Quyển 1 - Chương 25: Một luồng sáng
Na Thù
03/12/2016
Cuộc sống của Mộc Tiểu Thụ nên như thế nào?
Rất nhiều lúc, cô từng lén ảo tưởng, nếu không tới Quỳnh Tạ, cô sẽ sống cùng ông bà ngoại, phiền não lớn nhất mỗi ngày chính là làm thế nào có dũng khí đấu trí với bà ngoại, đồng thời vắt hết óc mình để đem bức tranh xấu xí của mình treo cạnh những bức vẽ xinh đẹp của ông ngoại. Trải qua năm tháng, dưới sự hun đúc của hai ông bà cô sẽ trở thành một thục nữ đoan trang tao nhã, sau đó gặp một người có tài dịu dàng, vợ chồng tôn trọng lẫn nhau, cùng chung tiếng nói, giống như ông ngoại và bà ngoại.
Nhưng mà mọi thứ đều trở thành bọt nước ngay khoảnh khắc tiến vào Quỳnh Tạ.
Trong lòng cô không phải không hận, nhưng mà ý hận này khó mà tìm được lối ra để phát tiết. Vào đêm khuya thanh vắng, trong bóng tối tại nhà họ Mộc càng tăng thêm nỗi đau về ba mẹ và ông bà ngoại của cô, mặc cho thừa số thù hận cắn nuốt trái tim cô. Nhưng vào ban ngày, cô lại phải ngoan ngoãn gọi cái tên đao phủ kia là “ông nội”.
Một tên đao phủ bóp méo cuộc sống của cô.
Cô luôn hiểu được trong xương cốt mình là một người cực đoan. Cực đoan kiên cường đủ để chống cự mọi gian khổ mà tỏ ra điềm nhiên như không, nhưng lại cực đoan yếu ớt, một cây kim mảnh mai bất ngờ đâm trúng từng lớp phòng ngự mà cô dựng nên, như là quân cờ Domino, càng dựng nhiều tường thành, càng sụp đổ bi thảm hơn.
Có lẽ ông ngoại đã sớm nhìn thấu tính tình của cô, vì thế ông giúp cô viết chữ rộng lượng thế nào. Nhưng mối hận giấu kín gần mười năm cuối cùng vẫn vỡ đê.
Sau khi tia sáng cuối cùng bị cửa sắt ngăn cản, hiện lên trong đầu cô không phải Phù tiên sinh, cũng không phải Tiêu Thanh Nhượng, mà là ông nội cô, Mộc Thác Lương. Cô hận không thể lột ra khuôn mặt bảo thủ giả nhân giả nghĩa của ông ta, tát cạn máu ông ta, ăn trái tim của ông ta. Cô phải hủy diệt mọi thứ của nhà họ Mộc, khiến cho cái gọi là danh môn vọng tộc này chôn cùng người thân của cô.
Mầm móng thù hận điên cuồng kêu gào, nhưng khi gương mặt của Mộc Lạc Kỳ và Mộc Trạch Bách hiện lên thì đã co lại một nửa.
Tám năm năm tháng, nhà họ Mộc rốt cuộc cho cô một chút tình thương.
Nhưng mà phần tình thương này làm sao đền bù tai họa nhà tan cửa nát? Cô hít thở từng hơi một, tiếng hô hấp nặng nhọc càng chói tai trong phòng tối ẩm ướt, tựa như một con dã thú kề bên đường cùng, muốn đối thủ cùng hủy diệt trong hơi thở cuối cùng.
Thế nhưng, cô rất có thể chết ở nơi này. Âm thầm lặng lẽ, không người hỏi thăm, cho đến khi thi thể phủ đầy giòi, xương cốt hóa thành hạt bụi.
Sao có thể như vậy? Cô còn nhiều chuyện chưa làm xong, thậm chí ngay cả tung tích của ông ngoại vẫn chưa tìm được…
Cô điên cuồng cào mạnh cửa sắt. Mùi rỉ sắt bay tới, tràn ngập trong không khí ẩm ướt, cô không nhận ra đây là mùi gỉ từ cửa sắt hay là mùi máu từ ngón tay bị thương.
Đối với người luyện chữ vẽ tranh đánh đàn, đôi tay là quý giá nhất, đôi tay mà cô chăm sóc hơn mười năm hiện giờ lại bị làm tổn thương như thế. Nhưng không thể, cô khát khao được sống sót.
Thời gian trôi qua đặc biệt tàn khốc khó chịu, cô thậm chí nhạy bén nhận ra bầu không khí trong phòng tối càng ngày càng loãng.
