Chương 14: Giảng hòa
Nhất Linh Cửu Lục
27/07/2024
Việc Trần Kỳ nhấn mạnh vào chữ “cậu” nghe giống như đang đâm chọc cô, cũng giống như một cái giũa không bén.
Tính cách của Hiểu Thanh không hề thay đổi, cũng chưa từng gặp may mắn, việc đợi một hai người tốt bụng đến kết bạn với cô thay vì tự mình chủ động cũng giống như đang nằm mơ giữa ban ngày.
“Một chút tớ cũng không mệt.” Hiểu Thanh trả lời cậu: “Cơ thể tớ khỏe mạnh, có tay có chân, có đầu có não, tớ cũng có cần làm ruộng hay mang vác nặng làm gì đâu.”
Trần Kỳ cười cô: “Cậu nghe hiểu những gì tớ vừa nói không?”
“Nghe hiểu.”
“Vậy là cậu giả ngốc à?”
“Cậu muốn nói sao thì nói, tóm lại tớ không mệt.”
“Tùy cậu.” Trần Kỳ bỏ qua sự cố chấp của cô: “Còn nữa, sau này hai ta là bạn cùng bàn, cậu có thể bớt nổi điên với tớ không?”
Hiểu Thanh yên lặng, cô “ừm” một tiếng: “Chỉ cần cậu không gây sự với tớ.”
“Được.” Trần Kỳ vẫn giữ nguyên nụ cười, khi cười đôi mắt cậu rất đẹp: “Cậu còn muốn ở đây bao lâu?”
“Không ở đây nữa.”
“Vậy đi thôi.” Cậu liếc nhìn bàn tay vẫn nắm chặt của cô.
Hai người nối tiếp nhau bước đi, bóng của họ chồng lên nhau trên mặt đất. Hiểu Thanh nhìn sau đầu cậu, đột nhiên nhận ra rằng qua năm mới, bọn họ sẽ mười sáu tuổi, hơn nữa không biết từ lúc nào mà Trần Kỳ đã cao hơn cô.
—
Kỳ thi khảo sát đầu năm diễn ra đúng như dự kiến, vốn tưởng chỉ để làm học sinh tập trung, kết quả là đề thi lại cực kỳ khó. Sau một hồi đau khổ, Vương Tư Tề dò la được tin tức từ lớp số 7: “Giáo viên nói muốn ra oai phủ đầu với chúng ta.”
Giáo viên chủ nhiệm lớp số 7 dạy Toán cho cả hai lớp số 7 và số 8, cũng là người duy nhất của trường cấp hai Vĩnh Hiền đạt được danh hiệu giáo viên dạy giỏi cấp thành phố mà vẫn chưa bị đào đi. Lần này thầy ấy phụ trách ra đề chính, bản đầu tiên của đề thi nghe đâu là để ra oai phủ đầu, ra đề càng ác hơn, nhưng lại bị các giáo viên khác cho rằng sẽ rất dễ gây ảnh hưởng đến biểu hiện ưu tú của các học sinh, vậy nên sau khi xóa rồi sửa thì ra được đề thi hiện tại, nhưng vẫn làm khó hơn nửa số học sinh.
So với sự ác liệt của đề thi Toán, các môn học khác cũng đã được nâng tầm. Vì vậy, ngay khi có kết quả, các thầy cô đều cười tít mắt trấn an rằng kỳ thi tuyển sinh cấp ba chắc chắn dễ hơn thế này, bốn tháng cuối cùng trọng tâm vẫn là nắm vững cơ bản.
Nền tảng của Hiểu Thanh không hề yếu, nhưng sau khi nhận được kết quả, tâm trạng của cô rơi xuống đáy tột cùng. Điểm thi Ngữ văn, tiếng Anh và Khoa học vẫn ổn, chỉ có điểm Toán, bình thường vẫn đủ điểm, nhưng khi đề khó hơn một chút, năng lực của cô sẽ giống như một miếng sủi cảo luộc bị thủng với phần nhân lộ ra ngoài.
Tiết tiếp theo là tiết sửa bài, chạy bộ giữa giờ của các lớp bị tạm hoãn do trời mưa, 25 phút hiếm có này được dùng để thư giãn. Diệp Ngọc Linh chạy đến chỗ Trần Kỳ kể khổ. Lần thi này cô ấy chỉ sai câu hỏi nhỏ thứ hai của một câu hỏi lớn: “Nối PC, góc CPE và góc ABO có bằng nhau không? Nếu có hãy tìm tọa độ điểm P, nếu không hãy giải thích nguyên nhân.”
