Cha Của Cục Cưng Là Một Tổng Tài
Chương 589: Tiến vào Hải Vực khủng bố
Thủy Tinh
27/05/2021
Ý thức của Kiều Bích Ngọc dân dần khôi phục thanh tỉnh, cảm giác đầu óc của mình có chút năng nề, còn có một chút nhức đầu.
Theo bản năng muốn đưa tay xoa xoa huyệt Thái Dương của mình, nhưng lúc này mới đột nhiên phát hiện hai tay của mình bị trói chặt, trước mắt một mảnh tối đen.
Một cỗ cảm xúc khủng hoảng trong nháy mắt nảy lên trong lòng, đang mơ mơ hồ hồ đều tan biến, ngay lập tức bừng tỉnh.
“….. Chuyện gì xảy ra vậy?” Cô kích động thì hào tự nói.
Tai tay hai chân của Kiều Bích Ngọc bị trói chặt, mông ngồi trên sàn nhà lạnh lẽo, phía sau lưng dựa vào mặt kim loại cảm xúc cũng vô cùng lạnh lẽo, ánh mắt bị bị lại bằng vải đen, cái gì cũng thấy không rõ.
Nơi này là nơi nào?
Rõ ràng cô đang dùng điểm tâm ở trong phòng ăn của Quách gia…
Kiều Bích Ngọc đần dần nhớ lại, lúc ấy cô cùng Luey mặt đối mặt ăn điểm tâm, Lucy muốn lấy bản đồ trên tay cô, cô ta cực kỳ càn quấy.
Khẩu vị của hai người bọn họ không tồi, đều ăn rất nhiều.
Cũng không lâu lắm, mẹ của của cô Cung Nhã Trang đi đến, chính ngay lúc đó thì Lucy đứng lên nói một câu ‘cảm thấy có chút choáng đầu: Bởi vì Lucy ăn nhiều hơn, hiệu lực của thuốc phản ứng có vẻ nhanh hơn, chỉ cảnh giác muốn đánh về phía mẫu thân của ô, nhưng mà thân hình Lucy lại té lăn trên đất, mà cô cũng bị mẹ mình cầm lấy một bình hoa đánh vào nên ngất xỉu.
Sau khi lại liền ở nơi kì quái này.
Trong tim Kiều Bích Ngọc cảm thấy một trận băng giá, mẹ của cô lại làm chuyện này với mình.
“Bà rốt cuộc muốn làm cái gì!” Kiều Bích Ngọc tràn đầy phẫn nộ, hét lớn một tiếng.
“Câm miệng”
Ngay lập tức, giọng nói của Lucy ngay bên cạnh cô vội vàng xao động nhắc nhở, ….. Đừng lên tiếng”
Kiều Bích Ngọc nghe được giọng nói của Luey lập tức lấy lại bình tĩnh: “Lucy?”
Thì ra Luey cũng bị trói lại.
Điều này giúp cô yên tâm một chút, có Lucy ở đây, cô cũng không còn hoảng loạn như trước “….. Tôi thật con mẹ nó vô cùng cảm ơn sự chiêu đãi của mẹ cô đó” Lucy đè thấp thanh âm, nghiến răng nghiến lợi nói, cũng vô cùng phẫn nộ.
Tuy rằng tay chân bị trói, hai mắt bị bịt kín, nhưng là Lucy đã rất quen thuốc với hoàn cảnh như thế này, dựa vào những gì cô nghe được từ lỗ †a mà cô có thể đưa ra phán đoán “Chúng ta hôn mê ít nhất 12 tiếng đồng hồ, hiện tại chúng ta đang ở trên phi cơ” Ngữ khí bình tĩnh phân tích.
Kiều Bích Ngọc nghe xong cô cùng giật mình Đã hôn mê 12 tiếng đồng hồ, “….. Mẹ của cô có thêm đồ vào thức ăn của chúng ta, những người hầu mới tuyển vào biệt thự Uyển Như của Quách gia có nội ứng của bà †a, xem ra bà ta cảm thấy thuyết phục không được đứa con gái này, định dùng thủ đoạn cưỡng chế đưa cô về đảo. còn tôi chỉ là một người không may được bổ sung và thôi Kiều Bích Ngọc chưa từng gặp qua chuyện như thế này, nội tâm cực kỳ kích động, “Vậy thì phải làm sao bây giờ?”
