Cha Con Tranh Sủng Mẹ Cha Không Phải Người
Chương 36: ĐẠO CAO MỘT THƯỚC, MA CAO MỘT TRƯỢNG
Náo Náo
19/02/2014
câu này khá gần nghĩa với câu “núi cao còn có núi cao hơn”
Triệu Linh Linh tặng cho hắn một nụ cười đen tối. Cô đã cho hắn cơ hội, giờ hắn đừng có trách cô.
Người đàn ông cảm thấy nụ cười của cô khiến toàn thân hắn rét run, một cảm giác u ám bỗng ập tới.
“Hức hức, anh là người không có lương tâm, cả ngày anh chỉ biết làm đẹp rồi đi quyến rũ các cô gái, anh không chịu chăm sóc mẹ già tám mươi tuổi đang ngã bệnh cùng đứa con thơ ở nhà, em đã không nói gì, nhưng anh còn dùng tiền mua sữa bột cho con tìm mua hoan. Anh rốt cuộc có còn là con người không, sao ngày xưa tôi lại mù quáng mà yêu anh như thế. Ư hức sao số mệnh của tôi lại khổ như vậy”.
“Tôi chỉ nói sự thật mà thôi, thế nhưng anh lại còn để cho cô gái kia đổ rượu lên người tôi, y phục này là do tôi mượn của người khác, giờ sao có thể trả lại cho người ta đây. Ư hức hu hu ” Triệu Linh Linh khóc lóc kể lể, nước mắt nước mũi cứ tuôn ra. Cô quả thật diễn rất đạt vai một người vợ, người mẹ đáng thương bị chồng mình ruồng bỏ.
“Ư cô gái, đừng thương tâm nữa, người đàn ông này không đáng để cho em làm như thế.” Một cô gái khác cũng thương thay cho cô.
“Đúng vậy, cô gái đừng khóc, để tôi thay cô đi tố cáo hắn, đàn ông như anh ta tốt nhất nên đi ngồi nhà giam.” Một cô gái khác cũng bất bình dùm.
“Đúng thế, tên đàn ông giống như anh, thật khiến cho phái nam chúng tôi mất mặt, bỏ mặc mẹ già cùng con thơ, anh có còn là con người không.” Những người bên cạnh cũng lên tiếng.
Bây giờ, ở trong mắt mọi người hắn là một tên đàn ông đại khốn kiếp, tội ác tày trời.
Ngây ngốc nhìn mọi thứ diễn ra, khi hắn nhìn thấy nụ cười bên khóe miệng của Triệu Linh Linh, ngược lại hắn bỗng trấn tĩnh, nếu cô muốn chơi cùng hắn, thì hắn cũng nên chơi đùa với cô một chút, nếu không cô còn không biết thế nào là “trời có bao cao, thì đất có bao dày”.
“A anh thật xin lỗi bà xã, anh sai rồi, anh biết trên đời này em là người tốt với anh nhất, em yên tâm, kể từ giờ khắc này anh nhất định sẽ sửa đổi, nhất định sẽ cùng em kiếm thật nhiều tiền để mua sữa đủ cho con. Ư anh đúng là người ngu nhất thế giới, có người vợ tốt như thế này mà lại không biết, lại còn làm ra đủ chuyện đại nghịch bất đạo”.
“Lão bà, anh sai rồi, em cho anh thêm một cơ hội nhé.” Vừa nói, hắn vừa ôm Triệu Linh Linh còn đang ngẩn cả người vào trong ngực.
Triệu Linh Linh sững sờ, để yên cho hắn ôm, chuyện gì đang xảy ra thế, hình như cô lấy đá đập vào chân mình rồi.
“Lão bà, em nói gì đi chứ, anh thật lòng hối cãi rồi, em cho anh thêm một cơ hội đi, hãy vì con của chúng ta, con còn nhỏ như vậy nếu là không có ba, về sau sẽ thế nào.” Hắn cố không để mình cười ra tiếng, nhưng bờ vai đang run run đã có chút bán đứng hắn, nhưng tất cả mọi người đều không biết, chỉ thấy hắn đang khóc thương tâm.
“Đúng vậy, cô gái, cô tha thứ cho anh ấy đi, nếu anh ấy thật lòng hối cãi, thì cô nên cho anh ấy thêm một cơ hội, hơn nữa con của hai người là vô tội.”
“Đúng, nếu anh ấy thật lòng muốn gánh vác trách nhiệm, cô hãy tha thứ cho anh ấy. d Dáng vẻ của anh ấy, xem ra là hối cãi thật lòng, lạc lối mà biết quay lại cũng là người đàn ông tốt đấy.”
Mọi người, tôi một câu, anh một câu, chị một câu mà khuyên can Triệu Linh Linh. Mà Triệu Linh Linh rốt cuộc cũng phục hồi tinh thần lại. Đẩy hắn, chạy ra ngoài.
Người đàn ông bình tĩnh, từ tên mặt đất mà đứng lên, cũng chạy ra ngoài.
