Chương 50: A Nhàn: Tiện Tiện, em học hư
An Tiêu Tô Tô
16/06/2021
Buổi chiều trên núi không có chuyện gì làm, hiếm khi được dịp thời tiết mát mẻ, đạo diễn đặt vài cái bàn bên dưới ngọn đèn nhỏ của khách sạn, cùng nhau nhâm nhi một ít rượu.
Lần này Tả Tiện cũng tham gia, dù sao cũng phải ở đây hơn hai tháng nữa, tính thế nào cũng phải qua kỳ nghỉ hè mới trở về, hơn nữa lúc này cũng còn khá sớm, thả lỏng cơ thể là điều rất cần thiết.
Đạo diễn, diễn viên đều ở dưới lầu, có thể xem đây là một buổi ăn chung hiếm có suốt quá trình làm lụng vất vả của đoàn phim.
Quan trọng nhất là: Có người mời, không ăn thì quá uổng phí rồi!
– Ở trên núi, muốn ăn một bữa rau trộn cũng phải chạy tới mấy cây số mới đến thị trấn phía trên để mua!
Lúc nàng xuống, dưới lầu đã có vài người ăn xong, dường như đang thảo luận chuyện gì đó, phó đạo diễn ôm chai rượu vừa gào vừa khóc.
Cũng may ngày mai không có quá nhiều việc, vì vậy mọi người mới dám bung xõa.
"Thất tình, thất tình." Phó đạo diễn mặc kệ chiếc ly đặt bên cạnh, ôm chai rượu uống trực tiếp.
Hồ Cương Nghị ngồi bên cạnh khuyên giải, trong lòng cũng biết người say không thể nói đạo lý, cuối cùng dứt khoát trầm mặc theo.
Thỉnh thoảng anh vỗ vỗ vai phó đạo diễn, thấy sắp khóc thì kịp thời cạn một ly.
"Sau này tôi..." Phó đạo diễn ợ một tiếng, cầm chai rượu lảo đảo đứng dậy, đi vòng quanh mọi người "Không tin vào tình yêu chó má gì hết!"
Vừa dứt lời liền dùng sức ném mạnh chai rượu đi. Chai rượu đáp đất vỡ ra, tiếng vang rất lớn.
Lầu một của khách sạn là chỗ ông bà chủ ở, tiếng vang này làm họ bật đèn lên, dường như nghe thấy tiếng mọi người bên ngoài, đoán là không có gì xảy ra nên cũng tắt đèn trở lại. Trông có vẻ như quá quen với chuyện này rồi.
Hồ Cương Nghị thở dài, không quan tâm đến phó đạo diễn nữa.
Uống rượu là chuyện của uống rượu, hôm sau cậu ta sẽ trở về dáng vẻ không có chuyện gì xảy ra, thái độ làm việc vẫn luôn nghiêm túc, dù có nghiêm khắc thế nào đi nữa, gặp chuyện không giống nhau thì cách xử lí cũng sẽ không giống nhau.
Nói đến đây, Tả Tiện cũng đang tự rót cho mình một ly.
Thị trấn phía trên có bán rượu vang đỏ, nhưng vị của nó không ngon cho lắm, nhấp một ngụm đã có thể đoán nó được xử lí bằng chất phụ gia công nghiệp. Nhưng nếu so sánh với bia thì vẫn tốt hơn chút, độ cồn thấp, tác dụng nhẹ lại chậm rãi.
Nàng uống cái này cũng không có vấn đề gì.
"Đạo diễn, anh có tin tưởng vào tình yêu không?" Tả Tiện nhấp một ngụm, sau đó liếm môi hỏi.
Hồ Cương Nghị nghe vậy suy nghĩ một lúc, sau đó mỉm cười, cuối cùng lại lắc đầu.
Hành động này làm Tả Tiện ngẩn cả người – Có thể nói Hồ Cương Nghị và Diêu Lam là tấm gương vợ chồng trong giới giải trí. Nhưng giờ đây, ngay cả anh cũng nói không tin tưởng vào tình yêu, vậy ai có thể tin tưởng vào chuyện tình yêu nữa chứ?