Tại sao không có ánh sáng? Một chút cũng không có. Cô mệt mỏi dựa vào tường. Nếu không thì ngủ thôi, không bao giờ tỉnh lại nữa, trong mộng có mọi thứ mà cô quý trọng.
Cô lặng lẽ cất tiếng cười, buồn chán bắt đầu đếm số.
Âm thanh khàn khàn quanh quẩn trong không gian nhỏ bé, một hai ba bốn năm sáu bảy…
Cô suy nghĩ, đếm tới một trăm, cô sẽ ngủ, không cần xen vào thế gian yêu hận ly biệt kia. Cô vừa đếm, vừa viết chữ trên mặt đất, giống như năm đó ông ngoại nắm tay cô dạy cô thư pháp, hoành thụ phiết nại*, cầm bút khống chế tác phong…
nét bút cơ bản của thư pháp phương Đông, ngang, sổ, phẩy, mác
Mười tám, mười chín, hai…
Khi vừa đếm tới hai mươi, cửa sắt mở mạnh ra. Luồng sáng chói lóa chen lấn nhau tiến vào phòng tối chật hẹp, rọi vào khuôn mặt đầy lệ của cô.
Người mở cửa sắt ra, là ác ma muốn lấy mạng cô, hay là vị thần bảo hộ cứu cô sống lại?
Trong hoảng hốt, cô được ôm ấp trong vòng tay khô ráo ấm áp.
Bên tai là âm thanh dịu dàng bình thản: “Không sao, không sao. Tôi xin lỗi, tôi đã đến trễ…”
Cô vùng vẫy mở mắt muốn nhận ra dung mạo của người tới, nhưng mà hai mắt đau nhói, cô chỉ kịp nhìn thấy đôi mắt màu xanh lam như hồ nước, xanh thẳm như trời trong tháng tư, trầm tĩnh tựa như mưa bụi tại Địa Trung Hải.
Con mắt trong trí nhớ.
Cô rốt cuộc yên lòng, khép hai mắt lại.
Đây là ký ức cuối cùng của cô.
Ánh đèn ấm áp bao phủ căn phòng ngủ nho nhỏ. Bên trong chỉ có một chiếc giường, Mộc Tiểu Thụ nằm ngủ yên ổn trên đó.
Kì Tấn Khiêm thử nhiệt độ trên trán cô, rồi quay đầu nói với người đàn ông mặc áo choàng trắng ở phía sau: “Fein, giảm sốt rồi, còn cần chú ý gì nữa không?”
Fein cười cười: “Chỉ là bị khiếp sợ một chút, chắc là không sao. Có điều ——”
Kì Tấn Khiêm dùng ánh mắt dò hỏi nhìn anh ta.
“—— theo bệnh án cho thấy, cô ấy có bệnh tâm lý, rất có khả năng bộc phát.” Fein đưa bệnh án cho Kì Tấn Khiêm.
Kì Tấn Khiêm nhíu mày: “Rất nghiêm trọng sao?”
Fein nói: “Khó nói, khác biệt tùy theo từng người. Có lẽ hồi trước đã trải qua chuyện không tốt, để lại ám ảnh, từ từ khơi thông, hẳn là không thành vấn đề.” Dừng một chút, anh ta lại nói, “Huống hồ, có thể thấy được cô bé này rất kiên cường. Người kiên cường, có thế nào cũng sẽ không khuất phục ám ảnh trong lòng, anh nói có phải không?”
Kì Tấn Khiêm cúi đầu nhìn Mộc Tiểu Thụ ngủ say, anh không nói gì.
“Yên tâm đi, sáng mai tỉnh lại sẽ không sao.” Fein vỗ vai Kì Tấn Khiêm, “Anh cũng bận cả ngày rồi, nghỉ ngơi đi.”
Kì Tấn Khiêm lắc đầu: “Anh đi nghỉ ngơi trước đi, tôi đợi thêm lát nữa.”
Fein đi đến cạnh cửa, bỗng nhiên quay đầu lại: “Kì, sau này anh sẽ không hối hận chứ?”
Kì Tấn Khiêm mỉm cười: “Ý anh là gì?”
“Thiết kế hàng đầu của ASI, còn có…” Fein chợt khựng lại, nhìn sang Kì Tấn Khiêm.
Còn có, lợi thế gần như giá trên trời kia.
Ý cười của Kì Tấn Khiêm càng sâu hơn: “Nếu tôi không làm vậy, tôi khẳng định sẽ hối hận.”
