Chương 25: Trong mắt anh, ánh hoàng hôn đang rực cháy
Tiểu Hồ Nhu Vĩ
23/12/2017
Phía chân trời vừa
sáng lên, Nam Kiều đã tỉnh. Trong đầu cô như có một cái đồng hồ báo thức sinh học, chỉ cần trong lòng đã lên kế hoạch, dù có buồn ngủ thế nào,
ngày hôm sau cô cũng dậy từ sớm. Mắt cô còn chưa mở ra hẳn, thứ đầu tiên kích thích các giác quan của cô đã là mùi đàn ông nam tính và mãnh liệt bao bọc toàn thân.
Đêm qua, họ đã làm những gì sau đấy nhỉ?
Thời Việt vẫn ngủ say, hơi thở khẽ và rất đều, vòng tay vừa ấm áp vừa mạnh mẽ. Nam Kiều gối lên cánh tay anh, bàn tay to lớn của anh phủ lên vai cô, cô cảm thấy dễ chịu đến nỗi không muốn động đậy.
Cô nghĩ người xưa hay nói vòng tay của người đàn bà là chốn êm ái nhất, nhưng lẽ nào vòng tay của Thời Việt lại không như thế
Nam Kiều nhắm mắt lại, khẽ khàng bỏ tay Thời Việt ra, lặng lẽ bò ra khỏi giường. Cô đứng cạnh giường, im lặng quan sát Thời Việt một lúc, sau khi chắc chắn là anh không tỉnh dậy bèn đi chân trần vào nhà vệ sinh, đánh răng rửa mặt, lấy đồ rồi nhẹ nhàng ra khỏi nhà.
Trên đường phố còn rất vắng người, cô dễ dàng bắt được taxi. Cô cầm một mảnh giấy, trên đó viết tên một câu lạc bộ bằng bút kẻ lông mày, địa chỉ trên đường Trường An.
Đến câu lạc bộ, cô báo cho nhân viên trực cổng số phòng rồi cho biết tên mình. Không lâu sau, có người mời cô vào nói chuyện, Nam Kiều ung dung bước vào. Cô không biết khi mình vừa đi vào, phía sau đã có một bóng người xẹt qua bồn hoa bên đường. Người này mặc áo phông trắng, quần soóc, lại còn đi thêm một đôi dép lên xỏ ngón. Anh ta đi tới, khoác vai bá cổ một người gác cửa, thân quen trò chuyện với người đó vài câu rồi thản nhiên vào tòa cao ốc như vào chốn không người.
Nam Kiều được đưa lên vườn hoa lộ thiên ở trên tầng cao nhất, vườn hoa này hoàn toàn theo phong cách châu Âu, những khóm hoa tươi tắn rực rỡ sắc màu được cắt tỉa rất đẹp mắt.
An Ninh đang ngồi một mình phía trong, ăn mặc khá thoải mái với áo ngủ trắng tinh, tóc vừa mới gội, vẫn còn được giữ bằng băng đô. Thế nhưng gương mặt lại được trang điểm kỹ lưỡng.
Chị ta chậm rãi dùng điểm tâm sáng, thấy Nam Kiều đi tới bèn giơ tay gọi: “Qua đây ngồi đi”.
Nam Kiều không hề khách sáo ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh chị ta. Nhân viên phục vụ mặc áo đuôi tôm mang thực đơn tới, Nam Kiều lắc đầu, chỉ gọi một ly nước muối ấm.
Ánh mắt An Ninh chầm chậm lướt trên mặt Nam Kiều.
“Cô Nam đi du học nước ngoài mấy năm?”.
“Một vài năm”.
“Học kỹ thuật à?”.
“Vâng”.
An Ninh hỏi rất từ tốn, Nam Kiều bình thản uống nước muối ấm, cũng từ tốn trả lời.
“Vậy chắc cô Nam không hiểu biết nhiều về lịch sử Trung Quốc”.
