Chương 26
Bất Thậm Liễu Liễu
07/06/2021
Thẩm Oánh nghe lời Từ Dân Thành không động đậy nữa.
Từ Dân Thành ôm cô, xoa bụng cho cô một lát rồi nói: “Muộn rồi, đi thôi.”
Thẩm Oánh cảm giác mình như vừa mới tỉnh mộng. Không có tay anh, bụng cô lại bị lạnh.
Gió mùa thu thổi qua khiến cô nổi da gà.
Nói ấm áp là giả, lúc cô ở một mình thì vẫn cảm thấy lạnh.
Đoạn đường lúc sau, cả hai đều không nói chuyện với nhau.
Đến cổng chung cư, lúc tạm biệt, đột nhiên Thẩm Oánh hỏi Từ Dân Thành: “Những gì anh nói là thật phải không?”
Từ Dân Thành hỏi: “Cái gì?”
Thẩm Oánh nói: “Ở lại đây…đến khi em không thích anh nữa mới thôi.”
Từ Dân Thành nói: “Đàn ông nói được làm được.”
Thẩm Oánh cười rồi nói “Cảm ơn anh.”
Từ Dân Thành nhìn cô không nói gì.
Gió đêm thổi tóc cô lộn xộn.
Tóc mái của cô bị hất sang một bên, lộ ra vầng trán đầy đặn, Từ Dân Thành nhìn nó, bỗng muốn hôn lên một cái.
Từ Dân Thành vẫy tay với Thẩm Oánh, “Về nhà đi, anh đi đây.”
Thẩm Oánh nói: “Đi đường cẩn thận.”
Từ Dân Thành không trả lời lại cô, chỉ xoay người rời đi.
Nhìn thấy anh đi khỏi rồi Thẩm Oánh mới quay về nhà.
**
Một tuần sau, hoạt động công ích kết thúc, lãnh đạo đài truyền hình cho cô nghỉ một ngày để dưỡng sức.
Thẩm Oánh cũng không từ chối, làm việc liên tục một tuần quả thực rất mệt mỏi.
Ngày hôm đó, Thẩm Oánh ngủ đến 12 giờ trưa.
Lúc tỉnh giấc, cô có thói quen cầm di động lên xem thì thấy ccos vài cuộc gọi nhỡ và vài tin nhắn văn bản chưa đọc.
Tất cả đều là của Từ Dân Thành.
Thẩm Oánh nhìn số điện thoại quen thuộc trên màn hình rồi cười lăn lộn trên giường.
Cô chưa từng yêu đương vui vẻ đến như vậy.
Lúc bé, ba mẹ Thẩm Oánh từng dạy cho cô một câu thành ngữ: Đừng quan tâm thắng thua.
Ba mẹ còn nói dù vui đến đâu thì cũng phải giữ bình tĩnh. Chỉ có thờ ơ và lặng lẽ, mới có thể tiến xa.
Nhiều năm qua, Thẩm Oánh vẫn luôn đi theo câu nói này, nên cho thi cử có tốt đến đâu, công việc thuận lợi đến đâu thì cô cũng không thể hiện ra ngoài.
Ngay cả khi ở một mình, cô vẫn rất yên tĩnh.
Nhưng hôm nay, chỉ vì mấy tin nhắn và cuộc gọi của Từ Dân Thành mà cô hào hứng đến như vậy.
Sau này nghĩ lại, chính cô cũng cảm thấy thật khó tin.
——
Tin nhắn Từ Dân Thành gửi đến có nội dung như sau.
Tổng cộng có ba tin.
Tin thứ nhất: Em dậy chưa?
Tin thứ hai: Em không cần tìm chỗ ở cho anh, anh tự tìm.
Tin thứ ba: Ở chung cư xx số 17, lầu 5, phòng 602, em muốn đến thì đến đi.
Bởi vì Từ Dân Thành ở lại thành phố, Thẩm Oánh lièn nảy ra ý định tìm một phòng ở cho anh.
Giá phòng ở thành phố rất đắt, về cơ bản khả năng tài chính của anh sẽ không đủ để chi trả.
Bây giờ tiền lương một tháng của cô hơn 8 nghìn tệ, cô ăn cơm nhà cũng sống ở nhà nên cơ bản không chi tiêu gì nhiều.
Thẩm Oánh không muốn đi mua sắm, cũng không mua nhiều quần áo nhiều, tiền lương cô đều để dành
Vẫn đủ để thuê một căn phòng nhỏ.
Thậm chí cô còn nảy ra ý định nuôi Từ Dân Thành.
Bây giờ Từ Dân Thành bỗng nói anh đã tìm được phòng nên Thẩm Oánh khá ngạc nhiên.
Nhưng nghĩ lại, dường như bạn gái cũ của anh là một người phụ nữ giàu có, chắc là cô ấy đã giúp đỡ anh.
Nghĩ đến đây, Thẩm Oánh gửi lại cho anh một tin nhắn.
Cô hỏi: Ai tìm phòng cho anh vậy?
Từ Dân Thành trả lời rất nhanh, anh nói: Bạn gái cũ.
Thẩm Oánh ném điện thoại sang một bên, không trả lời tin nhắn của anh nữa.
Đang nằm trên giường giận dỗi thì mẹ Thẩm bỗng gõ cửa.
“Con gái, nhanh dậy đi, đồ ăn chín rồi!”
Thẩm Oánh xốc chăn lên, “Vâng, dậy ngay đây!”
Gấp chăn xong, Thẩm Oánh buộc hết tóc lên rồi cầm di động đi vào phòng tắm.
Ở độ tuổi này của cô, cơ bản là không thể rời mắt khỏi điện thoại.
Thẩm OÁnh mặc bộ đồ ngủ màu hồng tươi mà mẹ đã mua cho cô.
Chưa kể, mặc lên người cũng khá đẹp.
Thẩm Oánh cầm di động lên, chụp một tấm ảnh rồi đăng lên Weibo.