Trong mắt Fein hiện vẻ đã hiểu, cũng càng tiếc hơn.
“Vậy, ngủ ngon.” Fein nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.
Trong phòng ngủ khôi phục sự im lặng.
Kì Tấn Khiêm nhìn sắc mặt ngủ yên của Mộc Tiểu Thụ, trong đầu anh hiện lên cảnh tượng mình đã chứng kiến khi mở phòng tối ra.
Trên cửa sắt rỉ sắt có khắc từng vết xước bén nhọn, mỗi một vết lõm vào đều là máu loãng đỏ thẫm. Máu tràn ra, quệt một vết dài trên mặt đất. Phía cuối vết trải dài kia là cô gái gầy yếu mỏng manh như tờ giấy trắng đang tựa vào tường, bất tỉnh nhân sự. Trên cổ tay cô hình như có vết thương cũ, miệng vết thương nứt toác, làm ửng đỏ một phần đất.
Ngay trên nền đất xi-măng bên cạnh tay phải cô, một chữ “Thụ” viết bằng máu hiện rõ trong mắt. Chữ “Thụ” kia, dùng nét vẽ sắc bén, vừa mạnh mẽ vừa mềm mại, hoàn toàn không giống như bút tích của một cô gái nhu nhược.
Cô đã có tinh thần mạnh mẽ và cứng cỏi thế nào?
Khi nhìn thấy cô thoi thóp, anh rất sợ hãi, sợ rằng đến chậm một bước thì không thể chạm đến hơi thở của cô. Nhiều năm như vậy, lần đầu tiên anh cảm nhận được nỗi sợ hãi sâu sắc đến thế.
Lúc anh bồng cô lên, trong phút chốc ý chí cô chợt thanh tỉnh. Cô cố gắng mở to mắt, lại bị ánh nắng tổn thương. Anh không biết cô có nhìn rõ anh không, chỉ cảm thấy cô gái trong lòng bỗng nhiên thả lỏng. Cô vươn cánh tay vòng qua cổ anh, tựa như chim non tìm được tổ, không hề muốn rời xa.
Cô nức nở bên tai anh: “Sao anh tới muộn thế.”
Anh không biết cô coi mình là ai, anh chỉ liên tục nói xin lỗi.
“Em tưởng anh về Anh Quốc rồi…” Đây là câu cuối cùng của cô.
Anh sửng sốt, trái tim lập tức mềm xuống.
Rất nhiều lúc, cô từng lén ảo tưởng, nếu không tới Quỳnh Tạ, cô sẽ sống cùng ông bà ngoại, phiền não lớn nhất mỗi ngày chính là làm thế nào có dũng khí đấu trí với bà ngoại, đồng thời vắt hết óc mình để đem bức tranh xấu xí của mình treo cạnh những bức vẽ xinh đẹp của ông ngoại. Trải qua năm tháng, dưới sự hun đúc của hai ông bà cô sẽ trở thành một thục nữ đoan trang tao nhã, sau đó gặp một người có tài dịu dàng, vợ chồng tôn trọng lẫn nhau, cùng chung tiếng nói, giống như ông ngoại và bà ngoại.
Nhưng mà mọi thứ đều trở thành bọt nước ngay khoảnh khắc tiến vào Quỳnh Tạ.
Trong lòng cô không phải không hận, nhưng mà ý hận này khó mà tìm được lối ra để phát tiết. Vào đêm khuya thanh vắng, trong bóng tối tại nhà họ Mộc càng tăng thêm nỗi đau về ba mẹ và ông bà ngoại của cô, mặc cho thừa số thù hận cắn nuốt trái tim cô. Nhưng vào ban ngày, cô lại phải ngoan ngoãn gọi cái tên đao phủ kia là “ông nội”.
Một tên đao phủ bóp méo cuộc sống của cô.
Cô luôn hiểu được trong xương cốt mình là một người cực đoan. Cực đoan kiên cường đủ để chống cự mọi gian khổ mà tỏ ra điềm nhiên như không, nhưng lại cực đoan yếu ớt, một cây kim mảnh mai bất ngờ đâm trúng từng lớp phòng ngự mà cô dựng nên, như là quân cờ Domino, càng dựng nhiều tường thành, càng sụp đổ bi thảm hơn.
Có lẽ ông ngoại đã sớm nhìn thấu tính tình của cô, vì thế ông giúp cô viết chữ rộng lượng thế nào. Nhưng mối hận giấu kín gần mười năm cuối cùng vẫn vỡ đê.