“Quả là không hiểu lắm”.
An Ninh ung dung cười: “Cô Nam biết Quắc Quốc phu nhân không?”
“Không”.
An Ninh vặn một bông hoa rực rỡ trong bình hoa, nói: “Quắc Quốc phu nhân là chị Dương quý phi. Bà ta cậy mình xinh đẹp, lần nào gặp Đường Minh Hoàng cũng không trang điểm. Vì thế, câu nói ‘không phấn son lên triều gặp nhiều thiên tử’ ra đời. Loại phụ nữ như Quắc Quốc phu nhân này…”.
An Ninh cười quyến rũ, nhìn Nam Kiều: “… Thật là đáng ghét”.
Nam Kiều khẽ cau mày: “”Tôi không hiểu chị nói gì lắm”.
An Ninh đột nhiên nghiêng người, nhắm mắt ngửi ngửi người cô rồi lại mở mắt ra: “Người vẫn đầy mùi của cậu ta”.
Nam Kiều nhăn mày.
An Ninh vuốt chuỗi tràng hạt trên cổ tay, nói: “Mới sáng sớm, mặt trời vừa lên, cô đã tới chỗ tôi uống trà, xem ra Thời Việt đêm qua kém hơn trước rất nhiều”.
Nam Kiều lạnh lùng ngồi yên, không nói gì.
An Ninh lại tiếp: “Thời Việt rất biết hầu hạ phụ nữ”. Chị ta nhìn đồng hồ đặt bên cạnh, “Từ tối qua đến giờ, hai người ở bên nhau năm, sáu tiếng đồng hồ phải không”.
Chị ta dựa vào thành ghế, cao ngao xoay tràng hạt, “Trong lòng cô có khúc mắc, làm chuyện đó sao vui vẻ được”.
Nam Kiều không nói nhiều với chị ta, lấy ra chìa khóa chiếc Maybach, đặt lên mặt bàn thủy tinh, đẩy về phía An Ninh.
An Ninh liếc nhìn một cái, cười dịu dàng: “Ồ? Sao cậu ta không tự tới trả?”.
Nam Kiều lạnh nhạt đáp: “Anh ấy vứt đi”.
An Ninh cười nhạt.
Nam Kiều nói: “Bây giờ anh ấy đang ở bên tôi”.
An Ninh kéo chiếc băng đô trên đầu xuống, lắc lắc đầu, mái tóc đen hơi ẩm xõa xuống vai, trông vô cùng mặn mà quyến rũ. Chị ta tỏ vẻ vô tội: “Hừm, cố vấn đề gì ư? Tôi cũng không bận tâm chơi ba người, dù sao có thêm mấy người nữa thì cậu ta cũng ứng phó được, đúng không?”.
Nam Kiều lạnh lùng nhìn chị ta.
An Ninh lại cười yểu điệu mà đắc ý, áp sát Nam Kiều nói: “Cô Nam à, tôi thật không hiểu cô. Cô có tài có sắc, có quyền có thế, tại sao lại tranh giành một thằng đàn ông thấp hèn với tôi, làm thế khác nào tự hạ thấp mình?”.
Nam Kiều lạnh nhạt đáp: “Tôi không tranh với chị, chị không xứng để tranh với tôi”
“Ha!”. An Ninh cười nghe rất chói tai.
Nam Kiều nói: “Chị coi anh ấy là đồ chơi, còn tôi coi anh ấy là người yêu. Tôi không thấy anh ấy thấp hèn, chỉ cảm thấy chị đáng thương. Chị giẫm đạp đàn ông dưới chân, cả đời này cũng không tìm được một người đàn ông thật lòng tôn trọng chị”.
An Ninh giận dữ quát lên: “Tôi cần sao?”.
Nam Kiều lạnh lùng nhìn chị ta một cái: “Vậy chị trang điểm làm gì”.