[Hoạt động đã kết thúc thành công tốt đẹp, cảm ơn tất cả các bạn đã tham gia. Lãnh đạo cho một ngày nghỉ, tôi ngủ thẳng đến giờ này. Chào buổi sáng mọi người ~]
Đăng Weibo xong, Thẩm Oánh để di động sang một bên rồi bắt đầu đánh răng rửa mặt.
Chưa đến mười phút là xong, cô thay quần áo rồi đi xuống nhà bếp.
Mẹ Thẩm biết cô rất mệt mỏi sau một tuần bận rộn nên hôm nay bà làm vài món cô yêu thích cho cô ăn.
Thẩm Oánh nhìn đồ ăn trên bàn, miệng cô đã muốn rộng ra.
“Thơm quá.”
“Vậy thì ăn nhiều lên, nhìn con gầy thành cái gì rồi.”
Mẹ Thẩm đưa đôi đũa cho cô, “Cho con làm công việc nhàn hạ mà con không chịu, lại đâm đầu đi làm công việc vất vả như thế này.”
Quay đến quay lui cũng không thể rời được chủ đề này nên Thẩm Oánh chỉ có thể chọn cách hợp lý nhất chính là im lặng.
Thực ra Thẩm Oánh cũng biết ba mẹ nói chuyện này là vì muốn tốt cho cô, nhưng đời này, được làm điều mình thích là thứ may mắn nhất.
Cô cảm thấy cô phải kiên trì.
…
Lúc ăn cơm, ba Thẩm mẹ Thẩm lại bắt đầu nói đến chuyện tìm bạn đời cho cô.
Thẩm Oánh đối diện với hai người, muốn im lặng để đối kháng nhưng cuối cùng vẫn bị nói đến phiền.
Thế là cô nói: “Con có người thích rồi.”
“Ai?” Hai người đồng thanh hỏi.
Thẩm Oánh nói: “Ba mẹ không biết đâu, anh ấy hơn ba mươi tuổi.”
Mẹ Thẩm nói: “Đàn ông ở tuổi này mà chưa lấy vợ, hoặc là có vấn đề, hoặc là không có bản lĩnh. Con phải cứng rắn một chút, đừng để bị lừa.”
Ba Thẩm nói: “Không nên tìm người lớn tuổi hơn như vậy.”
Thẩm Oánh ngẩng đầu nhìn hai người: “Nhưng con thích rồi thì biết làm sao bây giờ đây?”
“Thích thì thế nào? Có bao nhiêu người thích đến chết đi sống lại nhưng cuối cùng vẫn là ly hôn?”
Mẹ Thẩm nói: “Cuộc sống, không thể chỉ dựa vào cảm xúc mãnh liệt này được, nước chảy thành sông, bình bình đạm đạm mới tốt.”
Lại bắt đầu rồi.
Thẩm Oánh suy sụp.
Thẩm Oánh tuyên bố với hai người: “Con muốn ở bên người con thích, kết cục không tốt con cũng chấp nhận.”
Mẹ Thẩm muốn dạy dỗ cô nhưng bị ba Thẩm can ngăn.
Ông nói: “Ba không cấm cản con yêu đương, nếu con thật sự thích thì cứ ở bên nhau. Nhưng là con gái, phải có lòng tự tôn tự ái, con hiểu không?”
Thẩm Oánh nói: “Con biết rồi.”
Cho dù cô muốn làm gì, Từ Dân Thành cũng sẽ không động vào cô.
Mấy ngày trước Từ Dân Thành đã tỏ thái độ rõ ràng như vậy rồi thì Thẩm Oánh cũng không tự chuốc lấy nhục nhã nữa.
Hơn nữa cô cũng không phải người đặt nặng chuyện tình dục nên chỉ cần ở bên Từ Dân Thành tâm sự, ăn cơm là tốt rồi.
Từ nhỏ đến lớn Thẩm Oánh được gia đình bảo vệ rất tốt, bản chất cô rất lạc quan và tương đối chú trọng xây dựng tinh thần của mình.
Đối với cô mà nói, hôn nhau vuốt ve nhau không bằng một ánh mắt ăn ý.
Lúc học đại học, cô đã từng thảo luận chủ đề này với những người cùng ký túc.
Lúc đó, sáu người trong ký túc không có gì khác nhau, ngoại trừ cô.
Họ thường cười nhạo cô, nói rằng cô sống quá ngây thơ.
Thẩm Oánh cũng chưa từng phản bác, bởi mỗi người có cách sống riêng, cô sống theo cách của cô, bọn họ sống theo cách của họ, riêng phần mình đặc sắc là được rồi.
Ăn xong, cô lại nhìn vào điện thoại, hai mươi phút trước Từ Dân Thành đã gửi một tin nhắn khác đến.
Anh hỏi: Đến không?
Thẩm Oánh trả lời: Đến.
Sau đó cô đeo túi, mang đôi giày vải rồi đi ra ngoài.
**
Thẩm Oánh không đi thẳng đến chỗ Từ Dân Thành, mà đi siêu thị mua cho anh một vài nhu yếu phẩm.
Khăn lau mặt, bàn chải đánh răng, kem đánh răng, dầu gội đầu, giấy vệ sinh, thuốc khử trùng, khăn tắm, dép lê, v.v.
Thẩm Oánh không phải là người lo việc nhà giỏi, lớn đến từng này nhưng hiếm khi cô mua những thứ này cho nhà mình.
Tất cả đều do ba mẹ cô chuẩn bị nên cô không phải lo lắng điều gì.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Oánh mua nhiều nhu yếu phẩm đến như vậy.
Mua sắm xong, cô lại đến trung tâm thương mại mua cho Từ Dân Thành vài bộ quần áo.
Cô biết Từ Dân Thành không có nhiều quần áo để mặc.
Mặc dù anh ăn mặc rất sạch sẽ nhưng những bộ quần áo kia giống như là của nhiều năm trước.
Thẩm Oánh mua một đống đồ dùng cho anh.
Cô không đủ tiền mua âu phục, mà đoán chừng Từ Dân Thành cũng không muốn mặc âu phục.
Thẩm Oánh mua đều là trang phục bình thường, là những bộ mặc vào sẽ tạo cảm giác trẻ trung hơn.