Sau khi tia sáng cuối cùng bị cửa sắt ngăn cản, hiện lên trong đầu cô không phải Phù tiên sinh, cũng không phải Tiêu Thanh Nhượng, mà là ông nội cô, Mộc Thác Lương. Cô hận không thể lột ra khuôn mặt bảo thủ giả nhân giả nghĩa của ông ta, tát cạn máu ông ta, ăn trái tim của ông ta. Cô phải hủy diệt mọi thứ của nhà họ Mộc, khiến cho cái gọi là danh môn vọng tộc này chôn cùng người thân của cô.
Mầm móng thù hận điên cuồng kêu gào, nhưng khi gương mặt của Mộc Lạc Kỳ và Mộc Trạch Bách hiện lên thì đã co lại một nửa.
Tám năm năm tháng, nhà họ Mộc rốt cuộc cho cô một chút tình thương.
Nhưng mà phần tình thương này làm sao đền bù tai họa nhà tan cửa nát? Cô hít thở từng hơi một, tiếng hô hấp nặng nhọc càng chói tai trong phòng tối ẩm ướt, tựa như một con dã thú kề bên đường cùng, muốn đối thủ cùng hủy diệt trong hơi thở cuối cùng.
Thế nhưng, cô rất có thể chết ở nơi này. Âm thầm lặng lẽ, không người hỏi thăm, cho đến khi thi thể phủ đầy giòi, xương cốt hóa thành hạt bụi.
Sao có thể như vậy? Cô còn nhiều chuyện chưa làm xong, thậm chí ngay cả tung tích của ông ngoại vẫn chưa tìm được…
Cô điên cuồng cào mạnh cửa sắt. Mùi rỉ sắt bay tới, tràn ngập trong không khí ẩm ướt, cô không nhận ra đây là mùi gỉ từ cửa sắt hay là mùi máu từ ngón tay bị thương.
Đối với người luyện chữ vẽ tranh đánh đàn, đôi tay là quý giá nhất, đôi tay mà cô chăm sóc hơn mười năm hiện giờ lại bị làm tổn thương như thế. Nhưng không thể, cô khát khao được sống sót.
Thời gian trôi qua đặc biệt tàn khốc khó chịu, cô thậm chí nhạy bén nhận ra bầu không khí trong phòng tối càng ngày càng loãng.
Tại sao không có ánh sáng? Một chút cũng không có. Cô mệt mỏi dựa vào tường. Nếu không thì ngủ thôi, không bao giờ tỉnh lại nữa, trong mộng có mọi thứ mà cô quý trọng.
Cô lặng lẽ cất tiếng cười, buồn chán bắt đầu đếm số.
Âm thanh khàn khàn quanh quẩn trong không gian nhỏ bé, một hai ba bốn năm sáu bảy…
Cô suy nghĩ, đếm tới một trăm, cô sẽ ngủ, không cần xen vào thế gian yêu hận ly biệt kia. Cô vừa đếm, vừa viết chữ trên mặt đất, giống như năm đó ông ngoại nắm tay cô dạy cô thư pháp, hoành thụ phiết nại*, cầm bút khống chế tác phong…
nét bút cơ bản của thư pháp phương Đông, ngang, sổ, phẩy, mác
Mười tám, mười chín, hai…
Khi vừa đếm tới hai mươi, cửa sắt mở mạnh ra. Luồng sáng chói lóa chen lấn nhau tiến vào phòng tối chật hẹp, rọi vào khuôn mặt đầy lệ của cô.
Người mở cửa sắt ra, là ác ma muốn lấy mạng cô, hay là vị thần bảo hộ cứu cô sống lại?
Trong hoảng hốt, cô được ôm ấp trong vòng tay khô ráo ấm áp.
Bên tai là âm thanh dịu dàng bình thản: “Không sao, không sao. Tôi xin lỗi, tôi đã đến trễ…”
Cô vùng vẫy mở mắt muốn nhận ra dung mạo của người tới, nhưng mà hai mắt đau nhói, cô chỉ kịp nhìn thấy đôi mắt màu xanh lam như hồ nước, xanh thẳm như trời trong tháng tư, trầm tĩnh tựa như mưa bụi tại Địa Trung Hải.
Con mắt trong trí nhớ.
Cô rốt cuộc yên lòng, khép hai mắt lại.
Đây là ký ức cuối cùng của cô.
Ánh đèn ấm áp bao phủ căn phòng ngủ nho nhỏ. Bên trong chỉ có một chiếc giường, Mộc Tiểu Thụ nằm ngủ yên ổn trên đó.
