Cha Của Cục Cưng Là Một Tổng Tài
Chương 91: Cô ấy có yêu tồi hay không cũng không quan trọng, tôi yêu cô ấy là được rồi
Thủy Tinh
17/01/2021
“Ra ngoài.”
“Ra ngoài, Diệp Tuyết, anh không muốn nhìn thấy em ——”
Rạng sáng đêm khuya, trong phòng bệnh VIP vẫn sáng đèn vang
lên tiếng gào thét không kiên nhẫn.
“Bây giờ em là vợ của anh, anh bị thương, em phải ở lại với anh,”
Người phụ nữ khóc rưng rức, giọng nói mang theo sự tủi hờn. Cô ta
nhìn về phía người đàn ông trên giường bệnh, cắn môi nói to: “Kiểu
Bích Ngọc đã gả cho Quách Cao Minh, anh đừng chống đối với anh ta
nữa, Quách Cao Minh rất tàn nhẫn, chuyện gì anh ta cũng có thể làm
ra được…”
Két cạch ——
Đột nhiên cửa phòng bị mở ra, Diệp Tuyết vô thức quay đầu nhìn
lại, lập tức sắc mặt trắng xanh.
Quách Cao Minh.
Sao anh lại ở đây.
Trên giường bệnh, khoảnh khắc Doãn Thành Trung nhìn thấy
người đàn ông đột ngột xuất hiện ở cửa, đầu tiên anh ta ngơ ngác
một lát, rồi lập tức ngồi dậy, muốn vọt tới cửa…
“Thành Trung, người anh có vết thương, không thể hoạt động
mạnh được.”
Diệp Tuyết hoảng hốt, đi đến trước giường bệnh, đè bả vai ngăn
anh ta lại.
Ở cửa phòng, Quách Thanh Nga cũng nhanh chóng chạy tới,
khuyên can: “Thành Trung à, con phải chú ý thân thể.”
“Ra ngoài.”
“Tất cả đều ra ngoài!” Doãn Thành Trung tức giận, quát lớn.
Quách Thanh Nga nhìn thấy trên người anh ta bị băng vải trắng,
cảm thấy không đành lòng, do dự một chút: “Vậy mẹ đi ra ngoài
trước, có chuyện gì nhớ gọi mẹ…”
Nói xong, vẻ mặt bà ta trở nên lạnh lẽo, đem cơn giận từ đáy lòng
phát tiết lên Diệp Tuyết, mắng: “Tôi nói, cô không có tư cách làm
nàng dâu nhà họ Doãn tôi, Thành Trung bị thương mà cô còn cố ý
làm thằng bé tức giận.”
Diệp Tuyết bị mắng đến không dám lên tiếng, bước theo Quách
Thanh Nga ra khỏi phòng bệnh.
Lúc đi qua cửa phòng, vẻ mặt hai người càng thêm khó coi, bước
chân Quách Thanh Nga rất nặng nề, kiểm nén lửa giận trong lòng, mà
Diệp Tuyết lại cúi đầu thấp hơn nữa.
Cửa phòng bị đóng lại.
Phòng bệnh rất rộng rãi, gió đêm thổi hơi mạnh, thổi mạnh đến
mức làm màn cửa phấp phới. Trong phòng, hai người không nói gì cả,
vô cùng yên tĩnh.
Vẻ mặt Quách Cao Minh lạnh nhạt, tùy tiện nhìn xung quanh,
giống như xem người em họ đang nằm trên giường bệnh kia không
tổn tại. Cuối cùng anh dời mắt nhìn đem đen như mực ngoài cửa sổ,
anh có thể cảm nhận được gió đêm thổi tới có chút mát mẻ.
[Cô ngủ thiếp đi] Trong đôi mắt anh như có đang suy nghĩ điều gì
đó, giống như nghĩ đến những việc khác.
