Cha Của Cục Cưng Là Một Tổng Tài
Chương 73: Ai cứu cô?
Thủy Tinh
17/01/2021
“Bảo Bảo…”
Giọng nói người đàn ông dịu dàng, phả hơi vào tai cô: ‘Bảo
Bảo…’ cứ lặp đi lặp lại, giọng nói kia phải gọi là cực kì dịu dàng, khẽ
gọi cái biệt danh này.
“Không cho phép gọi tôi như vậy, rất mất mặt!” Chỉ có mẹ cô mới
được gọi cô với cái tên này.
Kiểu Bích Ngọc nhíu mày, biểu cảm đấu tranh day dứt, cô cảm
thấy âm thanh này rất quen thuộc.
Cô khẳng định đã từng nghe qua giọng điệu này.
Người đó là ai…
Cô mở miệng muốn kêu lên nhưng cả người run bần bật, vội vã
mở mắt miên mang nhìn trần nhà màu trắng, thoang thoảng mùi nước
khử trùng.
Bây giờ cô mới tỉnh táo lại, hóa ra là mình đang mơ.
Nhưng đây là bệnh viện.
“Bệnh viện?” Sắc mặt cô trắng bệch, miệng lẩm bẩm, trong đầu
trống rỗng.
Ánh mắt mơ hồ nhìn xung quanh, bên tai là tiếng tít tít của máy
đo huyết áp.
“Tại sao tôi là ở bệnh viện?”‘
Cô bị sốt, đầu óc phản ứng hơi chậm, tinh thần chưa tỉnh táo
hẳn.
“Cái gì?”
Lúc này, trời sắp sáng, cảnh sát và nhân viên cứu hộ đang dọn
(Cha của cụ…ột Tổng tài} Chương 73: Ai cứu cô?
dẹp căn nhà hóa chất bỏ hoang kia.
“Cậu nói Kiều Bích Ngọc đang ở trong viện?'”
Lục Khánh Nam cầm điện thoại, giọng nói kích động không dám
tin.
“Chuyện gì?” Quách Cao Minh vội vã cầm lấy điện thoại của anh
ta, âm thanh thâm trầm đến phát sợ.
“Kiều Bích Ngọc đang ở bệnh viện!”
Cô ấy tại sao lại bị vào viện!
“Tại sao tôi lại vào viện?” Đầu óc miên man như có một người
đàn ông đang ở đây…
Bỗng nhiên Giật Mình, Kiều Bích Ngọc nhớ đến chuyện gì, vẻ mặt
lo lắng, tìm đập nhanh, lập tức vén chăn, một tay sờ bụng mình.
Toàn bộ dây thần kinh căng cứng, ánh mắt mình vùng bụng mình.
Thở nhẹ một hơi, thật may.
Cô nhớ lại, Cô đi dự tiệc rượu gặp một người dáng vẻ lịch sự,
mặc quần áo màu đen, đầu tiên Châu Thông tưởng cô là Lê Yến Nhi,
nắm tay cô mang vào hội trường bữa tiệc, sau đó cô bỏ đi.
Mà Châu Thông luôn bám theo cô, cô đi tới hầm để xe thì gặp
Quách Cao Minh và Châu Hải đánh nhau, cô bị Châu Thông bịt
miệng, cưỡng ép bắt lên xe.
Cuối cùng là cảnh căn nhà hóa chất bỏ hoang, Châu Thông cầm
dao, lưỡi dao lóe lên vệt sáng sắc bén chỉ về bụng cô…
Đột nhiên, suy nghĩ Kiều Bích Ngọc rối loạn, cô mơ màng nhìn
cánh của.
Bên ngoài ồn ào, âm thanh này…
“Trước kia, công ty có chị em chúng tôi phân chia quản lý, chưa
từng xảy ra loại chuyện này!”
