Cha Con Tranh Sủng Mẹ Cha Không Phải Người
Chương 70: NGƯỜI KHÔNG BIẾT LỄ PHÉP
Náo Náo
19/02/2014
Một bóng đen đến gần giường Mạn Mạn, trong lúc ngủ, cô giống như phác
giác được có điều gì bất ổn. Toàn thân người này toát ra một luồng khí
âm u
“A, anh, anh là ai?” Mạn Mạn chợt ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào bóng đen trước giường, giờ phút này không phải cô không sợ, mà là sợ tức mức choáng váng.
“Tôi là ai cô không cần biết, cô chỉ cần biết tôi là người nắm giữ sinh mạng cô.” Người nọ âm trầm nói, lời nói không có chút hơi ấm, giống như là sứ giả tới từ Địa Ngục. Người kia nói xong lại đi về trước mấy bước, mạnh mẽ muốn bắt lấy cô. Mạn Mạn lật người tránh thoát. Lần này Mạn Mạn ngẩn ra, trong lòng có chút dương dương đắc ý, cô không ngờ động tác của mình lại bén nhạy như vậy, người nọ rõ cũng sửng sốt một chút, không nghĩ tới người vừa mới bị dọa ngu còn có thể tránh khỏi.
“Không ngờ cô không bị dọa tới ngây người, còn có thể tránh được.” Hắn không hiểu sao mình còn có tâm tình cùng cô nói giỡn, đây cũng không phải là chuyện hắn biết làm, nghĩ như vậy trong lòng hắn có chút ảo não.
“Ha ha, tôi cũng không ngờ mình có thể tránh được.” Mạn Mạn cười khúc khích, ngượng ngùng gãi gãi đầu, mắt to trong đêm tối vụt sáng nhìn người nọ, cũng quên mất mạng nhỏ của mình còn đang nằm trong tay người khác.
Người nọ nhìn chằm chằm đôi mắt sáng trưng có thần kèm chút sửng sốt kia, không ngờ trên nhân gian vẫn còn người có đôi con ngươi như vậy, không nhiễm chút sự đời.
“Anh, anh, anh là người nào?” Rốt cuộc cô cũng phát hiện mình đang rất nguy hiểm.
“Tôi, tôi, tôi là người muốn mạng của cô.” Hắn cũng không hiểu vì sao mình muốn trêu chọc cô.
“Anh, anh, là người có học, anh phải biết cách người ta nói chuyện chứ.” Mạn Mạn vô cùng bất mãn nói, chẳng lẽ mẹ của hắn không dạy hắn cách nói chuyện lễ phép à.
“Tôi, tôi, tôi là người có học, biết cách nói chuyện với cô.” Chơi cô thật vui, khóe miệng của hắn có biên độ cong lên rất nhỏ, chỉ là hắn cũng không có phát giác ra, nếu hắn phát giác được, sợ lại phải ảo não rồi.
“Hừ, không để ý tới anh, người không có lễ phép, nói, anh tìm tôi có chuyện gì, không có chuyện gì, xin mời đi, tôi muốn ngủ.” Mạn Mạn nói một mạch, lại quên tình cảnh bây giờ của mình rất nguy hiểm.
“Người không có lễ phép, là đang nói tôi sao?” Người nọ vô cùng hiếu kì nói, vẫn chưa có người nào dám nói hắn như vậy, lá gan cô gái này vẫn còn khá lớn đấy.
“Không nói anh thì nói người nào, bé con cũng biết cách nói chuyện lễ phép, anh nhiêu tuổi rồi mà không biết thế, vậy không phải anh là người không biết lễ phép sao.” Mạn Mạn miệng đầy đạo lý nói.
“Oh, nghe cô nói vậy, tôi thấy mình thật không đúng, “bé con, cho hỏi bé năm nay mấy tuổi?”" Đầu cô gái này liệu có bị thủng chỗ nào không vậy, người to cao như hắn xuất hiện trước mặt cô lúc nửa đêm, vậy mà cô còn không ý thức mình nguy hiểm, còn ở nơi này thảo luận hắn có lễ phép hay không, hơn nữa hắn thấy cô không chút phòng bị còn tức giận, điên rồi, hắn thật sự là điên rồi, còn là vì một gái, hơn nữa là một cô nhóc không biết sự đời.