Cô ấy đã giải được câu hỏi nhỏ đầu tiên, tìm được biểu thức parabol, mà P là một điểm thuộc parabol, vậy nên giả sử tọa độ của điểm P là (t,√5/2t+√5), dựa trên các điều kiện đã cho có thể tính được giá trị của t theo bốn trường hợp.
Diệp Ngọc Linh đã tính ra kết quả của ba trường hợp khi t ≤ -2, khi -2<t ≤ 0 và khi 0<t ≤ 2, chỉ trừ trường hợp cuối cùng là t > 2 vì không đủ thời gian, lòng cô ấy như lửa đốt mà nộp bài, cuối cùng vẫn mất hai điểm.
“Cách giải của tớ là đúng, chỉ thiếu một chút, thiếu một chút thôi.” Cô ấy tiếc nuối nói với Trần Kỳ: “Nếu không thì tớ cũng sẽ được điểm tuyệt đối như cậu.”
Trần Kỳ thản nhiên xoay bút: “Cũng có phải kỳ thi quan trọng gì đâu.”
“Bài làm của cậu đâu? Cho tớ xem thử.”
“Đúng rồi, bài làm của tớ đâu?” Trần Kỳ đứng dậy gọi Vương Tư Tề. Vương Tư Tề sớm đã mang bài làm của cậu cho người trong vòng bạn của cậu ta “chiêm ngưỡng”.
“Trả cho cậu, cậu không viết hết các bước giải ra, dù tớ có muốn cũng không xem hiểu được.” Vương Tư Tề lết qua bên kia: “Hoa khôi lớp, cho tớ mượn bài làm của cậu đi.”
“Cho cậu mượn làm gì, xíu nữa thầy cũng sửa bài mà.”
“Vậy cậu hỏi mượn Trần Kỳ làm gì?”
“Tớ thích vậy.”
Vương Tư Tề không dám giận hoa khôi lớp nên đã thúc cùi chỏ vào sau lưng Trần Kỳ. Trần Kỳ vặn eo né trái né phải, lúc đụng phải Triệu Hiểu Thanh, cậu lập tức giơ tay biểu thị mình vô tội: “Tớ không cố ý.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Diệp Ngọc Linh: “...”
Vương Tư Tề: “...”
“Có mất mặt không chứ?” Vương Tư Tề gật gù cái đầu của cậu ta: “Cậu ấy sẽ mắng cậu, đánh cậu hay ăn thịt cậu à? Trên bàn hai người cũng đâu có đường ranh giới.”
“Cậu hiểu cái rắm, đây gọi là tự giác.”
“Mới chỉ ngồi cùng bàn có mấy ngày mà cậu đã tự giác như vậy, thủ đoạn của ai đó cũng lợi hại ghê.” Vương Tư Tề cố tình kiếm chuyện: “Triệu Hiểu Thanh, tớ lỡ nói hơi lớn, cậu cứ xem như không nghe thấy nhé, không biết cậu thi được bao nhiêu điểm mà lợi hại như vậy.”
“Con người cậu có bệnh à? Phớt lờ không được, không phớt lờ cũng không được.” Hiểu Thanh lườm cậu ta, đứng dậy, dời ghế đi lấy nước nóng.
Trần Kỳ vô thức nghiêng người về trước bàn nhường lối đi cho cô.
Diệp Ngọc Linh nhìn động tác này của cậu lại cảm thấy tức giận vô cớ, đợi sau khi Hiểu Thanh rời đi, cô ấy ném tờ bài làm vào mặt cậu: “Cậu sợ cậu ấy như vậy mà còn muốn ngồi chung với cậu ấy, cậu có khuynh hướng tự ngược đãi bản thân à?”
Trần Kỳ chỉ cười.
Vương Tư Tề cũng ghét bỏ bộ dạng thiếu tiền đồ này của cậu: “Sao đột nhiên cậu lại cúi đầu nhẫn nhục thế? Đừng nói với tớ cậu đơn phương Triệu Hiểu Thanh nên một người nguyện đánh, một người nguyện chịu đấy nhé? Tớ thà tin rằng cậu bị cậu ta mê hoặc, không thì là đã bị cậu ta cho uống thuốc gì đó?”
Trần Kỳ đẩy cậu ta: “Có bệnh thì đi khám.”
“Hừm, còn nhất định không thừa nhận.”
“Đúng đó! Tớ cũng nghĩ là cậu ấy không chịu thừa nhận.” Vương Dĩnh không biết từ đâu chui ra nói, hôm đó rõ ràng cô ấy thấy cậu động tay động chân với Triệu Hiểu Thanh: “Sư phụ à, cậu có âm mưu đen tối gì đó đúng không?”
“Đầu cậu mới đen tối đó.” Trần Kỳ nhét bài thi của mình vào hộc bàn.