Nói về chuyện tình yêu, mới vừa kết hôn chưa bao lâu, vì không còn tình yêu, cuối cùng lựa chọn xuất quỹ đi tìm một đoạn tình yêu mới?
Nói thế này cũng quá thiếu thuyết phục!
Hồ Cương Nghị lắc đầu, cảm thấy có chút không ổn.
Anh quan sát biểu cảm của Tả Tiện, trầm ngâm một lúc rồi đáp lời "Không phải không tin tưởng, chẳng qua là trong cuộc sống, khắp nơi đều là dấu muối tương giấm, mấy chuyện tình yêu chỉ có người có tiền mới có thể chơi. Nói như vậy không phải có ý nói những cặp vợ chồng nghèo khó không có tình yêu... Ai lại không có thời động tâm tuổi thanh xuân, nhưng phần lớn đều bị thời gian và những chuyện vụn vặt trong cuộc sống bào mòn."
Tả Tiện cũng đồng ý với những lời này.
Vợ chồng nghèo khó đối mặt trăm chuyện bi thương, nói thế này không phải không có lý.
Chẳng qua họ phải cân nhắc chuyện nào là chuyện quan trọng.
Nàng không biết tại sao tối nay lại khơi lên chủ đề này, nhưng nàng cảm thấy mình cần phải học tập nhiều hơn nữa, hướng đến một gia đình chung sống.
Nàng muốn đi thật xa thật xa với A Nhàn, phải thật hạnh phúc vô vàng.
"Vậy còn ngài và chị Diêu Lam?" Tả Tiện ôm mặt hỏi.
Hồ Cương Nghị cẩn thận suy nghĩ một chút. Mỗi lần nhắc đến Diêu Lam, dù ngoài mặt có chê thế nào đi nữa thì biểu cảm ôn nhu trên mặt anh vẫn không thể lừa ai được "Tôi và em ấy đã là vợ chồng bao nhiêu năm rồi, không còn kiểu hưng phấn vì tình yêu nữa. Chúng tôi, ừm... tình thân, tình thân."
Tả Tiện 'Phụt' cười.
Thời khắc đẹp nhất của tình yêu là đi đến cuối con đường, tình cảm của hai người hóa thành tình thân.
Nếu như nàng và A Nhàn có thể trở thành như thế thì tốt vô cùng rồi.
*
Lúc đỡ Tả Tiện uống say về phòng, Lục Tinh Nhàn nhìn gò má đỏ ửng của nàng mà không biết nên nói gì cho phải.
Tả Tiện có tửu lượng rất kém, thế mà còn dám uống nhiều như vậy – Không những thế còn dám trộn rượu để uống.
Cô bất đắc dĩ nhìn Hồ Cương Nghị đang đứng trước cửa phòng, vừa tính đi qua lại bị Tả Tiện mơ mơ hồ hồ ôm lại, chui vào lòng cô.
Lục Tinh Nhàn nhẹ giọng nói "Đạo diễn, anh về trước đi, tôi ở đây chăm sóc."
Hồ Cương Nghị cũng ảo não – Chưa đóng máy đã chuốc say diễn viên, mặc dù anh không có ý gì nhưng đúng là đáng trách.
Đều do đám bạn làm bừng bừng hưng phấn, sau này không được như thế nữa.
Hồ Cương Nghị thở dài "Cảnh quay ngày mai của hai cô không nặng, nếu không thoải mái thì cứ ở trong phòng nghỉ ngơi cũng được."
Nói xong liền đứng dậy rời đi.
Lục Tinh Nhàn ngồi bên cửa sổ ngắm nhìn Tả Tiện ngủ say.
Khóe mắt nàng hơi hồng, đôi môi cũng vì uống nhiều rượu mà mọng nước, giờ phút này còn đang mấp máy lẩm bẩm gì đó, tựa như đang mơ thấy điều gì, đôi chân ngọ nguậy không yên.
Cũng may Tả Tiện uống say không ói, nếu không tối nay sẽ rất bận rộn...
