Chương 34: Chương 34
Tô Già Mục
30/11/2015
Rốt cuộc cũng ly hôn, người yêu sâu đậm từ đó về mặt pháp luật đã không còn bất kỳ quan hệ
gì, tiếp đó trong hơn mười năm về sau này trở thành người lạ, ngay cả
nhớ lại cũng đều thấy đau đớn.
Như người lạ? Có khả năng sao???
Cuộc sống đã trở thành khuôn mẫu cứng nhắc không thay đổi, mở mắt rời giường, đánh răng thì nhìn mình trong kiếng, mặt tiều tụy, chợt nhớ lại dường như Lương Hạ Mạt luôn nhắm mắt khi đánh răng, nhân cơ hội nghỉ ngơi. Ăn cháo hoa không ngon miệng, dọn dẹp phòng, sau đó đi làm, Trì Đông Chí cảm thấy mình đã biến thành một cái máy.
Đã từng có mong muốn, ngoại trừ anh, không cần gì khác, quả nhiên ông trời nghe được nguyện vọng mong muốn của cô, cuộc sống, công việc, bạn bè cũng không thể thay thế anh cho mình gửi gắm, mà anh, bât giờ lại thành người không nên nhớ tới nhất. Muốn tránh khỏi vũng vùn, không phải một sớm một chiều là có thể làm được, dù sao từ khi sinh ra, bọn họ chưa từng tách ra, ngoại trừ tình yêu, còn có thói quen.
Hậu quả sau ly hôn vẫn còn từ từ đến, gần đây Trì Đông Chí thường xuyên bị cả đêm trợn tròn mắt đến khi trời sáng, thật ra ngày trước số lần về nhà của Lương Hạ Mạt cũng không thường xuyên lắm, có thể bây giờ với Trì Đông Chí mà nói, trống rỗng không phải một bên kia cái giường, mà là cả trái tim của cô.
Hai mươi mấy năm ở cùng một chỗ, hận cũng được, yêu cũng xong, trong trái tim cô vẫn đầy đù, bây giờ đột nhiên trống rỗng, khiến người ta có dũng khí làm chuyện gì cũng đều không có cảm giác đạt được mục đích. Đi ra khỏi hôn nhân mới đột nhiên phát hiện ra, mất đi anh, cô cùng xã hội đã tách rời rồi. Từ sau khi hủy bỏ quan hệ hôn nhân, ngay cả tư cách nhớ đến một người cũng đều không còn, Trì Đông Chí bỗng nhiên mù mờ, đến lúc này cô mới hiểu rõ, buông tay không phải là cuộc hôn nhân này, mà là toàn bộ thế giới của cô, là người Lương Hạ Mạt này, từ giờ trở đi, vui mừng của anh, đau buồn đều đã không còn liên quan gì tới cô nữa, cũng nhất định phải không có quan hệ gì với cô, ‘chém xương lấy thịt’ cũng phải cố mà làm, phàm là đối với anh còn một chút lo lắng, chết đầu tiên, là cô.
Chỉ là dần dần quên đi thôi, quên, thật sự chỉ có thể nghĩ là được sao?
Lúc Trì Đông Chí nghĩ tới những thứ này, đang ngồi bên cửa sổ ở văn phòng, vô cùng buồn chán ngắm nghía những người đi lại trên đường phía dưới lầu. Chu Nhiễm đi tới đi lui trước mặt cô, cuối cùng lấy cớ lúc tìm đồ hoặc là rót nước len lén nhìn cô. Trì Đông Chí cảm thấy dường như đứng ngồi không yên, lại không biết từ lúc nào không có biện mặt lạnh đối với cậu ta.
“Em có chuyện gì sao?”
Chu Nhiễm lắc đầu, vì vậy, nhạt nhẽo quá. May mà từ trước đến nay Trì Đông Chí không lo lắng lạnh lẽo sẽ càng làm ngăn cách giữa bọn họ thêm sâu, cười mở to mắt.
“Sư phụ, chị có khỏe không?”
Trì Đông Chí tốt tính nhíu mày ý hỏi.
Chu Nhiễm cúi đầu nhỏ giọng nói, “Em biết chị ly hôn, đối với chị đó là đả kích rất lớn.”
Vì thế Trì Đông Chí rất khó chịu hết chỗ nói, mọi người trong lòng hiểu mà không nói còn dễ, một khi mở ra, tới bên ngoài, vậy một đoạn thời gian qua mọi người đều biết, mọi người rất hâm mộ kiểu hôn nhân thanh mai trúc mã cuối cùng có kết quả thật ra là mỗi người đi một ngã, vậy thì không phải giống như là càng quẫn 囧 囧 càng thêm có phần mất mặt hay sao.
