Cha Của Cục Cưng Là Một Tổng Tài
Chương 565: Tính khí của chồng cô rất kém
Thủy Tinh
12/03/2021
*… Bích Ngọc, anh là Quách Cao Minh”
Cung Nhã Yến cũng vội vàng giới thiệu: “Là chồng của cháu đó.”
“không thể nào!”
Kiều Bích Ngọc dường như không cần suy nghĩ mà lập tức lên tiếng phủ nhận, vẻ mặt cô tràn đầy sự cảnh giác nhìn người đàn ông ở trước mặt: “… Dì ơi, tuy răng con không nhớ rõ một số chuyện, nhưng con biết người đàn ông này không thể nào là chồng của con được”
Ngữ khí của cô mang theo sự khẳng định.
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người có mặt ở đây đều giật mình kinh ngạc.
Khuôn mặt lạnh lùng của Quách Cao Minh không có bất kỳ cảm xúc gì cả, anh nheo mắt lại, ánh mắt nóng bỏng càng thêm sắc bén nhìn chăm chằm Kiều Bích Ngọc.
Kiều Bích Ngọc bị anh nhìn như vậy thì cả người đều cảm thấy không được tự nhiên, cô tựa lưng trên giường bệnh, theo bản năng liền thu bản thân lại, tránh ở phía sau của Cung Nhã Yến, không dám nhìn thẳng vào anh, càng không dám đối diện với anh.
Cô cảm thấy tất cả những chuyện này chính làm một âm mưu.
Cô vừa tỉnh lại thì chỉ còn ký ức đến thời trung học, những người xa lạ này, còn có cả người cha Kiều Văn Vũ của cô cũng trở nên rất kỳ lạ, những chuyện này vấn khiến cô không thể chấp nhận được.
Cô có thể chậm rãi tiếp nhận tất cả, nhưng bây giờ nói răng người đàn ông đang đứng trước mặt này là chồng của cô? Không thể nào có chuyện đó được.
“.. Dì ơi, chuyện này khẳng định là có sự nhầm lẫn nào đó.”
Kiều Bích Ngọc tiến sát vào bên tai của Cung Nhã Yến, hạ giọng, lo lắng bất an nói.
“Có phải dì đã bị những người này lừa rồi không, những chuyện khác thì không nói làm gì… Dì cũng biết rõ mà, cháu thích mấy người đàn ông dịu dàng dễ tính như giống như nhóc “Thanh ấy, hoặc là một người mập mập có tính cách tốt, hoặc là một người rất giỏi việc bếp núc nữa.”
“.. Chứ cháu làm sao có thể gả cho một người lạnh như tảng băng thế này được”
Giọng nói của cô như đang cố gắng nén cơn giận lại vậy.
“Dì cũng sẽ không đồng ý để cháu gả cho một người như thế này có đúng không?”
Cô ở bên tai của dì lẩm bẩm cả ngày, đàn ông có tiền hay không có tiền không phải là chuyện quan trọng nhất, quan trọng là tính tình tốt và biết chăm sóc người khác, nhìn Quách Cao Minh một cái, anh ta có thể là một người có tính tình tốt sao.
Biểu cảm trên khuôn mặt của Cung Nhã Yến rất phức tạp, trong lúc nhất thời không biết phải giải thích chuyện này với cô như thế nào.
Nhớ lại lúc trước, ngay từ đầu bà ấy quả thật không đồng ý để Kiều Bích Ngọc kết hôn với Quách Cao Minh, cho dù lúc trước đã biết bọn họ đã đăng ký kết hôn rồi, cũng đã có thai, thì bà ấy vẫn luôn hy vọng bọn họ sẽ tách ra, bởi vì bọn họ thật sự không với nổi đến nhà họ Quách.
Chỉ là sau này, đã có rất nhiều chuyện xảy ra thay đổi của suy nghĩ của bà ấy, hơn nữa nhà họ Quách chưa từng bạc đãi đứa cháu gái này của bà.