Cô thở nhẹ một hơi, chờ đến khi Tả Tiện ngủ say mới nâng nàng ra khỏi ngực, đi vào phòng tắm lấy khăn lông lau tay lau mặt cho nàng.
Lục Tinh Nhàn bất đắc dĩ cười một tiếng, nhéo nhẹ lên đầu mũi của nàng.
Cô nhìn thấy điện thoại di động của Tả Tiện nằm bên cạnh, chớp mắt một cái, cầm di động lên định chụp lại một tấm... cài đặt làm màn hình chờ.
Ai ngờ, mới vừa mở màn hình, xuất hiện đầu tiên là chủ đề mà Tả Tiện xem xong quên thoát về trang chủ.
– Thôn hoa ngốc nhà thôn trưởng.
Lục Tinh Nhàn nhìn rất lâu, nhìn cả những bình luận bên dưới, thậm chí cô có thể liên tưởng được vẻ mặt của Tả Tiện lúc nhìn thấy những thứ này, một biểu cảm giận dỗi sống động.
Thoát ra ngoài, Lục Tinh Nhàn cẩn thận cầm điện thoại chụp cho Tả Tiện một tấm hình.
Cô nhìn làn da trắng nõn của nàng, lúc ngủ cũng có vẻ vô cùng ngọt ngào. Nghĩ nghĩ một chút, nằm xuống bên cạnh nàng nhắm mắt lại, chụp một tấm cho cả hai.
Gửi ảnh chụp chung sang điện thoại mình, Lục Tinh Nhàn mím môi, sau đó lại xóa đi.
Giữ tấm ảnh riêng của Tả Tiện là được rồi.
Cô híp mắt, ngón trỏ và ngón giữa kẹp lấy chóp mũi Tả Tiện.
Trong mơ Tả Tiện cong môi, vô thức nâng tay phủi phủi, tựa như muốn xua đuổi thứ phá phách giấc ngủ của mình.
Xoay người một cái, hơn nửa người đặt trên chăn, cái điều hòa nhỏ bị nàng kéo vào trong, ngay một chút tác dụng cũng không thể phát huy được.
*
Hôm sau tỉnh dậy, Tả Tiện đau như có ai cầm búa bổ vào đầu mình.
Nàng đi rửa mặt hết lần này đến lần khác vẫn không có tác dụng, càng ngày càng khó chịu hơn.
Đang lăn qua lộn lại trên giường, cửa phòng bị đẩy ra.
Tả Tiện ngẩng đầu lên nhưng không có tinh thần chút nào, nàng nhìn Lục Tinh Nhàn bước đến, trên tay bưng khay điểm tâm.
Bây giờ là mùa hè, trời còn chưa sáng. Ở đây lâu ngày, gần như có thể dựa vào bầu trời để đoán thời gian, có lẽ mới năm giờ thôi.
Dạ dày trống rỗng, ngửi được mùi cháo thơm lừng, bụng Tả Tiện không chừa chút mặt mũi mà kêu gào.
Nàng nuốt nước miếng một tiếng, nhanh chóng chạy lại bàn nhỏ ngoan ngoãn ngồi đợi, nâng mắt chấp tay, chờ cơm đưa đến trước mặt.
Ôi, thật là đáng khinh.
Kiếp trước, tửu lượng của nàng được luyện tương đối tốt, không thể nói ngàn ly không say, nhưng ít nhất sau khi quẩy, dù tất cả mọi người có hoá thành "Xác chết" hết thì nàng ngay cả đi đường cũng không xiêu vẹo, còn có thể tự kẻ mắt cho bản thân một cách mượt mà.
Đáng tiếc nàng quên mất lúc này mình chỉ mới mười chín tuổi, đừng nói là tửu lượng tốt, ngay cả chạm vào rượu còn ít nữa kìa.
"Còn khó chịu không?" Lục Tinh Nhàn nhìn dáng vẻ ỉu xìu của Tả Tiện, bất đắc dĩ hỏi.