Mà Doãn Thành Trung nằm trên giường bệnh tức giận đến đen
mặt, nhìn chằm chằm vào anh với vẻ hung hăng. Anh ta không trông
cậy vào vị anh họ này nói nửa câu xin lỗi, nhưng có một số việc phải
tính toán rõ ràng.
Câu đầu tiên anh ta mở miệng nói: “Thả Kiều Bích Ngọc ra!”
“Kiều Bích Ngọc.“
Anh ta nhắc đến cái tên này làm Quách Cao Minh hơi nghiêng
đầu, đôi mắt thâm trầm nhìn vẻ tức giận không cam lòng của đối
phương, môi mỏng khẽ mím lại, lộ vẻ khinh miệt.
Doãn Thành Trung ghét nhất dáng vẻ cao cao tại thượng từ nhỏ
thế này của anh, không sai, là sợ hãi anh, nhưng không hề nghi ngờ,
những thân thích như bọn họ đều không thích tới gần anh.
Vẻ mặt anh ta âm trầm, tay phải nắm thành nắm đấm, cố gắng
làm mình tỉnh táo: “Thả cô ấy ra đi, Kiều Bích Ngọc không giống anh.
Thế giới của cô ấy rất đơn giản, không giống anh chỉ toàn tính toán
tranh giành. Tôi không biết anh có mục đích gì, mà phải làm anh hao
tâm tổn trí cướp cô ấy khỏi tôi!”
Nói đến cuối cùng, Doãn Thành Trung không kiểm được cơn giận
mà gào thét: “Quách Cao Minh, rốt cuộc anh muốn làm gì hả. Thả
Kiều Bích Ngọc ra, anh đừng hòng làm tổn thương cô ấy!”
“Đây là Kiều Bích Ngọc nợ tôi,” Đột nhiên Quách Cao Minh mở
miệng.
Anh dừng một chút, đôi mắt sâu xa nhìn vào người đang ở trên
giường bệnh, không biết có ý gì mà nói: “Tôi muốn cô ấy trả cả đời…”
“Kiều Bích Ngọc nợ tôi.”
“Tôi muốn cô ấy trả cả đời…”
Doãn Thành Trung không nghĩ tới anh sẽ nói chuyện khó hiểu
như thế, trong nháy mắt có vẻ kinh ngạc.
Quách Cao Minh không có kiên nhẫn, anh tới cũng chỉ nghe lời
ông cụ thăm cho có lệ, bước chân đi đến cửa phòng bệnh.
“Quách Cao Minh, anh dừng lại!” Doãn Thành Trung thấy anh rời
đi, vẻ mặt có chút vội vàng.
“Những lời anh mới nói là có ý gì!”
Trong mắt của Doãn Thành Trung lộ ra vẻ bất an, trong đầu cứ
lẩn quẩn câu nói kì lạ kia: “Muốn cô ấy…cả một đời…”
Đây là ý gì?
Người đàn ông muốn một người phụ nữ cả một đời…
Sắc mặt của Doãn Thành Trung so với lúc nãy càng thêm nóng
nảy bất an, anh ta kéo kim tiêm trong tay trái ra, bước chân thật to
nhào tới, kéo mạnh cánh tay của Quách Cao Minh.
“Tốt nhất cậu hãy nhớ cho kỹ, cô ấy là chị dâu của cậu.”
Quách Cao Minh dừng bước, quay người với tốc độ cực nhanh
giữ cánh tay trái của Doãn Thành Trung đang bị thương.
Anh cảnh cáo anh ta lần cuối: “Lần sau, tôi thật sự sẽ ra tay!”
Nếu như anh thật sự muốn đối phó với một người thì chắc chắc sẽ
làm cho đối phương không có cơ hội đứng lên.
Doãn Thành Trung và anh nhìn nhau, vượt qua sự hoảng sợ trong
lòng.