Vương Dĩnh bị cậu đuổi đi trước, Vương Tư Tề cũng không thể khiến cậu chột dạ. Diệp Ngọc Linh thật sự không hiểu nổi Trần Kỳ, ngày đó cậu đi ngang qua cô ấy, chọn làm bạn cùng bàn với Triệu Hiểu Thanh, khiến cô ấy nghẹn lời một lúc lâu. Lúc này, cô ấy lấy hết can đảm hỏi Trần Kỳ: “Cậu không phải là thật sự có ý với Triệu Hiểu Thanh chứ?”
Trần Kỳ khẽ cười: “Sao thế, cậu bị bọn họ lây rồi à?”
“Nếu cậu không có ý gì thì sao lại ngồi cùng bàn với cậu ấy mà không ngồi với tớ?”
Trần Kỳ hơi phiền, đổi có một cái ghế hư mà cứ xoắn xuýt tới lui: “Vậy theo cách nói của cậu, tớ ngồi cùng bàn với cậu là có ý với cậu à?”
Diệp Ngọc Linh đỏ mặt: “Dù sao thì tớ cảm thấy cậu đối xử đặc biệt với cậu ấy.”
Trần Kỳ không tiếp lời, Diệp Ngọc Linh còn muốn nói thêm nhưng Hiểu Thanh đã quay lại. Một số bạn cùng lớp nghe thấy cuộc nói chuyện của họ, lén nhìn một trong những nhân vật chính, Hiểu Thanh lại không để ý.
Ánh mắt Trần Kỳ dõi theo cô, người này đi đường cũng hết sức chăm chú, những ngón tay thon dài trắng nõn cầm một cái bình giữ nhiệt cũ, trông thanh tú và yếu ớt, khác hoàn toàn với dáng vẻ hung dữ của cô.
Cho đến khi Hiểu Thanh trở lại chỗ ngồi, cậu bỗng ngượng ngùng nhìn qua chỗ khác, cầm bình nước đứng dậy.
Hiểu Thanh ngăn cản: “Nước còn chưa nóng.”
“Vậy cậu rót xong còn uống được không?”
“Này là bình cuối cùng, tớ rót xong thì nước mới tăng lên 95 độ.”
Diệp Ngọc Linh nhìn Trần Kỳ, càng tức giận hơn, trước khi rời đi còn lấy cuốn bài tập trên bàn đập cậu một cái. Hiểu Thanh cũng bắt đầu nhìn Trần Kỳ, Trần Kỳ vô tội hỏi: “Trên mặt tớ có hoa sao?”
Hiểu Thanh luôn cảm thấy có chút tự ti khó hiểu trước mặt Diệp Ngọc Linh: “Câu hỏi nhỏ thứ hai tổng 8 điểm, bốn trường hợp mỗi trường hợp 2 điểm à?”
“Không thì sao?” Trần Kỳ nói: “Cậu làm mấy trường hợp?”
Bài thi của Hiểu Thanh được đặt dưới hộp bút đã lâu, lúc này xung quanh không có người, Trần Kỳ lấy ra xem thử, câu cuối cùng chỉ viết “Có điểm P sao cho góc CPE và góc ABO bằng nhau.”
“... Hết rồi?”
Đề thi lần này rất khó, Hiểu Thanh làm xong những câu trước, câu hỏi nhỏ cuối cùng không kịp suy nghĩ.
Trần Kỳ nhìn những câu trước, khung trả lời vẫn rất đông đúc, nhưng ít nhất so với trước đây đã tốt hơn rất nhiều. Hồi còn học lớp 8, cậu lỡ cười nhạo bài thi của cô. Khi cô giải phương trình 12X+8=32 đều sẽ viết thêm bước 12X=24 để được X=2. Mặc dù các bước làm bài rất quan trọng nhưng không cần phải viết ra giấy những bước có thể nhẩm được trong đầu, nếu không sẽ lãng phí thời gian. Để được điểm thì một xem các bước làm, hai xem đáp án, dù đáp án sai nhưng các bước làm đúng thì vẫn được xem xét có điểm.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Có dám xem của tớ không?” Trần Kỳ hỏi cô.
Hiểu Thanh biết bài làm của cậu rất được săn đón.
“Cho cậu xem cậu cũng không làm được.” Tờ bài làm của cậu vốn không dễ coi, nhưng vẫn xem được chỗ có điểm. Mỗi trường hợp tương ứng với vài phép tính phân tích đơn giản, bên cạnh còn vẽ hình minh họa cho thấy vị trí của điểm P cùng với vị trí hai góc bằng nhau theo yêu cầu.
