Cha Của Cục Cưng Là Một Tổng Tài
Chương 25: Dáng vẻ cô khóc rất xấu
Thủy Tinh
15/01/2021
Không thấy Kiểu Bích Ngọc nữa sao?
Sau khi cô rời khỏi nhà họ Kiểu, không trở về khách sạn, bỗng.
nhiên không rõ tung tích rồi
“Kiểu Bích Ngọc đang làm gì thể, gọi điện thoại cũng không nghe.
máy, có phải là cô ta cổ ý muốn người ta đi tìm hay không?” Lục
Khánh Nam cũng đang giúp đỡ tìm người, anh ta không nhịn được
cán giận
Quách Cao Minh nhìn mặt trời đang chậm rãi lặn xuống, trên
‘gương mặt lạnh lùng kìm nén cảm xúc, hơi bực bội.
“Cao Minh…” Bùi Hưng Nam lái xe vội vàng đỗ trước cửa khách.
sạn, mở miệng gọi anh thăm dò: “Tìm được rồi, cô ấy đang ở nghĩa
trang,
Nghĩa trang sao?
Lúc đám Quách Cao Minh tới nghĩa trang, liếc mắt một cái đã
nhìn thấy người phụ nữ ngồi xổm trước bia đá, đúng là Kiểu Bích
Ngọc.
Vẽ mặt Quách Cao Minh phức tạp, bước chân hơi trầm trọng tới
gắn cô
“Kiều Bích Ngọc! Rốt cuộc là cõ có yên hay không?”
Anh đứng bên cạnh cô, mang theo tức giận sẵng giọng dạy dỗ:
“Cô cổ ý khiến người khác lo lắng, muốn mọi người bối rối đi tìm cô,
thỏa mãn lòng hư vinh của cô sao? Kiểu Bích Ngọc, lần sau đừng
chơi trò mất tích với tôi, nếu đứa bé xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cô
không phụ trách nổi đâu”
“Tôi biếu Tôi biểu Tôi chỉ là công cụ sinh con của anh mã thôi!”
Bỗng nhiên cô ngẩng đầu, vẻ mặt phẫn nộ, kích động kêu to.
Quách Cao Minh nhìn thằng vào đôi mắt đỏ bừng của cô, lông
mày hơi nhí lại
Ảnh mắt anh nhìn thoáng qua bìa mộ trước mặt cô, trên bia mộ
.có khắc tên Cung Nhã Trang, là mộ của mẹ cô.
Mặt trời đang bắt đầu lặn xuống, sắc trời dần trở nên tối hơn, hai
bọn họ im lặng đối diện nhau, ai cũng không nói câu gì
Trong nghĩa trang âm u, bầu không khí này có vẻ kỳ lạ.
Một lát sau, Quách Cao Minh mới lạnh lùng nói hai chữ: “Trở về.”
Giọng nói này bình tĩnh hơn trước rất nhiều.
Kiểu Bích Ngọc không đáp lại anh, vẫn ngồi trước bia mộ như cũ,
không chịu đi.
Quách Cao Minh cúi đầu, nhìn cơ thể gầy yếu của cô, không sao.
hiểu sao anh hơi bực bội, khiển trách: “Kiểu Bích Ngọc, rốt cuộc là cô
bị làm sao vậy, đừng có mà làm nũng quậy với tôi, tôi không có kiên
nhẫn với phụ nữ đâu!
“Theo tôi trở vế!” Anh lặp lại một
“Tôi không cẩn anh quan tâm“
Cô cúi đấu, đôi mắt nhìn chấm chằm ảnh chụp trắng đen của mẹ
cô trên bia mộ, trong hốc mắt tràn ngập nước mắt
Quách Cao Minh chán nản: “Mẹ cô đã qua đời 6 năm, cô đừng
nói với tôi, hôm nay cô trở về nhà họ Kiểu một chuyển lập tức làm
kiêu, tôi không có nhiều thời gian nhìn chẳm chẩm cô, lập tức trở về
với tôi!”
Anh thật sự không có quá nhiều kiên nhẫn đối với phụ nữ, anh cúi
người, trực tiếp kéo cô đứng dậy.
Nhưng không biết sao hôm nay Kiểu Bích Ngọc lại bướng binh
như thế, đôi mắt cô đỏ bừng, hai tay ôm chặt lấy bia mộ của mẹ, ôm.
thật chặt.
