Cha Của Cục Cưng Là Một Tổng Tài
Chương 178: Người tớ yêu không phải là anh ta
Thủy Tinh
20/01/2021
“Có một việc tớ vẫn luôn nghĩ mãi không rõ.
Màn đêm vừa buông xuống, cả thành phố
Đà Lạt này đều được những ánh đèn màu thắp
sáng, trên con phố sầm uất người đến người đi
rất nhộn nhịp, ở trên tầng hai của một quán cà
phê cao cấp giữa trung tâm thành phố, một
người phụ nữ ngồi cạnh bàn gần cửa sổ đang
chăm chú nhìn ra ngoài, ánh mắt của cô ta có
phần hoảng hốt, giống như đang nhớ lại chuyện
gì đó.
“Thủy Tiên, tớ đang nói chuyện với cậu đấy,
cậu đang suy nghĩ gì vậy?“ Quan Liên ngồi ở đối
diện lại gọi một câu.
Lúc này Hà Thủy Tiên mới lấy lại tỉnh thần,
duy trì nụ cười theo thói quen của cô ta: “Chuyện
gì?”
Quan Liên nhíu mày nhìn cô ta, tiện tay lấy
một điếu thuốc khác, hút một hơi.
“Có phải cậu làm quản lý cấp cao của tập
đoàn đã lâu, cho nên nụ cười của cậu cũng trở
nên giả tạo như thế.” Lời nói rất thẳng thắn.
“Là thói quen nghề nghiệp mà thôi“ Hà
Thủy Tiên không ngại, nhún vai nói.
Quan Liên không dây dưa trong đề tài này
nữa, Hà Thủy Tiên là quản lý cấp cao của tập
đoàn tập đoàn IP&G, chuyện này cũng không dễ
dàng gì.
“Đúng rồi, Thủy Tiên, bữa tiệc bên phía nhà
họ Đường kia, chắc hẳn đã chính thức bắt đầu
rồi, sao cậu không đến đớ?”
Hình như đối với việc này, Hà Thủy Tiên
không quá để ý, cô ta cầm cốc cà phê trên bàn
uống một ngụm, giọng điệu rất tùy ý: “Không
cần thiết cho nên không di.”
“Nhà họ Đường chính là nơi thuộc về cậu,
Thủy Tiên, người bên ngoài đều nói cậu là một
nữ cường nhân, nhưng tớ biết từ nhỏ cậu đã
không cha không mẹ, so với người bình thường
càng thêm khát vọng có một gia đình, cậu đừng
giả bộ nữa.”
Từ sau khi tốt nghiệp đại học, Quan Liên đã
trực tiếp gả cho Bùi Hưng Nam, cô ta và Kiều
Bích Ngọc có chút tương tự, không có kinh
nghiệm trong công việc ngoài xã hội, nói chuyện
rất thẳng thắn, cho nên có đôi khi Quan Liên lấy
mình ra so sánh với Kiều Bích Ngọc, nhìn thế nào
cũng cảm thấy mình kém một đoạn, trong lòng
cảm thấy rất không phục.
“Nếu để tớ nói thì nhân lúc còn trẻ tìm một
người đàn ông để gả, để tình yêu tưới nhuần cậu,
đừng cả ngày nghĩ đến công việc, còn có..”
Quan Liên dừng lại một lúc, sau đó lại nhìn về
phía Hà Thủy Tiên ở đối diện, vẻ mặt hơi nghỉ
ngờ.
“Thủy Tiên, có một việc tớ nghĩ mãi mà
không rõ… Làm sao cậu lại có dây dưa với tên
ngốc nhà họ Đường kia thế?”
Hà Thủy Tiên nghe thấy cô ta hỏi như vậy,
tay cầm cốc cà phê của cô ta hơi cứng đờ.
Quan Liên nhìn cô ta, ánh mắt Quan Liên
càng thêm thâm thúy hơn, không đợi Hà Thủy
Tiên nói gì, cô ta đã nói thẳng: “Trước kia cậu và
tên họ Đường kia ở bên nhau, tớ cũng không tiện
nói gì, dù sao Đường Tuấn Nghĩa chính là con trai
duy nhất của nhà họ Đường, cậu gả cho anh ta
cũng không tính là thiệt thòi, nhưng bây giờ tình
hình không giống thế.”