Trì Đông Chí sửng sốt một hồi, trong đầu sắp xếp lời nói, cuối cùng che dấu sự việc nói ba chữ, “Giải thoát rồi.” l,q,d0n Trong lòng khổ chỉ có tự mình biết, thật ra không phải vì một đoạn hôn nhân kết thúc mà có thể mang mình thoát ra khỏi tình yêu..
Hình như Chu Nhiễm thở phào nhẹ nhõm, “Em muốn an ủi chị, nhưng không biết nên làm thế nào.”
Nếu trước kia Trì Đông Chí nghe được câu như thế, đại khái sẽ không chút khách khí kêu anh ta cút đi, hoặc là nói một tiếng không cần, nhưng từ sau khi Tô Nhượng rời đi, lúc anh ta tìm được cô ở quán Bar, Trì Đông Chí sẽ thường xuyên không tự chủ nổi lên một tia không đành lòng với anh ta, không nỡ nhìn anh ta vì sự nghiêm khắc của mình mà lộ ra vẻ mặt tội nghiệp.
“Không cần an ui, cám ơn, chị rất tốt.”
“Về sau chị sẽ rất hạnh phúc, tin em đi.”
“Cám ơn.” Trì Đông Chí nói, một lần nữa ánh mắt lại rơi xuống chỗ ‘ngựa xe như nước’ ngoài cửa sổ.
Thời tiết đã bắt đầu dần dần chuyển lạnh, mùa đông ở thành phố này luôn lạnh lẽo làm cho người ta không thể xem nhẹ, càng thêm khó chịu. Buổi tối Trì Đông Chí tăng ca, sững sờ với bó hoa hồng rất to trên bàn làm việc. Trong trí nhớ hai mươi mấy năm có rất ít người đeo đuổi, chỉ có một Tô Nhượng, bởi vì anh có tình cảm nồng nàn, so với anh thì một số người khác chỉ hời hợt thổ lộ làm sao cũng không đáng để nhớ kỹ. Trì Đông Chí có chút 囧, cô bất tri bất giác phát hiện, sau ly hôn hai tháng, hình như cô được theo đuổi, thời gian không sớm không muộn, rất đúng lúc.
Loại chuyện này đổi lại là người phụ nữ khác có lẽ là sẽ vui sướng, đổi lại cô, chỉ cảm thấy khó chịu đến cực điểm, cô quen đối mặt trực tiếp với kẻ địch, cũng không biết lùi bước là như thế nào, loại không để lại tên họ như thế này, ngay cả tình huống từ chối cũng không thể nào hạ thủ, rõ ràng không biết xử lý như thế nào.
Trì Đông Chí mày chau mặt ủ nhìn bó hoa hồng to đùng, nhưng Cốc Tử ở bên cạnh lại có âm thanh chậc chậc, đây không biết là đã dùng bao nhiêu tiền hả!
“Sư phụ, người này quá thông minh, bây giờ vào thời điểm hiện tại tiến hành theo đuổi chị đại khái cô đơn buồn phiền, đổi lại trước kia đeo đuổi trắng trợn như vậy, chị càng có khả năng sẽ không chú ý, hơn nữa người này còn biết là sau khi biết rõ, ngoại trừ chán ghét hắn, còn càng ghét bỏ hơn.”
Đối xử như thế nào, liên quan đến tình hình, liên quan đến tâm tình, càng liên quan đến thời gian, vừa lúc thời gian này Trì Đông Chí đang buồn phiền tất cả mọi chuyện, nhưng mà cũng chỉ chú ý một chút như vậy mà thôi, về trước kia chuyện như thế này đối với cô, dường như cũng không đáng để cô bỏ ra một phần khốn đốn nào.
Cô biết Cốc Tử nói thời điểm này là ý chỉ sau khi ly hôn, trước kia là ý chỉ trước khi ly hôn, bất quá cô ấy phân tích không sai. Giờ Trì Đông Chí và Lương Hạ Mạt vẫn còn đang cố gắng, bất kỳ cái gì xuất hiện trong hôn nhân bọn họ trong lòng cô tuyệt đối đều là đặc biệt bài xích.
Cô chợt có chút hiểu Lương Hạ Mạt chán ghét Tô Nhượng, cùng với tất cả mọi hành động.
Loại chuyện này không phải sở trường đặc biệt của cô, trong thế giới tình cảm của cô người lui tới nhàm chán tới đáng sợ, hai vị khách đều là từ nhỏ cùng nhau lớn lên, không có bất kỳ cái gì cảm thấy xa lạ, hai bên đều quá hiểu nhau, dường như có thể bỏ bớt phần theo đuổi, Lương Hạ Mạt là cô yêu, chỉ cần nỗ lực đối với anh là có thể, Tô Nhượng yêu cô, cũng chỉ có yêu và thổ lộ, chưa từng theo đuổi, cho nên bây giờ trng thể giới của Trì Đông Chí hai chữ ‘Theo đuổi’, cực kỳ xa lạ. Bây giờ đột nhiên có một người xa lạ xông tới, bạn bè không rõ, điều này khiến cho cô cảm thấy hoang mang.