“Tôi không! Tôi không muốn! Anh đừng ép buộc tôi, các người
đừng nghĩ tới chuyện ép buộc tôi…”
Quách Cao Minh thấy bộ dạng cô như vậy, tức giận mắng: “Kiểu
Bích Ngọc, cô là cô chủ của nhà họ Kiểu ở thành phổ Hải Châu, con
“gái một của Kiểu Văn Vũ, mẹ cô từng là cô cả của nhà họ Cung – gia
tộc lớn về quân đội, cho dủ sau này mẹ cô chết vì bệnh, Kiểu Văn Vũ
cưới mẹ kế cho cô… Nhưng cuộc sống của cô vẫn tốt hơn người khác
tất nhiều, đừng ở đây biểu lộ mình rất đáng thương, cô không có tư.
cách, đứng dậy!”
“Quách Cao Minh, anh không biết gì hết, anh dựa vào cái gì cười
nhạo tôi?”
lểu Bích Ngọc nghe anh nói những lời, giống như bị kích thích,
kích động rống to với anh.
Đôi mắt của cô đỏ bừng, nhớ lại chuyện từng xảy ra trước đây,
hai tay cô nắm chặt lại.
– Phần đau xót đọng lại ở sâu trong lòng cô, đau tới mức tê tâm
liệt phế.
Kiểu Bích Ngọc phẫn nộ kêu to với anh, trong đôi mắt chứa nước.
mắt: “Mẹ tôi Cung Nhã Trang, bà ấy chết vì tự sát!”
Nhớ lại mẹ qua đời, nước mắt Kiều Bích Ngọc không nhịn được
rởi xuống.
“Hai chị em Diệp Vân và Diệp Tuyết vốn là con nhà nghèo ở trong
núi, mẹ tôi tốt bụng trợ cấp tiền học của hai bọn họ, còn cho bọn họ
tới thị trấn học đại học, Cuối cùng, con tiện nhân Diệp Vân kia, cô ta
liền eo lên giường của cha tô, cô ta mang thai con trai của cha ôi
Kiều Bích Ngọc nghẹn ngào nói, nâng đầu nhìn thẳng vào Quách
Cao Minh, giống như phát tiết lớn tiếng kêu to
“Anh có biết hay không, con hồ ly tinh Diệp Vân kia chỉ lớn hơn.
tôi ba tuổi! Năm ấy cha tôi dẫn Diệp Vân 20 tuổi mang thai về nhà,
ông ta nói muốn một đứa con trai, ông ta nói muốn ly hôn với mẹ tôi!”
“Dựa vào cái gi? Dựa vào cái gì ông ta có thể làm như vậy? Năm
“đỏ ông ta chỉ là một tên nghèo, nhận được thưởng thức và bồi dưỡng
hận
của ông ngoại tôi, ông ta mới có thành tựu như ngày hôm nay,
‘ông ta, tôi hận ông ta.
Từ nhỏ cô đã rất kinh trọng cha mình, nhưng cuối cùng ông ta lại
vong ân bội nghĩa như thế, bắt đầu từ ngày đó, cô đã hận cha mình.
Hơn nữa sau đó.
“Tối hôm đó tôi và Diệp Vân cãi nhau, mẹ tôi sợ tôi chịu thiệt, cho
nên đi lên giúp tôi, kết quả là không cẩn thận đẩy Diệp Vân một cải,
Diệp Vân ngã xuống sinh non, cha tôi cũng vì chuyện Diệp Vân sinh.
non, vậy mà đưa mẹ tôi vào trong tù, Cuổi cùng…”
“Cuối cùng bà ấy chết!”
“*…Mẹ tôi đã chết,
ấy tự sát chết ở trong tủ…”
Kiểu Bích Ngọc không khống chế nổi nước mắt, từ khi cô rời khỏi
nhà họ Kiều vẫn luôn nói mình phải nhẫn nại, phải kiên cường.
‘Cô và dì Cung Nhã Yển sống nương tựa lẫn nhau cùng chuyển tới
thành phổ Bắc An, sống tiết kiệm qua ngày, sợ dì lo lắng cho mình,
chuyện gì cô cũng luôn chịu đựng một mình.
Mấy năm nay cô chịu ẩm ức ở nhà họ Doãn và nhà họ Kiểu cũng
không dám nói ra, nhưng hôm nay cô không muốn nhịn nữa
Cô ôm bia mộ lạnh lẽo, nước mắt lướt qua bia mộ, rơi từng giọt
xuống,
“Quách Cao Minh Ìm lặng nhìn cô, trên gương mặt lạnh lùng trẩm
ổn xuất hiện chút không đành lòng,
Cô khóc.
‘Về nhà họ Kiểu, về chuyện mẹ tự sát, cô vẫn luôn sợ hãi, cô
không dám nghĩ lại, cô thậm chỉ còn cảm thấy là mình hại chết mẹ.
Kiểu Văn Vũ vì mẹ tự sắt ở trong tù, không truy cứu chuyện Diệp.
Vân sinh non nữa, nhưng ông ta vẫn kiên trì muốn cưới Diệp Vân vào.
cửa.