Hiện tại các cô đang ở trên không trung, bên trong cabin, chân tay bị trói chặt, hai mắt bị bịt kín, tất cả những điều này khiến cho cô cảm thấy không thể tưởng tượng được, không biết phải làm Sao.
“Điện thoại và ví tiền trong người tôi vẫn còn, bọn họ hình như không lấy đi: Kiều Trong lòng Bích Ngọc dâng lên một tia hi vọng, Lucy hừ lạnh một tiếng, “Cô tưởng bọn họ là kẻ ngốc à, ở trong này chắc chắn là không có tín hiệu, bớt mơ mộng lại đi.”
“Bất quá, hẳn là Cung Nhã Trang tạm thời sẽ không thương tổn cô, bất quá bà ta mang cô quay về đảo tám phần cũng không phải là chuyện gì tốt”
Luey cười lạnh, tình thân xem như chó má, đều là lạnh mỏng như thế.
“Cô không cần lo lắng, người Quách gia bên kia đã phát hiện chúng ta mất tích, bọn họ rất nhanh sẽ tra được manh mối…… Chỉ cần trong lúc chúng ta đây còn có thể bảo trụ được mạng nhỏ”
Lucy vừa nói vừa nhích gần về phía Kiều Bích Ngọc: “Trước tiên tôi sẽ cất đứt dây thừng đang trói tay cô, cởi ra….. Nhích mông tới gần một chút, khom người xuống, sau đó định dùng răng nanh cắn đứt dây thừng trói tay Kiều Bích Ngọc.
“….. Đợi lát nữa, để tôi đi xem một chút ở xung quanh đây có vũ khí gì để chúng ta có thể phòng thân hay không, sau đó chúng ta cùng nhau đi về phía trung tâm điều khiển, tôi cảm thấy người trên phi cơ này không nhiều lắm, hai người chúng ta hợp tác hẳn là có thể xử lý được”
Kiều Bích Ngọc nghe cô nói như vậy, trong lòng vô cùng khẩn trương. Cảm giác được dây thừng trên tay mình từng chút từng chút buông ra, cô cũng cố gắng bởi bỏ nó.
Trên mặt hiện lên một tia vui sướng, sợi dây trong tay cô đã được nới lỏng, Lucy thật sự có hai cái Nhưng mà hai người bọn họ còn chưa kịp đắc ý, cửa khoang thuyền phanh mở ra Trong chốc lát, các cô không dám cử động nữa.
Cô vô cùng nhanh quay về vị trí cũ của mình, đầu rũ xuống, vẫn không nhúc nhích, giống như còn trong trạng thái hôn mê.
Kiều Bích Ngọc cũng không ngốc, giữ nguyên động tác bất động, hô hấp cũng trở nên thật sự thong thả.
“….. Bản đồ tìm không thấy, không ở trên người của bọn họ, hơn nữa lúc ấy chúng ta không có thời gian đi vào phòng tìm kiếm”
Là giọng nói của mẹ cô ta Cung Nhã Trang, bà ta hình như đang cùng người nào đó ở nói chuyện với nhau.
Nhắc tới chuyện bản đồ, người trên phi thuyền tựa hồ có chút ảo não.
Một ông già to lớn bước vào, đầu tiên là nhìn lướt qua Kiều Bích Ngọc và Lucy ở bên trong bưồng phi cơ, thấy các cô vẫn hôn mê chưa tỉnh, một cước đá vào đùi của Lucy, mảng một tiếng: “ShiU”
Kiều Bích Ngọc cảm thấy hết hồn, cô rõ ràng cảm giác được, người đàn ông đó không lưu tình chút dùng sức đá vào người Lucy, cả nửa người cô cũng bị đá nghiêng sang một bên, hản là rất đau.
Lucy giống như người chết hôn mê chân chính, không có chút phản ứng nào, tùy ý bị chà đạp.
“Bọn họ sao vẫn chưa tỉnh lại vậy?” Một giọng nói tung tẳng của đàn ông vang lên.