Cốc Tử tội nghiệp sờ sờ đầu cô, “Em thương sư phụ, có phải cảm thấy tình yêu chỉ có thể xảy ra trên người ở bên cạnh mình?”
Trì Đông Chí trừng mắt nhìn cô, như bị một người ngăn cách, đột nhiên như cô bé xông vào thành phố bị dọa phải trở về nhà, đây cũng không phải vui mừng phấn khởi, đây là mờ mịt không biết làm sao và cảm thấy hoang mang chỉ có chính cô mới hiểu rõ.
“Thật ra chị rất thích hoa hồng.”
“Thật nhìn không ra được.”
“Đương nhiên, không ai biết, trước kia cũng không hiểu được, anh ấy….Không phải là người biết tặng hoa, sau khi em tặng một lần mới thấy được, thì ra hoa hồng cũng rất đẹp.”
Cốc Tử liền im lặng một chút, nếu chỉ có một người biết Trì Đông Chí rất yêu hoa hồng, người đó là Chu Nhiễm.
Một tháng sau đó, chỉ cần Trì Đông Chí đi làm, hoa hồng gió mặc gió, mưa mặc mưa không bao giờ thiếu, nếu trước đó bởi vì chuyện tặng hoa khiến cho cô có phần xúc động và hoang mang, thì bây giờ chỉ còn lại kinh ngạc, tâm tình gì khác cũng không nổi lên được.
Cô chính là người như thế một chút tê bào lãng mạn cũng không có.
Cốc Tử vẫn cảm khái như cũ, đây là xài hết bao nhiêu tiền rồi ta! Cuối cùng cũng không đề cập tới cái khác.
Thứ tư mang theo hai vị học trò nhỏ tăng ca, tiện thể mang phương pháp ghi hình phá án thực tế mà mấy ngày trước bạn học trong trường cũ gửi tới cho bọn họ xem. Cốc Tử cứ ríu rít, nghề nghiệp pháp y thật sự là cao quý bậc nhất, gặp phải trường hợp vụ án có người chết, bọn họ không làm việc, thì chúng ta liền không có cách nào làm việc. Trì Đông Chí chỉ chỉ màn hình, “Nhìn vào trọng điểm, chúng là là nhân viên điều tra hình sự, cần phải rất cẩn thận, phải cố sức khiến cho bản thân cảm động lây, đương nhiên là chị nói khả năng tâm tình, động cơ và cách làm, cũng không có chỉ cách khác. Sau này khi chúng ta ‘thân kinh bách chiến’, kinh nghiệm phong phú, đối mặt mỗi một vụ án đặc biệt nhất định phải thử suy nghĩ trong đầu cách nghĩ của các phần tử tội phạm một lần, có trợ giúp phá án, đến lúc đó mới có tư cách đạt tiêu chuẩn làm nhân viên điều tra hình sự bậc nhất.”
Ban đêm tan tầm, ba người tùy tiện tìm tiệm Fastfood gia đình, Trì Đông Chí gọi một phần cơm chiên trứng, một miếng lại một miếng máy móc đưa vào miệng.
Chu Nhiễm nhìn cô, dưới viền mắt có màu xanh nhàn nhạt, gần đây cô quá mệt mỏi, nóng lòng mang tất cả kiến thức biết được dạy dỗ cho bọn họ, thường xuyên bàn bạc đến nửa đếm mới nghĩ đến nghỉ ngơi, ngày hôm sau lại giao cho bọn họ một phần phân tích vụ án hoàn mỹ.
Trong lĩnh vực này Trì Đông Chí là trời sinh cứng cỏi, bản thân là người có đầy đủ tố chất thành một nhân viên điều tra hình sự xuất sắc, cố chấp lại cao thượng, dũng cảm mà thận trọng, trong lòng không có việc khác, thậm chí đối xử với phạm nhân xảo quyệt như rắn, cô vĩnh viễn sẽ không bị vật chất và nơi phồn hoa bên ngoài hấp dẫn, chỉ có toàn tâm toàn ý theo đuổi sự thật.
Chu Nhiễm nhớ tới Lý Trường Hà đã từng nói, nghề nghiệp này của bọn họ cần người như vậy, nhưng lại sợ có người như vậy, cho nên người không màng về việc đời như Trì Đông Chí sẽ rất khó có một ngày bước lên tới đỉnh cao.
Giọng nói khán khàn trầm thấp của Trì Đông Chí vẫn đang tiếp tục, nghe vào tai Chu Nhiễm, chỉ cảm thấy gợi cảm.
“Sư phụ, chị nghỉ một chút đi.” Cốc Tử mang dưa muối nhỏ đưa cho cô, “Đừng làm cho mình mệt chết đi, chúng em thấy sẽ đau lòng.”