“Hôm nay chính là ngày kỉ niệm năm mươi năm ngày thành lập
công ty, nhưng xảy ra chuyện tai tiếng lớn thế này, chắc chắn ngày
(Cha của cụ…ột Tổng tài} Chương 73: Ai cứu cô?
mai cổ phiếu sẽ hạ, Ba, con cũng mới nhắc, Cao Minh còn trẻ, nó
không có năng lực tiếp nhận công ty…”
Quách Thanh Nga cùng với mấy chị em đi cùng ông Quách tới
bệnh viện, miệng nói là tới thăm Kiều Bích Ngọc, thật ra thì là nhân
cơ hội thả đá xuống giếng.
Một giờ sáng, gió đêm lạnh lẽo, hành lang khu nội trú bệnh viện,
có vài người đang to tiếng ồn ào.
Ông Quách cầm gậy trống, nghe mấy đứa con gái mình phàn nàn,
sắc mặt đen kịt, vẻ mặt bực bội khó chịu.
Công ty vừa tròn năm mươi năm thành lập, thời gian đẹp như vậy
mà lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
“Im lặng đi, vào xem Bích Ngọc thế nào!’Sắc mặt ông Quách
không vui, quát nhẹ mấy đứa con gái ông.
“Kiều Bích Ngọc ở phòng nào?”
Lúc này, tháng máy bên trái bệnh viện xuất hiện một dáng người
cao lớn, vội vàng chạy tới, quần áo Quách Cao Minh ướt sũng, trên
mặt là vẻ lo lắng, sợ hãi:’ ‘Kiều Bích Ngọc ở đâu?”
Quách Thanh Nga thấy anh đến, sắc mặt vừa mới tốt lên lại đen
như đít nồi, giả bộ như trưởng bối, ngăn anh lại.
Tức giận mắng mỏ:'”Quách Cao Minh, cậu chỉ vì ham muốn nhất
thời của bản thân, không chỉ chèn ép chúng tôi, còn làm hại nhiều
người, lần này Kiều Bích Ngọc bị hãm hại, lần tới cũng sẽ tới chúng
tôi, cậu thật ích kỷ.”
“Tránh ra.”
Quách Cao Minh không có tâm trạng đứng đây thảo luận vấn đề
này, vẻ mặt bất an, kể cả là cô mình cũng gạt sang một bên.
“Kiểu Bích Ngọc ở nơi nào?”
Ánh mắt anh nhìn thẳng vào ông Quách, cắn răng nghiến lợi hỏi,
giọng nói hơi thấp thỏm.
Ông Quách hừ lạnh một cái, sau đó mở miệng mắng: ”Đồ nghiệp
(Cha của cụ…ột Tổng tài} Chương 73: Ai cứu cô?
chướng, cháu dâu tôi thì mặc kệ, hết lần này tới lần khác chơi đùa với
đám hồ ly tỉnh bên ngoài mà giờ còn mặt mũi tới hỏi.”
Quách Cao Minh bị ông nội mắng, gương mặt lạnh lùng hơi kinh
ngạc.
Anh không tức giận, chỉ là không dám tin.
Kiểu Bích Ngọc phải nhập viện.
Nhưng cô xảy ra chuyện gì sao?
“Ba, ba nói cho nó nghe chút chuyện quản lý công ty đi!”
“Ngày mai là đại hội rồi, con nghĩ là không nên để nó ngồi lên vị
trí này…” Yêu cầu xóa bỏ chức vụ tổng giám đốc ở công ty.
Quách Thanh Nga với mấy cô em gái ầm ï cãi nhau.
Mà Quách Cao Minh cũng chẳng có tâm trạng mà nói chuyện
công ty.
Anh chưa bao giờ lại nghi ngờ cùng không chắc chắn như lúc
này, đôi lông mày nhíu chặt, bước nhanh tới một căn phòng, bàn tay
nhẹ nhàng vặn khóa của.
Ánh mắt rơi vào giường bệnh, hai mắt mới bớt căng thẳng, cô
thật sự ở nơi này.