“…… Ăn rất nhiều thuốc, phải qua một thời gian ngắn nữa mới có thể khôi phục thần trí”
Ánh mắt người đàn ông nhìn chăm chằm vào ngực hai cô, ánh mắt trở nên nóng rực đáng khinh, có chút thô bỉ:”Lần này hợp tác với bà ra đảo, đã rất lâu tôi chưa chạm vào phụ nữ rồi… Ý tứ của hẳn ta vô cùng rõ ràng.
Trong khi nói chuyện, người đàn ông kéo thất lưng quần của mình ra.
“….. Tôi đã hứa với cậu khi về đảo sẽ tặng cho cậu mười tám người giúp việc, một lúc nữa máy bay sẽ tiến và Hải Vực, cậu nhất định phải lên tỉnh thần, thời tiết mưa bão ở đây khó lường, nếu như máy bay rơi xuống cả chúng ta sẽ chết”
Nam kia nhân rất bưồn bực, xoay người đi ra ngoài Cung Nhấ Trang quan sát con gái của mình, ngồi xổm xuống trước mặt cô, thủ võ vỗ khuôn mặt Kiều Bích Ngọc, tựa hồ muốn xác định cô đã tỉnh lại hay chưa.
Kiều Bích Ngọc tùy ý bà ta vỗ võ mặt của mình, không có động tĩnh: “Bảo Bảo đừng trách mẹ, mẹ là mẹ của con, mạng của con là mẹ cho con, con phải nghe mẹ.”
Giọng nói của Cung Nhã Trang chết lặng vô tình Cửa Cabin, lại nặng riề đóng lại Kiều Bích Ngọc lập tức mở mắt ra, xem Luey bên cạnh trên đùi máu ứ đọng một mảng, không biết có gấy xương chưa “Xin lỗi, là tôi liên lụy cô”
Luey không nói gì, chỉ là đau kêu rên một tiếng.
Bình thường cãi nhau ầm ï, đến khi gặp phải chính sự cô cũng không hàm hồ, lúc cần nhắn, cô cắn chặt răng cổ họng cũng không rên một tiếng.
Kiều Bích Ngọc lập tức mở khăn bịt mắt của mình, còn dây thừng trên chân, sau đó đi qua nhanh chóng giúp Lucy cởi bỏ dây thừng.
Luey xoa xoa đầu vai, đôi mắt lạnh như băng, không có phắn nộ, không có oán giận, vô cùng bình tĩnh.
Kiều Bích Ngọc nhìn xuyên qua cửa thủy tinh của cabin, nhìn ra bên ngoài, từng áng mây bồng bềnh bên ngoài trời đây là vạn dặm trời cao, trong lòng không khỏi cả kinh.
“Đây là một máy bay vận tải của gia Quách, chúng ta để ở kho dùng để chuyên chở hàng hoá, bên trong phòng điều khiển đó hẳn là đại khái có khoảng bốn người, tôi đi trước đánh lén bọn họ, cô ở phía sau quan sát lúc cần thiết thì xông lên yểm trợ cho tôi…”
Lucy nhìn bốn phía một lượt.
Không có gì có thể sử dụng để làm vũ khí phòng thân, cầm lấy mấy sợi dây thừng, cô cầm chặt trên tay, sau đó rất nhanh cùng Kiều Bích Ngọc tiến hành giao tiếp.
Đây là lần đầu tiên Kiều Bích Ngọc ứng đối cảnh tượng như vậy, tâm loạn như ma, chỉ có thể không ngừng gật đầu, sau đó trong lòng ý ám chỉ khiến cho bản thân bình tĩnh.
Lucy mở cửa khoang máy bay, tựa như một con mèo linh hoạt không tiếng động đi trước.
Cô đột nhiên xuất hiện ở trước mặt nhóm người Cung Nhã Trang, khi bọn họ còn chưa kịp phản ứng thì hai tay cầm chặt dây thừng của Lucy vô cùng quyết đoán quyết đoán siết cổ một người đàn ông cao nhất, hung hăng siết chặt, không cho đối phương có chút cơ hội phản kích.
Chỉ trong ba giây, người đàn ông cao lớn trước mặt ầm ầm ngã xuống, trên coor của hẳn ta có một dấu hãng ứ đen, nếu siết lâu thêm một cút có thể ngay cả xương cũng gấy.
