Cha Của Cục Cưng Là Một Tổng Tài
Chương 125: Vợ chồng trò chuyện ban đêm trên giường
Thủy Tinh
19/01/2021
Đêm khuya, ngủ đến hơi mơ màng, đột nhiên đùi phải chuột rút
đau đớn.
Kiểu Bích Ngọc căng người, lập tức tỉnh lại, thò tay mở đèn ở đầu
giường, cả căn phòng chợt sáng như ban ngày.
Lông mày thanh tú nhíu chặt, chống tay xuống giường từ từ ngồi
dậy, từng chút nhích tới mép giường, dùng hai tay nâng đùi phải tê
dại lại đau nhói đặt xuống dưới giường.
Khi mang thai thường xuyên bị chuột rút lúc nửa đêm.
Lúc trước cô còn không biết nên xử lý như thế nào, bèn nằm trên
giường, tự bóp cho mình, nhưng cách này có hiệu quả thật sự rất
chậm. Cũng may cách đây ít lâu Châu Mỹ Duy đã dạy cô, từ từ ngồi
dậy, duỗi chân đặt trên sàn nhà, mấy phút là khỏi.
“Sao cô vẫn còn chưa ngủ.”
Trong phòng ngủ yên tĩnh, đột nhiên cửa phòng bị mở ra.
Quách Cao Minh thấy trong phòng đèn đuốc sáng choang, vẻ
mặt có chút không vui nhìn cô, nghiến răng nói: “Kiểu Bích Ngọc, bây
giờ đã là hai giờ sáng rồi.”
“Thì ra anh cũng biết là hai giờ sáng rồi đấy.”
Kiểu Bích Ngọc quay đầu nhìn anh, giọng điệu của cô cũng
không tốt cho lắm.
Cả ngày muộn như vậy mới nghỉ ngơi, chỗ gãy xương của anh
còn chưa khỏi, ông nội không về, căn bản không có ai quản được
anh, hừ.
Đột nhiên phòng ngủ yên tĩnh trở lại, hai người đều không lên
tiếng.
Quách Cao Minh đi vào phòng tắm, lúc ra ngoài thấy cô vẫn ngồi
bên giường, không chịu nghỉ ngơi thì có chút tức giận.
“Kiểu Bích Ngọc, mang thai không thể thức đêm.” Anh cố gắng
dịu giọng nói chuyện.
“Tôi biết, chỉ là tôi…”
Vẻ mặt của cô hơi mất tự nhiên, giằng co với anh hai giây, mím
chặt môi không muốn giải thích tiếp.
Kiểu Bích Ngọc tự mình hờn dỗi, quay đầu không nhìn anh, đùi
phải nhẹ nhàng quơ quơ, không còn co rút đau đớn nữa, lúc này cô
mới chậm chạp rút chân lên, nằm xuống giường lại.
Quách Cao Minh cũng đã mệt mỏi, xem báo cáo tài chính trên
máy tính cả đêm, anh không muốn cãi nhau với cô, nằm xuống bên
còn lại, đưa tay tắt đèn, muốn nhắm mắt nghỉ ngơi.
“Quách Cao Minh.”
Người phụ nữ bên cạnh do dự gọi tên anh một tiếng.
“Quách Cao Minh, anh ngủ chưa?”
Kiểu Bích Ngọc nhỏ giọng mở miệng, thật ra cô biết còn cố hỏi,
trong lòng có chút rối rắm, nếu như Quách Cao Minh không muốn để
ý đến cô, vậy cô cũng giả bộ hơi kiêu ngạo không để ý tới anh.
Người đàn ông bên cạnh không trả lời cô, chỉ chợt duỗi bàn tay
ra, nắm tay trái cô, tay của cô rất thon, rất mềm, mười ngón đan xen.
Sau vụ tai nạn xe kia, vai phải của anh bị thương, vì vậy chỉ có
thể nằm ngủ thẳng, cũng không thể ôm cô ngủ như trước đây, vì vậy
Quách Cao Minh có chút không quen.
“Gần đây khá nhiều chuyện, Kiều Bích Ngọc, cô không được ầm ï
với tôi.”
Giọng anh trầm thấp mang theo ủ rũ, có lẽ do đêm khuya, giọng
nói này nhẹ nhàng dịu dàng, nghe không mạnh mẽ như ban ngày.
