Cha Của Cục Cưng Là Một Tổng Tài
Chương 255: Tôi không ngốc, tôi sẽ nhớ lại
Thủy Tinh
22/01/2021
Hôm nay Kiều Bích Ngọc ở nhà một mình.
Cô ngồi vào bàn ăn, vẻ mặt tự nhiên nhấm
nháp nửa cốc sữa đậu nành. Lúc Châu Mỹ Duy
vừa đóng cửa lại rời đi, cô lập tức đặt hết bữa
sáng xuống, thật ra cô không ăn nổi, cô chỉ đang
cố giả vờ mà thôi.
Trên mặt Kiều Bích Ngọc không có chút biểu
cảm nào, cô nhanh chóng đứng dậy đi thẳng ra
ban công nhỏ, nhấc một chiếc thang nhôm có
thể kéo rút từ căn hộ vào trong phòng.
Đầu tiên cô dựa chiếc thang vào bức tường
ở phía đông của phòng khách nhỏ, sau đó trèo
lên, vươn tay rồi lấy ra một cái dụng cụ màu đen
cỡ ngón tay cái từ một góc khuất trên trần nhà.
Sau đó lại tìm được ba dụng cụ điện tử
giống hệt nhau ở ba góc còn lại của phòng
khách nhỏ, đó là camera giám sát không dây.
Cô biết không chỉ phòng khách nhỏ mà
phòng khách của cô, thậm chí ban công cũng
được lắp camera như vậy, trừ phòng tắm và nhà
vệ sinh ra thì căn hộ này hầu như không có điểm mù.
Kiều Bích Ngọc cũng không đi tìm máy ảnh
ở những nơi khác nữa, dù sao cô cũng cảm thấy
không cần thiết.
Cô ném thẳng bốn cái dụng cụ điện tử nhỏ
trong phòng khách này vào thùng rác, đặt thang
nhôm trở lại ban công rồi tìm thấy một tấm bảng
trắng 90*60 cm từ tủ đồ lặt vặt bên cạnh ban
công, bút và gậy lau bảng chuyên dụng.
Sau đó, cô ngồi trên ghế sô pha, đặt tấm
bảng trắng lên chân, chống tay trái, cầm bút tô
tô vẽ vẽ bằng tay phải…
Thỉnh thoảng, cô lại nhíu đôi mày thanh tú,
bực bội cầm cái gậy gạt đi xóa hết những bức vẽ
trước đó, rồi lại ghi chép lại lần nữa.
“Không phải thế này, không phải thế này…”
Kiều Bích Ngọc lẩm bẩm điều gì đó trong miệng.
Cô cầm bút trên tay phải, nhắm mắt lại như
buộc mình phải nhớ lại, bàn tay cô dựa vào trí
nhớ của mình để ghi nhanh lên bảng trắng, còn
vẽ thêm một số hình ảnh để phân tích. Cô đang
vẽ một cái gì đó giống như sơ đồ tư duy, giống
như đang phân loại những mảnh ký ức lộn xộn
trong tâm trí mình.
Nhưng lần nào cô cũng dừng lại, vẻ mặt vô
cùng chán nản nghiêm trọng, giống như không
thể đoán ra, có điều gì đó không ổn.
Cả căn hộ đều rất yên tĩnh, ngoại trừ âm
thanh nhỏ bé thỉnh thoảng phát ra khi cô lau tấm
bảng trắng.
Đột nhiên, một tiếng chuông điện thoại di
động lanh lảnh vang lên.
Vẻ mặt cô ngơ ngác một lúc, cây bút trong
tay rơi xuống đất, sau đó cô quay đầu nhìn chiếc
điện thoại di động đang nhấp nháy ở bên kia tủ ti Vi.
Biểu hiện của Kiều Bích Ngọc rất cảnh giác,
cô lập tức cầm cây lau bảng lên để xóa hết tất cả
chữ và hình trên bảng trắng.
