Chương 7: Tình yêu tan vỡ
Hà Tuyết Nhi, Jeon Jun Na, Lê Thị Kiều Ngân
28/10/2018
Hôm nay Minh Anh được nghỉ học nên cô muốn lên công ty Trương Kỳ chơi. Vừa mới bước lên phòng chủ tịch thì cô đã đứng im tại chỗ vì chính tai cô nghe được tiếng rên rỉ của phụ nữ, tiếng thở dốc của đàn ông.
"Um.... chủ tịch à anh sắp ra chưa" giọng nói của ả làm cho Minh Anh rùng rợn
"Sắp ra rồi" giọng nói ấm áp đó chẳng phải là Trương Kỳ sao, là giọng nói khiến cô yêu như chết đi sống lại
Chân cô lùi về phía sau, nước mắt cô rơi, cô thật sự không thể tin vào những gì mà cô nghe thấy nữa rồi. Cô thật sữ không muốn tin, nhưng chính tai cô lại nghe được nên cô không thể không nghe
Cô quay người lại, một mạch chạy ra khỏi công ty. Cô gọi điện thoại rủ Liên Liên cùng cô đi đến quán bar
-------- Tại quán Bar -------
Liên Liên nhìn thấy cô bãn thân Minh Anh của mình uống hết nguyên một chai rựu vang thì hoảng hốt "Minh Anh à, cậu có chuyện gì sao. Sao cậu uống nhiều quá vậy hả"
Cô đau lòng nhẹ nhàng trả lời "À, không có gì đâu, mình chỉ muốn uống rựu một chút thôi"
Liên Liên bĩu môi "Cậu không sợ ba của cậu sẽ la mắng cậu sao?"
Minh Anh tức giận quăng chai rựu xuống đất *choang* âm thanh vang lên trong phòng, chai rựu bằng thủy tinh thì bị nứt ra thành từng mãnh "Sợ gì chứ, sao mình phải sợ ba của mình"
Liên Liên bước đến vỗ vai Minh Anh "Cậu có chuyện gì sao. Mình là bạn thân của nhau mà Minh Anh, nếu có chuyện gì buồn cậu cứ kể ra hết cho mình nghe đi, biết đâu mình có thể giúp gì đó cho cậu. Cho dù là mình không giúp được câu đi nữa thì dù sao cậu cũng sẽ cảm thấy thoải mái hơn vì điều cậu muốn nói sẽ nói ra được"
Nước mắt cô bắt đầu rơi "Liên Liên, mình yêu ba, mình yêu cha của mình....huhu..."
Những lời đó được nói ra từ miệng Minh Anh khiến Liên Liên không thể tin được vào những gì mình nghe thấy "Cậu... cậu. Sao cậu lai có thể yêu chính ba của mình cơ chứ"
"Ba thì sao, chỉ là ba nuôi thôi mà. Mình cũng là con gái, cậu hiểu mà, nếu có người đàn ông, không phải ruột thịt máu mủ yêu thương quan tâm con gái như chúng ta thì con gái sẽ rất dễ bị động lòng, nhưng mình đã yêu ba mình hơn 2 năm rồi"
Liên Liên đồng cảm nhìn cô "Minh Anh, mình thật sự không ngờ rằng người đầu tiên mà cậu yêu lại chính là ba ruột của chính cậu"
"Huhuc.... mình đau lắm, hic....hic"
"Um.... chủ tịch à anh sắp ra chưa" giọng nói của ả làm cho Minh Anh rùng rợn
"Sắp ra rồi" giọng nói ấm áp đó chẳng phải là Trương Kỳ sao, là giọng nói khiến cô yêu như chết đi sống lại
Chân cô lùi về phía sau, nước mắt cô rơi, cô thật sự không thể tin vào những gì mà cô nghe thấy nữa rồi. Cô thật sữ không muốn tin, nhưng chính tai cô lại nghe được nên cô không thể không nghe
Cô quay người lại, một mạch chạy ra khỏi công ty. Cô gọi điện thoại rủ Liên Liên cùng cô đi đến quán bar
-------- Tại quán Bar -------
Liên Liên nhìn thấy cô bãn thân Minh Anh của mình uống hết nguyên một chai rựu vang thì hoảng hốt "Minh Anh à, cậu có chuyện gì sao. Sao cậu uống nhiều quá vậy hả"
Cô đau lòng nhẹ nhàng trả lời "À, không có gì đâu, mình chỉ muốn uống rựu một chút thôi"
Liên Liên bĩu môi "Cậu không sợ ba của cậu sẽ la mắng cậu sao?"
Minh Anh tức giận quăng chai rựu xuống đất *choang* âm thanh vang lên trong phòng, chai rựu bằng thủy tinh thì bị nứt ra thành từng mãnh "Sợ gì chứ, sao mình phải sợ ba của mình"
Liên Liên bước đến vỗ vai Minh Anh "Cậu có chuyện gì sao. Mình là bạn thân của nhau mà Minh Anh, nếu có chuyện gì buồn cậu cứ kể ra hết cho mình nghe đi, biết đâu mình có thể giúp gì đó cho cậu. Cho dù là mình không giúp được câu đi nữa thì dù sao cậu cũng sẽ cảm thấy thoải mái hơn vì điều cậu muốn nói sẽ nói ra được"
Nước mắt cô bắt đầu rơi "Liên Liên, mình yêu ba, mình yêu cha của mình....huhu..."
Những lời đó được nói ra từ miệng Minh Anh khiến Liên Liên không thể tin được vào những gì mình nghe thấy "Cậu... cậu. Sao cậu lai có thể yêu chính ba của mình cơ chứ"
"Ba thì sao, chỉ là ba nuôi thôi mà. Mình cũng là con gái, cậu hiểu mà, nếu có người đàn ông, không phải ruột thịt máu mủ yêu thương quan tâm con gái như chúng ta thì con gái sẽ rất dễ bị động lòng, nhưng mình đã yêu ba mình hơn 2 năm rồi"
Liên Liên đồng cảm nhìn cô "Minh Anh, mình thật sự không ngờ rằng người đầu tiên mà cậu yêu lại chính là ba ruột của chính cậu"
"Huhuc.... mình đau lắm, hic....hic"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.