Cha Của Cục Cưng Là Một Tổng Tài
Chương 119: Người đàn ông mặc chứng tự kỷ
Thủy Tinh
19/01/2021
“Truyện cổ tích tôi bảo anh mua đâu?”
Quách Cao Minh đã tỉnh lại ngày thứ ba, khí sắc tỉnh thần của
anh đã khôi phục hơn nhiều, nhưng vết thương quá nặng nên cần ở
lại bệnh viện quan sát, mà đám Lục Khánh Nam đều tới thăm hỏi mỗi
ngày vào giữa trưa.
Kiểu Bích Ngọc tìm kiếm trong giỏ trái cây Lục Khánh Nam đưa
tới, cũng không tìm được truyện cổ tích cô cần.
“Cô sắp làm mẹ rồi còn đọc thể loại ngây thơ như vậy.” Lục
Khánh Nam tức giận trừng cô.
Kiều Bích Ngọc hơi tức giận nhìn anh ta: “Hôm trước tôi đã nói
với anh rồi, anh còn quên!”
“Tôi bảo Thủy Tiên tiện đường đến cửa hàng sách mua cho cô,
Kiểu Bích Ngọc, bảo cô ở lại chăm sóc Cao Minh, cô còn đi gây phiền
phức cho người khác, cô có thấy thẹn không?”
Mỗi lần Lục Khánh Nam đến thăm, gian phòng này đều trở nên vô
cùng náo nhiệt, Quách Cao Minh ngồi dựa vào đầu giường, liếc nhìn
hai bọn họ.
Kiểu Bích Ngọc và Lục Khánh Nam trừng nhau, sau đó vô cùng
thức thời mà cùng nhìn nhau với vẻ ghét bỏ, hất mặt đi, đều câm
miệng.
Gần 11 giờ 30 trưa, y tá trong bệnh viện đưa đồ ăn tới.
Đại khái là ghét đồ ăn ở nơi này, Quách Cao Minh lật xem báo tài
chính và kinh tế trên tay, vẻ mặt anh lạnh lùng không nhìn cơm trưa
lấy một lần.
“Quách Cao Minh, anh không thể kén ăn trước mặt con tôi.”
Kiểu Bích Ngọc nói ra những lời kinh người, Lục Khánh Nam ở
bên cạnh đang định châm chọc cô mới là người kén ăn khó hầu hạ
nhất.
Mà lúc này, Hà Thủy Tiên chậm rãi đi từ cửa phòng vào: “Con của
Cao Minh sao?“ Cô ta mỉm cười, nhìn mấy người trong phòng với vẻ
trêu chọc.
“Xin chào.“ Kiều Bích Ngọc nhìn về phía Hà Thủy Tiên, lập tức
quy củ hơn nhiều, đứng đắn chào hỏi cô ta.
Lục Khánh Nam châm chọc cô một câu: “Giả vờ đứng đắn.”
“Nghe Lục Khánh Nam nói, cô mang thai sinh đôi, chúc mừng
nhé.” Hà Thủy Tiên đi tới trước mặt cô, thái độ giống như chị gái cười
nói.
Kiểu Bích Ngọc nghe cô ta nói vậy, trong đôi mắt có chút giật mình.
Hà Thủy Tiên nhìn gương mặt cô, đúng là cảm xúc gì cũng viết
hết ở trên mặt, cô ta bật cười nói: “Chuyện của cô, tôi đã sớm nghe
nói rồi, dù sao cô nổi tiếng như vậy mà.”
Lục Khánh Nam lắc đầu cảm thán: “Đúng vậy, yêu tinh gây phiền
phức.”
“Lục Khánh Nam, có phải là anh muốn ăn đòn hay không?” Kiều
Bích Ngọc quay đầu trừng anh ta, dám hủy đi hình tượng của cô.
“Thủy Tiên, em đừng thân thiết với cô ta quá, Kiều Bích Ngọc
còn có khuynh hướng bạo lực, một lời không hợp là ra tay, cơ thể nhỏ
bé này của em sẽ bị cô ta hủy đi mất, phải cẩn thận một chút.”
“Bọn họ nói cô rất giỏi Karate?“ Hà Thủy Tiên bị đùa bật cười, tò
mò hỏi một câu.