“Người nào, ai là bé con, tôi là một cô gái hiểu không, cái người không có lễ phép này.” Người nọ không phải là bị thiểu não chứ, nếu không sao đem một cô gái lớn như cô làm thành bé con, chỉ là thật đúng có chút đáng tiếc, dáng dấp đẹp mắt như vậy, lại là một kẻ ngốc nghếch, nghĩ như vậy cô thương hại nhìn hắn một cái.
Người nọ bị ánh mắt của cô nhìn không giải thích gì được, sao cô gái này lại dùng ánh mắt thương hại nhìn hắn, nhất định là hắn nhìn lầm rồi, nháy mắt mấy cái, vẫn là ánh mắt kia, lần này hắn có thể xác định mình không bị hoa mắt.
Xem đi, ai! Đáng tiếc cho mỹ nam như vậy, quả nhiên thực là người có vấn đề về đầu óc, vậy cô sẽ tha thứ cho hành động vô lý vừa rồi. A, không đúng, đầu óc có vấn đề, vậy chắc là hắn sống ở bệnh viện tâm thần, làm sao sẽ chạy đến nơi đây, Wow, nhất định là trộm, xong rồi, ở bên người này không phải rất nguy hiểm sao, cô phải lấy lòng hắn, không thể chọc giận hắn, nếu không một khi hắn không vui hắn sẽ đánh cô “răng rắc” cho coi, cô thật sự xong rồi.
Người nọ nhìn khuôn mặt Mạn Mạn biến đổi liên tục, trong lòng rất tò mò, không biết cô gái nhỏ này lại nghĩ gì trong lòng đây, khi thấy vẻ mặt lấy lòng của cô, lại mang một chút biểu tình phòng bị, lòng có chút chát lại thêm chút ngòn ngọt, cô rốt cuộc có chút ý thức nguy hiểm nào không vậy, Ặc! hắn vốn không hy vọng cô phòng bị với hắn để dễ dàng hành xử mà, lúc này hắn cũng không thể lý giải tâm tình của mình, cũng không hiểu tại sao mình lại như vậy. Nếu như người này hiện tại biết Mạn Mạn đang suy nghĩ gì trong lòng, không biết sẽ có biểu tình gì đây…
Đột nhiên lỗ tai của hắn giật giật, nhanh chóng điểm huyệt đạo Mạn Mạn, ôm cô, biến mất khỏi phòng.
“A, anh, anh là ai?” Mạn Mạn chợt ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào bóng đen trước giường, giờ phút này không phải cô không sợ, mà là sợ tức mức choáng váng.
“Tôi là ai cô không cần biết, cô chỉ cần biết tôi là người nắm giữ sinh mạng cô.” Người nọ âm trầm nói, lời nói không có chút hơi ấm, giống như là sứ giả tới từ Địa Ngục. Người kia nói xong lại đi về trước mấy bước, mạnh mẽ muốn bắt lấy cô. Mạn Mạn lật người tránh thoát. Lần này Mạn Mạn ngẩn ra, trong lòng có chút dương dương đắc ý, cô không ngờ động tác của mình lại bén nhạy như vậy, người nọ rõ cũng sửng sốt một chút, không nghĩ tới người vừa mới bị dọa ngu còn có thể tránh khỏi.
“Không ngờ cô không bị dọa tới ngây người, còn có thể tránh được.” Hắn không hiểu sao mình còn có tâm tình cùng cô nói giỡn, đây cũng không phải là chuyện hắn biết làm, nghĩ như vậy trong lòng hắn có chút ảo não.
“Ha ha, tôi cũng không ngờ mình có thể tránh được.” Mạn Mạn cười khúc khích, ngượng ngùng gãi gãi đầu, mắt to trong đêm tối vụt sáng nhìn người nọ, cũng quên mất mạng nhỏ của mình còn đang nằm trong tay người khác.
Người nọ nhìn chằm chằm đôi mắt sáng trưng có thần kèm chút sửng sốt kia, không ngờ trên nhân gian vẫn còn người có đôi con ngươi như vậy, không nhiễm chút sự đời.
“Anh, anh, anh là người nào?” Rốt cuộc cô cũng phát hiện mình đang rất nguy hiểm.
“Tôi, tôi, tôi là người muốn mạng của cô.” Hắn cũng không hiểu vì sao mình muốn trêu chọc cô.