Còn về số đo, là cô đoán.
Cô từng ôm Từ Dân Thành, nên hẳn là sẽ chính xác.
…
Thẩm Oánh ra khỏi trung tâm thương mại với một đống đồ, cả người mồ hôi nhễ nhại.
Ban đầu cô định đi xe buýt, nhưng bây giờ cô đã từ bỏ ý định.
Cô nên đi taxi.
Thẩm Oánh đưa tay chặn một chiếc taxi rồi đọc địa chỉ cần đến.
Nửa đường đi xe, Thẩm Oánh cảm thấy không dày vò cho lắm.
Sau khi trả tiền xe, Thẩm Oánh mang đồ đạc xuống xe, đi một bước cô liền cảm thấy mình muốn rã thành từng mảnh.
Kỳ thật quần áo không nặng bao nhiêu, chủ yếu là nhu yếu phẩm nặng hơn một chút.
Thật vất vả mới đến được thang máy, Thẩm Oánh cảm thấy mình như sắp được giải thoát.
Ờ tầng sáu, chưa đầy một phút là đã đến nơi.
Thẩm Oánh kéo túi ra khỏi cửa thang máy rồi bắt đầu bấm chuông.
Từ Dân Thành nghe tiếng chuông cửa thì đi ra mở cửa.
Nhìn thấy Thẩm Oánh mang theo một đống đồ, Từ Dân Thành hỏi cô: “Em mua cái gì thế?”
Thẩm Oánh nói: “Quần áo, còn có đồ dùng hằng ngày.”
Từ Dân Thành nói: “Ai bảo em mua.”
Thẩm Oánh nói: “Tự em muốn mua, có tiền nhưng không biết dùng ở đâu, được chưa?”
Từ Dân Thành: “…”
Thẩm Oánh nói: “Anh cầm một chút đi, em xách không nổi nữa, nặng quá.”
Từ Dân Thành mang đồ vào rồi đóng cửa lại.
Mặt anh vẫn không cảm xúc, mà Thẩm Oánh cũng không biết tại sao anh lại khó chịu.
Cô đã mua nhiều đồ đến đây như vậy, theo lý thì anh phải vui vẻ đúng không?
Thẩm Oánh hỏi anh: “Anh không vui hả?”
Từ Dân Thành nói: “Sau này đừng mua nhiều đồ cho anh.”
Thẩm Oánh nói: “Cũng không nhiều tiền lắm, em nghĩ anh mới chuyển tới đây nên nhất định sẽ chưa chuẩn bị.”
Từ Dân Thành không nói, vẫn luôn đen mặt.
Giọng Thần Dĩnh trầm xuống rất nhiều: “Chẳng lẽ anh… ờm, bạn gái cũ… đẫ chuẩn bị cho anh hết rồi?”
Từ Dân Thành nói: “Được rồi, nhớ những gì anh nói là được.”
Thẩm Oánh nói: “Ừ, vậy anh mặc thử quần áo xem có vừa size hay không?”
Nói xong, cô đến trước túi đồ mua sắm, lấy hết quần áo ra.
Thẩm Oánh có mắt chọn quần áo không tồi, đơn giản, phóng khoáng và không lỗi thời.
Cũng không có thiết kế và trang trí lòe loẹt.
Sắc mặt của anh dần dịu đi.
Anh trực tiếp cởi bỏ quần áo trên người, rồi trần trụi nửa người đi đến trước mặt cô.
Lúc đó Thẩm Oánh đã rất sốc.
Thực ra, ý cô là… để anh vào phòng tắm hoặc phòng ngủ thay, thay xong để cô nhìn một chút là được rồi.
Không phải để anh thay đổi trước mặt cô.
Từ Dân Thành đến chỗ cô rồi nâng tay lên.
“Mặc đi.”
Thẩm Oánh sững sờ, “Hả? Em mặc?”
Từ Dân Thành nhìn cô: “Có vấn đề gì sao?”
Thẩm Oánh nói: “Không, không có. Em mặc cho anh.”
Thẩm Oánh chưa mặc quần áo cho ai lần nào, có hơi cứng tay, vất vả lắm mới mặc áo sơ mi lên cho anh.
Từ Dân Thành vẫn đứng yên đó, giống như một pho tượng.
Lúc cài cúc áo, Thẩm Oánh thấy trên ngực anh có vài vết sẹo.
Nó lõm xuống và trông khá sâu. Thẩm Oánh nhìn vết sẹo tưởng tượng được lúc bị thương anh đau đến thế nào.
Thẩm Oánh sờ lên vết sẹo, ngẩng đầu hỏi Từ Dân Thành: “Cái này ở đâu ra vậy?”
Từ Dân Thành nói: “Biến chứng bệnh, giống như mụn nước, em hẳn là rõ hơn anh đó chứ.”
Thẩm Oánh lại hỏi: “Là lúc nào?”
Từ Dân Thành nói: “Nhiều năm trước rồi.”
Thần Ưng dừng lại, “Nhưng sao vết sẹo lại sâu như vậy…”
Từ Dân Thành nói: “Nhìn khó chịu nên móc.”
Mắt Thẩm Oánh lập tức đỏ lên.
Móc…
Cô thường bị mụn trên mặt, chỉ cần chạm nhẹ vào thôi là thấy đau rồi.
Từ Dân Thành nói nhẹ nhàng như không có gì như vậy lại khiến Thẩm Oánh thấy khó chịu.
Cô cho rằng Từ Dân Thành cũng sợ đau, trên đời này có ai là không sợ đau.
Thẩm Oánh cúi đầu, áp môi lên vết sẹo rồi cọ qua cọ lại.
Cả người Từ Dân Thành cứng đờ, cổ họng anh nóng bừng. Anh bắt lấy tay của Thẩm Oánh, nói: “Đừng trêu chọc anh.”
Thẩm Oánh làm như cô không nghe thấy.
Từ Dân Thành lại nói: “Em cẩn thận anh lại –“
Anh không thể nói hết phần còn lại.