Kiểu Bích Ngọc xoay người, chủ động ghé sát vào anh một xíu,
cô đã ngủ quá nửa đêm, bây giờ tinh thần tỉnh táo.
Giọng cô có chút không phục: “Tôi không ầm ï với anh.”
“Quách Cao Minh, tôi muốn trò chuyện với anh, lát nữa anh hãy
ngủ được không?”
“Ừ””
Vợ chồng đã kết hôn trò chuyện trong đêm, việc này với Quách
Cao Minh mà nói là lần đầu, bình thường cô cũng không quấn người.
“Tôi biết anh bận rộn nhiều việc, nhưng tôi ở nhà cũng không có
việc gì làm, sau này tôi giúp anh thu xếp quần áo được không?” Cô
càng nói càng phấn khích: “Còn nữa, bác sĩ nói, trước khi sinh phải
vận động vừa phải mới có lợi cho thai nhỉ.”
“Vốn dĩ tôi chỉ muốn giúp đỡ trong phòng bếp, nhưng chuyện đó
không thích hợp với tôi.“ Nói tới đây, giọng Kiều Bích Ngọc có chút
nhụt chí.
Mà người đàn ông bên cạnh cô thì cười khẽ một tiếng.
“Cười gì vậy, vốn dĩ tôi muốn làm một người vợ hiền.”
Kiểu Bích Ngọc tức giận, duỗi đùi phải ra, bất mãn đạp người bên
cạnh một cước.
Quách Cao Minh đã sớm biết, người phụ nữ anh lấy về, cả đời
cũng không có tiềm chất làm vợ hiền.
Kiểu Bích Ngọc lại nghĩ tới một việc, cơ thể áp sát vào anh, giọng
nói còn mang theo chút nịnh nọt: “Quách Cao Minh, tôi muốn sửa
vườn hoa, làm vườn, chuyện này tôi làm được, tôi rất giỏi dùng kéo.”
“Không được.” Quách Cao Minh lập tức từ chối.
Kiểu Bích Ngọc đã sớm đoán trước, bởi vì người làm vườn ở nhà
cũng từ chối cô như vậy, Kiều Bích Ngọc tiếp tục làm phiền anh,
giọng nói dịu dàng thương lượng với anh.
“Tôi sẽ không ngu xuẩn đến mức khiến mình bị thương đâu, anh
tin tôi đi, tôi biết để ý con của mình mà, Quách Cao Minh, tôi rất thích
dùng kéo.” Nói tới cuối cùng, cô cao giọng, trực tiếp chơi xấu.
“Muốn làm vườn thì đi nhổ cỏ.”
Đàm phán thất bại, Quách Cao Minh không chịu nhượng bộ.
Ngoài cửa sổ đen như mực, rạng sáng đêm yên tĩnh, ánh đèn
màu lập lòe ở khu náo nhiệt phồn hoa xa xa, tiếng huyên náo bên
ngoài, ngược lại khiến anh không khỏi cảm thấy sự yên tĩnh ở chỗ này
rất tốt.
“Bà xã, bây giờ tôi ngủ được chưa?”
Tâm trạng của Quách Cao Minh khá tốt, cố ý trêu chọc hỏi cô
một câu.
Kiểu Bích Ngọc mặt dày vì câu “Bà xã” thuận miệng của anh mà
bỗng dưng hơi xấu hổ.
Vai phải anh bị thương không tiện, Kiều Bích Ngọc rất có trách
nhiệm thò tay kéo chăn lên cho anh.
“Đúng rồi, Quách Cao Minh, ông nội đã ở bên Seattle gần một
tháng rồi, nếu không ngày mai anh gọi cho ông cụ đi.
Thật ra Kiều Bích Ngọc đã sớm muốn hỏi chuyện của ông cụ, lần
trước cô đến bệnh viện Seattle, ông nội rất kỳ lạ mà mắng cô, không
phải vì lần đó ông ấy nói chuyện khó nghe, mà là giọng điệu ông cụ
rất oán giận.
“Nếu như không có cô, thằng bé có thể sống rất tốt.”
Hôm ấy, sắc mặt của ông cụ Quách rất hung dữ, nói mấy lời kỳ lạ
như vậy với cô.
Kiểu Bích Ngọc không rõ lời ông cụ nói có hàm ý gì, có rất nhiều
chuyện cô cũng muốn hỏi, nhưng bọn họ đều không cho cô tham gia.
