Cha Của Cục Cưng Là Một Tổng Tài
Chương 86: Tình yêu sa ngã
Thủy Tinh
17/01/2021
“Không liên lạc được với bên phía cậu chủ Quách …”
“Cao Minh đi qua bên mỹ nhất định là có chuyện quan trọng, đợi
anh ta về rồi tiếp tục bàn bạc.”
Đại sảnh nhà họ Doãn, nhưng người thân tích ở lại nói ra những
câu khách sáo, đều không dám đưa ra kết luận gì, dù sao chuyền mà
Doãn Thành Trung kể lại dính đến bên cậu chủ nhà họ Quách.
Quách Cao Minh bài mưu lập kế hoạch hãm hại Doãn Thành
Trung?
Chuyện vẫn chưa điều tra rõ, ai cũng không dám nói bậy bạ.
Tất cả mọi người đều đang thắc thỏm ngồi đó, ông cụ ngồi ở vị trí
trên có dáng vẻ uy nghiêm, đôi mắt già nua lấm lem trầm tư, tay phải
cầm cây gậy, như thể cơn tức giận có thể bùng phát bất cứ lúc nào,
những người khác đều run rẩy, ánh mắt nghi hoặc đôi lúc lại về Kiều
Bích Ngọc.
“Về đi,”
Còn cho là ông cụ Quách đen mặt xuống chuẩn bị nổi trận lôi
đình, nhưng ông lại cầm cây gậy, từ trên ghế đứng dậy, trong lòng
những người khác đều run sợ.
Biểu tình này là nói, bây giờ không thích hợp để bàn luận chuyện
này, mọi người ai cũng là người thông minh, nhìn thấy thái độ của ông
cụ Quách, ai cũng đều chuẩn bị rời khỏi.
Kiểu Bích Ngọc đi bên trái cạnh ông, cùng ông rời khỏi nhà họ
Doãn.
Biểu cảm của cô rất căng thẳng, trong đáy mắt suy nghĩ chút
chuyện xâu xa.
Cô nhớ là, có một lần đi vào phòng sách của Quách Cao Minh, lật
xem được một số tài liệu…
Doãn Thành Trung vừa rồi nhắc lại chuyện anh ta bị hãm hại vu
oan rồi bị kết tội hiếp dâm…Là do Quách Cao Minh sắp xếp người làm
ra.
“Diệp Tuyết, hôn lễ hôm nay bị hủy bỏ không thể trách Doãn
Thành Trung được, cô ác độc như vậy, bịa ra biết bao nhiêu là chuyện
lừa gạt chúng tôi, cũng không biết là có còn âm thầm âm mưu
chuyện gì khác không, lại còn vọng tưởng gả vào nhà họ Doãn!” Đại
sảnh của nhà họ Doãn truyền lại âm thanh của Quách Thanh Nga.
“Mẹ, con chỉ là nhất thời hồ đồ…
Diệp Tuyết khóc đến gương mặt hẳn lên một đường: “Con thừa
nhận, con là do thân thể có vấn đề không thể sinh con được, cho nên
mới…”
Nói rồi, cô xoay đầu nhìn gương mặt người đàn ông đầy phẫn nộ
và lạnh lùng, thấp giọng cầu xin: “Thành Trung, lúc đó khi em hẹn hò
với anh, em thật sự là yêu anh, em muốn sống cả đời cùng với anh,
nhưng lại sợ anh chê bai em không sinh đẻ được, cho nên em mới lén
lút đem giấu đi cái bao cao su sau khi chung ta quan hệ…”
“Đừng có nói nữa!” Doãn Thành Trung cắn răng chán ghét nói
một câu.
Nghĩ đến những chuyện này, nỗi buồn phiển trong lòng anh
không cách nào bình ổn được.