Dường như Kiều Bích Ngọc không quan tâm
lắm đến cuộc gọi này, cô đặt chiếc bảng trắng
lên ghế sô pha rồi cúi xuống cầm chiếc bút
chuyên dụng cho chiếc bảng trắng lên. Cô vừa
đánh rơi nó xuống sàn nhà, không biết lăn đi đâu
rồi.
Kiều Bích Ngọc vừa nằm bò xuống đất tìm
kiếm thì phát hiện cây bút đã lăn đến dưới chậu
cây phát tài bên trái tủ tỉ vi, cô đưa tay ra cầm
lấy, sau đó động tác chần chừ một lúc, nhìn kỹ
cái nút thắt trang trí màu đỏ nhỏ trên thân cây
phát tài.
Cô cầm cây bút lên, đưa tay kéo mạnh cái
nút thắt trên cây phát tài xuống.
Khi tay Kiều Bích Ngọc chạm vào nút thắt
này, vẻ mặt của cô lập tức lạnh di.
Vẻ mặt Kiều Bích Ngọc không hề thay đổi,
cô lật nút thắt tỉnh xảo to bằng lòng bàn tay phụ
nữ ra phía sau. Lúc này, một ống kính phản chiếu
hiện ra trước mắt cô, lại là một cái camera khác.
“Rốt cuộc căn hộ này có bao nhiêu camera?”
Cái camera này rõ ràng là khác với cái mà cô
tìm thấy vừa nãy, có phải là một nhóm người
khác không?
Điện thoại trên tủ ti vi vẫn không ngừng đổ
chuông, đối phương vẫn vô cùng kiên trì.
Đầu tiên Kiều Bích Ngọc liếc thấy tên người
gọi xa lạ, tay trái cầm chặt chiếc camera màu đỏ
vừa tìm được trong lòng bàn tay như đang kìm
nén cảm xúc nào đó. Cô dùng sức bóp mạnh,
hung hăng nắm vuốt nó nhưng trên mặt vẫn
không có biểu hiện gì.
“Anh là ai?”
Nhấn nút trả lời, cô khàn giọng, nhẹ nhàng
hỏi ba chữ.
Đầu bên kia điện thoại là một giọng nam có
chút xa lạ: “Xin chào, trước đây tôi là bác sĩ
trưởng phụ trách của cô, An Đông Quân.”
“Cô có thể không nhớ tới tôi, đó là lúc cô bị
tai nạn xe cộ, do tôi phụ trách… Đối phương
cảm thấy cô không có động tĩnh, lập tức muốn
nói rõ chỉ tiết để cô nhớ lại.
Kết quả, Kiều Bích Ngọc như bị chuyện gì đó
kích thích, cô nghiến răng nghiến lợi mở miệng
trả lời anh ta: “Tôi biết, anh là chủ nhiệm An.”
Chính là chủ nhiệm An cầm dao mổ bụng
cho cô khi cô được đưa vào phòng mổ…
Làm sao cô có thể quên được.
Dường như đối phương đã nhận ra giọng
điệu khác thường của cô, vô cùng có kiên nhẫn
hỏi thăm: “Cô Kiều, lần này tôi gọi điện thoại cho
cô để hỏi thăm đáp lễ xem trạng thái tinh thần
bây giờ của cô thế nào rồi…”
“Rốt cuộc anh đang làm việc cho ai?”
Kiều Bích Ngọc lạnh lùng mở miệng, đột
nhiên cắt ngang cái gọi là sự quan tâm hỏi thăm
đáp lễ của anh ta.
Đối phương không biết có phải do cô bị sốc
trước những gì mình nói hay không, hay do chưa
lấy lại tỉnh thần, vì thế khẽ run lên hai giây rồi mới
lên tiếng: “Cô Kiều, có phải cô có hiểu lầm gì
không? Tôi chỉ lo lắng về tâm thần của cô bị rối loạn…”
“Rối loạn tâm thần?”