“Thủy Tiên, cậu nghe tớ nói này, cậu nên cắt
đứt quan hệ với tên ngốc kia, theo như tớ biết,
bà Đường hận thấu xương đứa con riêng Đường
Tuấn Nghĩa này, hôm nay trong bữa tiệc của nhà
họ Đường, nhất định sẽ tuyên bố chuyện thừa
kế, tớ cá tên ngốc đó chẳng vớt vát được gì.
Hà Thủy Tiên không nói chuyện, cô ta cầm
cốc cà phê tiếp tục uống mấy ngụm, đến khi
nhìn thấy đáy mới buông xuống.
Quan Liên nhìn thấy dáng vẻ của cô ta bình
tĩnh như thế, cau mày càng thêm không hiểu:
“Thủy Tiên cậu đừng nói với tớ cái gì mà cậu và
thằng ngốc kia là chân ái đấy nhé, Đường Tuấn
Nghĩa này, ngoại trừ vẻ ngoài đẹp trai thì không
còn gì khác, hơn nữa anh ta ở nước ngoài làm
người thực vật nhiều năm như thế, vốn dĩ đầu óc
đã có vấn đề, hiện tại xem ra, cho dù anh ta có
tỉnh táo lại cũng không thông minh hơn được, nói
không chừng sinh lý còn là vấn đề, tớ khuyên
cậu nên nhanh chóng phủi sạch quan hệ với anh
ta.”
“Vốn dĩ giữa tớ và anh ta không có quan hệ
Si:
Giọng điệu của Hà Thủy Tiên hơi phức tạp,
nói ra một câu.
“Cậu có ý gì?“ Quan Liên rất ngạc nhiên:
“Chẳng phải quan hệ giữa cậu và Đường Tuấn
Nghĩa là bạn bè trai gái à? Chuyện này là do
chính miệng cậu nói ra, cậu còn nói Đường Tuấn
Nghĩa bị tai nạn xe cộ khiến cậu rất đau khổ,
những năm này cậu vẫn luôn ở Mỹ chăm sóc cho
anh ta.”
Nói được một nửa, Quan Liên giống như đột
nhiên kịp phản ứng, cô ta hoảng sợ mở to mắt
nhìn Hà Thủy Tiên ở phía đối diện.
“Tớ đã nói mà, làm sao cậu lại đột nhiên có
quan hệ tốt hơn với tên ngốc tự kỷ Đường Tuấn
Nghĩa này chứ, thì ra là như thế”
“Chẳng trách, trước kia lúc chúng ta cùng
nhau đi du học ở Mỹ, tớ rõ ràng nhớ người cậu
thích là Quách Cao Minh, ngay năm đầu tiên vừa
khai giảng, cậu đã nói rất nhiều với tớ về cháu
trai của nhà họ Quách, còn là dáng vẻ thiếu nữ
thẹn thùng, cậu còn hỏi tớ làm sao để đến gần
anh ấy”
“Đến gần anh ấy ư?“ Hà Thủy Tiên không
phủ nhận, trên mặt của cô ta vẫn là nụ cười theo
thói quen, chỉ là nụ cười của cô ta có phần miễn
cưỡng, từ tốn nói ra một sự thật: “Quách Cao
Minh gần như bài xích tất cả phụ nữ.”
Cậu chủ nhà họ Quách ghét phụ nữ, thói
quen cổ quái này chỉ cần thoáng nghe ngóng là
biết, cô ta căn bản không cách nào đến gần anh.
Quan Liên nhíu mày nhìn cô ta, dập tắt đầu
thuốc, lời nói rất khinh thường: “Cuối cùng tên
ngốc kia cũng có chút tác dụng.”
Tên ngốc nhà họ Đường – Đường Tuấn
Nghĩa.
Vốn dĩ đối với Đường Tuấn Nghĩa có dáng vẻ
vô cùng đẹp trai này, cô ta không chú ý gì,
nhưng anh ta thế mà lại là bạn thân nhất của
Quách Cao Minh.
Chỉ cần có liên quan đến Quách Cao Minh,
cô ta đều không nhịn được muốn đi tìm hiểu,
muốn biết được nhiều hơn.
Có đôi khi con người chính là kỳ lạ như thế,
không thể khống chế nổi tình cảm, trong lòng
mãnh liệt muốn đến gần, gần hơn một chút.
