Chương 21: Chương 9.2
Tiểu Hồ Nhu Vĩ
19/12/2017
Năm nay Tết âm đến
sớm, lễ Tình nhân vào đúng cuối tuần đầu tiên sau kỳ nghỉ Tết. Nam Kiều
đương nhiên không muốn hẹn hò với Thạch Lịch. Ngoài ăn cơm, xem phim, cô cũng không nghĩ ra cách hẹn hò nào đặc biệt, lẽ nào phải cùng nhau thảo luận các vấn đề học thuật trong phòng thực nghiệm ? Điều quan trọng
nhất là cô không muốn ở riêng với một người đàn ông không quen thân. Cảm giác không có gì để nói còn đau khổ hơn là giết cô.
Cô không biết vì sao lúc trước mình và Thời Việt có thể tự nhiên đến thế.
Bất giác, Nam Kiều đến chỗ Âu Dương Ỷ. Âu Dương Ỷ là một người phóng khoáng, ba mẹ đều có gia đình riêng, có con cái riêng, cô không dựa vào bên nào, một mình đến Nam Mỹ hưởng thụ mùa hè. Lúc Nam Kiều đến, Âu Dương Ỷ vừa mới về nước, làn da rám nắng hơi đen, tóc tết thành từng lọn nhỏ trong rất hoang dã.
Trong phòng bật máy sưởi nên rất ấm áp, Âu Dương Ỷ cởi quần áo, chỉ mặc bộ đồ lót đi qua đi lại trong phòng, sắp xếp hành lý. Thỉnh thoảng Nam Kiều lại giúp một tay. Âu Dương Ỷ vứt cho cô một bức tượng hình người bằng đá mắc ma, “Tặng cậu đấy!”. Nam Kiều nhìn kỹ, bức tượng có hai hàng lông mày sắc sảo, mái tóc tết lọn nhỏ sát chân tóc, bức tượng này chẳng phải chính là Âu Dương Ỷ sao?
Nam Kiều hỏi: “Cậu làm gì vào lễ Tình nhân?”
Âu Dương Ỷ bỏ đống quần áo trên tay xuống, ngồi xổm dưới đất ngắm nghía Nam Kiều: “Sao thế? Cậu muốn đi chơi vào ngày lễ này à?”.
Nam Kiều đáp: “Bố mẹ tớ sắp xếp cho tớ một người. Tớ không muốn ở riêng với anh ta”.
Âu Dương Ỷ cười khanh khách: “Thế à. Lễ Tình nhân tớ có kế hoạch rồi, không biết cậu có muốn đi cùng không”.
Nam Kiều hỏi: “Làm gì?”.
“Cuộc chạy bộ cầu vồng của người đống tính ở công viên rừng Olympic”.
Cuộc chạy bộ Cầu vồng vào lễ Tình nhân ở công viên rừng Olypic do một tổ chức công ích có tên “Blue” phát động, với mong muốn cổ vũ những người trẻ tuổi dũng cảm thể hiện mình, thể hiện tình yêu. Hoạt động chạy bộ Cầu vồng vốn rất mới mẻ nên thu hút được rất nhiều bạn trẻ tham gia.
Thời Việt về Vụ Nguyên ăn Tết, mùng bảy mới về Bắc Kinh. Khi trở về, nhìn căn hộ trống trải, anh cảm thấy lạnh lẽo vô cùng. Tiếng gõ cửa vang lên, anh vừa mở ra, ba con chó đõ xộc vào trước Hác Kiệt. Lão Nhị, Lão Tam mỗi con ôm một chân Thời Việt vừa cắn vừa vẫy đuôi, Lão Đại thì nhảy thẳng lên ôm vai anh.
Thời Việt cười nhấc nhấc Lão Đại lên, nói: “Được đấy, không nhẹ đi, còn béo lên. Hác Kiệt, đồ ăn nhà mày không tệ”.
Hác Kiệt ngồi phịch xuống sofa nói: “Ba con chó của mày béo ra, tao thì gầy đi”.
Thời Việt tất nhiên không rảnh để thông cảm cho anh ta.
Hác Kiệt cảm thấy ưu thế duy nhất của mình so với ba con chó chính là anh ta biết nói. Anh ta châm một điếu thuốc, trong lúc một người ba chó nhà kia đang âu yếm quấn quýt nhau để bày tỏ niềm vui được trùng phùng, anh ta chõ vào hỏi: “Lễ tình nhân có hẹn chưa?”
Thời Việt nói: “Lễ tình nhân là cái gì?”.
Hác Kiệt cười, “Thế thì tốt, đi tham gia một hoạt động với anh em”.
Thời Việt uể oải nói: “Nói”.
Hác Kiệt đáp: “Ở công viên rừng Olympic có cuộc chạy bộ Cầu vồng, nhiều trai xinh gái đẹp lắm”.
Thời Việt vuốt lông chó, nói: “Liên quan quái gì đến tao?”.
Hác Kiệt bó tay với anh, đành nghiêm chỉnh nói: “Là hoạt động tài trợ truyền thông đầu tiên mà Wings và GP hợp tác cùng làm trong năm mới, mày là người dắt mối, không đi thì đâu có được, đúng không?”.
Mùa đông năm nay khá ấm áp. Tuy vẫn còn là tháng Giêng nhưng thời tiết rất ấm, không có gió, ánh nắng rực rỡ lấp lánh như vàng, vô cùng dễ chịu. Đến trưa, mặc áo khoác cũng thấy nóng.