Kiểu Bích Ngọc hận ông ta, hận người cha lòng lang dạ sói này,
hài cốt của mẹ cô còn chưa lạnh, vậy mà ông ta đã muốn kết hôn với
con tiện nhân
lập Vân nà
Cô hoàn toàn hận nhà họ Kiểu, năm cấp ba đã chuyển trường,
Nhưng mà vì sao.
“Vì sao Doãn Thành Trung cũng phải đối xử với tôi như vậy, anh.
ta ngoại tỉnh… Anh ta lại muốn ở bên Diệp Tuyết, vì sao lại là hai chỉ
.em họ Diệp này, bọn họ giống như lệ quỷ, vẫn luôn áp bức tôi, không
cho tôi dễ chịu
long nói của Kiểu Bích Ngọc nghẹn ngào, đôi má ướt một mảng.
Những giọt nước mắt này lướt qua đôi má, thấm ướt đầu gối, đôi
mắt cô mơ hồ đẫm lộ, bất lực mê mang nhìn bầu trời.
“VỊ sao…
“Vì sao phải đổi xử với tôi như vậy.
Cảm xúc của cô rất kích động, cô dời mắt nhìn Quách Cao Minh
ở trước người, phẫn nộ không cam lòng,
“Tôi chỉ muốn một gia định ấm áp, vì sao lại khó như vậy? Tôi vẫn
luôn rất cổ gắng, làm bất cứ chuyện gì, tôi đều dùng toàn lực ứng
phó, nhưng vì sao ông trời lại đối xử với tôi như vậy?”
Cô tuyệt vọng hét, sau đó bất lực khóc ròng: “Tôi đã làm sai
chuyện gì, anh nói cho tôi biết, rốt cuộc là tôi đã làm sai chuyện gì, vì
sao phải đổi xử với tôi như vậy…”
Quách Cao Minh im lặng, trong đôi mắt của anh là ảnh ngược
‘gương mặt quật cường, ràn rụa nước mắt của cô.
Kiểu Bích Ngọc dẩn ngừng khóc, cô nghiêng đầu, không nhìn
thẳng anh nữa
Cơ thể gầy yểu của cô cuộn tròn lại, bỏng lưng cô đơn bất lực,
chỉ có thể một mình liếm láp đau xót. Cô không muốn nói việc riêng
của mình.
Nhưng hôm nay về nhà họ Kiểu, nhìn thấy Kiều Văn Vũ, nhìn thấy
hai chị em nhà họ Diệp kia, cô thật sự rất hận, rất hận!
Trong khu nghĩa trang thê lương, ánh chiều tà chiếu lên đôi vai
gầy yếu của cô, Quách Cao Minh nhìn bóng lưng gầy yếu của cô, tay.
phải hơi nắm chất
Anh không biết phải nói gì, cho tới bây giờ anh cũng không biết
nên an ủi người ta thể nào, nhất là phụ nữ.
“Đừng khóc,”
Cuối cùng, anh mới không được tự nhiên nói ra hai chữ nà
giọng điệu lạnh nhạt, nghe hoàn toàn không giống đang an ủi người
khác,
“Không liên quan tới anh!” Kiểu Bích Ngọc nhếch miệng, lại cảm.
thấy anh đang cười nhạo mình,
Cô lau nước mắt ở khóe mắt, nghẹn ngào, ngụy trang kiên cưỡng.
mmuốn cô lập chính mình.
“Bộ dạng cô khóc rất xấu” Quách Cao Minh suy nghĩ rất lâu, mới
không được tự nhiên nói ra một
Kiểu Bích Ngọc nghe anh nói như vậy, lập tức ngẩng đầu, tức
giận trừng anh.
“Trờ về, cô muốn qua đêm ở nghĩa trang có phải không?” Quách
Cao Minh không để ý tới tức giận của cô, trái lại trong veo mã lạnh
lùng thúc giục một câu.
kiều Bích Ngọc cũng biết đã ối rồi, cô cúi đầu, vẻ mặt hơi do dự.
Quách Cao Minh vốn là người không có kiên nhẫn, anh xoay
người muốn rồi đi: “Kiểu Bích Ngọc, cô quậy đủ chưa, cô không quay
về có phải không, vậy tối nay cô ở lại đây qua đêm một mình đi!”
“Chân của tôi bị tê rồi!” Nghe anh hung dữ với mình như thể, cô
lập tức hét lớn một tiếng.
Nỗi xong, Kiều Bích Ngọc lại xấu hổ, cõ ngồi xổm lâu lắm rồi…
Quách Cao Minh dừng bước một lát, quay đầu nhìn gương mặt
ửng đỏ của cô, trong lúc này vừa tức vừa buồn cười,
“Này, anh, anh muốn làm gì thế?“
‘Bỗng nhiên cô hoảng sợ, thấy người đàn ông này ngồi xổm xuống,
vén quần mình lên.