Kiểu Bích Ngọc nằm trên giường nhìn người đàn ông bước tới gần
mình thì vô cùng khẩn trương.
Quách Cao Minh đi tới mép giường, hai mắt nhìn cô dò xét, như
đang định hỏi cái gì…
Kiều Bích Ngọc thấy anh nhìn chằm chằm, ánh mắt anh quá nóng
bỏng, quá sắc bén, hơi sợ hãi kẽ run.
‘Tạo sao lại ở chỗ này?” Đột nhiên anh mở miệng mà không báo
trước.
Kiểu Bích Ngọc mím môi, không trả lời anh ngay, hai mắt nhắm
hờ, nhớ lại một số chuyện, dường như không muốn nhìn thấy anh, cô
nghiêng người quay lưng về phía anh.
(Cha của cụ…ột Tổng tài} Chương 73: Ai cứu cô?
Quách Cao Minh bối rối.
Anh khom người, anh tay giữ hai vai cô, ép cô nhìn thẳng vào mắt
anh.
“Cô bị nhốt ở căn nhà hóa chất bỏ hoang, là ai cứu?'”‘ Giọng nói
thâm trầm như đang cố gắng tra hỏi.
Lúc anh tới, trong căn phòng làm việc nhỏ phát hiện bị người
Châu Thông bao vây, lúc đó anh nhớ, thời điểm cuối cùng thoáng qua
một đôi trai gái ôm nhau thân mật.
“Tôi hỏi cô, lúc ở căn nhà hóa chất bỏ hoang, rốt cuộc là ai cứu ,
anh ta là ai!”
Tâm trạng Quách Cao Minh vô cùng phiền muộn lại rất tức giận,
giọng nói lạnh lùng.
Bả vai Kiều Bích Ngọc bị đè hơi đau, khuôn mặt nhỏ của cô nhăn
nhó, tức giận trợn mắt nhìn người đàn ông:”Buông ra!”
Anh tới cứu Lê Yến Nhi, chuyện sống chết của cô không thèm để
tâm, bây giờ mở miệng là chất vấn cô, dựa vào cái gì mà dám tra hỏi
cô!
“Ai cứu tôi cũng không liên quan tới anh!” Cô nhìn thằng vào mắt
anh, cứng rắn nói.
Quách Cao Minh nghe cô nói vậy, sắc mặt lại càng dữ tợn.
Nhưng lại thấy cô quá yếu, trong người còn đang mang thai thì
cũng dịu dàng hơn, không đối mắt với cô nữa, buông vai cô rồi đứng
thẳng người.
“Tại sao cô lại xuất hiện ở bữa tiệc?” Anh kiềm chế sự gấp gáp
trong lòng, tiếp tục tra hỏi.
Người phụ nữ trên giường nhắm mắt không để ý đến anh.
“Kiểu Bích Ngọc!”
Quách Cao Minh tức giận, trợn mắt nhìn dáng vẻ quật cường của
cô, anh lầm bẩm tên cô mấy lần, cái tên này vô cùng quen thuộc!
Anh tức giận như vây khiến cô rung đông, cô cảm thấy được tâm
(Cha của cụ…ột Tổng tài} Chương 73: Ai cứu cô?
trạng gấp gáp của anh.
Sắc mặt Kiều Bích Ngọc phức tạp, trong ngực hơi nghèn nghẹn.
Anh giống như …giống như đang khẩn trương.
‘Tôi không biết.” Kiều Bích Ngọc nhỏ giọng trả lời.
“Tôi không biết anh ta là ai.”
Cô không nói dối, cô thực sự không thấy mặt mũi người đàn ông
kia, chỉ biết anh ta xuất hiện kịp thời, cướp lấy con dao trên tay Châu
Thông, rồi người đàn ông kia cứu cô…
Hiện giờ sắc mặt Kiều Bích Ngọc yếu ớt trắng xanh, như bị kinh
sợ, không có tỉnh thần.
Quách Cao Minh nhìn cô, vốn dĩ là tức giận nhưng cũng tiêu tan
hết.
