Cha Của Cục Cưng Là Một Tổng Tài
Chương 627: Cãi nhau với Tang Ba
Thủy Tinh
03/06/2021
Cô không ngừng ngoái đầu lại, Tang Ba đứng nguyên chỗ cũ, ánh mắt đau đáu nhìn cô, không hề lập tức rời đi Tang Ba bán cô lấy ba miếng vàng, ha ha.
Kiều Bích Ngọc thấy nực cười suy nghĩ, hóa ra cô chỉ đáng giá từng ấy mà thôi.
Lúc này, một người đàn ông hoang dã khiêng một người đàn bà hoang dã từ bên trong ra ngoài, lúc đi đến cổng lớn, anh ta vứt lại mười túi vàng.
Kiều Bích Ngọc thấp thoáng nhìn thấy, nơi này chuyên môn nuôi đàn bà như nuôi gia súc, thu mua đàn bà từ khắp nơi, cuối cùng bán cho đàn ông với giá cao.
Đây thực sự là một sự sỉ nhục!
Sự phẫn nộ bộc phát, cô là một con người, cô đến từ thế giới văn minh của con người hiện đại, cô không thế đế cho những người hoang dã không có đầu óc này tùy tiện mua bán cô.
Kiều Bích Ngọc thà chết chứ không chịu phục tùng!
Người đàn bà lôi Kiều Bích Ngọc dường như chưa từng nghĩ cô sẽ đột nhiên ra sức, đúng lúc người đàn bà bàn bao cho người bên trong, Kiều Bích Ngọc nhân cơ hội xuống lực, kéo lại sợi dây thừng, cô dùng hết sức lực chạy đại về một hướng.
Phản ứng của người đàn bà hoang dã tương đối chậm chạp, không thấy sợi dây thừng mình đang lôi nữa mới quay đầu, trừng trừng nhìn Kiều Bích Ngọc chạy xa mới tức giận ngùn ngụt, hướng về phía cô tháo chạy gào thét.
Rất nhanh sau đó, Kiều Bích Ngọc nghe thấy tiếng bước chân đuổi theo đẳng sau mình, cơ thể 1o lớn của người hoang dã khi chạy làm cho mặt đất chấn động, còn có tiếng gào thét đầy phẫn nộ.
Người đàn bà hoang dã vẫn chưa đuổi kịp Kiều Bích Ngọc, bà ta nhặt những hòn đá to, dùng hết sức bình sinh không ngừng ném vào lưng Kiều Bích Ngọc, từng viên đá vừa to vừa cứng đập vào chân sau, gót chân, eo cô, đau quá..
Kiều Bích Ngọc sợ chết, trái tim như đẩy lên tận cổ họng, cô càng căng thẳng bước chân càng loạn, loạng choạng ngã sấp xuống mặt đất đầy đá thô ráp, lòng bàn tay, khuỷu tay bị chà mạnh đến chảy cả máu.
Người đàn bà hoang dã điên cuồng chạy đến, bóng đen to lớn ập đến, tiếng la hét cay độc, một hòn đá to giơ lên cao chuẩn bị nhảm thẳng vào đầu Kiều Bích Ngọc.
Đứng trước bờ vực của cái chết, người Kiều Bích Ngọc cứng lại Nhưng lúc này, cơ thể to lớn của Tang Ba nhào tới, trực tiếp đấy người đàn bà hoang dã bay xa đến hai mét Kiều Bích Ngọc chịu sợ hãi quá độ, chỉ biết Tang Ba vác cô lên, người đàn bà hoang dã vô cùng phẫn nộ gào thét với Tang Ba, đấm thùm thụp vào ngực Tang Ba.
Tang Ba không đánh lại, để mặc người đàn bà hoang dã vừa đánh vừa mắng, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không giao Kiều Bích Ngọc cho bà ta.
Tang Ba nói gì đó với bà ta, Kiều Bích Ngọc nghe không hiểu, hơn nữa lúc này não cô ngừng hoạt động mất rồi.
Chỉ biết cuối cùng, Tang Ba trả ba miếng vàng lại cho người đàn bà hoang dã đó.