Thời Việt và Hác Kiệt lái xe đến công viên Olympic. Nơi diễn ra hoạt động đã tụ tập khá đông người, tất cả đều mặc áo phông trắng tinh do bên tổ chức hoạt động “Blue” phát bên ngoài quần áo bình thường, trên đó in slogan của cuộc chạy bộ Cầu vồng lần này. Rất nhiều bạn trẻ còn đội tóc giả hoặc khăn trùm đầu màu sắc bắt mắt, có người còn cosplay một nhân vật hoạt hình hay truyện tranh nào đó, trông vừa nổi bật lại vừa náo nhiệt.
Wings là nhà tài trợ hoạt động này, Thời Việt và Hác Kiệt được đón tiếp rất chu đáo. Hác Kiệt và đại diện bên GP tham gia nghi thức xuất phát, Thời Việt không lên sân khấu, đứng dưới trò chuyện với một số nhà tài trợ khác. Cuối cùng, Hác Kiệt kéo Thời Việt lên sân khấu đề chữ vào bức tường ký tên.
Thời Việt hỏi: “Viết cái gì?”.
Người dẫn chương trình của ‘Blue” là một cô gái xinh đẹp, thân hình bốc lửa, tươi cười bước tới nói: “Hai anh viết dài chút nhé”.
Hác Kiệt nhìn quanh, bảo Thời Việt: “Chúng ta chép lại slogan của họ, tao chép tiếng Trung, mày chép tiếng Anh”.
Thời Việt nói: “Sao mày không chọn việc phức tạp hơn?”.
Hác Kiệt phản pháp: “Nét của tao nhiều hơn!”.
Thời Việt đành làm theo, chép lại slogan một lượt rồi ký tên “Thời Việt”.
Hác Kiệt chạy tới liếc một cái: “Ồ, không ngờ chữ cũng đẹp phết”.
Thời Việt nheo mắt lại, giọng lạnh như băng: “Hóa ra mày luôn nghĩ tao mù chữ?”
Hác Kiệt cười, đẩy Thời Việt một cái, “Bình thường mày có thể hiện đâu, ai mà biết được?”.
Thời Việt nói: “Mày tưởng ai cũng thích khoe khoang như mày chắc?”. Anh xuống sân khấu nghe điện thoại, lúc quay lại thì phát hiện Hác Kiệt vừa đang xoay xoay chùm chìa khóa con Porsche trong tay vừa tán tỉnh cô gái dẫn chương trình, liếc mắt đưa tình đến là nồng nhiệt. Anh thầm chửi một tiếng, nhường sân khấu lại cho họ.
Thời Việt đi giữa dòng người rực rỡ sắc màu. Gương mặt nào đập vào mắt anh cũng tươi cười trẻ trung và đầy sức sống. Họ đi có đôi có cặp, không ngừng chạy về phía trước. Trên chiếc áo phông trắng của họ vế “Tôi là tôi, pháo hoa với màu sắc khác biệt”, “Không đổ máu không gọi là tuổi trẻ”, “Còn không nói yêu là chúng ta già mất”.
Bột màu đủ màu sắc được rắc khắp trời, nhuộm mặt mũi, áo trắng của mọi người thành đủ thứ màu sắc xanh đỏ. Hai bên đường là cảnh sát giữ trật tự vẻ mặt nghiêm nghị, những người chạy bộ nhiệt tình sôi nổi ném cả bột màu về phía họ, chia sẻ với họ niềm vui và sự buông thả độc đáo của riêng cuộc chạy bộ Cầu Vồng.
Thời Việt hai tay đút túi, đi chậm rãi trong đám đông chạy bộ. Có cậu sinh viên trẻ tuổi đeo băng buộc đầu, nhảy qua anh, vẫy tay hét lên: “Chạy đi! Điên lên đi!”.
Thời Việt đột nhiên cảm thấy mình già thật rồi, trong biển người vui vẻ điên cuồng này, trong không khí sôi nổi náo nhiệt này, anh lại không hề muốn cử động, uể oải vô cùng.
Chạy. Chạy rồi sao?
Trên đường có người sánh vai cùng anh, nhất quyết đòi chứng tỏ mình có thể theo kịp tốc độ của anh một cách trẻ con không?
Ở đích đến có người đang đợi anh, để anh được ôm người đó vào lồng ngực đầm đìa mồ hôi không?
Khóe miệng anh nhếch lên một nụ cười giễu nhại.
Còn không nói yêu là chúng ta già mất. Đúng là những lời nói ngốc nghếch của người trẻ tuổi, ngốc nghếch đến đáng yêu.
Anh có thể nói không? Anh đã già rồi.
Anh đi lang thang không mục đích. Anh chợt nghi ngờ mình bị ảo giác, anh nghe thấy có người đang gọi: Thời Việt! Thời Việt! Giọng nói đó quá quen thuộc, hơn nửa năm qua, anh đã hổi tượng lại giọng nói này biết bao lần trong trí nhớ?
Đã nói đừng nhớ nữa, nhưng không lâu sau, anh vẫn lôi ký ức đó ra. Khả năng tự kiềm chế của anh chưa bao giờ kém đến vậy. Anh nghĩ chắc anh gặp ma rồi. Có lúc đi dạo lang thang, vừa ngẩng đầu lên, anh đã thấy mình đang đứng dưới tòa nhà đó. Đêm nằm trằn trọc khó ngủ anh mua chuyến bay đêm từ Sydney về Bắc Kinh, vào trung tâm hội nghị quốc gia chỉ để tìm người đó, lén nhìn người đó một cái.
Như bị ma ám.
Anh nghĩ giọng nói này cũng là do anh tưởng tượng ra, nhưng anh vẫn nhìn về phía tiếng gọi.
