chị ta khống chế?”
Khích Hạo nghiến chặt răng, đấm mạnh lên bàn, chiếc khay bằng bìa đựng bánh gato nhảy cả lên.
“Anh Thời, hay là chúng ta tìm…”.
Khích Hạo cảm thấy có bóng người từ phía đối diện đi tới, vừa ngẩng lên, quả nhiên đã thấy một bóng người cao ráo mang theo hơi nước lành lạnh đang lạnh lùng đứng trước mặt Thời Việt.
“Cô Nam Kiều!”
Khích Hạo ngạc nhiên kêu lên. Anh ta vốn định nói sao bây giờ cô mới tới? Nhưng nhìn gấu quần và mái tóc ướt sũng, lồng ngực hơi phập phồng của Nam Kiều là biết cô cũng bị tắc đường, vừa vội vàng chạy tới đây. Lại nhìn gương mặt lạnh đến mức tái xanh của cô, tất cả mọi điều anh ta muốn nói đều trôi tuột xuống cổ họng.
“Thời Việt, anh ra đây”. Nam Kiều lạnh lùng nói, giọng cô cứng nhắc đầy vẻ kiên quyết.
Thời Việt nhìn Nam Kiều, đầu tiên hơi sững ra, sau đó nhanh chóng thay đổi sắc mặt. Anh hờ hững đứng dậy, dụi đầu thuốc vào gạt tàn: “Có chuyện gì?”.
Nam Kiều đưa anh ra ngoài Mộng Cảnh Tỉnh Táo, tới trước cửa thang máy. Khích Hạo và các anh em khác đưa mắt nhìn nhau, cũng đi theo, thò đầu thò cổ xem trộm.
Lúc này, khách khứa trong Mộng Cảnh Tỉnh Táo đã về hết. Ngoài ánh đèn u ám bên trong, tiếng hát nỉ non những giai điệu Thượng Hải xưa và tiếng mưa gió ầm ầm vọng vào từ hành lang, nơi này gần như hoàn toàn tĩnh mịch.
Thời Việt không muốn đối diện với ánh mắc sác bén của Nam Kiều, anh tựa vào tường, bực bội nói: “Không phải chúng ta đã chia tay từ lâu rồi sao? Còn tìm đến làm gì?”.
Chỉ nghe “bốp” một tiếng rất mạnh, Nam Kiều tát anh không chút nể tình.
Thời Việt bị tát đến ngớ người, Khích Hạo và dám anh em nhìn thấy cảnh ấy cũng ngẩn ra.
Bàn tay Nam Kiều tát thẳng vào mặt Thời Việt, cô lạnh giọng nói:
“Cái tát này là vì anh đã chơi đùa với tình cảm của em”.
“Anh thực sự coi Nam Kiều này là loại phụ nữ tùy tiện à? Muốn hôn thì hôn, muốn ôm thì ôm, muốn chơi trò mất tích thì chơi trò mất tích sao?”.
“Thời Việt, em nói cho anh biết, em chưa bao giờ đánh giá cao trò âm thầm hy sinh không vụ lợi gì đó. Em muốn tình yêu phải bình đẳng! Thà nhìn một kẻ tiểu nhân đường đường chính chính chứ không cần loại quân tử co đầu rụt cổ!”
Cuối cùng Thời Việt cũng tỉnh ra, anh bật cười, “Ai nói linh tinh gì với em…”.
Nam Kiều lạnh lùng nói: “Anh im đi”.
Cô tiến thêm một bước, đứng trước mạt Thời Việt, hạ giọng nói: “Thời Tuấn Thanh? Kiếm sắc trên trời xanh? Nếu vậy chắc phải rõ Nam Kiều này là người thế nào?”
Nam Kiều cười nhạt, tiếp tục: “An Ninh là cái thá gì? Nam Kiều này sợ chị ta chắc? Tức Khắc Phi Hành là do một tay em làm nên, nó sống hay chết, tốt hay xấu, em tự có cân nhắc, không cần anh phải cuối đầu trước An Ninh!”.
Thời Việt nghe cô nói vậy liền cau mày, lạnh lùng nói: “Ấu trĩ”.
Nam Kiều tiến gần thêm bước nữa, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào mắt anh, nghiến răng nói từng tiếng: “Anh quá coi thường em rồi”.
Thời Việt ngẩng đầu lên, không nhìn vào mắt cô nữa, lạnh nhạt nói: “Nói những điều này thì có ích gì? Anh có thích em đâu”.
Nam Kiều hơi sững ra, cô nghiến răng, cầm tay anh đặt lên ngực anh, nói: “Anh dám nói thật lòng không?”.
Thời Việt cúi đầu, nói ngay không chút do dự: “Không thích”.