“Tại sao cô lại tham gia bữa tiệc, ai bảo cô tới, dưới hầm đỗ xe đã
thấy chuyện gì?” Anh chậm rãi hỏi, suy nghĩ một chút rồi bổ sung
thêm một câu có phần cảnh cáo: “Kiểu Bích Ngọc, đừng nên nói dối
tôi.”
“Vậy anh thì sao, anh lừa tôi chuyện gì?” Cô lên tiếng cắt đứt lời
anh nói.
Quách Cao Minh híp mắt, có vẻ không ngờ cô sẽ hỏi ngược lại.
Kiều Bích Ngọc trốn tránh dưới chăm, hai tay nắm chặt như đang
tiếp thêm cho mình sự dũng cảm, nhìn thẳng vào anh hỏi: “Quách
Cao Minh, phòng đọc sách của anh…”
“Cô tới phòng đọc sách?” Giọng nói của Quách Cao Minh ngay
tức khắc nghiêm nghị.
Sắc mặt Kiều Bích Ngọc trắng nhợt, đã sớm biết anh nhất định sẽ
tức giận nhưng không ngờ lại tức đến mức như vậy:”Tôi, tôi chỉ
là….”Cô muốn giải thích một chút.
Quách Cao Minh nhớ ra chuyện gì đó, ánh mắt hung ác nhìn cô
cảnh cáo: “Ai bảo cô vào phòng đọc sách?”
“Kiểu Bích Ngọc, chuyện của tôi, cô không có quyền được hỏi!”
(Cha của cụ…ột Tổng tài} Chương 73: Ai cứu cô?
Anh nhìn cô dò xét: ‘Gần đây cô có liên lạc với người nào, cô…”
“Chuyện của tôi cũng không liên quan tới anh!” Trong lòng cô
bắt đầu nguội lạnh.
“Tôi thấy không thoải mái, mời anh ra ngoài!” Kiều Bích Ngọc cắn
chặt môi, giọng nói hời hợt lạnh lùng.
“Kiều Bích Ngọc, cô…’ Quách Cao Minh tức giận.
“Cô Lê đã an toàn, chuyện của tôi không cần anh can thiệp,
phiển cậu Quách đi ra ngoài, tôi không muốn thấy anh!” Kiểu Bích
Ngọc lạnh lùng, hét to với anh.
Cạnh
Cửa phòng bệnh bị đóng sập lại.
Quách Cao Minh dựa lưng vào tường, ánh mắt khó hiểu nhìn của
phòng bệnh, sau đó kiểm chế sự tức giận, mệt mỏi nhắm mắt lại.
Anh chỉ muốn hỏi, em không sao chứ?
Anh vốn muốn nói, tôi rất lo lắng.
Nhưng không thể thốt ra được, anh không biết nói những lời này
như thế nào, không biết quan tâm ra sao…
“Cao Minh, Kiều Bích Ngọc thế nào?'”‘
Lục Khánh Nam nghe thấy Kiều Bích Ngọc nhập viện thì gấp gáp
chạy tới, nhưng thấy Quách Cao Minh đứng ngoài phòng bệnh, trên
khuôn mặt lạnh lùng thoáng qua vẻ cô đơn.
Chăm sóc cô ấy.”
Quách Cao Minh nhả ra một câu, đi về thang máy bỏ đi.
Lục Khánh Nam ngây người tại chỗ, cậu ấy muốn ở lại nơi này
nhưng sao lại bỏ đi.
“Kiều Bích Ngọc, cô với Cao Minh cãi nhau?” Anh mở của phòng,
nghỉ ngờ hỏi.
Kiểu Bích Ngọc thấy người đi vào là Lục Khánh Nam, tâm trạng khẩn trương sẽ ổn định.
“Cô thật vô tâm, Cao Minh tưới căn nhà hóa chất bỏ hoang tìm
cô, thiếu chút nữa mất cả mạng, cậu ấy rất lo lắng cho cô…”
…Anh ấy rất lo lắng!
