Chương 1: Tiện Tiện: Đơn giản là xấu hổ chết người!
An Tiêu Tô Tô
16/06/2021
Ánh đèn chói mắt, áo dài xanh lục.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, đầu óc Tả Tiện hỗn độn, không biết đang xảy ra chuyện gì. Mãi đến khi nhìn thấy những người mang đôi bao tay trắng lạnh băng cầm kìm và dao phẫu thuật luân phiên ra vào, nàng mới nhớ - hình như nàng bị tai nạn giao thông.
Bây giờ nàng đang nhìn ai đang phẫu thuật? Là chính mình ư?
Nàng nhìn về phía người đang nằm trên giường bệnh kia, sắc mặt trắng bệch, trên mũi là dụng cụ cấp dưỡng khí. Trông như một người sắp chết, cho dù cố gắng, hầu như không thấy được việc có thể lấy lại hô hấp.
Chuyện này cứ thế kéo dài, mãi đến khi nàng nghe được chuỗi tiếng vang chói tai.
"Tít - Tít - Tít -..."
Nối tiếp hàng loạt tiếng thở dài, vị bác sĩ đứng đầu tháo chiếc khẩu trang trên mặt xuống, nhìn thoáng qua người sau khi cấp cứu, giờ đây đã là một người không còn sinh mệnh nữa. Theo thói quen ẩn sâu trong khóe mắt lạnh lùng cũng có tia thương xót không muốn ai biết.
Nàng vừa liếc nhìn về phía giường bệnh, y tá phía sau không nhịn được đã khóc, nhẹ giọng nói: "Ghi chép, Tả Tiện, thời gian tử vong ngày 13 tháng 6 năm 2020, buổi chiều 15 giờ 25 phút 29 giây, tử vong..."
Tiếng bác sĩ dần trôi xa, lần nửa mở mắt, Tả Tiện phát hiện trước mắt mình đầy vải trắng và vòng hoa linh đường.
Trên linh đường, tấm ảnh lớn là bản thân khi còn trẻ.
Thiếu nữ trong hình dung mạo xinh đẹp, đôi mắt ngọt ngào, cười lên như trăng lưỡi liềm, thời điểm nàng quay đầu lại như thấy được ai đó, trên mặt tràn đầy hạnh phúc.
Đây là linh đường của nàng.
Người đến bái tế nhiều không dứt, có vài người đến nhìn liền đi. Tả Tiện nhìn thấy ở một góc, có người đang ôm di ảnh trắng đen của nàng vào lòng. Những thiếu nữ xếp thành hàng, yên lặng chảy nước mắt, đau lòng trong ánh mắt chỉ có lẫn nhau mới hiểu rõ.
Đó là các fan kiếp trước của nàng - sau nhiều năm nàng rời khỏi giới giải trí, không còn đường đi nào hết, chỉ còn lại những người hâm mộ không rời này.
Ngồi bên cạnh fan, là người mẹ hay cưng chiều nàng, giờ đây bà không còn trẻ nữa.
Trên đầu mẹ đã lưa thưa tóc bạc, gương mặt không trang điểm, lộ rõ đôi mắt đỏ bừng vì khóc. Bà không ngừng cùng người lãnh đạo các fan trò chuyện. Dường như muốn hiểu rõ hơn tất cả tin tức về đứa con gái đã chết của mình.
Thỉnh thoảng nói đến chuyện gì đó, nước mắt lại chảy ra.
Đứng trước linh đường là một người đàn ông trung niên, lưng có chút cong, ông không khóc, nhưng đôi mắt hồng và đáy mắt thâm đen làm người ngoài không thể không thương tiếc.
Viền mắt Tả Tiện đỏ ửng, nhưng lại không có nước mắt. Trong tầm nhìn, nàng thấy được một người mặt quần đen dài đang đi vào trong thu hút mọi người.
Đó là... Lục Tinh Nhàn.
Tại sao cô ấy lại đến đây?
Từ ngày nàng từ hôn, sau đó chủ động giữ khoảng cách với Lục Tinh Nhàn, nàng đã rất ít khi nhìn thấy cô trong tầm mắt mình.