Nam Kiều rủ Thạch Lịch cùng tham gia cuộc chạy bộ Cầu vồng với Âu Dương Ỷ. Thạch Lịch cũng rất hài lòng với sự sắp xếp này, có Âu Dương Ỷ ở giữa làm sôi nổi bầu không khí, anh và Nam Kiều cũng đỡ ngại.
Âu Dương Ỷ thấy Nam Kiều và Thạch Lịch cũng dần trở nên thân quen, không khí giữa hai người không còn gượng gạo như lúc đầu nữa, bèn kéo Nam Kiều qua một bên, nói: “Sao lại là cái tên này? Cậu rơi xuống hố không bò lên được à?”.
Nam Kiều hơi mím đôi môi mỏng, gương mặt lạnh lùng lắc đầu.
Âu Dương Ỷ chỉ chỉ tay vào ngực Nam Kiều, nói: “Nghe lời chỗ này của cậu nè”. Cô nhìn sang bên cạnh, mấy nam nữ thanh niên cùng tuổi cô thân thiện chào cô và Nam Kiều.
“Tớ vốn hẹn cùng chạy với mấy đứa bạn đại học, tớ qua đó nói chuyện với bọn nó một chút, lát nữa quay lại tìm cậu sau!”.
Nam Kiều gật đầu.
Âu Dương Ỷ hôn “chụt” một cái lên má cô, cười khanh khách nói: “Cậu không có di động, đừng lạc nhé!”.
Thạch Lịch là người yêu thích nhiếp ảnh, anh chưa từng tham gia hoạt động kiểu này trong nước, suốt dọc đường cứ cầm máy chụp hết cái này đến cái kia, ngay cả người không thích chụp ảnh như Nam Kiều cũng bị chụp mấy bức.
“Anh thích chụp biển và hạm đội nhất. Hoạt động này cũng rất thú vị, anh thích các hoạt động quy mô lớn, có tổ chức, thống nhất”.
“Trình độ của anh cũng ngang với thợ ảnh trong studio đấy, ảnh cưới mấy đồng nghiệp của anh đều do anh chụp. Em là đàn em khóa dưới mà lại không muốn được anh chụp à”.
Thỉnh thoảng Thạch Lịch lại vò đầu Nam Kiều như anh trai.
Nam Kiều: “…”, cô quả thực không quen được chiều chuộng như em gái thế này.
Thạch Lịch đứng cạnh Nam Kiều, bị bột màu dính đầy người, Nam Kiều được anh che chắn nên mặt khá sạch sẽ.
Thạch Lịch cười nói: “Như vậy không công bằng, phải để em đứng một mình chịu rắc bột mới được. Anh đi mua nước, em đứng đây chờ anh”.
Nam Kiều nhìn Thạch Lịch chạy ra khỏi đám dông, đi tìm chỗ mua nước. Một lúc sau, anh xách hai chai nước suối về, nhưng lại có một đám đông hò hét chạy tới, bột màu rắc xuống như mưa. Nam Kiều nhìn thấy Thạch Lịch giơ máy ảnh lên, ai đó va vào anh làm chai nước trong tay rơi xuống đất, sau đó bóng anh khuất sau đám đông.
Đợi đám đông điên cuồng này chạy qua, Nam Kiều đi về phía đó nhưng không thấy Thạch Lịch đâu. Cô nhìn quanh tất cả mọi người đều mặc đồ giống nhau, trên mặt và trên người đều bôi đầy màu xanh xanh đỏ đỏ, trông như vẹt bảy màu, không phân biệt được ai là ai nữa.
Nam Kiều thầm nghĩ Âu Dương Ỷ lại nói trúng rồi, cô không mang điện thoại, nếu lạc nhau thì Thạch Lịch tìm cô thế nào?
Cô không còn cách nào khác, bèn gọi tên Thạch Lịch. Gọi mấy tiếng, trong lòng mơ hồ có cảm giác gì, cô quay phắt lại, nhìn thấy một gương mặt khác cách đó mấy mét.
Trong khoảnh khắc đó, thời gian dường như trôi rất chậm.
Bột màu ngũ sắc được các tình nguyện viên ở hai bên đường ném lên không trung, chỗ đậm chỗ nhạt, chỗ ít chỗ nhiều, như màu loang trong nước.
Gương mặt sắc cạnh có chút lạnh lùng ẩn hiện giữa những màu sắc trong không trung.
Anh đang nhìn cô.
Khi bị ném bột màu vào người, người bình thường sẽ nhắm mắt né tránh theo quán tính. Nhưng anh thì không. Đôi mắt hơi trong và sáng đó đang lặng lẽ mà chăm chú nhìn cô qua làn bột ngũ sắc.
Giây phút ấy, Nam Kiều như đông cứng lại.
Đột nhiên cô cảm thấy đôi mắt đó chứa đầy nỗi u buồn, nhưng rồi nhanh chóng biến mất, chỉ để lại sự lạnh lùng, lạnh lùng nhưng chăm chú.
Nam Kiều nghĩ chắc chắn đây là ảo giác, cô gọi tên Thạch Lịch, tại sao anh lại xuất hiện? Cảm giác bị lừa dối trước kia ập đến khiến lòng cô tự nhiên nảy sinh ham muốn làm một việc gì đó độc địa.
Thạch Lịch đi tới, tay cầm máy ảnh, dưới cánh tay kẹp hai chai nước mới. Nụ cười trên mặt vừa ôn hòa vừa điềm tĩnh, anh thân mật gọi : “Tiểu Kiều!”.
