Cây Lựu Ngọt Như Đường

Chương 41: 41% Độ Ngọt: Của Tôi! Ai Cũng Không Được! Tranh Với Tôi!!

Nam Hề Xuyên

13/05/2021

Trì Nghiên thấy ánh mắt của Mạnh Hành Du đã không còn tiêu cự nữa, cơ bản có thể kết luận người này sốt đến mơ hồ rồi.

Nhưng mà chưa từng thấy người sốt mơ hồ mà sức lực còn lớn như thế.

Trì Nghiên định rút tay của mình ra nhưng không được, Mạnh Hành Du ngược lại càng dán chặt hơn nữa, sau một lát lại ghét nóng, còn mở miệng yêu cầu: “Nóng……Nóng……Đổi……Đổi mu bàn tay khác.”

Làn da của cô nhóc này vô cùng mịn màng, lòng bàn tay cũng có thể cảm nhận được sự mềm mịn tinh tế, bây giờ đang phát sốt, khuôn mặt bừng tản ra hơi nóng, đốt lòng bàn tay mu bàn tay của Trì Nghiên nóng lên, làm trong lòng cũng ngứa theo, có loại cảm giác không thể nói là tốt cũng không thể gọi là xấu.

Rất vi diệu.

Giờ giữa tiết có không ít người đi qua đi lại ở cửa phòng học, đang lúc Trì Nghiên lâm vào thế lưỡng lự thì thấy Sở Tư Dao đi tới, nên nhanh chóng gọi cô ấy lại, “Sở Tư Dao, cậu lại đây.”

Sở Tư Dao quay đầu thấy tư thế của hai người thì há miệng thở dốc, biểu tình đầy ái muội: “Lớp trưởng, hai cậu đây là…….Thôi, hai cậu cứ tiếp tục, tớ cái gì cũng chưa thấy.”

Ánh mắt của Trì Nghiên cứng lại, cố hết sức rút tay của bản thân ra, Mạnh Hành Du không có gì để hạ nhiệt trên mặt liền bất mãn chề môi, cũng không tuỳ hứng nữa mà chỉ xoay người dán trên vách tường gạch men sứ, si ngốc cười: “Thoải……thoải mái quá, thật……thoải mái.”

“……”

Trì Nghiên dở khóc dở cười.

Mạnh Hành Du đựa vào gạch men sứ bất động, ngồi cũng không yên, cái mông từng chút từng chút dịch ra khỏi quỹ đạo ghế, Trì Nghiên thấy cô sắp ngồi ngã trên mặt đất thì liền phản ứng cực nhanh dung khuỷ tay chống lại bả vai của cô, dùng sức đẩy người trở lại, nhân tiện còn đá ghế của mình ra rồi đứng dựa vào ghế bên cạnh cô, cho dù cô cứ cọ qua cọ lại thì cũng không té ngã xuống được.

Trì Nghiên thấy bộ dáng không đúng mực của cô, có lẽ sốt không nhẹ, lắc tay, áp xuống cảm giác vi diệu trong lòng kia rồi quay đầu nói với Sở Tư Dao: “Mạnh Hành Du bị sốt rồi, cậu đưa cậu ấy đến phòng y tế xem.”

Sở Tư Dao nhìn khuôn mặt nhỏ hồng của Mạnh Hành Du, không còn tâm tư lo chuyện tầm phào nữa, đưa đầu qua chạm trán mình vào trán cô, bị nóng đến co rụt người lại, nhăn mày rồi vỗ nhẹ mặt của Mạnh Hành Du: “Du Du à, cậu lên đây, chúng ta đi phòng y tế.”

Mạnh Hành Du không kiên nhẫn hất văng cánh tay của Sở Tư Dao, vẫn dán người lên gạch men sứ không động đậy, “Không……Không đi……Nóng…..Nóng quá.”

Tiếng chuông vào lớp vang lên, một mình Sở Tư Dao không trị được Mạnh Hành Du, cô ấy nhìn Trì Nghiên, khó xử nói: “Làm sao bây giờ đây?”

Trì Nghiên nhanh chóng quyết định: “Cậu trông chừng cậu ấy, tôi đi tìm Cần ca.”

