Cha Con Tranh Sủng Mẹ Cha Không Phải Người
Chương 53: ÁM CHIẾN CÙNG ÁI MUỘI (U ÁM CÙNG MỜ ÁM)
Náo Náo
19/02/2014
Một bữa cơm rốt cuộc cũng kết thúc trong u ám cùng mờ ám, tại sao lại
nói như vậy chứ, nhưng thật sự chính là như vậy đấy, Tần Phong cùng Bạch Kiểu Thiên vẫn luôn chiến đấu trong bóng tối (u ám), về phần mờ ám ư,
đương nhiên là do Triệu Linh Linh cùng Tư Đồ Hoàng rồi, thật ra thì dù
Tư Đồ Hoàng lấy lòng đến cỡ nào, thì Triệu Linh Linh vẫn giữ một bộ dạng tránh né. Còn Thường Mạn Mạn thì vui vẻ nhất rồi, ví dụ như cô vừa nói
muốn ăn tôm, thì có ngay một đĩa tôm ngay trước mắt, vừa định uống nước
thì có ngay ly nước đưa tới trước mặt, thật tỉ mỉ, mặc dù cô có chút cảm thấy kỳ lạ, vì sao Tần Phong lại chu đáo như vậy, nhưng chỉ cần Tần
Phong nói một câu “bạn bè nên đối xử tốt với nhau”, cô liền không nghi
ngờ nữa, an tâm tiếp nhận sự phục vụ chu đáo. Về phần Bạch Kiểu Thiên ư, tức giận không ổn tí nào, hắn cùng Mạn Mạn mới vừa hợp lại với nhau,
cũng không muốn vì bất kì chuyện gì mà khiến cho tình cảm của hai người
xuất hiện vết rách, để cho người khác chiếm mất hạnh phúc của mình.
“Mạn Mạn tôi đi trước đây, lần sau có thời gian sẽ nói chuyện nhiều hơn.” Tần Phong hướng Thường Mạn Mạn phất tay một cái.
“Ừ, hẹn gặp lại.” Thường Mạn Mạn mỉm cười nói.
“Hoàng, có phải anh thích Linh Linh không !?.” Đợi bọn hắn đi xong, Thường Mạn Mạn mập mờ nói với Tư Đồ Hoàng.
“Gì, rõ ràng như thế sao?” Tư Đồ Hoàng cười ngây ngô.
“Có, chỉ sợ tùy tiện kéo một người đi đường hỏi một chút cũng biết anh có.” Thường Mạn Mạn nói như đinh đóng cột.
“Thiên, rõ ràng như vậy sao?” Tư Đồ Hoàng hướng về phía Bạch Kiểu Thiên đang lái xe nói.
“Ừ, cực kì rõ ràng.” Bạch Kiểu Thiên trả lời thành thật, mẹ nói “là một đứa trẻ ngoan thì phải nói thật”, hắn là đứa trẻ ngoan cho nên phải nói lời thật.
“A, tôi không thể sống nữa, tôi thế nhưng lại làm ra loại chuyện như vậy.” Tư Đồ Hoàng phát điên kêu loạn.
“Đứng đắn một chút, cẩn thận, tôi đang lái xe.” Bạch Kiểu Thiên không nhịn được nói.
Thường Mạn Mạn hai mắt tỏa ánh sáng nhìn Tư Đồ Hoàng phát điên. Thử nghĩ mà xem, một người đàn ông ba mươi tuổi giả dạng dáng vẻ của một đứa trẻ con, bộ dáng kia tức cười đến cỡ nào. Thật cố tình làm cho người ta cảm thấy đáng yêu.
“Tư Đồ Hoàng, anh thật đáng yêu nha.” Thường Mạn Mạn kêu to.
Chân mày Bạch Kiểu Thiên nhúc nhích, trừng mắt liếc nhìn Tư Đồ Hoàng. d Tư Đồ Hoàng mắt thấy tình huống không đúng lắm vội vàng trở lại diện mạo thật sự, phải biết Thiên thế nhưng là một bình dấm chua hơn nữa khi tức giận sẽ rất kinh khủng, hắn cũng không muốn làm bia đỡ đạn.
“Mạn Mạn ngồi yên nào.” Giọng rất nhu hòa.
Tư Đồ Hoàng ở trong lòng khi dễ Bạch Kiểu Thiên, cái đồ trọng sắc khinh bạn.
“Vâng.” Thường Mạn Mạn rất nghe lời ngoan ngoãn ngồi yên, đối với cái hành động này của cô, tâm tình của Bạch Kiểu Thiên đã tốt hơn phần nào.
Xe rất nhanh đã tới cửa công ty.
“Chuyện buổi chiều của công ty giao cho cậu.” Bạch Kiểu Thiên nói với Tư Đồ Hoàng.
“Buổi chiều, cậu không ở công ty !?.” Tư Đồ Hoàng vô cùng miễn cưỡng hỏi.
“Thì sao, cậu có ý kiến !?.” Bạch Kiểu Thiên “không có ác ý” nói.
“Gì cơ, sao có thể, ngài có chuyện, tôi biết mà, ngài nên đi nhanh đi.” Nói xong, hắn nhanh chóng xuống xe, lặng lẽ vuốt vuốt mồ hôi lạnh trên trán, hoàn hảo hắn chạy nhanh, nếu không, chắc hẳn hắn bây giờ đang ở bệnh viện rồi.
Bạch Kiểu Thiên nhìn hắn một cái, may cho hắn ta chạy nhanh đấy.
“Thiên, buổi chiều chúng ta có chuyện gì sao?” Thường Mạn Mạn nhìn Bạch Kiểu Thiên – người đang có chút kỳ quái hỏi.