Hà Thủy Tiên quay đầu nhìn ra ánh đèn
đường bên ngoài cửa sổ, cô ta nhớ đến lần đầu
tiên gặp Quách Cao Minh trên sân trường đại
học ở Mỹ.
Hôm đó, khi màn đêm vừa mới buông
xuống, cô ta đi quá vội vàng, cho nên sách giáo
khoa rơi đầy đất, cô ta vừa mới sang nước ngoài
du học, cho nên chưa quen thuộc với hoàn cảnh
của nơi này, sinh viên nước ngoài quá thoáng, cô
ta không quen, bình thường đều cẩn thận từng li
từng tí trải qua một ngày.
Cô ta nhanh chóng nhặt sách giáo khoa ở
dưới đất lên, chỉ muốn nhanh chóng chạy về
phòng tự học, chỉ là phía sau lưng đột nhiên có
một giọng nói trầm thấp vang lên: “Còn một
quyển nữa”
Bốn phía hơi tối, cô ta chỉ mơ hồ nhìn thấy
bóng dáng một người đàn ông dựa người trên
hành lang, trên tay cầm quyển sách pháp luật
đại cương của cô ta, nhàm chán lật vài tờ.
Nhìn thoáng qua quần áo của người đàn ông
này là biết thân phận của anh ưu việt, anh giống
như mấy cậu chủ nhà giàu kiêu ngạo, anh gọi
một tiếng, sau đó không có động tác gì, chờ cô
tự mình đến lấy, thậm chí còn chẳng muốn xê
dịch bước chân.
Cô ta biết trong trường học này có rất nhiều
con cháu nhà giàu cô ta không thể đắc tội, cô ta
đi đến, chuẩn bị lễ phép nói lời cảm ơn, cầm lấy
sách của mình rồi rời đi.
Nhưng điều khiến cho cô ta cảm thấy ngoài
ý muốn chính là trên gương mặt lạnh lùng của
người đàn ông kia hiện lên do dự, sau đó cô ta
ngơ ngác nhìn người đàn ông này cúi đầu, ngón
tay thon dài của anh chậm rãi lật những trang
sách giáo khoa cũ đã nhăn nhúm.
Trong nháy mắt đó, trong đầu cô ta chỉ nghĩ
đến một việc, ngón tay của người đàn ông này
rất đẹp, động tác của anh cũng rất dịu dàng.
“Cô sắp muộn rồi.” Mãi cho đến khi anh đưa
sách cho cô ta, Hà Thủy Tiên mới lấy lại tỉnh
thần.
Ý thức được mình đã thất lễ, thế nhưng lúc
ngẩng đầu lên, đối mặt với anh ở khoảng cách
gần như thế, mặt của cô ta rất nóng, ngũ quan
của anh rất đẹp, chỉ là giữa hai đầu lông mày quá
mức lạnh lùng.
Ngay cả khi anh trả lại sách cho cô ta, cô ta
không cẩn thận chạm vào đầu ngón tay của anh,
ngón tay của anh cũng rất lạnh.
Anh là ai?
Về sau cô ta chỉ cần hơi nghe ngóng là biết,
người đàn ông này là Quách Cao Minh, là cháu
trai của nhà họ Quách tiếng tăm lừng lẫy trong
nước.
Người khác đều nói cháu trai của nhà họ
Quách rất lạnh lùng, nhưng cô ta lại cảm thấy
người đàn ông này rất tỉ mỉ, rất dịu dàng.
Trong lòng có một thứ tình cảm không rõ
nảy mầm, cô ta rất muốn hiểu rõ về anh ta.
“Thủy Tiên, lúc trước Đường Tuấn Nghĩa
gặp tai nạn xe dẫn đến hôn mê, cậu là người đầu
tiên đứng ra nói mình là bạn gái của anh ta,
muốn đích thân chăm sóc cho anh ta, vậy bây
giờ Đường Tuấn Nghĩa tỉnh lại, chẳng phải đám
người Quách Cao Minh sẽ biết cậu đang nói dối
à?“ Quan Liên cắt ngang dòng suy nghĩ của cô ta.
Khóe môi Hà Thủy Tiên nở nụ cười đắng
chát: “Là nói dối, thế nhưng nếu như tớ không
phải là bạn gái của Đường Tuấn Nghĩa, anh ấy sẽ
chẳng muốn liếc nhìn tớ lấy một lần.”