*… Bích Ngọc, Cao Minh vẫn luôn đối xử với con rất tốt, hai người thật sự là vợ chồng”
Vẻ mặt Cung Nhã Yến khó xử: “Trước kia dì đã nói với cháu rồi, rất nhiều chuyện rồi sẽ thay đổi”
Dù sao thì Kiều Bích Ngọc cũng vẫn không tin Cô cự tuyệt thừa nhận chuyện này, không muốn thừa nhận quan hệ này của cô và anh.
Không khí trở nên có chút ngượng ngùng, khẩn trương.
Mọi người lập tức nhìn về phía Quách Cao Minh, anh đương nhiên cũng có nghe thấy cuộc đối thoại giữa Kiều Bích Ngọc và Cung Nhã Yến, và tất nhiên cũng nhìn ra Kiều Bích Ngọc đang cật lực phủ nhận mối quan hệ của bọn họ.
“Vậy em cảm thấy giữa chúng ta là quan hệ như thế nào?” Ánh mắt nóng rực của Quách Cao Minh vẫn luôn dừng ở trên người cô, trầm giọng hỏi lại cô một câu.
Kiều Bích Ngọc ngẩng đầu, cô không rả lời được.
Anh nhìn ánh mắt kia của cô, rất quen thuộc.
Vẻ mặt của anh đích, động tác, dung mạo cũng làm cho cô có cảm giác rất quen thuộc.
Quách Cao Minh thật sự vẫn coi cô là cô của trước kia, ngữ khí vẫn rất vững vàng: “Thanh Châu đã làm em bị thương, anh thay cô ta giải thích với em, hiện giờ Thanh Châu đã nhận được hình phạt xứng đáng cho tội lỗi của mình… Còn về những chuyển khác đã xảy ra, anh sẽ xử lý”
Giọng nói của anh mang theo một loại kiêu ngạo, là trời sinh đã có, xa cách mà lạnh lùng, nhưng làm cho người ta nghe xong, lại thấy rất an tâm.
Kiều Bích Ngọc thông qua lời nói câu từ đơn giản của anh, không hiểu sao trong lòng lại xuất hiện một chút cảm giác an toàn.
Giống như chỉ cần có anh ở đây, bất luận là đã xảy ra chuyện gì, bọn họ đều có thể không cần lo lắng.
Rất giống như từ tận đáy lòng cô đã có một sự tín nhiệm rất lớn với anh vậy.
Kiều Bích Ngọc vừa nghĩ phải nói với anh cái gì.
Làm thủ tục xuất viện đi, mau chóng đưa cô ấy về nhà”
Quách Cao Minh đột nhiên xoay người không thèm để ý đến cô, giọng nói của anh có chút nặng nề, quay lại dặn dò dì Phương, hoàn toàn không có ý định muốn hỏi ý kiến của Kiều Bích Ngọc.
“Vâng” Dì Phương nhìn thấy Quách Cao Minh thì trong lòng cũng thấy vô cùng cao hứng, lập tức dẫn theo một người giúp việc nữ đi ra ngoài làm việc.
Mà Quách Cao Minh, anh cũng bước đi rất nhanh, trực tiếp đi ra khỏi phòng.
Kiều Bích Ngọc giật mình tại chỗ nhìn theo, đến cả cơ hội để cô mở miệng nói chuyện cũng không có.
Anh cứ như vậy đi mất rồi”
“Hơi quá đáng!”
“cái gì hả, không phải bác sĩ đã ¡ phải ở lại đây để quan sát vài ngày sao, vết thương trên ngực của tôi đến bây giờ vẫn còn rất đau!” Cô hiện tại là người bệnh, anh một chút cũng không lo lắng cho vết thương của cô sao.