Cô gái này càng khiến cho hắn thêm phần hứng thú với cô rồi. Đường cong nơi khóe miệng đã biểu thị nên tâm tình đang rất tốt của hắn.
Triệu Linh Linh tặng cho hắn một nụ cười đen tối. Cô đã cho hắn cơ hội, giờ hắn đừng có trách cô.
Người đàn ông cảm thấy nụ cười của cô khiến toàn thân hắn rét run, một cảm giác u ám bỗng ập tới.
“Hức hức, anh là người không có lương tâm, cả ngày anh chỉ biết làm đẹp rồi đi quyến rũ các cô gái, anh không chịu chăm sóc mẹ già tám mươi tuổi đang ngã bệnh cùng đứa con thơ ở nhà, em đã không nói gì, nhưng anh còn dùng tiền mua sữa bột cho con tìm mua hoan. Anh rốt cuộc có còn là con người không, sao ngày xưa tôi lại mù quáng mà yêu anh như thế. Ư hức sao số mệnh của tôi lại khổ như vậy”.
“Tôi chỉ nói sự thật mà thôi, thế nhưng anh lại còn để cho cô gái kia đổ rượu lên người tôi, y phục này là do tôi mượn của người khác, giờ sao có thể trả lại cho người ta đây. Ư hức hu hu ” Triệu Linh Linh khóc lóc kể lể, nước mắt nước mũi cứ tuôn ra. Cô quả thật diễn rất đạt vai một người vợ, người mẹ đáng thương bị chồng mình ruồng bỏ.
“Ư cô gái, đừng thương tâm nữa, người đàn ông này không đáng để cho em làm như thế.” Một cô gái khác cũng thương thay cho cô.
“Đúng vậy, cô gái đừng khóc, để tôi thay cô đi tố cáo hắn, đàn ông như anh ta tốt nhất nên đi ngồi nhà giam.” Một cô gái khác cũng bất bình dùm.
“Đúng thế, tên đàn ông giống như anh, thật khiến cho phái nam chúng tôi mất mặt, bỏ mặc mẹ già cùng con thơ, anh có còn là con người không.” Những người bên cạnh cũng lên tiếng.
Bây giờ, ở trong mắt mọi người hắn là một tên đàn ông đại khốn kiếp, tội ác tày trời.
Ngây ngốc nhìn mọi thứ diễn ra, khi hắn nhìn thấy nụ cười bên khóe miệng của Triệu Linh Linh, ngược lại hắn bỗng trấn tĩnh, nếu cô muốn chơi cùng hắn, thì hắn cũng nên chơi đùa với cô một chút, nếu không cô còn không biết thế nào là “trời có bao cao, thì đất có bao dày”.
“A anh thật xin lỗi bà xã, anh sai rồi, anh biết trên đời này em là người tốt với anh nhất, em yên tâm, kể từ giờ khắc này anh nhất định sẽ sửa đổi, nhất định sẽ cùng em kiếm thật nhiều tiền để mua sữa đủ cho con. Ư anh đúng là người ngu nhất thế giới, có người vợ tốt như thế này mà lại không biết, lại còn làm ra đủ chuyện đại nghịch bất đạo”.
“Lão bà, anh sai rồi, em cho anh thêm một cơ hội nhé.” Vừa nói, hắn vừa ôm Triệu Linh Linh còn đang ngẩn cả người vào trong ngực.
Triệu Linh Linh sững sờ, để yên cho hắn ôm, chuyện gì đang xảy ra thế, hình như cô lấy đá đập vào chân mình rồi.
“Lão bà, em nói gì đi chứ, anh thật lòng hối cãi rồi, em cho anh thêm một cơ hội đi, hãy vì con của chúng ta, con còn nhỏ như vậy nếu là không có ba, về sau sẽ thế nào.” Hắn cố không để mình cười ra tiếng, nhưng bờ vai đang run run đã có chút bán đứng hắn, nhưng tất cả mọi người đều không biết, chỉ thấy hắn đang khóc thương tâm.
“Đúng vậy, cô gái, cô tha thứ cho anh ấy đi, nếu anh ấy thật lòng hối cãi, thì cô nên cho anh ấy thêm một cơ hội, hơn nữa con của hai người là vô tội.”
“Đúng, nếu anh ấy thật lòng muốn gánh vác trách nhiệm, cô hãy tha thứ cho anh ấy. d Dáng vẻ của anh ấy, xem ra là hối cãi thật lòng, lạc lối mà biết quay lại cũng là người đàn ông tốt đấy.”
Mọi người, tôi một câu, anh một câu, chị một câu mà khuyên can Triệu Linh Linh. Mà Triệu Linh Linh rốt cuộc cũng phục hồi tinh thần lại. Đẩy hắn, chạy ra ngoài.
Người đàn ông bình tĩnh, từ tên mặt đất mà đứng lên, cũng chạy ra ngoài.
Cô gái này càng khiến cho hắn thêm phần hứng thú với cô rồi. Đường cong nơi khóe miệng đã biểu thị nên tâm tình đang rất tốt của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.