Cha Của Cục Cưng Là Một Tổng Tài
Chương 97: Cậu Cao Minh có chút khó chịu
Thủy Tinh
17/01/2021
“Anh ấy còn chưa tỉnh lại.”
Lúc chạng vạng tối, nhà họ Quách đã chuẩn bị dùng bữa tối, vẻ
mặt Kiều Bích Ngọc hơi ngượng ngùng nói thêm một câu: “Anh ấy nói
đừng làm phiền anh ấy…”
Bác Phương để cháo trên tay lên bàn, nhìn cô, lại có chút hoảng
hốt: “Cậu Cao Minh đuổi cô đi ra ngoài ạ?”
Giọng điệu này rõ ràng là không tin được.
Bởi vì buổi chiều khi tài xế đưa hai người về nhà, tay phải của cậu
Cao Minh nhà bọn họ nắm chặt lấy bả vai của cô, dường như trọng
lượng cả người đè lên người Kiều Bích Ngọc, cô dìu anh đi từng bước
vào phòng ngủ.
Lúc đó bọn họ còn tưởng rằng Quách Cao Minh bị thương nặng,
thì ra là bị sốt cao, lại thêm chứng đau nửa đầu tái phát, nhưng mà
cũng là lần đầu tiên thấy Quách Cao Minh bằng lòng dựa vào người
khác với vẻ thân mật như thế.
Kiểu Bích Ngọc cảm thấy anh sắp đè cô gãy lưng rồi, thân thể
của người đàn ông này vô cùng nặng, cô phải mất hơn nửa ngày mới
có thể đỡ anh từ khách sạn về đến nhà.
Bên đông uyển của nhà họ Quách rất yên tĩnh, Quách Cao Minh
nghỉ ngơi ở phòng ngủ chính, người hầu đều lui ra ngoài hết, Kiều
Bích Ngọc ở đại sảnh lầu một của đông uyển, ánh mắt nhìn về hướng
cầu thang bên kia.
Bây giờ Quách Cao Minh đang ngủ ở trong phòng ngủ tại lầu hai.
Anh vừa về nhà đã nằm lên giường đi ngủ, cánh môi còn có chút
nhợt nhạt, đây là lần đầu tiên cô thấy dáng vẻ bị bệnh của Quách Cao
Minh như con mèo nhỏ.
“Mợ chủ, vậy cậu Cao Minh dựa vào cô.” Bác Phương cũng không
dám đi vào phòng ngủ chính, đành phải nhờ vả cô.
Kiểu Bích Ngọc tỏ vẻ khó xử, thì thào một câu: “Dường như anh
ấy không thích người khác đi vào quấy rầy, anh ấy mắng tôi, tôi đi ra.”
Bác Phương ngơ ngác một chút, thật sự đã đuổi cô ấy đi ra sao?
Trên thực tế, nguyên văn của Quách Cao Minh là thế này, anh chỉ
nói ba chữ: “Cô ồn quá.”
Sau khi Kiểu Bích Ngọc đỡ anh nằm lên giường, thì vội vàng đo
nhiệt độ cho anh.
Trong nhà, rõ ràng ông cụ rất lo lắng cho anh, nhưng gương mặt
già nua ấy sống chết không chịu thừa nhận. Cô đành phải nhích lại
gần Quách Cao Minh hỏi anh không khỏe ở đâu, có muốn uống nước
gì không, hỏi rất nhiều.
Cô nghĩ chắc là Quách Cao Minh chê cô quá phiền phức.
“Mợ chủ, đây chỉ là, có đôi khi đàn ông…” Bác Phương nhìn cô,
trong phút chốc lại muốn bật cười: “Nói một đằng làm một nẻo.”
Kiểu Bích Ngọc mở to mắt, nhìn bác Phương quay người rời đi.
Có ý gì chứ?
Cô ngẩng đầu nhìn về phía cầu thang, vẻ mặt không thay đổi
nhưng vẫn suy nghĩ sâu xa một lát, cuối cùng vẫn bước chân về
phòng ngủ chính.