Diệp Tuyết nhìn thấy anh ta vô tình lạnh lùng xa lánh cô, trong
lòng nống vội, nâng cao âm thanh lên kêu lớn: “Doãn Thành Trung,
anh hay tin em, em lúc đó thật sự không hề biết chuyện anh bị hãm
hại, sau khi chuyện xảy ra rồi em mới đoán là có liên quan đến Quách
Cao Minh, em thật sự chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ hãm hại
anh…”
(Cha của cụ…ột Tổng tài) Chương 86: Tình yêu sa ngã
“Tin tưởng cô sao?”
Doãn Thành Trung trầm giọng lẩm bẩm, cúi đầu xuống, không
còn muốn nhìn thấy cô ta thêm một lần nào nữa.
Vô hình chung, anh cảm thấy rất mệt mỏi, bị Quách Cao Minh
bốn cợt như thế, kết quả thì sao, có thể làm được gì, kết cục đã được
định rồi.
Quách Thanh Nga cũng cảm thấy con trai mình qua oan uất rồi,
tự giận đảm bảo: “Quách Cao Minh nó quá đáng lắm rồi, Thành Trung
con đừng phiền lòng nữa, mẹ bảo đảm với con, dù cho có liều mạng
cũng sẽ đòi lại công bằng cho con!”
Doãn Thành Trung sắc mặt trầm xuống, gương mặt ánh tuần
ngày nào cũng anh tiều tụy đi rất nhiều, anh ta không muốn nghe
thêm những lời cãi vã của Diệp Tuyết và mẹ nữa, sẩy bước chân lớn,
bước chân có chút đường đột và vội vã chạy ra khỏi đó.
Diệp Tuyết nhìn bộ dáng tức giận của anh, nghẹn ngào nức nở,
giống như cô thật sự sợ bị anh ấy bỏ rơi, cầm váy cưới trên người lên,
vội vàng đuổi theo.
“Thành Trung, anh đừng đi, anh hay nghe em nói, anh hay nghe
em giải thích…” Cô vừa chạy vừa hét lớn.
Nhưng giọng nói của cô làm anh ta vô cùng chán ghét, càng
muốn nhanh chóng rời khỏi hơn.
Bỗng nhiên ngay chỗ cua quẹo khi bọn họ rời khỏi nhà họ Doãn.
Diệp Tuyết kinh ngạc sợ hãi hết lớn.
Đã là lúc mặt trời lặn rồi, cái đám cưới này huyên náo cả nửa
ngày trời, buổi chiều tầm khoản sau giờ, sắc trời cũng trở nên mờ tối
không khí cũng mát mẻ và âm u hơn.
“Thành Trung! Thành Trung mau tránh ra á——” Quách Thanh
Nga chạy theo phía sau cũng giật mình âm thanh đứt đoạn.
Theo bản năng cơ thể nên Doãn Thành Trung ngẩng đầu lên,
phía trước khoản chừng năm mét, một chiếc xe tải lớn màu đỏ chất
đầy sắt thép xây dựng lao về phía anh.
Rất rõ ràng người lái xe lớn cũng giật mình, anh ta không ngờ
được là lái xe cả đoạn đường rất thuận lợi, nhưng lại ngay khúc cua
quẹo này bỗng nhiên chảy ra một người.
Tài xế nhất thời lúng túng, anh ta bị mất lái, và thậm chí quên mất
cả phanh.
Bà con thân tích bốn hương đang định đi về liền nhìn thấy cảnh
tượng trước mắt đều giật mình đứng ngay lại.
Chiếc xe tải trọng lớn trước mặt ước chừng trọng tải cũng tầm
hai mươi tấn, chiếc xe khổng lồ chở đầy kim loại đang hướng thẳng
về Doãn Thành Trung…
“Doãn Thành Trung!”
Âm thanh trong treo hét lên một tiếng, và rồi giây tiếp theo, chiếc
xe tải lớn đó rầm rầm lao tới.
Dù cho tài xế ở giây phút cuối cùng, phản ứng lại đạp thắng xe,
cũng đã quá muộn rồi.