Lucy không phải người bình thường, lực đạo của cô lớn kinh người.
Ánh mắt giống như dã thú, cả người tràn đầy cảnh giác, cho dù trên tay coochir có một sợi dây thừng cũng đủ khiến cho bọn người Cung Nhã Trang kinh hoảng lên.
Phía sau một tên đàn ông sinh đẹp giống như bị Luy đột nhiên tập kích dọa sợ, hắn ta xoay người cầm lấy khẩu súng máy, điên cưồn nã đạn.
‘Bang bang bang bang phanh……. Tiếng súng không ngừng bản vào thân máy bay, lưu lại từng vết đạn ghê người.
Lúc mà Kiều Bích Ngọc nhìn thấy tất cả những việc này, tim như muốn ngừng đập.
May mắn những viên đạn không bắn trúng người Luey, cô hành động cực kỳ nhanh nhẹn, xoay người một cái tránh thoát, viên đạn bắn vào.
bàn điều khiển Máy bay lập tức báo nguy: “….. Toàn thể chú ý, toàn thể chú ý, động cơ số 1 bị hư hại”
Đột nhiên âm thanh cảnh báo bén nhọn, khiến cho người đàn ông kia bình tĩnh lại, súng của hắn ta không dám lại loạn bản nữa.
Cả người Cung Nhã Trang giống ngây dại, còn có một người lái đang khống chế máy bay, vẻ mặt của hắn rất khó xem, không ngừng điều chỉnh số liệu trên bảng điều khiển, nhưng máy bay vẫn là không ngừng lao xuống dưới.
“Khoảng cách độ cao đến mặt mặt biển là tám km”
“6km”
“8km”
Một âm thanh báo nguy bén nhọn chói tai vang lên, tất cả mọi người trên máy bay kinh hoảng, mà ngay cả Lucy cũng không có nghĩ đến: “Cút ra…”
Luey vô cùng táo bạo đẩy tên đang điều khiển máy bay ra, bản thân cô nhanh chóng thực hiện một loạt thao tác.
“Không thể sử dụng điều khiển tự động”
“….. Mời xác nhận mật mã vân tay.”
Từng âm thanh trong phòng điều khiển của máy bay kêu lên, Lucy giống như đối với phương diện này vô cùng quen thuộc, dưới những thao tác nhanh chóng, máy bay chuyển qua chế độ.
điều khiển bằng tay, hơn nữa kéo cần điều khiển độ cao lên một chút, đến độ cao an toàn rồi ngừng lại Trên phi cơ mọi người nhẹ nhàng thở ra.
Lúc này Kiều Bích Ngọc cũng đã lấy được hai khẩu súng lục trên vách tường, một tay đưa họng súng lên nhắm vào mẹ cô, một tay khác cầm một khẩu súng nhầm vào người đàn ông đang cầm súng máy, cô cũng không muốn thật sự nổ súng.
Biểu tình của Cung Nhã Trang cực kỳ hoảng sợ, bà ta không dự đoán được, sự tình lại đảo ngược lại như vậy.
‘Vốn Lucy chỉ cần nâng đầu máy bay lên là có thể thoát khỏi việc máy bay lao đầu xuống biển, nhưng mà cô chưa quen thuộc tuyến đường bay của máy bay hàng không này.
Mà đúng lúc này, vị kia cơ trưởng lộ ra vẻ mặt khủng hoảng, nói vài câu băng tiếng Italy mà hai người bọn họ đều nghe không hiểu, chỉ thấy hắn †a như bị điên rống to một phát rồi túm lấy Lucy.
Ban đầu Lucy không hiểu, còn cực kỳ phẫn nộ đấm hẳn ta một quyền.
Nhưng mà khi Lucy quay đầu lại thì nhìn thấy ở phía chân trời đã đen kịt, tầng tầng lớp lớp mây mù cuồn cuộn, going bão ập đến.
Luey trừng mắt lên, trời muốn giết mình.
Sắc mặt Kiều Bích Ngọc tái nhợt, trong nháy mắt, tất cả mọi người như bị đứng hình, đầu óc Kiều Bích Ngọc trống rồng, chỉ nghe thấy Lucy cũng cực kỳ kích động hô lớn với cô hai chữ, “Nhảy, nhảy dù…”
“A …” Tiếp theo đó là một trận thiên toàn địa chuyển.