Nhẹ nhàng vặn nắm cửa ra, cô thò đầu vào phòng, xem tình hình
bên trong một chút. Quách Cao Minh còn ngủ trên giường, cô từ từ
bước chân đến gần anh, nhiệt độ cơ thể giảm rồi, bây giờ chỉ còn ba
mươi tám độ, sắc mặt cũng khá hơn nhiều.
Có thể bởi vì lúc trước sốt cao, nên anh đã xốc chăn đắp trên
người lên. Dáng người anh cao ráo nằm nghiêng trên giường lớn, áo
Sơ mi màu tím đen đã cởi đi mấy cái nút, loáng thoáng để lộ lồng
ngực cường tráng…
Vóc người của Quách Cao Minh thật tuyệt…Thấy thế mặt cô khó
hiểu mà nóng lên, cô và anh nằm cùng giường đã hơn mấy tháng,
bình thường Kiều Bích Ngọc cũng không giống kẻ trộm mà nhìn anh
chằm chằm như thế.
Đột nhiên, điện thoại di động trong áo khoác của cô vang lên
tiếng ting tíng.
Kiểu Bích Ngọc chột dạ vội vàng quay đầu qua chỗ khác, ra vẻ
đàng hoàng đắp chăn cho anh, rồi chạy ra ngoài.
“May mà anh ấy không tỉnh lại…”
Cô đóng cửa phòng lại, điện thoại lại tiếp tục vang lên, dường
như có người tìm cô rất gấp.
Kiểu Bích Ngọc đang buồn chán, trước đó điện thoại đã bị Quách
Cao Minh tắt máy, cô chỉ mới khởi động lại lúc nấy…
Đột nhiên cô giật mình, lúc này mới nhớ tới một người khác.
Lập tức lấy điện thoại di động ra khỏi túi, quả nhiên là Châu Mỹ
Duy lo lắng tìm cô.
Hai cuộc gọi thoại nhỡ, một tin nhắc, mà lúc này nick zalo liên
tục nhắn tin mới cho cô.
Bé Heo muốn trở mình: [Người đâu!]
Bé Heo muốn trở mình: [Kiều Bích Ngọc cậu làm gì mà tắt máy
thế, cậu đừng quên chúng ta đã hẹn nhau đến nhà hàng Gordon ăn
hào đấy.]
Bé Heo muốn trở mình: [Kiều Bích Ngọc, mình thật sự có đủ tiền
để trả bữa ăn mà.] Còn có một icon ngón tay chỉ lên trời tỏ ý thầ.
Kiểu Bích Ngọc lướt màn hình điện thoại di động, có mười mấy tin
nhắn gửi đến cho cô, xem ra cả buổi trưa vẫn luôn tìm cô.
Cục cưng vô địch: [Thật ngại quá, mình ở dưới lầu của tập đoàn
IP&G gặp chồng mình.] Cô gõ hai chữ ‘Chồng mình’ còn rất thuận tay.
Châu Mỹ Duy thấy cô cuối cùng cũng trả lời, lập tức tức giận.
Bé Heo muốn trở mình: [Cậu gặp chồng của cậu, cậu là người
thấy sắc quên nghĩa. Tình cảm chúng ta sâu sắc như thế, vậy mà cậu
đối xử với mình như thế à!]
Bé Heo muốn trở mình: [Còn nữa, rõ ràng buổi trưa mình gọi cậu
còn bắt máy nhưng lại không nói gì cả. Rồi sao cậu cúp máy, còn tắt
máy nữa, hại mình nghĩ là cậu bị người ta cướp điện thoại.]
Bé Heo muốn trở mình: [Mình còn có ý muốn dẫn cậu đi ăn món
ăn đắt tiền và cực kỳ hấp dẫn nữa…]
Kiểu Bích Ngọc không biết món ăn cực kỳ hấp dẫn mà cô ấy nói
là gì, nhưng mà suy nghĩ lại chắc không phải thứ tốt gì.
Thấy cô ấy tức giận và phẫn nộ như thế, đành phải gửi cho cô ấy
vài icon đau lòng biểu thị sự xin lỗi. Châu Mỹ Duy lại biểu thị lời xin lỗi
trên vành môi đều là giả dối.
