Chương 5: Chương 2.2
Tiểu Hồ Nhu Vĩ
29/11/2017
Một cô gái trang
điểm đậm loạng choạng bước tới. Cô ta tuy đã cố tình kẻ mắt rất đậm,
dùng màu già dặn, chiếc váy ren mỏng cũng vô cùng gợi cảm, nhưng nếu
nhìn kỹ vẫn có thể nhận ra vẻ non nớt trên gương mặt.
“Ôi mẹ ơi, anh Thời, nợ kiếp trước của anh lại tới rồi”. Khích Hạo nói, vừa cười vừa lùi lại hai bước, khoanh tay đứng xem kịch hay.
Thời Việt đưa mắt nhìn, cách đó mười mấy mét, mấy cái đầu nấp sau sofa và quầy rượu lần lượt thụp xuống như bị đập vào đầu.
Cô gái có đôi mắt mơ màng, bước chân loạng choạng lao vào người Thời Việt.
“Thời Việt, Thời Việt, em say rồi…”.
Thời Việt mỉm cười, để cho cô ta lao vào lòng mình. “Ái chà, đưa chứng minh thư đây xem nào, đã đủ mười tám tuổi chưa? Vẫn dám đến cơ à?”.
“Đủ rồi đủ rồi!”. Cô gái giơ cái túi màu tím lên, “Không tin anh tự xem đi!”.
Trên chứng minh thư, ảnh mặt mộc của cô gái cũng rất xinh xắn, bên cạnh là tên, Thời Việt không nhìn cũng biết cô ta tên Nhiễm Nhiễm. Cô gái này là một cô nhóc người Bắc Kinh rất chơi bời, mới tí tuổi đầu đã bắt đầu đi bar, hai năm trước lần đầu tới Lucid Dream, bị anh đuổi ra ngoài với lý do không đủ mười tám tuổi, từ đó liền bám riết lấy anh, tìm đủ cách hóa trang, đổi chứng minh thư để vào quán.
Lúc đó, Thời Việt giữ chứng minh thư gốc của cô ta, trêu chọ: “Tên là Tái Tái à?”.
Cô nhóc đầu gấu bị hai gã đeo kính đen giữ lại, chữa sai một cách rất hùng hổ: “Nhiễm Nhiễm”.
Thời việt “ồ” lên một tiếng như vừa hiểu ra: “Thế à, tôi ít chứ, cứ tưởng là Tái Tái (1).
Cô nhóc đầu gấu gào lên: “Anh nói đúng, tôi chính là món nợ kiếp trước của anh!”.
(1): Hai chữ Tái Tái và Nhiễm Nhiễm tiếng Trung viết gần giống nhau.
Thế là cả Lucid Dream đều biết đến cái tên Trái Tái (1) này, sau này Thời Việt cũng gọi như thế luôn. Có điều cứ đến rồi đuổi, đuổi lại mò đến như vậy, loáng một cái, cô nhóc này đã tròn mười tám tuổi, cũng lên năm nhất đại học rồi.
(1): Táu Trái: nghĩa là món nợ.
Trái Trái hiếm khi gặp Thời Việt nhẹ nhàng tử tế, không đẩy mình ra, liền nghĩa chắc là mình đã lớn, Thời Việt cảm thấy có thể ra tay với mình rồi. Lòng cô thầm sung sướng, theo đuổi anh hai năm, cuối cùng cũng thành công.
Nghĩ vậy, cô ta liền coi Thời Việt như người đàn ông của mình, hai bàn tay vốn đang ôm lưng Thời Việt liền thò vào trong áo vest của anh, vuốt em anh mấy cái.
Trái Trái chép miệng, anh chàng này đúng là mặc đồ thì gầy, cởi đồ thì đô, dưới làn áo sơ mi toàn là cơ bắp săn chắc. Cô nháy mắt với lũ bạn nấp gần đó, tỏ ý đã thành công.
Lúc này, cô bỗng nghe Thời Việt cười haha nói: “Trái Trái, cô coi tôi là trai bao đấy à?”.
Trái Trái hống hách, Thời Việt cũng thô lỗ với cô ta, Trái Trái thích sự thô lỗ đó, cô không thích lũ mọt sách, lũ ẻo lả ở trường. trái Trái ngọt ngào nói: “Em coi anh là bạn trai”. Cô ta lại vuốt ve hai cái nữa, ngẩng đầu lên nói: ‘Em thích các ông chú, như anh ấy, đẹp trai, có tiền, có kinh nghiệm, lại còn biết chăm sóc phụ nữ”.
Thời Việt nói: “Mẹ cô không bảo cô đó là kẻ lừa đảo à?”.
Trái Trái chép miệng một tiếng đáp: “Em không có mẹ, chỉ có mẹ kế thôi, còn nhỏ tuổi hơn anh nữa!”.
“Shit!”, Thời Việt nói: “Thế tôi làm bạn trai cô, về nhà còn phải gọi cô ta là mẹ à?”>
Trái Trái cười khúc khíc: “Bố em lớn tuổi hơn anh là được rồi”.
Thời Việt đáp: “Thơi đi, đến lúc tôi dụ chỗ mẹ kế của cô, cô còn phải gọi tôi là bố thì có!”.
Trái Trái nghĩ theo vai vế thì đúng là như vậy, nhưng vẫn cứ cảm thấy như sai ở chỗ nào, đang nghĩ thì hai tay cô bị giữ chặt hai bên hông, không thể động đậy được. Cô ngoảnh đầu lại, Thời Việt đã lấy một chiếc điện thoại siêu mỏng trong túi xách của cô ra, lật hai trang nhật ký cuộc gọi với tìm được cái tên “Đại Ma Vương Núi Thịt”.
