Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp
Chương 8: Kỹ Năng? Có Được Vĩnh Viễn?
Tân Phong
28/03/2024
“Nhớ kỹ, vào bên trong tường rào không nên nhiều chuyện, người sống sót ở trong đó đều là người có thể săn giết dị thú, biết chưa?”
Ông lão Trần Hậu Lễ liên tục dặn dò.
Từ khi tận thế xảy ra, trật tự sụp đổ, người sống sót có thực lực có thể có được tất cả, người sống sót bình thường trong mắt bọn họ chỉ giống như sâu kiến hèn mọn mà thôi.
“Ông yên tâm, từ trước đến nay ta vẫn luôn hướng nội, không thích nói chuyện.” Lâm Phàm chân thành nói.
Trần Hậu Lễ...
Nếu không phải trên đường đi cùng nhau, hai người đã nói chuyện hơn trăm câu, ông lão đã thật sự tin vào lời ma quỷ của Lâm Phàm rồi.
Tường rào bên trong cũng không có cửa, dựa vào máy móc kéo lên trên.
Bên trên tường rào.
Hoàn cảnh bên trong tường trong này còn tốt hơn tường ngoài rất nhiều, tuy nói không có nhà cao chọc trời, nhưng có rất nhiều nhà ở ba bốn tầng, tuy nói giản dị, nhưng nếu không kể đến tình huống tận thế, có thể ở gần nơi thế này cũng là một chuyện vô cùng hạnh phúc.
Hoàn cảnh so với tường ngoài không biết tốt hơn biết bao nhiêu lần.
Trần Hậu Lễ dẫn theo Lâm Phàm đi đến chỗ cầu thang, “Bên trong và bên ngoài có cùng bầu trời, mặt đất, nhưng mà từ xưa đến nay chẳng bao giờ có công bằng, cái gọi là tuyên truyền công bằng chỉ là thứ mà bình dân cần, là một lời hứa hẹn công bằng bằng miệng mà thôi.”
Lâm Phàm nói, “Những đứa trẻ sinh sống ở tường trong này hạnh phúc hơn ở tường ngoài rất nhiều.”
Trần Hậu Lễ nói, “Hạnh phúc được xây dựng dựa trên năng lực, ta đã nhìn thấy rất nhiều người sống sót từ tường trong bị đuổi ra tường ngoài, những đứa nhỏ ta dạy bảo mà cậu nhìn thấy kia, trong chúng cũng có đứa vốn ở tường trong.”
“Là bởi vì người lớn đã chết trong miệng dị thú rồi sao?” Lâm Phàm hỏi.
“Ừm.”
Đây là tình huống vô cùng thực tế.
Người lớn đi săn giết dị thú, mang lại cho người nhà còn may mắn sống sót có cuộc sống tốt hơn, nhưng nếu như người đó chết ở trong miệng dị thú, vậy người nhà của người đó sẽ không có ai chăm sóc, chỉ có thể từ tường trong ra tường ngoài mà sinh sống.
Loại thay đổi sinh hoạt này rất đau đớn.
“Bên trong hầm trú ẩn đằng sau cái cửa kim loại kia cũng có người ở sao?” Lâm Phàm hỏi.
Trần Hậu Lễ nói, “Có, nơi đó là chỗ ở của người quản lý hàng rào chân chính, đồng thời nếu như xuất hiện Giác tỉnh giả, cũng có thể ở bên trong.”
Giác Tỉnh giả cũng chính là người siêu phàm, sau khi khống chế được năng lực, có thể nhảy lên trở thành nhân vật cao tầng.
“Ông Trần, ông từng đi vào đó chưa?”
“Sao ta có thể đi vào trong đó được, có thể vào tường trong đã rất tốt rồi.”
Lâm Phàm cẩn thận phân tích, cái hầm trú ẩn này là nơi tượng trưng cho thân phận cường giả, đồng thời cũng là nơi ẩn thân, nghỉ ngơi, nếu như nơi này bị dị thú tập kích, sau đó bị công phá, thảm nhất đương nhiên sẽ là người sống sót ở tường ngoài và tường trong, mà đám cường giả ở bên trong hầm trú ẩn kia, có thể dựa vào hàng phòng tuyến này mà tạm thời an toàn.
Giai cấp được phân chia rất rõ ràng.
Vừa đi vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc đã đến nơi.
“Ông Trần.”
Một người đàn ông trung niên cười chào hỏi Trần Hậu Lễ.
Người đàn ông trung niên này có làn da ngăm đen, trên mặt có vết sẹo, nhìn giống như có con rết ở trên mặt, nếu như đang ở thời kỳ hòa bình, với tiêu chuẩn chữa bệnh khi đó, cho dù có để lại vết sẹo, cũng không thể nào xuất hiện loại tình huống này, nói rõ đây là vết thương sau khi dị thú xảy ra mà thành.
“Ông Thân, không phải hôm trước ông nói bên này thiếu một người rèn sắt, hôm nay ta dẫn đến cho ông một người trẻ tuổi khỏe mạnh cường tráng, ông thấy thế nào?” Trần Hậu Lễ cười hỏi.