Cục cưng vô địch: [Hôm nào mình mời cậu đi nhà hàng Gordon
ăn hào để bồi tội.]
Đôi mắt Châu Mỹ Duy lập tức tỏa sáng, trả lời một câu, [Được rồi,
mình tha thứ cho cậu.]
Kiểu Bích Ngọc đã sớm nhìn thấu kẻ ham của như cô ấy, đang
muốn nhắn một cho trả lời, đột nhiên zalo lại nhảy ra một tin nhắn
mới.
Anh trai Lục: [Bây giờ cô và Cao Minh thế nào rồi, Kiều Bích
Ngọc, cô hãy nhẹ nhàng một chút, ghế sa lon trong phòng không đủ
để hai người lăn lộn đâu.]
Lục Khánh Nam vừa lên đã trêu chọc cô.
Kiểu Bích Ngọc vừa thấy ảnh của người họ Lục này, lập tức nhớ
tới buổi trưa hôm nay anh ta thấy chết không cứu.
Thù mới hận cũ chồng chất.
Cục cưng vô địch: [Lục Khánh Nam, tôi giới thiệu cho anh một
người bạn.]
Tay cô bấm trên màn hình điện thoại vài lần, kéo Lục Khánh Nam
vào trong group chat.
Bé Heo muốn trở mình: [Người này là ai thế? Nickname như luyến
ái đấy.]
Câu đầu tiên của Châu Mỹ Duy làm cậu Lục bị sặc, tâm trạng của
Kiều Bích Ngọc không tệ, cô muốn để Châu Mỹ Duy ứng phó với anh
ta.
Lục Khánh Nam còn chưa kịp cứu vãn hình tượng, Châu Mỹ Duy
lại nói một câu, [Có một nhà tâm lý học đã từng nói, nhìn nickname
của một người có thể đoán sơ về khát khao trong lòng của người nó.
Anh trai Lục, ở trong thế giới thực có phải là đàn ông giả gái không?]
Lục Khánh Nam ngồi ở ghế sô pha trong phòng khách nhà mình,
gương mặt đẹp trai đen thui.
Cục cưng vô địch: [Mỹ Duy nói cho anh ta biết buổi trưa chúng ta
định ăn gì đi?]
Châu Mỹ Duy lập tức kích động, [Là tu hài Mỹ! Kiều Bích Ngọc,
lần sau nhất định chúng ta phải đi ăn, món đó rất giống với cậu nhỏ
của đàn ông. Mỗi lần gã đầu trọc trong công ty bắt nạt mình, mình sẽ
đi mua mấy con về nhà, cầm dao phay cắt nó, có hiệu quả giảm
stress.]
Những người phụ nữ này thật độc ác!
Lục Khánh Nam không nói gì nữa, tỏ vẻ kinh ngạc nhìn xem hai
người phụ nữ này thảo luận cắn xé con tu hài thế nào, không biết sao
bi ở dưới hông cảm thấy đau đau.
Bé Heo muốn trở mình: [Ôi, nghe nói xác suất ly hôn ở nước
chúng ta lại cao thêm, nó ổn định hơn nhiều so với cổ phiếu ABC.]
Đầu óc của Châu Mỹ Duy như ngựa thần lướt gió tung mây, lại nói
một đề tài khác. Đối với chủ đề này cô ấy vô cùng xúc động, bởi vì cô
ấy không gả đi được, người khác ly hôn cả ngày đã kích thích cô ấy.
Cục cưng vô địch: [Không thoải mái thì ly hôn thôi.]
Kiểu Bích Ngọc lại cảm thấy chữ ly hôn này không nặng nề như
thế, có lẽ vì cô đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, sau khi sinh con sẽ bị
chồng ruồng bỏ.
Bé Heo muốn trở mình: [Kiều Bích Ngọc, suy nghĩ này của cậu sai
rồi. Một câu không hợp thì đã ly hôn, sống hết đời sao dễ dàng như
thế chứ, giữa vợ chồng đều phải tha thứ và nhường nhịn nhau chứ, ai
mà không có khuyết điểm.]