An Ninh vừa định nổi điên thì chợt nhận ra cảm xúc của mình lại bị một cô gái trẻ dẫn dắt, thế là lại thả lỏng, cười nhạt: “Tôi đánh giá thấp cô quá. Tôi nói cho cô biết, cô Nam, cô cũng là một người phụ nữ rất mạnh mẽ, đừng để đàn ông dắt mũi. Đàn ông thì chơi bời chút là được rồi, nếu coi trọng quá là thua đấy”.
Nam Kiều lạnh nhạt nói: “Tôi và anh ấy hoàn toàn bình đẳng, độc lập với nhau. Anh ấy không điều khiển được tôi, tôi cũng tôn trọng mọi việc của anh ấy”.
Cô đứng dậy, nói với với An Ninh: “Chị đã biết rõ lý do tôi đến đây rồi. Nếu chị thực sự thấy tôi ngứa mắt, thì cứ tấn công tôi. Nếu còn giở trò mèo như lần trước, kéo Thời Việt vào chuyện này thì thật là mất phong độ của chị An quá”.
Nói xong, cô thản nhiên bỏ đi.
An Ninh ngồi một mình giữa những khóm hoa, móng tay đỏ rực kẹp hạt trầm hương tròn bóng bẩy, đột nhiên khẽ cười một tiếng đầy vẻ sâu xa.
Nam Kiều vội vàng bắt taxi về nhà. Đến nơi, cô xem giờ, mới một tiếng đồng hồ, bây giờ bà bảy giờ. Chắc Thời Việt không dậy sớm vậy đâu, cô nghĩ, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng vừa ra khỏi cửa thang máy tầng mười sáu, cô chợt nhìn thấy một người đứng dựa tường bên cạnh cây trầu bà ở cửa.
Người này mặc áo phông trắng, quần soóc, đi dép xỏ ngón, chẳng phải chính là Thời Việt đó sao? Tối qua quần áo anh đã giặt hết, bây giờ vẫn còn chưa khô, không ngờ anh lại ăn mặc thế này ra ngoài, lại còn bị khóa ở ngoài cửa. Sắc mặt anh hơi sầm xuống, màu mắt khá nhạt, khiến người ta có cảm giác sâu xa khó đoán.
Nam Kiều hỏi anh: “Anh ra ngoài làm gì?”
Thời Việt đáp: “Tỉnh dậy không thấy em đâu, anh ra tìm một vòng trong tiểu khu cũng không thấy, nghĩ em không có di động, anh đành quay về đợi”.
Nam Kiều hơi hối lỗi nhưng vẫn bình tỉnh nói: “Ôn Địch đột nhiên tìm em có việc, em đến công ty một chuyến, muốn để anh ngủ thêm nên không nói với anh”.
Đây là lần đầu cô nói dối, nhìn đôi mắt đen của anh chăm chú nhìn mình, cô bất giác thấy chột dạ, lại giải thích thêm: “Ôn Địch sống theo giờ bên Mỹ”.
Thời Việt đáp: “Ừ”
“Anh giận à?”.
Thời Việt nhìn cô một cái, “Làm gì có”.
Nam Kiều có cảm giác Thời Việt hơi khác thường nhưng lại không rõ khác thường chỗ nào. Hai người cùng mở cửa ra, cô chợt ngửi thấy trên người anh có mùi thuốc lá nhàn nhạt.
Nam Kiều hỏi: “Anh lại hút thuốc à?”.
Thời Việt gật đầu.
“Hút ít thôi. Anh vốn đã lớn hơn em mấy tuổi rồi”.
Thời Việt bỗng quay sang nhìn cô, mỉm cười nói: “Chẳng lẽ em muốn sống với anh đến bảy, tám mươi tuổi thật à?”
Nam Kiều im lặng một lúc, ấn ngón vô danh bên tay trái lên khóa vân tay, ngẩng đầu thảnnhiên nói: “Nếu anh đồng ý”.