Vội vàng lên tiếng chế giễu: “Quách Cao Minh, anh vẫn luôn suy
nghĩ về cô ấy, dù cho anh giữ cô ấy ở lại bên mình thì sao, Kiểu Bích
Ngọc sợ hãi anh, chán ghét anh, cô ấy sẽ không bao giờ yêu loại
người như anh ——”
Trên mặt Quách Cao Minh không có chút cảm xúc nào, nhưng tay
lại siết chặt tay Doãn Thành Trung, sắc mặt anh ta dần trở nên trắng
bệch, đau đến khó thở.
Ghìm mạnh vào vết thương của anh ta, làm lớp lụa trắng thấm ra
chút máu tươi…
“Cô ấy có yêu tôi hay không cũng không quan trọng, tôi yêu cô
ấy là được rồi!” Anh nghiến răng nghiến lợi, giọng nói trầm khàn chứa
đọng sự nổi giận và oán hận nhiều năm qua.
Rầm ——
Dùng sức vừa đủ mạnh, hất Doãn Thành Trung vào góc tường
bên kia.
“Thế nào!”
“Thành Trung, con sao rồi, có bị thương hay không…”
Ngoài cửa phòng, Quách Thanh Nga và Diệp Tuyết nghe được âm
thanh này, lập tức lo lắng mở cửa phòng chạy vào.
Lưng Doãn Thành Trung chạm vào vách tường, vẻ mặt kinh ngạc,
cũng không để ý tới hai người họ.
Mà vẻ mặt Quách Cao Minh âm trầm, bước nhanh rời đi.
“Thành Trung, có phải nó làm gì con không, nó dám de đọa con
à?” Quách Thanh Nga thấy vẻ mặt con trai hoảng hốt, tức giận chạy
đến cửa phòng bệnh, chửi ầm lên.
“Quách Cao Minh, cậu đứng lại đó cho tôi!”
“Ba tôi bảo cậu đến xin lỗi, cậu thật sự là khinh thường quá
đáng…Quách Cao Minh, đừng ngang ngược như thế, chắc chắn sẽ có
người làm cậu té ngã!”
Trong hành lang bệnh viện vang lên tiếng lanh lảnh tức giận và
không cam lòng của Quách Thanh Nga. Mà đột nhiên Doãn Thành
Trung lại trầm mặt xuống, ánh mắt mông lung nhìn nền nhà màu
trắng.
Trong lòng cảm thấy vô cùng kinh ngạc, thậm chí nghi ngờ có
phải vừa nãy mình nghe lầm hay không.
“Cô ấy có yêu tôi không cũng không quan trọng, tôi yêu cô ấy là
được rồi!”
“Làm sao có thể chứ?”
Bên cửa sổ, từng trận gió đêm thổi tới, trong phòng bệnh yên
lặng lạnh lẽo, Doãn Thành Trung thất thần, năm ngón tay siết chặt,
trong lòng có chút rầu rĩ mãnh liệt.
Aanh ta lẩm bẩm một cái tên: “Kiều Bích Ngọc…”
“Bích Ngọc đâu?”
Đêm tối như mực rất nhanh đã sáng, tia nắng đầu tiên chiếu
xuống, ông cụ Quách đã thức dậy như ngày thường. Sau khi luyện
công buổi sáng xong thì chuẩn bị đến nhà chính ăn điểm tâm.
“Bác Phương nói rạng sáng nay mợ chủ mới đi ngủ, chắc là
không rời giường sớm như vậy đâu.” Ông quản gia vừa bày điểm tâm
cho ông cụ, vừa nói.
Dường như ông cụ không muốn ăn, chỉ ăn nửa bát cháo, thì
buông thìa xuống, lông mày cau lại như suy nghĩ chuyện gì đó.
“Ông cụ, có phải ông tìm mợ chủ có chuyện gì gấp không?” Ông
quản gia cũng đã hầu hạ nhiều năm, nhìn xem cảm thấy hơi kì lạ, nên
hỏi thăm một câu.
