Cha Con Tranh Sủng Mẹ Cha Không Phải Người
Chương 62: KHOÁI KHOÁI BỊ THƯƠNG
Náo Náo
19/02/2014
Bạch Kiểu Thiên lấy tốc độ chạy như bay về nhà, nếu không phải sợ hù dọa người khác, hắn đã sớm ôm Mạn Mạn bay trở về rồi.
Xe dừng lại, Mạn Mạn rất nhanh nhảy xuống khỏi xe, cô chạy vào trong nhà, Bạch Kiểu Thiên cũng nhanh chóng chạy theo sau.
Khi hai người chạy tới, nhìn thấy cửa mở, trong lòng họ đều có cảm giác xấu. Bạch Kiểu Thiên cảnh giác, kéo Mạn Mạn về phía sau lưng mình, cẩn trọng đi vào trong.
Khi thấy cả người Khoái Khoái đều là máu và đang nằm trên đất, Mạn Mạn có chút không thể tin, cô đi tới, chỉ có vài bước ngắn nhưng cô đã hao hết tất cả hơi sức trên người.
“Bảo bối, con làm sao vậy, nói cho mẹ nghe đi, đừng hù dọa mẹ.” Mạn Mạn thận trọng ôm nhóc vào trong ngực, tay run rẩy vuốt ve khắp người nhóc, kiểm tra vết thương của nhóc.
“Ô ô bảo bối, con mau dậy đi, bảo bối, con nghe được lời của mẹ không, bảo bối, ô ô ” giọt lệ lớn chừng hạt đậu trôi ra khỏi vành mắt, cô mặc kệ mọi thứ, lúc này, tại trong mắt cô chỉ có con trai người dính đầy máu, màu máu đỏ kia làm đỏ cả ánh mắt của cô.
“A ô Khoái Khoái Khoái Khoái con mau mở mắt nhìn mẹ đi, Khoái Khoái a ô ” Mạn Mạn đau đớn khóc thành tiếng, cô không nên để Khoái Khoái một mình ở nhà, cô không nên, đều là lỗi của cô, đều là lỗi của cô. Máu đỏ nhuộm cả lễ phục trắng của cô, màu đỏ ấy thật chói mắt.
Bạch Kiểu Thiên kiểm tra phòng một lần, xác định không có gì nguy hiểm, sau lại đến bên cạnh bọn họ, mắt của hắn lúc này nồng đậm hận ý, mặc kệ là ai đả thương con hắn, hắn nhất định phải bắt bọn chúng trả giá thật lớn.
“Bảo bối, bồng Khoái Khoái tới cho anh, anh phải chữa thương cho nó.” Bạch Kiểu Thiên vỗ vỗ lưng Mạn Mạn an ủi, hắn vừa chuẩn mạch cho Khoái Khoái, hoàn hảo, tiểu tử này thông minh hiểu được phương pháp hắn đã dạy, bảo vệ hơi thở cuối cùng của mình.
“Ý anh nói là Khoái Khoái chưa chết, còn cứu được?” Mạn Mạn nước mắt ròng ròng, mặt mong đợi nhìn Bạch Kiểu Thiên.
“Đúng vậy bảo bối, mau đưa Khoái Khoái cho anh.” Nhìn cô đau, lòng hắn nhói mạnh, đều là do hắn thất trách, nếu không sẽ không có chuyện này.
Mạn Mạn nhanh chóng giao Khoái Khoái vào trong tay Bạch Kiểu Thiên.
Lúc này Tần Phong cũng chạy tới. Khi thấy tình hình trong phòng, hắn cũng bị đả động tới mức sững sờ, nhìn Khoái Khoái trong ngực Bạch Kiểu Thiên, hắn liền cảm thấy căng thẳng.
“Nhóc con ấy sao rồi?” Giọng rõ vẻ quan tâm.
“Có chút phiền toái.” Bạch Kiểu Thiên tiết kiệm lời.
“Cần tôi giúp một tay không?.” Hắn hiện tại không có ý gì khác, hắn chỉ biết mình không thể đứng nhìn Khoái Khoái cứ như vậy chết đi, cũng không muốn Mạn Mạn thương tâm.