“Có phải anh đang cố nói với tôi rằng tất cả
những cuộc trò chuyện mà tôi nghe thấy trong
phòng phẫu thuật chỉ là do tôi suy nghĩ linh tinh
hay không, anh cho rằng tôi không biết sao?”
Kiểu Bích Ngọc giữ chặt điện thoại, ký ức
khiến sắc mặt cô càng thêm u ám, cảm xúc như
muốn bùng nổ, không tự chủ được mà gào lên:
“Anh cho rằng tôi không biết, các người thật sự
cho rằng tôi không biết sao!”
“Vụ tai nạn xe cộ này không… rõ ràng là tôi
không bị thương, mà đã bị người ta hành hung
rồi hôn mê. Tôi đã nghe hết những cuộc trò
chuyện của các người trong phòng phẫu thuật
rồi, phòng phẫu thuật lạnh và kín đó, có người
sai các người nhất định phải quay lại video cuộc
phẫu thuật, tôi cảm thấy các người cắt bụng tôi
bằng dao mổ lạnh lẽo, tôi còn nghe thấy tiếng
khóc chào đời của trẻ con. Tôi biết điều đó, tôi
biết điều đó!” Cuối cùng, vì bị kích động mà
giọng nói của cô càng trở nên sắc bén.
“Các người đều đang nói dối tôi, các người
bắt tay nhau lừa gạt tôi!”
Cô đang đứng trong căn hộ này, rõ ràng cô
là người duy nhất ở đây nhưng cô lại cảm thấy
có vô số cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào
mình. Cô cắm ghét cảm giác này.
“Tôi không phải là con rối, tôi nói cho anh
biết, không ai có đủ tư cách để điều khiển cuộc
sống của tôi cả…”
Tâm tình phẫn uất của cô bốc lên, tay trái
cầm chặt chiếc camera ngụy trang màu đỏ rồi
ném trên phiến đá cẩm thạch. Trong tích tắc,
chiếc camera mini vỡ tung tóe, văng khắp mọi
nơi trên sàn nhà.
Cô ngồi vào bàn ăn, vẻ mặt tự nhiên nhấm
nháp nửa cốc sữa đậu nành. Lúc Châu Mỹ Duy
vừa đóng cửa lại rời đi, cô lập tức đặt hết bữa
sáng xuống, thật ra cô không ăn nổi, cô chỉ đang
cố giả vờ mà thôi.
Trên mặt Kiều Bích Ngọc không có chút biểu
cảm nào, cô nhanh chóng đứng dậy đi thẳng ra
ban công nhỏ, nhấc một chiếc thang nhôm có
thể kéo rút từ căn hộ vào trong phòng.
Đầu tiên cô dựa chiếc thang vào bức tường
ở phía đông của phòng khách nhỏ, sau đó trèo
lên, vươn tay rồi lấy ra một cái dụng cụ màu đen
cỡ ngón tay cái từ một góc khuất trên trần nhà.
Sau đó lại tìm được ba dụng cụ điện tử
giống hệt nhau ở ba góc còn lại của phòng
khách nhỏ, đó là camera giám sát không dây.
Cô biết không chỉ phòng khách nhỏ mà
phòng khách của cô, thậm chí ban công cũng
được lắp camera như vậy, trừ phòng tắm và nhà
vệ sinh ra thì căn hộ này hầu như không có điểm mù.
Kiều Bích Ngọc cũng không đi tìm máy ảnh
ở những nơi khác nữa, dù sao cô cũng cảm thấy
không cần thiết.
Cô ném thẳng bốn cái dụng cụ điện tử nhỏ
trong phòng khách này vào thùng rác, đặt thang
nhôm trở lại ban công rồi tìm thấy một tấm bảng
trắng 90*60 cm từ tủ đồ lặt vặt bên cạnh ban
công, bút và gậy lau bảng chuyên dụng.