Đánh nhau rất lợi hại, có tính là khen ngợi không?
Kiểu Bích Ngọc nhìn Hà Thủy Tiên ở trước mặt, cử chỉ của cô ta
rất hào phóng, hơn nữa làm việc giỏi giang, vừa nhìn là biết người
phụ nữ loại vì sự nghiệp, từ xưa tới nay Kiểu Bích Ngọc luôn sùng bái
những người phụ nữ như thế.
So với Hà Thủy Tiên này, cô thật sự rất xấu hổ.
Biểu cảm của Kiều Bích Ngọc hơi xấu hổ, nhỏ giọng thì thào: “Từ
nhỏ ông ngoại đã cho tôi học cái này, nói sau này không sợ bị người
ta bắt nạt.”
“Ông ngoại nói không sai.
Người đàn ông vẫn luôn im nằm trên giường đọc báo, bỗng nhiên
mở miệng nói một câu.
Vẻ mặt Lục Khánh Nam thì ủ rũ, anh ta vốn định châm chọc Kiều
Bích Ngọc, ông ngoại cô hoàn toàn không suy xét tới việc, cô học cái
này xong sẽ bắt nạt người ta.
Hà Thủy Tiên nhìn thoáng qua Quách Cao Minh ở trên giường
bệnh, bỗng nhiên trên mặt cô ta có chút cứng ngắc.
Cô ta cúi đầu, cố gắng che giấu cảm xúc, nhanh chóng lấy một
quyển sách trong túi ra: “Lục Khánh Nam bảo tôi mua cho cô.”
Kiều Bích Ngọc nhận lấy truyện cổ tích cô ta đưa: “Cảm ơn.”
“Bích Ngọc, cô thích truyện cổ tích à?”
“Tôi muốn đọc cho Quách Cao Minh nghe.” Kiều Bích Ngọc nhìn
thẳng cô ta nói.
Người đàn ông ở trên giường lập tức ngẩn ra, đặt tờ báo xuống
nhìn cô.
“Anh không thích à?”
Kiểu Bích Ngọc thấy anh nhìn mình với vẻ kỳ lạ, cô mở miệng hỏi
một câu.
Cô nhớ rõ lần trước cô nằm viện, Quách Cao Minh đọc truyện cổ
Grimm cho cô, nhưng cô không rõ Quách Cao Minh có thích hay
không.
Cô thậm chí có chút hoài nghỉ có phải Quách Cao Minh có bóng
ma thiếu hụt về truyện cổ tích hay không, nhưng vấn đề nghiêm túc
như vậy, cô không có can đảm hỏi.
Biểu cảm của Lục Khánh Nam kinh ngạc tới mức đã quên châm
chọc cô, chỉ là trong lúc giật mình nghe thấy giọng nói trầm thấp của
Quách Cao Minh, anh nói một chữ: “Thích”.
Lục Khánh Nam vô cùng đau đớn.
“Thanh Châu chắc chắn sẽ thích chị dâu này, ở bên cạnh cô ấy
vô cùng thú vị.“ Hà Thủy Tiên nhếch miệng cười, quay đầu nói với
Quách Cao Minh.
“Hôm nay Thanh Châu có tới đây không?”
Lục Khánh Nam nhớ tới hôm nay trường em gái Quách Cao Minh
nghỉ.
“Em vốn định đi đón con bé, nhưng hôm nay con bé có hẹn với
bạn.”
Lục Khánh Nam nghe tới đó, vẻ mặt khiếp sợ: “Thanh Châu có
bạn sao?”
Lông mày Kiều Bích Ngọc nhíu lại, cảm thấy những lời này của
Lục Khánh Nam hơi kỳ lạ, cô không hiểu rõ về Quách Thanh Châu
lắm, lần trước có gặp một lần, chỉ cảm thấy đối phương rất thẹn
thùng ngại ngùng.
“Thanh Châu mắc chứng tự kỷ.“ Quách Cao Minh nhỏ giọng nói.
“Chứng tự kỷ sao?“ Đôi mắt của Kiều Bích Ngọc mở to, cô giống
như cảm thấy có hứng thú đi tới bên cạnh giường: “Quách Cao Minh,
em gái anh mắc chứng tự kỷ là do trời sinh, hay bị ảnh hưởng.”