Ánh mắt Thời Việt sâu thẳm, đột nhiên anh mím chặt môi lại.
Cửa mở, Nam Kiều khởi động thiết bị khóa vân tay, hỏi: “Anh muốn dùng ngón nào?”
Thời Việt mỉm cười: “Em muốn cho anh ra vào tùy ý à?”.
Nam Kiều hỏi lại: “Chẳng lẽ không nên làm vậy sao?”.
Thời Việt cười khẽ: “Thế thì anh thực sự nên chuyển đến…”. Môi anh cọ cọ lên đỉnh đầu cô, thì thầm : “Sống chung với em như vợ chồng”.
Tim Nam Kiều khẽ run lên, cô chưa từng sống chung sao? Không, cô đã sống chung với Châu Nhiên mấy năm, nhưng tại sao cảm giác khi nghe Thời Việt nói câu này lại khác hẳn, đầy hàm ý, khiến cô động lòng?
Sống như vợ chồng…
Trong mấy năm sống cùng Châu Nhiên, cô chưa khi nào có khái niệm kết hôn. Cô luôn cảm thấy có kết hôn hay không cũng không có gì khác biệt. Chẳng qua chỉ là một tờ giấy hôn thú, chịu sự ràng buộc của pháp luật mà thôi, cuộc sống hai người hoàn toàn không thay đổi vì hôn nhân.
Nhưng lần này dường như khác hẳn.
Thời Việt hỏi: “Sao em lại dùng ngón vô danh bên tay trái?”
Nam Kiều bình thản giải thích: “Vì ngón vô danh chỉ sự kiên trinh”.
Thời Việt bèn dùng ngón vô danh bên tay phải ấn lên đó, để khóa thông minh lấy vân tay của mình.
Lúc lấy vân tay, chiếc máy quét hết vòng này đến vòng khác, nhận biết vân tay của anh, phát ra tiếng “xoẹt xoẹt” rất khẽ. Thời Việt ngoảnh đầu nhìn Nam Kiều, vừa lúc Nam Kiều cũng quay sang nhìn anh. Khi mắt họ gặp nhau, trong lòng cũng cảm thấy bình yên theo tiếng “xoẹt xoẹt” đó, dường như hai dấu vân tay lồng khít vào nhau, hai tâm hồn kết nối với nhau, chỉ trong chớp mắt đã nhìn được vào lòng đối phương.
Nam Kiều đi vào nhà, Thời Việt đột nhiên ôm lấy cô từ phía sau, áp sát vào cổ cô nói: “Đã đến công ty rồi thì có phải hôm nay em không cần đi nữa không?,
“…”.
Nam Kiều không ngờ Thời Việt sẽ hỏi như vậy. Cô không muốn lời nói dối bị lộ, đành phải gật đầu: “Ừ”.
Thời Việt cúi đầu sau gáy cô cười khe khẽ, ngửi mùi trên cơ thể cô, tóc cô. Anh hạ giọng hỏi: “Tai sao lại yêu anh như thế?”.
Nam Kiều sững ra: “Có sao?”.
Thời Việt cười, đôi tay chầm chậm vuốt ve vùng ngực và bụng mềm mại của cô, chân cô … gây rối khắp nơi.
Nam Kiều giữ lấy tay anh, phản đối một cách yếu ớt: “ Thời Việt!”.
Nhưng anh khàn giọng nói sau lưng cô: “Anh muốn em”.
“…”.
“Ngay bây giờ”.
Nam Kiều mụ mị nằm sấp trên tấm đệm bừa bộn, những ngón tay thọc sâu vào gối. Anh dán sát bên tai cô, nói từ phía sau:
“”Hôm nay chúng ta có thể đi mua một cái giường…”.
“Anh muốn bên em đến bảy, tám mươi tuổi vẫn chưa đủ, anh muốn một cậu con trai tên là Tiểu Thụ, một cô con gái tên là Tiểu Diệp Tử…”.