Cái âm thanh đạp thắng xe chói tai, ở trong hoàng hôn tĩnh lặng
âm vang kéo dài, đầu xe lao đi một đoạn rất xa mới dừng lại được.
“Thành Trung ơi, Thành Trung con sao rồi, con sao rồi, con đừng
dọa mẹ nha…”
Quách Thanh Nga bị dọa đến mức nói chuyện lập đi lập lại, đôi
chân run rẩy chạy qua bên đó.
“May quá, may quá, thượng đệ bảo vệ…“ Quách Thanh Nga nhìn
thấy thân thể của Doãn Thành Trung bổ nhào xuống bên đường, xém
chút là đã bật khóc.
“Anh không sao chứ?”
Vẫn là giọng nói trong trẻo ấy, Kiều Bích Ngọc ngại ngùng nhìn
người đàn ông dưới thân mình, Doãn Thành Trung ngẩng người ra
một lát, dương như vẫn chưa sau khoản khác kinh hồn đó vẫn chưa
hoàn hồn lại được.
“Thành Trung!“ Diệp Tuyết bọn họ tái xanh mặt mày mà chạy
đến.
“Cô cút đi!”
Quách Thanh Nga đáy mắt đầy thù hận nhìn Diệp Tuyết, lấy tay
đẩy cô ra: “Cô xem đi, cô có tư cách gì nói yêu con trai tôi, khoản
khác quan trọng nhất cô chỉ biết đứng đó nhìn thôi, khoảng cách của
cô gần Thành Trung nhất, sao cô không giống như Kiều Bích Ngọc
vậy giúp con trai một tay, con tôi xém chút nữa là bị xe tải đụng chết
rồi.
Thật ra bọn họ không ai ngờ được là, Kiểu Bích Ngọc lại phản
ứng linh hoạt như thế, với lại còn không mang đến bất cứ điều gì mà
nhào tới cứu anh ta.
Sự hoài nghỉ trong lòng của mọi người càng lớn hơn, nếu như
không có Quách Cao Minh ở giữa phá đám, thật ra bọn họ đã trở
thành một đôi vợ chồng rất yêu thương lẫn nhau.
“Bích Ngọc, về nhà.”
Bên trai ông cụ Quách đã ngồi vào xe đột nhiên trầm giọng nói
một câu.
Kiểu Bích Ngọc giả vờ như không hay biết ánh mặt của sam soi
của mọi người, nhanh chóng đừng dậy từ trên người của Doãn Thành
Trung.
Cô không thấy trơ mắt ra nhìn Doãn Thành Trung bị đụng chết,
cố ấy có khả năng cứu anh ấy, nhất định sẽ không do dự.
Bỗng nhiên, Doãn Thành Trung đưa tay nắm lấy cánh tay của cô
ấy, năm thật là chặt.
Kiều Bích Ngọc rủ mí mắt xuống nhìn anh, khi mặt trời lặn xuống
sắc trời không sáng lắm, nhưng vẫn thấy được trong mắt cô có chút
kinh ngạc, ánh mắt cô bắt gặp đôi mắt ửng đỏ của Doãn Thành
Trung.
Anh ấy giống như có rất nhiều lời muốn nói với cô, tình thần của
anh áp chế nỗi đau mà do dự.
“Em phải quay về nhà họ Quách rồi.
Kiểu Bích Ngọc ánh mắt lướt qua không muốn nhìn thẳng vào anh
ấy, giọng nói nhẹ nhàng nói một câu.
Doãn Thành Trung biểu tình ngưng động lại, nghe thấy ba từ
“nhà họ Quách”, anh cắn chặt môi rồi một vị máu tanh chạy từ miệng
anh ra: “Tại sao lại trở nên như vậy!”
“Tại sao lại trở nên như thế”
Anh ấy dường như mất kiểm soát.