Quách Cao Minh thấy cô chủ động ngồi bên giường mình, không
khỏi bật cười: “Con bé chỉ nhát gan, con bé sẽ thích cô.”
“Thực ra tôi rất am hiểu ở chung với người mắc chứng tự kỷ.” Nói
đến đây, trái lại Kiều Bích Ngọc rất tự tin.
“Kiều Bích Ngọc, da mặt cô còn dày hơn cả tường.”
Lục Khánh Nam tức giận châm chọc cô: “Ở bên cạnh người mắc
chứng tự kỷ, thì phải vô cùng nhẫn nại, với tính cách nóng nảy này
của cô, tôi thấy Thanh Châu chắc chắn sẽ bị cô dọa khóc.”
“Chỉ có người cẩn thận như Thủy Tiên ở bên cạnh con bé quanh
năm, mới có thể câu thông được với con bé.”
Lục Khánh Nam rất thích em gái của Quách Cao Minh, nhưng
Quách Thanh Châu quá hướng nội, anh ta phát huy tình thương của
anh trai mấy lần với cô ta, muốn tới gần cô ta một chút, quan tâm cô
ta, nhưng Quách Thanh Châu chỉ nguyện ý nói chuyện với người nhà
họ Quách, Hà Thủy Tiên tốn rất nhiều thời gian mới khiến cô ta tiếp
nhận.
“Không phải, trước đây tôi… Nhóc Thanh cũng mắc chứng tự kỷ
nhưng vẫn rất thích tôi.“ Kiều Bích Ngọc không phục.
Lục Khánh Nam không tin, đàn ông thích cô, phần lớn là bị sắc
đẹp của yêu nữ này mê hoặc: “Được rồi, tôi đã biết trước đây cô
được người ta yêu thích cỡ nào, những nam sinh này theo đuổi cô,
đơn đơn giản là vì…”
“Nhóc Thanh khác với những người đàn ông khác!”
Kiều Bích Ngọc cãi nhau với anh ta, hai người này vừa gặp là cãi
nhau khí thế ngất trời.
“Nhóc Thanh là ai?”
Bình thường Quách Cao Minh mặc kệ bọn họ tranh cãi ẩm ï,
nhưng anh đột nhiên có chút để ý.
Quách Cao Minh đã tỉnh lại ngày thứ ba, khí sắc tỉnh thần của
anh đã khôi phục hơn nhiều, nhưng vết thương quá nặng nên cần ở
lại bệnh viện quan sát, mà đám Lục Khánh Nam đều tới thăm hỏi mỗi
ngày vào giữa trưa.
Kiểu Bích Ngọc tìm kiếm trong giỏ trái cây Lục Khánh Nam đưa
tới, cũng không tìm được truyện cổ tích cô cần.
“Cô sắp làm mẹ rồi còn đọc thể loại ngây thơ như vậy.” Lục
Khánh Nam tức giận trừng cô.
Kiều Bích Ngọc hơi tức giận nhìn anh ta: “Hôm trước tôi đã nói
với anh rồi, anh còn quên!”
“Tôi bảo Thủy Tiên tiện đường đến cửa hàng sách mua cho cô,
Kiểu Bích Ngọc, bảo cô ở lại chăm sóc Cao Minh, cô còn đi gây phiền
phức cho người khác, cô có thấy thẹn không?”
Mỗi lần Lục Khánh Nam đến thăm, gian phòng này đều trở nên vô
cùng náo nhiệt, Quách Cao Minh ngồi dựa vào đầu giường, liếc nhìn
hai bọn họ.
Kiểu Bích Ngọc và Lục Khánh Nam trừng nhau, sau đó vô cùng
thức thời mà cùng nhìn nhau với vẻ ghét bỏ, hất mặt đi, đều câm
miệng.
Gần 11 giờ 30 trưa, y tá trong bệnh viện đưa đồ ăn tới.
Đại khái là ghét đồ ăn ở nơi này, Quách Cao Minh lật xem báo tài
chính và kinh tế trên tay, vẻ mặt anh lạnh lùng không nhìn cơm trưa
lấy một lần.
“Quách Cao Minh, anh không thể kén ăn trước mặt con tôi.”