Tang Ba đưa cô rời khỏi đỉnh núi, ở phía sau người đàn bà hoang dã vẫn không ngừng gào hét quát mảng…
Họ đi đường cũ nhưng theo hướng ngược lại, liên tục đi rất lâu, Tang Ba không hề thả cô xuống đất, cho dù là buổi tối, Tang Ba vẫn giấu cô trước ngực mình, đặt sát vào anh ta.
Hai ngày sau, Kiều Bích Ngọc mới từ trạng thái kinh hãi dần dần hồi phục lại, Tang Ba thả cô xuống đất, ôm vòng em nhỏ nhắn của cô, giấu trong lòng anh ta, bàn tay to của anh ta cầm bình nước, cẩn thận đút cho cô từng chút một.
Kiều Bích Ngọc khát, theo bản năng uống một hớp, ngay sau đó phản ứng dữ dội, “Bỏ tôi ra, bỏ tôi ra!” Cô sợ hãi muốn trốn thoát, nhưng bàn tay †o của Tang Ba chỉ dùng sức một chút đã kéo cô trở lại Tang Ba dường như cho rằng cô biết kêu to nghĩa là cô tỉnh táo trở lại rồi, anh ta rất vui mừng lẩm bẩm một tràng ngôn ngữ thổ dân với cô.
Kiều Bích Ngọc cố gắng làm bản thân bình Tĩnh lại, không phán kháng Tang Ba, không làm Tang Ba tức giận Tang Ba phát hiện, cô lại trở nên ngoan ngoãn rồi Anh ta rất kiên nhắn nói với cô một tràng ngôn ngữ thổ dân, Kiều Bích Ngọc vẫn nghe.
không hiểu, cô lấy dũng khí quay đầu nhìn biểu cảm của Tang Ba, mặc dù anh ta trông rất hung ác, nhưng ngữ khí hơi giống với đang dỗ trẻ con.
Tang Ba là một người hoang dã ít nói, số lần nói chuyện với Kiều Bích Ngọc xem là khá nhiều.
Tang Ba hình như cũng biết Kiều Bích Ngọc không hiểu mình nói gì, sau đó Tang Ba cứ nói với cô hết lần này đến lần khác.
“Cô nên đến đỉnh núi của những người đàn bà hoang dã, ở đó đều là đàn bà”
“Cô sẽ không bi bỏ rơi. ho sẽ cho cô ăn uống đến khi cô trưởng thành”
Thực ra Tang Ba nói những điều này, nhưng Kiều Bích Ngọc rất cảnh giác nhìn anh ta, lời anh †a nói đi nói lại có lẽ rất quan trọng nhưng cô không để tâm, bây giờ cô chỉ có một mục tiêu duy nhất, đến chợ phiên người hoang dã, liên lạc với Luey.
Tang Ba thấy cô không có phản ứng gì, cũng không nói tiếp nữa, anh ta vẫn chăm sóc cô như trước, tìm đồ ăn đồ uống cho cô, dường như việc bán Kiều Bích Ngọc chưa từng xảy ra.
Nhưng Kiều Bích Ngọc không làm được, cô khắc cốt ghi tâm bài học lần này.
Bởi vì Tang Ba có thể bán cô một lần thì sẽ có khả năng bán lần thứ hai.
“… Bây giờ tôi không có vàng, xem như tôi nợ anh”
“Tôi phải đi rồi”
Họ vấn trên đường đi về nương rẫy, Tang Ba vì buổi tối không ngủ để gác đêm nên buổi trưa anh †a sẽ chọn một gốc cây dựa vào nghỉ ngơi hai tiếng, Kiều Bích Ngọc cũng bị anh ta để bên cạnh.
Đến ngày thứ năm, Kiều Bích Ngọc cuối cùng cũng tìm được thời cơ, cô giơ tay lén lấy con dao.
Thụy Sĩ Tang Ba dắt ở lưng, thành tục mài đứt dây thừng buộc trên eo mình.
Cô nói mấy câu trong lòng, xem như nói lời cảm ơn và tạm biệt với Tang Ba.
Kiều Bích Ngọc quyết đoán nắm lấy con dao Thụy Sĩ, không hề ngoảnh lại, liều mạng chạy, chỉ sợ Tang Ba đột nhiên tỉnh dậy đuổi kịp cô.