Bi thương gào thét lên, loại tức giận đó, không can tâm, nhưng lại
không cách nào khác mà tự sa ngã, lật người lại đôi bàn tay anh nắm
lại tàn nhẫn mà đấm xuống nền đường nhựa, lại một đấm mà tàn nhẫn
đấm xuống, đấm nắm rất nhanh chảy đầy màu tươi.
Loại cảm xúc ngông cuồng phẫn uất đó tràn ngập máu và dây
thần kinh của anh ta, Kêu gào không cam lòng!
Kiểu Bích Ngọc đứng ở một bên, kinh ngạc sợ hãi mà nhìn anh ấy
suy sụp, tự hủy diệt bản thân anh ta.
Cô ấy quen biết anh ấy lâu như vậy, lần đầu tiên thấy anh ấy giày
vò bản thân mình như vậy, anh ấy giống như là rất khốn khổ, bị bỡ
ngỡ, nhưng lại không thể làm gì được hết.
Diệp Tuyết ngớ ngẩn đứng ngay đó, cô ta muốn bước đến, nhưng
lại không dám.
Kiểu Bích Ngọc cúi đầu xuống, nhanh chân bước lẹ đi vào trong
xe, ông cụ Quách nhìn tài xế một cái, xe lập tức nổ máy rời đi.
Trong xe không khí ngột ngạt yên tĩnh, ông cụ Quách tâm trạng
không tốt, còn Kiều Bích Ngọc cũng nhìn ra cửa sổ mà trở nên lặng
yên hơn.
“Ông nội, thật ra vừa rồi cháu… Kiều Bích Ngọc nhìn ngoài cửa
sổ xe đang lướt nhanh qua những ngọn đèn đường đã được bật sáng,
đôt nhiên mở miêng nói môt câu.
Cô là chắc chắn nên mới xong qua đó cứu anh ấy, chứ không
phải là tình cũ trỗi dậy.
“Bích Ngọc, tận đáy lòng cháu thật sự yêu ai, tự bản thân mình
suy nghĩ cho kỹ” Ông cụ Quách trầm giọng cắt ngang lời cô đang
nói.
Một câu này, khiến Bích Ngọc rủ mắt xuống, đáy mắt lại càng
thêm nặng nề…
“Cao Minh đi qua bên mỹ nhất định là có chuyện quan trọng, đợi
anh ta về rồi tiếp tục bàn bạc.”
Đại sảnh nhà họ Doãn, nhưng người thân tích ở lại nói ra những
câu khách sáo, đều không dám đưa ra kết luận gì, dù sao chuyền mà
Doãn Thành Trung kể lại dính đến bên cậu chủ nhà họ Quách.
Quách Cao Minh bài mưu lập kế hoạch hãm hại Doãn Thành
Trung?
Chuyện vẫn chưa điều tra rõ, ai cũng không dám nói bậy bạ.
Tất cả mọi người đều đang thắc thỏm ngồi đó, ông cụ ngồi ở vị trí
trên có dáng vẻ uy nghiêm, đôi mắt già nua lấm lem trầm tư, tay phải
cầm cây gậy, như thể cơn tức giận có thể bùng phát bất cứ lúc nào,
những người khác đều run rẩy, ánh mắt nghi hoặc đôi lúc lại về Kiều
Bích Ngọc.
“Về đi,”
Còn cho là ông cụ Quách đen mặt xuống chuẩn bị nổi trận lôi
đình, nhưng ông lại cầm cây gậy, từ trên ghế đứng dậy, trong lòng
những người khác đều run sợ.
Biểu tình này là nói, bây giờ không thích hợp để bàn luận chuyện
này, mọi người ai cũng là người thông minh, nhìn thấy thái độ của ông
cụ Quách, ai cũng đều chuẩn bị rời khỏi.
Kiểu Bích Ngọc đi bên trái cạnh ông, cùng ông rời khỏi nhà họ
Doãn.
Biểu cảm của cô rất căng thẳng, trong đáy mắt suy nghĩ chút
chuyện xâu xa.