Kiểu Bích Ngọc nói ra những lời kinh người, Lục Khánh Nam ở
bên cạnh đang định châm chọc cô mới là người kén ăn khó hầu hạ
nhất.
Mà lúc này, Hà Thủy Tiên chậm rãi đi từ cửa phòng vào: “Con của
Cao Minh sao?“ Cô ta mỉm cười, nhìn mấy người trong phòng với vẻ
trêu chọc.
“Xin chào.“ Kiều Bích Ngọc nhìn về phía Hà Thủy Tiên, lập tức
quy củ hơn nhiều, đứng đắn chào hỏi cô ta.
Lục Khánh Nam châm chọc cô một câu: “Giả vờ đứng đắn.”
“Nghe Lục Khánh Nam nói, cô mang thai sinh đôi, chúc mừng
nhé.” Hà Thủy Tiên đi tới trước mặt cô, thái độ giống như chị gái cười
nói.
Kiểu Bích Ngọc nghe cô ta nói vậy, trong đôi mắt có chút giật mình.
Hà Thủy Tiên nhìn gương mặt cô, đúng là cảm xúc gì cũng viết
hết ở trên mặt, cô ta bật cười nói: “Chuyện của cô, tôi đã sớm nghe
nói rồi, dù sao cô nổi tiếng như vậy mà.”
Lục Khánh Nam lắc đầu cảm thán: “Đúng vậy, yêu tinh gây phiền
phức.”
“Lục Khánh Nam, có phải là anh muốn ăn đòn hay không?” Kiều
Bích Ngọc quay đầu trừng anh ta, dám hủy đi hình tượng của cô.
“Thủy Tiên, em đừng thân thiết với cô ta quá, Kiều Bích Ngọc
còn có khuynh hướng bạo lực, một lời không hợp là ra tay, cơ thể nhỏ
bé này của em sẽ bị cô ta hủy đi mất, phải cẩn thận một chút.”
“Bọn họ nói cô rất giỏi Karate?“ Hà Thủy Tiên bị đùa bật cười, tò
mò hỏi một câu.
Đánh nhau rất lợi hại, có tính là khen ngợi không?
Kiểu Bích Ngọc nhìn Hà Thủy Tiên ở trước mặt, cử chỉ của cô ta
rất hào phóng, hơn nữa làm việc giỏi giang, vừa nhìn là biết người
phụ nữ loại vì sự nghiệp, từ xưa tới nay Kiểu Bích Ngọc luôn sùng bái
những người phụ nữ như thế.
So với Hà Thủy Tiên này, cô thật sự rất xấu hổ.
Biểu cảm của Kiều Bích Ngọc hơi xấu hổ, nhỏ giọng thì thào: “Từ
nhỏ ông ngoại đã cho tôi học cái này, nói sau này không sợ bị người
ta bắt nạt.”
“Ông ngoại nói không sai.
Người đàn ông vẫn luôn im nằm trên giường đọc báo, bỗng nhiên
mở miệng nói một câu.
Vẻ mặt Lục Khánh Nam thì ủ rũ, anh ta vốn định châm chọc Kiều
Bích Ngọc, ông ngoại cô hoàn toàn không suy xét tới việc, cô học cái
này xong sẽ bắt nạt người ta.
Hà Thủy Tiên nhìn thoáng qua Quách Cao Minh ở trên giường
bệnh, bỗng nhiên trên mặt cô ta có chút cứng ngắc.
Cô ta cúi đầu, cố gắng che giấu cảm xúc, nhanh chóng lấy một
quyển sách trong túi ra: “Lục Khánh Nam bảo tôi mua cho cô.”
Kiều Bích Ngọc nhận lấy truyện cổ tích cô ta đưa: “Cảm ơn.”
“Bích Ngọc, cô thích truyện cổ tích à?”
“Tôi muốn đọc cho Quách Cao Minh nghe.” Kiều Bích Ngọc nhìn
thẳng cô ta nói.
Người đàn ông ở trên giường lập tức ngẩn ra, đặt tờ báo xuống
nhìn cô.
“Anh không thích à?”
Kiểu Bích Ngọc thấy anh nhìn mình với vẻ kỳ lạ, cô mở miệng hỏi
một câu.
Cô nhớ rõ lần trước cô nằm viện, Quách Cao Minh đọc truyện cổ
Grimm cho cô, nhưng cô không rõ Quách Cao Minh có thích hay
không.