Bởi vì anh cảm thấy nơi lồng ngực mình vừa lành lạnh vừa ẩm ướt.
Cô lại khóc rồi?
Sao cô lại hay khóc đến như thế?
**
“Từ Dân Thành, anh phải giống một cái cây.”
Khóc xon, Thẩm Oánh đã trở lại bình thường rồi bắt đầu cài nút áo cho anh.
Từ Dân Thành không hiểu ý cô: “Hả?”
Thẩm Oánh nói: “Đúng hạn kết trái, lá cây không héo. Anh làm gì cũng đều thuận lợi.”
Từ Dân Thành cười: “Anh là cây, vậy em là cái gì?”
Thẩm Oánh đột nhiên hỏi anh: “Anh đã xem Weibo của em chưa?”
Từ Dân Thành lắc đầu: “Chưa xem.”
Thẩm Oánh nói: “Anh xem Weibo của em xong sẽ biết em là cái gì.”
Từ Dân Thành nhớ hình như cô đã viết cái gì đó về cây cối trên Weibo, nhưng anh không nhớ rõ.
Dường như là một câu văn trong bài thơ của nhà văn nào đó.
Cài xong chiếc nút cuối cùng, Thẩm Oánh nhìn dáng vẻ mới của Từ Dân Thành một chút.
Anh trẻ đi ít nhất năm tuổi.
Kỳ thật trời cho Từ Dân Thành điều kiện không tồi, Thẩm Oánh luôn cảm thấy nếu anh không phải là bệnh nhân AIDS thì nói không chừng anh sẽ đi làm diễn viên.
Thẩm Oánh nói: “Đẹp.”
Từ Dân Thành nói: “Ừ.”
Từ Dân Thành thử năm sáu bộ quần áo, tất cả đều vừa khít.
Thẩm Oánh rất hài lòng.
Thử xong quần áo, Thẩm Oánh nói với Từ Dân Thành: “Cuối cùng em cũng biết tại sao lúc anh còn trẻ lại có nhiều cô gái tình nguyện đi theo anh như thế rồi.”
Từ Dân Thành hỏi: “Tại sao?”
Thẩm Oánh nói: “Bởi vì nhìn anh đẹp trai.”
Từ Dân Thành hỏi: “Em cũng nghĩ vậy sao?”
Thẩm Oánh gật đầu, “Ừm, rất đẹp. Bọn họ thích cũng không lạ gì.”
Từ Dân Thành nói: “À, anh không nhớ mình trông thế nào.”
Thẩm Oánh: “… Hả?”
Từ Dân Thành giải thích: “Anh đã không soi gương tám năm rồi nên không nhớ được, không biết mình trông như thế nào”.
Thẩm Oánh không thể tin được: “Vậy làm sao anh cạo râu được…”
Từ Dân Thành nói: “Cạo theo cảm tính.”
Thẩm Oánh hỏi: “Sao anh lại không soi gương?”
Từ Dân Thành nói: “Vì anh không muốn nhìn thấy chính mình.”
Thẩm Oánh nói: “Anh đừng như vậy.”
Từ Dân Thành cười, “Anh cũng không muốn em nhìn thấy anh.”
Thẩm Oánh cản trước mặt anh, nghiêng đầu nhìn anh nói: “Em lại muốn nhìn.”
**
Thử quần áo xong, lại nói thêm vài câu là đã hơn năm giờ.
Thấy trời sắp tối, Thẩm Oánh đột nhiên đề nghị với anh: “Từ Dân Thành, chúng ta đi đọc sách đi.”
Từ Dân Thành nhìn cô, “Đi đâu?”
Thẩm Oánh nói: “Nhà sách, em sẽ mua một quyển sách cho anh.”
Từ Dân Thành nói: “Anh không có học thức, không biết đọc sách.”
Thẩm Oánh nói: “Đọc thử đi đọc thử đi, đọc xong anh sẽ biết em là cái gì.”
Từ Dân Thành biết Thẩm Oánh đang nói cái gì, anh không ngờ cô vẫn đang xoắn xuýt suy nghĩ về vấn đề này.
—— Nếu anh là một cái cây, vậy thì em là gì.
…
Từ Dân Thành bị Thẩm Oánh kéo đến hiệu sách Tân Hoa gần đó.
Thẩm Oánh đi thẳng đến kệ văn xuôi thơ ca rồi lấy một cuốn < Chân Thuỷ Vô Hương >, tính tiền xong Thẩm Oánh đưa sách cho Từ Dân Thành.
Từ Dân Thành nói: “Đến tên sách anh còn không hiểu, em định làm gì thế?”
Thẩm Oánh nói: “Anh xem đi.”
Từ Dân Thành nói: “Không muốn xem.”
Thẩm Oánh cầm sách mở ra, rồi lại đưa cho anh: “Vậy anh đọc bài thơ trên trang này đi.”
Từ Dân Thành cau mày, “Là cái có chữ in nhỏ kia sao?”
Thẩm Oánh gật đầu: “Ừ.”
Từ Dân Thành đọc xong bài thơ hơn ba trăm từ trong năm phút.
Sau đó, cuối cùng anh cũng nhớ ra câu nói Thẩm Oánh viết trên Weibo.
[Em muốn làm một gốc cây gạo ở gần anh, đứng cạnh anh như một cái cây.]
(Lưu ý: Trích trong bài thơ “Gửi tới cây sồi” do nhà thơ Thư Đình sáng tác năm 1977)
Từ Dân Thành đóng sách lại rồi nhìn Thẩm Oánh.
Anh nói: “Anh đọc không hiểu.”
Thẩm Oánh nói: “Anh hiểu được.”
Từ Dân Thành nói: “Không, anh là người quê mùa, đọc không hiểu.”
Thẩm Oánh tự tin nói: “Từ Dân Thành, anh hiểu được.”
Từ Dân Thành bất lực nói: “Được rồi, anh hiểu. Vậy thì sao?”
Thẩm Oánh nói: “Em sẽ cùng gánh chịu tất cả với anh. Lúc đưa ra những quyết định này, em đã suy xét đến hậu quả rồi.”