“Vậy thì quá tốt rồi, nếu như anh chịu giúp một tay, Khoái Khoái cũng sẽ bớt đi nguy hiểm.” Hắn lúc này, chỉ cần biết nếu có thể cứu được Khoái Khoái, dù là bảo hắn cầm mệnh mình đổi, hắn cũng nguyện ý.
Khi một việc qua đi, dù nó có đi tạt qua đi nữa, thì cũng sẽ lưu lại dấu chân, nếu không Khoái Khoái nhà cô sao có thể khỏe mạnh như hổ được.
“Các anh thật có thể cứu Khoái Khoái?” Giọng nói lộ rõ tiếng khóc nức nở.
“Yên tâm đi bảo bối.”
“Đúng vậy Mạn Mạn, em hãy yên tâm đi, hai anh nhất định sẽ không để cho nhóc có chuyện gì.”
Lấy được sự bảo đảm của cả hai, Mạn Mạn mới thả lỏng tâm tình chút.
“Vậy cần em làm chuyện gì không?”
“Bảo bối, em chỉ cần tự chăm sóc mình cho tốt là được, em đi khóa cửa đi, mặc kệ ai gõ cửa, em cũng không nên mở cửa ra, đừng để cho người ấy quấy rầy đến chúng ta biết không?”
“Ừ, biết.” Nói xong, cô nhanh chóng đi khóa cửa, sau vẫn còn chưa yên tâm nên đem ghế sa lon chặn lên.
Bạch Kiểu Thiên nói xong, nhanh chóng ôm Khoái Khoái đến phòng của hắn, Tần Phong cũng đi theo.
Bạch Kiểu Thiên đặt Khoái Khoái lên giường, cởi xuống quần áo của nhóc, sau ngồi thế tòa sen, bày một kết giới xung quanh. Sau khi chuẩn bị xong tất cả. Hắn gật đầu một cái về phía Tần Phong, hai người một trước một sau, đồng thời chuyển linh lực vào trong người Khoái Khoái.
Linh lực liên tục không ngừng chuyển vào trong người Khoái Khoái, nhịp đập vốn hơi yếu ớt dần dần trở nên cường tráng. Từng vòng ánh sáng trắng vây quanh cả ba.
Mạn Mạn ở bên ngoài không ngừng cầu nguyện, từng tiếng động nhỏ như kim châm cô cũng nghe được. Thời gian bất tri bất giác trôi qua rất nhanh, nhưng đối với Mạn Mạn mà nói, đêm nay thật dài. Nhìn trời đã có chút ánh sáng, Mạn Mạn bèn đi vào phòng bếp, cô phải vì bọn họ làm một chút đồ ăn, bận rộn cả đêm, bọn họ chắc rất đói bụng. May mắn là phòng bếp không bị phá hư.
Mạn Mạn làm một bàn ăn ngon, nhưng giờ phút này cô không dám đi quấy rầy bọn họ, Thiến nói phải giữ yên lặng, cho nên cô chỉ có thể đợi.
Nhanh đến buổi trưa, Bạch Kiểu Thiên cùng Tần Phong mới thu công lực lại, hai người họ đều mệt mỏi cực độ, lần này hai người tổn hao không ít công lực, nhưng lúc thấy mặt Khoái Khoái không còn tái nhợt, bọn họ liền cảm thấy mọi thứ đều đáng giá.
Bạch Kiểu Thiên đặt Khoái Khoái lên giường, để giúp nhóc ngủ ngon hơn, hắn đắp kín chăn mền cho nhóc, sau mới quay lại nhìn Tần Phong, dùng giọng điệu vô cùng nghiêm túc nói, “Lần này, thật sự cám ơn anh.”
“Không cần nói cám ơn, tôi đây làm là vì không muốn thấy Mạn Mạn thương tâm, dĩ nhiên tôi cũng rất thích tên nhóc kia, tất cả đều là tôi tâm cam tình nguyện, anh thu hồi lời cám ơn của mình đi.” Tần Phong không cần sự cảm kích của hắn, thứ hắn muốn không phải là cái này.