Sau đó, cô ngồi trên ghế sô pha, đặt tấm
bảng trắng lên chân, chống tay trái, cầm bút tô
tô vẽ vẽ bằng tay phải…
Thỉnh thoảng, cô lại nhíu đôi mày thanh tú,
bực bội cầm cái gậy gạt đi xóa hết những bức vẽ
trước đó, rồi lại ghi chép lại lần nữa.
“Không phải thế này, không phải thế này…”
Kiều Bích Ngọc lẩm bẩm điều gì đó trong miệng.
Cô cầm bút trên tay phải, nhắm mắt lại như
buộc mình phải nhớ lại, bàn tay cô dựa vào trí
nhớ của mình để ghi nhanh lên bảng trắng, còn
vẽ thêm một số hình ảnh để phân tích. Cô đang
vẽ một cái gì đó giống như sơ đồ tư duy, giống
như đang phân loại những mảnh ký ức lộn xộn
trong tâm trí mình.
Nhưng lần nào cô cũng dừng lại, vẻ mặt vô
cùng chán nản nghiêm trọng, giống như không
thể đoán ra, có điều gì đó không ổn.
Cả căn hộ đều rất yên tĩnh, ngoại trừ âm
thanh nhỏ bé thỉnh thoảng phát ra khi cô lau tấm
bảng trắng.
Đột nhiên, một tiếng chuông điện thoại di
động lanh lảnh vang lên.
Vẻ mặt cô ngơ ngác một lúc, cây bút trong
tay rơi xuống đất, sau đó cô quay đầu nhìn chiếc
điện thoại di động đang nhấp nháy ở bên kia tủ ti Vi.
Biểu hiện của Kiều Bích Ngọc rất cảnh giác,
cô lập tức cầm cây lau bảng lên để xóa hết tất cả
chữ và hình trên bảng trắng.
Dường như Kiều Bích Ngọc không quan tâm
lắm đến cuộc gọi này, cô đặt chiếc bảng trắng
lên ghế sô pha rồi cúi xuống cầm chiếc bút
chuyên dụng cho chiếc bảng trắng lên. Cô vừa
đánh rơi nó xuống sàn nhà, không biết lăn đi đâu
rồi.
Kiều Bích Ngọc vừa nằm bò xuống đất tìm
kiếm thì phát hiện cây bút đã lăn đến dưới chậu
cây phát tài bên trái tủ tỉ vi, cô đưa tay ra cầm
lấy, sau đó động tác chần chừ một lúc, nhìn kỹ
cái nút thắt trang trí màu đỏ nhỏ trên thân cây
phát tài.
Cô cầm cây bút lên, đưa tay kéo mạnh cái
nút thắt trên cây phát tài xuống.
Khi tay Kiều Bích Ngọc chạm vào nút thắt
này, vẻ mặt của cô lập tức lạnh di.
Vẻ mặt Kiều Bích Ngọc không hề thay đổi,
cô lật nút thắt tỉnh xảo to bằng lòng bàn tay phụ
nữ ra phía sau. Lúc này, một ống kính phản chiếu
hiện ra trước mắt cô, lại là một cái camera khác.
“Rốt cuộc căn hộ này có bao nhiêu camera?”
Cái camera này rõ ràng là khác với cái mà cô
tìm thấy vừa nãy, có phải là một nhóm người
khác không?
Điện thoại trên tủ ti vi vẫn không ngừng đổ
chuông, đối phương vẫn vô cùng kiên trì.
Đầu tiên Kiều Bích Ngọc liếc thấy tên người
gọi xa lạ, tay trái cầm chặt chiếc camera màu đỏ
vừa tìm được trong lòng bàn tay như đang kìm
nén cảm xúc nào đó. Cô dùng sức bóp mạnh,
hung hăng nắm vuốt nó nhưng trên mặt vẫn
không có biểu hiện gì.
“Anh là ai?”