Theo bản năng muốn đưa tay xoa xoa huyệt Thái Dương của mình, nhưng lúc này mới đột nhiên phát hiện hai tay của mình bị trói chặt, trước mắt một mảnh tối đen.
Một cỗ cảm xúc khủng hoảng trong nháy mắt nảy lên trong lòng, đang mơ mơ hồ hồ đều tan biến, ngay lập tức bừng tỉnh.
“….. Chuyện gì xảy ra vậy?” Cô kích động thì hào tự nói.
Tai tay hai chân của Kiều Bích Ngọc bị trói chặt, mông ngồi trên sàn nhà lạnh lẽo, phía sau lưng dựa vào mặt kim loại cảm xúc cũng vô cùng lạnh lẽo, ánh mắt bị bị lại bằng vải đen, cái gì cũng thấy không rõ.
Nơi này là nơi nào?
Rõ ràng cô đang dùng điểm tâm ở trong phòng ăn của Quách gia…
Kiều Bích Ngọc đần dần nhớ lại, lúc ấy cô cùng Luey mặt đối mặt ăn điểm tâm, Lucy muốn lấy bản đồ trên tay cô, cô ta cực kỳ càn quấy.
Khẩu vị của hai người bọn họ không tồi, đều ăn rất nhiều.
Cũng không lâu lắm, mẹ của của cô Cung Nhã Trang đi đến, chính ngay lúc đó thì Lucy đứng lên nói một câu ‘cảm thấy có chút choáng đầu: Bởi vì Lucy ăn nhiều hơn, hiệu lực của thuốc phản ứng có vẻ nhanh hơn, chỉ cảnh giác muốn đánh về phía mẫu thân của ô, nhưng mà thân hình Lucy lại té lăn trên đất, mà cô cũng bị mẹ mình cầm lấy một bình hoa đánh vào nên ngất xỉu.
Sau khi lại liền ở nơi kì quái này.
Trong tim Kiều Bích Ngọc cảm thấy một trận băng giá, mẹ của cô lại làm chuyện này với mình.
“Bà rốt cuộc muốn làm cái gì!” Kiều Bích Ngọc tràn đầy phẫn nộ, hét lớn một tiếng.
“Câm miệng”
Ngay lập tức, giọng nói của Lucy ngay bên cạnh cô vội vàng xao động nhắc nhở, ….. Đừng lên tiếng”
Kiều Bích Ngọc nghe được giọng nói của Luey lập tức lấy lại bình tĩnh: “Lucy?”
Thì ra Luey cũng bị trói lại.
Điều này giúp cô yên tâm một chút, có Lucy ở đây, cô cũng không còn hoảng loạn như trước “….. Tôi thật con mẹ nó vô cùng cảm ơn sự chiêu đãi của mẹ cô đó” Lucy đè thấp thanh âm, nghiến răng nghiến lợi nói, cũng vô cùng phẫn nộ.
Tuy rằng tay chân bị trói, hai mắt bị bịt kín, nhưng là Lucy đã rất quen thuốc với hoàn cảnh như thế này, dựa vào những gì cô nghe được từ lỗ †a mà cô có thể đưa ra phán đoán “Chúng ta hôn mê ít nhất 12 tiếng đồng hồ, hiện tại chúng ta đang ở trên phi cơ” Ngữ khí bình tĩnh phân tích.
Kiều Bích Ngọc nghe xong cô cùng giật mình Đã hôn mê 12 tiếng đồng hồ, “….. Mẹ của cô có thêm đồ vào thức ăn của chúng ta, những người hầu mới tuyển vào biệt thự Uyển Như của Quách gia có nội ứng của bà †a, xem ra bà ta cảm thấy thuyết phục không được đứa con gái này, định dùng thủ đoạn cưỡng chế đưa cô về đảo. còn tôi chỉ là một người không may được bổ sung và thôi Kiều Bích Ngọc chưa từng gặp qua chuyện như thế này, nội tâm cực kỳ kích động, “Vậy thì phải làm sao bây giờ?”