Lần trước ông nội lạnh nhạt với cô, cùng với chuyện Giang Mỹ
Linh cho cô một bạt tai, không ai dám nói lung tung, cô cũng cố ý tìm
Lục Khánh Nam, dặn anh ta đừng nói với Quách Cao Minh, tránh cho
người khác nói cô gây xích mích tình thân.
Cô không dám gọi điện cho ông cụ, Quách Cao Minh gọi tới hỏi
thăm, nhất định trong lòng ông cụ sẽ rất vui.
Người đàn ông bên cạnh trầm mặc không lên tiếng, Kiều Bích
Ngọc có chút nóng nảy.
Cô kéo tay trái của anh: “Có phải anh làm chuyện gì chọc ông cụ
giận hay không, có đôi khi ông cụ giống như lão ngoan đồng vậy, anh
phải dỗ ông cụ, cho dù ông cụ làm gì nhất định cũng là muốn tốt cho
anh.”
“Chuyện này, cô đừng quan tâm.”
Nhưng, giọng nói Quách Cao Minh đột nhiên lạnh xuống.
Kiểu Bích Ngọc có chút tức giận: “Anh nhất định phải đối chọi với
ông nội hả, ông cụ muốn làm gì, anh cứ chiều theo ý ông cụ đi.”
“Kiều Bích Ngọc, bây giờ chuyện quan trọng nhất của cô chính là
an tâm dưỡng thai, chờ sinh, những chuyện khác không mượn cô xen
vào.”
Rõ ràng là một buổi tối rạng sáng yên tĩnh rất ấm áp, nhưng vì đề
tài này, tâm trạng của hai người đều rất bực bội.
Kiểu Bích Ngọc quấn chặt chăn, đưa lưng về phía anh.
Trong lòng có chút hờn dỗi.
Sáng hôm sau, cô tự nhiên thức dậy lúc bảy giờ, theo thói quen
vươn tay qua bên phải, lại phát hiện, bên cạnh đã trống rỗng, anh đã
rời giường.
Cô bò dậy, tức giận nhìn chằm chằm vị trí bên cạnh một lúc lâu.
Vốn dĩ cô cho rằng Quách Cao Minh lại ra ngoài làm việc, xuống
lầu mới nghe dì Phương nói, Lục Khánh Nam và Bùi Hưng Nam đã tới
đây từ sớm, bọn họ đang ở trong phòng sách.
“À“ Kiều Bích Ngọc ngồi trước bàn ăn, vừa ăn sáng, vẻ mặt thờ ơ
lên tiếng.
Suy nghĩ một chút, cô ngẩng đầu nhìn dì Phương: “Phải rồi, hôm
nay tôi có việc muốn ra ngoài.”
Dì Phương nghe cô nói thì tỏ ra kinh ngạc, lập tức gật đầu: “Tôi
biết rồi, tôi sẽ nói cho cậu ấy.”
Khoảng mười hai giờ trưa, người giúp việc trong nhà đến phòng
sách, gõ nhẹ cửa, nhắc đám người Quách Cao Minh xuống lầu ăn
trưa.
“Mợ chủ đâu?”
Đám người Quách Cao Minh vào phòng ăn, mấy người dì Phương
đã bày đồ ăn xong, chờ bọn họ ngồi xuống.
“Gọi Kiều Bích Ngọc xuống ăn với chúng tôi đi.”
Lục Khánh Nam nhìn xung quanh một vòng, không phát hiện
bóng dáng của cô.
Dì Phương bưng món cá hấp cuối cùng lên, đứng bên cạnh bàn
ăn, nhìn về phía Quách Cao Minh, do dự trong chốc lát, đành phải nói
thật.
“Hôm nay mợ chủ phải tới bệnh viện kiểm tra thai kỳ, sáng nay cô
ấy đã đi với một người giúp việc rồi.”
Kiểm tra thai kỳ?
“Sao lại không nói với tôi?“ Vẻ mặt Quách Cao Minh có chút
không vui, hôm nay vừa khéo anh ở nhà.
Chuyện này khiến dì Phương khó xử, vẻ mặt mang theo chút cười
khổ: “Mợ chủ nhờ tôi chuyển lời cho cậu, cô ấy nói… Cô ấy nói,
chuyện của cô ấy, cậu cũng không cần xen vào.”