Ở chỗ này không có cái gọi là kính già yêu trẻ, người ta gọi ông một tiếng là ông Trần, đó là vì ông có giá trị, có việc cần dùng đến, chứ không phải thật sự cho rằng tuổi tác lớn, là có thể cậy già lên mặt.
“Ha ha, ông Trần giới thiệu đương nhiên là không có vấn đề gì, nhưng mà lúc nào đó kiểm tra xe giúp ta, ta muốn cải tiến cái xe của tôi một chút.”
Ông Thân nhìn qua có vẻ không quan tâm, nhưng mà thật ra cũng đang âm thầm đánh giá Lâm Phàm, thật sự không tệ, tinh thần diện mạo đều rất tốt, so với người sống sót khác đến làm việc thì tốt hơn rất nhiều.
Ông Trần nói, “Không thành vấn đề, đợi lát nữa sắp xếp xong cho Tiểu Phàm, ông hãy dẫn ta đi xem một chút.”
“ĐƯợc, cứ quyết định như vậy đi.” Ông Thân vui mừng.
Trên đường tới đây, ông Trần đã nói với hắn, ông Thân này tên là Thân Hải, người phụ trách nhà xưởng vũ khí, toàn bộ vũ khí của người sống sót ở tường rào này, đều được sản xuất từ chỗ này.
Muốn có được vũ khí, vậy thì phải dùng tiền tệ để trao đổi.
Tuy nói lực sát thương của súng ống rất lớn, nhưng dùng súng ống để săn giết dị thú ở bên ngoài là hành vi vô cùng ngu xuẩn, bởi vì tiếng súng sẽ thu hút sự chú ý của dị thú, một khi bị lượng lớn dị thú bao vây, kết quả đương nhiên không cần nói cũng biết.
Bởi vậy, vũ khí lạnh chính là lựa chọn đầu tiên.
“Người trẻ tuổi, ta tên là Thân Hải, về sau cứ gọi ta là ông Thân là được, muốn sống sót ở chỗ này, vậy thì nhất định phải dốc sức mà làm việc, phần công việc này nếu mà đi ra tường ngoài thông báo tuyển dụng, có thể tranh nhau vỡ đầu đấy.”
Thân Hải vỗ vai Lâm Phàm, chỉ rõ mức độ quan trọng của công việc này, đồng thời cũng muốn nói cho ông Trần nghe, tôi nể mặt ông, lúc ông cải tiến xe cho tôi, nhất định phải tỉ mỉ một chút mới được.
“Ta biết, cảm ơn đã cho ta cơ hội.” Lâm Phàm hạ thấp tư thái.
Thân Hải hài lòng gật đầu, đúng là hiểu chuyện.
Ông lão Trần Hậu Lễ liên tục dặn dò.
Từ khi tận thế xảy ra, trật tự sụp đổ, người sống sót có thực lực có thể có được tất cả, người sống sót bình thường trong mắt bọn họ chỉ giống như sâu kiến hèn mọn mà thôi.
“Ông yên tâm, từ trước đến nay ta vẫn luôn hướng nội, không thích nói chuyện.” Lâm Phàm chân thành nói.
Trần Hậu Lễ...
Nếu không phải trên đường đi cùng nhau, hai người đã nói chuyện hơn trăm câu, ông lão đã thật sự tin vào lời ma quỷ của Lâm Phàm rồi.
Tường rào bên trong cũng không có cửa, dựa vào máy móc kéo lên trên.
Bên trên tường rào.
Hoàn cảnh bên trong tường trong này còn tốt hơn tường ngoài rất nhiều, tuy nói không có nhà cao chọc trời, nhưng có rất nhiều nhà ở ba bốn tầng, tuy nói giản dị, nhưng nếu không kể đến tình huống tận thế, có thể ở gần nơi thế này cũng là một chuyện vô cùng hạnh phúc.
Hoàn cảnh so với tường ngoài không biết tốt hơn biết bao nhiêu lần.
Trần Hậu Lễ dẫn theo Lâm Phàm đi đến chỗ cầu thang, “Bên trong và bên ngoài có cùng bầu trời, mặt đất, nhưng mà từ xưa đến nay chẳng bao giờ có công bằng, cái gọi là tuyên truyền công bằng chỉ là thứ mà bình dân cần, là một lời hứa hẹn công bằng bằng miệng mà thôi.”
Lâm Phàm nói, “Những đứa trẻ sinh sống ở tường trong này hạnh phúc hơn ở tường ngoài rất nhiều.”
Trần Hậu Lễ nói, “Hạnh phúc được xây dựng dựa trên năng lực, ta đã nhìn thấy rất nhiều người sống sót từ tường trong bị đuổi ra tường ngoài, những đứa nhỏ ta dạy bảo mà cậu nhìn thấy kia, trong chúng cũng có đứa vốn ở tường trong.”
“Là bởi vì người lớn đã chết trong miệng dị thú rồi sao?” Lâm Phàm hỏi.
“Ừm.”
Đây là tình huống vô cùng thực tế.