Trì Đông Chí nâng mí mắt liếc nhìn Cốc Tử một cái, vẻ mặt giống như có chút áy náy, “Đại khái là không có thời gian, chị chuẩn bị chuyển tới vùng nông thôn công tác một thời gian ngắn. Sau khi bọn em theo chị cũng chưa gặp phải án giết người, lãng phí thời gian quá.”
“Sư phụ sao chị lại có thể nói như vậy, đời này chuyện hạnh phúc nhất của em là có một ba mẹ đáng yêu, có bạn trai quyến rũ, lại liền có chị vị sư phụ mặt lạnh tim nóng.” Cốc Tử trở về chỗ cũ một lúc, đột nhiên mở to mắt, “Cái gì? Chị muốn chuyển đi?”
Trì Đông Chí gật đầu, nhìn hai người nam nữ trước mắt đang vào độ tuổi xanh mơn mởn. Cho tới bây giờ, cô chỉ có Lương Hạ Mạt, không có bạn bè gì, Chu Nhiễm và Cốc Tử mang đến cho cô rất nhiều niềm vui.
“Chị nghĩ muốn chuyển xuống dưới đó, trong thành phố quá ồn ào.”
“Sư phụ chị làm sao có thể đi chứ? Em và Chu Nhiễm phải làm sao bây giờ?” Cốc Tử gấp gáp lên tiếng làm ồn, nói xong hình như nhớ tới cái gì đó, vỗ vai Chu Nhiễm một cái, “Đều tại cậu.”
Trì Đông Chí nở nụ cười, “Đừng bắt nạt Chu Nhiễm như trước kia, chuyện này thì có liên quan gì đến cậu ấy? Trước khi đi, chị sẽ bàn bạc với Đại Lý, anh ta có thể tiếp nhận bọn em là tốt nhất, bất kể ở phương diện nào anh ta đều mạnh hơn chị.”
“Sư phụ, chị nói với cấp trên rồi sao?”
“Nói rồi, nhưng mà còn chưa chính thức hạ lệnh điều động, đội trưởng Lý để cho chị suy nghĩ cẩn thận đã.”
“Cho nên kết quả suy nghĩ cẩn thận của chị chính là muốn đi?”
Trì Đông Chí gật đầu, lại vỗ vỗ gáy Cốc Tử, “Cũng không phải không gặp mặt, chỉ là không làm việc chung một chỗ mà thôi.”
Cốc Tử thở dài một hơi, “Đã nói chị dịu dàng đúng là sẽ không có chuyện gì tốt, còn không bằng quắc mắt trừng mi với bọn em giống như trước ấy.”
Im lặng hồi lâu Chu Nhiễm chợt mở miệng hỏi, “Có phải vì em tặng hoa cho chị, trở thành phiền nhiễu với chị?”
Trì Đông Chí sửng sốt, cúi đầu cắn ống hút, “Có chút đúng, loại chuyện này chị sẽ không giải quyết, hơn nữa cũng không biết là ai.”
Sau khi Chu Nhiễm nhìn cô thật lâu, há to đút miếng sườn heo vào miệng, đột nhiên đáy mắt đau xót, kèm theo đau xót còn có trái tim. Trì Đông Chí là một người đáng thương chưa từng được theo đuổi, là người phụ nữ chưa từng hưởng thụ quá trình yêu nhau, rốt cuộc hai người đàn ông kia cho cô yêu và yêu cô, nhưng lại bỏ bớt quá trình, mà Chu Nhiễm cậu, làm quá chỉ vì cái trước mắt, dọa đến người phụ nữ ngu ngốc này.
Mà cái người phụ nữ không hiểu phong tình này, có thẳng thắn nhất, thuần túy cố sức yêu một người, vì thế lại dễ gắt gao nắm chặt trái tim Chu Nhiễm, anh ta may mắn nhưng cũng khổ sở, bao nhiêu lần khó ngủ trong màn đêm yên tĩnh cả đêm. Vì sao mà người kia chứ không phải mình? Nếu là mình, mình sẽ cho cô mỗi một tế bào, mỗi một chút tinh thần đều lộ ra hạnh phúc và vui vẻ. Nếu cô nguyện ý giành tình yêu cho anh, chính là có thể yêu, vậy anh sẽ nguyện ý một mình đảm nhận nhiệm vụ tạo ra hạnh phúc.
Nhưng được cô yêu là người kia chứ không phải anh ta, bản thân Chu Nhiễm từng giãy dụa một thời gian dài, anh ta phải làm thế nào thì mới có thể khiến cho cô triệt triệt để để chuyển tình yêu dời đến bên mình, nếu không chiếm được, vậy có phải sẽ không đòi hỏi? Nhanh chóng cách xa cô ra.