“Đây đều là thói quen, Triệu Hiểu Thanh, làm bài thi nhiều như vậy hẳn cậu cũng biết không thể tránh được dạng bài toán phân tích, cậu có thể bỏ các bước làm bài rườm rà phía trước đi được không? Trình bày ngắn gọn, đều là đối thủ cũ rồi cậu còn sợ nó làm gì?”
Hiểu Thanh cảm thấy nếu như mình là giáo viên chấm bài, cô cũng sẽ thích loại bài thi vừa xem là hiểu này: “Tớ không có sợ, tớ chỉ là không đánh lại nó thôi.”
“Ồ, hiếm khi nghe cậu thừa nhận mình sợ.”
“...”
“Được rồi, lấy lại tinh thần nào, cho dù cậu nhận thua không làm nữa, bỏ toàn bộ câu hỏi nhỏ thì 120 điểm trừ 8 điểm, cậu vẫn còn 112 điểm, cũng không phải là cậu không thể lấy được.”
Triệu Hiểu Thanh nghe cậu nói bình thản như vậy: “Vậy cậu lấy thử xem.”
“Cậu xem cậu lại gấp rồi, không nghe vào những lời tớ nói? Cậu ghen tị với bộ não này của tớ, thật ra thì tớ cũng rất tự hào, nhưng bộ não không qua rèn luyện thì có dùng được không? Chuyện gì cũng cần có phương pháp, nhưng tiền đề là phải hiểu rõ. Hiểu cặn kẽ thì mới kê đơn đúng thuốc được. Trước giờ tớ đều không mang bài Ngữ văn của tớ đi so với cậu, còn cậu, thi không tốt lại chui đầu làm làm làm, cúi đầu hu hu hu, cái thái độ xấu này cũng giống như thói quen xấu, đều cần phải điều chỉnh cho tốt. Cậu cứ tin tớ mà làm theo lời tớ dạy, không tin thì xem như tớ đang thả rắm đi.”
Triệu Hiểu Thanh đương nhiên tin cậu, nhưng cậu không chỉ dạy cô một hai lần, vẫn không tiến bộ là do cô: “Lần này tớ lại làm sai đề tương tự, lần sau vẫn sai tiếp thôi.”
“Vậy cậu còn học thuộc những câu hỏi cậu làm sai làm cái gì? Cậu không hiểu, cũng không suy ngẫm, dù có học thuộc nhiều lần cũng chỉ là ghi nhớ một cách máy móc, mỗi ngày cậu đều dậy sớm về khuya, dành nhiều thời gian để làm cùng một chuyện, là có ích cho việc ghi nhớ của cậu hay cho điểm Toán?”
“Cho việc ghi nhớ.”
Trần Kỳ nói: “Vậy không phải được rồi sao, cậu nhớ hết được là khả năng của cậu, không giải được đề Toán cũng đừng trách não mình không tốt, bởi vì cậu không thật sự dành nhiều năng lượng hiệu quả cho chúng.”
Hiểu Thanh bị cậu nói đến nỗi thấy xấu hổ, nhưng những lời nói của cậu đã phá vỡ sự tự an ủi của cô. Nỗi sợ môn Toán của cô đã vượt qua sự tò mò về nó nên cô chưa từng đào sâu, chưa từng phản kháng, luôn bị nó không ngừng gây khó dễ.
“Trần Kỳ.”
“Sao nào?”
“Cậu từng gặp người nào giỏi Toán hơn cậu chưa?”
“Ở đâu cũng có.” Ở trường này, Trần Kỳ tự nhận là bất khả chiến bại, nhưng ra khỏi cổng trường có lẽ sẽ trực tiếp bị đánh gục: “Tớ có một người bạn đang học cấp hai ở Lan Thành, nhỏ hơn tớ một tuổi, tớ đều xem không hiểu những đề thi mà em ấy làm.”
“Em ấy rất thông minh à?”
“Thông minh.”
Trần Kỳ tưởng rằng cô sẽ hỏi “em ấy thông minh hơn cậu à?”, nhưng Hiểu Thanh chỉ nói một cách nghiêm túc: “Nếu như cậu được đi học trong thành phố thì chắc chắn cậu sẽ làm được những đề thi đó.”
“Đề cao tớ vậy sao?”
“Sự thật mà.” Hiểu Thanh chăm chú nhìn bài làm của cậu: “Cậu không hề thua kém ai hết.”
Trần Kỳ nghiêng đầu, thấy cô thản nhiên, không hề có chút ghen tị: “Triệu Hiểu Thanh.”
“Làm gì?”
“Lúc cậu không nổi nóng cũng giống một người bình thường lắm.”
“...” Hiểu Thanh trừng cậu: “Lúc cậu im mồm cũng vậy.”
Trần Kỳ mỉm cười, cầm lấy bình nước đứng dậy.