Ông cụ Quách ngước mắt, trầm giọng hỏi: “Trước kia hai người
bọn họ có quen nhau hay không?”
“Ra ngoài, Diệp Tuyết, anh không muốn nhìn thấy em ——”
Rạng sáng đêm khuya, trong phòng bệnh VIP vẫn sáng đèn vang
lên tiếng gào thét không kiên nhẫn.
“Bây giờ em là vợ của anh, anh bị thương, em phải ở lại với anh,”
Người phụ nữ khóc rưng rức, giọng nói mang theo sự tủi hờn. Cô ta
nhìn về phía người đàn ông trên giường bệnh, cắn môi nói to: “Kiểu
Bích Ngọc đã gả cho Quách Cao Minh, anh đừng chống đối với anh ta
nữa, Quách Cao Minh rất tàn nhẫn, chuyện gì anh ta cũng có thể làm
ra được…”
Két cạch ——
Đột nhiên cửa phòng bị mở ra, Diệp Tuyết vô thức quay đầu nhìn
lại, lập tức sắc mặt trắng xanh.
Quách Cao Minh.
Sao anh lại ở đây.
Trên giường bệnh, khoảnh khắc Doãn Thành Trung nhìn thấy
người đàn ông đột ngột xuất hiện ở cửa, đầu tiên anh ta ngơ ngác
một lát, rồi lập tức ngồi dậy, muốn vọt tới cửa…
“Thành Trung, người anh có vết thương, không thể hoạt động
mạnh được.”
Diệp Tuyết hoảng hốt, đi đến trước giường bệnh, đè bả vai ngăn
anh ta lại.
Ở cửa phòng, Quách Thanh Nga cũng nhanh chóng chạy tới,
khuyên can: “Thành Trung à, con phải chú ý thân thể.”
“Ra ngoài.”
“Tất cả đều ra ngoài!” Doãn Thành Trung tức giận, quát lớn.
Quách Thanh Nga nhìn thấy trên người anh ta bị băng vải trắng,
cảm thấy không đành lòng, do dự một chút: “Vậy mẹ đi ra ngoài
trước, có chuyện gì nhớ gọi mẹ…”
Nói xong, vẻ mặt bà ta trở nên lạnh lẽo, đem cơn giận từ đáy lòng
phát tiết lên Diệp Tuyết, mắng: “Tôi nói, cô không có tư cách làm
nàng dâu nhà họ Doãn tôi, Thành Trung bị thương mà cô còn cố ý
làm thằng bé tức giận.”
Diệp Tuyết bị mắng đến không dám lên tiếng, bước theo Quách
Thanh Nga ra khỏi phòng bệnh.
Lúc đi qua cửa phòng, vẻ mặt hai người càng thêm khó coi, bước
chân Quách Thanh Nga rất nặng nề, kiểm nén lửa giận trong lòng, mà
Diệp Tuyết lại cúi đầu thấp hơn nữa.
Cửa phòng bị đóng lại.
Phòng bệnh rất rộng rãi, gió đêm thổi hơi mạnh, thổi mạnh đến
mức làm màn cửa phấp phới. Trong phòng, hai người không nói gì cả,
vô cùng yên tĩnh.
Vẻ mặt Quách Cao Minh lạnh nhạt, tùy tiện nhìn xung quanh,
giống như xem người em họ đang nằm trên giường bệnh kia không
tổn tại. Cuối cùng anh dời mắt nhìn đem đen như mực ngoài cửa sổ,
anh có thể cảm nhận được gió đêm thổi tới có chút mát mẻ.
[Cô ngủ thiếp đi] Trong đôi mắt anh như có đang suy nghĩ điều gì
đó, giống như nghĩ đến những việc khác.
Mà Doãn Thành Trung nằm trên giường bệnh tức giận đến đen
mặt, nhìn chằm chằm vào anh với vẻ hung hăng. Anh ta không trông
cậy vào vị anh họ này nói nửa câu xin lỗi, nhưng có một số việc phải
tính toán rõ ràng.