“Kiểu Bích Ngọc, bắt đầu từ bây giờ, tốt nhất là cô đừng nói!”
Anh vén ổng quần của cô lên, thấy vốt thương ở mắt cá chân của
.eô đã tốt hơn lại sưng đỏ, vẻ mặt lập tức âm trầm.
Người phụ nữ chết tiệt này đúng là rất phiển phức.
Cô được anh ôm rời khỏi nghĩa trang, Kiểu Bích Ngọc rúc vào
trong lòng anh không phản kháng, tuy vẫn không quen lắm, nhưng
trong ngực cô có chút cảm xúc kỳ lạ, cảm thấy Quách Cao Minh sẽ
không thương tổn mình
“kiểu Bích Ngọc, cô còn muốn Cao Minh bế cô nữa à, ôi, sao mắt
cô đỏ như vậy?” Lục Khánh Nam thấy hai bọn họ đi tới, lập tức mở.
miệng trêu chọc một câu.
Kiều Bích Ngọc bị đôi mắt sáng rực của bọn họ nhìn chằm chằm,
mặt đều đỗ lên, lập tức xoay người, vùi cả gương mặt vào trong ngực
‘Quách Cao Minh, rất xấu hổ,
“Lái xe
Quách Cao Minh ôm cô ngồi vào trong xe, lạnh nhạt mở miệng.
dặn dò một câu.
Lục Khánh Nam thấy điệu bộ này của Quách Cao Minh thì không
dám trêu chọc cô, xe vững vàng lái tới khách sạn, dọc theo đường đi
Lục Khánh Nam nhiệt tình hỏi tối nay ăn gì
Quách Cao Minh không để ý
ï bọn họ, cúi đấu nhìn thoáng qua
thấy đôi má của Kiểu Bích Ngọc đỏ bừng, anh tức giận trừng cô, hóa
ra người phụ nữ này cũng biết then thùng
Buổi tối Kiểu Bích Ngọc chỉ ăn cơm dinh dưỡng không cỏ hương.
vị, có khả năng là hôm nay cảm xúc lên xuống khá lớn, tắm xong,
nằm lên giường cô nhanh chồng ngủ thiếp đi
Quách Cao Minh tìm bác sĩ khám vết thương trên mắt cá chân
cho cô, không nghiêm trọng lắm, nhưng cũng không cho cô chạy
loạn, hai ngày này cô vẫn luôn làm tổ trong khách sạn, còn nhà họ.
Kiểu, hai bọn họ đều không nhắc tới.
u Bích Ngọc, cô cứ cố gây họa cho tôi đi” Sáng sớm, Lục
Khánh Nam đã tức giận bất bình nói.
“Vết thương trên chân tôi đã tốt hơn rồi, không cần anh đi theo
tôi, tôi có thể tự mình đi được.”
Kiều Bích Ngọc nhìn một số ti tức trong di động, là lễ kỳ niệm
một trăm năm ngày thành lập trường trung học phổ thông cũ của cô,
.đang ở ngay bên này, cô muốn tới xem.
Vẻ mặt Lục Khánh Nam âm u, Quách Cao Minh bận rộn nhiều
Việc, lập tức ném yêu nữ Kiểu Bích Ngọc này cho mình, nhưng nhỡ
.đầu cô bị thương anh ta sẽ xui xẻo rồi.
“Ngày mai chúng ta trở về thành phố Bắc An rồi, cô đừng lăn qua
lăn lại tôi nữa” Lục Khánh Nam mở miệng từ chổi.
“Tôi muốn đi!”
Cô có chút kiên trì, thành phố Hải Châu không có gì đáng hoài
niệm đổi với cô, ngoại trừ trường học đó.
“Đi đâu?” Đúng lúc này Quách Cao Minh đi từ đẩu khác hành
lang tới.
Lục Khánh Nam lập tức ném yêu tinh phiền phức Kiểu Bích Ngọc
cho anh: “Vợ anh nói muốn đến trưởng trung học phổ thông Phương
Đông ở thành phổ Hải Châu, Cao Minh, tôi nhớ rõ 6 năm trước, lúc
anh về nước có ở trường trung học phổ thông đó một thời gian, anh
có thể đi tới đó với cô ấy…”
“Anh từng ở trường của tôi một thời gian sao?”
Kiểu Bích Ngọc rất tò mò, Quách Cao Minh có bể ngoài xuất
chúng như vậy, sao cô không có chút ấn tượng nào về anh.
Đôi mắt Quách Cao Minh âm u, biểu cảm kìm nén cảm xúc phức tạp
Lục Khánh Nam lập tức kinh hãi, lúc này mới nhớ tới cấm kỵ của
Quách Cao Minh. không thể nhắc tới chuyên năm đó.