Nam Kiều không nhìn Thời Việt nữa, cô lạnh lùng quay người, cầm hai chai nước của Thạch Lịch. Thạch Lịch xoa xoa đầu Nam Kiều, tự nhiên kéo cô lại gần, phấn phởi cho cô xem bức ảnh mình vừa chụp: “Bộ dạng tìm anh của em lúc nãy quá thú vị… anh không kìm được trốn vào một chỗ chụp thêm mấy bức”.
Nam Kiều nhìn thấy Thời Việt trong tấm ảnh. Bố cục ảnh của Thạch Lịch vô cùng chuyên nghiệp, được chụp từ một góc xiên đối diện, tiêu cự tập trung trên người Thời Việt, bóng lưng màu trắng ngưng đọng của cô và máu tóc đen nhánh ở phía dưới bên phải bức ảnh, đám đông xung quanh vì di chuyển nên nhòe đi thành những bóng người màu trắng hoặc đa sắc, mang lại cảm giác chuyển động không lời.
Còn Thời Việt xuất hiện rõ nét ở góc bên trái bức ảnh, bộ quần áo đen trắng trở nên vô cùng nổi bật giữa đám bột màu rải xuống như mưa, trông như một thân cây lớn lạnh lùng cô độc, không chút ăn nhập với cảnh trí xung quanh.
Thạch Lịch chỉ vào anh, hỏi: “Em quen anh ta à?”.
Nam Kiều siết chặt ngón tay, lạnh nhạt đáp: “Không quen”.
Thạch Lịch cười cười: “ Người này thật là đặc biệt”.
Nam Kiều khoác tay anh, nói: “Chúng ta đi đi, ở đây đông người quá”.
Thạch Lịch nói: “Đông người mới có không khí chứ”. Anh nhìn gương mặt lem bột màu của cô, cười cười: “Thế này mới đúng chứ, chúng ta chụp chung một tấm ảnh ở đây để về nộp bài đi”.
Nam Kiều nói: “Vâng”.
Thạch Lịch nhờ một cậu sinh viên cũng chơi máy ảnh chụp hộ. Anh nói bên tai Nam Kiều: “Giả vờ cho giống vào, em không ngại nếu anh mạo phạm một chút chứ?”.
Nam Kiều lắc đầu.
Thạch Lịch bèn khẽ khàng ôm lấy cô, nụ cười thân thiện, ra dấu “OK” cho cậu sinh viên. Chụp xong, anh bỏ cô ra.
Thạch Lịch xem xét tấm ảnh, cười nói: “Em phối hợp tốt thật đấy. Chắc bức ảnh này có thể giúp chúng ta được yên ổn nửa năm”.
Nam Kiều mỉm cười.
Khi hai người rời khỏi, Nam Kiều rốt cục vẫn không kìm được quay đầu lại nhìn một cái. Đã không còn thấy bóng dáng Thời Việt đâu nữa.
Buổi chiều, Âu Dương Ỷ nhận một cú điện thoại, là bạn cô ấy ở sở thú gọi đến, nói bác sĩ thú y của Thế giới Hải dương gặp một sự cố nhỏ, muốn nhờ cô ấy đến làm thay.
Âu Dương Ỷ tươi cười nhìn Nam Kiều và Thạch Lịch: “Hay lắm, hai người muốn đi xem không?”
Nam Kiều lắc đầu: “Tớ hơi mệt nên về trước đây”.
Âu Dương Ỷ nhìn sắc mặt Nam Kiều là biết có chuyện gì đó dã xảy ra. Hai người là bạn bè bao năm như vậy, trong lòng Nam Kiều nghĩ gì là cô ấy biết ngay. Nam Kiều muốn được ở một mình. Âu Dương Ỷ nhìn Thạch Lịch, cười tươi roi rói, nói vẻ nũng nịu: “Anh Thạch, chắc anh không mệt đúng không? Anh thích chụp ảnh như vậy, thời tiết thì đẹp, anh cùng đến sở thú với em nhé?”
Thạch Lịch là người dễ tính, anh cười đáp: “Được”.
Âu Dương Ỷ lén nhìn Nam Kiều với vẻ đắc ý.
Thạch Lịch đưa thẻ nhớ máy ảnh cho Nam Kiều: “Chiếc thẻ này đầy rồi, anh sẽ dùng thẻ dự phòng. Em mang về chuyển ra máy tính rồi gửi cho bố em trước đi”.
Nam Kiều một mình bắt taxi về công ty. Văn phòng không có ai. Cô mở máy tính nhưng không có tâm trạng làm việc. Cô cắm thẻ vào máy để lấy ảnh, tận mấy chục Gigabyte, có điều vì đều là ảnh HD nên thực ra cũng không nhiều lắm. Nam Kiều lặng lẽ bật hết bức này qua bức khác. Thạch Lịch quả thực chụp ảnh rất có kỹ thuật, bức nào cũng khá đẹp.
Trong đó có rất nhiều bức chụp cô. Cô hiếm khi nhìn mình liên tục như vậy, đột nhiên lại thấy rất xa lạ. Cô biết rõ thực ra mình muốn nhìn thấy bức ảnh đó. Nhưng đến một bức ảnh nọ, ánh mắt cô đột nhiên lại bị hút chặt.
Nền ảnh là một bức tường ký tên rất lớn. Dù tiêu cự không ở trên bức tường, nhưng cô vẫn nhìn thấy hai chữ “Hác Kiệt” rồng bay phượng múa ở một vị trí nổi bật. Và bên dưới chữ ký ‘Hác Kiệt” chính là hai chữ “Thời Việt” và một dòng tiếng Anh.