“Thời-Việt!”.
Mặc kệ Trái Trái vùng vẫy, Thời Việt vẫn thản nhiên như không, cười đắc ý, khóa miệng hằn lên hai nếp nhăn mờ mờ. “Xem ra đúng là người này rồi”.
“Ông Nhiễm phải không?”.
“Á, Thời Việt!! Anh là đồ khốn nạn!”.
“Ông Nhiễm, đây là quán bar Mộng Cảnh Tỉnh Táo ở Tam Lý Đồn, con gái ông uống say rồi”.
“Anh là thằng hèn, dám gọi cho bố tôi, tôi sẽ giết anh!...”.
“Vâng, đang chửi tôi đây… Không sao, vâng, tôi sẽ đợi ông đến đón cô ấy. Vâng, chào ông”.
Vừa cúp máy, Thời Việt liền như biến thành một người khác, anh lạnh lùng thờ ơ nắm hai tay Trái Trái, giao cô cho hai gã đeo kính đen, dặn dò: “Đưa vào phòng nghỉ, chăm sóc cẩn thận vào!”.
Trái Trái có chửi mắng anh như thế nào, năn nỉ cầu xin anh ra sao, anh cũng không đói hoài. Thời Việt chỉnh lại quần áo, quay sang hỏi Khích Hạo: “ Tối nay Nhiễm Nhiễm tiêu hết bao nhiêu?”.
Khích Hạo lấy sổ ra xem :”Riêng cô ấy là tám vạn hai, thêm mấy đứa bạn kia nữa, tổng cộng là hơn ba mươi sáu vạn”.
Thời Việt bật cười: “Cô nhóc này tiêu hoang thật đấy”. Tiếng cười không mang lại chút ấm áp nào, anh lại nói: “Lát nữa bố cô ta tới, bảo Triệu Tử Hi tiếp đãi cẩn thận vào, bố cô ta là khách hàng tiềm năng đấy”.
Khích Hạo nghĩ bụng, “Chỉ cần anh Thời đứng trong quán, hóa đơn sẽ còn cao hơn nhiều”, nhưng không dám nói ra. Lúc này, Nam Kiều nằm trên sofa khẽ “ừm” một tiếng, nói mơ: “Châu Nhiên!”. Khích Hạo giờ mới nhớ ra còn phải xử lý cô gái này nữa. Anh ta kéo Thời Việt đang định về nhà lại: “Anh Thời, anh xem hay là anh đưa cô nàng này về?”.
Thời Việt nghe thế, nói như không quen Khích Hạo: “Mày bảo sao?”. Đôi mắt anh lạnh lùng đến gần như trong suốt, Khích Hạo là anh em vài sinh ra tử suốt mấy năm với anh mà thấy vậy vẫn hơi run.
“Ha…anh Thời xem, cô gái này say bí tỉ như vậy, em sợ sẽ xảy ra chuyện. Nhìn bề ngoài của cô ta…tối nay anh em đều uống với khách không ít, nhỡ sinh lòng háo sắc… anh thấy đúng không? Đều là trai trẻ hừng hực nhiệt huyết”.
Thời Việt hung dữ nhìn Khích Hạo: “Ý mày là ông đây sẽ không nổi lòng háo sắc sao?”.
“…” Khích Hạo cười cầu tài, kéo Thời Việt ra ngoài, đưa mắt ra hiệu cho đàn em đỡ Nam Kiều dậy. “Em đâu có ý đó. Ý em là anh Thời giỏi kiềm chế chuyện đó hơn bọn em. Bọn em đều là lũ đầu óc không khống chế được lưng quần…hơn nữa…”. Khích Hạo lải nhải không ngớt, “Lúc nãy em xem rồi, cô ta không có điện thoại, làm sao biết nên đưa về đâu. Vợ của em quản chặt lắm, anh Thời cũng biết mà…”.
“Mày không đánh xe chở cô ta vào đồn công an được sao? Ở đấy an toàn lắm!”. Tới bãi đỗ xe ngầm, Thời Việt vẫn sầm mặt.
“Anh Thời, anh giúp em đi mà, giúp em đi… tại em bận quá, không rời khỏi quán được…”.
“Mẹ kiếp, mày cưới vợ xong là như đàn bà thế hả, một cô nàng ba nghìn tệ mà mày cũng đội lên đầu thờ như thờ thần tài vậy”. Thời Việt vừa chửi vừa bấm điều khiển từ xa mở khóa xe cho hai gã đeo kính đen đặt Nam Kiều vào.
Bây giờ đã hơn bốn giờ sáng, xe trong bãi cũng đi gần hết, chỉ còn lác đắc mấy ngọn đèn huỳnh quang tỏa ánh sáng trắng xám khiến bãi đỗ xe trở nê tĩnh mịch và lạnh lẽo. Thời Việt không buồn ngủ chút nào. Mấy tiếng trước, lúc cho đàn em đập Lưu Thanh Sơn, anh đã nhìn thấy cô gái nàu. Anh uống nước suối để trong xe, bật đèn trần xe lên, mấy ngón tay thon dài và chai cứng kẹp lấy cằm Nam Kiều, kéo mặt cô lại. Cô có hàng lông mày dài, đôi môi mỏng, áo sơ mi trắng chỉnh tề, quần bò bó có mấy chỗ mài rách. Không sai, chính là cô gái này.
Nam Kiều.
Nhìn thấy cảnh đó nhưng không sợ hãi hét lên cũng không tránh đi, sau đó nhìn thấy anh lại không nhớ ra anh. Cô ta không nhớ thật hay giả vờ không nhớ? Anh đưa tay nắn bắp chân cô. Bắp chăn cô săn chắc, cân đối do thường xuyên vận động. Cô gái này từng tập võ, có điều cô ta tập cho vui hay có liên quan đến cảnh sát?