Câu đầu tiên anh ta mở miệng nói: “Thả Kiều Bích Ngọc ra!”
“Kiều Bích Ngọc.“
Anh ta nhắc đến cái tên này làm Quách Cao Minh hơi nghiêng
đầu, đôi mắt thâm trầm nhìn vẻ tức giận không cam lòng của đối
phương, môi mỏng khẽ mím lại, lộ vẻ khinh miệt.
Doãn Thành Trung ghét nhất dáng vẻ cao cao tại thượng từ nhỏ
thế này của anh, không sai, là sợ hãi anh, nhưng không hề nghi ngờ,
những thân thích như bọn họ đều không thích tới gần anh.
Vẻ mặt anh ta âm trầm, tay phải nắm thành nắm đấm, cố gắng
làm mình tỉnh táo: “Thả cô ấy ra đi, Kiều Bích Ngọc không giống anh.
Thế giới của cô ấy rất đơn giản, không giống anh chỉ toàn tính toán
tranh giành. Tôi không biết anh có mục đích gì, mà phải làm anh hao
tâm tổn trí cướp cô ấy khỏi tôi!”
Nói đến cuối cùng, Doãn Thành Trung không kiểm được cơn giận
mà gào thét: “Quách Cao Minh, rốt cuộc anh muốn làm gì hả. Thả
Kiều Bích Ngọc ra, anh đừng hòng làm tổn thương cô ấy!”
“Đây là Kiều Bích Ngọc nợ tôi,” Đột nhiên Quách Cao Minh mở
miệng.
Anh dừng một chút, đôi mắt sâu xa nhìn vào người đang ở trên
giường bệnh, không biết có ý gì mà nói: “Tôi muốn cô ấy trả cả đời…”
“Kiều Bích Ngọc nợ tôi.”
“Tôi muốn cô ấy trả cả đời…”
Doãn Thành Trung không nghĩ tới anh sẽ nói chuyện khó hiểu
như thế, trong nháy mắt có vẻ kinh ngạc.
Quách Cao Minh không có kiên nhẫn, anh tới cũng chỉ nghe lời
ông cụ thăm cho có lệ, bước chân đi đến cửa phòng bệnh.
“Quách Cao Minh, anh dừng lại!” Doãn Thành Trung thấy anh rời
đi, vẻ mặt có chút vội vàng.
“Những lời anh mới nói là có ý gì!”
Trong mắt của Doãn Thành Trung lộ ra vẻ bất an, trong đầu cứ
lẩn quẩn câu nói kì lạ kia: “Muốn cô ấy…cả một đời…”
Đây là ý gì?
Người đàn ông muốn một người phụ nữ cả một đời…
Sắc mặt của Doãn Thành Trung so với lúc nãy càng thêm nóng
nảy bất an, anh ta kéo kim tiêm trong tay trái ra, bước chân thật to
nhào tới, kéo mạnh cánh tay của Quách Cao Minh.
“Tốt nhất cậu hãy nhớ cho kỹ, cô ấy là chị dâu của cậu.”
Quách Cao Minh dừng bước, quay người với tốc độ cực nhanh
giữ cánh tay trái của Doãn Thành Trung đang bị thương.
Anh cảnh cáo anh ta lần cuối: “Lần sau, tôi thật sự sẽ ra tay!”
Nếu như anh thật sự muốn đối phó với một người thì chắc chắc sẽ
làm cho đối phương không có cơ hội đứng lên.
Doãn Thành Trung và anh nhìn nhau, vượt qua sự hoảng sợ trong
lòng.