“Được.” Sở Tư Dao thấy Mạnh Hành Du ngày càng không an phận, trực tiếp nằm xuống trên hai cái ghế, bèn ngồi xổm xuống dùng tay nâng đầu cô lên sợ cô bị đụng, ngẩng đầu thúc giục: “Cậu nhanh lên.”

Trì Nghiên xoay người chạy đi, suýt nữa thì đâm sầm vào người của Hoắc Tu Lệ đi vào, may mà người sau né nhanh.

Hoắc Tu Lệ thấy Trì Nghiên chạy trốn như cơn gió, nhìn theo bóng dáng anh mà rống: “Thái Tử, cậu đi đâu thế———!”

Trì Nghiên không rảnh trả lời, càng chạy càng xa.

Hoắc Tu Lệ không hiểu ra sao, đi vào phòng học thì thấy Mạnh Hành Du nằm thẳng cẳng trên ghế, cười hỏi: “Hai người trình diễn nghệ thuật gì thế?”

Sở Tư Dao trừng mắt liếc nhìn cậu ta một cái, “Cậu ấy lên cơn sốt rồi mà cậu còn chế giễu nữa, đúng là không có đạo đức gì hết.”

“Lên cơn sốt?” Hoắc Tu Lệ nhìn bộ dáng hồ đồ của Mạnh Hành Du, nửa tin nửa ngờ, “Tôi còn tưởng rằng cậu ấy uống say, cái tạo hình gì thế này.”

“Cậu tránh ra đi.”

Sở Tư Dao còn muốn chửi thêm hai câu thì thấy Trì Nghiên và Hạ Cần đi tới, cũng không rảnh lo chuyện khác, nói với Hạ Cần: “Cần ca, cậu ấy sốt đến mơ hồ rồi ạ.”

Tiết này là tiết Toán, Hạ Cần không có khả năng bỏ lớp học mấy chục người mà rời đi như vậy, nhưng Mạnh Hành Du sốt cao như vậy, thầy ấy nghĩ một lát rồi nói với Trì Nghiên: “Vậy đi, em và Sở Tư Dao đưa em ấy tới phòng y tế đi, xem bác sĩ nói thế nào, có tình huống gì thì gọi cho thầy.”

“Vâng.” Trì Nghiên đồng ý.

Sở Tư Dao và Trì Nghiên mất nửa ngày cũng không nâng Mạnh Hành Du dậy được, cô mềm như là bãi bùn vậy, hoàn toàn không có trọng tâm, cuối cùng Hạ Cần không nhìn nổi bọn họ cứ vật lộn như vậy, bèn nói: “Trì Nghiên, em cõng em ấy đi, đừng có chậm trễ nữa.”

Trước mắt cũng không còn cách khác, Trì Nghiên khom lưng ngồi xổm xuống, Sở Tư Dao ở phía sau giúp một tay đỡ Mạnh Hành Du nằm bò lên lưng Trì Nghiên, lại lấy áo len khoác lên lưng cho cô, sợ cô không sử dụng lực được mà ngã xuống, nên Sở Tư Dao đè lại lưng của cô, nói với Trì Nghiên: “Được rồi, đi thôi.”

Một ttiếng trống là tinh thần Trì Nghiên hăng hái thêm, nâng hai chân của Mạnh Hành Du lên đi ra ngoài, anh đi rất nhanh, Mạnh Hành Du nằm trên lưng anh lúc lắc, tính tình lại bắt đầu ương bướng, cứ luôn kêu nóng, giãy giụa một hai đòi đi xuống.

Sở Tư Dao ở phía sau đè không nổi nữa, mới đi ra khu dạy học, Trì Nghiên chỉ có thể tạm thời dừng lại, ngày mùa đông mà bị Mạnh Hành Du lăn qua lộn lại làm cả người đầy mồ hôi, ngực trên dưới phập phồng, tóc rớt xuống cái trán, vừa bực mình vừa bất đắc dĩ.

Trì Nghiên cắn răng, cố gắng khắc chế tính tình của mình, sau đó nghiêng đầu gằn từng chữ nói với người trên lưng, “Mạnh Hành Du, cậu lại động đậy nữa thì tôi ném cậu vào trong hồ cho cá ăn đấy.”

