Chương 128: CỤC CƯNG MẤT TÍCH
Mĩ Hải Ái
06/07/2013
Đêm đó, Lăng Nhược Nhược và Tát Hoàn
trở về, nghe được chuyện này, Tát Hoàn rất tức giận, vốn định gọi Vũ
Sương Nhi lại đây chất vấn một phen, bất quá bị Lăng Nhược Nhược ngăn
trở, bởi vì nàng còn chưa muốn so đo với nàng ta nhiều như vậy.
Nàng không muốn cùng người khác so đo, nhưng người khác lại cố tình muốn so đo với nàng.
Ba ngày sau, Lăng Nhược Nhược ra ngoài tìm Hoa mụ mụ. Vũ Sương Nhi biết được, rốt cuộc như nguyện tìm được một cơ hội. Nàng mặc vào quần áo nha hoàn, lén lút vào trong biệt viện, bảo Uyển Ngữ dẫnTát Duệ đi, sau đó hết dụ lại lừa bé ra ngoài, rồi dùng mê dược làm bé ngủ mê.
“Tiện nhân, cho ngươi còn đắc ý, cho ngươi áp chế con ta.” Vũ Sương Nhi oán hận nói, nhìn bé hôn mê, rốt cuộc đánh thắng được một ván, trong lòng rất là thống khoái.
Uyển Ngữ đã chờ sẵn ở chỗ hẹn, đang đứng xớ rớ ở cửa sau một phòng đựng củi. Hai người lại đem bé đặt vào một chiếc xe đẩy, bỏ thêm chút cỏ khô lên trên, thế này mới đẩy ra ngoài, rất nhanh liền ra khỏi vương phủ.
Ra khỏi vương phủ, quẹo trái quẹo phải, không biết vòng vo bao nhiêu con phố, rốt cuộc đi đến một nhà dân thấp bé, hai người hợp lực nâng bé vào trong.
Nhìn bé nằm bất tỉnh trên giường, nỗi bất an trong Uyển Ngữ vẫn không thể nào hạ xuống, ngược lại càng thêm lo lắng.
“Vương phi, chúng ta làm sao bây giờ?”
“Ngươi bảo mẹ của ngươi canh chừng hắn, trăm ngàn đừng để hắn có cơ hội chạy trốn, càng không thể để cho Lăng Nhược Nhược tìm được.” Vũ Sương Nhi trừng mắt nói, cảm thấy nha đầu này càng ngày càng ngu ngốc.
Uyển Ngữ đành phải gật đầu, vội vàng ra khỏi nhà tìm mẹ và mua đồ ăn. Nàng không muốn vì không nghe lời mà bị Vũ Sương Nhi trách phạt, nàng sợ chết Vũ Sương Nhi chết khiếp.
Chờ Uyển Ngữ đi rồi, Vũ Sương Nhi thế này mới thở phào một ngụm, mỏi mệt không chịu nổi ngồi bệt xuống giường, tức giận nhìn bé hôn mê bất tỉnh.
“Tiện nhân, nhìn ngươi còn dám kiêu ngạo không!” Nàng thì thào mắng, trong lòng rất là đắc ý.
Chỉ chốc lát sau, Uyển Ngữ và mẹ của mình trở lại, hai người cầm một bao thức ăn lớn, thấy Vũ Sương Nhi liền tất cung tất kính, ngay cả nói cũng không dám.
“Ngươi xem trọng hắn cho bổn vương phi, không để cho hắn chạy trốn, biết không?” Vũ Sương Nhi căn dặn, “Chốc lát nữa sẽ có người tới nơi này, đem hắn mang đi.” Nàng đã sớm tính kế tốt lắm, kinh thành không thể ở lâu, quan binh quan phủ nhất định sẽ đến điều tra từng nhà, sớm hay muộn sẽ tìm ra bé, hôm nay nhất định phải ra khỏi thành, bằng không kế hoạch sẽ thất bại.
Mẹ Uyển Ngữ không ngừng gật đầu đáp ứng, tựa hồ chưa từng gặp qua tiểu thư nhà giàu, càng đừng nói là Vương phi, nãy giờ đều bị dọa nói không nên lời.
Không dám ở lâu, Vũ Sương Nhi lập tức mang Uyển Ngữ lên xe từ cửa sau hồi vương phủ, vào trong vương phủ lập tức cở bộ quần áo nhà hoàn ra, thế này mới nhàn nhã tự tại ngồi xuống ghế, đợi trò hay lên sân khấu.
…
“Tỷ tỷ, ngươi có thấy cục cưng đâu không?” Tát Duệ chỉ mới xoay người đi một chút đã không thấy tăm hơi bé đâu, vội vàng hỏi bọn nha hoàn hầu hạ.
Nha hoàn mặt mày mờ mịt, lắc đầu nói: “Nô tỳ không nhìn thấy Tiểu Tiểu Vương gia, vừa rồi có một nha hoàn mới tới vương phủ đến tìm Tiểu Vương gia.”
Tát Duệ nghe vậy, suy nghĩ một chút, liền ra lệnh: “Mau đi tìm Tiểu Tiểu Vương gia về cho bổn vương, ngay lập tức.” Hắn mơ hồ cảm thấy có chút bất an, không biết vì sao, hắn chỉ muốn gặp bé ngay bây giờ.