Hiện tại các cô đang ở trên không trung, bên trong cabin, chân tay bị trói chặt, hai mắt bị bịt kín, tất cả những điều này khiến cho cô cảm thấy không thể tưởng tượng được, không biết phải làm Sao.
“Điện thoại và ví tiền trong người tôi vẫn còn, bọn họ hình như không lấy đi: Kiều Trong lòng Bích Ngọc dâng lên một tia hi vọng, Lucy hừ lạnh một tiếng, “Cô tưởng bọn họ là kẻ ngốc à, ở trong này chắc chắn là không có tín hiệu, bớt mơ mộng lại đi.”
“Bất quá, hẳn là Cung Nhã Trang tạm thời sẽ không thương tổn cô, bất quá bà ta mang cô quay về đảo tám phần cũng không phải là chuyện gì tốt”
Luey cười lạnh, tình thân xem như chó má, đều là lạnh mỏng như thế.
“Cô không cần lo lắng, người Quách gia bên kia đã phát hiện chúng ta mất tích, bọn họ rất nhanh sẽ tra được manh mối…… Chỉ cần trong lúc chúng ta đây còn có thể bảo trụ được mạng nhỏ”
Lucy vừa nói vừa nhích gần về phía Kiều Bích Ngọc: “Trước tiên tôi sẽ cất đứt dây thừng đang trói tay cô, cởi ra….. Nhích mông tới gần một chút, khom người xuống, sau đó định dùng răng nanh cắn đứt dây thừng trói tay Kiều Bích Ngọc.
“….. Đợi lát nữa, để tôi đi xem một chút ở xung quanh đây có vũ khí gì để chúng ta có thể phòng thân hay không, sau đó chúng ta cùng nhau đi về phía trung tâm điều khiển, tôi cảm thấy người trên phi cơ này không nhiều lắm, hai người chúng ta hợp tác hẳn là có thể xử lý được”
Kiều Bích Ngọc nghe cô nói như vậy, trong lòng vô cùng khẩn trương. Cảm giác được dây thừng trên tay mình từng chút từng chút buông ra, cô cũng cố gắng bởi bỏ nó.
Trên mặt hiện lên một tia vui sướng, sợi dây trong tay cô đã được nới lỏng, Lucy thật sự có hai cái Nhưng mà hai người bọn họ còn chưa kịp đắc ý, cửa khoang thuyền phanh mở ra Trong chốc lát, các cô không dám cử động nữa.
Cô vô cùng nhanh quay về vị trí cũ của mình, đầu rũ xuống, vẫn không nhúc nhích, giống như còn trong trạng thái hôn mê.
Kiều Bích Ngọc cũng không ngốc, giữ nguyên động tác bất động, hô hấp cũng trở nên thật sự thong thả.
“….. Bản đồ tìm không thấy, không ở trên người của bọn họ, hơn nữa lúc ấy chúng ta không có thời gian đi vào phòng tìm kiếm”
Là giọng nói của mẹ cô ta Cung Nhã Trang, bà ta hình như đang cùng người nào đó ở nói chuyện với nhau.
Nhắc tới chuyện bản đồ, người trên phi thuyền tựa hồ có chút ảo não.
Một ông già to lớn bước vào, đầu tiên là nhìn lướt qua Kiều Bích Ngọc và Lucy ở bên trong bưồng phi cơ, thấy các cô vẫn hôn mê chưa tỉnh, một cước đá vào đùi của Lucy, mảng một tiếng: “ShiU”
Kiều Bích Ngọc cảm thấy hết hồn, cô rõ ràng cảm giác được, người đàn ông đó không lưu tình chút dùng sức đá vào người Lucy, cả nửa người cô cũng bị đá nghiêng sang một bên, hản là rất đau.
Lucy giống như người chết hôn mê chân chính, không có chút phản ứng nào, tùy ý bị chà đạp.
“Bọn họ sao vẫn chưa tỉnh lại vậy?” Một giọng nói tung tẳng của đàn ông vang lên.
“…… Ăn rất nhiều thuốc, phải qua một thời gian ngắn nữa mới có thể khôi phục thần trí”
Ánh mắt người đàn ông nhìn chăm chằm vào ngực hai cô, ánh mắt trở nên nóng rực đáng khinh, có chút thô bỉ:”Lần này hợp tác với bà ra đảo, đã rất lâu tôi chưa chạm vào phụ nữ rồi… Ý tứ của hẳn ta vô cùng rõ ràng.