Nhưng Kiều Bích Ngọc không biết, lúc cô giơ †ay lấy con dao ở eo Tang Ba, Tang Ba đã tỉnh rồi.
Cơ thể to lớn của Tang Ba đứng dậy, nhìn theo bóng hình nhỏ bé hoảng loạn chạy trốn, anh †a đứng nguyên chỗ cũ, không phát ra tiếng động, cũng không đuổi theo cô.
Kiều Bích Ngọc chạy một bước dài cũng chỉ như một bước đi bộ của Tang Ba, hơn thể lực của Kiều Bích Ngọc làm sao có thể bì được với Tang Ba.
Đúng lúc Kiều Bích Ngọc quên tất cả mạch suy nghĩ, cắm đầu chạy về phía trước, đến mức chân rã rời, thở dốc, phổi khó chịu, cô mới dám ngoảnh đầu lại.
Cô vẫn may mắn, Tang Ba ngủ say rồi, anh ta không phát hiện ra cô lén lút bỏ trốn, còn cô cũng chạy đủ xa, tiếp tục duy trì tốc độ chạy như thế này Tang Ba nhất định sẽ không tìm thấy.
không đi những con đường cũ, vóc dáng cô nhỏ bé, trốn đẳng sau cây, Tang Ba sẽ rất khó phát hiện ra Thực ra Tang Ba vẫn đi theo cô.
Tang Ba không biết vì sao cô phải bỏ trốn, cô không thích sống cùng anh ta sao? Vậy thì tại sao không chịu đi đỉnh núi của những người đàn bà hoang dã?
Cho dù Tang Ba chỉ là một người hoang dã, anh ta cũng cảm nhận được, cô đang giận mình Tang Ba không hiểu mình có chỗ nào chọc giận cô, anh ta luôn đối xử rất tốt với cô, cô gầy quá, anh ta cố gắng cho cô ăn nhiều hơn, nhưng cô rất kén ăn, bây giờ đang gấp rút lên đường, thức ăn không có nhiều sự lựa chọn, anh ta khuyên cô ăn nhiều một chút mới khỏe khoản được, nhưng con người nhỏ bé này không hiểu anh ta nói gì, điều này làm Tang Ba rất phiền não, Anh nhặt được cô, nhưng sao cô không biết nói Bây giờ cô lại muốn đi đâu chơi nữa?
Kiều Bích Ngọc thấy nực cười suy nghĩ, hóa ra cô chỉ đáng giá từng ấy mà thôi.
Lúc này, một người đàn ông hoang dã khiêng một người đàn bà hoang dã từ bên trong ra ngoài, lúc đi đến cổng lớn, anh ta vứt lại mười túi vàng.
Kiều Bích Ngọc thấp thoáng nhìn thấy, nơi này chuyên môn nuôi đàn bà như nuôi gia súc, thu mua đàn bà từ khắp nơi, cuối cùng bán cho đàn ông với giá cao.
Đây thực sự là một sự sỉ nhục!
Sự phẫn nộ bộc phát, cô là một con người, cô đến từ thế giới văn minh của con người hiện đại, cô không thế đế cho những người hoang dã không có đầu óc này tùy tiện mua bán cô.
Kiều Bích Ngọc thà chết chứ không chịu phục tùng!
Người đàn bà lôi Kiều Bích Ngọc dường như chưa từng nghĩ cô sẽ đột nhiên ra sức, đúng lúc người đàn bà bàn bao cho người bên trong, Kiều Bích Ngọc nhân cơ hội xuống lực, kéo lại sợi dây thừng, cô dùng hết sức lực chạy đại về một hướng.
Phản ứng của người đàn bà hoang dã tương đối chậm chạp, không thấy sợi dây thừng mình đang lôi nữa mới quay đầu, trừng trừng nhìn Kiều Bích Ngọc chạy xa mới tức giận ngùn ngụt, hướng về phía cô tháo chạy gào thét.
Rất nhanh sau đó, Kiều Bích Ngọc nghe thấy tiếng bước chân đuổi theo đẳng sau mình, cơ thể 1o lớn của người hoang dã khi chạy làm cho mặt đất chấn động, còn có tiếng gào thét đầy phẫn nộ.