Giọng nói người đàn ông dịu dàng, phả hơi vào tai cô: ‘Bảo
Bảo…’ cứ lặp đi lặp lại, giọng nói kia phải gọi là cực kì dịu dàng, khẽ
gọi cái biệt danh này.
“Không cho phép gọi tôi như vậy, rất mất mặt!” Chỉ có mẹ cô mới
được gọi cô với cái tên này.
Kiểu Bích Ngọc nhíu mày, biểu cảm đấu tranh day dứt, cô cảm
thấy âm thanh này rất quen thuộc.
Cô khẳng định đã từng nghe qua giọng điệu này.
Người đó là ai…
Cô mở miệng muốn kêu lên nhưng cả người run bần bật, vội vã
mở mắt miên mang nhìn trần nhà màu trắng, thoang thoảng mùi nước
khử trùng.
Bây giờ cô mới tỉnh táo lại, hóa ra là mình đang mơ.
Nhưng đây là bệnh viện.
“Bệnh viện?” Sắc mặt cô trắng bệch, miệng lẩm bẩm, trong đầu
trống rỗng.
Ánh mắt mơ hồ nhìn xung quanh, bên tai là tiếng tít tít của máy
đo huyết áp.
“Tại sao tôi là ở bệnh viện?”‘
Cô bị sốt, đầu óc phản ứng hơi chậm, tinh thần chưa tỉnh táo
hẳn.
“Cái gì?”
Lúc này, trời sắp sáng, cảnh sát và nhân viên cứu hộ đang dọn
(Cha của cụ…ột Tổng tài} Chương 73: Ai cứu cô?
dẹp căn nhà hóa chất bỏ hoang kia.
“Cậu nói Kiều Bích Ngọc đang ở trong viện?'”
Lục Khánh Nam cầm điện thoại, giọng nói kích động không dám
tin.
“Chuyện gì?” Quách Cao Minh vội vã cầm lấy điện thoại của anh
ta, âm thanh thâm trầm đến phát sợ.
“Kiều Bích Ngọc đang ở bệnh viện!”
Cô ấy tại sao lại bị vào viện!
“Tại sao tôi lại vào viện?” Đầu óc miên man như có một người
đàn ông đang ở đây…
Bỗng nhiên Giật Mình, Kiều Bích Ngọc nhớ đến chuyện gì, vẻ mặt
lo lắng, tìm đập nhanh, lập tức vén chăn, một tay sờ bụng mình.
Toàn bộ dây thần kinh căng cứng, ánh mắt mình vùng bụng mình.
Thở nhẹ một hơi, thật may.
Cô nhớ lại, Cô đi dự tiệc rượu gặp một người dáng vẻ lịch sự,
mặc quần áo màu đen, đầu tiên Châu Thông tưởng cô là Lê Yến Nhi,
nắm tay cô mang vào hội trường bữa tiệc, sau đó cô bỏ đi.
Mà Châu Thông luôn bám theo cô, cô đi tới hầm để xe thì gặp
Quách Cao Minh và Châu Hải đánh nhau, cô bị Châu Thông bịt
miệng, cưỡng ép bắt lên xe.
Cuối cùng là cảnh căn nhà hóa chất bỏ hoang, Châu Thông cầm
dao, lưỡi dao lóe lên vệt sáng sắc bén chỉ về bụng cô…
Đột nhiên, suy nghĩ Kiều Bích Ngọc rối loạn, cô mơ màng nhìn
cánh của.
Bên ngoài ồn ào, âm thanh này…
“Trước kia, công ty có chị em chúng tôi phân chia quản lý, chưa
từng xảy ra loại chuyện này!”