Bên ngoài mưa càng lúc càng to, bình nước của cậu đầy ắp, tâm trạng của cậu chắc cũng vậy.
Tính cách của Hiểu Thanh không hề thay đổi, cũng chưa từng gặp may mắn, việc đợi một hai người tốt bụng đến kết bạn với cô thay vì tự mình chủ động cũng giống như đang nằm mơ giữa ban ngày.
“Một chút tớ cũng không mệt.” Hiểu Thanh trả lời cậu: “Cơ thể tớ khỏe mạnh, có tay có chân, có đầu có não, tớ cũng có cần làm ruộng hay mang vác nặng làm gì đâu.”
Trần Kỳ cười cô: “Cậu nghe hiểu những gì tớ vừa nói không?”
“Nghe hiểu.”
“Vậy là cậu giả ngốc à?”
“Cậu muốn nói sao thì nói, tóm lại tớ không mệt.”
“Tùy cậu.” Trần Kỳ bỏ qua sự cố chấp của cô: “Còn nữa, sau này hai ta là bạn cùng bàn, cậu có thể bớt nổi điên với tớ không?”
Hiểu Thanh yên lặng, cô “ừm” một tiếng: “Chỉ cần cậu không gây sự với tớ.”
“Được.” Trần Kỳ vẫn giữ nguyên nụ cười, khi cười đôi mắt cậu rất đẹp: “Cậu còn muốn ở đây bao lâu?”
“Không ở đây nữa.”
“Vậy đi thôi.” Cậu liếc nhìn bàn tay vẫn nắm chặt của cô.
Hai người nối tiếp nhau bước đi, bóng của họ chồng lên nhau trên mặt đất. Hiểu Thanh nhìn sau đầu cậu, đột nhiên nhận ra rằng qua năm mới, bọn họ sẽ mười sáu tuổi, hơn nữa không biết từ lúc nào mà Trần Kỳ đã cao hơn cô.
—
Kỳ thi khảo sát đầu năm diễn ra đúng như dự kiến, vốn tưởng chỉ để làm học sinh tập trung, kết quả là đề thi lại cực kỳ khó. Sau một hồi đau khổ, Vương Tư Tề dò la được tin tức từ lớp số 7: “Giáo viên nói muốn ra oai phủ đầu với chúng ta.”
Giáo viên chủ nhiệm lớp số 7 dạy Toán cho cả hai lớp số 7 và số 8, cũng là người duy nhất của trường cấp hai Vĩnh Hiền đạt được danh hiệu giáo viên dạy giỏi cấp thành phố mà vẫn chưa bị đào đi. Lần này thầy ấy phụ trách ra đề chính, bản đầu tiên của đề thi nghe đâu là để ra oai phủ đầu, ra đề càng ác hơn, nhưng lại bị các giáo viên khác cho rằng sẽ rất dễ gây ảnh hưởng đến biểu hiện ưu tú của các học sinh, vậy nên sau khi xóa rồi sửa thì ra được đề thi hiện tại, nhưng vẫn làm khó hơn nửa số học sinh.
So với sự ác liệt của đề thi Toán, các môn học khác cũng đã được nâng tầm. Vì vậy, ngay khi có kết quả, các thầy cô đều cười tít mắt trấn an rằng kỳ thi tuyển sinh cấp ba chắc chắn dễ hơn thế này, bốn tháng cuối cùng trọng tâm vẫn là nắm vững cơ bản.
Nền tảng của Hiểu Thanh không hề yếu, nhưng sau khi nhận được kết quả, tâm trạng của cô rơi xuống đáy tột cùng. Điểm thi Ngữ văn, tiếng Anh và Khoa học vẫn ổn, chỉ có điểm Toán, bình thường vẫn đủ điểm, nhưng khi đề khó hơn một chút, năng lực của cô sẽ giống như một miếng sủi cảo luộc bị thủng với phần nhân lộ ra ngoài.
Tiết tiếp theo là tiết sửa bài, chạy bộ giữa giờ của các lớp bị tạm hoãn do trời mưa, 25 phút hiếm có này được dùng để thư giãn. Diệp Ngọc Linh chạy đến chỗ Trần Kỳ kể khổ. Lần thi này cô ấy chỉ sai câu hỏi nhỏ thứ hai của một câu hỏi lớn: “Nối PC, góc CPE và góc ABO có bằng nhau không? Nếu có hãy tìm tọa độ điểm P, nếu không hãy giải thích nguyên nhân.”
Cô ấy đã giải được câu hỏi nhỏ đầu tiên, tìm được biểu thức parabol, mà P là một điểm thuộc parabol, vậy nên giả sử tọa độ của điểm P là (t,√5/2t+√5), dựa trên các điều kiện đã cho có thể tính được giá trị của t theo bốn trường hợp.