Bạch Kiểu Thiên cảnh giác nhìn hắn, “Bọn họ đều là của tôi, anh tốt nhất đừng có ý nghĩ muốn cướp bọn họ từ tay tôi.” Đừng tưởng rằng hắn không biết hắn ta đang có ý định gì.
“Ha ha, vậy chúng ta cứ mỏi mắt mong chờ thôi.” Nói xong, hắn liền đi ra ngoài trước.
Bạch Kiểu Thiên siết chặt tay rồi lại buông lỏng ra, hắn sẽ không để cho hắn ta thực hiện được ý định, nhìn khuôn mặt ngủ bình yên của con trai xong, hắn cũng đi ra ngoài.
Mạn Mạn thấy Tần Phong đã đi ra, vội vàng xông tới, lôi kéo hắn cánh tay hỏi, “Sao rồi, Khoái Khoái thế nào?”
Tần Phong không tỏ biểu tình gì, nhìn bàn tay nhỏ bé đang kéo kéo lấy tay mình, trong mắt có chút ý cười, “Không sao, chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt là khỏe ngay.”
“Thật?” Giọng có chút run rẩy. Bạch Kiểu Thiên cũng đã đi ra, khi thấy Mạn Mạn lôi kéo cánh tay Tần Phong, nhìn thẳng vào mắt hắn, mắt hắn liền tối sầm, nhưng rất nhanh liền khôi phục vẻ sáng chói, hắn cũng không phải là kẻ ngu, hiện tại hắn không nên ầm ĩ, khiến hắn và Mạn Mạn xuất hiện một khe nứt.
“Thật! Bảo bối, con trai chúng ta không sao.” Nói xong, hắn kéo Mạn Mạn vào lòng mình. Hơn nữa còn nhấn mình từ “con trai chúng ta”.
“Oa ô ô thật tốt quá, thật tốt quá, Thiên, em sợ muốn chết, ô ô ” Trái tim Mạn Mạn rốt cuộc đã trở về vị trí cũ rồi, không nhịn được nữa khóc rống lên.
Bạch Kiểu Thiên đau lòng ôm chặt Mạn Mạn, im lặng để cho cô đi phát tiết. Hắn hiểu sự lo lắng của cô, cô sợ, cô vô dụng. Hắn không phải không hiểu.
Tần Phong yên lặng nhìn mọi thứ, tay gắt gao nắm thành quả đấm, trong mắt có một tia thương cảm, nhưng rất nhanh liền bị hắn che giấu. Hắn lặng lẽ lui ra ngoài, hắn cần tìm một chỗ không người để ổn định vết thương của mình. Mà hai người đang ôm nhau trong nhà cũng không phát giác hắn đã rời đi.
Thật lâu, Thường Mạn Mạn ở trong ngực Bạch Kiểu Thiên, sau mới để xuống tâm tình kích động của mình, lúc này cô mới nhớ đến Tần Phong.
“Em đã làm chút thức ăn, các anh nhanh đi ăn đi, Phong… ơ, đâu rồi?” Mạn Mạn nói xong một nửa mới phát hiện Tần Phong không có ở đây.
“Chắc đi rồi?” Đối với chuyện Tần Phong đã làm ngày hôm qua, hắn rất cảm kích, dù gì hắn ta cũng đã hao phí rất nhiều linh lực.
“Anh ấy sao lại đi nhanh vậy, em còn chưa kịp nói tiếng cám ơn?” Mạn Mạn mặt ảo não, cô tại sao có thể để ân nhân cứu mạng cứ đi thẳng một đường như vậy.
“Bảo bối đừng vội, chờ sau này nói cũng được, bây giờ Khoái Khoái cần nghỉ ngơi, chờ con tốt hơn, chúng ta sẽ mang theo Khoái Khoái nói tiếng cám ơn với anh ta, được không? Hiện tại hai người chúng ta cũng nên nghỉ ngơi một chút, đã một đêm em không nghỉ ngơi rồi.” Hắn đau lòng nhìn gương mặt có chút tái nhợt của Mạn Mạn.