Kì Tấn Khiêm thử nhiệt độ trên trán cô, rồi quay đầu nói với người đàn ông mặc áo choàng trắng ở phía sau: “Fein, giảm sốt rồi, còn cần chú ý gì nữa không?”
Fein cười cười: “Chỉ là bị khiếp sợ một chút, chắc là không sao. Có điều ——”
Kì Tấn Khiêm dùng ánh mắt dò hỏi nhìn anh ta.
“—— theo bệnh án cho thấy, cô ấy có bệnh tâm lý, rất có khả năng bộc phát.” Fein đưa bệnh án cho Kì Tấn Khiêm.
Kì Tấn Khiêm nhíu mày: “Rất nghiêm trọng sao?”
Fein nói: “Khó nói, khác biệt tùy theo từng người. Có lẽ hồi trước đã trải qua chuyện không tốt, để lại ám ảnh, từ từ khơi thông, hẳn là không thành vấn đề.” Dừng một chút, anh ta lại nói, “Huống hồ, có thể thấy được cô bé này rất kiên cường. Người kiên cường, có thế nào cũng sẽ không khuất phục ám ảnh trong lòng, anh nói có phải không?”
Kì Tấn Khiêm cúi đầu nhìn Mộc Tiểu Thụ ngủ say, anh không nói gì.
“Yên tâm đi, sáng mai tỉnh lại sẽ không sao.” Fein vỗ vai Kì Tấn Khiêm, “Anh cũng bận cả ngày rồi, nghỉ ngơi đi.”
Kì Tấn Khiêm lắc đầu: “Anh đi nghỉ ngơi trước đi, tôi đợi thêm lát nữa.”
Fein đi đến cạnh cửa, bỗng nhiên quay đầu lại: “Kì, sau này anh sẽ không hối hận chứ?”
Kì Tấn Khiêm mỉm cười: “Ý anh là gì?”
“Thiết kế hàng đầu của ASI, còn có…” Fein chợt khựng lại, nhìn sang Kì Tấn Khiêm.
Còn có, lợi thế gần như giá trên trời kia.
Ý cười của Kì Tấn Khiêm càng sâu hơn: “Nếu tôi không làm vậy, tôi khẳng định sẽ hối hận.”
Trong mắt Fein hiện vẻ đã hiểu, cũng càng tiếc hơn.
“Vậy, ngủ ngon.” Fein nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.
Trong phòng ngủ khôi phục sự im lặng.
Kì Tấn Khiêm nhìn sắc mặt ngủ yên của Mộc Tiểu Thụ, trong đầu anh hiện lên cảnh tượng mình đã chứng kiến khi mở phòng tối ra.
Trên cửa sắt rỉ sắt có khắc từng vết xước bén nhọn, mỗi một vết lõm vào đều là máu loãng đỏ thẫm. Máu tràn ra, quệt một vết dài trên mặt đất. Phía cuối vết trải dài kia là cô gái gầy yếu mỏng manh như tờ giấy trắng đang tựa vào tường, bất tỉnh nhân sự. Trên cổ tay cô hình như có vết thương cũ, miệng vết thương nứt toác, làm ửng đỏ một phần đất.
Ngay trên nền đất xi-măng bên cạnh tay phải cô, một chữ “Thụ” viết bằng máu hiện rõ trong mắt. Chữ “Thụ” kia, dùng nét vẽ sắc bén, vừa mạnh mẽ vừa mềm mại, hoàn toàn không giống như bút tích của một cô gái nhu nhược.
Cô đã có tinh thần mạnh mẽ và cứng cỏi thế nào?
Khi nhìn thấy cô thoi thóp, anh rất sợ hãi, sợ rằng đến chậm một bước thì không thể chạm đến hơi thở của cô. Nhiều năm như vậy, lần đầu tiên anh cảm nhận được nỗi sợ hãi sâu sắc đến thế.
Lúc anh bồng cô lên, trong phút chốc ý chí cô chợt thanh tỉnh. Cô cố gắng mở to mắt, lại bị ánh nắng tổn thương. Anh không biết cô có nhìn rõ anh không, chỉ cảm thấy cô gái trong lòng bỗng nhiên thả lỏng. Cô vươn cánh tay vòng qua cổ anh, tựa như chim non tìm được tổ, không hề muốn rời xa.
Cô nức nở bên tai anh: “Sao anh tới muộn thế.”
Anh không biết cô coi mình là ai, anh chỉ liên tục nói xin lỗi.
“Em tưởng anh về Anh Quốc rồi…” Đây là câu cuối cùng của cô.
Anh sửng sốt, trái tim lập tức mềm xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.