“Có.” Bạch Kiểu Thiên dịu dàng nhìn Thường Mạn Mạn.
“A, sao em không biết, chuyện gì vậy.” Nếu như cô không nhớ lầm, thì hôm nay đâu có chuyện gì phải ra ngoài.
“Hẹn hò.”
“Hẹn hò, với ai!?” Thường Mạn Mạn có chút tức giận nói, chẳng lẽ là lại cùng với cái cô kia.
“Bé ngốc, còn có thể với ai, đương nhiên là với em rồi.” Bạch Kiểu Thiên vuốt nhẹ một cái lên mũi của cô, yêu thương nói.
“Hì hì, Thiên. 9…..”
“Sao”
“Anh thật tốt.”
“Thích không?”
“Thích.”
Xe càng chạy càng xa, cho đến khi không còn ai nhìn thấy nữa.
“Mạn Mạn tôi đi trước đây, lần sau có thời gian sẽ nói chuyện nhiều hơn.” Tần Phong hướng Thường Mạn Mạn phất tay một cái.
“Ừ, hẹn gặp lại.” Thường Mạn Mạn mỉm cười nói.
“Hoàng, có phải anh thích Linh Linh không !?.” Đợi bọn hắn đi xong, Thường Mạn Mạn mập mờ nói với Tư Đồ Hoàng.
“Gì, rõ ràng như thế sao?” Tư Đồ Hoàng cười ngây ngô.
“Có, chỉ sợ tùy tiện kéo một người đi đường hỏi một chút cũng biết anh có.” Thường Mạn Mạn nói như đinh đóng cột.
“Thiên, rõ ràng như vậy sao?” Tư Đồ Hoàng hướng về phía Bạch Kiểu Thiên đang lái xe nói.
“Ừ, cực kì rõ ràng.” Bạch Kiểu Thiên trả lời thành thật, mẹ nói “là một đứa trẻ ngoan thì phải nói thật”, hắn là đứa trẻ ngoan cho nên phải nói lời thật.
“A, tôi không thể sống nữa, tôi thế nhưng lại làm ra loại chuyện như vậy.” Tư Đồ Hoàng phát điên kêu loạn.
“Đứng đắn một chút, cẩn thận, tôi đang lái xe.” Bạch Kiểu Thiên không nhịn được nói.
Thường Mạn Mạn hai mắt tỏa ánh sáng nhìn Tư Đồ Hoàng phát điên. Thử nghĩ mà xem, một người đàn ông ba mươi tuổi giả dạng dáng vẻ của một đứa trẻ con, bộ dáng kia tức cười đến cỡ nào. Thật cố tình làm cho người ta cảm thấy đáng yêu.
“Tư Đồ Hoàng, anh thật đáng yêu nha.” Thường Mạn Mạn kêu to.
Chân mày Bạch Kiểu Thiên nhúc nhích, trừng mắt liếc nhìn Tư Đồ Hoàng. d Tư Đồ Hoàng mắt thấy tình huống không đúng lắm vội vàng trở lại diện mạo thật sự, phải biết Thiên thế nhưng là một bình dấm chua hơn nữa khi tức giận sẽ rất kinh khủng, hắn cũng không muốn làm bia đỡ đạn.
“Mạn Mạn ngồi yên nào.” Giọng rất nhu hòa.
Tư Đồ Hoàng ở trong lòng khi dễ Bạch Kiểu Thiên, cái đồ trọng sắc khinh bạn.
“Vâng.” Thường Mạn Mạn rất nghe lời ngoan ngoãn ngồi yên, đối với cái hành động này của cô, tâm tình của Bạch Kiểu Thiên đã tốt hơn phần nào.
Xe rất nhanh đã tới cửa công ty.
“Chuyện buổi chiều của công ty giao cho cậu.” Bạch Kiểu Thiên nói với Tư Đồ Hoàng.
“Buổi chiều, cậu không ở công ty !?.” Tư Đồ Hoàng vô cùng miễn cưỡng hỏi.
“Thì sao, cậu có ý kiến !?.” Bạch Kiểu Thiên “không có ác ý” nói.
“Gì cơ, sao có thể, ngài có chuyện, tôi biết mà, ngài nên đi nhanh đi.” Nói xong, hắn nhanh chóng xuống xe, lặng lẽ vuốt vuốt mồ hôi lạnh trên trán, hoàn hảo hắn chạy nhanh, nếu không, chắc hẳn hắn bây giờ đang ở bệnh viện rồi.
Bạch Kiểu Thiên nhìn hắn một cái, may cho hắn ta chạy nhanh đấy.
“Thiên, buổi chiều chúng ta có chuyện gì sao?” Thường Mạn Mạn nhìn Bạch Kiểu Thiên – người đang có chút kỳ quái hỏi.
“Có.” Bạch Kiểu Thiên dịu dàng nhìn Thường Mạn Mạn.
“A, sao em không biết, chuyện gì vậy.” Nếu như cô không nhớ lầm, thì hôm nay đâu có chuyện gì phải ra ngoài.
“Hẹn hò.”
“Hẹn hò, với ai!?” Thường Mạn Mạn có chút tức giận nói, chẳng lẽ là lại cùng với cái cô kia.
“Bé ngốc, còn có thể với ai, đương nhiên là với em rồi.” Bạch Kiểu Thiên vuốt nhẹ một cái lên mũi của cô, yêu thương nói.
“Hì hì, Thiên. 9…..”
“Sao”
“Anh thật tốt.”
“Thích không?”
“Thích.”
Xe càng chạy càng xa, cho đến khi không còn ai nhìn thấy nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.