“Hôm nay chính là ngày kỉ niệm năm mươi năm ngày thành lập
công ty, nhưng xảy ra chuyện tai tiếng lớn thế này, chắc chắn ngày
(Cha của cụ…ột Tổng tài} Chương 73: Ai cứu cô?
mai cổ phiếu sẽ hạ, Ba, con cũng mới nhắc, Cao Minh còn trẻ, nó
không có năng lực tiếp nhận công ty…”
Quách Thanh Nga cùng với mấy chị em đi cùng ông Quách tới
bệnh viện, miệng nói là tới thăm Kiều Bích Ngọc, thật ra thì là nhân
cơ hội thả đá xuống giếng.
Một giờ sáng, gió đêm lạnh lẽo, hành lang khu nội trú bệnh viện,
có vài người đang to tiếng ồn ào.
Ông Quách cầm gậy trống, nghe mấy đứa con gái mình phàn nàn,
sắc mặt đen kịt, vẻ mặt bực bội khó chịu.
Công ty vừa tròn năm mươi năm thành lập, thời gian đẹp như vậy
mà lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
“Im lặng đi, vào xem Bích Ngọc thế nào!’Sắc mặt ông Quách
không vui, quát nhẹ mấy đứa con gái ông.
“Kiều Bích Ngọc ở phòng nào?”
Lúc này, tháng máy bên trái bệnh viện xuất hiện một dáng người
cao lớn, vội vàng chạy tới, quần áo Quách Cao Minh ướt sũng, trên
mặt là vẻ lo lắng, sợ hãi:’ ‘Kiều Bích Ngọc ở đâu?”
Quách Thanh Nga thấy anh đến, sắc mặt vừa mới tốt lên lại đen
như đít nồi, giả bộ như trưởng bối, ngăn anh lại.
Tức giận mắng mỏ:'”Quách Cao Minh, cậu chỉ vì ham muốn nhất
thời của bản thân, không chỉ chèn ép chúng tôi, còn làm hại nhiều
người, lần này Kiều Bích Ngọc bị hãm hại, lần tới cũng sẽ tới chúng
tôi, cậu thật ích kỷ.”
“Tránh ra.”
Quách Cao Minh không có tâm trạng đứng đây thảo luận vấn đề
này, vẻ mặt bất an, kể cả là cô mình cũng gạt sang một bên.
“Kiểu Bích Ngọc ở nơi nào?”
Ánh mắt anh nhìn thẳng vào ông Quách, cắn răng nghiến lợi hỏi,
giọng nói hơi thấp thỏm.
Ông Quách hừ lạnh một cái, sau đó mở miệng mắng: ”Đồ nghiệp
(Cha của cụ…ột Tổng tài} Chương 73: Ai cứu cô?
chướng, cháu dâu tôi thì mặc kệ, hết lần này tới lần khác chơi đùa với
đám hồ ly tỉnh bên ngoài mà giờ còn mặt mũi tới hỏi.”
Quách Cao Minh bị ông nội mắng, gương mặt lạnh lùng hơi kinh
ngạc.
Anh không tức giận, chỉ là không dám tin.
Kiểu Bích Ngọc phải nhập viện.
Nhưng cô xảy ra chuyện gì sao?
“Ba, ba nói cho nó nghe chút chuyện quản lý công ty đi!”
“Ngày mai là đại hội rồi, con nghĩ là không nên để nó ngồi lên vị
trí này…” Yêu cầu xóa bỏ chức vụ tổng giám đốc ở công ty.
Quách Thanh Nga với mấy cô em gái ầm ï cãi nhau.
Mà Quách Cao Minh cũng chẳng có tâm trạng mà nói chuyện
công ty.
Anh chưa bao giờ lại nghi ngờ cùng không chắc chắn như lúc
này, đôi lông mày nhíu chặt, bước nhanh tới một căn phòng, bàn tay
nhẹ nhàng vặn khóa của.
Ánh mắt rơi vào giường bệnh, hai mắt mới bớt căng thẳng, cô
thật sự ở nơi này.
Kiểu Bích Ngọc nằm trên giường nhìn người đàn ông bước tới gần
mình thì vô cùng khẩn trương.