—— “Cứ ngỡ chia lìa mãi mãi, nào ngờ gắn bó cả đời.”
Từ Dân Thành ôm cô, xoa bụng cho cô một lát rồi nói: “Muộn rồi, đi thôi.”
Thẩm Oánh cảm giác mình như vừa mới tỉnh mộng. Không có tay anh, bụng cô lại bị lạnh.
Gió mùa thu thổi qua khiến cô nổi da gà.
Nói ấm áp là giả, lúc cô ở một mình thì vẫn cảm thấy lạnh.
Đoạn đường lúc sau, cả hai đều không nói chuyện với nhau.
Đến cổng chung cư, lúc tạm biệt, đột nhiên Thẩm Oánh hỏi Từ Dân Thành: “Những gì anh nói là thật phải không?”
Từ Dân Thành hỏi: “Cái gì?”
Thẩm Oánh nói: “Ở lại đây…đến khi em không thích anh nữa mới thôi.”
Từ Dân Thành nói: “Đàn ông nói được làm được.”
Thẩm Oánh cười rồi nói “Cảm ơn anh.”
Từ Dân Thành nhìn cô không nói gì.
Gió đêm thổi tóc cô lộn xộn.
Tóc mái của cô bị hất sang một bên, lộ ra vầng trán đầy đặn, Từ Dân Thành nhìn nó, bỗng muốn hôn lên một cái.
Từ Dân Thành vẫy tay với Thẩm Oánh, “Về nhà đi, anh đi đây.”
Thẩm Oánh nói: “Đi đường cẩn thận.”
Từ Dân Thành không trả lời lại cô, chỉ xoay người rời đi.
Nhìn thấy anh đi khỏi rồi Thẩm Oánh mới quay về nhà.
**
Một tuần sau, hoạt động công ích kết thúc, lãnh đạo đài truyền hình cho cô nghỉ một ngày để dưỡng sức.
Thẩm Oánh cũng không từ chối, làm việc liên tục một tuần quả thực rất mệt mỏi.
Ngày hôm đó, Thẩm Oánh ngủ đến 12 giờ trưa.
Lúc tỉnh giấc, cô có thói quen cầm di động lên xem thì thấy ccos vài cuộc gọi nhỡ và vài tin nhắn văn bản chưa đọc.
Tất cả đều là của Từ Dân Thành.
Thẩm Oánh nhìn số điện thoại quen thuộc trên màn hình rồi cười lăn lộn trên giường.
Cô chưa từng yêu đương vui vẻ đến như vậy.
Lúc bé, ba mẹ Thẩm Oánh từng dạy cho cô một câu thành ngữ: Đừng quan tâm thắng thua.
Ba mẹ còn nói dù vui đến đâu thì cũng phải giữ bình tĩnh. Chỉ có thờ ơ và lặng lẽ, mới có thể tiến xa.
Nhiều năm qua, Thẩm Oánh vẫn luôn đi theo câu nói này, nên cho thi cử có tốt đến đâu, công việc thuận lợi đến đâu thì cô cũng không thể hiện ra ngoài.
Ngay cả khi ở một mình, cô vẫn rất yên tĩnh.
Nhưng hôm nay, chỉ vì mấy tin nhắn và cuộc gọi của Từ Dân Thành mà cô hào hứng đến như vậy.
Sau này nghĩ lại, chính cô cũng cảm thấy thật khó tin.
——
Tin nhắn Từ Dân Thành gửi đến có nội dung như sau.
Tổng cộng có ba tin.
Tin thứ nhất: Em dậy chưa?
Tin thứ hai: Em không cần tìm chỗ ở cho anh, anh tự tìm.
Tin thứ ba: Ở chung cư xx số 17, lầu 5, phòng 602, em muốn đến thì đến đi.
Bởi vì Từ Dân Thành ở lại thành phố, Thẩm Oánh lièn nảy ra ý định tìm một phòng ở cho anh.
Giá phòng ở thành phố rất đắt, về cơ bản khả năng tài chính của anh sẽ không đủ để chi trả.
Bây giờ tiền lương một tháng của cô hơn 8 nghìn tệ, cô ăn cơm nhà cũng sống ở nhà nên cơ bản không chi tiêu gì nhiều.
Thẩm Oánh không muốn đi mua sắm, cũng không mua nhiều quần áo nhiều, tiền lương cô đều để dành
Vẫn đủ để thuê một căn phòng nhỏ.
Thậm chí cô còn nảy ra ý định nuôi Từ Dân Thành.
Bây giờ Từ Dân Thành bỗng nói anh đã tìm được phòng nên Thẩm Oánh khá ngạc nhiên.
Nhưng nghĩ lại, dường như bạn gái cũ của anh là một người phụ nữ giàu có, chắc là cô ấy đã giúp đỡ anh.
Nghĩ đến đây, Thẩm Oánh gửi lại cho anh một tin nhắn.
Cô hỏi: Ai tìm phòng cho anh vậy?
Từ Dân Thành trả lời rất nhanh, anh nói: Bạn gái cũ.
Thẩm Oánh ném điện thoại sang một bên, không trả lời tin nhắn của anh nữa.
Đang nằm trên giường giận dỗi thì mẹ Thẩm bỗng gõ cửa.
“Con gái, nhanh dậy đi, đồ ăn chín rồi!”
Thẩm Oánh xốc chăn lên, “Vâng, dậy ngay đây!”
Gấp chăn xong, Thẩm Oánh buộc hết tóc lên rồi cầm di động đi vào phòng tắm.
Ở độ tuổi này của cô, cơ bản là không thể rời mắt khỏi điện thoại.
Thẩm OÁnh mặc bộ đồ ngủ màu hồng tươi mà mẹ đã mua cho cô.
Chưa kể, mặc lên người cũng khá đẹp.
Thẩm Oánh cầm di động lên, chụp một tấm ảnh rồi đăng lên Weibo.
[Hoạt động đã kết thúc thành công tốt đẹp, cảm ơn tất cả các bạn đã tham gia. Lãnh đạo cho một ngày nghỉ, tôi ngủ thẳng đến giờ này. Chào buổi sáng mọi người ~]
Đăng Weibo xong, Thẩm Oánh để di động sang một bên rồi bắt đầu đánh răng rửa mặt.