Quách Cao Minh nghe thế, lập tức sầm mặt.
Người phụ nữ Kiều Bích Ngọc này đúng là thù dai.
đau đớn.
Kiểu Bích Ngọc căng người, lập tức tỉnh lại, thò tay mở đèn ở đầu
giường, cả căn phòng chợt sáng như ban ngày.
Lông mày thanh tú nhíu chặt, chống tay xuống giường từ từ ngồi
dậy, từng chút nhích tới mép giường, dùng hai tay nâng đùi phải tê
dại lại đau nhói đặt xuống dưới giường.
Khi mang thai thường xuyên bị chuột rút lúc nửa đêm.
Lúc trước cô còn không biết nên xử lý như thế nào, bèn nằm trên
giường, tự bóp cho mình, nhưng cách này có hiệu quả thật sự rất
chậm. Cũng may cách đây ít lâu Châu Mỹ Duy đã dạy cô, từ từ ngồi
dậy, duỗi chân đặt trên sàn nhà, mấy phút là khỏi.
“Sao cô vẫn còn chưa ngủ.”
Trong phòng ngủ yên tĩnh, đột nhiên cửa phòng bị mở ra.
Quách Cao Minh thấy trong phòng đèn đuốc sáng choang, vẻ
mặt có chút không vui nhìn cô, nghiến răng nói: “Kiểu Bích Ngọc, bây
giờ đã là hai giờ sáng rồi.”
“Thì ra anh cũng biết là hai giờ sáng rồi đấy.”
Kiểu Bích Ngọc quay đầu nhìn anh, giọng điệu của cô cũng
không tốt cho lắm.
Cả ngày muộn như vậy mới nghỉ ngơi, chỗ gãy xương của anh
còn chưa khỏi, ông nội không về, căn bản không có ai quản được
anh, hừ.
Đột nhiên phòng ngủ yên tĩnh trở lại, hai người đều không lên
tiếng.
Quách Cao Minh đi vào phòng tắm, lúc ra ngoài thấy cô vẫn ngồi
bên giường, không chịu nghỉ ngơi thì có chút tức giận.
“Kiểu Bích Ngọc, mang thai không thể thức đêm.” Anh cố gắng
dịu giọng nói chuyện.
“Tôi biết, chỉ là tôi…”
Vẻ mặt của cô hơi mất tự nhiên, giằng co với anh hai giây, mím
chặt môi không muốn giải thích tiếp.
Kiểu Bích Ngọc tự mình hờn dỗi, quay đầu không nhìn anh, đùi
phải nhẹ nhàng quơ quơ, không còn co rút đau đớn nữa, lúc này cô
mới chậm chạp rút chân lên, nằm xuống giường lại.
Quách Cao Minh cũng đã mệt mỏi, xem báo cáo tài chính trên
máy tính cả đêm, anh không muốn cãi nhau với cô, nằm xuống bên
còn lại, đưa tay tắt đèn, muốn nhắm mắt nghỉ ngơi.
“Quách Cao Minh.”
Người phụ nữ bên cạnh do dự gọi tên anh một tiếng.
“Quách Cao Minh, anh ngủ chưa?”
Kiểu Bích Ngọc nhỏ giọng mở miệng, thật ra cô biết còn cố hỏi,
trong lòng có chút rối rắm, nếu như Quách Cao Minh không muốn để
ý đến cô, vậy cô cũng giả bộ hơi kiêu ngạo không để ý tới anh.
Người đàn ông bên cạnh không trả lời cô, chỉ chợt duỗi bàn tay
ra, nắm tay trái cô, tay của cô rất thon, rất mềm, mười ngón đan xen.
Sau vụ tai nạn xe kia, vai phải của anh bị thương, vì vậy chỉ có
thể nằm ngủ thẳng, cũng không thể ôm cô ngủ như trước đây, vì vậy
Quách Cao Minh có chút không quen.
“Gần đây khá nhiều chuyện, Kiều Bích Ngọc, cô không được ầm ï
với tôi.”
Giọng anh trầm thấp mang theo ủ rũ, có lẽ do đêm khuya, giọng
nói này nhẹ nhàng dịu dàng, nghe không mạnh mẽ như ban ngày.
Kiểu Bích Ngọc xoay người, chủ động ghé sát vào anh một xíu,
cô đã ngủ quá nửa đêm, bây giờ tinh thần tỉnh táo.