Không phải Chu Nhiễm không có chút tâm tư nào, trong tình yêu Chu Nhiễm cũng không phải không vụ lợi, anh ta cũng mong được đáp lại.
Như người lạ? Có khả năng sao???
Cuộc sống đã trở thành khuôn mẫu cứng nhắc không thay đổi, mở mắt rời giường, đánh răng thì nhìn mình trong kiếng, mặt tiều tụy, chợt nhớ lại dường như Lương Hạ Mạt luôn nhắm mắt khi đánh răng, nhân cơ hội nghỉ ngơi. Ăn cháo hoa không ngon miệng, dọn dẹp phòng, sau đó đi làm, Trì Đông Chí cảm thấy mình đã biến thành một cái máy.
Đã từng có mong muốn, ngoại trừ anh, không cần gì khác, quả nhiên ông trời nghe được nguyện vọng mong muốn của cô, cuộc sống, công việc, bạn bè cũng không thể thay thế anh cho mình gửi gắm, mà anh, bât giờ lại thành người không nên nhớ tới nhất. Muốn tránh khỏi vũng vùn, không phải một sớm một chiều là có thể làm được, dù sao từ khi sinh ra, bọn họ chưa từng tách ra, ngoại trừ tình yêu, còn có thói quen.
Hậu quả sau ly hôn vẫn còn từ từ đến, gần đây Trì Đông Chí thường xuyên bị cả đêm trợn tròn mắt đến khi trời sáng, thật ra ngày trước số lần về nhà của Lương Hạ Mạt cũng không thường xuyên lắm, có thể bây giờ với Trì Đông Chí mà nói, trống rỗng không phải một bên kia cái giường, mà là cả trái tim của cô.
Hai mươi mấy năm ở cùng một chỗ, hận cũng được, yêu cũng xong, trong trái tim cô vẫn đầy đù, bây giờ đột nhiên trống rỗng, khiến người ta có dũng khí làm chuyện gì cũng đều không có cảm giác đạt được mục đích. Đi ra khỏi hôn nhân mới đột nhiên phát hiện ra, mất đi anh, cô cùng xã hội đã tách rời rồi. Từ sau khi hủy bỏ quan hệ hôn nhân, ngay cả tư cách nhớ đến một người cũng đều không còn, Trì Đông Chí bỗng nhiên mù mờ, đến lúc này cô mới hiểu rõ, buông tay không phải là cuộc hôn nhân này, mà là toàn bộ thế giới của cô, là người Lương Hạ Mạt này, từ giờ trở đi, vui mừng của anh, đau buồn đều đã không còn liên quan gì tới cô nữa, cũng nhất định phải không có quan hệ gì với cô, ‘chém xương lấy thịt’ cũng phải cố mà làm, phàm là đối với anh còn một chút lo lắng, chết đầu tiên, là cô.
Chỉ là dần dần quên đi thôi, quên, thật sự chỉ có thể nghĩ là được sao?
Lúc Trì Đông Chí nghĩ tới những thứ này, đang ngồi bên cửa sổ ở văn phòng, vô cùng buồn chán ngắm nghía những người đi lại trên đường phía dưới lầu. Chu Nhiễm đi tới đi lui trước mặt cô, cuối cùng lấy cớ lúc tìm đồ hoặc là rót nước len lén nhìn cô. Trì Đông Chí cảm thấy dường như đứng ngồi không yên, lại không biết từ lúc nào không có biện mặt lạnh đối với cậu ta.
“Em có chuyện gì sao?”
Chu Nhiễm lắc đầu, vì vậy, nhạt nhẽo quá. May mà từ trước đến nay Trì Đông Chí không lo lắng lạnh lẽo sẽ càng làm ngăn cách giữa bọn họ thêm sâu, cười mở to mắt.
“Sư phụ, chị có khỏe không?”
Trì Đông Chí tốt tính nhíu mày ý hỏi.
Chu Nhiễm cúi đầu nhỏ giọng nói, “Em biết chị ly hôn, đối với chị đó là đả kích rất lớn.”
Vì thế Trì Đông Chí rất khó chịu hết chỗ nói, mọi người trong lòng hiểu mà không nói còn dễ, một khi mở ra, tới bên ngoài, vậy một đoạn thời gian qua mọi người đều biết, mọi người rất hâm mộ kiểu hôn nhân thanh mai trúc mã cuối cùng có kết quả thật ra là mỗi người đi một ngã, vậy thì không phải giống như là càng quẫn 囧 囧 càng thêm có phần mất mặt hay sao.
Trì Đông Chí sửng sốt một hồi, trong đầu sắp xếp lời nói, cuối cùng che dấu sự việc nói ba chữ, “Giải thoát rồi.” l,q,d0n Trong lòng khổ chỉ có tự mình biết, thật ra không phải vì một đoạn hôn nhân kết thúc mà có thể mang mình thoát ra khỏi tình yêu..