Thái độ của Châu Mỹ Duy với hôn nhân rất nghiêm túc, cũng
chính vì như thế, cho nên cô ấy sắp thành bà cô già ế chồng rồi.
Anh trai Lục: [Sau khi phụ nữ độc lập kinh tế thì tỷ suất ly hôn
mới tăng cao.] Lục Khánh Nam nói một câu tẻ nhạt.
Bé Heo muốn trở mình: [Đó là bởi vì đàn ông các anh quá vô
dụng!]
Dù sao trên internet, lá gan của Châu Mỹ Duy cũng rất to, nên
phản bác anh ta.
Nhưng mà đột nhiên cô nghĩ đến một cách rất hay, [Nếu như
quốc gia có quy định, vợ chồng ly hôn, bất động sản dưới tên sẽ bị
sung vào kho bạc nhà nước, chắc chắn sẽ không ai ly hôn.]
Lục Khánh Nam mở to hai mắt nhìn tin nhắn trong zalo, từ khi
nào mà Kiều Bích Ngọc lại quen một người bạn mạnh mẽ thế này chứ.
Ngón tay anh ta nhấp thoát khỏi zalo, lập tức soạn một tin nhắn
gửi cho Quách Cao Minh.
[Cao Minh, cậu phải cẩn thận Kiều Bích Ngọc phản bội…] Nhưng
mà, Lục Khánh Nam lại cảm thấy nhắn như thế không ổn, nên xóa đi
nhắn tin khác.
[Cao Minh, có người dạy hư Kiều Bích Ngọc.]
Lục Khánh Nam thấu hiểu rất rõ, chắc chắn không thể nói xấu
yêu nữ kia, đành phải nói khóe cạnh.
Quách Cao Minh ngủ rất sâu ở phòng ngủ lầu hai, cơn sốt đã hạ,
loáng thoáng nghe được tiếng điện thoại di động của mình vang lên
mấy lần.
Anh nhíu mày lại, tay phải xoa thái dương, mở mắt phát hiện ra
phòng ngủ của mình hơi lạnh lẽo.
Cô đâu rồi?
Lúc chạng vạng tối, nhà họ Quách đã chuẩn bị dùng bữa tối, vẻ
mặt Kiều Bích Ngọc hơi ngượng ngùng nói thêm một câu: “Anh ấy nói
đừng làm phiền anh ấy…”
Bác Phương để cháo trên tay lên bàn, nhìn cô, lại có chút hoảng
hốt: “Cậu Cao Minh đuổi cô đi ra ngoài ạ?”
Giọng điệu này rõ ràng là không tin được.
Bởi vì buổi chiều khi tài xế đưa hai người về nhà, tay phải của cậu
Cao Minh nhà bọn họ nắm chặt lấy bả vai của cô, dường như trọng
lượng cả người đè lên người Kiều Bích Ngọc, cô dìu anh đi từng bước
vào phòng ngủ.
Lúc đó bọn họ còn tưởng rằng Quách Cao Minh bị thương nặng,
thì ra là bị sốt cao, lại thêm chứng đau nửa đầu tái phát, nhưng mà
cũng là lần đầu tiên thấy Quách Cao Minh bằng lòng dựa vào người
khác với vẻ thân mật như thế.
Kiểu Bích Ngọc cảm thấy anh sắp đè cô gãy lưng rồi, thân thể
của người đàn ông này vô cùng nặng, cô phải mất hơn nửa ngày mới
có thể đỡ anh từ khách sạn về đến nhà.
Bên đông uyển của nhà họ Quách rất yên tĩnh, Quách Cao Minh
nghỉ ngơi ở phòng ngủ chính, người hầu đều lui ra ngoài hết, Kiều
Bích Ngọc ở đại sảnh lầu một của đông uyển, ánh mắt nhìn về hướng
cầu thang bên kia.
Bây giờ Quách Cao Minh đang ngủ ở trong phòng ngủ tại lầu hai.