Tuy Thời Việt tự nhận mình không làm gì phạm pháp, bị điều tra cũng không có gì phải sợ, nhưng làm nghề này, anh vẫn không muốn dính líu gì với cảnh sát. Thời Việt ra khỏi xe, châm một điếu thuốc, lấy lon coca trong cốp xe ra, tiện tay vứt vào bể nước cạnh hầm để xe. Anh dự a vào đầu xe hút gần hết điếu thuốc thì dập lửa, vào lại trong xe.
Anh áp lon coca nhúng nước lạnh giữa đêm đông vào lòng bàn tay Nam Kiều. Cô giật mỉnh tỉnh dậy.
“Đây là đâu?” Cô mơ màng hỏi.
Thời Việt khởi động xe: “Cô đi đâu?”.
“Bác tài, bác không bật đồng hồ à?”
“…”
Nam Kiều lơ mơ, tưởng Thời Việt là tài xế taxi.
Thời Việt nói: “Tôi lái xe chuyên dùng để đưa đón khách của tập đoàn Bắc Khí, cô không nhìn thấy đồng hồ đâu. Em gái, bắt được xe của tôi là may mắn của cô đấy”.
Nam Kiều láng máng nhớ ra Bắc Kinh có không ít loại taxi như vậy, xe màu đen tuyền, đồng hồ cây số và biển hiệu taxi có thể tháo rời. Thế là cô “ừ” một tiếng, máy móc đọc địa chỉ chung cư, còn cho Thời Việt biết cả số nhà nữa. Căn chung cư này là do Âu Dương Ỷ chọn cho cô, cách công viên Triệu Dương không xa, cô cũng phải vất vả lắm mới nhớ được địa chỉ.
Thời Việt còn muốn tranh thủ hỏi thêm, Nam Kiều lại đã ngủ mất. Thời Việt sờ lon coca, nó đã bị thân nhiệt nóng hơn bình thường của cô ủ ấm rồi. Thời Việt thầm chửi thề một tiếng, lái xe ra khỏi bãi đỗ. Xe của anh là Phaeton 4.2L nhập khẩu, nội thất và động cơ thuộc loại đắt tiền nhất, động cơ rất khỏe, chạy êm ru không phát ra chút tiếng động nào, Thời Việt còn là tay đua lão luyện, lái rất êm, Nam Kiều không bị xóc, đến tận khi Thời Việt dừng xe, cô vẫn ngủ say.
Thời Việt lay mãi mà Nam Kiều không tỉnh, không còn cách nào khác anh đành phải vòng ra ngoài mở cửa xe, tháo dây an toàn cho cô, định kéo cô xuống xe. Nam Kiều chống cự theo bản năng, chưa giằng co được mấy cái đã “ọe” một tiếng nôn đầy ra xe anh.
“…!”.
Thời Việt kéo Nam Kiều ra ngoài, bật đèn pin điện thoại cho cô nhìn được toàn cảnh hiện trường.
“Cô Nam nhìn xem mình vừa gây ra chuyện gì”.
Nam Kiều chật vật lắc đầu, cố nhìn cho rõ, nói: “Ừm… Passat…không sao, tôi sẽ đền cho anh…”. Tay cô bấy chặt vào cánh tay Thời Việt: “Nhưng bây giờ… tôi muốn uống nước… tôi sắp chết vì hôi rồi…”.
“…” Thời Việt suýt hộc máu.
Thời Việt lấy chai nước suối trong cốp sau cho Nam Kiều súc miệng xong, Nam Kiều mới thấy dễ chịu hơn , lại ngoẹo đầu mơ màng ngủ mất.
Thời Việt: “…”
Nhà ở Bắc Kinh lúc nào cũng đầy đủ khí sưởi, hai người lại đều nghĩ mình đi ô tô, không ở ngoài trời lâu nên chẳng ai mặc đồ đông cả. Khí lạnh đêm khuya buốt thấu xương, Thời Việt dù có khỏe đến mấy lúc này cũng không chịu nổi, chỉ có cô nàng đang ngả vào vai anh là người vẫn nóng hầm hập vì rượu.
Thời Việt: “…”
Anh voosnd dịnh vào xe nhưng nghĩ rằng mùi hôi trong xe quá nồng nặc, đành bế bổng Nam Kiều lên đi vào tiểu khu. Nam Kiều cao, Thời Việt còn cao hơn cô nửa caisd dầu nên bế cô khá dễ dàng. Cô nhắm chặt mắt, hai tay vô thức ôm cổ anh, áp mặt vào ngựa anh.
“Châu Nhiên”. Cô khẽ gọi như nói mơ, gương mặt đầy vẻ đau khổ.
“Ha ha, Châu Nhiên là thằng khỉ nào chứ”.
Thời Việt bị ngăn lại, bảo vệ nhận ra Nam Kiều nhưng không biết anh.
“Quý cô đây có thể vào, còn phiền anh xuất trình giấy tờ tùy thân”.
Mặt Thời Việt lạnh như tiền: “Tôi là chồng cô ấy, anh có cần xem giấy đăng ký kết hôn không?”.
Bảo vệ chưa gặp ai nói năng như vậy bao giờ, nhưng Thời Việt ăn mặc chỉnh tề, gương mặt tuấn tú khiến cậu ta thấy cũng hơi “rét”. Là một chàng trai trẻ mới vào đời, hôm nay lại trực ca đêm, tuy không biết nên xử lý tình huống này thế nào, nhưng cậu ta vẫn nói vì trách nhiệm: “Cô Nam chỉ đăng ký mình cô ấy…”.