Chưa đến mười phút là xong, cô thay quần áo rồi đi xuống nhà bếp.
Mẹ Thẩm biết cô rất mệt mỏi sau một tuần bận rộn nên hôm nay bà làm vài món cô yêu thích cho cô ăn.
Thẩm Oánh nhìn đồ ăn trên bàn, miệng cô đã muốn rộng ra.
“Thơm quá.”
“Vậy thì ăn nhiều lên, nhìn con gầy thành cái gì rồi.”
Mẹ Thẩm đưa đôi đũa cho cô, “Cho con làm công việc nhàn hạ mà con không chịu, lại đâm đầu đi làm công việc vất vả như thế này.”
Quay đến quay lui cũng không thể rời được chủ đề này nên Thẩm Oánh chỉ có thể chọn cách hợp lý nhất chính là im lặng.
Thực ra Thẩm Oánh cũng biết ba mẹ nói chuyện này là vì muốn tốt cho cô, nhưng đời này, được làm điều mình thích là thứ may mắn nhất.
Cô cảm thấy cô phải kiên trì.
…
Lúc ăn cơm, ba Thẩm mẹ Thẩm lại bắt đầu nói đến chuyện tìm bạn đời cho cô.
Thẩm Oánh đối diện với hai người, muốn im lặng để đối kháng nhưng cuối cùng vẫn bị nói đến phiền.
Thế là cô nói: “Con có người thích rồi.”
“Ai?” Hai người đồng thanh hỏi.
Thẩm Oánh nói: “Ba mẹ không biết đâu, anh ấy hơn ba mươi tuổi.”
Mẹ Thẩm nói: “Đàn ông ở tuổi này mà chưa lấy vợ, hoặc là có vấn đề, hoặc là không có bản lĩnh. Con phải cứng rắn một chút, đừng để bị lừa.”
Ba Thẩm nói: “Không nên tìm người lớn tuổi hơn như vậy.”
Thẩm Oánh ngẩng đầu nhìn hai người: “Nhưng con thích rồi thì biết làm sao bây giờ đây?”
“Thích thì thế nào? Có bao nhiêu người thích đến chết đi sống lại nhưng cuối cùng vẫn là ly hôn?”
Mẹ Thẩm nói: “Cuộc sống, không thể chỉ dựa vào cảm xúc mãnh liệt này được, nước chảy thành sông, bình bình đạm đạm mới tốt.”
Lại bắt đầu rồi.
Thẩm Oánh suy sụp.
Thẩm Oánh tuyên bố với hai người: “Con muốn ở bên người con thích, kết cục không tốt con cũng chấp nhận.”
Mẹ Thẩm muốn dạy dỗ cô nhưng bị ba Thẩm can ngăn.
Ông nói: “Ba không cấm cản con yêu đương, nếu con thật sự thích thì cứ ở bên nhau. Nhưng là con gái, phải có lòng tự tôn tự ái, con hiểu không?”
Thẩm Oánh nói: “Con biết rồi.”
Cho dù cô muốn làm gì, Từ Dân Thành cũng sẽ không động vào cô.
Mấy ngày trước Từ Dân Thành đã tỏ thái độ rõ ràng như vậy rồi thì Thẩm Oánh cũng không tự chuốc lấy nhục nhã nữa.
Hơn nữa cô cũng không phải người đặt nặng chuyện tình dục nên chỉ cần ở bên Từ Dân Thành tâm sự, ăn cơm là tốt rồi.
Từ nhỏ đến lớn Thẩm Oánh được gia đình bảo vệ rất tốt, bản chất cô rất lạc quan và tương đối chú trọng xây dựng tinh thần của mình.
Đối với cô mà nói, hôn nhau vuốt ve nhau không bằng một ánh mắt ăn ý.
Lúc học đại học, cô đã từng thảo luận chủ đề này với những người cùng ký túc.
Lúc đó, sáu người trong ký túc không có gì khác nhau, ngoại trừ cô.
Họ thường cười nhạo cô, nói rằng cô sống quá ngây thơ.
Thẩm Oánh cũng chưa từng phản bác, bởi mỗi người có cách sống riêng, cô sống theo cách của cô, bọn họ sống theo cách của họ, riêng phần mình đặc sắc là được rồi.
Ăn xong, cô lại nhìn vào điện thoại, hai mươi phút trước Từ Dân Thành đã gửi một tin nhắn khác đến.
Anh hỏi: Đến không?
Thẩm Oánh trả lời: Đến.
Sau đó cô đeo túi, mang đôi giày vải rồi đi ra ngoài.
**
Thẩm Oánh không đi thẳng đến chỗ Từ Dân Thành, mà đi siêu thị mua cho anh một vài nhu yếu phẩm.
Khăn lau mặt, bàn chải đánh răng, kem đánh răng, dầu gội đầu, giấy vệ sinh, thuốc khử trùng, khăn tắm, dép lê, v.v.
Thẩm Oánh không phải là người lo việc nhà giỏi, lớn đến từng này nhưng hiếm khi cô mua những thứ này cho nhà mình.
Tất cả đều do ba mẹ cô chuẩn bị nên cô không phải lo lắng điều gì.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Oánh mua nhiều nhu yếu phẩm đến như vậy.
Mua sắm xong, cô lại đến trung tâm thương mại mua cho Từ Dân Thành vài bộ quần áo.
Cô biết Từ Dân Thành không có nhiều quần áo để mặc.
Mặc dù anh ăn mặc rất sạch sẽ nhưng những bộ quần áo kia giống như là của nhiều năm trước.
Thẩm Oánh mua một đống đồ dùng cho anh.
Cô không đủ tiền mua âu phục, mà đoán chừng Từ Dân Thành cũng không muốn mặc âu phục.
Thẩm Oánh mua đều là trang phục bình thường, là những bộ mặc vào sẽ tạo cảm giác trẻ trung hơn.
Còn về số đo, là cô đoán.