Mấy thị trấn nhỏ này không có bán thuốc giải rượu, hơn nữa tác dụng mấy loại thuốc đó còn lớn hơn thuốc ngủ hoặc thuốc giảm đau, thà không uống còn tốt hơn.
Tả Tiện gật đầu, nhìn ra ngoài trời "Hôm nay mấy giờ bắt đầu làm việc vậy? Nếu ăn cơm xong không có chuyện gì làm, em muốn ra ngoài đi dạo một chút cho tỉnh táo."
Mặt trời trên núi còn chưa dậy, nhiệt độ vẫn khá thấp.
Đi ra ngoài hóng gió sẽ tốt hơn.
"Em được nghỉ buổi sáng." Lục Tinh Nhàn nhìn nàng cười một tiếng, sau đó lắc đầu nói "Nhưng đi bộ xong rồi phải về phòng ngủ một giấc thật ngon."
"Vâng." Tả Tiện gật đầu, có đôi lúc, nàng luôn nghe theo lời nói của Lục Tinh Nhàn như một thói quen.
*
Lúc này bầu trời trên núi vẫn đầy sao, phía xa xa là màu xanh đen dâng lên, cảnh tượng vô cùng nguy nga.
Tả Tiện không ở yên một chỗ, nàng chạy lên lầu đem máy ảnh xuống, điều chỉnh ống kính, chụp lại không ít hình.
Hai người nắm tay đi dạo trên con đường nhỏ trong núi, khắp nơi có không ít đất đá rải rác. Tả Tiện đi dạo nhàm chán sẽ dùng mấy hòn đá thay cầu để chơi.
Lục Tinh Nhàn cảm thấy nàng rất đáng yêu, cười hỏi "Em thích chơi những thứ này?"
"Cũng không phải." Tả Tiện xoa xoa mũi, cảm thấy hơi lạnh chút, mũi như bị nghẹt nghẹt, nhưng nàng cũng không quan tâm lắm, liền đáp lời "Em muốn chơi thử trên đường... Lúc trở về thành phố B, có muốn đá cũng không được đá nữa."
Nếu muốn đá phải đến sân bóng đá hay bóng rổ gì đó chơi, không ai lại đứng giữa đường xe cộ mà đá này đá nọ.
– Nếu như thật sự muốn đá, đầu tiên còn phải xem mình có bị nhân viên bảo vệ môi trường mắng hay không nữa kìa.
Thỉnh thoảng Tả Tiện vừa đi vừa đá, nàng nắm tay Lục Tinh Nhàn, nghe tiếng gà gáy vang bên tai "A Nhàn, mấy năm sau, lúc chúng ta rảnh rỗi tìm một nơi du lịch, chụp thật nhiều hình được không?"
Năm tháng sống trên núi, nếu như không cần lo chuyện sinh nhai, không lo việc đồng án, tính ra vẫn rất hạnh phúc.
Nếu du lịch ngắn hạn, Tả Tiện thích đến những nơi thế này.
Mùa xuân mùa thu ở đây rất mát mẻ, không khí trong lành, không cần nói cũng biết có bao nhiêu thoải mái.
"Được." Lục Tinh Nhàn cười, một tay cầm máy ảnh giúp nàng, một tay nắm tay nàng.
Hai người đi thêm một đoạn đường nữa, Lục Tinh Nhàn mới lên tiếng hỏi "Trở về thôi?"
Đầu ngón tay Tả Tiện lạnh như băng, mặc dù trông nàng có vẻ rất có tinh thần nhưng dọc đường đi đều ngáp, vừa nhìn đã biết tối qua không nghỉ ngơi tốt.
Tả Tiện cong môi, dường như vẫn chưa muốn về.
Nàng nhìn Lục Tinh Nhàn, suy nghĩ một lúc rồi cầm lấy máy ảnh "A Nhàn, chị nhắm mắt lại đi."
Lục Tinh Nhàn không nghi ngờ, khép đôi mắt lại, gương mặt vẫn mang nét mỉm cười.
Tả Tiện cười híp mắt hôn lên, một tay giơ cao máy ảnh, chuẩn xác chụp lại cảnh này.