Nhấn nút trả lời, cô khàn giọng, nhẹ nhàng
hỏi ba chữ.
Đầu bên kia điện thoại là một giọng nam có
chút xa lạ: “Xin chào, trước đây tôi là bác sĩ
trưởng phụ trách của cô, An Đông Quân.”
“Cô có thể không nhớ tới tôi, đó là lúc cô bị
tai nạn xe cộ, do tôi phụ trách… Đối phương
cảm thấy cô không có động tĩnh, lập tức muốn
nói rõ chỉ tiết để cô nhớ lại.
Kết quả, Kiều Bích Ngọc như bị chuyện gì đó
kích thích, cô nghiến răng nghiến lợi mở miệng
trả lời anh ta: “Tôi biết, anh là chủ nhiệm An.”
Chính là chủ nhiệm An cầm dao mổ bụng
cho cô khi cô được đưa vào phòng mổ…
Làm sao cô có thể quên được.
Dường như đối phương đã nhận ra giọng
điệu khác thường của cô, vô cùng có kiên nhẫn
hỏi thăm: “Cô Kiều, lần này tôi gọi điện thoại cho
cô để hỏi thăm đáp lễ xem trạng thái tinh thần
bây giờ của cô thế nào rồi…”
“Rốt cuộc anh đang làm việc cho ai?”
Kiều Bích Ngọc lạnh lùng mở miệng, đột
nhiên cắt ngang cái gọi là sự quan tâm hỏi thăm
đáp lễ của anh ta.
Đối phương không biết có phải do cô bị sốc
trước những gì mình nói hay không, hay do chưa
lấy lại tỉnh thần, vì thế khẽ run lên hai giây rồi mới
lên tiếng: “Cô Kiều, có phải cô có hiểu lầm gì
không? Tôi chỉ lo lắng về tâm thần của cô bị rối loạn…”
“Rối loạn tâm thần?”
“Có phải anh đang cố nói với tôi rằng tất cả
những cuộc trò chuyện mà tôi nghe thấy trong
phòng phẫu thuật chỉ là do tôi suy nghĩ linh tinh
hay không, anh cho rằng tôi không biết sao?”
Kiểu Bích Ngọc giữ chặt điện thoại, ký ức
khiến sắc mặt cô càng thêm u ám, cảm xúc như
muốn bùng nổ, không tự chủ được mà gào lên:
“Anh cho rằng tôi không biết, các người thật sự
cho rằng tôi không biết sao!”
“Vụ tai nạn xe cộ này không… rõ ràng là tôi
không bị thương, mà đã bị người ta hành hung
rồi hôn mê. Tôi đã nghe hết những cuộc trò
chuyện của các người trong phòng phẫu thuật
rồi, phòng phẫu thuật lạnh và kín đó, có người
sai các người nhất định phải quay lại video cuộc
phẫu thuật, tôi cảm thấy các người cắt bụng tôi
bằng dao mổ lạnh lẽo, tôi còn nghe thấy tiếng
khóc chào đời của trẻ con. Tôi biết điều đó, tôi
biết điều đó!” Cuối cùng, vì bị kích động mà
giọng nói của cô càng trở nên sắc bén.
“Các người đều đang nói dối tôi, các người
bắt tay nhau lừa gạt tôi!”
Cô đang đứng trong căn hộ này, rõ ràng cô
là người duy nhất ở đây nhưng cô lại cảm thấy
có vô số cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào
mình. Cô cắm ghét cảm giác này.
“Tôi không phải là con rối, tôi nói cho anh
biết, không ai có đủ tư cách để điều khiển cuộc
sống của tôi cả…”
Tâm tình phẫn uất của cô bốc lên, tay trái
cầm chặt chiếc camera ngụy trang màu đỏ rồi
ném trên phiến đá cẩm thạch. Trong tích tắc,
chiếc camera mini vỡ tung tóe, văng khắp mọi
nơi trên sàn nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.