Hôm đó, không biết vì sao anh nói rất nhiều, Nam Kiều sau đó gần như ngất xỉu, có câu nhớ được, có câu không nhớ lắm, nhưng trong giấc mơ của cô, tất cả đều nở thành hoa.
Đêm qua, họ đã làm những gì sau đấy nhỉ?
Thời Việt vẫn ngủ say, hơi thở khẽ và rất đều, vòng tay vừa ấm áp vừa mạnh mẽ. Nam Kiều gối lên cánh tay anh, bàn tay to lớn của anh phủ lên vai cô, cô cảm thấy dễ chịu đến nỗi không muốn động đậy.
Cô nghĩ người xưa hay nói vòng tay của người đàn bà là chốn êm ái nhất, nhưng lẽ nào vòng tay của Thời Việt lại không như thế
Nam Kiều nhắm mắt lại, khẽ khàng bỏ tay Thời Việt ra, lặng lẽ bò ra khỏi giường. Cô đứng cạnh giường, im lặng quan sát Thời Việt một lúc, sau khi chắc chắn là anh không tỉnh dậy bèn đi chân trần vào nhà vệ sinh, đánh răng rửa mặt, lấy đồ rồi nhẹ nhàng ra khỏi nhà.
Trên đường phố còn rất vắng người, cô dễ dàng bắt được taxi. Cô cầm một mảnh giấy, trên đó viết tên một câu lạc bộ bằng bút kẻ lông mày, địa chỉ trên đường Trường An.
Đến câu lạc bộ, cô báo cho nhân viên trực cổng số phòng rồi cho biết tên mình. Không lâu sau, có người mời cô vào nói chuyện, Nam Kiều ung dung bước vào. Cô không biết khi mình vừa đi vào, phía sau đã có một bóng người xẹt qua bồn hoa bên đường. Người này mặc áo phông trắng, quần soóc, lại còn đi thêm một đôi dép lên xỏ ngón. Anh ta đi tới, khoác vai bá cổ một người gác cửa, thân quen trò chuyện với người đó vài câu rồi thản nhiên vào tòa cao ốc như vào chốn không người.
Nam Kiều được đưa lên vườn hoa lộ thiên ở trên tầng cao nhất, vườn hoa này hoàn toàn theo phong cách châu Âu, những khóm hoa tươi tắn rực rỡ sắc màu được cắt tỉa rất đẹp mắt.
An Ninh đang ngồi một mình phía trong, ăn mặc khá thoải mái với áo ngủ trắng tinh, tóc vừa mới gội, vẫn còn được giữ bằng băng đô. Thế nhưng gương mặt lại được trang điểm kỹ lưỡng.
Chị ta chậm rãi dùng điểm tâm sáng, thấy Nam Kiều đi tới bèn giơ tay gọi: “Qua đây ngồi đi”.
Nam Kiều không hề khách sáo ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh chị ta. Nhân viên phục vụ mặc áo đuôi tôm mang thực đơn tới, Nam Kiều lắc đầu, chỉ gọi một ly nước muối ấm.
Ánh mắt An Ninh chầm chậm lướt trên mặt Nam Kiều.
“Cô Nam đi du học nước ngoài mấy năm?”.
“Một vài năm”.
“Học kỹ thuật à?”.
“Vâng”.
An Ninh hỏi rất từ tốn, Nam Kiều bình thản uống nước muối ấm, cũng từ tốn trả lời.
“Vậy chắc cô Nam không hiểu biết nhiều về lịch sử Trung Quốc”.
“Quả là không hiểu lắm”.
An Ninh ung dung cười: “Cô Nam biết Quắc Quốc phu nhân không?”
“Không”.