Cô từng ôm Từ Dân Thành, nên hẳn là sẽ chính xác.
…
Thẩm Oánh ra khỏi trung tâm thương mại với một đống đồ, cả người mồ hôi nhễ nhại.
Ban đầu cô định đi xe buýt, nhưng bây giờ cô đã từ bỏ ý định.
Cô nên đi taxi.
Thẩm Oánh đưa tay chặn một chiếc taxi rồi đọc địa chỉ cần đến.
Nửa đường đi xe, Thẩm Oánh cảm thấy không dày vò cho lắm.
Sau khi trả tiền xe, Thẩm Oánh mang đồ đạc xuống xe, đi một bước cô liền cảm thấy mình muốn rã thành từng mảnh.
Kỳ thật quần áo không nặng bao nhiêu, chủ yếu là nhu yếu phẩm nặng hơn một chút.
Thật vất vả mới đến được thang máy, Thẩm Oánh cảm thấy mình như sắp được giải thoát.
Ờ tầng sáu, chưa đầy một phút là đã đến nơi.
Thẩm Oánh kéo túi ra khỏi cửa thang máy rồi bắt đầu bấm chuông.
Từ Dân Thành nghe tiếng chuông cửa thì đi ra mở cửa.
Nhìn thấy Thẩm Oánh mang theo một đống đồ, Từ Dân Thành hỏi cô: “Em mua cái gì thế?”
Thẩm Oánh nói: “Quần áo, còn có đồ dùng hằng ngày.”
Từ Dân Thành nói: “Ai bảo em mua.”
Thẩm Oánh nói: “Tự em muốn mua, có tiền nhưng không biết dùng ở đâu, được chưa?”
Từ Dân Thành: “…”
Thẩm Oánh nói: “Anh cầm một chút đi, em xách không nổi nữa, nặng quá.”
Từ Dân Thành mang đồ vào rồi đóng cửa lại.
Mặt anh vẫn không cảm xúc, mà Thẩm Oánh cũng không biết tại sao anh lại khó chịu.
Cô đã mua nhiều đồ đến đây như vậy, theo lý thì anh phải vui vẻ đúng không?
Thẩm Oánh hỏi anh: “Anh không vui hả?”
Từ Dân Thành nói: “Sau này đừng mua nhiều đồ cho anh.”
Thẩm Oánh nói: “Cũng không nhiều tiền lắm, em nghĩ anh mới chuyển tới đây nên nhất định sẽ chưa chuẩn bị.”
Từ Dân Thành không nói, vẫn luôn đen mặt.
Giọng Thần Dĩnh trầm xuống rất nhiều: “Chẳng lẽ anh… ờm, bạn gái cũ… đẫ chuẩn bị cho anh hết rồi?”
Từ Dân Thành nói: “Được rồi, nhớ những gì anh nói là được.”
Thẩm Oánh nói: “Ừ, vậy anh mặc thử quần áo xem có vừa size hay không?”
Nói xong, cô đến trước túi đồ mua sắm, lấy hết quần áo ra.
Thẩm Oánh có mắt chọn quần áo không tồi, đơn giản, phóng khoáng và không lỗi thời.
Cũng không có thiết kế và trang trí lòe loẹt.
Sắc mặt của anh dần dịu đi.
Anh trực tiếp cởi bỏ quần áo trên người, rồi trần trụi nửa người đi đến trước mặt cô.
Lúc đó Thẩm Oánh đã rất sốc.
Thực ra, ý cô là… để anh vào phòng tắm hoặc phòng ngủ thay, thay xong để cô nhìn một chút là được rồi.
Không phải để anh thay đổi trước mặt cô.
Từ Dân Thành đến chỗ cô rồi nâng tay lên.
“Mặc đi.”
Thẩm Oánh sững sờ, “Hả? Em mặc?”
Từ Dân Thành nhìn cô: “Có vấn đề gì sao?”
Thẩm Oánh nói: “Không, không có. Em mặc cho anh.”
Thẩm Oánh chưa mặc quần áo cho ai lần nào, có hơi cứng tay, vất vả lắm mới mặc áo sơ mi lên cho anh.
Từ Dân Thành vẫn đứng yên đó, giống như một pho tượng.
Lúc cài cúc áo, Thẩm Oánh thấy trên ngực anh có vài vết sẹo.
Nó lõm xuống và trông khá sâu. Thẩm Oánh nhìn vết sẹo tưởng tượng được lúc bị thương anh đau đến thế nào.
Thẩm Oánh sờ lên vết sẹo, ngẩng đầu hỏi Từ Dân Thành: “Cái này ở đâu ra vậy?”
Từ Dân Thành nói: “Biến chứng bệnh, giống như mụn nước, em hẳn là rõ hơn anh đó chứ.”
Thẩm Oánh lại hỏi: “Là lúc nào?”
Từ Dân Thành nói: “Nhiều năm trước rồi.”
Thần Ưng dừng lại, “Nhưng sao vết sẹo lại sâu như vậy…”
Từ Dân Thành nói: “Nhìn khó chịu nên móc.”
Mắt Thẩm Oánh lập tức đỏ lên.
Móc…
Cô thường bị mụn trên mặt, chỉ cần chạm nhẹ vào thôi là thấy đau rồi.
Từ Dân Thành nói nhẹ nhàng như không có gì như vậy lại khiến Thẩm Oánh thấy khó chịu.
Cô cho rằng Từ Dân Thành cũng sợ đau, trên đời này có ai là không sợ đau.
Thẩm Oánh cúi đầu, áp môi lên vết sẹo rồi cọ qua cọ lại.
Cả người Từ Dân Thành cứng đờ, cổ họng anh nóng bừng. Anh bắt lấy tay của Thẩm Oánh, nói: “Đừng trêu chọc anh.”
Thẩm Oánh làm như cô không nghe thấy.
Từ Dân Thành lại nói: “Em cẩn thận anh lại –“
Anh không thể nói hết phần còn lại.
Bởi vì anh cảm thấy nơi lồng ngực mình vừa lành lạnh vừa ẩm ướt.
Cô lại khóc rồi?