Mạnh Hành Du tựa hồ nghe hiểu một tí, cũng an phận không ít, Trì Nghiên nhanh chóng đẩy người sắp ngã xuống lên trên tí, nâng bước tiếp tục đi về phía trước, còn chưa được 300m thì Mạnh Hành Du không biết chạm phải cơ quan gì mà đột nhiên thu hoạch được một sức mạnh thần thánh, đôi tay gắt gao từ sau siết chặt lấy cổ của Trì Nghiên, làm anh đột nhiên ho khan hai tiếng, thiếu chút nữa tắt thở luôn.

Mạnh Hành Du cọ gương mặt mình lên cổ của Trì Nghiên, làm từ đầu đến chân của anh tê rần, còn chưa kịp làm ra phản ứng gì hay nói cái gì thì chỉ nghe Mạnh Hành Du quỷ quyệt cười một tiếng, sau đó là một cơn đau xuyên thấu tim.

Sở Tư Dao đứng ở phía sau cũng bị hoảng sợ, không dự đoán được là Mạnh Hành Du sẽ há miệng muốn Trì Nghiên, cô ấy sốt ruột muốn chết, vỗ mặt của Mạnh Hành Du, “Du Du à, cậu đừng cắn cậu ấy nữa. Mau nhả ra, đầu óc cậu bị chạm mạch rồi hả!”

Ước chừng qua nửa phút, Mạnh Hành Du nhả miệng ra, chưa đã thèm mà còn liếm môi, rống lên: “Của tôi! Ai cũng không được! Tranh với tôi!”

Sở Tư Dao: “……”

Trì Nghiên: “……”

Hoá ra xem anh là đồ ăn trong mâm à.

Cái cổ của Trì Nghiên đau nóng rát, lỗ tai cũng bị cô hét sắp điếc luôn, Mạnh Hành Du phát sốt cũng giống như người điên vậy, ai cũng không biết giây tiếp theo cô sẽ làm ra hành động gì.

Khu dạy học cách phòng y tế không xa, Trì Nghiên quay đầu nói với Sở Tư Dao: “Tôi đưa cậu ấy qua trước.”

Sở Tư Dao còn muốn hỏi vì sao lại muốn trước sau, nhưng lời chưa miệng thì Trì Nghiên đã cõng Mạnh Hành Du rời đi như cung tên bắn ra ngoài, cô ấy căn bản không đuổi kịp.

Trì Nghiên chạy một mạch đến cửa phòng y tế, không có tay gõ cửa nên trực tiếp đi vào, thấy có bác sĩ ở, bèn thở hổn hển nói: “Bác sĩ, cậu ấy bị sốt, cô nhanh xem thế nào.”

Bác sĩ bỏ điện thoại xuống đứng lên, giúp Trì Nghiên đỡ Mạnh Hành Du lên ghế ngồi, duỗi tay chạm vào cái trán của cô, “Nóng dữ vậy.”

Trì Nghiên không rảnh lo dấu răng trên cổ vừa bị Mạnh Hành Du cắn, lấy điện thoại ra, chuẩn bị tuỳ thời gọi cho Hạ Cần: “Muốn đưa đến bệnh viện không?”

Bác sĩ kéo ngăn tủ bên cạnh lấy nhiệt kế ra, đặt lên trán của Mạnh Hành Du.

39.2 độ.

Gần đây có không ít học sinh bị cảm lạnh, trong nhà với ngoài đường một lạnh một nóng, bác sĩ thấy nhiều nên cũng không trách, vẫn xử lý theo trình tự bình thường: “Trước sẽ chích một mũi giảm sốt rồi quan sát một lát, nếu vẫn không giảm thì đưa tới bệnh viện.”

Bác sĩ trước tiên viết đơn, thuốc không có sẵn ở phòng y tế, nên bà phải đến kho hàng lấy, trước khi đi thì quay đầu nói với Trì Nghiên: “Em xem bạn ấy, cô đi một lát sẽ về.”

“Vâng.” Trì Nghiên nói.