Hình như Chu Nhiễm thở phào nhẹ nhõm, “Em muốn an ủi chị, nhưng không biết nên làm thế nào.”
Nếu trước kia Trì Đông Chí nghe được câu như thế, đại khái sẽ không chút khách khí kêu anh ta cút đi, hoặc là nói một tiếng không cần, nhưng từ sau khi Tô Nhượng rời đi, lúc anh ta tìm được cô ở quán Bar, Trì Đông Chí sẽ thường xuyên không tự chủ nổi lên một tia không đành lòng với anh ta, không nỡ nhìn anh ta vì sự nghiêm khắc của mình mà lộ ra vẻ mặt tội nghiệp.
“Không cần an ui, cám ơn, chị rất tốt.”
“Về sau chị sẽ rất hạnh phúc, tin em đi.”
“Cám ơn.” Trì Đông Chí nói, một lần nữa ánh mắt lại rơi xuống chỗ ‘ngựa xe như nước’ ngoài cửa sổ.
Thời tiết đã bắt đầu dần dần chuyển lạnh, mùa đông ở thành phố này luôn lạnh lẽo làm cho người ta không thể xem nhẹ, càng thêm khó chịu. Buổi tối Trì Đông Chí tăng ca, sững sờ với bó hoa hồng rất to trên bàn làm việc. Trong trí nhớ hai mươi mấy năm có rất ít người đeo đuổi, chỉ có một Tô Nhượng, bởi vì anh có tình cảm nồng nàn, so với anh thì một số người khác chỉ hời hợt thổ lộ làm sao cũng không đáng để nhớ kỹ. Trì Đông Chí có chút 囧, cô bất tri bất giác phát hiện, sau ly hôn hai tháng, hình như cô được theo đuổi, thời gian không sớm không muộn, rất đúng lúc.
Loại chuyện này đổi lại là người phụ nữ khác có lẽ là sẽ vui sướng, đổi lại cô, chỉ cảm thấy khó chịu đến cực điểm, cô quen đối mặt trực tiếp với kẻ địch, cũng không biết lùi bước là như thế nào, loại không để lại tên họ như thế này, ngay cả tình huống từ chối cũng không thể nào hạ thủ, rõ ràng không biết xử lý như thế nào.
Trì Đông Chí mày chau mặt ủ nhìn bó hoa hồng to đùng, nhưng Cốc Tử ở bên cạnh lại có âm thanh chậc chậc, đây không biết là đã dùng bao nhiêu tiền hả!
“Sư phụ, người này quá thông minh, bây giờ vào thời điểm hiện tại tiến hành theo đuổi chị đại khái cô đơn buồn phiền, đổi lại trước kia đeo đuổi trắng trợn như vậy, chị càng có khả năng sẽ không chú ý, hơn nữa người này còn biết là sau khi biết rõ, ngoại trừ chán ghét hắn, còn càng ghét bỏ hơn.”
Đối xử như thế nào, liên quan đến tình hình, liên quan đến tâm tình, càng liên quan đến thời gian, vừa lúc thời gian này Trì Đông Chí đang buồn phiền tất cả mọi chuyện, nhưng mà cũng chỉ chú ý một chút như vậy mà thôi, về trước kia chuyện như thế này đối với cô, dường như cũng không đáng để cô bỏ ra một phần khốn đốn nào.
Cô biết Cốc Tử nói thời điểm này là ý chỉ sau khi ly hôn, trước kia là ý chỉ trước khi ly hôn, bất quá cô ấy phân tích không sai. Giờ Trì Đông Chí và Lương Hạ Mạt vẫn còn đang cố gắng, bất kỳ cái gì xuất hiện trong hôn nhân bọn họ trong lòng cô tuyệt đối đều là đặc biệt bài xích.
Cô chợt có chút hiểu Lương Hạ Mạt chán ghét Tô Nhượng, cùng với tất cả mọi hành động.
Loại chuyện này không phải sở trường đặc biệt của cô, trong thế giới tình cảm của cô người lui tới nhàm chán tới đáng sợ, hai vị khách đều là từ nhỏ cùng nhau lớn lên, không có bất kỳ cái gì cảm thấy xa lạ, hai bên đều quá hiểu nhau, dường như có thể bỏ bớt phần theo đuổi, Lương Hạ Mạt là cô yêu, chỉ cần nỗ lực đối với anh là có thể, Tô Nhượng yêu cô, cũng chỉ có yêu và thổ lộ, chưa từng theo đuổi, cho nên bây giờ trng thể giới của Trì Đông Chí hai chữ ‘Theo đuổi’, cực kỳ xa lạ. Bây giờ đột nhiên có một người xa lạ xông tới, bạn bè không rõ, điều này khiến cho cô cảm thấy hoang mang.