Sau khi cô rời khỏi nhà họ Kiểu, không trở về khách sạn, bỗng.
nhiên không rõ tung tích rồi
“Kiểu Bích Ngọc đang làm gì thể, gọi điện thoại cũng không nghe.
máy, có phải là cô ta cổ ý muốn người ta đi tìm hay không?” Lục
Khánh Nam cũng đang giúp đỡ tìm người, anh ta không nhịn được
cán giận
Quách Cao Minh nhìn mặt trời đang chậm rãi lặn xuống, trên
‘gương mặt lạnh lùng kìm nén cảm xúc, hơi bực bội.
“Cao Minh…” Bùi Hưng Nam lái xe vội vàng đỗ trước cửa khách.
sạn, mở miệng gọi anh thăm dò: “Tìm được rồi, cô ấy đang ở nghĩa
trang,
Nghĩa trang sao?
Lúc đám Quách Cao Minh tới nghĩa trang, liếc mắt một cái đã
nhìn thấy người phụ nữ ngồi xổm trước bia đá, đúng là Kiểu Bích
Ngọc.
Vẽ mặt Quách Cao Minh phức tạp, bước chân hơi trầm trọng tới
gắn cô
“Kiều Bích Ngọc! Rốt cuộc là cõ có yên hay không?”
Anh đứng bên cạnh cô, mang theo tức giận sẵng giọng dạy dỗ:
“Cô cổ ý khiến người khác lo lắng, muốn mọi người bối rối đi tìm cô,
thỏa mãn lòng hư vinh của cô sao? Kiểu Bích Ngọc, lần sau đừng
chơi trò mất tích với tôi, nếu đứa bé xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cô
không phụ trách nổi đâu”
“Tôi biếu Tôi biểu Tôi chỉ là công cụ sinh con của anh mã thôi!”
Bỗng nhiên cô ngẩng đầu, vẻ mặt phẫn nộ, kích động kêu to.
Quách Cao Minh nhìn thằng vào đôi mắt đỏ bừng của cô, lông
mày hơi nhí lại
Ảnh mắt anh nhìn thoáng qua bìa mộ trước mặt cô, trên bia mộ
.có khắc tên Cung Nhã Trang, là mộ của mẹ cô.
Mặt trời đang bắt đầu lặn xuống, sắc trời dần trở nên tối hơn, hai
bọn họ im lặng đối diện nhau, ai cũng không nói câu gì
Trong nghĩa trang âm u, bầu không khí này có vẻ kỳ lạ.
Một lát sau, Quách Cao Minh mới lạnh lùng nói hai chữ: “Trở về.”
Giọng nói này bình tĩnh hơn trước rất nhiều.
Kiểu Bích Ngọc không đáp lại anh, vẫn ngồi trước bia mộ như cũ,
không chịu đi.
Quách Cao Minh cúi đầu, nhìn cơ thể gầy yếu của cô, không sao.
hiểu sao anh hơi bực bội, khiển trách: “Kiểu Bích Ngọc, rốt cuộc là cô
bị làm sao vậy, đừng có mà làm nũng quậy với tôi, tôi không có kiên
nhẫn với phụ nữ đâu!
“Theo tôi trở vế!” Anh lặp lại một
“Tôi không cẩn anh quan tâm“
Cô cúi đấu, đôi mắt nhìn chấm chằm ảnh chụp trắng đen của mẹ
cô trên bia mộ, trong hốc mắt tràn ngập nước mắt
Quách Cao Minh chán nản: “Mẹ cô đã qua đời 6 năm, cô đừng
nói với tôi, hôm nay cô trở về nhà họ Kiểu một chuyển lập tức làm
kiêu, tôi không có nhiều thời gian nhìn chẳm chẩm cô, lập tức trở về
với tôi!”
Anh thật sự không có quá nhiều kiên nhẫn đối với phụ nữ, anh cúi
người, trực tiếp kéo cô đứng dậy.
Nhưng không biết sao hôm nay Kiểu Bích Ngọc lại bướng binh
như thế, đôi mắt cô đỏ bừng, hai tay ôm chặt lấy bia mộ của mẹ, ôm.
thật chặt.
“Tôi không! Tôi không muốn! Anh đừng ép buộc tôi, các người
đừng nghĩ tới chuyện ép buộc tôi…”
Quách Cao Minh thấy bộ dạng cô như vậy, tức giận mắng: “Kiểu
Bích Ngọc, cô là cô chủ của nhà họ Kiểu ở thành phổ Hải Châu, con
“gái một của Kiểu Văn Vũ, mẹ cô từng là cô cả của nhà họ Cung – gia
tộc lớn về quân đội, cho dủ sau này mẹ cô chết vì bệnh, Kiểu Văn Vũ
cưới mẹ kế cho cô… Nhưng cuộc sống của cô vẫn tốt hơn người khác
tất nhiều, đừng ở đây biểu lộ mình rất đáng thương, cô không có tư.
cách, đứng dậy!”