“Anh, anh, là người có học, anh phải biết cách người ta nói chuyện chứ.” Mạn Mạn vô cùng bất mãn nói, chẳng lẽ mẹ của hắn không dạy hắn cách nói chuyện lễ phép à.
“Tôi, tôi, tôi là người có học, biết cách nói chuyện với cô.” Chơi cô thật vui, khóe miệng của hắn có biên độ cong lên rất nhỏ, chỉ là hắn cũng không có phát giác ra, nếu hắn phát giác được, sợ lại phải ảo não rồi.
“Hừ, không để ý tới anh, người không có lễ phép, nói, anh tìm tôi có chuyện gì, không có chuyện gì, xin mời đi, tôi muốn ngủ.” Mạn Mạn nói một mạch, lại quên tình cảnh bây giờ của mình rất nguy hiểm.
“Người không có lễ phép, là đang nói tôi sao?” Người nọ vô cùng hiếu kì nói, vẫn chưa có người nào dám nói hắn như vậy, lá gan cô gái này vẫn còn khá lớn đấy.
“Không nói anh thì nói người nào, bé con cũng biết cách nói chuyện lễ phép, anh nhiêu tuổi rồi mà không biết thế, vậy không phải anh là người không biết lễ phép sao.” Mạn Mạn miệng đầy đạo lý nói.
“Oh, nghe cô nói vậy, tôi thấy mình thật không đúng, “bé con, cho hỏi bé năm nay mấy tuổi?”" Đầu cô gái này liệu có bị thủng chỗ nào không vậy, người to cao như hắn xuất hiện trước mặt cô lúc nửa đêm, vậy mà cô còn không ý thức mình nguy hiểm, còn ở nơi này thảo luận hắn có lễ phép hay không, hơn nữa hắn thấy cô không chút phòng bị còn tức giận, điên rồi, hắn thật sự là điên rồi, còn là vì một gái, hơn nữa là một cô nhóc không biết sự đời.
“Người nào, ai là bé con, tôi là một cô gái hiểu không, cái người không có lễ phép này.” Người nọ không phải là bị thiểu não chứ, nếu không sao đem một cô gái lớn như cô làm thành bé con, chỉ là thật đúng có chút đáng tiếc, dáng dấp đẹp mắt như vậy, lại là một kẻ ngốc nghếch, nghĩ như vậy cô thương hại nhìn hắn một cái.
Người nọ bị ánh mắt của cô nhìn không giải thích gì được, sao cô gái này lại dùng ánh mắt thương hại nhìn hắn, nhất định là hắn nhìn lầm rồi, nháy mắt mấy cái, vẫn là ánh mắt kia, lần này hắn có thể xác định mình không bị hoa mắt.
Xem đi, ai! Đáng tiếc cho mỹ nam như vậy, quả nhiên thực là người có vấn đề về đầu óc, vậy cô sẽ tha thứ cho hành động vô lý vừa rồi. A, không đúng, đầu óc có vấn đề, vậy chắc là hắn sống ở bệnh viện tâm thần, làm sao sẽ chạy đến nơi đây, Wow, nhất định là trộm, xong rồi, ở bên người này không phải rất nguy hiểm sao, cô phải lấy lòng hắn, không thể chọc giận hắn, nếu không một khi hắn không vui hắn sẽ đánh cô “răng rắc” cho coi, cô thật sự xong rồi.
Người nọ nhìn khuôn mặt Mạn Mạn biến đổi liên tục, trong lòng rất tò mò, không biết cô gái nhỏ này lại nghĩ gì trong lòng đây, khi thấy vẻ mặt lấy lòng của cô, lại mang một chút biểu tình phòng bị, lòng có chút chát lại thêm chút ngòn ngọt, cô rốt cuộc có chút ý thức nguy hiểm nào không vậy, Ặc! hắn vốn không hy vọng cô phòng bị với hắn để dễ dàng hành xử mà, lúc này hắn cũng không thể lý giải tâm tình của mình, cũng không hiểu tại sao mình lại như vậy. Nếu như người này hiện tại biết Mạn Mạn đang suy nghĩ gì trong lòng, không biết sẽ có biểu tình gì đây…
Đột nhiên lỗ tai của hắn giật giật, nhanh chóng điểm huyệt đạo Mạn Mạn, ôm cô, biến mất khỏi phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.