Sao cô lại hay khóc đến như thế?
**
“Từ Dân Thành, anh phải giống một cái cây.”
Khóc xon, Thẩm Oánh đã trở lại bình thường rồi bắt đầu cài nút áo cho anh.
Từ Dân Thành không hiểu ý cô: “Hả?”
Thẩm Oánh nói: “Đúng hạn kết trái, lá cây không héo. Anh làm gì cũng đều thuận lợi.”
Từ Dân Thành cười: “Anh là cây, vậy em là cái gì?”
Thẩm Oánh đột nhiên hỏi anh: “Anh đã xem Weibo của em chưa?”
Từ Dân Thành lắc đầu: “Chưa xem.”
Thẩm Oánh nói: “Anh xem Weibo của em xong sẽ biết em là cái gì.”
Từ Dân Thành nhớ hình như cô đã viết cái gì đó về cây cối trên Weibo, nhưng anh không nhớ rõ.
Dường như là một câu văn trong bài thơ của nhà văn nào đó.
Cài xong chiếc nút cuối cùng, Thẩm Oánh nhìn dáng vẻ mới của Từ Dân Thành một chút.
Anh trẻ đi ít nhất năm tuổi.
Kỳ thật trời cho Từ Dân Thành điều kiện không tồi, Thẩm Oánh luôn cảm thấy nếu anh không phải là bệnh nhân AIDS thì nói không chừng anh sẽ đi làm diễn viên.
Thẩm Oánh nói: “Đẹp.”
Từ Dân Thành nói: “Ừ.”
Từ Dân Thành thử năm sáu bộ quần áo, tất cả đều vừa khít.
Thẩm Oánh rất hài lòng.
Thử xong quần áo, Thẩm Oánh nói với Từ Dân Thành: “Cuối cùng em cũng biết tại sao lúc anh còn trẻ lại có nhiều cô gái tình nguyện đi theo anh như thế rồi.”
Từ Dân Thành hỏi: “Tại sao?”
Thẩm Oánh nói: “Bởi vì nhìn anh đẹp trai.”
Từ Dân Thành hỏi: “Em cũng nghĩ vậy sao?”
Thẩm Oánh gật đầu, “Ừm, rất đẹp. Bọn họ thích cũng không lạ gì.”
Từ Dân Thành nói: “À, anh không nhớ mình trông thế nào.”
Thẩm Oánh: “… Hả?”
Từ Dân Thành giải thích: “Anh đã không soi gương tám năm rồi nên không nhớ được, không biết mình trông như thế nào”.
Thẩm Oánh không thể tin được: “Vậy làm sao anh cạo râu được…”
Từ Dân Thành nói: “Cạo theo cảm tính.”
Thẩm Oánh hỏi: “Sao anh lại không soi gương?”
Từ Dân Thành nói: “Vì anh không muốn nhìn thấy chính mình.”
Thẩm Oánh nói: “Anh đừng như vậy.”
Từ Dân Thành cười, “Anh cũng không muốn em nhìn thấy anh.”
Thẩm Oánh cản trước mặt anh, nghiêng đầu nhìn anh nói: “Em lại muốn nhìn.”
**
Thử quần áo xong, lại nói thêm vài câu là đã hơn năm giờ.
Thấy trời sắp tối, Thẩm Oánh đột nhiên đề nghị với anh: “Từ Dân Thành, chúng ta đi đọc sách đi.”
Từ Dân Thành nhìn cô, “Đi đâu?”
Thẩm Oánh nói: “Nhà sách, em sẽ mua một quyển sách cho anh.”
Từ Dân Thành nói: “Anh không có học thức, không biết đọc sách.”
Thẩm Oánh nói: “Đọc thử đi đọc thử đi, đọc xong anh sẽ biết em là cái gì.”
Từ Dân Thành biết Thẩm Oánh đang nói cái gì, anh không ngờ cô vẫn đang xoắn xuýt suy nghĩ về vấn đề này.
—— Nếu anh là một cái cây, vậy thì em là gì.
…
Từ Dân Thành bị Thẩm Oánh kéo đến hiệu sách Tân Hoa gần đó.
Thẩm Oánh đi thẳng đến kệ văn xuôi thơ ca rồi lấy một cuốn < Chân Thuỷ Vô Hương >, tính tiền xong Thẩm Oánh đưa sách cho Từ Dân Thành.
Từ Dân Thành nói: “Đến tên sách anh còn không hiểu, em định làm gì thế?”
Thẩm Oánh nói: “Anh xem đi.”
Từ Dân Thành nói: “Không muốn xem.”
Thẩm Oánh cầm sách mở ra, rồi lại đưa cho anh: “Vậy anh đọc bài thơ trên trang này đi.”
Từ Dân Thành cau mày, “Là cái có chữ in nhỏ kia sao?”
Thẩm Oánh gật đầu: “Ừ.”
Từ Dân Thành đọc xong bài thơ hơn ba trăm từ trong năm phút.
Sau đó, cuối cùng anh cũng nhớ ra câu nói Thẩm Oánh viết trên Weibo.
[Em muốn làm một gốc cây gạo ở gần anh, đứng cạnh anh như một cái cây.]
(Lưu ý: Trích trong bài thơ “Gửi tới cây sồi” do nhà thơ Thư Đình sáng tác năm 1977)
Từ Dân Thành đóng sách lại rồi nhìn Thẩm Oánh.
Anh nói: “Anh đọc không hiểu.”
Thẩm Oánh nói: “Anh hiểu được.”
Từ Dân Thành nói: “Không, anh là người quê mùa, đọc không hiểu.”
Thẩm Oánh tự tin nói: “Từ Dân Thành, anh hiểu được.”
Từ Dân Thành bất lực nói: “Được rồi, anh hiểu. Vậy thì sao?”
Thẩm Oánh nói: “Em sẽ cùng gánh chịu tất cả với anh. Lúc đưa ra những quyết định này, em đã suy xét đến hậu quả rồi.”
—— “Cứ ngỡ chia lìa mãi mãi, nào ngờ gắn bó cả đời.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.