Anh vừa về nhà đã nằm lên giường đi ngủ, cánh môi còn có chút
nhợt nhạt, đây là lần đầu tiên cô thấy dáng vẻ bị bệnh của Quách Cao
Minh như con mèo nhỏ.
“Mợ chủ, vậy cậu Cao Minh dựa vào cô.” Bác Phương cũng không
dám đi vào phòng ngủ chính, đành phải nhờ vả cô.
Kiểu Bích Ngọc tỏ vẻ khó xử, thì thào một câu: “Dường như anh
ấy không thích người khác đi vào quấy rầy, anh ấy mắng tôi, tôi đi ra.”
Bác Phương ngơ ngác một chút, thật sự đã đuổi cô ấy đi ra sao?
Trên thực tế, nguyên văn của Quách Cao Minh là thế này, anh chỉ
nói ba chữ: “Cô ồn quá.”
Sau khi Kiểu Bích Ngọc đỡ anh nằm lên giường, thì vội vàng đo
nhiệt độ cho anh.
Trong nhà, rõ ràng ông cụ rất lo lắng cho anh, nhưng gương mặt
già nua ấy sống chết không chịu thừa nhận. Cô đành phải nhích lại
gần Quách Cao Minh hỏi anh không khỏe ở đâu, có muốn uống nước
gì không, hỏi rất nhiều.
Cô nghĩ chắc là Quách Cao Minh chê cô quá phiền phức.
“Mợ chủ, đây chỉ là, có đôi khi đàn ông…” Bác Phương nhìn cô,
trong phút chốc lại muốn bật cười: “Nói một đằng làm một nẻo.”
Kiểu Bích Ngọc mở to mắt, nhìn bác Phương quay người rời đi.
Có ý gì chứ?
Cô ngẩng đầu nhìn về phía cầu thang, vẻ mặt không thay đổi
nhưng vẫn suy nghĩ sâu xa một lát, cuối cùng vẫn bước chân về
phòng ngủ chính.
Nhẹ nhàng vặn nắm cửa ra, cô thò đầu vào phòng, xem tình hình
bên trong một chút. Quách Cao Minh còn ngủ trên giường, cô từ từ
bước chân đến gần anh, nhiệt độ cơ thể giảm rồi, bây giờ chỉ còn ba
mươi tám độ, sắc mặt cũng khá hơn nhiều.
Có thể bởi vì lúc trước sốt cao, nên anh đã xốc chăn đắp trên
người lên. Dáng người anh cao ráo nằm nghiêng trên giường lớn, áo
Sơ mi màu tím đen đã cởi đi mấy cái nút, loáng thoáng để lộ lồng
ngực cường tráng…
Vóc người của Quách Cao Minh thật tuyệt…Thấy thế mặt cô khó
hiểu mà nóng lên, cô và anh nằm cùng giường đã hơn mấy tháng,
bình thường Kiều Bích Ngọc cũng không giống kẻ trộm mà nhìn anh
chằm chằm như thế.
Đột nhiên, điện thoại di động trong áo khoác của cô vang lên
tiếng ting tíng.
Kiểu Bích Ngọc chột dạ vội vàng quay đầu qua chỗ khác, ra vẻ
đàng hoàng đắp chăn cho anh, rồi chạy ra ngoài.
“May mà anh ấy không tỉnh lại…”
Cô đóng cửa phòng lại, điện thoại lại tiếp tục vang lên, dường
như có người tìm cô rất gấp.
Kiểu Bích Ngọc đang buồn chán, trước đó điện thoại đã bị Quách
Cao Minh tắt máy, cô chỉ mới khởi động lại lúc nấy…
Đột nhiên cô giật mình, lúc này mới nhớ tới một người khác.
Lập tức lấy điện thoại di động ra khỏi túi, quả nhiên là Châu Mỹ
Duy lo lắng tìm cô.
Hai cuộc gọi thoại nhỡ, một tin nhắc, mà lúc này nick zalo liên
tục nhắn tin mới cho cô.
Bé Heo muốn trở mình: [Người đâu!]
Bé Heo muốn trở mình: [Kiều Bích Ngọc cậu làm gì mà tắt máy
thế, cậu đừng quên chúng ta đã hẹn nhau đến nhà hàng Gordon ăn
hào đấy.]