Giọng cô có chút không phục: “Tôi không ầm ï với anh.”
“Quách Cao Minh, tôi muốn trò chuyện với anh, lát nữa anh hãy
ngủ được không?”
“Ừ””
Vợ chồng đã kết hôn trò chuyện trong đêm, việc này với Quách
Cao Minh mà nói là lần đầu, bình thường cô cũng không quấn người.
“Tôi biết anh bận rộn nhiều việc, nhưng tôi ở nhà cũng không có
việc gì làm, sau này tôi giúp anh thu xếp quần áo được không?” Cô
càng nói càng phấn khích: “Còn nữa, bác sĩ nói, trước khi sinh phải
vận động vừa phải mới có lợi cho thai nhỉ.”
“Vốn dĩ tôi chỉ muốn giúp đỡ trong phòng bếp, nhưng chuyện đó
không thích hợp với tôi.“ Nói tới đây, giọng Kiều Bích Ngọc có chút
nhụt chí.
Mà người đàn ông bên cạnh cô thì cười khẽ một tiếng.
“Cười gì vậy, vốn dĩ tôi muốn làm một người vợ hiền.”
Kiểu Bích Ngọc tức giận, duỗi đùi phải ra, bất mãn đạp người bên
cạnh một cước.
Quách Cao Minh đã sớm biết, người phụ nữ anh lấy về, cả đời
cũng không có tiềm chất làm vợ hiền.
Kiểu Bích Ngọc lại nghĩ tới một việc, cơ thể áp sát vào anh, giọng
nói còn mang theo chút nịnh nọt: “Quách Cao Minh, tôi muốn sửa
vườn hoa, làm vườn, chuyện này tôi làm được, tôi rất giỏi dùng kéo.”
“Không được.” Quách Cao Minh lập tức từ chối.
Kiểu Bích Ngọc đã sớm đoán trước, bởi vì người làm vườn ở nhà
cũng từ chối cô như vậy, Kiều Bích Ngọc tiếp tục làm phiền anh,
giọng nói dịu dàng thương lượng với anh.
“Tôi sẽ không ngu xuẩn đến mức khiến mình bị thương đâu, anh
tin tôi đi, tôi biết để ý con của mình mà, Quách Cao Minh, tôi rất thích
dùng kéo.” Nói tới cuối cùng, cô cao giọng, trực tiếp chơi xấu.
“Muốn làm vườn thì đi nhổ cỏ.”
Đàm phán thất bại, Quách Cao Minh không chịu nhượng bộ.
Ngoài cửa sổ đen như mực, rạng sáng đêm yên tĩnh, ánh đèn
màu lập lòe ở khu náo nhiệt phồn hoa xa xa, tiếng huyên náo bên
ngoài, ngược lại khiến anh không khỏi cảm thấy sự yên tĩnh ở chỗ này
rất tốt.
“Bà xã, bây giờ tôi ngủ được chưa?”
Tâm trạng của Quách Cao Minh khá tốt, cố ý trêu chọc hỏi cô
một câu.
Kiểu Bích Ngọc mặt dày vì câu “Bà xã” thuận miệng của anh mà
bỗng dưng hơi xấu hổ.
Vai phải anh bị thương không tiện, Kiều Bích Ngọc rất có trách
nhiệm thò tay kéo chăn lên cho anh.
“Đúng rồi, Quách Cao Minh, ông nội đã ở bên Seattle gần một
tháng rồi, nếu không ngày mai anh gọi cho ông cụ đi.
Thật ra Kiều Bích Ngọc đã sớm muốn hỏi chuyện của ông cụ, lần
trước cô đến bệnh viện Seattle, ông nội rất kỳ lạ mà mắng cô, không
phải vì lần đó ông ấy nói chuyện khó nghe, mà là giọng điệu ông cụ
rất oán giận.
“Nếu như không có cô, thằng bé có thể sống rất tốt.”
Hôm ấy, sắc mặt của ông cụ Quách rất hung dữ, nói mấy lời kỳ lạ
như vậy với cô.
Kiểu Bích Ngọc không rõ lời ông cụ nói có hàm ý gì, có rất nhiều
chuyện cô cũng muốn hỏi, nhưng bọn họ đều không cho cô tham gia.