Tả Tiện chợt nghĩ, hôm nay là tang lễ của nàng...
Đúng rồi, Tả gia và Lục gia có quan hệ rất tốt. Lục gia sẽ cử người đến tang lễ, việc này vô cùng bình thường.
Phía sau Lục Tinh Nhàn còn có chủ nhân Lục gia Lục Ngưng Hòe, đã hơn năm mươi tuổi. Bà đối xử với con cháu luôn nghiêm khắc, chỉ riêng nàng bà mới hiền lành ôn hòa. Bà khóc không thành tiếng, hầu như có người dìu mới có thể bước tới.
Kiếp trước Tả Tiện rất có lỗi với Lục Tinh Nhàn, có lỗi với Lục gia.
Tin vào lời nói dối của Lâm Vi Kỳ, thậm chí vì Lâm Vi Kỳ mà từ hôn, tổn thương sâu sắc đến hai nhà.
"A Nhàn, con... đến rồi." Tả Trình Hoành lau khóe mắt mình, ngước nhìn người đang đi lại gần di ảnh.
Lục Tinh Nhàn im lặng gật đầu, tiến lại gần hơn.
Cô đứng trước di ảnh Tả Tiện, lưng thẳng tấp. Giống như trong trí nhớ của Tả Tiện, dù xảy ra chuyện gì cũng không làm người này khom lưng được.
Lục Tinh Nhàn là con gái lớn của Lục gia, đã định là người tài giỏi bất phàm. Không biết vì sao lại đính hôn cùng con gái Tả gia.
Từ khi Lục Tinh Nhàn đến đây, cô chưa nói một lời nào. Chỉ vươn tay xoa tấm hình, tựa như muốn xuyên qua tấm ảnh vuốt ve gương mặt thiếu nữ trong ảnh.
Ánh mắt cô nhìn nàng luôn luôn ấm áp.
Mà giờ khắc này vẻ mặt cô thản nhiên, nhẹ nói: "Tiện Tiện, chị sẽ trả lại kẻ hại em... Vì em mà đền mạng."
Đáy lòng Tả Tiện chua xót, đứng giữa linh đường bản thân, nhìn thấy tất cả, đó thật sự như một câu chuyện hài.
Nghe được những lời ấy của Lục Tinh Nhàn, Tả Tiện mở to hai mắt - Chẳng lẽ, vụ tai nạn giao thông của nàng là có người sắp đặt?
Nàng vừa mới nghĩ đến đây lại thấy xung quanh thay đổi, tầm mắt nàng chỉ còn lại bóng dáng Lục Tinh Nhàn rời đi và tiếng gót giày của cô vang lên trên mặt sàn.
Tả Tiện vùng vẫy, làm thế nào cũng không thoát được không gian đen tối trước mắt. Cuối cùng ý thức cũng dần biến mất.
Trước khi hoàn toàn biến mất, rốt cuộc nàng có thể mở miệng, mang theo vô vàn hối hận và hổ thẹn, nhẹ nhàng gọi một tiếng "A Nhàn..."
Đáng tiếc thanh thanh âm bé nhỏ ấy hòa vào không khí, căn bản không người nào nghe được.
Bỗng nhiên trong linh đường có một cơn gió thổi đến, Lục Tinh Nhàn quay lại nhìn phía sau. Tả Tiện vẫn đứng giữa mỉm cười, vô cùng chói mắt. Cuối cùng, cô quay người rời đi lần nữa, lần này cũng không còn quay đầu lại.
*
Khi Tả Tiện tỉnh lại lần nữa, nàng phát hiện bản thân vô cùng ấm áp.
Thân thể của nàng như đang trong nước, bồng bềnh vô định.
Đầu đau nhức, miệng lưỡi khô khan, Tả Tiện cố gắng mở đôi mắt ra.
Xung quanh là gạch men sứ trắng tinh, thứ này lại mang cho nàng cảm giác thân quen.
Nàng chuyển tầm mắt đi, phát hiện đang ở trong phòng tắm của mình. Gạch men sứ ở giữa là do Lục Tinh Nhàn chọn giúp nàng, hoa sứ nổi bật.