Kiều Bích Ngọc vô cùng phẫn nộ, người đàn ông này rõ ràng không thèm hỏi đến ý kiến của phụ nữ, đồ đàn ông gia trưởng: “Tôi không thể nào thích anh được, tôi làm sao có thể gả cho anh được chứ!” Cô tức giận mảng 1.
Cung Nhã Yến ngồi ở bên cạnh giường bệnh thấy một màn như vậy cũng chỉ có thể thở dài, chuyện xảy ra như vậy bà ấy cũng không biết phải giải thích như thế nào, tính tình Quách Cao Minh đúng là có chút khó hiếu.
Mà mới vừa đi đến ngoài cửa phòng thì Quách Cao Minh nghe nghe thấy rất rõ ràng cô nói ra cái câu ‘Tôi làm sao có thế gả cho anh được chứ, giọng nói của cô mang theo buồn bực và vài phần oán giận, bước chân của anh theo vậy cũng chậm lại vài bước.
*… Cao Minh, vết thương trên ngực của Kiều Bích Ngọc thật sự rất sâu, lúc nấy anh nên từ từ nhẹ nhàng bình tĩnh nói chuyện với cô ấy”
Lục Khánh Nam nhỏ giọng nói thầm, anh cảm thấy được vừa rồi Quách Cao Minh hoàn toàn không để cho Kiều Bích Ngọc có cơ hội mở miệng nói chuyện, làm như vậy thật sự là có chút không nên, dù sao Kiều Bích Ngọc bây giờ cũng đang là một người bệnh, hơn nữa thương tích cũng khá nặng.
Bùi Hưng Nam võ lên vai của Lục Khánh Nam vài cái, ý bảo anh ta nói ít đi một chút, nhắc nhở một câu: “Anh nói Cao Minh phải cùng cô ấy nói chuyện như thế nào đây, hai người mặt đối mặt sau đó rơi vào trầm mặc không nói gì à”
Quách Cao Minh đi rất nhanh, cũng là vì để trốn tránh cái cảm giác của người xa lạ đầy xa cách này, người đàn ông nào khi từ bên ngoài trở về, đột nhiên thấy vợ của mình mất đi trí nhớ, quên đi chính mình mà không thấy khó chịu.
Hiện nay biện pháp tốt nhất, có lẽ chính là làm giả vờ như cô vẫn là cô của trước kia, tiếp tục duy trì mối quan hệ giống như lúc trước.
… sau đó nói với mọi người trong bệnh viện, tôi tới đây rồi”
Sau khi Quách Cao Minh đi ra khỏi phòng bệnh, sắc mặt anh liền trở nên vô cùng khó coi, phân phó với mấy người vệ sĩ bên cạnh mình, ngữ khí chứa đầy phẫn nộ và tức giận: “Tốt nhất là khiến cho bọn họ nhanh chóng làm cho rõ ràng chuyện này, vì sao lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn nay!”
Người vệ sĩ xoay người, gật đầu, lập tức đi làm việc.
*Cao Minh, anh cảm thấy đây là một sự cố trong quá trình chữa bệnh?”
Bùi Hưng Nam có thể nghe ra ngữ khí kia anh, rõ ràng là đang nghi ngờ, Kiều Bích Ngọc bỗng nhiên lại quên mất bọn họ, như là có người đang cố ý làm như vậy.
Quách Cao Minh không trả lời anh ta, bởi vì chính anh cũng không xác định được chuyện này có phải có người cố ý hay không..
Vào buổi chiều cùng ngày hôm đó, mọi người trong bệnh viện đều vô cùng khẩn trương, vội vàng tham gia vào cuộc họp trong căn phòng hội nghị, Quách Cao Minh cùng với viện trưởng và những người tham gia vào quá trình phẫu thuật cũng như những người có liên quan trong bệnh viện đang ngồi xuống nói chuyện với nhau.