Cô nhớ là, có một lần đi vào phòng sách của Quách Cao Minh, lật
xem được một số tài liệu…
Doãn Thành Trung vừa rồi nhắc lại chuyện anh ta bị hãm hại vu
oan rồi bị kết tội hiếp dâm…Là do Quách Cao Minh sắp xếp người làm
ra.
“Diệp Tuyết, hôn lễ hôm nay bị hủy bỏ không thể trách Doãn
Thành Trung được, cô ác độc như vậy, bịa ra biết bao nhiêu là chuyện
lừa gạt chúng tôi, cũng không biết là có còn âm thầm âm mưu
chuyện gì khác không, lại còn vọng tưởng gả vào nhà họ Doãn!” Đại
sảnh của nhà họ Doãn truyền lại âm thanh của Quách Thanh Nga.
“Mẹ, con chỉ là nhất thời hồ đồ…
Diệp Tuyết khóc đến gương mặt hẳn lên một đường: “Con thừa
nhận, con là do thân thể có vấn đề không thể sinh con được, cho nên
mới…”
Nói rồi, cô xoay đầu nhìn gương mặt người đàn ông đầy phẫn nộ
và lạnh lùng, thấp giọng cầu xin: “Thành Trung, lúc đó khi em hẹn hò
với anh, em thật sự là yêu anh, em muốn sống cả đời cùng với anh,
nhưng lại sợ anh chê bai em không sinh đẻ được, cho nên em mới lén
lút đem giấu đi cái bao cao su sau khi chung ta quan hệ…”
“Đừng có nói nữa!” Doãn Thành Trung cắn răng chán ghét nói
một câu.
Nghĩ đến những chuyện này, nỗi buồn phiển trong lòng anh
không cách nào bình ổn được.
Diệp Tuyết nhìn thấy anh ta vô tình lạnh lùng xa lánh cô, trong
lòng nống vội, nâng cao âm thanh lên kêu lớn: “Doãn Thành Trung,
anh hay tin em, em lúc đó thật sự không hề biết chuyện anh bị hãm
hại, sau khi chuyện xảy ra rồi em mới đoán là có liên quan đến Quách
Cao Minh, em thật sự chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ hãm hại
anh…”
(Cha của cụ…ột Tổng tài) Chương 86: Tình yêu sa ngã
“Tin tưởng cô sao?”
Doãn Thành Trung trầm giọng lẩm bẩm, cúi đầu xuống, không
còn muốn nhìn thấy cô ta thêm một lần nào nữa.
Vô hình chung, anh cảm thấy rất mệt mỏi, bị Quách Cao Minh
bốn cợt như thế, kết quả thì sao, có thể làm được gì, kết cục đã được
định rồi.
Quách Thanh Nga cũng cảm thấy con trai mình qua oan uất rồi,
tự giận đảm bảo: “Quách Cao Minh nó quá đáng lắm rồi, Thành Trung
con đừng phiền lòng nữa, mẹ bảo đảm với con, dù cho có liều mạng
cũng sẽ đòi lại công bằng cho con!”
Doãn Thành Trung sắc mặt trầm xuống, gương mặt ánh tuần
ngày nào cũng anh tiều tụy đi rất nhiều, anh ta không muốn nghe
thêm những lời cãi vã của Diệp Tuyết và mẹ nữa, sẩy bước chân lớn,
bước chân có chút đường đột và vội vã chạy ra khỏi đó.
Diệp Tuyết nhìn bộ dáng tức giận của anh, nghẹn ngào nức nở,
giống như cô thật sự sợ bị anh ấy bỏ rơi, cầm váy cưới trên người lên,
vội vàng đuổi theo.
“Thành Trung, anh đừng đi, anh hay nghe em nói, anh hay nghe
em giải thích…” Cô vừa chạy vừa hét lớn.
Nhưng giọng nói của cô làm anh ta vô cùng chán ghét, càng
muốn nhanh chóng rời khỏi hơn.
Bỗng nhiên ngay chỗ cua quẹo khi bọn họ rời khỏi nhà họ Doãn.