“Quách Cao Minh, anh không biết gì hết, anh dựa vào cái gì cười
nhạo tôi?”
lểu Bích Ngọc nghe anh nói những lời, giống như bị kích thích,
kích động rống to với anh.
Đôi mắt của cô đỏ bừng, nhớ lại chuyện từng xảy ra trước đây,
hai tay cô nắm chặt lại.
– Phần đau xót đọng lại ở sâu trong lòng cô, đau tới mức tê tâm
liệt phế.
Kiểu Bích Ngọc phẫn nộ kêu to với anh, trong đôi mắt chứa nước.
mắt: “Mẹ tôi Cung Nhã Trang, bà ấy chết vì tự sát!”
Nhớ lại mẹ qua đời, nước mắt Kiều Bích Ngọc không nhịn được
rởi xuống.
“Hai chị em Diệp Vân và Diệp Tuyết vốn là con nhà nghèo ở trong
núi, mẹ tôi tốt bụng trợ cấp tiền học của hai bọn họ, còn cho bọn họ
tới thị trấn học đại học, Cuối cùng, con tiện nhân Diệp Vân kia, cô ta
liền eo lên giường của cha tô, cô ta mang thai con trai của cha ôi
Kiều Bích Ngọc nghẹn ngào nói, nâng đầu nhìn thẳng vào Quách
Cao Minh, giống như phát tiết lớn tiếng kêu to
“Anh có biết hay không, con hồ ly tinh Diệp Vân kia chỉ lớn hơn.
tôi ba tuổi! Năm ấy cha tôi dẫn Diệp Vân 20 tuổi mang thai về nhà,
ông ta nói muốn một đứa con trai, ông ta nói muốn ly hôn với mẹ tôi!”
“Dựa vào cái gi? Dựa vào cái gì ông ta có thể làm như vậy? Năm
“đỏ ông ta chỉ là một tên nghèo, nhận được thưởng thức và bồi dưỡng
hận
của ông ngoại tôi, ông ta mới có thành tựu như ngày hôm nay,
‘ông ta, tôi hận ông ta.
Từ nhỏ cô đã rất kinh trọng cha mình, nhưng cuối cùng ông ta lại
vong ân bội nghĩa như thế, bắt đầu từ ngày đó, cô đã hận cha mình.
Hơn nữa sau đó.
“Tối hôm đó tôi và Diệp Vân cãi nhau, mẹ tôi sợ tôi chịu thiệt, cho
nên đi lên giúp tôi, kết quả là không cẩn thận đẩy Diệp Vân một cải,
Diệp Vân ngã xuống sinh non, cha tôi cũng vì chuyện Diệp Vân sinh.
non, vậy mà đưa mẹ tôi vào trong tù, Cuổi cùng…”
“Cuối cùng bà ấy chết!”
“*…Mẹ tôi đã chết,
ấy tự sát chết ở trong tủ…”
Kiểu Bích Ngọc không khống chế nổi nước mắt, từ khi cô rời khỏi
nhà họ Kiều vẫn luôn nói mình phải nhẫn nại, phải kiên cường.
‘Cô và dì Cung Nhã Yển sống nương tựa lẫn nhau cùng chuyển tới
thành phổ Bắc An, sống tiết kiệm qua ngày, sợ dì lo lắng cho mình,
chuyện gì cô cũng luôn chịu đựng một mình.
Mấy năm nay cô chịu ẩm ức ở nhà họ Doãn và nhà họ Kiểu cũng
không dám nói ra, nhưng hôm nay cô không muốn nhịn nữa
Cô ôm bia mộ lạnh lẽo, nước mắt lướt qua bia mộ, rơi từng giọt
xuống,
“Quách Cao Minh Ìm lặng nhìn cô, trên gương mặt lạnh lùng trẩm
ổn xuất hiện chút không đành lòng,
Cô khóc.
‘Về nhà họ Kiểu, về chuyện mẹ tự sát, cô vẫn luôn sợ hãi, cô
không dám nghĩ lại, cô thậm chỉ còn cảm thấy là mình hại chết mẹ.
Kiểu Văn Vũ vì mẹ tự sắt ở trong tù, không truy cứu chuyện Diệp.
Vân sinh non nữa, nhưng ông ta vẫn kiên trì muốn cưới Diệp Vân vào.
cửa.