Ánh mắt cô dính chặt vào dòng chữ tiếng Anh đó. Chăm chú nhìn một lúc, cô bắt đầu click mạnh vào hai nút di chuyển muốn tìm một tấm ảnh bức tường ký tên rõ nét hơn.
Sao không ký tên?
Chữ quá xấu, không muốn mất mặt với cô Nam.
Thời Việt, anh còn lừa em bao nhiêu chuyện nữa?
Cô không biết vì sao lúc trước mình và Thời Việt có thể tự nhiên đến thế.
Bất giác, Nam Kiều đến chỗ Âu Dương Ỷ. Âu Dương Ỷ là một người phóng khoáng, ba mẹ đều có gia đình riêng, có con cái riêng, cô không dựa vào bên nào, một mình đến Nam Mỹ hưởng thụ mùa hè. Lúc Nam Kiều đến, Âu Dương Ỷ vừa mới về nước, làn da rám nắng hơi đen, tóc tết thành từng lọn nhỏ trong rất hoang dã.
Trong phòng bật máy sưởi nên rất ấm áp, Âu Dương Ỷ cởi quần áo, chỉ mặc bộ đồ lót đi qua đi lại trong phòng, sắp xếp hành lý. Thỉnh thoảng Nam Kiều lại giúp một tay. Âu Dương Ỷ vứt cho cô một bức tượng hình người bằng đá mắc ma, “Tặng cậu đấy!”. Nam Kiều nhìn kỹ, bức tượng có hai hàng lông mày sắc sảo, mái tóc tết lọn nhỏ sát chân tóc, bức tượng này chẳng phải chính là Âu Dương Ỷ sao?
Nam Kiều hỏi: “Cậu làm gì vào lễ Tình nhân?”
Âu Dương Ỷ bỏ đống quần áo trên tay xuống, ngồi xổm dưới đất ngắm nghía Nam Kiều: “Sao thế? Cậu muốn đi chơi vào ngày lễ này à?”.
Nam Kiều đáp: “Bố mẹ tớ sắp xếp cho tớ một người. Tớ không muốn ở riêng với anh ta”.
Âu Dương Ỷ cười khanh khách: “Thế à. Lễ Tình nhân tớ có kế hoạch rồi, không biết cậu có muốn đi cùng không”.
Nam Kiều hỏi: “Làm gì?”.
“Cuộc chạy bộ cầu vồng của người đống tính ở công viên rừng Olympic”.
Cuộc chạy bộ Cầu vồng vào lễ Tình nhân ở công viên rừng Olypic do một tổ chức công ích có tên “Blue” phát động, với mong muốn cổ vũ những người trẻ tuổi dũng cảm thể hiện mình, thể hiện tình yêu. Hoạt động chạy bộ Cầu vồng vốn rất mới mẻ nên thu hút được rất nhiều bạn trẻ tham gia.
Thời Việt về Vụ Nguyên ăn Tết, mùng bảy mới về Bắc Kinh. Khi trở về, nhìn căn hộ trống trải, anh cảm thấy lạnh lẽo vô cùng. Tiếng gõ cửa vang lên, anh vừa mở ra, ba con chó đõ xộc vào trước Hác Kiệt. Lão Nhị, Lão Tam mỗi con ôm một chân Thời Việt vừa cắn vừa vẫy đuôi, Lão Đại thì nhảy thẳng lên ôm vai anh.
Thời Việt cười nhấc nhấc Lão Đại lên, nói: “Được đấy, không nhẹ đi, còn béo lên. Hác Kiệt, đồ ăn nhà mày không tệ”.
Hác Kiệt ngồi phịch xuống sofa nói: “Ba con chó của mày béo ra, tao thì gầy đi”.
Thời Việt tất nhiên không rảnh để thông cảm cho anh ta.
Hác Kiệt cảm thấy ưu thế duy nhất của mình so với ba con chó chính là anh ta biết nói. Anh ta châm một điếu thuốc, trong lúc một người ba chó nhà kia đang âu yếm quấn quýt nhau để bày tỏ niềm vui được trùng phùng, anh ta chõ vào hỏi: “Lễ tình nhân có hẹn chưa?”
Thời Việt nói: “Lễ tình nhân là cái gì?”.
Hác Kiệt cười, “Thế thì tốt, đi tham gia một hoạt động với anh em”.
Thời Việt uể oải nói: “Nói”.
Hác Kiệt đáp: “Ở công viên rừng Olympic có cuộc chạy bộ Cầu vồng, nhiều trai xinh gái đẹp lắm”.
Thời Việt vuốt lông chó, nói: “Liên quan quái gì đến tao?”.
Hác Kiệt bó tay với anh, đành nghiêm chỉnh nói: “Là hoạt động tài trợ truyền thông đầu tiên mà Wings và GP hợp tác cùng làm trong năm mới, mày là người dắt mối, không đi thì đâu có được, đúng không?”.
Mùa đông năm nay khá ấm áp. Tuy vẫn còn là tháng Giêng nhưng thời tiết rất ấm, không có gió, ánh nắng rực rỡ lấp lánh như vàng, vô cùng dễ chịu. Đến trưa, mặc áo khoác cũng thấy nóng.
Thời Việt và Hác Kiệt lái xe đến công viên Olympic. Nơi diễn ra hoạt động đã tụ tập khá đông người, tất cả đều mặc áo phông trắng tinh do bên tổ chức hoạt động “Blue” phát bên ngoài quần áo bình thường, trên đó in slogan của cuộc chạy bộ Cầu vồng lần này. Rất nhiều bạn trẻ còn đội tóc giả hoặc khăn trùm đầu màu sắc bắt mắt, có người còn cosplay một nhân vật hoạt hình hay truyện tranh nào đó, trông vừa nổi bật lại vừa náo nhiệt.