Trong khi nói chuyện, người đàn ông kéo thất lưng quần của mình ra.
“….. Tôi đã hứa với cậu khi về đảo sẽ tặng cho cậu mười tám người giúp việc, một lúc nữa máy bay sẽ tiến và Hải Vực, cậu nhất định phải lên tỉnh thần, thời tiết mưa bão ở đây khó lường, nếu như máy bay rơi xuống cả chúng ta sẽ chết”
Nam kia nhân rất bưồn bực, xoay người đi ra ngoài Cung Nhấ Trang quan sát con gái của mình, ngồi xổm xuống trước mặt cô, thủ võ vỗ khuôn mặt Kiều Bích Ngọc, tựa hồ muốn xác định cô đã tỉnh lại hay chưa.
Kiều Bích Ngọc tùy ý bà ta vỗ võ mặt của mình, không có động tĩnh: “Bảo Bảo đừng trách mẹ, mẹ là mẹ của con, mạng của con là mẹ cho con, con phải nghe mẹ.”
Giọng nói của Cung Nhã Trang chết lặng vô tình Cửa Cabin, lại nặng riề đóng lại Kiều Bích Ngọc lập tức mở mắt ra, xem Luey bên cạnh trên đùi máu ứ đọng một mảng, không biết có gấy xương chưa “Xin lỗi, là tôi liên lụy cô”
Luey không nói gì, chỉ là đau kêu rên một tiếng.
Bình thường cãi nhau ầm ï, đến khi gặp phải chính sự cô cũng không hàm hồ, lúc cần nhắn, cô cắn chặt răng cổ họng cũng không rên một tiếng.
Kiều Bích Ngọc lập tức mở khăn bịt mắt của mình, còn dây thừng trên chân, sau đó đi qua nhanh chóng giúp Lucy cởi bỏ dây thừng.
Luey xoa xoa đầu vai, đôi mắt lạnh như băng, không có phắn nộ, không có oán giận, vô cùng bình tĩnh.
Kiều Bích Ngọc nhìn xuyên qua cửa thủy tinh của cabin, nhìn ra bên ngoài, từng áng mây bồng bềnh bên ngoài trời đây là vạn dặm trời cao, trong lòng không khỏi cả kinh.
“Đây là một máy bay vận tải của gia Quách, chúng ta để ở kho dùng để chuyên chở hàng hoá, bên trong phòng điều khiển đó hẳn là đại khái có khoảng bốn người, tôi đi trước đánh lén bọn họ, cô ở phía sau quan sát lúc cần thiết thì xông lên yểm trợ cho tôi…”
Lucy nhìn bốn phía một lượt.
Không có gì có thể sử dụng để làm vũ khí phòng thân, cầm lấy mấy sợi dây thừng, cô cầm chặt trên tay, sau đó rất nhanh cùng Kiều Bích Ngọc tiến hành giao tiếp.
Đây là lần đầu tiên Kiều Bích Ngọc ứng đối cảnh tượng như vậy, tâm loạn như ma, chỉ có thể không ngừng gật đầu, sau đó trong lòng ý ám chỉ khiến cho bản thân bình tĩnh.
Lucy mở cửa khoang máy bay, tựa như một con mèo linh hoạt không tiếng động đi trước.
Cô đột nhiên xuất hiện ở trước mặt nhóm người Cung Nhã Trang, khi bọn họ còn chưa kịp phản ứng thì hai tay cầm chặt dây thừng của Lucy vô cùng quyết đoán quyết đoán siết cổ một người đàn ông cao nhất, hung hăng siết chặt, không cho đối phương có chút cơ hội phản kích.
Chỉ trong ba giây, người đàn ông cao lớn trước mặt ầm ầm ngã xuống, trên coor của hẳn ta có một dấu hãng ứ đen, nếu siết lâu thêm một cút có thể ngay cả xương cũng gấy.
Lucy không phải người bình thường, lực đạo của cô lớn kinh người.