“Vâng, anh nhanh đi nghỉ đi, anh xem, mặt của anh cũng tái nhợt tới mức dọa người rồi.” Cô đau lòng xoa xoa gương mặt tái nhợt quá mức của hắn.
“Bảo bối chúng ta cùng đi nghỉ, được không?”
“Em muốn đi xem Khoái Khoái, hơn nữa em cũng không mệt, anh mau đi đi.” Cô hiện tại, một khắc cũng không thể rời bỏ Khoái Khoái.
“Yên tâm, con chúng ta không sao, bằng không chúng ta ngủ cùng nhau đi, anh cũng muốn ngủ cùng em.” Hắn có chút làm nũng nói.
Mạn Mạn nhìn bộ dạng làm nũng của hắn, nhìn tới gương mặt tái nhợt của hắn, cô cũng không tranh luận tiếp nữa, gật đầu đồng ý.
Bạch Kiểu Thiên nhanh chóng hạ xuống một cái hôn trên mặt cô, rồi đi ôm Khoái Khoái đến bên giường lớn của hai người.
Mạn Mạn thẹn thùng che che nơi bị hắn hôn, trừng mắt nhìn hắn, rồi cũng ngoan ngoãn đi theo hắn về phòng. Bạch Kiểu Thiên đặt Khoái Khoái ở giữa hai người, hắn nằm một bên, thấy Mạn Mạn cũng đã nằm xuống, sau liền bày một kết giới xung quanh, rồi hôn một cái lên trái cô, cũng như trên trán Khoái Khoái.
“Bảo bối ngủ đi, yên tâm, hiện tại rất an toàn.” Hiện tại hắn rất hạnh phúc, giờ khắc này trước kia hắn vốn nghĩ sẽ không có được, không ngờ giờ đây hắn lại có thể sở hữu nó.
“Vâng.” Mạn Mạn nhìn hai người, hài lòng nhắm mắt lại, cô quả thật cũng rất mệt mỏi, tâm tình lo lắng cả đêm rốt cuộc cũng có thể để xuống, cô cảm thấy mệt chết đi, sau rất nhanh liền tiến vào mộng đẹp.
Bạch Kiểu Thiên nhìn Mạn Mạn đã ngủ thiếp, rồi cũng rất nhanh tiến vào giấc ngủ, đêm qua hắn hao tổn quá nhiều linh lực, hắn nhất định phải nghỉ ngơi để mau chóng khỏe lại.
Tần Phong nằm trên giường lớn lạnh như băng, hình ảnh Mạn Mạn cùng Bạch Kiểu Thiên ôm nhau không ngừng hiện lên trong đầu, hắn hy vọng dường nào người ôm cô vào lòng là hắn, tại sao trời cao để cho hắn gặp cô nhưng lại không để cho hắn có được cô, tại sao? Tại sao Bạch Kiểu Thiên luôn có thể dễ dàng lấy được thứ hắn muốn.
Hắn vẫn nhớ rõ lần đầu tiên thấy đôi mắt sáng trong, không nhiễm lấy một tia bẩn của trần thế của Mạn Mạn, sau cái nhìn kia, hắn biết mình đã lún sâu vào, và không có cách nào tự kềm chế bản thân. Mặc dù, hắn biết rõ cô đã làm mẹ, nhưng hắn không ngại, một chút cũng không ngại, hắn thậm chí vì cô mà đau lòng, làm một người mẹ đơn thân, mang theo một đứa trẻ thật không dễ dàng. Hắn thương cô, muốn cùng cô chia sẻ, hắn thậm chí ảo tưởng đem đứa con của cô làm thành con ruột của mình. Nhưng vì cái gì cô lại là cô gái của hắn ta, tại sao hắn luôn chậm một bước, không, đây là lần đầu tiên hắn động lòng vì một cô gái, hắn không cam lòng, hắn sẽ không cứ như vậy mà nhận thua, đây không phải là tính cách của hắn, nếu hắn đã coi trọng cô, hắn sẽ không dễ dàng tặng cô cho người khác như vậy. Nghĩ như vậy, lòng hắn cũng thoải mái hơn rất nhiều. Tâm tình đã mở ra, mệt mỏi cũng đi theo mất, hắn quá mệt mỏi, không chịu nổi nữa, hắn cần nghỉ ngơi, vì ngày mai mà an ổn tinh thần mình.