Lục Tinh Nhàn mở mắt ra, lúc đôi môi tách ra lại cười một tiếng "Tiện Tiện, em học hư."
Lần này Tả Tiện cũng tham gia, dù sao cũng phải ở đây hơn hai tháng nữa, tính thế nào cũng phải qua kỳ nghỉ hè mới trở về, hơn nữa lúc này cũng còn khá sớm, thả lỏng cơ thể là điều rất cần thiết.
Đạo diễn, diễn viên đều ở dưới lầu, có thể xem đây là một buổi ăn chung hiếm có suốt quá trình làm lụng vất vả của đoàn phim.
Quan trọng nhất là: Có người mời, không ăn thì quá uổng phí rồi!
– Ở trên núi, muốn ăn một bữa rau trộn cũng phải chạy tới mấy cây số mới đến thị trấn phía trên để mua!
Lúc nàng xuống, dưới lầu đã có vài người ăn xong, dường như đang thảo luận chuyện gì đó, phó đạo diễn ôm chai rượu vừa gào vừa khóc.
Cũng may ngày mai không có quá nhiều việc, vì vậy mọi người mới dám bung xõa.
"Thất tình, thất tình." Phó đạo diễn mặc kệ chiếc ly đặt bên cạnh, ôm chai rượu uống trực tiếp.
Hồ Cương Nghị ngồi bên cạnh khuyên giải, trong lòng cũng biết người say không thể nói đạo lý, cuối cùng dứt khoát trầm mặc theo.
Thỉnh thoảng anh vỗ vỗ vai phó đạo diễn, thấy sắp khóc thì kịp thời cạn một ly.
"Sau này tôi..." Phó đạo diễn ợ một tiếng, cầm chai rượu lảo đảo đứng dậy, đi vòng quanh mọi người "Không tin vào tình yêu chó má gì hết!"
Vừa dứt lời liền dùng sức ném mạnh chai rượu đi. Chai rượu đáp đất vỡ ra, tiếng vang rất lớn.
Lầu một của khách sạn là chỗ ông bà chủ ở, tiếng vang này làm họ bật đèn lên, dường như nghe thấy tiếng mọi người bên ngoài, đoán là không có gì xảy ra nên cũng tắt đèn trở lại. Trông có vẻ như quá quen với chuyện này rồi.
Hồ Cương Nghị thở dài, không quan tâm đến phó đạo diễn nữa.
Uống rượu là chuyện của uống rượu, hôm sau cậu ta sẽ trở về dáng vẻ không có chuyện gì xảy ra, thái độ làm việc vẫn luôn nghiêm túc, dù có nghiêm khắc thế nào đi nữa, gặp chuyện không giống nhau thì cách xử lí cũng sẽ không giống nhau.
Nói đến đây, Tả Tiện cũng đang tự rót cho mình một ly.
Thị trấn phía trên có bán rượu vang đỏ, nhưng vị của nó không ngon cho lắm, nhấp một ngụm đã có thể đoán nó được xử lí bằng chất phụ gia công nghiệp. Nhưng nếu so sánh với bia thì vẫn tốt hơn chút, độ cồn thấp, tác dụng nhẹ lại chậm rãi.
Nàng uống cái này cũng không có vấn đề gì.
"Đạo diễn, anh có tin tưởng vào tình yêu không?" Tả Tiện nhấp một ngụm, sau đó liếm môi hỏi.
Hồ Cương Nghị nghe vậy suy nghĩ một lúc, sau đó mỉm cười, cuối cùng lại lắc đầu.
Hành động này làm Tả Tiện ngẩn cả người – Có thể nói Hồ Cương Nghị và Diêu Lam là tấm gương vợ chồng trong giới giải trí. Nhưng giờ đây, ngay cả anh cũng nói không tin tưởng vào tình yêu, vậy ai có thể tin tưởng vào chuyện tình yêu nữa chứ?
Nói về chuyện tình yêu, mới vừa kết hôn chưa bao lâu, vì không còn tình yêu, cuối cùng lựa chọn xuất quỹ đi tìm một đoạn tình yêu mới?