Phòng y tế bật máy sưởi, Mạnh Hành Du mặc áo lông nóng đến đổ mồ hôi, giơ tay kéo xuống ném sang bên cạnh, ngửi được mùi thuốc sát trùng trong không khí liền kháng cực nhíu mày, “Đây là đâu?”



Trì Nghiên nhặt áo lông của cô lên, phủi lớp bụi đi rồi đặt lên cái ghế trống, nhàn nhạt trả lời: “Phòng y tế, cậu bị sốt cần phải chích, ngồi yên đừng có nhúc nhích.”

Vừa nghe đến chữ chích thì Mạnh Hành Du lập tức nổi nóng rồi bật dậy, nhưng toàn thân vô lực lại ngã lại trên ghế, cái ót đập trúng vách tường phía sau, một tiếng ầm vang lên, đau đến làm cô muốn chảy nước mắt.

Mạnh Hành Du ôm cái ót, toàn thân không có sức lực gì chỉ còn cách chơi trò lưu manh: “Tôi không chích, tôi có chết cũng không chích.”

Kiên nhẫn của Trì Nghiên không còn thừa bao nhiêu, không thèm phản ứng cô, đứng dựa tường nghỉ ngơi, bàn tay chạm vào chỗ vừa bị Mạnh Hành Du cắn, nhìn thử thì còn có tí máu bầm nữa.

Cô nhóc này một nửa chắc thuộc loài chó rồi, răng gì mà tốt thế không biết.

Mạnh Hành Du nóng đến hồ đồ, nhưng vẫn nhớ rõ chính mình làm cái gì.

Cô lén liếc nhìn Trì Nghiên, ánh sáng ngoài cửa chiếu lên người anh, hình dáng thon gầy không gì ngăn trở được phủ lên một tầng màu vàng, nửa sáng nửa tối, mày hơi nhăn lại, cổ thì căng chặt cứng ngắt, rất chi là không vui.

Thôi.

Vẫn nên tiếp tục giả ngu vậy.

Đều nói bệnh đến như núi ngã, Mạnh Hành Du không giống người bình thường lắm, tố chất thân thể cô rất tốt, số lần bị bệnh từ nhỏ đến lớn có thể đếm được trên đầu ngón tay, nhưng mỗi lần bị bệnh lại có thêm can đảm, nói hết những gì ngày thường không dám nói ra, ngay cả chuyện không dám làm cũng làm nốt luôn.

Cô nhớ rõ mẹ Mạnh từng nói qua, lúc tiểu học có lần cô phát sốt, có một lần chủ nhiệm cũ lớp kia phê bình cô, nhằm vào cô đủ thứ, ngày thường cô chỉ có thể nhẫn nhịn, nhưng sau khi phát sốt thì không giống thế, cô ở lớp học giả ngây giả ngô mắng to chủ nhiệm một trận.

Làm chủ nhiệm lớp tức giận muốn chết.

Nhưng cố tình lại không thể quở trách, bởi vì cô bị bệnh, cô phát sốt.

Cũng không ai đi bắt lỗi một bệnh nhân cả.

Từ lần đó về sau, Mạnh Hành Du liền cảm thấy, sốt là một chuyện làm tăng thêm can đảm.

Người khác đều dựa vào cồn, cô uống không say, chỉ có lúc phát sốt mới làm cô mơ hồ một lát, chỉ là số lần cô bị bệnh quá ít.

Bây giờ cô có cái gì mà không dám làm chứ.

Chuyện cô không dám làm là đứng bên cạnh người kia.

Mạnh Hành Du dựa vào lưng ghế, híp mắt lại.

Hành lang không có ai, phòng y tế cũng không có ai, nơi này chỉ có cô và Trì Nghiên.

Cô còn đang phát sốt.

Đầu óc cô mơ hồ không thanh tỉnh, cuối cùng chỉ còn sót lại lý trí đang suy nghĩ làm chuyện không lý trí thế nào.

Mạnh Hành Du cảm thấy trạng thái gào thét xa cách của mình chỉ thiếu một tí mùi cồn nữa thôi.

Mặc kệ.

Bất cứ giá nào thì thế nào.