Lần trước ông nội lạnh nhạt với cô, cùng với chuyện Giang Mỹ
Linh cho cô một bạt tai, không ai dám nói lung tung, cô cũng cố ý tìm
Lục Khánh Nam, dặn anh ta đừng nói với Quách Cao Minh, tránh cho
người khác nói cô gây xích mích tình thân.
Cô không dám gọi điện cho ông cụ, Quách Cao Minh gọi tới hỏi
thăm, nhất định trong lòng ông cụ sẽ rất vui.
Người đàn ông bên cạnh trầm mặc không lên tiếng, Kiều Bích
Ngọc có chút nóng nảy.
Cô kéo tay trái của anh: “Có phải anh làm chuyện gì chọc ông cụ
giận hay không, có đôi khi ông cụ giống như lão ngoan đồng vậy, anh
phải dỗ ông cụ, cho dù ông cụ làm gì nhất định cũng là muốn tốt cho
anh.”
“Chuyện này, cô đừng quan tâm.”
Nhưng, giọng nói Quách Cao Minh đột nhiên lạnh xuống.
Kiểu Bích Ngọc có chút tức giận: “Anh nhất định phải đối chọi với
ông nội hả, ông cụ muốn làm gì, anh cứ chiều theo ý ông cụ đi.”
“Kiều Bích Ngọc, bây giờ chuyện quan trọng nhất của cô chính là
an tâm dưỡng thai, chờ sinh, những chuyện khác không mượn cô xen
vào.”
Rõ ràng là một buổi tối rạng sáng yên tĩnh rất ấm áp, nhưng vì đề
tài này, tâm trạng của hai người đều rất bực bội.
Kiểu Bích Ngọc quấn chặt chăn, đưa lưng về phía anh.
Trong lòng có chút hờn dỗi.
Sáng hôm sau, cô tự nhiên thức dậy lúc bảy giờ, theo thói quen
vươn tay qua bên phải, lại phát hiện, bên cạnh đã trống rỗng, anh đã
rời giường.
Cô bò dậy, tức giận nhìn chằm chằm vị trí bên cạnh một lúc lâu.
Vốn dĩ cô cho rằng Quách Cao Minh lại ra ngoài làm việc, xuống
lầu mới nghe dì Phương nói, Lục Khánh Nam và Bùi Hưng Nam đã tới
đây từ sớm, bọn họ đang ở trong phòng sách.
“À“ Kiều Bích Ngọc ngồi trước bàn ăn, vừa ăn sáng, vẻ mặt thờ ơ
lên tiếng.
Suy nghĩ một chút, cô ngẩng đầu nhìn dì Phương: “Phải rồi, hôm
nay tôi có việc muốn ra ngoài.”
Dì Phương nghe cô nói thì tỏ ra kinh ngạc, lập tức gật đầu: “Tôi
biết rồi, tôi sẽ nói cho cậu ấy.”
Khoảng mười hai giờ trưa, người giúp việc trong nhà đến phòng
sách, gõ nhẹ cửa, nhắc đám người Quách Cao Minh xuống lầu ăn
trưa.
“Mợ chủ đâu?”
Đám người Quách Cao Minh vào phòng ăn, mấy người dì Phương
đã bày đồ ăn xong, chờ bọn họ ngồi xuống.
“Gọi Kiều Bích Ngọc xuống ăn với chúng tôi đi.”
Lục Khánh Nam nhìn xung quanh một vòng, không phát hiện
bóng dáng của cô.
Dì Phương bưng món cá hấp cuối cùng lên, đứng bên cạnh bàn
ăn, nhìn về phía Quách Cao Minh, do dự trong chốc lát, đành phải nói
thật.
“Hôm nay mợ chủ phải tới bệnh viện kiểm tra thai kỳ, sáng nay cô
ấy đã đi với một người giúp việc rồi.”
Kiểm tra thai kỳ?
“Sao lại không nói với tôi?“ Vẻ mặt Quách Cao Minh có chút
không vui, hôm nay vừa khéo anh ở nhà.
Chuyện này khiến dì Phương khó xử, vẻ mặt mang theo chút cười
khổ: “Mợ chủ nhờ tôi chuyển lời cho cậu, cô ấy nói… Cô ấy nói,
chuyện của cô ấy, cậu cũng không cần xen vào.”
Quách Cao Minh nghe thế, lập tức sầm mặt.
Người phụ nữ Kiều Bích Ngọc này đúng là thù dai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.