Diệp Ngọc Linh đã tính ra kết quả của ba trường hợp khi t ≤ -2, khi -2<t ≤ 0 và khi 0<t ≤ 2, chỉ trừ trường hợp cuối cùng là t > 2 vì không đủ thời gian, lòng cô ấy như lửa đốt mà nộp bài, cuối cùng vẫn mất hai điểm.
“Cách giải của tớ là đúng, chỉ thiếu một chút, thiếu một chút thôi.” Cô ấy tiếc nuối nói với Trần Kỳ: “Nếu không thì tớ cũng sẽ được điểm tuyệt đối như cậu.”
Trần Kỳ thản nhiên xoay bút: “Cũng có phải kỳ thi quan trọng gì đâu.”
“Bài làm của cậu đâu? Cho tớ xem thử.”
“Đúng rồi, bài làm của tớ đâu?” Trần Kỳ đứng dậy gọi Vương Tư Tề. Vương Tư Tề sớm đã mang bài làm của cậu cho người trong vòng bạn của cậu ta “chiêm ngưỡng”.
“Trả cho cậu, cậu không viết hết các bước giải ra, dù tớ có muốn cũng không xem hiểu được.” Vương Tư Tề lết qua bên kia: “Hoa khôi lớp, cho tớ mượn bài làm của cậu đi.”
“Cho cậu mượn làm gì, xíu nữa thầy cũng sửa bài mà.”
“Vậy cậu hỏi mượn Trần Kỳ làm gì?”
“Tớ thích vậy.”
Vương Tư Tề không dám giận hoa khôi lớp nên đã thúc cùi chỏ vào sau lưng Trần Kỳ. Trần Kỳ vặn eo né trái né phải, lúc đụng phải Triệu Hiểu Thanh, cậu lập tức giơ tay biểu thị mình vô tội: “Tớ không cố ý.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Diệp Ngọc Linh: “...”
Vương Tư Tề: “...”
“Có mất mặt không chứ?” Vương Tư Tề gật gù cái đầu của cậu ta: “Cậu ấy sẽ mắng cậu, đánh cậu hay ăn thịt cậu à? Trên bàn hai người cũng đâu có đường ranh giới.”
“Cậu hiểu cái rắm, đây gọi là tự giác.”
“Mới chỉ ngồi cùng bàn có mấy ngày mà cậu đã tự giác như vậy, thủ đoạn của ai đó cũng lợi hại ghê.” Vương Tư Tề cố tình kiếm chuyện: “Triệu Hiểu Thanh, tớ lỡ nói hơi lớn, cậu cứ xem như không nghe thấy nhé, không biết cậu thi được bao nhiêu điểm mà lợi hại như vậy.”
“Con người cậu có bệnh à? Phớt lờ không được, không phớt lờ cũng không được.” Hiểu Thanh lườm cậu ta, đứng dậy, dời ghế đi lấy nước nóng.
Trần Kỳ vô thức nghiêng người về trước bàn nhường lối đi cho cô.
Diệp Ngọc Linh nhìn động tác này của cậu lại cảm thấy tức giận vô cớ, đợi sau khi Hiểu Thanh rời đi, cô ấy ném tờ bài làm vào mặt cậu: “Cậu sợ cậu ấy như vậy mà còn muốn ngồi chung với cậu ấy, cậu có khuynh hướng tự ngược đãi bản thân à?”
Trần Kỳ chỉ cười.
Vương Tư Tề cũng ghét bỏ bộ dạng thiếu tiền đồ này của cậu: “Sao đột nhiên cậu lại cúi đầu nhẫn nhục thế? Đừng nói với tớ cậu đơn phương Triệu Hiểu Thanh nên một người nguyện đánh, một người nguyện chịu đấy nhé? Tớ thà tin rằng cậu bị cậu ta mê hoặc, không thì là đã bị cậu ta cho uống thuốc gì đó?”
Trần Kỳ đẩy cậu ta: “Có bệnh thì đi khám.”
“Hừm, còn nhất định không thừa nhận.”
“Đúng đó! Tớ cũng nghĩ là cậu ấy không chịu thừa nhận.” Vương Dĩnh không biết từ đâu chui ra nói, hôm đó rõ ràng cô ấy thấy cậu động tay động chân với Triệu Hiểu Thanh: “Sư phụ à, cậu có âm mưu đen tối gì đó đúng không?”
“Đầu cậu mới đen tối đó.” Trần Kỳ nhét bài thi của mình vào hộc bàn.