Xe dừng lại, Mạn Mạn rất nhanh nhảy xuống khỏi xe, cô chạy vào trong nhà, Bạch Kiểu Thiên cũng nhanh chóng chạy theo sau.
Khi hai người chạy tới, nhìn thấy cửa mở, trong lòng họ đều có cảm giác xấu. Bạch Kiểu Thiên cảnh giác, kéo Mạn Mạn về phía sau lưng mình, cẩn trọng đi vào trong.
Khi thấy cả người Khoái Khoái đều là máu và đang nằm trên đất, Mạn Mạn có chút không thể tin, cô đi tới, chỉ có vài bước ngắn nhưng cô đã hao hết tất cả hơi sức trên người.
“Bảo bối, con làm sao vậy, nói cho mẹ nghe đi, đừng hù dọa mẹ.” Mạn Mạn thận trọng ôm nhóc vào trong ngực, tay run rẩy vuốt ve khắp người nhóc, kiểm tra vết thương của nhóc.
“Ô ô bảo bối, con mau dậy đi, bảo bối, con nghe được lời của mẹ không, bảo bối, ô ô ” giọt lệ lớn chừng hạt đậu trôi ra khỏi vành mắt, cô mặc kệ mọi thứ, lúc này, tại trong mắt cô chỉ có con trai người dính đầy máu, màu máu đỏ kia làm đỏ cả ánh mắt của cô.
“A ô Khoái Khoái Khoái Khoái con mau mở mắt nhìn mẹ đi, Khoái Khoái a ô ” Mạn Mạn đau đớn khóc thành tiếng, cô không nên để Khoái Khoái một mình ở nhà, cô không nên, đều là lỗi của cô, đều là lỗi của cô. Máu đỏ nhuộm cả lễ phục trắng của cô, màu đỏ ấy thật chói mắt.
Bạch Kiểu Thiên kiểm tra phòng một lần, xác định không có gì nguy hiểm, sau lại đến bên cạnh bọn họ, mắt của hắn lúc này nồng đậm hận ý, mặc kệ là ai đả thương con hắn, hắn nhất định phải bắt bọn chúng trả giá thật lớn.
“Bảo bối, bồng Khoái Khoái tới cho anh, anh phải chữa thương cho nó.” Bạch Kiểu Thiên vỗ vỗ lưng Mạn Mạn an ủi, hắn vừa chuẩn mạch cho Khoái Khoái, hoàn hảo, tiểu tử này thông minh hiểu được phương pháp hắn đã dạy, bảo vệ hơi thở cuối cùng của mình.
“Ý anh nói là Khoái Khoái chưa chết, còn cứu được?” Mạn Mạn nước mắt ròng ròng, mặt mong đợi nhìn Bạch Kiểu Thiên.
“Đúng vậy bảo bối, mau đưa Khoái Khoái cho anh.” Nhìn cô đau, lòng hắn nhói mạnh, đều là do hắn thất trách, nếu không sẽ không có chuyện này.
Mạn Mạn nhanh chóng giao Khoái Khoái vào trong tay Bạch Kiểu Thiên.
Lúc này Tần Phong cũng chạy tới. Khi thấy tình hình trong phòng, hắn cũng bị đả động tới mức sững sờ, nhìn Khoái Khoái trong ngực Bạch Kiểu Thiên, hắn liền cảm thấy căng thẳng.
“Nhóc con ấy sao rồi?” Giọng rõ vẻ quan tâm.
“Có chút phiền toái.” Bạch Kiểu Thiên tiết kiệm lời.
“Cần tôi giúp một tay không?.” Hắn hiện tại không có ý gì khác, hắn chỉ biết mình không thể đứng nhìn Khoái Khoái cứ như vậy chết đi, cũng không muốn Mạn Mạn thương tâm.