Nàng cuối đầu nhìn tay mình, trắng nõn thon dài, trên bề mặt không có vết chai, trên người cũng không có vết sẹo nào, mang đầy hơi thở thanh xuân.
Từ trong nước, nàng chậm rãi đứng lên.
Tả Tiện đi tới trước gương trong phòng tắm, bốn mắt nhìn nhau với người trong gương. Cuối cùng, một ý nghĩ không thể tin được nảy lên trong đầu nàng - Nàng trọng sinh?!
Đầu Tả Tiện trống rỗng, hoảng loạn từ phòng tắm bước ra ngoài. Quần áo trên người cũng quên mặc, chỉ theo bản năng muốn tìm kiếm gì đó.
Trong phòng khách, đồng hồ hiện rõ: Ngày 27 tháng 12 năm 2012, buổi tối 21 giờ 30 phút 21 giây.
Nàng... trọng sinh về?
Nhưng không đợi suy nghĩ của Tả Tiện quay về thì bỗng nhiên tiếng động phòng khách vang lên.
Nàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Lục Tinh Nhàn ngồi trên ghế sô pha, ngón tay thon dài cầm theo quần lót ren, xung quanh ghế sa lon rải rác quần áo nàng thuận tay cởi bỏ.
Nghe tiếng Lục Tinh Nhàn chậm rãi: "Tiện Tiện, một năm không gặp... thói quen của em, càng ngày càng bừa bộn?"
Tả Tiện chưa kịp hoàn hồn, chỉ kịp mở to hai mắt nhìn cô.
Lục Tinh Nhàn cười, đặt quần lót một bên. Bây giờ mới đánh giá dáng người Tả Tiện, nhìn trên dưới gật đầu một cái, nói: "Bất quá, em càng ngày càng trổ mã rồi."
Tả Tiện theo lời của Lục Tinh Nhàn cúi đầu nhìn xuống thấy bộ ngực trắng nõn của mình còn chưa kịp phản ứng. Đến khi đầu óc hỗn loạn của nàng kịp hiểu những lời này có ý gì thì gương mặt cũng bùng nổ sắc hồng. Không nói hai lời lập tức vội vàng xông vào phòng tắm.
Đơn giản là xấu hổ chết người!
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, đầu óc Tả Tiện hỗn độn, không biết đang xảy ra chuyện gì. Mãi đến khi nhìn thấy những người mang đôi bao tay trắng lạnh băng cầm kìm và dao phẫu thuật luân phiên ra vào, nàng mới nhớ - hình như nàng bị tai nạn giao thông.
Bây giờ nàng đang nhìn ai đang phẫu thuật? Là chính mình ư?
Nàng nhìn về phía người đang nằm trên giường bệnh kia, sắc mặt trắng bệch, trên mũi là dụng cụ cấp dưỡng khí. Trông như một người sắp chết, cho dù cố gắng, hầu như không thấy được việc có thể lấy lại hô hấp.
Chuyện này cứ thế kéo dài, mãi đến khi nàng nghe được chuỗi tiếng vang chói tai.
"Tít - Tít - Tít -..."
Nối tiếp hàng loạt tiếng thở dài, vị bác sĩ đứng đầu tháo chiếc khẩu trang trên mặt xuống, nhìn thoáng qua người sau khi cấp cứu, giờ đây đã là một người không còn sinh mệnh nữa. Theo thói quen ẩn sâu trong khóe mắt lạnh lùng cũng có tia thương xót không muốn ai biết.
Nàng vừa liếc nhìn về phía giường bệnh, y tá phía sau không nhịn được đã khóc, nhẹ giọng nói: "Ghi chép, Tả Tiện, thời gian tử vong ngày 13 tháng 6 năm 2020, buổi chiều 15 giờ 25 phút 29 giây, tử vong..."
Tiếng bác sĩ dần trôi xa, lần nửa mở mắt, Tả Tiện phát hiện trước mắt mình đầy vải trắng và vòng hoa linh đường.
Trên linh đường, tấm ảnh lớn là bản thân khi còn trẻ.
Thiếu nữ trong hình dung mạo xinh đẹp, đôi mắt ngọt ngào, cười lên như trăng lưỡi liềm, thời điểm nàng quay đầu lại như thấy được ai đó, trên mặt tràn đầy hạnh phúc.