Ánh mắt giống như dã thú, cả người tràn đầy cảnh giác, cho dù trên tay coochir có một sợi dây thừng cũng đủ khiến cho bọn người Cung Nhã Trang kinh hoảng lên.
Phía sau một tên đàn ông sinh đẹp giống như bị Luy đột nhiên tập kích dọa sợ, hắn ta xoay người cầm lấy khẩu súng máy, điên cưồn nã đạn.
‘Bang bang bang bang phanh……. Tiếng súng không ngừng bản vào thân máy bay, lưu lại từng vết đạn ghê người.
Lúc mà Kiều Bích Ngọc nhìn thấy tất cả những việc này, tim như muốn ngừng đập.
May mắn những viên đạn không bắn trúng người Luey, cô hành động cực kỳ nhanh nhẹn, xoay người một cái tránh thoát, viên đạn bắn vào.
bàn điều khiển Máy bay lập tức báo nguy: “….. Toàn thể chú ý, toàn thể chú ý, động cơ số 1 bị hư hại”
Đột nhiên âm thanh cảnh báo bén nhọn, khiến cho người đàn ông kia bình tĩnh lại, súng của hắn ta không dám lại loạn bản nữa.
Cả người Cung Nhã Trang giống ngây dại, còn có một người lái đang khống chế máy bay, vẻ mặt của hắn rất khó xem, không ngừng điều chỉnh số liệu trên bảng điều khiển, nhưng máy bay vẫn là không ngừng lao xuống dưới.
“Khoảng cách độ cao đến mặt mặt biển là tám km”
“6km”
“8km”
Một âm thanh báo nguy bén nhọn chói tai vang lên, tất cả mọi người trên máy bay kinh hoảng, mà ngay cả Lucy cũng không có nghĩ đến: “Cút ra…”
Luey vô cùng táo bạo đẩy tên đang điều khiển máy bay ra, bản thân cô nhanh chóng thực hiện một loạt thao tác.
“Không thể sử dụng điều khiển tự động”
“….. Mời xác nhận mật mã vân tay.”
Từng âm thanh trong phòng điều khiển của máy bay kêu lên, Lucy giống như đối với phương diện này vô cùng quen thuộc, dưới những thao tác nhanh chóng, máy bay chuyển qua chế độ.
điều khiển bằng tay, hơn nữa kéo cần điều khiển độ cao lên một chút, đến độ cao an toàn rồi ngừng lại Trên phi cơ mọi người nhẹ nhàng thở ra.
Lúc này Kiều Bích Ngọc cũng đã lấy được hai khẩu súng lục trên vách tường, một tay đưa họng súng lên nhắm vào mẹ cô, một tay khác cầm một khẩu súng nhầm vào người đàn ông đang cầm súng máy, cô cũng không muốn thật sự nổ súng.
Biểu tình của Cung Nhã Trang cực kỳ hoảng sợ, bà ta không dự đoán được, sự tình lại đảo ngược lại như vậy.
‘Vốn Lucy chỉ cần nâng đầu máy bay lên là có thể thoát khỏi việc máy bay lao đầu xuống biển, nhưng mà cô chưa quen thuộc tuyến đường bay của máy bay hàng không này.
Mà đúng lúc này, vị kia cơ trưởng lộ ra vẻ mặt khủng hoảng, nói vài câu băng tiếng Italy mà hai người bọn họ đều nghe không hiểu, chỉ thấy hắn †a như bị điên rống to một phát rồi túm lấy Lucy.
Ban đầu Lucy không hiểu, còn cực kỳ phẫn nộ đấm hẳn ta một quyền.
Nhưng mà khi Lucy quay đầu lại thì nhìn thấy ở phía chân trời đã đen kịt, tầng tầng lớp lớp mây mù cuồn cuộn, going bão ập đến.
Luey trừng mắt lên, trời muốn giết mình.
Sắc mặt Kiều Bích Ngọc tái nhợt, trong nháy mắt, tất cả mọi người như bị đứng hình, đầu óc Kiều Bích Ngọc trống rồng, chỉ nghe thấy Lucy cũng cực kỳ kích động hô lớn với cô hai chữ, “Nhảy, nhảy dù…”
“A …” Tiếp theo đó là một trận thiên toàn địa chuyển.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.