Cốc Tử tội nghiệp sờ sờ đầu cô, “Em thương sư phụ, có phải cảm thấy tình yêu chỉ có thể xảy ra trên người ở bên cạnh mình?”
Trì Đông Chí trừng mắt nhìn cô, như bị một người ngăn cách, đột nhiên như cô bé xông vào thành phố bị dọa phải trở về nhà, đây cũng không phải vui mừng phấn khởi, đây là mờ mịt không biết làm sao và cảm thấy hoang mang chỉ có chính cô mới hiểu rõ.
“Thật ra chị rất thích hoa hồng.”
“Thật nhìn không ra được.”
“Đương nhiên, không ai biết, trước kia cũng không hiểu được, anh ấy….Không phải là người biết tặng hoa, sau khi em tặng một lần mới thấy được, thì ra hoa hồng cũng rất đẹp.”
Cốc Tử liền im lặng một chút, nếu chỉ có một người biết Trì Đông Chí rất yêu hoa hồng, người đó là Chu Nhiễm.
Một tháng sau đó, chỉ cần Trì Đông Chí đi làm, hoa hồng gió mặc gió, mưa mặc mưa không bao giờ thiếu, nếu trước đó bởi vì chuyện tặng hoa khiến cho cô có phần xúc động và hoang mang, thì bây giờ chỉ còn lại kinh ngạc, tâm tình gì khác cũng không nổi lên được.
Cô chính là người như thế một chút tê bào lãng mạn cũng không có.
Cốc Tử vẫn cảm khái như cũ, đây là xài hết bao nhiêu tiền rồi ta! Cuối cùng cũng không đề cập tới cái khác.
Thứ tư mang theo hai vị học trò nhỏ tăng ca, tiện thể mang phương pháp ghi hình phá án thực tế mà mấy ngày trước bạn học trong trường cũ gửi tới cho bọn họ xem. Cốc Tử cứ ríu rít, nghề nghiệp pháp y thật sự là cao quý bậc nhất, gặp phải trường hợp vụ án có người chết, bọn họ không làm việc, thì chúng ta liền không có cách nào làm việc. Trì Đông Chí chỉ chỉ màn hình, “Nhìn vào trọng điểm, chúng là là nhân viên điều tra hình sự, cần phải rất cẩn thận, phải cố sức khiến cho bản thân cảm động lây, đương nhiên là chị nói khả năng tâm tình, động cơ và cách làm, cũng không có chỉ cách khác. Sau này khi chúng ta ‘thân kinh bách chiến’, kinh nghiệm phong phú, đối mặt mỗi một vụ án đặc biệt nhất định phải thử suy nghĩ trong đầu cách nghĩ của các phần tử tội phạm một lần, có trợ giúp phá án, đến lúc đó mới có tư cách đạt tiêu chuẩn làm nhân viên điều tra hình sự bậc nhất.”
Ban đêm tan tầm, ba người tùy tiện tìm tiệm Fastfood gia đình, Trì Đông Chí gọi một phần cơm chiên trứng, một miếng lại một miếng máy móc đưa vào miệng.
Chu Nhiễm nhìn cô, dưới viền mắt có màu xanh nhàn nhạt, gần đây cô quá mệt mỏi, nóng lòng mang tất cả kiến thức biết được dạy dỗ cho bọn họ, thường xuyên bàn bạc đến nửa đếm mới nghĩ đến nghỉ ngơi, ngày hôm sau lại giao cho bọn họ một phần phân tích vụ án hoàn mỹ.
Trong lĩnh vực này Trì Đông Chí là trời sinh cứng cỏi, bản thân là người có đầy đủ tố chất thành một nhân viên điều tra hình sự xuất sắc, cố chấp lại cao thượng, dũng cảm mà thận trọng, trong lòng không có việc khác, thậm chí đối xử với phạm nhân xảo quyệt như rắn, cô vĩnh viễn sẽ không bị vật chất và nơi phồn hoa bên ngoài hấp dẫn, chỉ có toàn tâm toàn ý theo đuổi sự thật.
Chu Nhiễm nhớ tới Lý Trường Hà đã từng nói, nghề nghiệp này của bọn họ cần người như vậy, nhưng lại sợ có người như vậy, cho nên người không màng về việc đời như Trì Đông Chí sẽ rất khó có một ngày bước lên tới đỉnh cao.
Giọng nói khán khàn trầm thấp của Trì Đông Chí vẫn đang tiếp tục, nghe vào tai Chu Nhiễm, chỉ cảm thấy gợi cảm.
“Sư phụ, chị nghỉ một chút đi.” Cốc Tử mang dưa muối nhỏ đưa cho cô, “Đừng làm cho mình mệt chết đi, chúng em thấy sẽ đau lòng.”