Đây là linh đường của nàng.
Người đến bái tế nhiều không dứt, có vài người đến nhìn liền đi. Tả Tiện nhìn thấy ở một góc, có người đang ôm di ảnh trắng đen của nàng vào lòng. Những thiếu nữ xếp thành hàng, yên lặng chảy nước mắt, đau lòng trong ánh mắt chỉ có lẫn nhau mới hiểu rõ.
Đó là các fan kiếp trước của nàng - sau nhiều năm nàng rời khỏi giới giải trí, không còn đường đi nào hết, chỉ còn lại những người hâm mộ không rời này.
Ngồi bên cạnh fan, là người mẹ hay cưng chiều nàng, giờ đây bà không còn trẻ nữa.
Trên đầu mẹ đã lưa thưa tóc bạc, gương mặt không trang điểm, lộ rõ đôi mắt đỏ bừng vì khóc. Bà không ngừng cùng người lãnh đạo các fan trò chuyện. Dường như muốn hiểu rõ hơn tất cả tin tức về đứa con gái đã chết của mình.
Thỉnh thoảng nói đến chuyện gì đó, nước mắt lại chảy ra.
Đứng trước linh đường là một người đàn ông trung niên, lưng có chút cong, ông không khóc, nhưng đôi mắt hồng và đáy mắt thâm đen làm người ngoài không thể không thương tiếc.
Viền mắt Tả Tiện đỏ ửng, nhưng lại không có nước mắt. Trong tầm nhìn, nàng thấy được một người mặt quần đen dài đang đi vào trong thu hút mọi người.
Đó là... Lục Tinh Nhàn.
Tại sao cô ấy lại đến đây?
Từ ngày nàng từ hôn, sau đó chủ động giữ khoảng cách với Lục Tinh Nhàn, nàng đã rất ít khi nhìn thấy cô trong tầm mắt mình.
Tả Tiện chợt nghĩ, hôm nay là tang lễ của nàng...
Đúng rồi, Tả gia và Lục gia có quan hệ rất tốt. Lục gia sẽ cử người đến tang lễ, việc này vô cùng bình thường.
Phía sau Lục Tinh Nhàn còn có chủ nhân Lục gia Lục Ngưng Hòe, đã hơn năm mươi tuổi. Bà đối xử với con cháu luôn nghiêm khắc, chỉ riêng nàng bà mới hiền lành ôn hòa. Bà khóc không thành tiếng, hầu như có người dìu mới có thể bước tới.
Kiếp trước Tả Tiện rất có lỗi với Lục Tinh Nhàn, có lỗi với Lục gia.
Tin vào lời nói dối của Lâm Vi Kỳ, thậm chí vì Lâm Vi Kỳ mà từ hôn, tổn thương sâu sắc đến hai nhà.
"A Nhàn, con... đến rồi." Tả Trình Hoành lau khóe mắt mình, ngước nhìn người đang đi lại gần di ảnh.
Lục Tinh Nhàn im lặng gật đầu, tiến lại gần hơn.
Cô đứng trước di ảnh Tả Tiện, lưng thẳng tấp. Giống như trong trí nhớ của Tả Tiện, dù xảy ra chuyện gì cũng không làm người này khom lưng được.
Lục Tinh Nhàn là con gái lớn của Lục gia, đã định là người tài giỏi bất phàm. Không biết vì sao lại đính hôn cùng con gái Tả gia.
Từ khi Lục Tinh Nhàn đến đây, cô chưa nói một lời nào. Chỉ vươn tay xoa tấm hình, tựa như muốn xuyên qua tấm ảnh vuốt ve gương mặt thiếu nữ trong ảnh.
Ánh mắt cô nhìn nàng luôn luôn ấm áp.
Mà giờ khắc này vẻ mặt cô thản nhiên, nhẹ nói: "Tiện Tiện, chị sẽ trả lại kẻ hại em... Vì em mà đền mạng."
Đáy lòng Tả Tiện chua xót, đứng giữa linh đường bản thân, nhìn thấy tất cả, đó thật sự như một câu chuyện hài.