Nam Kiều đăm đăm nhìn gương mặt anh lạnh lẽo, cực kỳ ngoan cố, không thể thay đổi. Bất giác, cô thấy tức giận lạ lùng: “Kể cả em yêu người đàn ông khác, anh cũng không bận tâm chút nào sao?”.
Thời Việt lạnh nhạt nói: “Không bận tâm. Em muốn yêu ai thì yêu”.
Câu nói này như kim đâm vào tai Nam Kiều, ánh mắt trở nên lạnh như băng, cô gật đầu , nói: “Vậy xem ra em vẫn nhìn lầm anh rồi”.
Cô bấm thang máy đi xuống rồi bước vào, thân hình cao rao đứng thẳng tắp và cứng cỏi. Khi cửa thang máy sắp khép lại, cô nói:
“Thời Việt, anh là đồ hèn”.
“Từ nay về sau, đường ai nấy đi, không cần gặp lại nữa”.
Cửa thang máy đóng lại, trái tim Thời Việt bỗng chùng xuống.
Từ nay về sau, đường ai nấy đi, không cần gặp lại nữa
Cô ấy đã nói ra rồi, cô ấy đã nói ra lời này thật rồi.
Tay Thời Việt siết chặt lại, run run, anh ngẩng đầu lên nhìn thang máy, nhưng làm gì còn ai ở đó nữa? Cô gái này đâu phải là người con gái bình thường! Nếu không phải tâm ý đã quyết, cô ấy sẽ nói ra những lời như vậy sao?
Tim anh như bị một bàn tay bóp chặt rồi xé ra thành từng dải đầm đìa máu tươi! Lần này, anh sắp mất cô thật rồi sao?
Hơn nửa năm qua, anh còn có thể mơ. Ít nhất anh biết cô vẫn còn yêu anh, cô hận anh nhưng trong lòng chưa nguội lạnh! Anh mộng tưởng rằng mình đang ở bên cô, chỉ là ở khoảng cách rất xa. Mỗi lần anh lén đứng từ xa nhìn cô, nhìn cô khẽ cau mày, nhìn gương mặt bình thản của cô, lòng anh liền thấy yên ổn – chỉ cần trái tim cô vẫn là của anh, cô vẫn còn là của anh.
Cảm giác đó làm anh nguôi lòng, nó là niềm an ủi duy nhất của anh. Anh biết suy nghĩ đó ích kỷ, nhưng cũng giống như kẻ nghiện, anh không thể khống chế được bản thân mình!
Anh muốn nhìn cô, nhìn cô nhớ nhung mình. Hôm thấy cô ở công viên Olympic, dù cô tỏ ra thân thiết với người đàn ông khác, nhưng chỉ thoáng nhìn thôi anh cũng biết trái tim cô vẫn thuộc về anh! Thế nhưng từ lúc đó, anh đã bắt đầu sợ, bắt đầu ghen, người đàn ông đó rất ưu tú, lại có tên giống anh! Nam Kiều ở bên hắn lâu, liệu có chuyển hết tình cảm vốn dành cho anh sang cho hắn không?...
Thời Việt cười tự giễu, tát cho mình một cái thật mạnh. Ích kỷ, sau ích kỷ là trốn tránh, sau trốn tránh là phủ định. Đồ hèn… Nam Kiều nói không sai chút nào, anh đúng là một thằng hèn!
Cô đã quay lại rồi! Cô đã hỏi anh rõ ràng như thế rồi, nhưng anh vẫn không thể nói ra lời!
Anh luôn tự nhận là dứt khoát quyết đoán, thế mà bây giờ lại kì kèo được mất, sợ sệt nhát chết như thế này! Nụ cười của anh đắng chát mà đau khổ, năm ngón tay bấu chặt vào tường, răng nghiến ken két.
Khích Hạo và mấy người anh em không thể nhìn anh như vậy được nữa, vội vàng chạy tới bấm thang máy rồi đẩy anh vào trong, lớn tiếng mắng:
“Anh Thời, anh đừng điên nữa! Đuổi theo mau lên!”.
“Anh Thời, anh là thằng ngu! Nói thích người ta thì chết à!”
“Mưa to thế này, chắc chắn cô ấy chưa chạy xa được đâu, anh mau đuổi theo người ta đi, dù có quỳ xuống cũng phải xin lỗi người ta đấy!”
“Đúng đấy anh Thời, đừng làm anh em mất mặt!”
…
Thang máy không dừng giữa chừng mà đi thẳng xuống tầng một. Nếu lúc trước Thời Việt còn có thể khống chế trí nhớ của mình, thì bây giờ, chúng đang lồng lên trong đầu anh như ngựa hoang.
Gương mặt mơ màng và hơi ngơ ngác lúc ngủ dậy buổi sáng, trong trẻo như đóa hoa trắng vừa được nhúng nước.
Lúc nấu cơm cô ôm lấy anh từ sau lưng, khẽ gọi tên anh.