Viện trưởng của bệnh viện vô cùng cung kính với Quách Cao Minh, cẩn thận giải thích từng bước trong quá trình phẫu thuật, biểu đạt rõ ràng bệnh viện của bọn họ đã dốc hết sức để chữa trị người bệnh rồi, còn về phần vì sao người bệnh có di chứng dẫn đến mất trí nhớ, bọn họ nhất thời cũng thật sự không biết rõ nguyên nhân là gì.
Bùi Hưng Nam ngồi ở trong phòng hội nghị, anh ta cẩn thận quan sát vẻ mặt của viện trưởng và nhóm y bác sĩ, bọn họ không giống như đang nói dối, cũng không có ý định muốn làm khó bọn họ, liền hỏi một câu.
“Cái di chứng mất trí nhớ kia của Kiều Bích Ngọc, nó chỉ là tạm thời, hay là vĩnh viễn?”
Vấn đề này mới là vấn đề trọng yếu mà bọn họ quan tâm.
Quách Cao Minh nâng mi mắt, hung hăng nhìn về phía viện trưởng ở đối diện.
Viện trưởng nghe câu hỏi liền khẩn trương lật xem bệnh án ở trên mặt bàn, trên trán toát ra một lớp mồ hôi, sau khi xem xét suy nghĩ một hồi lâu mới dám mở miệng: “Căn cứ vào những bệnh án và trường hợp tương tự mà tôi đã được tiếp xúc qua, khả năng mất trí nhớ vĩnh viễn là khá lớn, nhưng vẫn có một số người vẫn có khả năng dần dần hồi phục lại kí ức…
Viện trưởng cảm thấy vô cùng áp lực, ông ta không dám lừa dối nửa lời, không dám n‹ không biết ‘, nên chỉ có thể trả lời theo cách uyển chuyển hơn một chút.
“Con mẹ nó, lời này nói ra có khác gì không nói đâu cơ chứ!”
Cảm xúc của Lục Khánh Nam lúc này như muốn bùng nổ rồi.
“Từ sau khi cô ấy đi vào bệnh viện của ông, tiếp xúc quá tất cả những phương pháp chữa bệnh và chăm sóc, người bệnh đều phải có một bản ghi chép rõ ràng. Trong phòng phẫu thuật đã sử dụng những công cụ gì, dùng những thuốc gì đều phải giữ lại để ghi chép… Tôi sẽ phái người đi kiểm tra, các ngươi phải phối hợp theo cho tốt.”
Nghĩ đến Quách Cao Minh vẫn đang giận dữ ở đây, anh ta liền đứng lên, lạnh lùng ném lại một câu, sau đó liền rời khỏi bệnh viện.
*,„ Ý của anh ta là gì? Chỉ cần phối hợp mà thôi Sau khi Quách Cao Minh rời đi, mọi người trong phòng hội nghị đều khẩn trương lo lắng ghé sát vào nhau thảo luận.
“Đều là do viện trưởng Phương, hại chúng ta sợ bóng sợ gió một trận’ “Anh chưa từng được tiếp xúc với Quách Cao Minh, nên anh không biết thủ đoạn của anh ấy, trước tiên dùng lí lẽ sau đó dẽ dùng tới vũ lực, một khi có chứng xác thực thì đến cơ hội để nói chuyện cũng không còn. Anh ấy hiện tại đang bình tĩnh phối hợp, thì nhất định cũng phải phối hợp theo, ngàn vạn lần đừng làm ra những chuyện không nên…”
Viện trưởng Phương dù sao cũng là một người thận trọng: “Không nhẽ chỗ máu mà chúng ta truyền vào có vấn đê?”
” Làm sao mà có chuyện gì được, lúc ấy người bệnh mất nhiều máu, Bùi Hưng Nam đã gọi điện thoại đặt trước máu RH để chúng ta chuẩn bị, sau đó người ở viện máu phía người đưa qua đây..”