Nghe được những lời ấy của Lục Tinh Nhàn, Tả Tiện mở to hai mắt - Chẳng lẽ, vụ tai nạn giao thông của nàng là có người sắp đặt?
Nàng vừa mới nghĩ đến đây lại thấy xung quanh thay đổi, tầm mắt nàng chỉ còn lại bóng dáng Lục Tinh Nhàn rời đi và tiếng gót giày của cô vang lên trên mặt sàn.
Tả Tiện vùng vẫy, làm thế nào cũng không thoát được không gian đen tối trước mắt. Cuối cùng ý thức cũng dần biến mất.
Trước khi hoàn toàn biến mất, rốt cuộc nàng có thể mở miệng, mang theo vô vàn hối hận và hổ thẹn, nhẹ nhàng gọi một tiếng "A Nhàn..."
Đáng tiếc thanh thanh âm bé nhỏ ấy hòa vào không khí, căn bản không người nào nghe được.
Bỗng nhiên trong linh đường có một cơn gió thổi đến, Lục Tinh Nhàn quay lại nhìn phía sau. Tả Tiện vẫn đứng giữa mỉm cười, vô cùng chói mắt. Cuối cùng, cô quay người rời đi lần nữa, lần này cũng không còn quay đầu lại.
*
Khi Tả Tiện tỉnh lại lần nữa, nàng phát hiện bản thân vô cùng ấm áp.
Thân thể của nàng như đang trong nước, bồng bềnh vô định.
Đầu đau nhức, miệng lưỡi khô khan, Tả Tiện cố gắng mở đôi mắt ra.
Xung quanh là gạch men sứ trắng tinh, thứ này lại mang cho nàng cảm giác thân quen.
Nàng chuyển tầm mắt đi, phát hiện đang ở trong phòng tắm của mình. Gạch men sứ ở giữa là do Lục Tinh Nhàn chọn giúp nàng, hoa sứ nổi bật.
Nàng cuối đầu nhìn tay mình, trắng nõn thon dài, trên bề mặt không có vết chai, trên người cũng không có vết sẹo nào, mang đầy hơi thở thanh xuân.
Từ trong nước, nàng chậm rãi đứng lên.
Tả Tiện đi tới trước gương trong phòng tắm, bốn mắt nhìn nhau với người trong gương. Cuối cùng, một ý nghĩ không thể tin được nảy lên trong đầu nàng - Nàng trọng sinh?!
Đầu Tả Tiện trống rỗng, hoảng loạn từ phòng tắm bước ra ngoài. Quần áo trên người cũng quên mặc, chỉ theo bản năng muốn tìm kiếm gì đó.
Trong phòng khách, đồng hồ hiện rõ: Ngày 27 tháng 12 năm 2012, buổi tối 21 giờ 30 phút 21 giây.
Nàng... trọng sinh về?
Nhưng không đợi suy nghĩ của Tả Tiện quay về thì bỗng nhiên tiếng động phòng khách vang lên.
Nàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Lục Tinh Nhàn ngồi trên ghế sô pha, ngón tay thon dài cầm theo quần lót ren, xung quanh ghế sa lon rải rác quần áo nàng thuận tay cởi bỏ.
Nghe tiếng Lục Tinh Nhàn chậm rãi: "Tiện Tiện, một năm không gặp... thói quen của em, càng ngày càng bừa bộn?"
Tả Tiện chưa kịp hoàn hồn, chỉ kịp mở to hai mắt nhìn cô.
Lục Tinh Nhàn cười, đặt quần lót một bên. Bây giờ mới đánh giá dáng người Tả Tiện, nhìn trên dưới gật đầu một cái, nói: "Bất quá, em càng ngày càng trổ mã rồi."
Tả Tiện theo lời của Lục Tinh Nhàn cúi đầu nhìn xuống thấy bộ ngực trắng nõn của mình còn chưa kịp phản ứng. Đến khi đầu óc hỗn loạn của nàng kịp hiểu những lời này có ý gì thì gương mặt cũng bùng nổ sắc hồng. Không nói hai lời lập tức vội vàng xông vào phòng tắm.
Đơn giản là xấu hổ chết người!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.