“Các anh ở cục Dân Chính à?”. Thời Việt hỏi, nụ cười như có như không, bế xốc Nam Kiều lên, tay áp lên cái tại bị gió thổi lạnh ngắt của cô. Anh cụp mắt xuống, thần sắc có vẻ mờ ám: “Vậy anh muốn tôi chứng minh quan hệ vợ chồng với cô ấy thế nào?”. Thời Việt cố ý nhấn mạnh bốn tiếng “quan hệ vợ chồng”, ánh mắt vô cùng thâm trầm, cậu bảo vệ trẻ tuổi ngại không dám nhìn thẳng anh và Nam Kiều, nghiên người tránh: “Anh vào đi, không cần đăng ký nữa”.
Tiểu khu khá rộng, Thời Việt mất một lúc mới tìm được tòa nhà Nam Kiều thuê. Anh bất giác ôm cô chặt hơn vì lạnh lại phát hiện bản năng cũng giúp cô làm điều tương tự khi đang ngủ say, hai người như thể đang sưởi ấm cho nhau vậy. Thời Việt bật cười, nhớ lại thuở hàn vi, mùa đông lạnh giá ngủ cạnh máy sưởi của khu chợ điện tử Trung Quan Thôn, anh và một con chó cũng sưởi ấm cho nhau như thế. Lạnh thì lạnh thật đấy, nhưng cảm giác không tồi.
Khu chung cư này hơi cũ, thang máy không hoạt động cả ngày, Nam Kiều ở tầng mười sáu, Thời Việt bế cô đứng trên cầu thang tối tăm, cầu thang láng xi măng đã mòn đến mức ánh lên ánh lam tối. Trong không khí còn có mùi đồ cũ và mùi bụi bặm, Thời Việt thử cân nặng của Nam Kiều, cười nhạt mấy tiếng, “Vứt cô ở đây cho rồi, đây đâu phải là Tô tiểu muội ba lần làm khó tân lang”.
Lúc này, Nam Kiều đột nhiên run lên, móng tay bấu mạnh vào cổ anh, nói: “Đồ khốn! Cút đi!”.
Thời Việt: “…”
Anh đưa tay vén mí mắt Nam Kiều lên, thấy nhãn cầu của cô chuyển động rất nhanh, chắc chắn cô đang mơ rồi.
“Hóa ra là thất tình à, cô nàng ngốc nghếch”.
Thế là anh cõng Nam Kiều leo cầu thang. Lúc leo đến tầng mười hai, anh thầm nghĩ: “Chắc mình hâm rồi”.
Đến tầng mười sáu, Thời Việt bực mình nhìn khóa cửa vân tay, dùng ngón trỏ cả hai tay của Nam Kiều vẫn không mở được.
“Chết tiệt, là ngón nào hả?”.
“Không mở được cửa thì cô ngủ ở ngoài”. TK dùng cơ hội cuối cùng ấn bừa ngón vô danh trên tay trái Nam Kiều, khoong ngờ cửa “tách” một cái, một luồng khí ấm áp dễ chịu ập tới. Thời Việt cũng thất mệt, ôm eo Nam Kiều đẩy vào nhà.
Thế là giải quyết được cục nợ này rồi. Anh lạnh lùng cụp mắt nhìn Nam Kiều ngủ say trên sàn nhà, tay phải đẩy cửa từ từ đóng lại, thân hình cao ráo thon thả hơi cong đó biến mất trong tầm nhìn ngày càng hẹp. Khoảng khắc cuối cùng, anh mắt anh bất giác nhìn lên, khiến anh thấy rõ một số thứ. Anh nhìn lại căn hộ. Nơi này ẩn mình trong một tiểu khu cũ kỹ, hoàn toàn không có gì đặc biệt.
Năm ngón tay Thời Việt giữ lấy cửa, bước vào trong. Đây là một gian phòng rộng gần mổ trăm mét vuông, ngoài ra còn có một khu vệ sinh và một gian bếp. Căn phòng hướng về phía đông, cửa sổ bằng kính sát đất cũng nằm phía đó. Ngoài cái giường gấp đặt cạnh cửa sổ, căn phòng trống trải chẳng còn món đồ nội thất nào khác, nhưng mặt đất lại bày kín linh kiện điện tử, máy phát, dây cáp, chip điện tử, cánh quạt, trong đó nhiều nhất là máy bay đủ hình dạng.
Trên cái giá kê sát tường còn treo một chiếc mũ nặng nề chằng chịt dây mạch và bộ áo giáp đính đầy máy truyền cảm. Căn phòng này hoàn toàn không dịu dàng, dễ chịu, dầy hương thơm và quyến rũ giống phòng của các cô gái khác.
Ở đây chỉ có toàn máy móc lạnh lẽo và những món đồ điện tử tinh xảo.
Thời Việt nhớ lúc gần cô gái này, anh quả thực không ngửi thấy bất cứ mùi gì. Không có mùi phấn và nước hoa. Không có mùi thơm của phụ nữ. Cũng không có mùi chất hữu cơ hòa tan. Không có bất cứ mùi gì cả.
Cô gái này tương đối trung tính, hoặc có thể gọi là sạch sẽ như nước tinh khiết dưới 250C, độ pH là 7 vậy.
Anh lại nhìn Nam Kiều đang nằm trên sàn nhà bằng gỗ màu xám sậm. Cô mặc sơ mi trắng vô cùng đơn giản, quần bò xanh nhạt đính một lá cờ Leviss nhỏ màu đỏ sậm trên mông. Tóc cô dài, đen nhánh, phủ trên mặt đất nhưng vẫn rất sạch sẽ. Bỗng nhiên, anh lại cảm thấy khí chất của cô gái này hài hòa như hợp thành một thể với căn phòng vậy. Trong dêm tối tĩnh mịch, đôi mắt anh như sầm lại, Thời Việt cứ nhìn Nam Kiều như vậy một lúc mới bế cô lên chiếc giường gấp, kéo chăn đắp cho cô.