“Hiện tại đừng nghĩ nhiều như vậy, Quách Cao Minh yêu cầu để vợ của anh ấy lập tức xuất viện về nhà, mau nhanh chóng ký tên đồng ý đi, tiễn người ta đi nữa”
Cung Nhã Yến cũng vội vàng giới thiệu: “Là chồng của cháu đó.”
“không thể nào!”
Kiều Bích Ngọc dường như không cần suy nghĩ mà lập tức lên tiếng phủ nhận, vẻ mặt cô tràn đầy sự cảnh giác nhìn người đàn ông ở trước mặt: “… Dì ơi, tuy răng con không nhớ rõ một số chuyện, nhưng con biết người đàn ông này không thể nào là chồng của con được”
Ngữ khí của cô mang theo sự khẳng định.
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người có mặt ở đây đều giật mình kinh ngạc.
Khuôn mặt lạnh lùng của Quách Cao Minh không có bất kỳ cảm xúc gì cả, anh nheo mắt lại, ánh mắt nóng bỏng càng thêm sắc bén nhìn chăm chằm Kiều Bích Ngọc.
Kiều Bích Ngọc bị anh nhìn như vậy thì cả người đều cảm thấy không được tự nhiên, cô tựa lưng trên giường bệnh, theo bản năng liền thu bản thân lại, tránh ở phía sau của Cung Nhã Yến, không dám nhìn thẳng vào anh, càng không dám đối diện với anh.
Cô cảm thấy tất cả những chuyện này chính làm một âm mưu.
Cô vừa tỉnh lại thì chỉ còn ký ức đến thời trung học, những người xa lạ này, còn có cả người cha Kiều Văn Vũ của cô cũng trở nên rất kỳ lạ, những chuyện này vấn khiến cô không thể chấp nhận được.
Cô có thể chậm rãi tiếp nhận tất cả, nhưng bây giờ nói răng người đàn ông đang đứng trước mặt này là chồng của cô? Không thể nào có chuyện đó được.
“.. Dì ơi, chuyện này khẳng định là có sự nhầm lẫn nào đó.”
Kiều Bích Ngọc tiến sát vào bên tai của Cung Nhã Yến, hạ giọng, lo lắng bất an nói.
“Có phải dì đã bị những người này lừa rồi không, những chuyện khác thì không nói làm gì… Dì cũng biết rõ mà, cháu thích mấy người đàn ông dịu dàng dễ tính như giống như nhóc “Thanh ấy, hoặc là một người mập mập có tính cách tốt, hoặc là một người rất giỏi việc bếp núc nữa.”
“.. Chứ cháu làm sao có thể gả cho một người lạnh như tảng băng thế này được”
Giọng nói của cô như đang cố gắng nén cơn giận lại vậy.
“Dì cũng sẽ không đồng ý để cháu gả cho một người như thế này có đúng không?”
Cô ở bên tai của dì lẩm bẩm cả ngày, đàn ông có tiền hay không có tiền không phải là chuyện quan trọng nhất, quan trọng là tính tình tốt và biết chăm sóc người khác, nhìn Quách Cao Minh một cái, anh ta có thể là một người có tính tình tốt sao.
Biểu cảm trên khuôn mặt của Cung Nhã Yến rất phức tạp, trong lúc nhất thời không biết phải giải thích chuyện này với cô như thế nào.
Nhớ lại lúc trước, ngay từ đầu bà ấy quả thật không đồng ý để Kiều Bích Ngọc kết hôn với Quách Cao Minh, cho dù lúc trước đã biết bọn họ đã đăng ký kết hôn rồi, cũng đã có thai, thì bà ấy vẫn luôn hy vọng bọn họ sẽ tách ra, bởi vì bọn họ thật sự không với nổi đến nhà họ Quách.
Chỉ là sau này, đã có rất nhiều chuyện xảy ra thay đổi của suy nghĩ của bà ấy, hơn nữa nhà họ Quách chưa từng bạc đãi đứa cháu gái này của bà.