Thời Việt…
Thời Việt…
Đời này sẽ không có cô gái nào gọi tên anh hay như cô nữa, từng tiếng lại từng tiếng trôi vào lòng anh…
Cô gối lên đầu gối anh mà ngủ, tiếng gió và tiếng lá cây đều trở nên tĩnh lặng.
Cơ thể mềm mại, không chút hương thơm của cô, đôi môi mỏng nhỏ nhắn, anh chỉ khẽ nhấp là có thể chiếm trọn nó trong miệng mình.
Tất cả giống như hàng nghìn hàng vạn chiếc móc đang móc xé máu thịt anh, giằng xé lục phủ ngũ tạng của anh thành mảnh vụn.
Anh điên cuồng chạy ra khỏi tòa cao ốc, lao vào màn mưa tối đen như mực. Tiếng nói trong lòng anh đang gào thết: Ở lại đi! Những gì anh nói lúc nãy đều là giả! Thời Việt này là một kẻ dối trá! Không có câu nào là thật hết!
Mưa to như trút quét qua mặt anh, làm người anh ướt sũng, cũng quét sạch chút kiềm chế cuối cùng còn sót lại trong lòng anh.
Anh hét lên: “Nam Kiều!”
“Nam Kiều!”.
Nhưng anh không thấy cô đâu cả.
Trên đường rất ít xe cộ, thỉnh thoảng có một chiếc lao qua vũng nước bẩn, làm nước bắn khắp người anh.
Nhưng anh không tìm thấy Nam Kiều.
Nước mưa theo cánh mũi chảy vào miệng anh, anh nhổ ra, anh không thể chịu được nữa, anh gào lên như một thằng điên: “Nam Kiều! Anh thích em! Em ra đây!”.
Nhưng làm gì có ai đáp lời?
Anh nghĩ chắc cô về nhà rồi, nhưng dù cô về nhà anh cũng phải đuổi theo cô. Anh giơ tay chặn xe, nhưng mưa to thế này làm gì có taxi? Mãi một lúc lâu mới có một chiếc còn trống, anh chạy thẳng ra giữa đường dang tay ra, tài xế chiếc xe đó vội vàng đánh vô lăng, chiếc xe tránh qua người anh. Tài xế thò đầu ra chửi: “Thằng ngu! Mày chán sống à!”. Ánh đèn chỉ xe còn trống trên nóc taxi lập tức tối đi.
Mấy người anh em đuổi theo xuống tầng một thấy thế đều cuống hết lên, có một người định đi lấy xe của mình để chở Thời Việt thì bị Khích Hạo kéo lại:
“Không thấy con gái nhà người ta đang đứng sau lưng anh Thời à? Mày xen vào làm gì! Anh Thời đúng là tự làm khổ mình! Đáng đời!”
Thời Việt đang sốt ruột thì chợt nghe thấy một tiếng gọi khẽ ở sau lưng:
“Thời Việt”.
Tiếng gọi đó như xuyên qua tầng tầng lớp lớp sương mù trong màn đêm, khiến sự hỗn loạn nơi này đột nhiên trở nên rõ ràng. Thời Việt đờ người ra rồi quay phắt đầu lại, quả nhiên nhìn thấy ở bến xe bus sau lưng anh dưới mái tóc đen ướt sũng nước mưa, một gương mặt không son phấn đang bình thản nhìn anh chăm chú qua màn mưa.
Anh vui sướng điên cuồng. Vui sướng đến nỗi không thể khống chế nổi bản thân. Anh quay người lao về phía Nam Kiều như một mũi tên, đè cô lên tấm biển xe bus sau lưng cô, mượn ánh đèn đường mờ mờ ngắm nghía cô thật kỹ. Ngón tay anh lau đi nước mưa trên mặt cô hết lần này đến lần khác, da cô mịn màng như sứ.
Là thật.
Đúng là cô thật.
Nam Kiều nhìn gương mặt đã mất vẻ bình tĩnh thường ngày, gần như phát cuồng của anh, thở dài, khẽ nói: “Anh việc gì phải khổ thế…”.
Anh cúi mạnh xuống, đè lên môi cô.
Dường như muốn xả hết mọi nỗi nhớ nhung đè nén hơn nửa năm qua, nụ hôn của anh như thể muốn nuốt cô vào bụng, Nam Kiều thả lỏng cơ thể, để cho anh làm gì tùy ý.
Cô thấy đau, nhưng nỗi đau này rất thật…
Thời Việt khẽ thở dốc, cúi đầu áp trán vào trán cô, năm ngón tay đan vào năm ngón tay cô rồi siết chặt. Anh thì thầm: “Nam Kiều, anh không thích em, anh yêu em”.
Nam Kiều mỉm cười, cô giơ tay vuốt ve má anh, khẽ nói: “Chúng ta về đi”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.