“Vậy thì quá tốt rồi, nếu như anh chịu giúp một tay, Khoái Khoái cũng sẽ bớt đi nguy hiểm.” Hắn lúc này, chỉ cần biết nếu có thể cứu được Khoái Khoái, dù là bảo hắn cầm mệnh mình đổi, hắn cũng nguyện ý.
Khi một việc qua đi, dù nó có đi tạt qua đi nữa, thì cũng sẽ lưu lại dấu chân, nếu không Khoái Khoái nhà cô sao có thể khỏe mạnh như hổ được.
“Các anh thật có thể cứu Khoái Khoái?” Giọng nói lộ rõ tiếng khóc nức nở.
“Yên tâm đi bảo bối.”
“Đúng vậy Mạn Mạn, em hãy yên tâm đi, hai anh nhất định sẽ không để cho nhóc có chuyện gì.”
Lấy được sự bảo đảm của cả hai, Mạn Mạn mới thả lỏng tâm tình chút.
“Vậy cần em làm chuyện gì không?”
“Bảo bối, em chỉ cần tự chăm sóc mình cho tốt là được, em đi khóa cửa đi, mặc kệ ai gõ cửa, em cũng không nên mở cửa ra, đừng để cho người ấy quấy rầy đến chúng ta biết không?”
“Ừ, biết.” Nói xong, cô nhanh chóng đi khóa cửa, sau vẫn còn chưa yên tâm nên đem ghế sa lon chặn lên.
Bạch Kiểu Thiên nói xong, nhanh chóng ôm Khoái Khoái đến phòng của hắn, Tần Phong cũng đi theo.
Bạch Kiểu Thiên đặt Khoái Khoái lên giường, cởi xuống quần áo của nhóc, sau ngồi thế tòa sen, bày một kết giới xung quanh. Sau khi chuẩn bị xong tất cả. Hắn gật đầu một cái về phía Tần Phong, hai người một trước một sau, đồng thời chuyển linh lực vào trong người Khoái Khoái.
Linh lực liên tục không ngừng chuyển vào trong người Khoái Khoái, nhịp đập vốn hơi yếu ớt dần dần trở nên cường tráng. Từng vòng ánh sáng trắng vây quanh cả ba.
Mạn Mạn ở bên ngoài không ngừng cầu nguyện, từng tiếng động nhỏ như kim châm cô cũng nghe được. Thời gian bất tri bất giác trôi qua rất nhanh, nhưng đối với Mạn Mạn mà nói, đêm nay thật dài. Nhìn trời đã có chút ánh sáng, Mạn Mạn bèn đi vào phòng bếp, cô phải vì bọn họ làm một chút đồ ăn, bận rộn cả đêm, bọn họ chắc rất đói bụng. May mắn là phòng bếp không bị phá hư.
Mạn Mạn làm một bàn ăn ngon, nhưng giờ phút này cô không dám đi quấy rầy bọn họ, Thiến nói phải giữ yên lặng, cho nên cô chỉ có thể đợi.
Nhanh đến buổi trưa, Bạch Kiểu Thiên cùng Tần Phong mới thu công lực lại, hai người họ đều mệt mỏi cực độ, lần này hai người tổn hao không ít công lực, nhưng lúc thấy mặt Khoái Khoái không còn tái nhợt, bọn họ liền cảm thấy mọi thứ đều đáng giá.
Bạch Kiểu Thiên đặt Khoái Khoái lên giường, để giúp nhóc ngủ ngon hơn, hắn đắp kín chăn mền cho nhóc, sau mới quay lại nhìn Tần Phong, dùng giọng điệu vô cùng nghiêm túc nói, “Lần này, thật sự cám ơn anh.”
“Không cần nói cám ơn, tôi đây làm là vì không muốn thấy Mạn Mạn thương tâm, dĩ nhiên tôi cũng rất thích tên nhóc kia, tất cả đều là tôi tâm cam tình nguyện, anh thu hồi lời cám ơn của mình đi.” Tần Phong không cần sự cảm kích của hắn, thứ hắn muốn không phải là cái này.
Bạch Kiểu Thiên cảnh giác nhìn hắn, “Bọn họ đều là của tôi, anh tốt nhất đừng có ý nghĩ muốn cướp bọn họ từ tay tôi.” Đừng tưởng rằng hắn không biết hắn ta đang có ý định gì.