Người lớn đi săn giết dị thú, mang lại cho người nhà còn may mắn sống sót có cuộc sống tốt hơn, nhưng nếu như người đó chết ở trong miệng dị thú, vậy người nhà của người đó sẽ không có ai chăm sóc, chỉ có thể từ tường trong ra tường ngoài mà sinh sống.
Loại thay đổi sinh hoạt này rất đau đớn.
“Bên trong hầm trú ẩn đằng sau cái cửa kim loại kia cũng có người ở sao?” Lâm Phàm hỏi.
Trần Hậu Lễ nói, “Có, nơi đó là chỗ ở của người quản lý hàng rào chân chính, đồng thời nếu như xuất hiện Giác tỉnh giả, cũng có thể ở bên trong.”
Giác Tỉnh giả cũng chính là người siêu phàm, sau khi khống chế được năng lực, có thể nhảy lên trở thành nhân vật cao tầng.
“Ông Trần, ông từng đi vào đó chưa?”
“Sao ta có thể đi vào trong đó được, có thể vào tường trong đã rất tốt rồi.”
Lâm Phàm cẩn thận phân tích, cái hầm trú ẩn này là nơi tượng trưng cho thân phận cường giả, đồng thời cũng là nơi ẩn thân, nghỉ ngơi, nếu như nơi này bị dị thú tập kích, sau đó bị công phá, thảm nhất đương nhiên sẽ là người sống sót ở tường ngoài và tường trong, mà đám cường giả ở bên trong hầm trú ẩn kia, có thể dựa vào hàng phòng tuyến này mà tạm thời an toàn.
Giai cấp được phân chia rất rõ ràng.
Vừa đi vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc đã đến nơi.
“Ông Trần.”
Một người đàn ông trung niên cười chào hỏi Trần Hậu Lễ.
Người đàn ông trung niên này có làn da ngăm đen, trên mặt có vết sẹo, nhìn giống như có con rết ở trên mặt, nếu như đang ở thời kỳ hòa bình, với tiêu chuẩn chữa bệnh khi đó, cho dù có để lại vết sẹo, cũng không thể nào xuất hiện loại tình huống này, nói rõ đây là vết thương sau khi dị thú xảy ra mà thành.
“Ông Thân, không phải hôm trước ông nói bên này thiếu một người rèn sắt, hôm nay ta dẫn đến cho ông một người trẻ tuổi khỏe mạnh cường tráng, ông thấy thế nào?” Trần Hậu Lễ cười hỏi.
Ở chỗ này không có cái gọi là kính già yêu trẻ, người ta gọi ông một tiếng là ông Trần, đó là vì ông có giá trị, có việc cần dùng đến, chứ không phải thật sự cho rằng tuổi tác lớn, là có thể cậy già lên mặt.
“Ha ha, ông Trần giới thiệu đương nhiên là không có vấn đề gì, nhưng mà lúc nào đó kiểm tra xe giúp ta, ta muốn cải tiến cái xe của tôi một chút.”
Ông Thân nhìn qua có vẻ không quan tâm, nhưng mà thật ra cũng đang âm thầm đánh giá Lâm Phàm, thật sự không tệ, tinh thần diện mạo đều rất tốt, so với người sống sót khác đến làm việc thì tốt hơn rất nhiều.
Ông Trần nói, “Không thành vấn đề, đợi lát nữa sắp xếp xong cho Tiểu Phàm, ông hãy dẫn ta đi xem một chút.”
“ĐƯợc, cứ quyết định như vậy đi.” Ông Thân vui mừng.
Trên đường tới đây, ông Trần đã nói với hắn, ông Thân này tên là Thân Hải, người phụ trách nhà xưởng vũ khí, toàn bộ vũ khí của người sống sót ở tường rào này, đều được sản xuất từ chỗ này.
Muốn có được vũ khí, vậy thì phải dùng tiền tệ để trao đổi.
Tuy nói lực sát thương của súng ống rất lớn, nhưng dùng súng ống để săn giết dị thú ở bên ngoài là hành vi vô cùng ngu xuẩn, bởi vì tiếng súng sẽ thu hút sự chú ý của dị thú, một khi bị lượng lớn dị thú bao vây, kết quả đương nhiên không cần nói cũng biết.
Bởi vậy, vũ khí lạnh chính là lựa chọn đầu tiên.
“Người trẻ tuổi, ta tên là Thân Hải, về sau cứ gọi ta là ông Thân là được, muốn sống sót ở chỗ này, vậy thì nhất định phải dốc sức mà làm việc, phần công việc này nếu mà đi ra tường ngoài thông báo tuyển dụng, có thể tranh nhau vỡ đầu đấy.”
Thân Hải vỗ vai Lâm Phàm, chỉ rõ mức độ quan trọng của công việc này, đồng thời cũng muốn nói cho ông Trần nghe, tôi nể mặt ông, lúc ông cải tiến xe cho tôi, nhất định phải tỉ mỉ một chút mới được.
“Ta biết, cảm ơn đã cho ta cơ hội.” Lâm Phàm hạ thấp tư thái.
Thân Hải hài lòng gật đầu, đúng là hiểu chuyện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.