Quách Cao Minh đi tới mép giường, hai mắt nhìn cô dò xét, như
đang định hỏi cái gì…
Kiều Bích Ngọc thấy anh nhìn chằm chằm, ánh mắt anh quá nóng
bỏng, quá sắc bén, hơi sợ hãi kẽ run.
‘Tạo sao lại ở chỗ này?” Đột nhiên anh mở miệng mà không báo
trước.
Kiểu Bích Ngọc mím môi, không trả lời anh ngay, hai mắt nhắm
hờ, nhớ lại một số chuyện, dường như không muốn nhìn thấy anh, cô
nghiêng người quay lưng về phía anh.
(Cha của cụ…ột Tổng tài} Chương 73: Ai cứu cô?
Quách Cao Minh bối rối.
Anh khom người, anh tay giữ hai vai cô, ép cô nhìn thẳng vào mắt
anh.
“Cô bị nhốt ở căn nhà hóa chất bỏ hoang, là ai cứu?'”‘ Giọng nói
thâm trầm như đang cố gắng tra hỏi.
Lúc anh tới, trong căn phòng làm việc nhỏ phát hiện bị người
Châu Thông bao vây, lúc đó anh nhớ, thời điểm cuối cùng thoáng qua
một đôi trai gái ôm nhau thân mật.
“Tôi hỏi cô, lúc ở căn nhà hóa chất bỏ hoang, rốt cuộc là ai cứu ,
anh ta là ai!”
Tâm trạng Quách Cao Minh vô cùng phiền muộn lại rất tức giận,
giọng nói lạnh lùng.
Bả vai Kiều Bích Ngọc bị đè hơi đau, khuôn mặt nhỏ của cô nhăn
nhó, tức giận trợn mắt nhìn người đàn ông:”Buông ra!”
Anh tới cứu Lê Yến Nhi, chuyện sống chết của cô không thèm để
tâm, bây giờ mở miệng là chất vấn cô, dựa vào cái gì mà dám tra hỏi
cô!
“Ai cứu tôi cũng không liên quan tới anh!” Cô nhìn thằng vào mắt
anh, cứng rắn nói.
Quách Cao Minh nghe cô nói vậy, sắc mặt lại càng dữ tợn.
Nhưng lại thấy cô quá yếu, trong người còn đang mang thai thì
cũng dịu dàng hơn, không đối mắt với cô nữa, buông vai cô rồi đứng
thẳng người.
“Tại sao cô lại xuất hiện ở bữa tiệc?” Anh kiềm chế sự gấp gáp
trong lòng, tiếp tục tra hỏi.
Người phụ nữ trên giường nhắm mắt không để ý đến anh.
“Kiểu Bích Ngọc!”
Quách Cao Minh tức giận, trợn mắt nhìn dáng vẻ quật cường của
cô, anh lầm bẩm tên cô mấy lần, cái tên này vô cùng quen thuộc!
Anh tức giận như vây khiến cô rung đông, cô cảm thấy được tâm
(Cha của cụ…ột Tổng tài} Chương 73: Ai cứu cô?
trạng gấp gáp của anh.
Sắc mặt Kiều Bích Ngọc phức tạp, trong ngực hơi nghèn nghẹn.
Anh giống như …giống như đang khẩn trương.
‘Tôi không biết.” Kiều Bích Ngọc nhỏ giọng trả lời.
“Tôi không biết anh ta là ai.”
Cô không nói dối, cô thực sự không thấy mặt mũi người đàn ông
kia, chỉ biết anh ta xuất hiện kịp thời, cướp lấy con dao trên tay Châu
Thông, rồi người đàn ông kia cứu cô…
Hiện giờ sắc mặt Kiều Bích Ngọc yếu ớt trắng xanh, như bị kinh
sợ, không có tỉnh thần.
Quách Cao Minh nhìn cô, vốn dĩ là tức giận nhưng cũng tiêu tan
hết.