Trì Đông Chí nâng mí mắt liếc nhìn Cốc Tử một cái, vẻ mặt giống như có chút áy náy, “Đại khái là không có thời gian, chị chuẩn bị chuyển tới vùng nông thôn công tác một thời gian ngắn. Sau khi bọn em theo chị cũng chưa gặp phải án giết người, lãng phí thời gian quá.”
“Sư phụ sao chị lại có thể nói như vậy, đời này chuyện hạnh phúc nhất của em là có một ba mẹ đáng yêu, có bạn trai quyến rũ, lại liền có chị vị sư phụ mặt lạnh tim nóng.” Cốc Tử trở về chỗ cũ một lúc, đột nhiên mở to mắt, “Cái gì? Chị muốn chuyển đi?”
Trì Đông Chí gật đầu, nhìn hai người nam nữ trước mắt đang vào độ tuổi xanh mơn mởn. Cho tới bây giờ, cô chỉ có Lương Hạ Mạt, không có bạn bè gì, Chu Nhiễm và Cốc Tử mang đến cho cô rất nhiều niềm vui.
“Chị nghĩ muốn chuyển xuống dưới đó, trong thành phố quá ồn ào.”
“Sư phụ chị làm sao có thể đi chứ? Em và Chu Nhiễm phải làm sao bây giờ?” Cốc Tử gấp gáp lên tiếng làm ồn, nói xong hình như nhớ tới cái gì đó, vỗ vai Chu Nhiễm một cái, “Đều tại cậu.”
Trì Đông Chí nở nụ cười, “Đừng bắt nạt Chu Nhiễm như trước kia, chuyện này thì có liên quan gì đến cậu ấy? Trước khi đi, chị sẽ bàn bạc với Đại Lý, anh ta có thể tiếp nhận bọn em là tốt nhất, bất kể ở phương diện nào anh ta đều mạnh hơn chị.”
“Sư phụ, chị nói với cấp trên rồi sao?”
“Nói rồi, nhưng mà còn chưa chính thức hạ lệnh điều động, đội trưởng Lý để cho chị suy nghĩ cẩn thận đã.”
“Cho nên kết quả suy nghĩ cẩn thận của chị chính là muốn đi?”
Trì Đông Chí gật đầu, lại vỗ vỗ gáy Cốc Tử, “Cũng không phải không gặp mặt, chỉ là không làm việc chung một chỗ mà thôi.”
Cốc Tử thở dài một hơi, “Đã nói chị dịu dàng đúng là sẽ không có chuyện gì tốt, còn không bằng quắc mắt trừng mi với bọn em giống như trước ấy.”
Im lặng hồi lâu Chu Nhiễm chợt mở miệng hỏi, “Có phải vì em tặng hoa cho chị, trở thành phiền nhiễu với chị?”
Trì Đông Chí sửng sốt, cúi đầu cắn ống hút, “Có chút đúng, loại chuyện này chị sẽ không giải quyết, hơn nữa cũng không biết là ai.”
Sau khi Chu Nhiễm nhìn cô thật lâu, há to đút miếng sườn heo vào miệng, đột nhiên đáy mắt đau xót, kèm theo đau xót còn có trái tim. Trì Đông Chí là một người đáng thương chưa từng được theo đuổi, là người phụ nữ chưa từng hưởng thụ quá trình yêu nhau, rốt cuộc hai người đàn ông kia cho cô yêu và yêu cô, nhưng lại bỏ bớt quá trình, mà Chu Nhiễm cậu, làm quá chỉ vì cái trước mắt, dọa đến người phụ nữ ngu ngốc này.
Mà cái người phụ nữ không hiểu phong tình này, có thẳng thắn nhất, thuần túy cố sức yêu một người, vì thế lại dễ gắt gao nắm chặt trái tim Chu Nhiễm, anh ta may mắn nhưng cũng khổ sở, bao nhiêu lần khó ngủ trong màn đêm yên tĩnh cả đêm. Vì sao mà người kia chứ không phải mình? Nếu là mình, mình sẽ cho cô mỗi một tế bào, mỗi một chút tinh thần đều lộ ra hạnh phúc và vui vẻ. Nếu cô nguyện ý giành tình yêu cho anh, chính là có thể yêu, vậy anh sẽ nguyện ý một mình đảm nhận nhiệm vụ tạo ra hạnh phúc.
Nhưng được cô yêu là người kia chứ không phải anh ta, bản thân Chu Nhiễm từng giãy dụa một thời gian dài, anh ta phải làm thế nào thì mới có thể khiến cho cô triệt triệt để để chuyển tình yêu dời đến bên mình, nếu không chiếm được, vậy có phải sẽ không đòi hỏi? Nhanh chóng cách xa cô ra.
Không phải Chu Nhiễm không có chút tâm tư nào, trong tình yêu Chu Nhiễm cũng không phải không vụ lợi, anh ta cũng mong được đáp lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.