Diệp Tuyết kinh ngạc sợ hãi hết lớn.
Đã là lúc mặt trời lặn rồi, cái đám cưới này huyên náo cả nửa
ngày trời, buổi chiều tầm khoản sau giờ, sắc trời cũng trở nên mờ tối
không khí cũng mát mẻ và âm u hơn.
“Thành Trung! Thành Trung mau tránh ra á——” Quách Thanh
Nga chạy theo phía sau cũng giật mình âm thanh đứt đoạn.
Theo bản năng cơ thể nên Doãn Thành Trung ngẩng đầu lên,
phía trước khoản chừng năm mét, một chiếc xe tải lớn màu đỏ chất
đầy sắt thép xây dựng lao về phía anh.
Rất rõ ràng người lái xe lớn cũng giật mình, anh ta không ngờ
được là lái xe cả đoạn đường rất thuận lợi, nhưng lại ngay khúc cua
quẹo này bỗng nhiên chảy ra một người.
Tài xế nhất thời lúng túng, anh ta bị mất lái, và thậm chí quên mất
cả phanh.
Bà con thân tích bốn hương đang định đi về liền nhìn thấy cảnh
tượng trước mắt đều giật mình đứng ngay lại.
Chiếc xe tải trọng lớn trước mặt ước chừng trọng tải cũng tầm
hai mươi tấn, chiếc xe khổng lồ chở đầy kim loại đang hướng thẳng
về Doãn Thành Trung…
“Doãn Thành Trung!”
Âm thanh trong treo hét lên một tiếng, và rồi giây tiếp theo, chiếc
xe tải lớn đó rầm rầm lao tới.
Dù cho tài xế ở giây phút cuối cùng, phản ứng lại đạp thắng xe,
cũng đã quá muộn rồi.
Cái âm thanh đạp thắng xe chói tai, ở trong hoàng hôn tĩnh lặng
âm vang kéo dài, đầu xe lao đi một đoạn rất xa mới dừng lại được.
“Thành Trung ơi, Thành Trung con sao rồi, con sao rồi, con đừng
dọa mẹ nha…”
Quách Thanh Nga bị dọa đến mức nói chuyện lập đi lập lại, đôi
chân run rẩy chạy qua bên đó.
“May quá, may quá, thượng đệ bảo vệ…“ Quách Thanh Nga nhìn
thấy thân thể của Doãn Thành Trung bổ nhào xuống bên đường, xém
chút là đã bật khóc.
“Anh không sao chứ?”
Vẫn là giọng nói trong trẻo ấy, Kiều Bích Ngọc ngại ngùng nhìn
người đàn ông dưới thân mình, Doãn Thành Trung ngẩng người ra
một lát, dương như vẫn chưa sau khoản khác kinh hồn đó vẫn chưa
hoàn hồn lại được.
“Thành Trung!“ Diệp Tuyết bọn họ tái xanh mặt mày mà chạy
đến.
“Cô cút đi!”
Quách Thanh Nga đáy mắt đầy thù hận nhìn Diệp Tuyết, lấy tay
đẩy cô ra: “Cô xem đi, cô có tư cách gì nói yêu con trai tôi, khoản
khác quan trọng nhất cô chỉ biết đứng đó nhìn thôi, khoảng cách của
cô gần Thành Trung nhất, sao cô không giống như Kiều Bích Ngọc
vậy giúp con trai một tay, con tôi xém chút nữa là bị xe tải đụng chết
rồi.
Thật ra bọn họ không ai ngờ được là, Kiểu Bích Ngọc lại phản
ứng linh hoạt như thế, với lại còn không mang đến bất cứ điều gì mà
nhào tới cứu anh ta.
Sự hoài nghỉ trong lòng của mọi người càng lớn hơn, nếu như
không có Quách Cao Minh ở giữa phá đám, thật ra bọn họ đã trở
thành một đôi vợ chồng rất yêu thương lẫn nhau.