*… Bích Ngọc, Cao Minh vẫn luôn đối xử với con rất tốt, hai người thật sự là vợ chồng”
Vẻ mặt Cung Nhã Yến khó xử: “Trước kia dì đã nói với cháu rồi, rất nhiều chuyện rồi sẽ thay đổi”
Dù sao thì Kiều Bích Ngọc cũng vẫn không tin Cô cự tuyệt thừa nhận chuyện này, không muốn thừa nhận quan hệ này của cô và anh.
Không khí trở nên có chút ngượng ngùng, khẩn trương.
Mọi người lập tức nhìn về phía Quách Cao Minh, anh đương nhiên cũng có nghe thấy cuộc đối thoại giữa Kiều Bích Ngọc và Cung Nhã Yến, và tất nhiên cũng nhìn ra Kiều Bích Ngọc đang cật lực phủ nhận mối quan hệ của bọn họ.
“Vậy em cảm thấy giữa chúng ta là quan hệ như thế nào?” Ánh mắt nóng rực của Quách Cao Minh vẫn luôn dừng ở trên người cô, trầm giọng hỏi lại cô một câu.
Kiều Bích Ngọc ngẩng đầu, cô không rả lời được.
Anh nhìn ánh mắt kia của cô, rất quen thuộc.
Vẻ mặt của anh đích, động tác, dung mạo cũng làm cho cô có cảm giác rất quen thuộc.
Quách Cao Minh thật sự vẫn coi cô là cô của trước kia, ngữ khí vẫn rất vững vàng: “Thanh Châu đã làm em bị thương, anh thay cô ta giải thích với em, hiện giờ Thanh Châu đã nhận được hình phạt xứng đáng cho tội lỗi của mình… Còn về những chuyển khác đã xảy ra, anh sẽ xử lý”
Giọng nói của anh mang theo một loại kiêu ngạo, là trời sinh đã có, xa cách mà lạnh lùng, nhưng làm cho người ta nghe xong, lại thấy rất an tâm.
Kiều Bích Ngọc thông qua lời nói câu từ đơn giản của anh, không hiểu sao trong lòng lại xuất hiện một chút cảm giác an toàn.
Giống như chỉ cần có anh ở đây, bất luận là đã xảy ra chuyện gì, bọn họ đều có thể không cần lo lắng.
Rất giống như từ tận đáy lòng cô đã có một sự tín nhiệm rất lớn với anh vậy.
Kiều Bích Ngọc vừa nghĩ phải nói với anh cái gì.
Làm thủ tục xuất viện đi, mau chóng đưa cô ấy về nhà”
Quách Cao Minh đột nhiên xoay người không thèm để ý đến cô, giọng nói của anh có chút nặng nề, quay lại dặn dò dì Phương, hoàn toàn không có ý định muốn hỏi ý kiến của Kiều Bích Ngọc.
“Vâng” Dì Phương nhìn thấy Quách Cao Minh thì trong lòng cũng thấy vô cùng cao hứng, lập tức dẫn theo một người giúp việc nữ đi ra ngoài làm việc.
Mà Quách Cao Minh, anh cũng bước đi rất nhanh, trực tiếp đi ra khỏi phòng.
Kiều Bích Ngọc giật mình tại chỗ nhìn theo, đến cả cơ hội để cô mở miệng nói chuyện cũng không có.
Anh cứ như vậy đi mất rồi”
“Hơi quá đáng!”
“cái gì hả, không phải bác sĩ đã ¡ phải ở lại đây để quan sát vài ngày sao, vết thương trên ngực của tôi đến bây giờ vẫn còn rất đau!” Cô hiện tại là người bệnh, anh một chút cũng không lo lắng cho vết thương của cô sao.
Kiều Bích Ngọc vô cùng phẫn nộ, người đàn ông này rõ ràng không thèm hỏi đến ý kiến của phụ nữ, đồ đàn ông gia trưởng: “Tôi không thể nào thích anh được, tôi làm sao có thể gả cho anh được chứ!” Cô tức giận mảng 1.