Vương Dĩnh bị cậu đuổi đi trước, Vương Tư Tề cũng không thể khiến cậu chột dạ. Diệp Ngọc Linh thật sự không hiểu nổi Trần Kỳ, ngày đó cậu đi ngang qua cô ấy, chọn làm bạn cùng bàn với Triệu Hiểu Thanh, khiến cô ấy nghẹn lời một lúc lâu. Lúc này, cô ấy lấy hết can đảm hỏi Trần Kỳ: “Cậu không phải là thật sự có ý với Triệu Hiểu Thanh chứ?”
Trần Kỳ khẽ cười: “Sao thế, cậu bị bọn họ lây rồi à?”
“Nếu cậu không có ý gì thì sao lại ngồi cùng bàn với cậu ấy mà không ngồi với tớ?”
Trần Kỳ hơi phiền, đổi có một cái ghế hư mà cứ xoắn xuýt tới lui: “Vậy theo cách nói của cậu, tớ ngồi cùng bàn với cậu là có ý với cậu à?”
Diệp Ngọc Linh đỏ mặt: “Dù sao thì tớ cảm thấy cậu đối xử đặc biệt với cậu ấy.”
Trần Kỳ không tiếp lời, Diệp Ngọc Linh còn muốn nói thêm nhưng Hiểu Thanh đã quay lại. Một số bạn cùng lớp nghe thấy cuộc nói chuyện của họ, lén nhìn một trong những nhân vật chính, Hiểu Thanh lại không để ý.
Ánh mắt Trần Kỳ dõi theo cô, người này đi đường cũng hết sức chăm chú, những ngón tay thon dài trắng nõn cầm một cái bình giữ nhiệt cũ, trông thanh tú và yếu ớt, khác hoàn toàn với dáng vẻ hung dữ của cô.
Cho đến khi Hiểu Thanh trở lại chỗ ngồi, cậu bỗng ngượng ngùng nhìn qua chỗ khác, cầm bình nước đứng dậy.
Hiểu Thanh ngăn cản: “Nước còn chưa nóng.”
“Vậy cậu rót xong còn uống được không?”
“Này là bình cuối cùng, tớ rót xong thì nước mới tăng lên 95 độ.”
Diệp Ngọc Linh nhìn Trần Kỳ, càng tức giận hơn, trước khi rời đi còn lấy cuốn bài tập trên bàn đập cậu một cái. Hiểu Thanh cũng bắt đầu nhìn Trần Kỳ, Trần Kỳ vô tội hỏi: “Trên mặt tớ có hoa sao?”
Hiểu Thanh luôn cảm thấy có chút tự ti khó hiểu trước mặt Diệp Ngọc Linh: “Câu hỏi nhỏ thứ hai tổng 8 điểm, bốn trường hợp mỗi trường hợp 2 điểm à?”
“Không thì sao?” Trần Kỳ nói: “Cậu làm mấy trường hợp?”
Bài thi của Hiểu Thanh được đặt dưới hộp bút đã lâu, lúc này xung quanh không có người, Trần Kỳ lấy ra xem thử, câu cuối cùng chỉ viết “Có điểm P sao cho góc CPE và góc ABO bằng nhau.”
“... Hết rồi?”
Đề thi lần này rất khó, Hiểu Thanh làm xong những câu trước, câu hỏi nhỏ cuối cùng không kịp suy nghĩ.
Trần Kỳ nhìn những câu trước, khung trả lời vẫn rất đông đúc, nhưng ít nhất so với trước đây đã tốt hơn rất nhiều. Hồi còn học lớp 8, cậu lỡ cười nhạo bài thi của cô. Khi cô giải phương trình 12X+8=32 đều sẽ viết thêm bước 12X=24 để được X=2. Mặc dù các bước làm bài rất quan trọng nhưng không cần phải viết ra giấy những bước có thể nhẩm được trong đầu, nếu không sẽ lãng phí thời gian. Để được điểm thì một xem các bước làm, hai xem đáp án, dù đáp án sai nhưng các bước làm đúng thì vẫn được xem xét có điểm.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Có dám xem của tớ không?” Trần Kỳ hỏi cô.
Hiểu Thanh biết bài làm của cậu rất được săn đón.
“Cho cậu xem cậu cũng không làm được.” Tờ bài làm của cậu vốn không dễ coi, nhưng vẫn xem được chỗ có điểm. Mỗi trường hợp tương ứng với vài phép tính phân tích đơn giản, bên cạnh còn vẽ hình minh họa cho thấy vị trí của điểm P cùng với vị trí hai góc bằng nhau theo yêu cầu.
“Đây đều là thói quen, Triệu Hiểu Thanh, làm bài thi nhiều như vậy hẳn cậu cũng biết không thể tránh được dạng bài toán phân tích, cậu có thể bỏ các bước làm bài rườm rà phía trước đi được không? Trình bày ngắn gọn, đều là đối thủ cũ rồi cậu còn sợ nó làm gì?”