An Ninh vặn một bông hoa rực rỡ trong bình hoa, nói: “Quắc Quốc phu nhân là chị Dương quý phi. Bà ta cậy mình xinh đẹp, lần nào gặp Đường Minh Hoàng cũng không trang điểm. Vì thế, câu nói ‘không phấn son lên triều gặp nhiều thiên tử’ ra đời. Loại phụ nữ như Quắc Quốc phu nhân này…”.
An Ninh cười quyến rũ, nhìn Nam Kiều: “… Thật là đáng ghét”.
Nam Kiều khẽ cau mày: “”Tôi không hiểu chị nói gì lắm”.
An Ninh đột nhiên nghiêng người, nhắm mắt ngửi ngửi người cô rồi lại mở mắt ra: “Người vẫn đầy mùi của cậu ta”.
Nam Kiều nhăn mày.
An Ninh vuốt chuỗi tràng hạt trên cổ tay, nói: “Mới sáng sớm, mặt trời vừa lên, cô đã tới chỗ tôi uống trà, xem ra Thời Việt đêm qua kém hơn trước rất nhiều”.
Nam Kiều lạnh lùng ngồi yên, không nói gì.
An Ninh lại tiếp: “Thời Việt rất biết hầu hạ phụ nữ”. Chị ta nhìn đồng hồ đặt bên cạnh, “Từ tối qua đến giờ, hai người ở bên nhau năm, sáu tiếng đồng hồ phải không”.
Chị ta dựa vào thành ghế, cao ngao xoay tràng hạt, “Trong lòng cô có khúc mắc, làm chuyện đó sao vui vẻ được”.
Nam Kiều không nói nhiều với chị ta, lấy ra chìa khóa chiếc Maybach, đặt lên mặt bàn thủy tinh, đẩy về phía An Ninh.
An Ninh liếc nhìn một cái, cười dịu dàng: “Ồ? Sao cậu ta không tự tới trả?”.
Nam Kiều lạnh nhạt đáp: “Anh ấy vứt đi”.
An Ninh cười nhạt.
Nam Kiều nói: “Bây giờ anh ấy đang ở bên tôi”.
An Ninh kéo chiếc băng đô trên đầu xuống, lắc lắc đầu, mái tóc đen hơi ẩm xõa xuống vai, trông vô cùng mặn mà quyến rũ. Chị ta tỏ vẻ vô tội: “Hừm, cố vấn đề gì ư? Tôi cũng không bận tâm chơi ba người, dù sao có thêm mấy người nữa thì cậu ta cũng ứng phó được, đúng không?”.
Nam Kiều lạnh lùng nhìn chị ta.
An Ninh lại cười yểu điệu mà đắc ý, áp sát Nam Kiều nói: “Cô Nam à, tôi thật không hiểu cô. Cô có tài có sắc, có quyền có thế, tại sao lại tranh giành một thằng đàn ông thấp hèn với tôi, làm thế khác nào tự hạ thấp mình?”.
Nam Kiều lạnh nhạt đáp: “Tôi không tranh với chị, chị không xứng để tranh với tôi”
“Ha!”. An Ninh cười nghe rất chói tai.
Nam Kiều nói: “Chị coi anh ấy là đồ chơi, còn tôi coi anh ấy là người yêu. Tôi không thấy anh ấy thấp hèn, chỉ cảm thấy chị đáng thương. Chị giẫm đạp đàn ông dưới chân, cả đời này cũng không tìm được một người đàn ông thật lòng tôn trọng chị”.
An Ninh giận dữ quát lên: “Tôi cần sao?”.
Nam Kiều lạnh lùng nhìn chị ta một cái: “Vậy chị trang điểm làm gì”.
An Ninh vừa định nổi điên thì chợt nhận ra cảm xúc của mình lại bị một cô gái trẻ dẫn dắt, thế là lại thả lỏng, cười nhạt: “Tôi đánh giá thấp cô quá. Tôi nói cho cô biết, cô Nam, cô cũng là một người phụ nữ rất mạnh mẽ, đừng để đàn ông dắt mũi. Đàn ông thì chơi bời chút là được rồi, nếu coi trọng quá là thua đấy”.