“Ôi mẹ ơi, anh Thời, nợ kiếp trước của anh lại tới rồi”. Khích Hạo nói, vừa cười vừa lùi lại hai bước, khoanh tay đứng xem kịch hay.
Thời Việt đưa mắt nhìn, cách đó mười mấy mét, mấy cái đầu nấp sau sofa và quầy rượu lần lượt thụp xuống như bị đập vào đầu.
Cô gái có đôi mắt mơ màng, bước chân loạng choạng lao vào người Thời Việt.
“Thời Việt, Thời Việt, em say rồi…”.
Thời Việt mỉm cười, để cho cô ta lao vào lòng mình. “Ái chà, đưa chứng minh thư đây xem nào, đã đủ mười tám tuổi chưa? Vẫn dám đến cơ à?”.
“Đủ rồi đủ rồi!”. Cô gái giơ cái túi màu tím lên, “Không tin anh tự xem đi!”.
Trên chứng minh thư, ảnh mặt mộc của cô gái cũng rất xinh xắn, bên cạnh là tên, Thời Việt không nhìn cũng biết cô ta tên Nhiễm Nhiễm. Cô gái này là một cô nhóc người Bắc Kinh rất chơi bời, mới tí tuổi đầu đã bắt đầu đi bar, hai năm trước lần đầu tới Lucid Dream, bị anh đuổi ra ngoài với lý do không đủ mười tám tuổi, từ đó liền bám riết lấy anh, tìm đủ cách hóa trang, đổi chứng minh thư để vào quán.
Lúc đó, Thời Việt giữ chứng minh thư gốc của cô ta, trêu chọ: “Tên là Tái Tái à?”.
Cô nhóc đầu gấu bị hai gã đeo kính đen giữ lại, chữa sai một cách rất hùng hổ: “Nhiễm Nhiễm”.
Thời việt “ồ” lên một tiếng như vừa hiểu ra: “Thế à, tôi ít chứ, cứ tưởng là Tái Tái (1).
Cô nhóc đầu gấu gào lên: “Anh nói đúng, tôi chính là món nợ kiếp trước của anh!”.
(1): Hai chữ Tái Tái và Nhiễm Nhiễm tiếng Trung viết gần giống nhau.
Thế là cả Lucid Dream đều biết đến cái tên Trái Tái (1) này, sau này Thời Việt cũng gọi như thế luôn. Có điều cứ đến rồi đuổi, đuổi lại mò đến như vậy, loáng một cái, cô nhóc này đã tròn mười tám tuổi, cũng lên năm nhất đại học rồi.
(1): Táu Trái: nghĩa là món nợ.
Trái Trái hiếm khi gặp Thời Việt nhẹ nhàng tử tế, không đẩy mình ra, liền nghĩa chắc là mình đã lớn, Thời Việt cảm thấy có thể ra tay với mình rồi. Lòng cô thầm sung sướng, theo đuổi anh hai năm, cuối cùng cũng thành công.
Nghĩ vậy, cô ta liền coi Thời Việt như người đàn ông của mình, hai bàn tay vốn đang ôm lưng Thời Việt liền thò vào trong áo vest của anh, vuốt em anh mấy cái.
Trái Trái chép miệng, anh chàng này đúng là mặc đồ thì gầy, cởi đồ thì đô, dưới làn áo sơ mi toàn là cơ bắp săn chắc. Cô nháy mắt với lũ bạn nấp gần đó, tỏ ý đã thành công.
Lúc này, cô bỗng nghe Thời Việt cười haha nói: “Trái Trái, cô coi tôi là trai bao đấy à?”.
Trái Trái hống hách, Thời Việt cũng thô lỗ với cô ta, Trái Trái thích sự thô lỗ đó, cô không thích lũ mọt sách, lũ ẻo lả ở trường. trái Trái ngọt ngào nói: “Em coi anh là bạn trai”. Cô ta lại vuốt ve hai cái nữa, ngẩng đầu lên nói: ‘Em thích các ông chú, như anh ấy, đẹp trai, có tiền, có kinh nghiệm, lại còn biết chăm sóc phụ nữ”.
Thời Việt nói: “Mẹ cô không bảo cô đó là kẻ lừa đảo à?”.
Trái Trái chép miệng một tiếng đáp: “Em không có mẹ, chỉ có mẹ kế thôi, còn nhỏ tuổi hơn anh nữa!”.
“Shit!”, Thời Việt nói: “Thế tôi làm bạn trai cô, về nhà còn phải gọi cô ta là mẹ à?”>
Trái Trái cười khúc khíc: “Bố em lớn tuổi hơn anh là được rồi”.
Thời Việt đáp: “Thơi đi, đến lúc tôi dụ chỗ mẹ kế của cô, cô còn phải gọi tôi là bố thì có!”.
Trái Trái nghĩ theo vai vế thì đúng là như vậy, nhưng vẫn cứ cảm thấy như sai ở chỗ nào, đang nghĩ thì hai tay cô bị giữ chặt hai bên hông, không thể động đậy được. Cô ngoảnh đầu lại, Thời Việt đã lấy một chiếc điện thoại siêu mỏng trong túi xách của cô ra, lật hai trang nhật ký cuộc gọi với tìm được cái tên “Đại Ma Vương Núi Thịt”.
“Thời-Việt!”.
Mặc kệ Trái Trái vùng vẫy, Thời Việt vẫn thản nhiên như không, cười đắc ý, khóa miệng hằn lên hai nếp nhăn mờ mờ. “Xem ra đúng là người này rồi”.