Màn đêm vừa buông xuống, cả thành phố
Đà Lạt này đều được những ánh đèn màu thắp
sáng, trên con phố sầm uất người đến người đi
rất nhộn nhịp, ở trên tầng hai của một quán cà
phê cao cấp giữa trung tâm thành phố, một
người phụ nữ ngồi cạnh bàn gần cửa sổ đang
chăm chú nhìn ra ngoài, ánh mắt của cô ta có
phần hoảng hốt, giống như đang nhớ lại chuyện
gì đó.
“Thủy Tiên, tớ đang nói chuyện với cậu đấy,
cậu đang suy nghĩ gì vậy?“ Quan Liên ngồi ở đối
diện lại gọi một câu.
Lúc này Hà Thủy Tiên mới lấy lại tỉnh thần,
duy trì nụ cười theo thói quen của cô ta: “Chuyện
gì?”
Quan Liên nhíu mày nhìn cô ta, tiện tay lấy
một điếu thuốc khác, hút một hơi.
“Có phải cậu làm quản lý cấp cao của tập
đoàn đã lâu, cho nên nụ cười của cậu cũng trở
nên giả tạo như thế.” Lời nói rất thẳng thắn.
“Là thói quen nghề nghiệp mà thôi“ Hà
Thủy Tiên không ngại, nhún vai nói.
Quan Liên không dây dưa trong đề tài này
nữa, Hà Thủy Tiên là quản lý cấp cao của tập
đoàn tập đoàn IP&G, chuyện này cũng không dễ
dàng gì.
“Đúng rồi, Thủy Tiên, bữa tiệc bên phía nhà
họ Đường kia, chắc hẳn đã chính thức bắt đầu
rồi, sao cậu không đến đớ?”
Hình như đối với việc này, Hà Thủy Tiên
không quá để ý, cô ta cầm cốc cà phê trên bàn
uống một ngụm, giọng điệu rất tùy ý: “Không
cần thiết cho nên không di.”
“Nhà họ Đường chính là nơi thuộc về cậu,
Thủy Tiên, người bên ngoài đều nói cậu là một
nữ cường nhân, nhưng tớ biết từ nhỏ cậu đã
không cha không mẹ, so với người bình thường
càng thêm khát vọng có một gia đình, cậu đừng
giả bộ nữa.”
Từ sau khi tốt nghiệp đại học, Quan Liên đã
trực tiếp gả cho Bùi Hưng Nam, cô ta và Kiều
Bích Ngọc có chút tương tự, không có kinh
nghiệm trong công việc ngoài xã hội, nói chuyện
rất thẳng thắn, cho nên có đôi khi Quan Liên lấy
mình ra so sánh với Kiều Bích Ngọc, nhìn thế nào
cũng cảm thấy mình kém một đoạn, trong lòng
cảm thấy rất không phục.
“Nếu để tớ nói thì nhân lúc còn trẻ tìm một
người đàn ông để gả, để tình yêu tưới nhuần cậu,
đừng cả ngày nghĩ đến công việc, còn có..”
Quan Liên dừng lại một lúc, sau đó lại nhìn về
phía Hà Thủy Tiên ở đối diện, vẻ mặt hơi nghỉ
ngờ.
“Thủy Tiên, có một việc tớ nghĩ mãi mà
không rõ… Làm sao cậu lại có dây dưa với tên
ngốc nhà họ Đường kia thế?”
Hà Thủy Tiên nghe thấy cô ta hỏi như vậy,
tay cầm cốc cà phê của cô ta hơi cứng đờ.
Quan Liên nhìn cô ta, ánh mắt Quan Liên
càng thêm thâm thúy hơn, không đợi Hà Thủy
Tiên nói gì, cô ta đã nói thẳng: “Trước kia cậu và
tên họ Đường kia ở bên nhau, tớ cũng không tiện
nói gì, dù sao Đường Tuấn Nghĩa chính là con trai
duy nhất của nhà họ Đường, cậu gả cho anh ta
cũng không tính là thiệt thòi, nhưng bây giờ tình
hình không giống thế.”