Tim của Mạnh Hành Du chùng xuống, cô ho khan hai tiếng, hơi thở yếu ớt mở miệng: “Cậu……Cậu lại đây một tí…….”

Trì Nghiên còn đang khó chịu vì cái dấu răng kia, vừa nghe thấy giọng nói của Mạnh Hành Du thì càng bực, cụp mắt liếc nhìn cô một cái rồi mở miệng nói: “Lại làm sao vậy?”

Mạnh Hành Du tiếp tục với cái kỹ năng diễn cục súc của mình: “Tôi không nghe rõ cậu nói…….Cậu lại đây……Tới gần tí…….”

Khuôn mặt Mạnh Hành Du nóng đến đỏ bừng, có thể so với nắng chiều tà, lúc nói chuyện tựa hồ cũng đầy hơi nóng, Trì Nghiên mềm lòng, cuối cùng không so đo với bệnh nhân nữa, đi qua rồi cúi người xuống, lặp lại lần nữa: “Làm sao vậy?”

“Tôi……Tôi khó chịu……Cậu đỡ tôi……Lên nằm đi……..” Mạnh Hành Du chống tay vịn đứng lên, thuận thế ôm lấy cổ của Trì Nghiên kéo xuống, sau đó nhắm mắt chồm lại gần, vị trí có hơi lệch nên chỉ hôn đến khoé môi, còn phần lớn đều dán lên bên phải gương mặt.

Đôi môi ấm áp, gương mặt lạnh lẽo bị gió đông bên ngoài thổi qua, hai cực nóng lạnh làm Trì Nghiên cứng đờ tại chỗ.

Kinh ngạc, không biết phải làm sao, mông lung.

Mạnh Hành Du đạt được mục đích, diễn cảm siêu hay mà dùng môi đảo qua gương mặt anh, lắc qua lắc lại không cẩn thận đụng trúng hiện trường, vẻ mặt cô vô tội nhìn Trì Nghiên, qua vài giây, vui vẻ tự nhiên hô lớn, “Bố ơi!!! Sao bố lại tới thế! Đến đây!”

“…….”

Trong vài giây, cảm xúc của Trì Nghiên như đi qua một chuyến tàu lượn, cùng với âm thanh bố bố thân thiết của Mạnh Hành Du, ngã xuống đất, đập cái kỳ vọng đến nát nhừ, chỉ để lại cho anh một bụng lửa giận.

Môi Trì Nghiên mím lại thành một đường thẳng, đáy mắt không tí gợn sóng, bình tĩnh đến doạ người.

Trong lòng Mạnh Hành Du chột da, bị anh nhìn đến nỗi suýt nữa xin lỗi mà nói thật lòng, giây tiếp theo cô bị xách lên, sau khi phản ứng lại thì đã bị Trì Nghiên ném thẳng lên giường bệnh.

Sắc mặt của Trì Nghiên xanh mét, xoay người đi ra cửa, anh đi cực nhanh, một người luôn chú trọng hình tượng thế mà ngay cả nếp gấp trên áo khoác cũng không duỗi tay vuốt lại.

Đi tới cửa, Trì Nghiên nhìn thấy sắc mặt phức tạp của Sở Tư Dao, muốn giải thích thế nhưng không có gì nói, môi mấp máy hai cái, cuối cùng chỉ để lại một câu “Cậu nhìn cậu ấy”, rồi đi xa.

Sở Tư Dao chậm chạp hiểu rõ gật đầu, đi vào phòng y tế đổ một ly nước cho Mạnh Hành Du rồi đưa cho cô, tưởng cô còn hồ đồ nên lẩm bẩm: “Người chồng cậu sắp theo đuổi chôn vùi trong lửa rồi, ai đời đi hôn người ta mà gọi bố chứ……”

Mạnh Hành Du cúi đầu uống nước, không trả lời.

Chột dạ và mừng như điên xen lẫn nhau, đầu óc còn choáng váng hơn so với vừa rồi.

Sở Tư Dao lắc đầu, quyết tâm đập tan cái cảnh vừa rồi trong bụng, “Nếu cậu biết hôm nay cậu làm gì thì không biết cậu có muốn nhảy sống kết liễu cuộc đời không?”