Hiểu Thanh cảm thấy nếu như mình là giáo viên chấm bài, cô cũng sẽ thích loại bài thi vừa xem là hiểu này: “Tớ không có sợ, tớ chỉ là không đánh lại nó thôi.”
“Ồ, hiếm khi nghe cậu thừa nhận mình sợ.”
“...”
“Được rồi, lấy lại tinh thần nào, cho dù cậu nhận thua không làm nữa, bỏ toàn bộ câu hỏi nhỏ thì 120 điểm trừ 8 điểm, cậu vẫn còn 112 điểm, cũng không phải là cậu không thể lấy được.”
Triệu Hiểu Thanh nghe cậu nói bình thản như vậy: “Vậy cậu lấy thử xem.”
“Cậu xem cậu lại gấp rồi, không nghe vào những lời tớ nói? Cậu ghen tị với bộ não này của tớ, thật ra thì tớ cũng rất tự hào, nhưng bộ não không qua rèn luyện thì có dùng được không? Chuyện gì cũng cần có phương pháp, nhưng tiền đề là phải hiểu rõ. Hiểu cặn kẽ thì mới kê đơn đúng thuốc được. Trước giờ tớ đều không mang bài Ngữ văn của tớ đi so với cậu, còn cậu, thi không tốt lại chui đầu làm làm làm, cúi đầu hu hu hu, cái thái độ xấu này cũng giống như thói quen xấu, đều cần phải điều chỉnh cho tốt. Cậu cứ tin tớ mà làm theo lời tớ dạy, không tin thì xem như tớ đang thả rắm đi.”
Triệu Hiểu Thanh đương nhiên tin cậu, nhưng cậu không chỉ dạy cô một hai lần, vẫn không tiến bộ là do cô: “Lần này tớ lại làm sai đề tương tự, lần sau vẫn sai tiếp thôi.”
“Vậy cậu còn học thuộc những câu hỏi cậu làm sai làm cái gì? Cậu không hiểu, cũng không suy ngẫm, dù có học thuộc nhiều lần cũng chỉ là ghi nhớ một cách máy móc, mỗi ngày cậu đều dậy sớm về khuya, dành nhiều thời gian để làm cùng một chuyện, là có ích cho việc ghi nhớ của cậu hay cho điểm Toán?”
“Cho việc ghi nhớ.”
Trần Kỳ nói: “Vậy không phải được rồi sao, cậu nhớ hết được là khả năng của cậu, không giải được đề Toán cũng đừng trách não mình không tốt, bởi vì cậu không thật sự dành nhiều năng lượng hiệu quả cho chúng.”
Hiểu Thanh bị cậu nói đến nỗi thấy xấu hổ, nhưng những lời nói của cậu đã phá vỡ sự tự an ủi của cô. Nỗi sợ môn Toán của cô đã vượt qua sự tò mò về nó nên cô chưa từng đào sâu, chưa từng phản kháng, luôn bị nó không ngừng gây khó dễ.
“Trần Kỳ.”
“Sao nào?”
“Cậu từng gặp người nào giỏi Toán hơn cậu chưa?”
“Ở đâu cũng có.” Ở trường này, Trần Kỳ tự nhận là bất khả chiến bại, nhưng ra khỏi cổng trường có lẽ sẽ trực tiếp bị đánh gục: “Tớ có một người bạn đang học cấp hai ở Lan Thành, nhỏ hơn tớ một tuổi, tớ đều xem không hiểu những đề thi mà em ấy làm.”
“Em ấy rất thông minh à?”
“Thông minh.”
Trần Kỳ tưởng rằng cô sẽ hỏi “em ấy thông minh hơn cậu à?”, nhưng Hiểu Thanh chỉ nói một cách nghiêm túc: “Nếu như cậu được đi học trong thành phố thì chắc chắn cậu sẽ làm được những đề thi đó.”
“Đề cao tớ vậy sao?”
“Sự thật mà.” Hiểu Thanh chăm chú nhìn bài làm của cậu: “Cậu không hề thua kém ai hết.”
Trần Kỳ nghiêng đầu, thấy cô thản nhiên, không hề có chút ghen tị: “Triệu Hiểu Thanh.”
“Làm gì?”
“Lúc cậu không nổi nóng cũng giống một người bình thường lắm.”
“...” Hiểu Thanh trừng cậu: “Lúc cậu im mồm cũng vậy.”
Trần Kỳ mỉm cười, cầm lấy bình nước đứng dậy.
Bên ngoài mưa càng lúc càng to, bình nước của cậu đầy ắp, tâm trạng của cậu chắc cũng vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.