“Ha ha, vậy chúng ta cứ mỏi mắt mong chờ thôi.” Nói xong, hắn liền đi ra ngoài trước.
Bạch Kiểu Thiên siết chặt tay rồi lại buông lỏng ra, hắn sẽ không để cho hắn ta thực hiện được ý định, nhìn khuôn mặt ngủ bình yên của con trai xong, hắn cũng đi ra ngoài.
Mạn Mạn thấy Tần Phong đã đi ra, vội vàng xông tới, lôi kéo hắn cánh tay hỏi, “Sao rồi, Khoái Khoái thế nào?”
Tần Phong không tỏ biểu tình gì, nhìn bàn tay nhỏ bé đang kéo kéo lấy tay mình, trong mắt có chút ý cười, “Không sao, chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt là khỏe ngay.”
“Thật?” Giọng có chút run rẩy. Bạch Kiểu Thiên cũng đã đi ra, khi thấy Mạn Mạn lôi kéo cánh tay Tần Phong, nhìn thẳng vào mắt hắn, mắt hắn liền tối sầm, nhưng rất nhanh liền khôi phục vẻ sáng chói, hắn cũng không phải là kẻ ngu, hiện tại hắn không nên ầm ĩ, khiến hắn và Mạn Mạn xuất hiện một khe nứt.
“Thật! Bảo bối, con trai chúng ta không sao.” Nói xong, hắn kéo Mạn Mạn vào lòng mình. Hơn nữa còn nhấn mình từ “con trai chúng ta”.
“Oa ô ô thật tốt quá, thật tốt quá, Thiên, em sợ muốn chết, ô ô ” Trái tim Mạn Mạn rốt cuộc đã trở về vị trí cũ rồi, không nhịn được nữa khóc rống lên.
Bạch Kiểu Thiên đau lòng ôm chặt Mạn Mạn, im lặng để cho cô đi phát tiết. Hắn hiểu sự lo lắng của cô, cô sợ, cô vô dụng. Hắn không phải không hiểu.
Tần Phong yên lặng nhìn mọi thứ, tay gắt gao nắm thành quả đấm, trong mắt có một tia thương cảm, nhưng rất nhanh liền bị hắn che giấu. Hắn lặng lẽ lui ra ngoài, hắn cần tìm một chỗ không người để ổn định vết thương của mình. Mà hai người đang ôm nhau trong nhà cũng không phát giác hắn đã rời đi.
Thật lâu, Thường Mạn Mạn ở trong ngực Bạch Kiểu Thiên, sau mới để xuống tâm tình kích động của mình, lúc này cô mới nhớ đến Tần Phong.
“Em đã làm chút thức ăn, các anh nhanh đi ăn đi, Phong… ơ, đâu rồi?” Mạn Mạn nói xong một nửa mới phát hiện Tần Phong không có ở đây.
“Chắc đi rồi?” Đối với chuyện Tần Phong đã làm ngày hôm qua, hắn rất cảm kích, dù gì hắn ta cũng đã hao phí rất nhiều linh lực.
“Anh ấy sao lại đi nhanh vậy, em còn chưa kịp nói tiếng cám ơn?” Mạn Mạn mặt ảo não, cô tại sao có thể để ân nhân cứu mạng cứ đi thẳng một đường như vậy.
“Bảo bối đừng vội, chờ sau này nói cũng được, bây giờ Khoái Khoái cần nghỉ ngơi, chờ con tốt hơn, chúng ta sẽ mang theo Khoái Khoái nói tiếng cám ơn với anh ta, được không? Hiện tại hai người chúng ta cũng nên nghỉ ngơi một chút, đã một đêm em không nghỉ ngơi rồi.” Hắn đau lòng nhìn gương mặt có chút tái nhợt của Mạn Mạn.
“Vâng, anh nhanh đi nghỉ đi, anh xem, mặt của anh cũng tái nhợt tới mức dọa người rồi.” Cô đau lòng xoa xoa gương mặt tái nhợt quá mức của hắn.