Nói thế này cũng quá thiếu thuyết phục!
Hồ Cương Nghị lắc đầu, cảm thấy có chút không ổn.
Anh quan sát biểu cảm của Tả Tiện, trầm ngâm một lúc rồi đáp lời "Không phải không tin tưởng, chẳng qua là trong cuộc sống, khắp nơi đều là dấu muối tương giấm, mấy chuyện tình yêu chỉ có người có tiền mới có thể chơi. Nói như vậy không phải có ý nói những cặp vợ chồng nghèo khó không có tình yêu... Ai lại không có thời động tâm tuổi thanh xuân, nhưng phần lớn đều bị thời gian và những chuyện vụn vặt trong cuộc sống bào mòn."
Tả Tiện cũng đồng ý với những lời này.
Vợ chồng nghèo khó đối mặt trăm chuyện bi thương, nói thế này không phải không có lý.
Chẳng qua họ phải cân nhắc chuyện nào là chuyện quan trọng.
Nàng không biết tại sao tối nay lại khơi lên chủ đề này, nhưng nàng cảm thấy mình cần phải học tập nhiều hơn nữa, hướng đến một gia đình chung sống.
Nàng muốn đi thật xa thật xa với A Nhàn, phải thật hạnh phúc vô vàng.
"Vậy còn ngài và chị Diêu Lam?" Tả Tiện ôm mặt hỏi.
Hồ Cương Nghị cẩn thận suy nghĩ một chút. Mỗi lần nhắc đến Diêu Lam, dù ngoài mặt có chê thế nào đi nữa thì biểu cảm ôn nhu trên mặt anh vẫn không thể lừa ai được "Tôi và em ấy đã là vợ chồng bao nhiêu năm rồi, không còn kiểu hưng phấn vì tình yêu nữa. Chúng tôi, ừm... tình thân, tình thân."
Tả Tiện 'Phụt' cười.
Thời khắc đẹp nhất của tình yêu là đi đến cuối con đường, tình cảm của hai người hóa thành tình thân.
Nếu như nàng và A Nhàn có thể trở thành như thế thì tốt vô cùng rồi.
*
Lúc đỡ Tả Tiện uống say về phòng, Lục Tinh Nhàn nhìn gò má đỏ ửng của nàng mà không biết nên nói gì cho phải.
Tả Tiện có tửu lượng rất kém, thế mà còn dám uống nhiều như vậy – Không những thế còn dám trộn rượu để uống.
Cô bất đắc dĩ nhìn Hồ Cương Nghị đang đứng trước cửa phòng, vừa tính đi qua lại bị Tả Tiện mơ mơ hồ hồ ôm lại, chui vào lòng cô.
Lục Tinh Nhàn nhẹ giọng nói "Đạo diễn, anh về trước đi, tôi ở đây chăm sóc."
Hồ Cương Nghị cũng ảo não – Chưa đóng máy đã chuốc say diễn viên, mặc dù anh không có ý gì nhưng đúng là đáng trách.
Đều do đám bạn làm bừng bừng hưng phấn, sau này không được như thế nữa.
Hồ Cương Nghị thở dài "Cảnh quay ngày mai của hai cô không nặng, nếu không thoải mái thì cứ ở trong phòng nghỉ ngơi cũng được."
Nói xong liền đứng dậy rời đi.
Lục Tinh Nhàn ngồi bên cửa sổ ngắm nhìn Tả Tiện ngủ say.
Khóe mắt nàng hơi hồng, đôi môi cũng vì uống nhiều rượu mà mọng nước, giờ phút này còn đang mấp máy lẩm bẩm gì đó, tựa như đang mơ thấy điều gì, đôi chân ngọ nguậy không yên.
Cũng may Tả Tiện uống say không ói, nếu không tối nay sẽ rất bận rộn...
Cô thở nhẹ một hơi, chờ đến khi Tả Tiện ngủ say mới nâng nàng ra khỏi ngực, đi vào phòng tắm lấy khăn lông lau tay lau mặt cho nàng.