“Thủy Tiên, cậu nghe tớ nói này, cậu nên cắt
đứt quan hệ với tên ngốc kia, theo như tớ biết,
bà Đường hận thấu xương đứa con riêng Đường
Tuấn Nghĩa này, hôm nay trong bữa tiệc của nhà
họ Đường, nhất định sẽ tuyên bố chuyện thừa
kế, tớ cá tên ngốc đó chẳng vớt vát được gì.
Hà Thủy Tiên không nói chuyện, cô ta cầm
cốc cà phê tiếp tục uống mấy ngụm, đến khi
nhìn thấy đáy mới buông xuống.
Quan Liên nhìn thấy dáng vẻ của cô ta bình
tĩnh như thế, cau mày càng thêm không hiểu:
“Thủy Tiên cậu đừng nói với tớ cái gì mà cậu và
thằng ngốc kia là chân ái đấy nhé, Đường Tuấn
Nghĩa này, ngoại trừ vẻ ngoài đẹp trai thì không
còn gì khác, hơn nữa anh ta ở nước ngoài làm
người thực vật nhiều năm như thế, vốn dĩ đầu óc
đã có vấn đề, hiện tại xem ra, cho dù anh ta có
tỉnh táo lại cũng không thông minh hơn được, nói
không chừng sinh lý còn là vấn đề, tớ khuyên
cậu nên nhanh chóng phủi sạch quan hệ với anh
ta.”
“Vốn dĩ giữa tớ và anh ta không có quan hệ
Si:
Giọng điệu của Hà Thủy Tiên hơi phức tạp,
nói ra một câu.
“Cậu có ý gì?“ Quan Liên rất ngạc nhiên:
“Chẳng phải quan hệ giữa cậu và Đường Tuấn
Nghĩa là bạn bè trai gái à? Chuyện này là do
chính miệng cậu nói ra, cậu còn nói Đường Tuấn
Nghĩa bị tai nạn xe cộ khiến cậu rất đau khổ,
những năm này cậu vẫn luôn ở Mỹ chăm sóc cho
anh ta.”
Nói được một nửa, Quan Liên giống như đột
nhiên kịp phản ứng, cô ta hoảng sợ mở to mắt
nhìn Hà Thủy Tiên ở phía đối diện.
“Tớ đã nói mà, làm sao cậu lại đột nhiên có
quan hệ tốt hơn với tên ngốc tự kỷ Đường Tuấn
Nghĩa này chứ, thì ra là như thế”
“Chẳng trách, trước kia lúc chúng ta cùng
nhau đi du học ở Mỹ, tớ rõ ràng nhớ người cậu
thích là Quách Cao Minh, ngay năm đầu tiên vừa
khai giảng, cậu đã nói rất nhiều với tớ về cháu
trai của nhà họ Quách, còn là dáng vẻ thiếu nữ
thẹn thùng, cậu còn hỏi tớ làm sao để đến gần
anh ấy”
“Đến gần anh ấy ư?“ Hà Thủy Tiên không
phủ nhận, trên mặt của cô ta vẫn là nụ cười theo
thói quen, chỉ là nụ cười của cô ta có phần miễn
cưỡng, từ tốn nói ra một sự thật: “Quách Cao
Minh gần như bài xích tất cả phụ nữ.”
Cậu chủ nhà họ Quách ghét phụ nữ, thói
quen cổ quái này chỉ cần thoáng nghe ngóng là
biết, cô ta căn bản không cách nào đến gần anh.
Quan Liên nhíu mày nhìn cô ta, dập tắt đầu
thuốc, lời nói rất khinh thường: “Cuối cùng tên
ngốc kia cũng có chút tác dụng.”
Tên ngốc nhà họ Đường – Đường Tuấn
Nghĩa.
Vốn dĩ đối với Đường Tuấn Nghĩa có dáng vẻ
vô cùng đẹp trai này, cô ta không chú ý gì,
nhưng anh ta thế mà lại là bạn thân nhất của
Quách Cao Minh.
Chỉ cần có liên quan đến Quách Cao Minh,
cô ta đều không nhịn được muốn đi tìm hiểu,
muốn biết được nhiều hơn.
Có đôi khi con người chính là kỳ lạ như thế,
không thể khống chế nổi tình cảm, trong lòng
mãnh liệt muốn đến gần, gần hơn một chút.