Bé Heo muốn trở mình: [Kiều Bích Ngọc, mình thật sự có đủ tiền
để trả bữa ăn mà.] Còn có một icon ngón tay chỉ lên trời tỏ ý thầ.
Kiểu Bích Ngọc lướt màn hình điện thoại di động, có mười mấy tin
nhắn gửi đến cho cô, xem ra cả buổi trưa vẫn luôn tìm cô.
Cục cưng vô địch: [Thật ngại quá, mình ở dưới lầu của tập đoàn
IP&G gặp chồng mình.] Cô gõ hai chữ ‘Chồng mình’ còn rất thuận tay.
Châu Mỹ Duy thấy cô cuối cùng cũng trả lời, lập tức tức giận.
Bé Heo muốn trở mình: [Cậu gặp chồng của cậu, cậu là người
thấy sắc quên nghĩa. Tình cảm chúng ta sâu sắc như thế, vậy mà cậu
đối xử với mình như thế à!]
Bé Heo muốn trở mình: [Còn nữa, rõ ràng buổi trưa mình gọi cậu
còn bắt máy nhưng lại không nói gì cả. Rồi sao cậu cúp máy, còn tắt
máy nữa, hại mình nghĩ là cậu bị người ta cướp điện thoại.]
Bé Heo muốn trở mình: [Mình còn có ý muốn dẫn cậu đi ăn món
ăn đắt tiền và cực kỳ hấp dẫn nữa…]
Kiểu Bích Ngọc không biết món ăn cực kỳ hấp dẫn mà cô ấy nói
là gì, nhưng mà suy nghĩ lại chắc không phải thứ tốt gì.
Thấy cô ấy tức giận và phẫn nộ như thế, đành phải gửi cho cô ấy
vài icon đau lòng biểu thị sự xin lỗi. Châu Mỹ Duy lại biểu thị lời xin lỗi
trên vành môi đều là giả dối.
Cục cưng vô địch: [Hôm nào mình mời cậu đi nhà hàng Gordon
ăn hào để bồi tội.]
Đôi mắt Châu Mỹ Duy lập tức tỏa sáng, trả lời một câu, [Được rồi,
mình tha thứ cho cậu.]
Kiểu Bích Ngọc đã sớm nhìn thấu kẻ ham của như cô ấy, đang
muốn nhắn một cho trả lời, đột nhiên zalo lại nhảy ra một tin nhắn
mới.
Anh trai Lục: [Bây giờ cô và Cao Minh thế nào rồi, Kiều Bích
Ngọc, cô hãy nhẹ nhàng một chút, ghế sa lon trong phòng không đủ
để hai người lăn lộn đâu.]
Lục Khánh Nam vừa lên đã trêu chọc cô.
Kiểu Bích Ngọc vừa thấy ảnh của người họ Lục này, lập tức nhớ
tới buổi trưa hôm nay anh ta thấy chết không cứu.
Thù mới hận cũ chồng chất.
Cục cưng vô địch: [Lục Khánh Nam, tôi giới thiệu cho anh một
người bạn.]
Tay cô bấm trên màn hình điện thoại vài lần, kéo Lục Khánh Nam
vào trong group chat.
Bé Heo muốn trở mình: [Người này là ai thế? Nickname như luyến
ái đấy.]
Câu đầu tiên của Châu Mỹ Duy làm cậu Lục bị sặc, tâm trạng của
Kiều Bích Ngọc không tệ, cô muốn để Châu Mỹ Duy ứng phó với anh
ta.
Lục Khánh Nam còn chưa kịp cứu vãn hình tượng, Châu Mỹ Duy
lại nói một câu, [Có một nhà tâm lý học đã từng nói, nhìn nickname
của một người có thể đoán sơ về khát khao trong lòng của người nó.
Anh trai Lục, ở trong thế giới thực có phải là đàn ông giả gái không?]
Lục Khánh Nam ngồi ở ghế sô pha trong phòng khách nhà mình,
gương mặt đẹp trai đen thui.