Vội vàng lên tiếng chế giễu: “Quách Cao Minh, anh vẫn luôn suy
nghĩ về cô ấy, dù cho anh giữ cô ấy ở lại bên mình thì sao, Kiểu Bích
Ngọc sợ hãi anh, chán ghét anh, cô ấy sẽ không bao giờ yêu loại
người như anh ——”
Trên mặt Quách Cao Minh không có chút cảm xúc nào, nhưng tay
lại siết chặt tay Doãn Thành Trung, sắc mặt anh ta dần trở nên trắng
bệch, đau đến khó thở.
Ghìm mạnh vào vết thương của anh ta, làm lớp lụa trắng thấm ra
chút máu tươi…
“Cô ấy có yêu tôi hay không cũng không quan trọng, tôi yêu cô
ấy là được rồi!” Anh nghiến răng nghiến lợi, giọng nói trầm khàn chứa
đọng sự nổi giận và oán hận nhiều năm qua.
Rầm ——
Dùng sức vừa đủ mạnh, hất Doãn Thành Trung vào góc tường
bên kia.
“Thế nào!”
“Thành Trung, con sao rồi, có bị thương hay không…”
Ngoài cửa phòng, Quách Thanh Nga và Diệp Tuyết nghe được âm
thanh này, lập tức lo lắng mở cửa phòng chạy vào.
Lưng Doãn Thành Trung chạm vào vách tường, vẻ mặt kinh ngạc,
cũng không để ý tới hai người họ.
Mà vẻ mặt Quách Cao Minh âm trầm, bước nhanh rời đi.
“Thành Trung, có phải nó làm gì con không, nó dám de đọa con
à?” Quách Thanh Nga thấy vẻ mặt con trai hoảng hốt, tức giận chạy
đến cửa phòng bệnh, chửi ầm lên.
“Quách Cao Minh, cậu đứng lại đó cho tôi!”
“Ba tôi bảo cậu đến xin lỗi, cậu thật sự là khinh thường quá
đáng…Quách Cao Minh, đừng ngang ngược như thế, chắc chắn sẽ có
người làm cậu té ngã!”
Trong hành lang bệnh viện vang lên tiếng lanh lảnh tức giận và
không cam lòng của Quách Thanh Nga. Mà đột nhiên Doãn Thành
Trung lại trầm mặt xuống, ánh mắt mông lung nhìn nền nhà màu
trắng.
Trong lòng cảm thấy vô cùng kinh ngạc, thậm chí nghi ngờ có
phải vừa nãy mình nghe lầm hay không.
“Cô ấy có yêu tôi không cũng không quan trọng, tôi yêu cô ấy là
được rồi!”
“Làm sao có thể chứ?”
Bên cửa sổ, từng trận gió đêm thổi tới, trong phòng bệnh yên
lặng lạnh lẽo, Doãn Thành Trung thất thần, năm ngón tay siết chặt,
trong lòng có chút rầu rĩ mãnh liệt.
Aanh ta lẩm bẩm một cái tên: “Kiều Bích Ngọc…”
“Bích Ngọc đâu?”
Đêm tối như mực rất nhanh đã sáng, tia nắng đầu tiên chiếu
xuống, ông cụ Quách đã thức dậy như ngày thường. Sau khi luyện
công buổi sáng xong thì chuẩn bị đến nhà chính ăn điểm tâm.
“Bác Phương nói rạng sáng nay mợ chủ mới đi ngủ, chắc là
không rời giường sớm như vậy đâu.” Ông quản gia vừa bày điểm tâm
cho ông cụ, vừa nói.
Dường như ông cụ không muốn ăn, chỉ ăn nửa bát cháo, thì
buông thìa xuống, lông mày cau lại như suy nghĩ chuyện gì đó.
“Ông cụ, có phải ông tìm mợ chủ có chuyện gì gấp không?” Ông
quản gia cũng đã hầu hạ nhiều năm, nhìn xem cảm thấy hơi kì lạ, nên
hỏi thăm một câu.
Ông cụ Quách ngước mắt, trầm giọng hỏi: “Trước kia hai người
bọn họ có quen nhau hay không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.