Wings là nhà tài trợ hoạt động này, Thời Việt và Hác Kiệt được đón tiếp rất chu đáo. Hác Kiệt và đại diện bên GP tham gia nghi thức xuất phát, Thời Việt không lên sân khấu, đứng dưới trò chuyện với một số nhà tài trợ khác. Cuối cùng, Hác Kiệt kéo Thời Việt lên sân khấu đề chữ vào bức tường ký tên.
Thời Việt hỏi: “Viết cái gì?”.
Người dẫn chương trình của ‘Blue” là một cô gái xinh đẹp, thân hình bốc lửa, tươi cười bước tới nói: “Hai anh viết dài chút nhé”.
Hác Kiệt nhìn quanh, bảo Thời Việt: “Chúng ta chép lại slogan của họ, tao chép tiếng Trung, mày chép tiếng Anh”.
Thời Việt nói: “Sao mày không chọn việc phức tạp hơn?”.
Hác Kiệt phản pháp: “Nét của tao nhiều hơn!”.
Thời Việt đành làm theo, chép lại slogan một lượt rồi ký tên “Thời Việt”.
Hác Kiệt chạy tới liếc một cái: “Ồ, không ngờ chữ cũng đẹp phết”.
Thời Việt nheo mắt lại, giọng lạnh như băng: “Hóa ra mày luôn nghĩ tao mù chữ?”
Hác Kiệt cười, đẩy Thời Việt một cái, “Bình thường mày có thể hiện đâu, ai mà biết được?”.
Thời Việt nói: “Mày tưởng ai cũng thích khoe khoang như mày chắc?”. Anh xuống sân khấu nghe điện thoại, lúc quay lại thì phát hiện Hác Kiệt vừa đang xoay xoay chùm chìa khóa con Porsche trong tay vừa tán tỉnh cô gái dẫn chương trình, liếc mắt đưa tình đến là nồng nhiệt. Anh thầm chửi một tiếng, nhường sân khấu lại cho họ.
Thời Việt đi giữa dòng người rực rỡ sắc màu. Gương mặt nào đập vào mắt anh cũng tươi cười trẻ trung và đầy sức sống. Họ đi có đôi có cặp, không ngừng chạy về phía trước. Trên chiếc áo phông trắng của họ vế “Tôi là tôi, pháo hoa với màu sắc khác biệt”, “Không đổ máu không gọi là tuổi trẻ”, “Còn không nói yêu là chúng ta già mất”.
Bột màu đủ màu sắc được rắc khắp trời, nhuộm mặt mũi, áo trắng của mọi người thành đủ thứ màu sắc xanh đỏ. Hai bên đường là cảnh sát giữ trật tự vẻ mặt nghiêm nghị, những người chạy bộ nhiệt tình sôi nổi ném cả bột màu về phía họ, chia sẻ với họ niềm vui và sự buông thả độc đáo của riêng cuộc chạy bộ Cầu Vồng.
Thời Việt hai tay đút túi, đi chậm rãi trong đám đông chạy bộ. Có cậu sinh viên trẻ tuổi đeo băng buộc đầu, nhảy qua anh, vẫy tay hét lên: “Chạy đi! Điên lên đi!”.
Thời Việt đột nhiên cảm thấy mình già thật rồi, trong biển người vui vẻ điên cuồng này, trong không khí sôi nổi náo nhiệt này, anh lại không hề muốn cử động, uể oải vô cùng.
Chạy. Chạy rồi sao?
Trên đường có người sánh vai cùng anh, nhất quyết đòi chứng tỏ mình có thể theo kịp tốc độ của anh một cách trẻ con không?
Ở đích đến có người đang đợi anh, để anh được ôm người đó vào lồng ngực đầm đìa mồ hôi không?
Khóe miệng anh nhếch lên một nụ cười giễu nhại.
Còn không nói yêu là chúng ta già mất. Đúng là những lời nói ngốc nghếch của người trẻ tuổi, ngốc nghếch đến đáng yêu.
Anh có thể nói không? Anh đã già rồi.
Anh đi lang thang không mục đích. Anh chợt nghi ngờ mình bị ảo giác, anh nghe thấy có người đang gọi: Thời Việt! Thời Việt! Giọng nói đó quá quen thuộc, hơn nửa năm qua, anh đã hổi tượng lại giọng nói này biết bao lần trong trí nhớ?
Đã nói đừng nhớ nữa, nhưng không lâu sau, anh vẫn lôi ký ức đó ra. Khả năng tự kiềm chế của anh chưa bao giờ kém đến vậy. Anh nghĩ chắc anh gặp ma rồi. Có lúc đi dạo lang thang, vừa ngẩng đầu lên, anh đã thấy mình đang đứng dưới tòa nhà đó. Đêm nằm trằn trọc khó ngủ anh mua chuyến bay đêm từ Sydney về Bắc Kinh, vào trung tâm hội nghị quốc gia chỉ để tìm người đó, lén nhìn người đó một cái.
Như bị ma ám.
Anh nghĩ giọng nói này cũng là do anh tưởng tượng ra, nhưng anh vẫn nhìn về phía tiếng gọi.
Nam Kiều rủ Thạch Lịch cùng tham gia cuộc chạy bộ Cầu vồng với Âu Dương Ỷ. Thạch Lịch cũng rất hài lòng với sự sắp xếp này, có Âu Dương Ỷ ở giữa làm sôi nổi bầu không khí, anh và Nam Kiều cũng đỡ ngại.