Kiểu Bích Ngọc hận ông ta, hận người cha lòng lang dạ sói này,
hài cốt của mẹ cô còn chưa lạnh, vậy mà ông ta đã muốn kết hôn với
con tiện nhân
lập Vân nà
Cô hoàn toàn hận nhà họ Kiểu, năm cấp ba đã chuyển trường,
Nhưng mà vì sao.
“Vì sao Doãn Thành Trung cũng phải đối xử với tôi như vậy, anh.
ta ngoại tỉnh… Anh ta lại muốn ở bên Diệp Tuyết, vì sao lại là hai chỉ
.em họ Diệp này, bọn họ giống như lệ quỷ, vẫn luôn áp bức tôi, không
cho tôi dễ chịu
long nói của Kiểu Bích Ngọc nghẹn ngào, đôi má ướt một mảng.
Những giọt nước mắt này lướt qua đôi má, thấm ướt đầu gối, đôi
mắt cô mơ hồ đẫm lộ, bất lực mê mang nhìn bầu trời.
“VỊ sao…
“Vì sao phải đổi xử với tôi như vậy.
Cảm xúc của cô rất kích động, cô dời mắt nhìn Quách Cao Minh
ở trước người, phẫn nộ không cam lòng,
“Tôi chỉ muốn một gia định ấm áp, vì sao lại khó như vậy? Tôi vẫn
luôn rất cổ gắng, làm bất cứ chuyện gì, tôi đều dùng toàn lực ứng
phó, nhưng vì sao ông trời lại đối xử với tôi như vậy?”
Cô tuyệt vọng hét, sau đó bất lực khóc ròng: “Tôi đã làm sai
chuyện gì, anh nói cho tôi biết, rốt cuộc là tôi đã làm sai chuyện gì, vì
sao phải đổi xử với tôi như vậy…”
Quách Cao Minh im lặng, trong đôi mắt của anh là ảnh ngược
‘gương mặt quật cường, ràn rụa nước mắt của cô.
Kiểu Bích Ngọc dẩn ngừng khóc, cô nghiêng đầu, không nhìn
thẳng anh nữa
Cơ thể gầy yểu của cô cuộn tròn lại, bỏng lưng cô đơn bất lực,
chỉ có thể một mình liếm láp đau xót. Cô không muốn nói việc riêng
của mình.
Nhưng hôm nay về nhà họ Kiểu, nhìn thấy Kiều Văn Vũ, nhìn thấy
hai chị em nhà họ Diệp kia, cô thật sự rất hận, rất hận!
Trong khu nghĩa trang thê lương, ánh chiều tà chiếu lên đôi vai
gầy yếu của cô, Quách Cao Minh nhìn bóng lưng gầy yếu của cô, tay.
phải hơi nắm chất
Anh không biết phải nói gì, cho tới bây giờ anh cũng không biết
nên an ủi người ta thể nào, nhất là phụ nữ.
“Đừng khóc,”
Cuối cùng, anh mới không được tự nhiên nói ra hai chữ nà
giọng điệu lạnh nhạt, nghe hoàn toàn không giống đang an ủi người
khác,
“Không liên quan tới anh!” Kiểu Bích Ngọc nhếch miệng, lại cảm.
thấy anh đang cười nhạo mình,
Cô lau nước mắt ở khóe mắt, nghẹn ngào, ngụy trang kiên cưỡng.
mmuốn cô lập chính mình.
“Bộ dạng cô khóc rất xấu” Quách Cao Minh suy nghĩ rất lâu, mới
không được tự nhiên nói ra một
Kiểu Bích Ngọc nghe anh nói như vậy, lập tức ngẩng đầu, tức
giận trừng anh.
“Trờ về, cô muốn qua đêm ở nghĩa trang có phải không?” Quách
Cao Minh không để ý tới tức giận của cô, trái lại trong veo mã lạnh
lùng thúc giục một câu.
kiều Bích Ngọc cũng biết đã ối rồi, cô cúi đầu, vẻ mặt hơi do dự.
Quách Cao Minh vốn là người không có kiên nhẫn, anh xoay
người muốn rồi đi: “Kiểu Bích Ngọc, cô quậy đủ chưa, cô không quay
về có phải không, vậy tối nay cô ở lại đây qua đêm một mình đi!”
“Chân của tôi bị tê rồi!” Nghe anh hung dữ với mình như thể, cô
lập tức hét lớn một tiếng.
Nỗi xong, Kiều Bích Ngọc lại xấu hổ, cõ ngồi xổm lâu lắm rồi…
Quách Cao Minh dừng bước một lát, quay đầu nhìn gương mặt
ửng đỏ của cô, trong lúc này vừa tức vừa buồn cười,
“Này, anh, anh muốn làm gì thế?“
‘Bỗng nhiên cô hoảng sợ, thấy người đàn ông này ngồi xổm xuống,
vén quần mình lên.