Nam Kiều lạnh nhạt nói: “Tôi và anh ấy hoàn toàn bình đẳng, độc lập với nhau. Anh ấy không điều khiển được tôi, tôi cũng tôn trọng mọi việc của anh ấy”.
Cô đứng dậy, nói với với An Ninh: “Chị đã biết rõ lý do tôi đến đây rồi. Nếu chị thực sự thấy tôi ngứa mắt, thì cứ tấn công tôi. Nếu còn giở trò mèo như lần trước, kéo Thời Việt vào chuyện này thì thật là mất phong độ của chị An quá”.
Nói xong, cô thản nhiên bỏ đi.
An Ninh ngồi một mình giữa những khóm hoa, móng tay đỏ rực kẹp hạt trầm hương tròn bóng bẩy, đột nhiên khẽ cười một tiếng đầy vẻ sâu xa.
Nam Kiều vội vàng bắt taxi về nhà. Đến nơi, cô xem giờ, mới một tiếng đồng hồ, bây giờ bà bảy giờ. Chắc Thời Việt không dậy sớm vậy đâu, cô nghĩ, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng vừa ra khỏi cửa thang máy tầng mười sáu, cô chợt nhìn thấy một người đứng dựa tường bên cạnh cây trầu bà ở cửa.
Người này mặc áo phông trắng, quần soóc, đi dép xỏ ngón, chẳng phải chính là Thời Việt đó sao? Tối qua quần áo anh đã giặt hết, bây giờ vẫn còn chưa khô, không ngờ anh lại ăn mặc thế này ra ngoài, lại còn bị khóa ở ngoài cửa. Sắc mặt anh hơi sầm xuống, màu mắt khá nhạt, khiến người ta có cảm giác sâu xa khó đoán.
Nam Kiều hỏi anh: “Anh ra ngoài làm gì?”
Thời Việt đáp: “Tỉnh dậy không thấy em đâu, anh ra tìm một vòng trong tiểu khu cũng không thấy, nghĩ em không có di động, anh đành quay về đợi”.
Nam Kiều hơi hối lỗi nhưng vẫn bình tỉnh nói: “Ôn Địch đột nhiên tìm em có việc, em đến công ty một chuyến, muốn để anh ngủ thêm nên không nói với anh”.
Đây là lần đầu cô nói dối, nhìn đôi mắt đen của anh chăm chú nhìn mình, cô bất giác thấy chột dạ, lại giải thích thêm: “Ôn Địch sống theo giờ bên Mỹ”.
Thời Việt đáp: “Ừ”
“Anh giận à?”.
Thời Việt nhìn cô một cái, “Làm gì có”.
Nam Kiều có cảm giác Thời Việt hơi khác thường nhưng lại không rõ khác thường chỗ nào. Hai người cùng mở cửa ra, cô chợt ngửi thấy trên người anh có mùi thuốc lá nhàn nhạt.
Nam Kiều hỏi: “Anh lại hút thuốc à?”.
Thời Việt gật đầu.
“Hút ít thôi. Anh vốn đã lớn hơn em mấy tuổi rồi”.
Thời Việt bỗng quay sang nhìn cô, mỉm cười nói: “Chẳng lẽ em muốn sống với anh đến bảy, tám mươi tuổi thật à?”
Nam Kiều im lặng một lúc, ấn ngón vô danh bên tay trái lên khóa vân tay, ngẩng đầu thảnnhiên nói: “Nếu anh đồng ý”.
Ánh mắt Thời Việt sâu thẳm, đột nhiên anh mím chặt môi lại.
Cửa mở, Nam Kiều khởi động thiết bị khóa vân tay, hỏi: “Anh muốn dùng ngón nào?”
Thời Việt mỉm cười: “Em muốn cho anh ra vào tùy ý à?”.