“Ông Nhiễm phải không?”.
“Á, Thời Việt!! Anh là đồ khốn nạn!”.
“Ông Nhiễm, đây là quán bar Mộng Cảnh Tỉnh Táo ở Tam Lý Đồn, con gái ông uống say rồi”.
“Anh là thằng hèn, dám gọi cho bố tôi, tôi sẽ giết anh!...”.
“Vâng, đang chửi tôi đây… Không sao, vâng, tôi sẽ đợi ông đến đón cô ấy. Vâng, chào ông”.
Vừa cúp máy, Thời Việt liền như biến thành một người khác, anh lạnh lùng thờ ơ nắm hai tay Trái Trái, giao cô cho hai gã đeo kính đen, dặn dò: “Đưa vào phòng nghỉ, chăm sóc cẩn thận vào!”.
Trái Trái có chửi mắng anh như thế nào, năn nỉ cầu xin anh ra sao, anh cũng không đói hoài. Thời Việt chỉnh lại quần áo, quay sang hỏi Khích Hạo: “ Tối nay Nhiễm Nhiễm tiêu hết bao nhiêu?”.
Khích Hạo lấy sổ ra xem :”Riêng cô ấy là tám vạn hai, thêm mấy đứa bạn kia nữa, tổng cộng là hơn ba mươi sáu vạn”.
Thời Việt bật cười: “Cô nhóc này tiêu hoang thật đấy”. Tiếng cười không mang lại chút ấm áp nào, anh lại nói: “Lát nữa bố cô ta tới, bảo Triệu Tử Hi tiếp đãi cẩn thận vào, bố cô ta là khách hàng tiềm năng đấy”.
Khích Hạo nghĩ bụng, “Chỉ cần anh Thời đứng trong quán, hóa đơn sẽ còn cao hơn nhiều”, nhưng không dám nói ra. Lúc này, Nam Kiều nằm trên sofa khẽ “ừm” một tiếng, nói mơ: “Châu Nhiên!”. Khích Hạo giờ mới nhớ ra còn phải xử lý cô gái này nữa. Anh ta kéo Thời Việt đang định về nhà lại: “Anh Thời, anh xem hay là anh đưa cô nàng này về?”.
Thời Việt nghe thế, nói như không quen Khích Hạo: “Mày bảo sao?”. Đôi mắt anh lạnh lùng đến gần như trong suốt, Khích Hạo là anh em vài sinh ra tử suốt mấy năm với anh mà thấy vậy vẫn hơi run.
“Ha…anh Thời xem, cô gái này say bí tỉ như vậy, em sợ sẽ xảy ra chuyện. Nhìn bề ngoài của cô ta…tối nay anh em đều uống với khách không ít, nhỡ sinh lòng háo sắc… anh thấy đúng không? Đều là trai trẻ hừng hực nhiệt huyết”.
Thời Việt hung dữ nhìn Khích Hạo: “Ý mày là ông đây sẽ không nổi lòng háo sắc sao?”.
“…” Khích Hạo cười cầu tài, kéo Thời Việt ra ngoài, đưa mắt ra hiệu cho đàn em đỡ Nam Kiều dậy. “Em đâu có ý đó. Ý em là anh Thời giỏi kiềm chế chuyện đó hơn bọn em. Bọn em đều là lũ đầu óc không khống chế được lưng quần…hơn nữa…”. Khích Hạo lải nhải không ngớt, “Lúc nãy em xem rồi, cô ta không có điện thoại, làm sao biết nên đưa về đâu. Vợ của em quản chặt lắm, anh Thời cũng biết mà…”.
“Mày không đánh xe chở cô ta vào đồn công an được sao? Ở đấy an toàn lắm!”. Tới bãi đỗ xe ngầm, Thời Việt vẫn sầm mặt.
“Anh Thời, anh giúp em đi mà, giúp em đi… tại em bận quá, không rời khỏi quán được…”.
“Mẹ kiếp, mày cưới vợ xong là như đàn bà thế hả, một cô nàng ba nghìn tệ mà mày cũng đội lên đầu thờ như thờ thần tài vậy”. Thời Việt vừa chửi vừa bấm điều khiển từ xa mở khóa xe cho hai gã đeo kính đen đặt Nam Kiều vào.
Bây giờ đã hơn bốn giờ sáng, xe trong bãi cũng đi gần hết, chỉ còn lác đắc mấy ngọn đèn huỳnh quang tỏa ánh sáng trắng xám khiến bãi đỗ xe trở nê tĩnh mịch và lạnh lẽo. Thời Việt không buồn ngủ chút nào. Mấy tiếng trước, lúc cho đàn em đập Lưu Thanh Sơn, anh đã nhìn thấy cô gái nàu. Anh uống nước suối để trong xe, bật đèn trần xe lên, mấy ngón tay thon dài và chai cứng kẹp lấy cằm Nam Kiều, kéo mặt cô lại. Cô có hàng lông mày dài, đôi môi mỏng, áo sơ mi trắng chỉnh tề, quần bò bó có mấy chỗ mài rách. Không sai, chính là cô gái này.
Nam Kiều.
Nhìn thấy cảnh đó nhưng không sợ hãi hét lên cũng không tránh đi, sau đó nhìn thấy anh lại không nhớ ra anh. Cô ta không nhớ thật hay giả vờ không nhớ? Anh đưa tay nắn bắp chân cô. Bắp chăn cô săn chắc, cân đối do thường xuyên vận động. Cô gái này từng tập võ, có điều cô ta tập cho vui hay có liên quan đến cảnh sát?