“Kiểu Bích Ngọc, bắt đầu từ bây giờ, tốt nhất là cô đừng nói!”
Anh vén ổng quần của cô lên, thấy vốt thương ở mắt cá chân của
.eô đã tốt hơn lại sưng đỏ, vẻ mặt lập tức âm trầm.
Người phụ nữ chết tiệt này đúng là rất phiển phức.
Cô được anh ôm rời khỏi nghĩa trang, Kiểu Bích Ngọc rúc vào
trong lòng anh không phản kháng, tuy vẫn không quen lắm, nhưng
trong ngực cô có chút cảm xúc kỳ lạ, cảm thấy Quách Cao Minh sẽ
không thương tổn mình
“kiểu Bích Ngọc, cô còn muốn Cao Minh bế cô nữa à, ôi, sao mắt
cô đỏ như vậy?” Lục Khánh Nam thấy hai bọn họ đi tới, lập tức mở.
miệng trêu chọc một câu.
Kiều Bích Ngọc bị đôi mắt sáng rực của bọn họ nhìn chằm chằm,
mặt đều đỗ lên, lập tức xoay người, vùi cả gương mặt vào trong ngực
‘Quách Cao Minh, rất xấu hổ,
“Lái xe
Quách Cao Minh ôm cô ngồi vào trong xe, lạnh nhạt mở miệng.
dặn dò một câu.
Lục Khánh Nam thấy điệu bộ này của Quách Cao Minh thì không
dám trêu chọc cô, xe vững vàng lái tới khách sạn, dọc theo đường đi
Lục Khánh Nam nhiệt tình hỏi tối nay ăn gì
Quách Cao Minh không để ý
ï bọn họ, cúi đấu nhìn thoáng qua
thấy đôi má của Kiểu Bích Ngọc đỏ bừng, anh tức giận trừng cô, hóa
ra người phụ nữ này cũng biết then thùng
Buổi tối Kiểu Bích Ngọc chỉ ăn cơm dinh dưỡng không cỏ hương.
vị, có khả năng là hôm nay cảm xúc lên xuống khá lớn, tắm xong,
nằm lên giường cô nhanh chồng ngủ thiếp đi
Quách Cao Minh tìm bác sĩ khám vết thương trên mắt cá chân
cho cô, không nghiêm trọng lắm, nhưng cũng không cho cô chạy
loạn, hai ngày này cô vẫn luôn làm tổ trong khách sạn, còn nhà họ.
Kiểu, hai bọn họ đều không nhắc tới.
u Bích Ngọc, cô cứ cố gây họa cho tôi đi” Sáng sớm, Lục
Khánh Nam đã tức giận bất bình nói.
“Vết thương trên chân tôi đã tốt hơn rồi, không cần anh đi theo
tôi, tôi có thể tự mình đi được.”
Kiều Bích Ngọc nhìn một số ti tức trong di động, là lễ kỳ niệm
một trăm năm ngày thành lập trường trung học phổ thông cũ của cô,
.đang ở ngay bên này, cô muốn tới xem.
Vẻ mặt Lục Khánh Nam âm u, Quách Cao Minh bận rộn nhiều
Việc, lập tức ném yêu nữ Kiểu Bích Ngọc này cho mình, nhưng nhỡ
.đầu cô bị thương anh ta sẽ xui xẻo rồi.
“Ngày mai chúng ta trở về thành phố Bắc An rồi, cô đừng lăn qua
lăn lại tôi nữa” Lục Khánh Nam mở miệng từ chổi.
“Tôi muốn đi!”
Cô có chút kiên trì, thành phố Hải Châu không có gì đáng hoài
niệm đổi với cô, ngoại trừ trường học đó.
“Đi đâu?” Đúng lúc này Quách Cao Minh đi từ đẩu khác hành
lang tới.
Lục Khánh Nam lập tức ném yêu tinh phiền phức Kiểu Bích Ngọc
cho anh: “Vợ anh nói muốn đến trưởng trung học phổ thông Phương
Đông ở thành phổ Hải Châu, Cao Minh, tôi nhớ rõ 6 năm trước, lúc
anh về nước có ở trường trung học phổ thông đó một thời gian, anh
có thể đi tới đó với cô ấy…”
“Anh từng ở trường của tôi một thời gian sao?”
Kiểu Bích Ngọc rất tò mò, Quách Cao Minh có bể ngoài xuất
chúng như vậy, sao cô không có chút ấn tượng nào về anh.
Đôi mắt Quách Cao Minh âm u, biểu cảm kìm nén cảm xúc phức tạp
Lục Khánh Nam lập tức kinh hãi, lúc này mới nhớ tới cấm kỵ của
Quách Cao Minh. không thể nhắc tới chuyên năm đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.