Sẽ không, cô hiện tại rõ ràng chết cũng không tiếc, Mạnh Hành Du nói ở trong lòng.

Sở Tư Dao tự trả lời vấn đề này, “Thôi tớ còn đừng nói với cậu, cái này quá tàn nhẫn.”

Có thể là do duyên cớ đã làm một chuyện lớn, Mạnh Hành Du luôn thấy kim tiêm là tránh còn không kịp, thế mà thấy bác sĩ cầm ống tiêm vào cũng không dao động, thậm chí còn cảm thấy lần sốt này không mệt tí nào.

Lợi nhuận quá lớn.

Bốn bỏ lên năm chính là nụ hôn đầu của Trì Nghiên rồi, không quan tâm có tình nguyện hay không, thì đều là của cô.

Chỉ có thể là của cô.

Ai cũng không đoạt được.

Mạnh Hành Du về nhà nghỉ ngơi mấy ngày, cả tuần này đều dành cho nghỉ ngơi, lúc quay lại đi học là một ngày thứ Hai, tuần tới chính là kỳ thi cuối kỳ. Một học kỳ nghe qua thì thấy dài, nhưng lúc đi đến cuối thì tựa hồ chỉ như trong chớp mắt.



Nhưng mà thời gian mấy ngày cũng không thể làm Trì Nghiên thư thả qua được.

Mạnh Hành Du vốn tượng rằng anh sẽ coi như bản thân bị bệnh mà không so đo, sẽ cũng giả ngu như cô, lại cứ ở chung như bình thường.

Nhưng mà không có.

Trì Nghiên đối với cô cực kỳ khách khí, mỗi ngày vẫn tiến hành hỏi đáp, ôn tập giảng bài cũng không giảm, chỉ là rất xa lạ, quan hệ hiện tại của hai người giống như bạn học bình thường, cũng không thể tính là bạn bè được.

Hai ngày trôi qua, Mạnh Hành Du cuối cùng cũng hiểu rồi, lúc này cô đã hoàn toàn đắc tội với Trì Nghiên rồi.

Cho dù cô là bệnh nhận, cho dù là cô “không cẩn thận”.

Anh vẫn tức giận.

Trì Nghiên chỉ lạnh nhạt, đối với chuyện “ngoài ý muốn” kia, một câu cũng không hỏi tới, giống như thật sự chưa từng có gì xảy ra, anh đã như vậy thì Mạnh Hành Du càng không tiện đề cập tới, một người lạnh nhạt, một người giả ngu.

Mắt thấy sắp tới cuối kỳ rồi, cứ lạnh nhạt cả một kỳ nghỉ đông thì chẳng lẽ nỗ lực cả học kỳ này của cô đều uổng phí?

Làm không tốt thì học kỳ sau ngay cả bạn bè cũng làm không được, trực tiếp bắt đầu từ số âm.

Lịch sử luôn là sự tương tự đáng ngạc nhiên.

Hơn nữa, học kỳ lại chia ban, cô học Lý còn Trì Nghiên học Văn, chung một lớp cả năm trời mà còn chưa tóm gọn được, nếu chia ban không cùng một lớp thì càng không thể tóm được, chỉ có thể càng đi càng xa, càng ngày càng xa lạ.

Mạnh Hành Du tuyệt đối không cho phép tình huống như vậy phát sinh.

Nghĩ trước ngó sau, tiết cuối cùng chiều thứ Tư, Mạnh Hành Du lấy hết can đảm gọi Trì Nghiên đang chuẩn bị ra ngoài ăn cơm lại, “Cậu chờ vài phút, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”

Một cái ánh mắt Trì Nghiêncũng chưa thèm cho cô, nhưng cũng không đi mà ngồi ở trên ghế dọn đồ đạc, chờ cô tiếp tục nói.

Mạnh Hành Du căng thẳng toát cả mồ hôi tay, cô cắn môi dưới, chân thành nói: “Tôi muốn xin lỗi cậu.”

Ánh mắt Trì Nghiên vẫn không thay đổi, giọng nói lãnh đạm: “Có cái gì hay mà xin lỗi?”