Cô thậm chí có chút hoài nghỉ có phải Quách Cao Minh có bóng
ma thiếu hụt về truyện cổ tích hay không, nhưng vấn đề nghiêm túc
như vậy, cô không có can đảm hỏi.
Biểu cảm của Lục Khánh Nam kinh ngạc tới mức đã quên châm
chọc cô, chỉ là trong lúc giật mình nghe thấy giọng nói trầm thấp của
Quách Cao Minh, anh nói một chữ: “Thích”.
Lục Khánh Nam vô cùng đau đớn.
“Thanh Châu chắc chắn sẽ thích chị dâu này, ở bên cạnh cô ấy
vô cùng thú vị.“ Hà Thủy Tiên nhếch miệng cười, quay đầu nói với
Quách Cao Minh.
“Hôm nay Thanh Châu có tới đây không?”
Lục Khánh Nam nhớ tới hôm nay trường em gái Quách Cao Minh
nghỉ.
“Em vốn định đi đón con bé, nhưng hôm nay con bé có hẹn với
bạn.”
Lục Khánh Nam nghe tới đó, vẻ mặt khiếp sợ: “Thanh Châu có
bạn sao?”
Lông mày Kiều Bích Ngọc nhíu lại, cảm thấy những lời này của
Lục Khánh Nam hơi kỳ lạ, cô không hiểu rõ về Quách Thanh Châu
lắm, lần trước có gặp một lần, chỉ cảm thấy đối phương rất thẹn
thùng ngại ngùng.
“Thanh Châu mắc chứng tự kỷ.“ Quách Cao Minh nhỏ giọng nói.
“Chứng tự kỷ sao?“ Đôi mắt của Kiều Bích Ngọc mở to, cô giống
như cảm thấy có hứng thú đi tới bên cạnh giường: “Quách Cao Minh,
em gái anh mắc chứng tự kỷ là do trời sinh, hay bị ảnh hưởng.”
Quách Cao Minh thấy cô chủ động ngồi bên giường mình, không
khỏi bật cười: “Con bé chỉ nhát gan, con bé sẽ thích cô.”
“Thực ra tôi rất am hiểu ở chung với người mắc chứng tự kỷ.” Nói
đến đây, trái lại Kiều Bích Ngọc rất tự tin.
“Kiều Bích Ngọc, da mặt cô còn dày hơn cả tường.”
Lục Khánh Nam tức giận châm chọc cô: “Ở bên cạnh người mắc
chứng tự kỷ, thì phải vô cùng nhẫn nại, với tính cách nóng nảy này
của cô, tôi thấy Thanh Châu chắc chắn sẽ bị cô dọa khóc.”
“Chỉ có người cẩn thận như Thủy Tiên ở bên cạnh con bé quanh
năm, mới có thể câu thông được với con bé.”
Lục Khánh Nam rất thích em gái của Quách Cao Minh, nhưng
Quách Thanh Châu quá hướng nội, anh ta phát huy tình thương của
anh trai mấy lần với cô ta, muốn tới gần cô ta một chút, quan tâm cô
ta, nhưng Quách Thanh Châu chỉ nguyện ý nói chuyện với người nhà
họ Quách, Hà Thủy Tiên tốn rất nhiều thời gian mới khiến cô ta tiếp
nhận.
“Không phải, trước đây tôi… Nhóc Thanh cũng mắc chứng tự kỷ
nhưng vẫn rất thích tôi.“ Kiều Bích Ngọc không phục.
Lục Khánh Nam không tin, đàn ông thích cô, phần lớn là bị sắc
đẹp của yêu nữ này mê hoặc: “Được rồi, tôi đã biết trước đây cô
được người ta yêu thích cỡ nào, những nam sinh này theo đuổi cô,
đơn đơn giản là vì…”
“Nhóc Thanh khác với những người đàn ông khác!”
Kiều Bích Ngọc cãi nhau với anh ta, hai người này vừa gặp là cãi
nhau khí thế ngất trời.
“Nhóc Thanh là ai?”
Bình thường Quách Cao Minh mặc kệ bọn họ tranh cãi ẩm ï,
nhưng anh đột nhiên có chút để ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.