Cục cưng vô địch: [Mỹ Duy nói cho anh ta biết buổi trưa chúng ta
định ăn gì đi?]
Châu Mỹ Duy lập tức kích động, [Là tu hài Mỹ! Kiều Bích Ngọc,
lần sau nhất định chúng ta phải đi ăn, món đó rất giống với cậu nhỏ
của đàn ông. Mỗi lần gã đầu trọc trong công ty bắt nạt mình, mình sẽ
đi mua mấy con về nhà, cầm dao phay cắt nó, có hiệu quả giảm
stress.]
Những người phụ nữ này thật độc ác!
Lục Khánh Nam không nói gì nữa, tỏ vẻ kinh ngạc nhìn xem hai
người phụ nữ này thảo luận cắn xé con tu hài thế nào, không biết sao
bi ở dưới hông cảm thấy đau đau.
Bé Heo muốn trở mình: [Ôi, nghe nói xác suất ly hôn ở nước
chúng ta lại cao thêm, nó ổn định hơn nhiều so với cổ phiếu ABC.]
Đầu óc của Châu Mỹ Duy như ngựa thần lướt gió tung mây, lại nói
một đề tài khác. Đối với chủ đề này cô ấy vô cùng xúc động, bởi vì cô
ấy không gả đi được, người khác ly hôn cả ngày đã kích thích cô ấy.
Cục cưng vô địch: [Không thoải mái thì ly hôn thôi.]
Kiểu Bích Ngọc lại cảm thấy chữ ly hôn này không nặng nề như
thế, có lẽ vì cô đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, sau khi sinh con sẽ bị
chồng ruồng bỏ.
Bé Heo muốn trở mình: [Kiều Bích Ngọc, suy nghĩ này của cậu sai
rồi. Một câu không hợp thì đã ly hôn, sống hết đời sao dễ dàng như
thế chứ, giữa vợ chồng đều phải tha thứ và nhường nhịn nhau chứ, ai
mà không có khuyết điểm.]
Thái độ của Châu Mỹ Duy với hôn nhân rất nghiêm túc, cũng
chính vì như thế, cho nên cô ấy sắp thành bà cô già ế chồng rồi.
Anh trai Lục: [Sau khi phụ nữ độc lập kinh tế thì tỷ suất ly hôn
mới tăng cao.] Lục Khánh Nam nói một câu tẻ nhạt.
Bé Heo muốn trở mình: [Đó là bởi vì đàn ông các anh quá vô
dụng!]
Dù sao trên internet, lá gan của Châu Mỹ Duy cũng rất to, nên
phản bác anh ta.
Nhưng mà đột nhiên cô nghĩ đến một cách rất hay, [Nếu như
quốc gia có quy định, vợ chồng ly hôn, bất động sản dưới tên sẽ bị
sung vào kho bạc nhà nước, chắc chắn sẽ không ai ly hôn.]
Lục Khánh Nam mở to hai mắt nhìn tin nhắn trong zalo, từ khi
nào mà Kiều Bích Ngọc lại quen một người bạn mạnh mẽ thế này chứ.
Ngón tay anh ta nhấp thoát khỏi zalo, lập tức soạn một tin nhắn
gửi cho Quách Cao Minh.
[Cao Minh, cậu phải cẩn thận Kiều Bích Ngọc phản bội…] Nhưng
mà, Lục Khánh Nam lại cảm thấy nhắn như thế không ổn, nên xóa đi
nhắn tin khác.
[Cao Minh, có người dạy hư Kiều Bích Ngọc.]
Lục Khánh Nam thấu hiểu rất rõ, chắc chắn không thể nói xấu
yêu nữ kia, đành phải nói khóe cạnh.
Quách Cao Minh ngủ rất sâu ở phòng ngủ lầu hai, cơn sốt đã hạ,
loáng thoáng nghe được tiếng điện thoại di động của mình vang lên
mấy lần.
Anh nhíu mày lại, tay phải xoa thái dương, mở mắt phát hiện ra
phòng ngủ của mình hơi lạnh lẽo.
Cô đâu rồi?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.