“Ngày đó tôi phát sốt nhưng không phải mất trí nhớ, tôi đều nhớ rõ.” Mạnh Hành Du gục đầu xuống, vô cùng đáng thương liếc mắt nhìn anh một cái, “Cậu đừng có nóng giận, đừng có so đo với tôi, được không?”

“Tôi so đo cái gì?” Trì Nghiên giương mắt nhìn cô, nhếch miệng: “Cậu không phải xem tôi như bố sao? Con gái ngoan.”

Mạnh Hành Du: “……”

Ai?

Mạnh Hành Du phản ứng lại, mở to hai mắt không thể tin tưởng: “Cậu là bởi vì tôi coi cậu là bố nên mới tức giận hả? Chứ không phải bởi vì tôi không cẩn thận hôn cậu sao?”

“……Đều không phải.”

Trì Nghiên không biết nói thế nào, chính anh cũng chưa suy nghĩ cẩn thận, nửa ngày cũng không tìm được từ ngữ thích hợp.

Cái này dừng trong mắt của Mạnh Hành Du lại là giấu đầu lòi đuôi, trong lòng cô mừng như điên, thấy không có ai, cô cũng không cố kỵ nữa mà nói thật lòng: “Kỳ thật, ngày đó tôi biết là cậu, tôi sợ cậu phát hiện là tôi giả vờ nên mới gọi cậu là bố.”

Trì Nghiên sửng sốt.

“Tôi chính là muốn hôn cậu tí thôi.” Mạnh Hành Du cười rộ lên, ánh mắt thẳng thắn thành khẩn, “Nhưng là hôn lệch, không tìm đúng góc độ.”

“…….”

“Tôi lên cấp hai thì đã không hôn bố tôi rồi, nếu tôi mà xem cậu như bố tôi thì tôi không đặt miệng xuống được đâu.”

“…….”

“Tôi thề là tôi chỉ muốn hôn cậu tí thôi, hoàn toàn không có ý khác.”

“……”

Hoàn toàn không có ý khác.

Rất tốt.

Cực kỳ tốt.

Trì Nghiên vốn dĩ bị hết tin tức này đến tin tức lớn khác đập đến đầu óc muốn say xe, cho đến khi nghe được nửa câu nói cuối cùng thì tựa như một chậu nước đá, giội thẳng từ đầu xuống chân.

Đời này cũng chưa từng tỉnh táo như vậy.

Trì Nghiên bỗng chốc đứng thẳng lên khỏi chỗ ngồi, ghế phát ra một tiếng ‘ầm’, trong phòng học trống trải nghe cực kỳ đột ngột.

Không khí dần lạnh xuống.

“Mạnh Hành Du, tôi không có tinh lực chơi cùng cậu thế đâu.”

Trì Nghiên cụp đầu, mái tóc rơi xuống đuôi lông mày tạo nên một cái bóng, ngay cả thanh âm cũng nghe nặng nề.

Lãnh đạm xa cách, còn toát ra một sự vô lực thất vọng.

Ý cười trên mặt Mạnh Hành Du cứng lại, chưa kịp thu hồi lại, hồi tưởng lại những gì mình vừa nói, thầm than không ổn trong lòng, thấy anh hiểu lầm quá mức nên định giải thích: “Tôi không có chơi với cậu, câu vừa nãy tôi nói không phải…….”

“Được rồi.”

Trong lòng Mạnh Hành Du sợ hãi, muốn nắm lấy tay áo của anh thì bị anh tránh đi.

Cô nắm vào khoảng không, tay treo lửng ở không trung, nửa vời, tựa như tâm tình hiện giờ của cô.

Trì Nghiên ngẩng đầu, cô lúc này mới phát hiện đáy mắt anh mang theo lửa giận không thể phát: “Từ giờ trở đi, cậu mà nói một chữ với tôi thì học kỳ sau tôi liền chuyển trường.”

“……”

Mạnh Hành Du khóc không ra nước mắt.

Thì ra quay lại trước khi giải phóng đơn giản như vậy.

Chỉ cần một nụ hôn thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cây Lựu Ngọt Như Đường

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook