Chương 134: BIẾT ĐƯỢC CHÂN TƯỚNG
Mĩ Hải Ái
06/07/2013
Tát Hoàn ăn nói khép nép, nhưng vẫn
không được Lăng Nhược Nhược tha thứ, điều này khiết hắn cực kì uể oải.
Hắn thực giận dữ, hận không thể lập tức giết Vũ Sương Nhi, để giải hận
cho mình, và để giải hận cho Lăng Nhược Nhược.
Bé vẫn kề cận nàng, gắt gao ôm, không chịu xuống dưới, lại càng không nguyện ý rời khỏi nàng, đến lúc đượ ôm trở về vương phủ, thấy Tát Duệ cũng không chịu cho lại gần, chỉ rúc đầu vào người nàng, không nói lời nào.
Tát Hoàn thấy Tát Duệ, hung tợn trừng mắt nhìn hắn một cái, trong lòng không khỏi nghĩ, mẹ nào con nấy, tình cảm yêu thương đối với Tát Duệ lập tức tản mác, không còn tồn tại. Trong lòng chỉ cảm thấy chán ghét, cùng không kiên nhẫn.
“Ngươi đi ra ngoài đi, nơi này không cần ngươi ở lại.” Tát Hoàn ác thanh ác khí ra lệnh, như thể bởi vì Tát Duệ tới gần sẽ khiến tâm tình của mẹ con Lăng Nhược Nhược lại càng không tốt.
Lăng Nhược Nhược chỉ lo bé trong lòng, không có rảnh để ý đến Tát Hoàn đối đãi Tát Duệ thế nào, lặng lẽ vào trong phòng nghỉ ngơi.
Tát Duệ mẫn cảm nhận ra Tát Hoàn không thích hắn, mà đệ đệ rốt cuộc trở lại cũng không muốn để ý tới hắn, trong lòng bỗng cảm thấy thật ủy khuất.
.
.
.
Bên kia, Tát Nhãn áp giải Vũ Sương Nhi và những người khác đến quan phủ, tống bọn họ vào nhà lao, xong xuôi mới vội vàng chạy đến Ninh Vương phủ báo tin.
“Duệ Nhi tham kiến Vương thúc.” Tát Duệ thấy Tát Nhãn vội vội vàng vàng chạy đến, liền khom người hành lễ.
Tát Nhãn thấy Tát Duệ, hướng hắn cười, sờ sờ đầu hắn, lại vội vàng vào phòng tìm Tát Hoàn và Lăng Nhược Nhược.
Tát Duệ cảm thấy rất tò mò, hôm nay mọi người đều rất lạ, không những không để ý tới hắn, hơn nữa tựa hồ có chuyện gì đó gạt hắn, hắn cũng có dự cảm không tốt.
“Hương Lan, ngươi tới nói cho bổn vương, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Tát Duệ quay sang hỏi Hương Lan – một trong những nha hoàn hầu hạ Lăng Nhược Nhược.
Hương Lan nghe Tát Duệ gọi mình, trên mặt lập tức trắng bệch, Tiểu Vương gia còn chưa biết việc này, nếu để hắn biết, không biết hắn có thương tâm và tức giận không?
“Nô tì, nô tì, không biết.” Nàng lắp bắp nói, sợ tới mức đứng không vững.
Tuổi tuy nhỏ, nhưng Tát Duệ hiểu được, nha hoàn này không phải không biết, mà là không muốn nói cho hắn. “Ngươi có nói hay không? Ngươi không xem bổn vương làm Tiểu Vương gia đúng không. Ngươi không nói, ta đi tìm phụ vương.” Nói xong liền chuẩn bị đi hỏi.
Hương Lan nghe vậy liền hoảng, sợ hắn chọc giận Vương gia, vội vàng giữ chặt Tát Duệ lại, nho nhỏ nói: “Tiểu Vương gia, đừng đi, ngài trăm ngàn đừng đi.”
“Vậy ngươi có nói hay không?” Hắn tức giận trừng mắt nhìn nàng, ngữ khí đầy uy hiếp.
“Nô tỳ nói, nô tỳ nói, Tiểu Vương gia, ngài nghe xong đừng nóng giận, đừng thương tâm.” Nàng không biết nếu mình nói ra, vị Tiểu Vương gia trước mắt sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng nàng biết, hắn sớm hay muộn cũng sẽ biết.
Tát Duệ thấy nàng trịnh trọng như thế, dự cảm xấu trong lòng lại dâng lên, lần này hắn không thúc giục nàng nữa.
Hương Lan bất an nhìn Tát Duệ một cái, sau đó mới nói: “Tiểu Vương gia, mẫu phi của ngài, sườn phi, là nàng đã bắt Tiểu Tiểu Vương gia, là nàng đã hãm hại Vương phi và Tiểu Tiểu Vương gia, nay thực đã bị chính Vương gia bắt tại trận.”
Cái gì? Tát Duệ không dám tin, bất quá hắn lập tức hiểu được vì sao phụ vương và Vương thúc lại đối với hắn như vậy, mà Lăng Nhược Nhược và bé cũng không để ý tới mình. Nguyên lai, hết thảy đều là do mẫu thân mình làm ra, nàng lại thương tổn những người đối tốt với hắn, là vì sao a? Mẫu thân vì sao lại làm như vậy?
“Bổn vương muốn đi gặp mẫu phi, ngươi dẫn ta đi.” Hắn hiện tại chỉ muốn gặp Vũ Sương Nhi, chính miệng hỏi nàng, hỏi xem có thật là nàng làm không.
Hương Lan nhìn bộ dáng kiên định của Tát Duệ, biết nếu mình không mang hắn đi, hắn sẽ không từ bỏ ý đồ, vì thế đành gật đầu đồng ý.
Bé vẫn kề cận nàng, gắt gao ôm, không chịu xuống dưới, lại càng không nguyện ý rời khỏi nàng, đến lúc đượ ôm trở về vương phủ, thấy Tát Duệ cũng không chịu cho lại gần, chỉ rúc đầu vào người nàng, không nói lời nào.
Tát Hoàn thấy Tát Duệ, hung tợn trừng mắt nhìn hắn một cái, trong lòng không khỏi nghĩ, mẹ nào con nấy, tình cảm yêu thương đối với Tát Duệ lập tức tản mác, không còn tồn tại. Trong lòng chỉ cảm thấy chán ghét, cùng không kiên nhẫn.
“Ngươi đi ra ngoài đi, nơi này không cần ngươi ở lại.” Tát Hoàn ác thanh ác khí ra lệnh, như thể bởi vì Tát Duệ tới gần sẽ khiến tâm tình của mẹ con Lăng Nhược Nhược lại càng không tốt.
Lăng Nhược Nhược chỉ lo bé trong lòng, không có rảnh để ý đến Tát Hoàn đối đãi Tát Duệ thế nào, lặng lẽ vào trong phòng nghỉ ngơi.
Tát Duệ mẫn cảm nhận ra Tát Hoàn không thích hắn, mà đệ đệ rốt cuộc trở lại cũng không muốn để ý tới hắn, trong lòng bỗng cảm thấy thật ủy khuất.
.
.
.
Bên kia, Tát Nhãn áp giải Vũ Sương Nhi và những người khác đến quan phủ, tống bọn họ vào nhà lao, xong xuôi mới vội vàng chạy đến Ninh Vương phủ báo tin.
“Duệ Nhi tham kiến Vương thúc.” Tát Duệ thấy Tát Nhãn vội vội vàng vàng chạy đến, liền khom người hành lễ.
Tát Nhãn thấy Tát Duệ, hướng hắn cười, sờ sờ đầu hắn, lại vội vàng vào phòng tìm Tát Hoàn và Lăng Nhược Nhược.
Tát Duệ cảm thấy rất tò mò, hôm nay mọi người đều rất lạ, không những không để ý tới hắn, hơn nữa tựa hồ có chuyện gì đó gạt hắn, hắn cũng có dự cảm không tốt.
“Hương Lan, ngươi tới nói cho bổn vương, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Tát Duệ quay sang hỏi Hương Lan – một trong những nha hoàn hầu hạ Lăng Nhược Nhược.
Hương Lan nghe Tát Duệ gọi mình, trên mặt lập tức trắng bệch, Tiểu Vương gia còn chưa biết việc này, nếu để hắn biết, không biết hắn có thương tâm và tức giận không?
“Nô tì, nô tì, không biết.” Nàng lắp bắp nói, sợ tới mức đứng không vững.
Tuổi tuy nhỏ, nhưng Tát Duệ hiểu được, nha hoàn này không phải không biết, mà là không muốn nói cho hắn. “Ngươi có nói hay không? Ngươi không xem bổn vương làm Tiểu Vương gia đúng không. Ngươi không nói, ta đi tìm phụ vương.” Nói xong liền chuẩn bị đi hỏi.
Hương Lan nghe vậy liền hoảng, sợ hắn chọc giận Vương gia, vội vàng giữ chặt Tát Duệ lại, nho nhỏ nói: “Tiểu Vương gia, đừng đi, ngài trăm ngàn đừng đi.”
“Vậy ngươi có nói hay không?” Hắn tức giận trừng mắt nhìn nàng, ngữ khí đầy uy hiếp.
“Nô tỳ nói, nô tỳ nói, Tiểu Vương gia, ngài nghe xong đừng nóng giận, đừng thương tâm.” Nàng không biết nếu mình nói ra, vị Tiểu Vương gia trước mắt sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng nàng biết, hắn sớm hay muộn cũng sẽ biết.
Tát Duệ thấy nàng trịnh trọng như thế, dự cảm xấu trong lòng lại dâng lên, lần này hắn không thúc giục nàng nữa.
Hương Lan bất an nhìn Tát Duệ một cái, sau đó mới nói: “Tiểu Vương gia, mẫu phi của ngài, sườn phi, là nàng đã bắt Tiểu Tiểu Vương gia, là nàng đã hãm hại Vương phi và Tiểu Tiểu Vương gia, nay thực đã bị chính Vương gia bắt tại trận.”
Cái gì? Tát Duệ không dám tin, bất quá hắn lập tức hiểu được vì sao phụ vương và Vương thúc lại đối với hắn như vậy, mà Lăng Nhược Nhược và bé cũng không để ý tới mình. Nguyên lai, hết thảy đều là do mẫu thân mình làm ra, nàng lại thương tổn những người đối tốt với hắn, là vì sao a? Mẫu thân vì sao lại làm như vậy?
“Bổn vương muốn đi gặp mẫu phi, ngươi dẫn ta đi.” Hắn hiện tại chỉ muốn gặp Vũ Sương Nhi, chính miệng hỏi nàng, hỏi xem có thật là nàng làm không.
Hương Lan nhìn bộ dáng kiên định của Tát Duệ, biết nếu mình không mang hắn đi, hắn sẽ không từ bỏ ý đồ, vì thế đành gật đầu đồng ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.