Âu Dương Ỷ thấy Nam Kiều và Thạch Lịch cũng dần trở nên thân quen, không khí giữa hai người không còn gượng gạo như lúc đầu nữa, bèn kéo Nam Kiều qua một bên, nói: “Sao lại là cái tên này? Cậu rơi xuống hố không bò lên được à?”.
Nam Kiều hơi mím đôi môi mỏng, gương mặt lạnh lùng lắc đầu.
Âu Dương Ỷ chỉ chỉ tay vào ngực Nam Kiều, nói: “Nghe lời chỗ này của cậu nè”. Cô nhìn sang bên cạnh, mấy nam nữ thanh niên cùng tuổi cô thân thiện chào cô và Nam Kiều.
“Tớ vốn hẹn cùng chạy với mấy đứa bạn đại học, tớ qua đó nói chuyện với bọn nó một chút, lát nữa quay lại tìm cậu sau!”.
Nam Kiều gật đầu.
Âu Dương Ỷ hôn “chụt” một cái lên má cô, cười khanh khách nói: “Cậu không có di động, đừng lạc nhé!”.
Thạch Lịch là người yêu thích nhiếp ảnh, anh chưa từng tham gia hoạt động kiểu này trong nước, suốt dọc đường cứ cầm máy chụp hết cái này đến cái kia, ngay cả người không thích chụp ảnh như Nam Kiều cũng bị chụp mấy bức.
“Anh thích chụp biển và hạm đội nhất. Hoạt động này cũng rất thú vị, anh thích các hoạt động quy mô lớn, có tổ chức, thống nhất”.
“Trình độ của anh cũng ngang với thợ ảnh trong studio đấy, ảnh cưới mấy đồng nghiệp của anh đều do anh chụp. Em là đàn em khóa dưới mà lại không muốn được anh chụp à”.
Thỉnh thoảng Thạch Lịch lại vò đầu Nam Kiều như anh trai.
Nam Kiều: “…”, cô quả thực không quen được chiều chuộng như em gái thế này.
Thạch Lịch đứng cạnh Nam Kiều, bị bột màu dính đầy người, Nam Kiều được anh che chắn nên mặt khá sạch sẽ.
Thạch Lịch cười nói: “Như vậy không công bằng, phải để em đứng một mình chịu rắc bột mới được. Anh đi mua nước, em đứng đây chờ anh”.
Nam Kiều nhìn Thạch Lịch chạy ra khỏi đám dông, đi tìm chỗ mua nước. Một lúc sau, anh xách hai chai nước suối về, nhưng lại có một đám đông hò hét chạy tới, bột màu rắc xuống như mưa. Nam Kiều nhìn thấy Thạch Lịch giơ máy ảnh lên, ai đó va vào anh làm chai nước trong tay rơi xuống đất, sau đó bóng anh khuất sau đám đông.
Đợi đám đông điên cuồng này chạy qua, Nam Kiều đi về phía đó nhưng không thấy Thạch Lịch đâu. Cô nhìn quanh tất cả mọi người đều mặc đồ giống nhau, trên mặt và trên người đều bôi đầy màu xanh xanh đỏ đỏ, trông như vẹt bảy màu, không phân biệt được ai là ai nữa.
Nam Kiều thầm nghĩ Âu Dương Ỷ lại nói trúng rồi, cô không mang điện thoại, nếu lạc nhau thì Thạch Lịch tìm cô thế nào?
Cô không còn cách nào khác, bèn gọi tên Thạch Lịch. Gọi mấy tiếng, trong lòng mơ hồ có cảm giác gì, cô quay phắt lại, nhìn thấy một gương mặt khác cách đó mấy mét.
Trong khoảnh khắc đó, thời gian dường như trôi rất chậm.
Bột màu ngũ sắc được các tình nguyện viên ở hai bên đường ném lên không trung, chỗ đậm chỗ nhạt, chỗ ít chỗ nhiều, như màu loang trong nước.
Gương mặt sắc cạnh có chút lạnh lùng ẩn hiện giữa những màu sắc trong không trung.
Anh đang nhìn cô.
Khi bị ném bột màu vào người, người bình thường sẽ nhắm mắt né tránh theo quán tính. Nhưng anh thì không. Đôi mắt hơi trong và sáng đó đang lặng lẽ mà chăm chú nhìn cô qua làn bột ngũ sắc.
Giây phút ấy, Nam Kiều như đông cứng lại.
Đột nhiên cô cảm thấy đôi mắt đó chứa đầy nỗi u buồn, nhưng rồi nhanh chóng biến mất, chỉ để lại sự lạnh lùng, lạnh lùng nhưng chăm chú.
Nam Kiều nghĩ chắc chắn đây là ảo giác, cô gọi tên Thạch Lịch, tại sao anh lại xuất hiện? Cảm giác bị lừa dối trước kia ập đến khiến lòng cô tự nhiên nảy sinh ham muốn làm một việc gì đó độc địa.
Thạch Lịch đi tới, tay cầm máy ảnh, dưới cánh tay kẹp hai chai nước mới. Nụ cười trên mặt vừa ôn hòa vừa điềm tĩnh, anh thân mật gọi : “Tiểu Kiều!”.
Nam Kiều không nhìn Thời Việt nữa, cô lạnh lùng quay người, cầm hai chai nước của Thạch Lịch. Thạch Lịch xoa xoa đầu Nam Kiều, tự nhiên kéo cô lại gần, phấn phởi cho cô xem bức ảnh mình vừa chụp: “Bộ dạng tìm anh của em lúc nãy quá thú vị… anh không kìm được trốn vào một chỗ chụp thêm mấy bức”.