Tuy Thời Việt tự nhận mình không làm gì phạm pháp, bị điều tra cũng không có gì phải sợ, nhưng làm nghề này, anh vẫn không muốn dính líu gì với cảnh sát. Thời Việt ra khỏi xe, châm một điếu thuốc, lấy lon coca trong cốp xe ra, tiện tay vứt vào bể nước cạnh hầm để xe. Anh dự a vào đầu xe hút gần hết điếu thuốc thì dập lửa, vào lại trong xe.
Anh áp lon coca nhúng nước lạnh giữa đêm đông vào lòng bàn tay Nam Kiều. Cô giật mỉnh tỉnh dậy.
“Đây là đâu?” Cô mơ màng hỏi.
Thời Việt khởi động xe: “Cô đi đâu?”.
“Bác tài, bác không bật đồng hồ à?”
“…”
Nam Kiều lơ mơ, tưởng Thời Việt là tài xế taxi.
Thời Việt nói: “Tôi lái xe chuyên dùng để đưa đón khách của tập đoàn Bắc Khí, cô không nhìn thấy đồng hồ đâu. Em gái, bắt được xe của tôi là may mắn của cô đấy”.
Nam Kiều láng máng nhớ ra Bắc Kinh có không ít loại taxi như vậy, xe màu đen tuyền, đồng hồ cây số và biển hiệu taxi có thể tháo rời. Thế là cô “ừ” một tiếng, máy móc đọc địa chỉ chung cư, còn cho Thời Việt biết cả số nhà nữa. Căn chung cư này là do Âu Dương Ỷ chọn cho cô, cách công viên Triệu Dương không xa, cô cũng phải vất vả lắm mới nhớ được địa chỉ.
Thời Việt còn muốn tranh thủ hỏi thêm, Nam Kiều lại đã ngủ mất. Thời Việt sờ lon coca, nó đã bị thân nhiệt nóng hơn bình thường của cô ủ ấm rồi. Thời Việt thầm chửi thề một tiếng, lái xe ra khỏi bãi đỗ. Xe của anh là Phaeton 4.2L nhập khẩu, nội thất và động cơ thuộc loại đắt tiền nhất, động cơ rất khỏe, chạy êm ru không phát ra chút tiếng động nào, Thời Việt còn là tay đua lão luyện, lái rất êm, Nam Kiều không bị xóc, đến tận khi Thời Việt dừng xe, cô vẫn ngủ say.
Thời Việt lay mãi mà Nam Kiều không tỉnh, không còn cách nào khác anh đành phải vòng ra ngoài mở cửa xe, tháo dây an toàn cho cô, định kéo cô xuống xe. Nam Kiều chống cự theo bản năng, chưa giằng co được mấy cái đã “ọe” một tiếng nôn đầy ra xe anh.
“…!”.
Thời Việt kéo Nam Kiều ra ngoài, bật đèn pin điện thoại cho cô nhìn được toàn cảnh hiện trường.
“Cô Nam nhìn xem mình vừa gây ra chuyện gì”.
Nam Kiều chật vật lắc đầu, cố nhìn cho rõ, nói: “Ừm… Passat…không sao, tôi sẽ đền cho anh…”. Tay cô bấy chặt vào cánh tay Thời Việt: “Nhưng bây giờ… tôi muốn uống nước… tôi sắp chết vì hôi rồi…”.
“…” Thời Việt suýt hộc máu.
Thời Việt lấy chai nước suối trong cốp sau cho Nam Kiều súc miệng xong, Nam Kiều mới thấy dễ chịu hơn , lại ngoẹo đầu mơ màng ngủ mất.
Thời Việt: “…”
Nhà ở Bắc Kinh lúc nào cũng đầy đủ khí sưởi, hai người lại đều nghĩ mình đi ô tô, không ở ngoài trời lâu nên chẳng ai mặc đồ đông cả. Khí lạnh đêm khuya buốt thấu xương, Thời Việt dù có khỏe đến mấy lúc này cũng không chịu nổi, chỉ có cô nàng đang ngả vào vai anh là người vẫn nóng hầm hập vì rượu.
Thời Việt: “…”
Anh voosnd dịnh vào xe nhưng nghĩ rằng mùi hôi trong xe quá nồng nặc, đành bế bổng Nam Kiều lên đi vào tiểu khu. Nam Kiều cao, Thời Việt còn cao hơn cô nửa caisd dầu nên bế cô khá dễ dàng. Cô nhắm chặt mắt, hai tay vô thức ôm cổ anh, áp mặt vào ngựa anh.
“Châu Nhiên”. Cô khẽ gọi như nói mơ, gương mặt đầy vẻ đau khổ.
“Ha ha, Châu Nhiên là thằng khỉ nào chứ”.
Thời Việt bị ngăn lại, bảo vệ nhận ra Nam Kiều nhưng không biết anh.
“Quý cô đây có thể vào, còn phiền anh xuất trình giấy tờ tùy thân”.
Mặt Thời Việt lạnh như tiền: “Tôi là chồng cô ấy, anh có cần xem giấy đăng ký kết hôn không?”.
Bảo vệ chưa gặp ai nói năng như vậy bao giờ, nhưng Thời Việt ăn mặc chỉnh tề, gương mặt tuấn tú khiến cậu ta thấy cũng hơi “rét”. Là một chàng trai trẻ mới vào đời, hôm nay lại trực ca đêm, tuy không biết nên xử lý tình huống này thế nào, nhưng cậu ta vẫn nói vì trách nhiệm: “Cô Nam chỉ đăng ký mình cô ấy…”.