Người đàn bà hoang dã vẫn chưa đuổi kịp Kiều Bích Ngọc, bà ta nhặt những hòn đá to, dùng hết sức bình sinh không ngừng ném vào lưng Kiều Bích Ngọc, từng viên đá vừa to vừa cứng đập vào chân sau, gót chân, eo cô, đau quá..
Kiều Bích Ngọc sợ chết, trái tim như đẩy lên tận cổ họng, cô càng căng thẳng bước chân càng loạn, loạng choạng ngã sấp xuống mặt đất đầy đá thô ráp, lòng bàn tay, khuỷu tay bị chà mạnh đến chảy cả máu.
Người đàn bà hoang dã điên cuồng chạy đến, bóng đen to lớn ập đến, tiếng la hét cay độc, một hòn đá to giơ lên cao chuẩn bị nhảm thẳng vào đầu Kiều Bích Ngọc.
Đứng trước bờ vực của cái chết, người Kiều Bích Ngọc cứng lại Nhưng lúc này, cơ thể to lớn của Tang Ba nhào tới, trực tiếp đấy người đàn bà hoang dã bay xa đến hai mét Kiều Bích Ngọc chịu sợ hãi quá độ, chỉ biết Tang Ba vác cô lên, người đàn bà hoang dã vô cùng phẫn nộ gào thét với Tang Ba, đấm thùm thụp vào ngực Tang Ba.
Tang Ba không đánh lại, để mặc người đàn bà hoang dã vừa đánh vừa mắng, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không giao Kiều Bích Ngọc cho bà ta.
Tang Ba nói gì đó với bà ta, Kiều Bích Ngọc nghe không hiểu, hơn nữa lúc này não cô ngừng hoạt động mất rồi.
Chỉ biết cuối cùng, Tang Ba trả ba miếng vàng lại cho người đàn bà hoang dã đó.
Tang Ba đưa cô rời khỏi đỉnh núi, ở phía sau người đàn bà hoang dã vẫn không ngừng gào hét quát mảng…
Họ đi đường cũ nhưng theo hướng ngược lại, liên tục đi rất lâu, Tang Ba không hề thả cô xuống đất, cho dù là buổi tối, Tang Ba vẫn giấu cô trước ngực mình, đặt sát vào anh ta.
Hai ngày sau, Kiều Bích Ngọc mới từ trạng thái kinh hãi dần dần hồi phục lại, Tang Ba thả cô xuống đất, ôm vòng em nhỏ nhắn của cô, giấu trong lòng anh ta, bàn tay to của anh ta cầm bình nước, cẩn thận đút cho cô từng chút một.
Kiều Bích Ngọc khát, theo bản năng uống một hớp, ngay sau đó phản ứng dữ dội, “Bỏ tôi ra, bỏ tôi ra!” Cô sợ hãi muốn trốn thoát, nhưng bàn tay †o của Tang Ba chỉ dùng sức một chút đã kéo cô trở lại Tang Ba dường như cho rằng cô biết kêu to nghĩa là cô tỉnh táo trở lại rồi, anh ta rất vui mừng lẩm bẩm một tràng ngôn ngữ thổ dân với cô.
Kiều Bích Ngọc cố gắng làm bản thân bình Tĩnh lại, không phán kháng Tang Ba, không làm Tang Ba tức giận Tang Ba phát hiện, cô lại trở nên ngoan ngoãn rồi Anh ta rất kiên nhắn nói với cô một tràng ngôn ngữ thổ dân, Kiều Bích Ngọc vẫn nghe.
không hiểu, cô lấy dũng khí quay đầu nhìn biểu cảm của Tang Ba, mặc dù anh ta trông rất hung ác, nhưng ngữ khí hơi giống với đang dỗ trẻ con.
Tang Ba là một người hoang dã ít nói, số lần nói chuyện với Kiều Bích Ngọc xem là khá nhiều.
Tang Ba hình như cũng biết Kiều Bích Ngọc không hiểu mình nói gì, sau đó Tang Ba cứ nói với cô hết lần này đến lần khác.