Cung Nhã Yến ngồi ở bên cạnh giường bệnh thấy một màn như vậy cũng chỉ có thể thở dài, chuyện xảy ra như vậy bà ấy cũng không biết phải giải thích như thế nào, tính tình Quách Cao Minh đúng là có chút khó hiếu.
Mà mới vừa đi đến ngoài cửa phòng thì Quách Cao Minh nghe nghe thấy rất rõ ràng cô nói ra cái câu ‘Tôi làm sao có thế gả cho anh được chứ, giọng nói của cô mang theo buồn bực và vài phần oán giận, bước chân của anh theo vậy cũng chậm lại vài bước.
*… Cao Minh, vết thương trên ngực của Kiều Bích Ngọc thật sự rất sâu, lúc nấy anh nên từ từ nhẹ nhàng bình tĩnh nói chuyện với cô ấy”
Lục Khánh Nam nhỏ giọng nói thầm, anh cảm thấy được vừa rồi Quách Cao Minh hoàn toàn không để cho Kiều Bích Ngọc có cơ hội mở miệng nói chuyện, làm như vậy thật sự là có chút không nên, dù sao Kiều Bích Ngọc bây giờ cũng đang là một người bệnh, hơn nữa thương tích cũng khá nặng.
Bùi Hưng Nam võ lên vai của Lục Khánh Nam vài cái, ý bảo anh ta nói ít đi một chút, nhắc nhở một câu: “Anh nói Cao Minh phải cùng cô ấy nói chuyện như thế nào đây, hai người mặt đối mặt sau đó rơi vào trầm mặc không nói gì à”
Quách Cao Minh đi rất nhanh, cũng là vì để trốn tránh cái cảm giác của người xa lạ đầy xa cách này, người đàn ông nào khi từ bên ngoài trở về, đột nhiên thấy vợ của mình mất đi trí nhớ, quên đi chính mình mà không thấy khó chịu.
Hiện nay biện pháp tốt nhất, có lẽ chính là làm giả vờ như cô vẫn là cô của trước kia, tiếp tục duy trì mối quan hệ giống như lúc trước.
… sau đó nói với mọi người trong bệnh viện, tôi tới đây rồi”
Sau khi Quách Cao Minh đi ra khỏi phòng bệnh, sắc mặt anh liền trở nên vô cùng khó coi, phân phó với mấy người vệ sĩ bên cạnh mình, ngữ khí chứa đầy phẫn nộ và tức giận: “Tốt nhất là khiến cho bọn họ nhanh chóng làm cho rõ ràng chuyện này, vì sao lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn nay!”
Người vệ sĩ xoay người, gật đầu, lập tức đi làm việc.
*Cao Minh, anh cảm thấy đây là một sự cố trong quá trình chữa bệnh?”
Bùi Hưng Nam có thể nghe ra ngữ khí kia anh, rõ ràng là đang nghi ngờ, Kiều Bích Ngọc bỗng nhiên lại quên mất bọn họ, như là có người đang cố ý làm như vậy.
Quách Cao Minh không trả lời anh ta, bởi vì chính anh cũng không xác định được chuyện này có phải có người cố ý hay không..
Vào buổi chiều cùng ngày hôm đó, mọi người trong bệnh viện đều vô cùng khẩn trương, vội vàng tham gia vào cuộc họp trong căn phòng hội nghị, Quách Cao Minh cùng với viện trưởng và những người tham gia vào quá trình phẫu thuật cũng như những người có liên quan trong bệnh viện đang ngồi xuống nói chuyện với nhau.
Viện trưởng của bệnh viện vô cùng cung kính với Quách Cao Minh, cẩn thận giải thích từng bước trong quá trình phẫu thuật, biểu đạt rõ ràng bệnh viện của bọn họ đã dốc hết sức để chữa trị người bệnh rồi, còn về phần vì sao người bệnh có di chứng dẫn đến mất trí nhớ, bọn họ nhất thời cũng thật sự không biết rõ nguyên nhân là gì.