“Bích Ngọc, về nhà.”
Bên trai ông cụ Quách đã ngồi vào xe đột nhiên trầm giọng nói
một câu.
Kiểu Bích Ngọc giả vờ như không hay biết ánh mặt của sam soi
của mọi người, nhanh chóng đừng dậy từ trên người của Doãn Thành
Trung.
Cô không thấy trơ mắt ra nhìn Doãn Thành Trung bị đụng chết,
cố ấy có khả năng cứu anh ấy, nhất định sẽ không do dự.
Bỗng nhiên, Doãn Thành Trung đưa tay nắm lấy cánh tay của cô
ấy, năm thật là chặt.
Kiều Bích Ngọc rủ mí mắt xuống nhìn anh, khi mặt trời lặn xuống
sắc trời không sáng lắm, nhưng vẫn thấy được trong mắt cô có chút
kinh ngạc, ánh mắt cô bắt gặp đôi mắt ửng đỏ của Doãn Thành
Trung.
Anh ấy giống như có rất nhiều lời muốn nói với cô, tình thần của
anh áp chế nỗi đau mà do dự.
“Em phải quay về nhà họ Quách rồi.
Kiểu Bích Ngọc ánh mắt lướt qua không muốn nhìn thẳng vào anh
ấy, giọng nói nhẹ nhàng nói một câu.
Doãn Thành Trung biểu tình ngưng động lại, nghe thấy ba từ
“nhà họ Quách”, anh cắn chặt môi rồi một vị máu tanh chạy từ miệng
anh ra: “Tại sao lại trở nên như vậy!”
“Tại sao lại trở nên như thế”
Anh ấy dường như mất kiểm soát.
Bi thương gào thét lên, loại tức giận đó, không can tâm, nhưng lại
không cách nào khác mà tự sa ngã, lật người lại đôi bàn tay anh nắm
lại tàn nhẫn mà đấm xuống nền đường nhựa, lại một đấm mà tàn nhẫn
đấm xuống, đấm nắm rất nhanh chảy đầy màu tươi.
Loại cảm xúc ngông cuồng phẫn uất đó tràn ngập máu và dây
thần kinh của anh ta, Kêu gào không cam lòng!
Kiểu Bích Ngọc đứng ở một bên, kinh ngạc sợ hãi mà nhìn anh ấy
suy sụp, tự hủy diệt bản thân anh ta.
Cô ấy quen biết anh ấy lâu như vậy, lần đầu tiên thấy anh ấy giày
vò bản thân mình như vậy, anh ấy giống như là rất khốn khổ, bị bỡ
ngỡ, nhưng lại không thể làm gì được hết.
Diệp Tuyết ngớ ngẩn đứng ngay đó, cô ta muốn bước đến, nhưng
lại không dám.
Kiểu Bích Ngọc cúi đầu xuống, nhanh chân bước lẹ đi vào trong
xe, ông cụ Quách nhìn tài xế một cái, xe lập tức nổ máy rời đi.
Trong xe không khí ngột ngạt yên tĩnh, ông cụ Quách tâm trạng
không tốt, còn Kiều Bích Ngọc cũng nhìn ra cửa sổ mà trở nên lặng
yên hơn.
“Ông nội, thật ra vừa rồi cháu… Kiều Bích Ngọc nhìn ngoài cửa
sổ xe đang lướt nhanh qua những ngọn đèn đường đã được bật sáng,
đôt nhiên mở miêng nói môt câu.
Cô là chắc chắn nên mới xong qua đó cứu anh ấy, chứ không
phải là tình cũ trỗi dậy.
“Bích Ngọc, tận đáy lòng cháu thật sự yêu ai, tự bản thân mình
suy nghĩ cho kỹ” Ông cụ Quách trầm giọng cắt ngang lời cô đang
nói.
Một câu này, khiến Bích Ngọc rủ mắt xuống, đáy mắt lại càng
thêm nặng nề…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.