Lục Tinh Nhàn bất đắc dĩ cười một tiếng, nhéo nhẹ lên đầu mũi của nàng.
Cô nhìn thấy điện thoại di động của Tả Tiện nằm bên cạnh, chớp mắt một cái, cầm di động lên định chụp lại một tấm... cài đặt làm màn hình chờ.
Ai ngờ, mới vừa mở màn hình, xuất hiện đầu tiên là chủ đề mà Tả Tiện xem xong quên thoát về trang chủ.
– Thôn hoa ngốc nhà thôn trưởng.
Lục Tinh Nhàn nhìn rất lâu, nhìn cả những bình luận bên dưới, thậm chí cô có thể liên tưởng được vẻ mặt của Tả Tiện lúc nhìn thấy những thứ này, một biểu cảm giận dỗi sống động.
Thoát ra ngoài, Lục Tinh Nhàn cẩn thận cầm điện thoại chụp cho Tả Tiện một tấm hình.
Cô nhìn làn da trắng nõn của nàng, lúc ngủ cũng có vẻ vô cùng ngọt ngào. Nghĩ nghĩ một chút, nằm xuống bên cạnh nàng nhắm mắt lại, chụp một tấm cho cả hai.
Gửi ảnh chụp chung sang điện thoại mình, Lục Tinh Nhàn mím môi, sau đó lại xóa đi.
Giữ tấm ảnh riêng của Tả Tiện là được rồi.
Cô híp mắt, ngón trỏ và ngón giữa kẹp lấy chóp mũi Tả Tiện.
Trong mơ Tả Tiện cong môi, vô thức nâng tay phủi phủi, tựa như muốn xua đuổi thứ phá phách giấc ngủ của mình.
Xoay người một cái, hơn nửa người đặt trên chăn, cái điều hòa nhỏ bị nàng kéo vào trong, ngay một chút tác dụng cũng không thể phát huy được.
*
Hôm sau tỉnh dậy, Tả Tiện đau như có ai cầm búa bổ vào đầu mình.
Nàng đi rửa mặt hết lần này đến lần khác vẫn không có tác dụng, càng ngày càng khó chịu hơn.
Đang lăn qua lộn lại trên giường, cửa phòng bị đẩy ra.
Tả Tiện ngẩng đầu lên nhưng không có tinh thần chút nào, nàng nhìn Lục Tinh Nhàn bước đến, trên tay bưng khay điểm tâm.
Bây giờ là mùa hè, trời còn chưa sáng. Ở đây lâu ngày, gần như có thể dựa vào bầu trời để đoán thời gian, có lẽ mới năm giờ thôi.
Dạ dày trống rỗng, ngửi được mùi cháo thơm lừng, bụng Tả Tiện không chừa chút mặt mũi mà kêu gào.
Nàng nuốt nước miếng một tiếng, nhanh chóng chạy lại bàn nhỏ ngoan ngoãn ngồi đợi, nâng mắt chấp tay, chờ cơm đưa đến trước mặt.
Ôi, thật là đáng khinh.
Kiếp trước, tửu lượng của nàng được luyện tương đối tốt, không thể nói ngàn ly không say, nhưng ít nhất sau khi quẩy, dù tất cả mọi người có hoá thành "Xác chết" hết thì nàng ngay cả đi đường cũng không xiêu vẹo, còn có thể tự kẻ mắt cho bản thân một cách mượt mà.
Đáng tiếc nàng quên mất lúc này mình chỉ mới mười chín tuổi, đừng nói là tửu lượng tốt, ngay cả chạm vào rượu còn ít nữa kìa.
"Còn khó chịu không?" Lục Tinh Nhàn nhìn dáng vẻ ỉu xìu của Tả Tiện, bất đắc dĩ hỏi.
Mấy thị trấn nhỏ này không có bán thuốc giải rượu, hơn nữa tác dụng mấy loại thuốc đó còn lớn hơn thuốc ngủ hoặc thuốc giảm đau, thà không uống còn tốt hơn.