Hà Thủy Tiên quay đầu nhìn ra ánh đèn
đường bên ngoài cửa sổ, cô ta nhớ đến lần đầu
tiên gặp Quách Cao Minh trên sân trường đại
học ở Mỹ.
Hôm đó, khi màn đêm vừa mới buông
xuống, cô ta đi quá vội vàng, cho nên sách giáo
khoa rơi đầy đất, cô ta vừa mới sang nước ngoài
du học, cho nên chưa quen thuộc với hoàn cảnh
của nơi này, sinh viên nước ngoài quá thoáng, cô
ta không quen, bình thường đều cẩn thận từng li
từng tí trải qua một ngày.
Cô ta nhanh chóng nhặt sách giáo khoa ở
dưới đất lên, chỉ muốn nhanh chóng chạy về
phòng tự học, chỉ là phía sau lưng đột nhiên có
một giọng nói trầm thấp vang lên: “Còn một
quyển nữa”
Bốn phía hơi tối, cô ta chỉ mơ hồ nhìn thấy
bóng dáng một người đàn ông dựa người trên
hành lang, trên tay cầm quyển sách pháp luật
đại cương của cô ta, nhàm chán lật vài tờ.
Nhìn thoáng qua quần áo của người đàn ông
này là biết thân phận của anh ưu việt, anh giống
như mấy cậu chủ nhà giàu kiêu ngạo, anh gọi
một tiếng, sau đó không có động tác gì, chờ cô
tự mình đến lấy, thậm chí còn chẳng muốn xê
dịch bước chân.
Cô ta biết trong trường học này có rất nhiều
con cháu nhà giàu cô ta không thể đắc tội, cô ta
đi đến, chuẩn bị lễ phép nói lời cảm ơn, cầm lấy
sách của mình rồi rời đi.
Nhưng điều khiến cho cô ta cảm thấy ngoài
ý muốn chính là trên gương mặt lạnh lùng của
người đàn ông kia hiện lên do dự, sau đó cô ta
ngơ ngác nhìn người đàn ông này cúi đầu, ngón
tay thon dài của anh chậm rãi lật những trang
sách giáo khoa cũ đã nhăn nhúm.
Trong nháy mắt đó, trong đầu cô ta chỉ nghĩ
đến một việc, ngón tay của người đàn ông này
rất đẹp, động tác của anh cũng rất dịu dàng.
“Cô sắp muộn rồi.” Mãi cho đến khi anh đưa
sách cho cô ta, Hà Thủy Tiên mới lấy lại tỉnh
thần.
Ý thức được mình đã thất lễ, thế nhưng lúc
ngẩng đầu lên, đối mặt với anh ở khoảng cách
gần như thế, mặt của cô ta rất nóng, ngũ quan
của anh rất đẹp, chỉ là giữa hai đầu lông mày quá
mức lạnh lùng.
Ngay cả khi anh trả lại sách cho cô ta, cô ta
không cẩn thận chạm vào đầu ngón tay của anh,
ngón tay của anh cũng rất lạnh.
Anh là ai?
Về sau cô ta chỉ cần hơi nghe ngóng là biết,
người đàn ông này là Quách Cao Minh, là cháu
trai của nhà họ Quách tiếng tăm lừng lẫy trong
nước.
Người khác đều nói cháu trai của nhà họ
Quách rất lạnh lùng, nhưng cô ta lại cảm thấy
người đàn ông này rất tỉ mỉ, rất dịu dàng.
Trong lòng có một thứ tình cảm không rõ
nảy mầm, cô ta rất muốn hiểu rõ về anh ta.
“Thủy Tiên, lúc trước Đường Tuấn Nghĩa
gặp tai nạn xe dẫn đến hôn mê, cậu là người đầu
tiên đứng ra nói mình là bạn gái của anh ta,
muốn đích thân chăm sóc cho anh ta, vậy bây
giờ Đường Tuấn Nghĩa tỉnh lại, chẳng phải đám
người Quách Cao Minh sẽ biết cậu đang nói dối
à?“ Quan Liên cắt ngang dòng suy nghĩ của cô ta.
Khóe môi Hà Thủy Tiên nở nụ cười đắng
chát: “Là nói dối, thế nhưng nếu như tớ không
phải là bạn gái của Đường Tuấn Nghĩa, anh ấy sẽ
chẳng muốn liếc nhìn tớ lấy một lần.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.