“Tại sao cô lại tham gia bữa tiệc, ai bảo cô tới, dưới hầm đỗ xe đã
thấy chuyện gì?” Anh chậm rãi hỏi, suy nghĩ một chút rồi bổ sung
thêm một câu có phần cảnh cáo: “Kiểu Bích Ngọc, đừng nên nói dối
tôi.”
“Vậy anh thì sao, anh lừa tôi chuyện gì?” Cô lên tiếng cắt đứt lời
anh nói.
Quách Cao Minh híp mắt, có vẻ không ngờ cô sẽ hỏi ngược lại.
Kiều Bích Ngọc trốn tránh dưới chăm, hai tay nắm chặt như đang
tiếp thêm cho mình sự dũng cảm, nhìn thẳng vào anh hỏi: “Quách
Cao Minh, phòng đọc sách của anh…”
“Cô tới phòng đọc sách?” Giọng nói của Quách Cao Minh ngay
tức khắc nghiêm nghị.
Sắc mặt Kiều Bích Ngọc trắng nhợt, đã sớm biết anh nhất định sẽ
tức giận nhưng không ngờ lại tức đến mức như vậy:”Tôi, tôi chỉ
là….”Cô muốn giải thích một chút.
Quách Cao Minh nhớ ra chuyện gì đó, ánh mắt hung ác nhìn cô
cảnh cáo: “Ai bảo cô vào phòng đọc sách?”
“Kiểu Bích Ngọc, chuyện của tôi, cô không có quyền được hỏi!”
(Cha của cụ…ột Tổng tài} Chương 73: Ai cứu cô?
Anh nhìn cô dò xét: ‘Gần đây cô có liên lạc với người nào, cô…”
“Chuyện của tôi cũng không liên quan tới anh!” Trong lòng cô
bắt đầu nguội lạnh.
“Tôi thấy không thoải mái, mời anh ra ngoài!” Kiều Bích Ngọc cắn
chặt môi, giọng nói hời hợt lạnh lùng.
“Kiều Bích Ngọc, cô…’ Quách Cao Minh tức giận.
“Cô Lê đã an toàn, chuyện của tôi không cần anh can thiệp,
phiển cậu Quách đi ra ngoài, tôi không muốn thấy anh!” Kiểu Bích
Ngọc lạnh lùng, hét to với anh.
Cạnh
Cửa phòng bệnh bị đóng sập lại.
Quách Cao Minh dựa lưng vào tường, ánh mắt khó hiểu nhìn của
phòng bệnh, sau đó kiểm chế sự tức giận, mệt mỏi nhắm mắt lại.
Anh chỉ muốn hỏi, em không sao chứ?
Anh vốn muốn nói, tôi rất lo lắng.
Nhưng không thể thốt ra được, anh không biết nói những lời này
như thế nào, không biết quan tâm ra sao…
“Cao Minh, Kiều Bích Ngọc thế nào?'”‘
Lục Khánh Nam nghe thấy Kiều Bích Ngọc nhập viện thì gấp gáp
chạy tới, nhưng thấy Quách Cao Minh đứng ngoài phòng bệnh, trên
khuôn mặt lạnh lùng thoáng qua vẻ cô đơn.
Chăm sóc cô ấy.”
Quách Cao Minh nhả ra một câu, đi về thang máy bỏ đi.
Lục Khánh Nam ngây người tại chỗ, cậu ấy muốn ở lại nơi này
nhưng sao lại bỏ đi.
“Kiều Bích Ngọc, cô với Cao Minh cãi nhau?” Anh mở của phòng,
nghỉ ngờ hỏi.
Kiểu Bích Ngọc thấy người đi vào là Lục Khánh Nam, tâm trạng khẩn trương sẽ ổn định.
“Cô thật vô tâm, Cao Minh tưới căn nhà hóa chất bỏ hoang tìm
cô, thiếu chút nữa mất cả mạng, cậu ấy rất lo lắng cho cô…”
…Anh ấy rất lo lắng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.