Nam Kiều nhìn thấy Thời Việt trong tấm ảnh. Bố cục ảnh của Thạch Lịch vô cùng chuyên nghiệp, được chụp từ một góc xiên đối diện, tiêu cự tập trung trên người Thời Việt, bóng lưng màu trắng ngưng đọng của cô và máu tóc đen nhánh ở phía dưới bên phải bức ảnh, đám đông xung quanh vì di chuyển nên nhòe đi thành những bóng người màu trắng hoặc đa sắc, mang lại cảm giác chuyển động không lời.
Còn Thời Việt xuất hiện rõ nét ở góc bên trái bức ảnh, bộ quần áo đen trắng trở nên vô cùng nổi bật giữa đám bột màu rải xuống như mưa, trông như một thân cây lớn lạnh lùng cô độc, không chút ăn nhập với cảnh trí xung quanh.
Thạch Lịch chỉ vào anh, hỏi: “Em quen anh ta à?”.
Nam Kiều siết chặt ngón tay, lạnh nhạt đáp: “Không quen”.
Thạch Lịch cười cười: “ Người này thật là đặc biệt”.
Nam Kiều khoác tay anh, nói: “Chúng ta đi đi, ở đây đông người quá”.
Thạch Lịch nói: “Đông người mới có không khí chứ”. Anh nhìn gương mặt lem bột màu của cô, cười cười: “Thế này mới đúng chứ, chúng ta chụp chung một tấm ảnh ở đây để về nộp bài đi”.
Nam Kiều nói: “Vâng”.
Thạch Lịch nhờ một cậu sinh viên cũng chơi máy ảnh chụp hộ. Anh nói bên tai Nam Kiều: “Giả vờ cho giống vào, em không ngại nếu anh mạo phạm một chút chứ?”.
Nam Kiều lắc đầu.
Thạch Lịch bèn khẽ khàng ôm lấy cô, nụ cười thân thiện, ra dấu “OK” cho cậu sinh viên. Chụp xong, anh bỏ cô ra.
Thạch Lịch xem xét tấm ảnh, cười nói: “Em phối hợp tốt thật đấy. Chắc bức ảnh này có thể giúp chúng ta được yên ổn nửa năm”.
Nam Kiều mỉm cười.
Khi hai người rời khỏi, Nam Kiều rốt cục vẫn không kìm được quay đầu lại nhìn một cái. Đã không còn thấy bóng dáng Thời Việt đâu nữa.
Buổi chiều, Âu Dương Ỷ nhận một cú điện thoại, là bạn cô ấy ở sở thú gọi đến, nói bác sĩ thú y của Thế giới Hải dương gặp một sự cố nhỏ, muốn nhờ cô ấy đến làm thay.
Âu Dương Ỷ tươi cười nhìn Nam Kiều và Thạch Lịch: “Hay lắm, hai người muốn đi xem không?”
Nam Kiều lắc đầu: “Tớ hơi mệt nên về trước đây”.
Âu Dương Ỷ nhìn sắc mặt Nam Kiều là biết có chuyện gì đó dã xảy ra. Hai người là bạn bè bao năm như vậy, trong lòng Nam Kiều nghĩ gì là cô ấy biết ngay. Nam Kiều muốn được ở một mình. Âu Dương Ỷ nhìn Thạch Lịch, cười tươi roi rói, nói vẻ nũng nịu: “Anh Thạch, chắc anh không mệt đúng không? Anh thích chụp ảnh như vậy, thời tiết thì đẹp, anh cùng đến sở thú với em nhé?”
Thạch Lịch là người dễ tính, anh cười đáp: “Được”.
Âu Dương Ỷ lén nhìn Nam Kiều với vẻ đắc ý.
Thạch Lịch đưa thẻ nhớ máy ảnh cho Nam Kiều: “Chiếc thẻ này đầy rồi, anh sẽ dùng thẻ dự phòng. Em mang về chuyển ra máy tính rồi gửi cho bố em trước đi”.
Nam Kiều một mình bắt taxi về công ty. Văn phòng không có ai. Cô mở máy tính nhưng không có tâm trạng làm việc. Cô cắm thẻ vào máy để lấy ảnh, tận mấy chục Gigabyte, có điều vì đều là ảnh HD nên thực ra cũng không nhiều lắm. Nam Kiều lặng lẽ bật hết bức này qua bức khác. Thạch Lịch quả thực chụp ảnh rất có kỹ thuật, bức nào cũng khá đẹp.
Trong đó có rất nhiều bức chụp cô. Cô hiếm khi nhìn mình liên tục như vậy, đột nhiên lại thấy rất xa lạ. Cô biết rõ thực ra mình muốn nhìn thấy bức ảnh đó. Nhưng đến một bức ảnh nọ, ánh mắt cô đột nhiên lại bị hút chặt.
Nền ảnh là một bức tường ký tên rất lớn. Dù tiêu cự không ở trên bức tường, nhưng cô vẫn nhìn thấy hai chữ “Hác Kiệt” rồng bay phượng múa ở một vị trí nổi bật. Và bên dưới chữ ký ‘Hác Kiệt” chính là hai chữ “Thời Việt” và một dòng tiếng Anh.
Ánh mắt cô dính chặt vào dòng chữ tiếng Anh đó. Chăm chú nhìn một lúc, cô bắt đầu click mạnh vào hai nút di chuyển muốn tìm một tấm ảnh bức tường ký tên rõ nét hơn.
Sao không ký tên?
Chữ quá xấu, không muốn mất mặt với cô Nam.
Thời Việt, anh còn lừa em bao nhiêu chuyện nữa?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.