“Các anh ở cục Dân Chính à?”. Thời Việt hỏi, nụ cười như có như không, bế xốc Nam Kiều lên, tay áp lên cái tại bị gió thổi lạnh ngắt của cô. Anh cụp mắt xuống, thần sắc có vẻ mờ ám: “Vậy anh muốn tôi chứng minh quan hệ vợ chồng với cô ấy thế nào?”. Thời Việt cố ý nhấn mạnh bốn tiếng “quan hệ vợ chồng”, ánh mắt vô cùng thâm trầm, cậu bảo vệ trẻ tuổi ngại không dám nhìn thẳng anh và Nam Kiều, nghiên người tránh: “Anh vào đi, không cần đăng ký nữa”.
Tiểu khu khá rộng, Thời Việt mất một lúc mới tìm được tòa nhà Nam Kiều thuê. Anh bất giác ôm cô chặt hơn vì lạnh lại phát hiện bản năng cũng giúp cô làm điều tương tự khi đang ngủ say, hai người như thể đang sưởi ấm cho nhau vậy. Thời Việt bật cười, nhớ lại thuở hàn vi, mùa đông lạnh giá ngủ cạnh máy sưởi của khu chợ điện tử Trung Quan Thôn, anh và một con chó cũng sưởi ấm cho nhau như thế. Lạnh thì lạnh thật đấy, nhưng cảm giác không tồi.
Khu chung cư này hơi cũ, thang máy không hoạt động cả ngày, Nam Kiều ở tầng mười sáu, Thời Việt bế cô đứng trên cầu thang tối tăm, cầu thang láng xi măng đã mòn đến mức ánh lên ánh lam tối. Trong không khí còn có mùi đồ cũ và mùi bụi bặm, Thời Việt thử cân nặng của Nam Kiều, cười nhạt mấy tiếng, “Vứt cô ở đây cho rồi, đây đâu phải là Tô tiểu muội ba lần làm khó tân lang”.
Lúc này, Nam Kiều đột nhiên run lên, móng tay bấu mạnh vào cổ anh, nói: “Đồ khốn! Cút đi!”.
Thời Việt: “…”
Anh đưa tay vén mí mắt Nam Kiều lên, thấy nhãn cầu của cô chuyển động rất nhanh, chắc chắn cô đang mơ rồi.
“Hóa ra là thất tình à, cô nàng ngốc nghếch”.
Thế là anh cõng Nam Kiều leo cầu thang. Lúc leo đến tầng mười hai, anh thầm nghĩ: “Chắc mình hâm rồi”.
Đến tầng mười sáu, Thời Việt bực mình nhìn khóa cửa vân tay, dùng ngón trỏ cả hai tay của Nam Kiều vẫn không mở được.
“Chết tiệt, là ngón nào hả?”.
“Không mở được cửa thì cô ngủ ở ngoài”. TK dùng cơ hội cuối cùng ấn bừa ngón vô danh trên tay trái Nam Kiều, khoong ngờ cửa “tách” một cái, một luồng khí ấm áp dễ chịu ập tới. Thời Việt cũng thất mệt, ôm eo Nam Kiều đẩy vào nhà.
Thế là giải quyết được cục nợ này rồi. Anh lạnh lùng cụp mắt nhìn Nam Kiều ngủ say trên sàn nhà, tay phải đẩy cửa từ từ đóng lại, thân hình cao ráo thon thả hơi cong đó biến mất trong tầm nhìn ngày càng hẹp. Khoảng khắc cuối cùng, anh mắt anh bất giác nhìn lên, khiến anh thấy rõ một số thứ. Anh nhìn lại căn hộ. Nơi này ẩn mình trong một tiểu khu cũ kỹ, hoàn toàn không có gì đặc biệt.
Năm ngón tay Thời Việt giữ lấy cửa, bước vào trong. Đây là một gian phòng rộng gần mổ trăm mét vuông, ngoài ra còn có một khu vệ sinh và một gian bếp. Căn phòng hướng về phía đông, cửa sổ bằng kính sát đất cũng nằm phía đó. Ngoài cái giường gấp đặt cạnh cửa sổ, căn phòng trống trải chẳng còn món đồ nội thất nào khác, nhưng mặt đất lại bày kín linh kiện điện tử, máy phát, dây cáp, chip điện tử, cánh quạt, trong đó nhiều nhất là máy bay đủ hình dạng.
Trên cái giá kê sát tường còn treo một chiếc mũ nặng nề chằng chịt dây mạch và bộ áo giáp đính đầy máy truyền cảm. Căn phòng này hoàn toàn không dịu dàng, dễ chịu, dầy hương thơm và quyến rũ giống phòng của các cô gái khác.
Ở đây chỉ có toàn máy móc lạnh lẽo và những món đồ điện tử tinh xảo.
Thời Việt nhớ lúc gần cô gái này, anh quả thực không ngửi thấy bất cứ mùi gì. Không có mùi phấn và nước hoa. Không có mùi thơm của phụ nữ. Cũng không có mùi chất hữu cơ hòa tan. Không có bất cứ mùi gì cả.
Cô gái này tương đối trung tính, hoặc có thể gọi là sạch sẽ như nước tinh khiết dưới 250C, độ pH là 7 vậy.
Anh lại nhìn Nam Kiều đang nằm trên sàn nhà bằng gỗ màu xám sậm. Cô mặc sơ mi trắng vô cùng đơn giản, quần bò xanh nhạt đính một lá cờ Leviss nhỏ màu đỏ sậm trên mông. Tóc cô dài, đen nhánh, phủ trên mặt đất nhưng vẫn rất sạch sẽ. Bỗng nhiên, anh lại cảm thấy khí chất của cô gái này hài hòa như hợp thành một thể với căn phòng vậy. Trong dêm tối tĩnh mịch, đôi mắt anh như sầm lại, Thời Việt cứ nhìn Nam Kiều như vậy một lúc mới bế cô lên chiếc giường gấp, kéo chăn đắp cho cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.