Tả Tiện gật đầu, nhìn ra ngoài trời "Hôm nay mấy giờ bắt đầu làm việc vậy? Nếu ăn cơm xong không có chuyện gì làm, em muốn ra ngoài đi dạo một chút cho tỉnh táo."
Mặt trời trên núi còn chưa dậy, nhiệt độ vẫn khá thấp.
Đi ra ngoài hóng gió sẽ tốt hơn.
"Em được nghỉ buổi sáng." Lục Tinh Nhàn nhìn nàng cười một tiếng, sau đó lắc đầu nói "Nhưng đi bộ xong rồi phải về phòng ngủ một giấc thật ngon."
"Vâng." Tả Tiện gật đầu, có đôi lúc, nàng luôn nghe theo lời nói của Lục Tinh Nhàn như một thói quen.
*
Lúc này bầu trời trên núi vẫn đầy sao, phía xa xa là màu xanh đen dâng lên, cảnh tượng vô cùng nguy nga.
Tả Tiện không ở yên một chỗ, nàng chạy lên lầu đem máy ảnh xuống, điều chỉnh ống kính, chụp lại không ít hình.
Hai người nắm tay đi dạo trên con đường nhỏ trong núi, khắp nơi có không ít đất đá rải rác. Tả Tiện đi dạo nhàm chán sẽ dùng mấy hòn đá thay cầu để chơi.
Lục Tinh Nhàn cảm thấy nàng rất đáng yêu, cười hỏi "Em thích chơi những thứ này?"
"Cũng không phải." Tả Tiện xoa xoa mũi, cảm thấy hơi lạnh chút, mũi như bị nghẹt nghẹt, nhưng nàng cũng không quan tâm lắm, liền đáp lời "Em muốn chơi thử trên đường... Lúc trở về thành phố B, có muốn đá cũng không được đá nữa."
Nếu muốn đá phải đến sân bóng đá hay bóng rổ gì đó chơi, không ai lại đứng giữa đường xe cộ mà đá này đá nọ.
– Nếu như thật sự muốn đá, đầu tiên còn phải xem mình có bị nhân viên bảo vệ môi trường mắng hay không nữa kìa.
Thỉnh thoảng Tả Tiện vừa đi vừa đá, nàng nắm tay Lục Tinh Nhàn, nghe tiếng gà gáy vang bên tai "A Nhàn, mấy năm sau, lúc chúng ta rảnh rỗi tìm một nơi du lịch, chụp thật nhiều hình được không?"
Năm tháng sống trên núi, nếu như không cần lo chuyện sinh nhai, không lo việc đồng án, tính ra vẫn rất hạnh phúc.
Nếu du lịch ngắn hạn, Tả Tiện thích đến những nơi thế này.
Mùa xuân mùa thu ở đây rất mát mẻ, không khí trong lành, không cần nói cũng biết có bao nhiêu thoải mái.
"Được." Lục Tinh Nhàn cười, một tay cầm máy ảnh giúp nàng, một tay nắm tay nàng.
Hai người đi thêm một đoạn đường nữa, Lục Tinh Nhàn mới lên tiếng hỏi "Trở về thôi?"
Đầu ngón tay Tả Tiện lạnh như băng, mặc dù trông nàng có vẻ rất có tinh thần nhưng dọc đường đi đều ngáp, vừa nhìn đã biết tối qua không nghỉ ngơi tốt.
Tả Tiện cong môi, dường như vẫn chưa muốn về.
Nàng nhìn Lục Tinh Nhàn, suy nghĩ một lúc rồi cầm lấy máy ảnh "A Nhàn, chị nhắm mắt lại đi."
Lục Tinh Nhàn không nghi ngờ, khép đôi mắt lại, gương mặt vẫn mang nét mỉm cười.
Tả Tiện cười híp mắt hôn lên, một tay giơ cao máy ảnh, chuẩn xác chụp lại cảnh này.
Lục Tinh Nhàn mở mắt ra, lúc đôi môi tách ra lại cười một tiếng "Tiện Tiện, em học hư."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.