Được đến mệnh lệnh, nha hoàn lập tức đi tìm thị vệ, sau đó tăng thêm nhân thủ, cùng đi tìm bé. Nhưng mặc cho bọn họ đã tìm khắp toàn bộ vương phủ, không những không thấy bóng dáng nha hoàn kia, ngay cả bé cũng không thấy.
Nàng không muốn cùng người khác so đo, nhưng người khác lại cố tình muốn so đo với nàng.
Ba ngày sau, Lăng Nhược Nhược ra ngoài tìm Hoa mụ mụ. Vũ Sương Nhi biết được, rốt cuộc như nguyện tìm được một cơ hội. Nàng mặc vào quần áo nha hoàn, lén lút vào trong biệt viện, bảo Uyển Ngữ dẫnTát Duệ đi, sau đó hết dụ lại lừa bé ra ngoài, rồi dùng mê dược làm bé ngủ mê.
“Tiện nhân, cho ngươi còn đắc ý, cho ngươi áp chế con ta.” Vũ Sương Nhi oán hận nói, nhìn bé hôn mê, rốt cuộc đánh thắng được một ván, trong lòng rất là thống khoái.
Uyển Ngữ đã chờ sẵn ở chỗ hẹn, đang đứng xớ rớ ở cửa sau một phòng đựng củi. Hai người lại đem bé đặt vào một chiếc xe đẩy, bỏ thêm chút cỏ khô lên trên, thế này mới đẩy ra ngoài, rất nhanh liền ra khỏi vương phủ.
Ra khỏi vương phủ, quẹo trái quẹo phải, không biết vòng vo bao nhiêu con phố, rốt cuộc đi đến một nhà dân thấp bé, hai người hợp lực nâng bé vào trong.
Nhìn bé nằm bất tỉnh trên giường, nỗi bất an trong Uyển Ngữ vẫn không thể nào hạ xuống, ngược lại càng thêm lo lắng.
“Vương phi, chúng ta làm sao bây giờ?”
“Ngươi bảo mẹ của ngươi canh chừng hắn, trăm ngàn đừng để hắn có cơ hội chạy trốn, càng không thể để cho Lăng Nhược Nhược tìm được.” Vũ Sương Nhi trừng mắt nói, cảm thấy nha đầu này càng ngày càng ngu ngốc.
Uyển Ngữ đành phải gật đầu, vội vàng ra khỏi nhà tìm mẹ và mua đồ ăn. Nàng không muốn vì không nghe lời mà bị Vũ Sương Nhi trách phạt, nàng sợ chết Vũ Sương Nhi chết khiếp.
Chờ Uyển Ngữ đi rồi, Vũ Sương Nhi thế này mới thở phào một ngụm, mỏi mệt không chịu nổi ngồi bệt xuống giường, tức giận nhìn bé hôn mê bất tỉnh.
“Tiện nhân, nhìn ngươi còn dám kiêu ngạo không!” Nàng thì thào mắng, trong lòng rất là đắc ý.
Chỉ chốc lát sau, Uyển Ngữ và mẹ của mình trở lại, hai người cầm một bao thức ăn lớn, thấy Vũ Sương Nhi liền tất cung tất kính, ngay cả nói cũng không dám.
“Ngươi xem trọng hắn cho bổn vương phi, không để cho hắn chạy trốn, biết không?” Vũ Sương Nhi căn dặn, “Chốc lát nữa sẽ có người tới nơi này, đem hắn mang đi.” Nàng đã sớm tính kế tốt lắm, kinh thành không thể ở lâu, quan binh quan phủ nhất định sẽ đến điều tra từng nhà, sớm hay muộn sẽ tìm ra bé, hôm nay nhất định phải ra khỏi thành, bằng không kế hoạch sẽ thất bại.
Mẹ Uyển Ngữ không ngừng gật đầu đáp ứng, tựa hồ chưa từng gặp qua tiểu thư nhà giàu, càng đừng nói là Vương phi, nãy giờ đều bị dọa nói không nên lời.
Không dám ở lâu, Vũ Sương Nhi lập tức mang Uyển Ngữ lên xe từ cửa sau hồi vương phủ, vào trong vương phủ lập tức cở bộ quần áo nhà hoàn ra, thế này mới nhàn nhã tự tại ngồi xuống ghế, đợi trò hay lên sân khấu.
…
“Tỷ tỷ, ngươi có thấy cục cưng đâu không?” Tát Duệ chỉ mới xoay người đi một chút đã không thấy tăm hơi bé đâu, vội vàng hỏi bọn nha hoàn hầu hạ.
Nha hoàn mặt mày mờ mịt, lắc đầu nói: “Nô tỳ không nhìn thấy Tiểu Tiểu Vương gia, vừa rồi có một nha hoàn mới tới vương phủ đến tìm Tiểu Vương gia.”
Tát Duệ nghe vậy, suy nghĩ một chút, liền ra lệnh: “Mau đi tìm Tiểu Tiểu Vương gia về cho bổn vương, ngay lập tức.” Hắn mơ hồ cảm thấy có chút bất an, không biết vì sao, hắn chỉ muốn gặp bé ngay bây giờ.
Được đến mệnh lệnh, nha hoàn lập tức đi tìm thị vệ, sau đó tăng thêm nhân thủ, cùng đi tìm bé. Nhưng mặc cho bọn họ đã tìm khắp toàn bộ vương phủ, không những không thấy bóng dáng nha hoàn kia, ngay cả bé cũng không thấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.