Nam Kiều hỏi lại: “Chẳng lẽ không nên làm vậy sao?”.
Thời Việt cười khẽ: “Thế thì anh thực sự nên chuyển đến…”. Môi anh cọ cọ lên đỉnh đầu cô, thì thầm : “Sống chung với em như vợ chồng”.
Tim Nam Kiều khẽ run lên, cô chưa từng sống chung sao? Không, cô đã sống chung với Châu Nhiên mấy năm, nhưng tại sao cảm giác khi nghe Thời Việt nói câu này lại khác hẳn, đầy hàm ý, khiến cô động lòng?
Sống như vợ chồng…
Trong mấy năm sống cùng Châu Nhiên, cô chưa khi nào có khái niệm kết hôn. Cô luôn cảm thấy có kết hôn hay không cũng không có gì khác biệt. Chẳng qua chỉ là một tờ giấy hôn thú, chịu sự ràng buộc của pháp luật mà thôi, cuộc sống hai người hoàn toàn không thay đổi vì hôn nhân.
Nhưng lần này dường như khác hẳn.
Thời Việt hỏi: “Sao em lại dùng ngón vô danh bên tay trái?”
Nam Kiều bình thản giải thích: “Vì ngón vô danh chỉ sự kiên trinh”.
Thời Việt bèn dùng ngón vô danh bên tay phải ấn lên đó, để khóa thông minh lấy vân tay của mình.
Lúc lấy vân tay, chiếc máy quét hết vòng này đến vòng khác, nhận biết vân tay của anh, phát ra tiếng “xoẹt xoẹt” rất khẽ. Thời Việt ngoảnh đầu nhìn Nam Kiều, vừa lúc Nam Kiều cũng quay sang nhìn anh. Khi mắt họ gặp nhau, trong lòng cũng cảm thấy bình yên theo tiếng “xoẹt xoẹt” đó, dường như hai dấu vân tay lồng khít vào nhau, hai tâm hồn kết nối với nhau, chỉ trong chớp mắt đã nhìn được vào lòng đối phương.
Nam Kiều đi vào nhà, Thời Việt đột nhiên ôm lấy cô từ phía sau, áp sát vào cổ cô nói: “Đã đến công ty rồi thì có phải hôm nay em không cần đi nữa không?,
“…”.
Nam Kiều không ngờ Thời Việt sẽ hỏi như vậy. Cô không muốn lời nói dối bị lộ, đành phải gật đầu: “Ừ”.
Thời Việt cúi đầu sau gáy cô cười khe khẽ, ngửi mùi trên cơ thể cô, tóc cô. Anh hạ giọng hỏi: “Tai sao lại yêu anh như thế?”.
Nam Kiều sững ra: “Có sao?”.
Thời Việt cười, đôi tay chầm chậm vuốt ve vùng ngực và bụng mềm mại của cô, chân cô … gây rối khắp nơi.
Nam Kiều giữ lấy tay anh, phản đối một cách yếu ớt: “ Thời Việt!”.
Nhưng anh khàn giọng nói sau lưng cô: “Anh muốn em”.
“…”.
“Ngay bây giờ”.
Nam Kiều mụ mị nằm sấp trên tấm đệm bừa bộn, những ngón tay thọc sâu vào gối. Anh dán sát bên tai cô, nói từ phía sau:
“”Hôm nay chúng ta có thể đi mua một cái giường…”.
“Anh muốn bên em đến bảy, tám mươi tuổi vẫn chưa đủ, anh muốn một cậu con trai tên là Tiểu Thụ, một cô con gái tên là Tiểu Diệp Tử…”.
Hôm đó, không biết vì sao anh nói rất nhiều, Nam Kiều sau đó gần như ngất xỉu, có câu nhớ được, có câu không nhớ lắm, nhưng trong giấc mơ của cô, tất cả đều nở thành hoa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.