“Cô nên đến đỉnh núi của những người đàn bà hoang dã, ở đó đều là đàn bà”
“Cô sẽ không bi bỏ rơi. ho sẽ cho cô ăn uống đến khi cô trưởng thành”
Thực ra Tang Ba nói những điều này, nhưng Kiều Bích Ngọc rất cảnh giác nhìn anh ta, lời anh †a nói đi nói lại có lẽ rất quan trọng nhưng cô không để tâm, bây giờ cô chỉ có một mục tiêu duy nhất, đến chợ phiên người hoang dã, liên lạc với Luey.
Tang Ba thấy cô không có phản ứng gì, cũng không nói tiếp nữa, anh ta vẫn chăm sóc cô như trước, tìm đồ ăn đồ uống cho cô, dường như việc bán Kiều Bích Ngọc chưa từng xảy ra.
Nhưng Kiều Bích Ngọc không làm được, cô khắc cốt ghi tâm bài học lần này.
Bởi vì Tang Ba có thể bán cô một lần thì sẽ có khả năng bán lần thứ hai.
“… Bây giờ tôi không có vàng, xem như tôi nợ anh”
“Tôi phải đi rồi”
Họ vấn trên đường đi về nương rẫy, Tang Ba vì buổi tối không ngủ để gác đêm nên buổi trưa anh †a sẽ chọn một gốc cây dựa vào nghỉ ngơi hai tiếng, Kiều Bích Ngọc cũng bị anh ta để bên cạnh.
Đến ngày thứ năm, Kiều Bích Ngọc cuối cùng cũng tìm được thời cơ, cô giơ tay lén lấy con dao.
Thụy Sĩ Tang Ba dắt ở lưng, thành tục mài đứt dây thừng buộc trên eo mình.
Cô nói mấy câu trong lòng, xem như nói lời cảm ơn và tạm biệt với Tang Ba.
Kiều Bích Ngọc quyết đoán nắm lấy con dao Thụy Sĩ, không hề ngoảnh lại, liều mạng chạy, chỉ sợ Tang Ba đột nhiên tỉnh dậy đuổi kịp cô.
Nhưng Kiều Bích Ngọc không biết, lúc cô giơ †ay lấy con dao ở eo Tang Ba, Tang Ba đã tỉnh rồi.
Cơ thể to lớn của Tang Ba đứng dậy, nhìn theo bóng hình nhỏ bé hoảng loạn chạy trốn, anh †a đứng nguyên chỗ cũ, không phát ra tiếng động, cũng không đuổi theo cô.
Kiều Bích Ngọc chạy một bước dài cũng chỉ như một bước đi bộ của Tang Ba, hơn thể lực của Kiều Bích Ngọc làm sao có thể bì được với Tang Ba.
Đúng lúc Kiều Bích Ngọc quên tất cả mạch suy nghĩ, cắm đầu chạy về phía trước, đến mức chân rã rời, thở dốc, phổi khó chịu, cô mới dám ngoảnh đầu lại.
Cô vẫn may mắn, Tang Ba ngủ say rồi, anh ta không phát hiện ra cô lén lút bỏ trốn, còn cô cũng chạy đủ xa, tiếp tục duy trì tốc độ chạy như thế này Tang Ba nhất định sẽ không tìm thấy.
không đi những con đường cũ, vóc dáng cô nhỏ bé, trốn đẳng sau cây, Tang Ba sẽ rất khó phát hiện ra Thực ra Tang Ba vẫn đi theo cô.
Tang Ba không biết vì sao cô phải bỏ trốn, cô không thích sống cùng anh ta sao? Vậy thì tại sao không chịu đi đỉnh núi của những người đàn bà hoang dã?
Cho dù Tang Ba chỉ là một người hoang dã, anh ta cũng cảm nhận được, cô đang giận mình Tang Ba không hiểu mình có chỗ nào chọc giận cô, anh ta luôn đối xử rất tốt với cô, cô gầy quá, anh ta cố gắng cho cô ăn nhiều hơn, nhưng cô rất kén ăn, bây giờ đang gấp rút lên đường, thức ăn không có nhiều sự lựa chọn, anh ta khuyên cô ăn nhiều một chút mới khỏe khoản được, nhưng con người nhỏ bé này không hiểu anh ta nói gì, điều này làm Tang Ba rất phiền não, Anh nhặt được cô, nhưng sao cô không biết nói Bây giờ cô lại muốn đi đâu chơi nữa?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.