“Bảo bối chúng ta cùng đi nghỉ, được không?”
“Em muốn đi xem Khoái Khoái, hơn nữa em cũng không mệt, anh mau đi đi.” Cô hiện tại, một khắc cũng không thể rời bỏ Khoái Khoái.
“Yên tâm, con chúng ta không sao, bằng không chúng ta ngủ cùng nhau đi, anh cũng muốn ngủ cùng em.” Hắn có chút làm nũng nói.
Mạn Mạn nhìn bộ dạng làm nũng của hắn, nhìn tới gương mặt tái nhợt của hắn, cô cũng không tranh luận tiếp nữa, gật đầu đồng ý.
Bạch Kiểu Thiên nhanh chóng hạ xuống một cái hôn trên mặt cô, rồi đi ôm Khoái Khoái đến bên giường lớn của hai người.
Mạn Mạn thẹn thùng che che nơi bị hắn hôn, trừng mắt nhìn hắn, rồi cũng ngoan ngoãn đi theo hắn về phòng. Bạch Kiểu Thiên đặt Khoái Khoái ở giữa hai người, hắn nằm một bên, thấy Mạn Mạn cũng đã nằm xuống, sau liền bày một kết giới xung quanh, rồi hôn một cái lên trái cô, cũng như trên trán Khoái Khoái.
“Bảo bối ngủ đi, yên tâm, hiện tại rất an toàn.” Hiện tại hắn rất hạnh phúc, giờ khắc này trước kia hắn vốn nghĩ sẽ không có được, không ngờ giờ đây hắn lại có thể sở hữu nó.
“Vâng.” Mạn Mạn nhìn hai người, hài lòng nhắm mắt lại, cô quả thật cũng rất mệt mỏi, tâm tình lo lắng cả đêm rốt cuộc cũng có thể để xuống, cô cảm thấy mệt chết đi, sau rất nhanh liền tiến vào mộng đẹp.
Bạch Kiểu Thiên nhìn Mạn Mạn đã ngủ thiếp, rồi cũng rất nhanh tiến vào giấc ngủ, đêm qua hắn hao tổn quá nhiều linh lực, hắn nhất định phải nghỉ ngơi để mau chóng khỏe lại.
Tần Phong nằm trên giường lớn lạnh như băng, hình ảnh Mạn Mạn cùng Bạch Kiểu Thiên ôm nhau không ngừng hiện lên trong đầu, hắn hy vọng dường nào người ôm cô vào lòng là hắn, tại sao trời cao để cho hắn gặp cô nhưng lại không để cho hắn có được cô, tại sao? Tại sao Bạch Kiểu Thiên luôn có thể dễ dàng lấy được thứ hắn muốn.
Hắn vẫn nhớ rõ lần đầu tiên thấy đôi mắt sáng trong, không nhiễm lấy một tia bẩn của trần thế của Mạn Mạn, sau cái nhìn kia, hắn biết mình đã lún sâu vào, và không có cách nào tự kềm chế bản thân. Mặc dù, hắn biết rõ cô đã làm mẹ, nhưng hắn không ngại, một chút cũng không ngại, hắn thậm chí vì cô mà đau lòng, làm một người mẹ đơn thân, mang theo một đứa trẻ thật không dễ dàng. Hắn thương cô, muốn cùng cô chia sẻ, hắn thậm chí ảo tưởng đem đứa con của cô làm thành con ruột của mình. Nhưng vì cái gì cô lại là cô gái của hắn ta, tại sao hắn luôn chậm một bước, không, đây là lần đầu tiên hắn động lòng vì một cô gái, hắn không cam lòng, hắn sẽ không cứ như vậy mà nhận thua, đây không phải là tính cách của hắn, nếu hắn đã coi trọng cô, hắn sẽ không dễ dàng tặng cô cho người khác như vậy. Nghĩ như vậy, lòng hắn cũng thoải mái hơn rất nhiều. Tâm tình đã mở ra, mệt mỏi cũng đi theo mất, hắn quá mệt mỏi, không chịu nổi nữa, hắn cần nghỉ ngơi, vì ngày mai mà an ổn tinh thần mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.