Bùi Hưng Nam ngồi ở trong phòng hội nghị, anh ta cẩn thận quan sát vẻ mặt của viện trưởng và nhóm y bác sĩ, bọn họ không giống như đang nói dối, cũng không có ý định muốn làm khó bọn họ, liền hỏi một câu.
“Cái di chứng mất trí nhớ kia của Kiều Bích Ngọc, nó chỉ là tạm thời, hay là vĩnh viễn?”
Vấn đề này mới là vấn đề trọng yếu mà bọn họ quan tâm.
Quách Cao Minh nâng mi mắt, hung hăng nhìn về phía viện trưởng ở đối diện.
Viện trưởng nghe câu hỏi liền khẩn trương lật xem bệnh án ở trên mặt bàn, trên trán toát ra một lớp mồ hôi, sau khi xem xét suy nghĩ một hồi lâu mới dám mở miệng: “Căn cứ vào những bệnh án và trường hợp tương tự mà tôi đã được tiếp xúc qua, khả năng mất trí nhớ vĩnh viễn là khá lớn, nhưng vẫn có một số người vẫn có khả năng dần dần hồi phục lại kí ức…
Viện trưởng cảm thấy vô cùng áp lực, ông ta không dám lừa dối nửa lời, không dám n‹ không biết ‘, nên chỉ có thể trả lời theo cách uyển chuyển hơn một chút.
“Con mẹ nó, lời này nói ra có khác gì không nói đâu cơ chứ!”
Cảm xúc của Lục Khánh Nam lúc này như muốn bùng nổ rồi.
“Từ sau khi cô ấy đi vào bệnh viện của ông, tiếp xúc quá tất cả những phương pháp chữa bệnh và chăm sóc, người bệnh đều phải có một bản ghi chép rõ ràng. Trong phòng phẫu thuật đã sử dụng những công cụ gì, dùng những thuốc gì đều phải giữ lại để ghi chép… Tôi sẽ phái người đi kiểm tra, các ngươi phải phối hợp theo cho tốt.”
Nghĩ đến Quách Cao Minh vẫn đang giận dữ ở đây, anh ta liền đứng lên, lạnh lùng ném lại một câu, sau đó liền rời khỏi bệnh viện.
*,„ Ý của anh ta là gì? Chỉ cần phối hợp mà thôi Sau khi Quách Cao Minh rời đi, mọi người trong phòng hội nghị đều khẩn trương lo lắng ghé sát vào nhau thảo luận.
“Đều là do viện trưởng Phương, hại chúng ta sợ bóng sợ gió một trận’ “Anh chưa từng được tiếp xúc với Quách Cao Minh, nên anh không biết thủ đoạn của anh ấy, trước tiên dùng lí lẽ sau đó dẽ dùng tới vũ lực, một khi có chứng xác thực thì đến cơ hội để nói chuyện cũng không còn. Anh ấy hiện tại đang bình tĩnh phối hợp, thì nhất định cũng phải phối hợp theo, ngàn vạn lần đừng làm ra những chuyện không nên…”
Viện trưởng Phương dù sao cũng là một người thận trọng: “Không nhẽ chỗ máu mà chúng ta truyền vào có vấn đê?”
” Làm sao mà có chuyện gì được, lúc ấy người bệnh mất nhiều máu, Bùi Hưng Nam đã gọi điện thoại đặt trước máu RH để chúng ta chuẩn bị, sau đó người ở viện máu phía người đưa qua đây..”
“Hiện tại đừng nghĩ nhiều như vậy, Quách Cao Minh yêu cầu để vợ của anh ấy lập tức xuất viện về nhà, mau nhanh chóng ký tên đồng ý đi, tiễn người ta đi nữa”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.