Chương 91: TÌM ĐƯỢC ĐƯỜNG SỐNG TRONG CHỖ CHẾT
Mĩ Hải Ái
06/07/2013
Ngay lúc Hoa mụ mụ biết hung thủ cư
nhiên là Ninh Vương gia Vương phi, ở ngoại ô kinh thành có một chiếc xe
ngựa đang chạy như bay, người đang ngồi bình yên vô sự bên trong chính
là người khiến cho ba huynh đệ hoàng gia nháo nhào tìm kiếm.
“Tiểu thư, bây giờ chúng ta về vương phủ, hay là đến Hoa Tụ Lâu?” Gã tráng hán lão đại ở bên ngoài cung kính xin chỉ thị.
Bên trong xe ngựa, Lăng Nhược Nhược trầm ngâm một lúc lâu, nàng không định về lại vương phủ, nhưng bé còn đang ở trong vương phủ, mà nàng lại thập phần vướng bận bé, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định nói: “Đến Hoa Tụ Lâu đi.”
“Vâng, tiểu thư.” Lão đại lớn tiếng đáp lại, vung roi đánh xe ngựa chạy vội về kinh thành.
Lăng Nhược Nhược – vốn nhiều người cho rằng nàng đã sớm bị hạ độc thủ – giờ phút này đang trên đường đến kinh thành, mà gã tráng hán lái xe lại chính là tên lão đại định lăng nhục nàng hôm đó.
Nhớ tới mạo hiểm ngày đó, Lăng Nhược Nhược vẫn còn cảm thấy sợ, lúc ấy quần áo của nàng thiếu chút nữa là bị cởi hết, cũng may dưới tình thế cấp bách, nàng liều mạng dùng toàn lực túm lấy vận mệnh tử của tên lão đại lúc này đã trèo lên người nàng, rồi còn phi thường thuận lợi vung tay loạn xạ đụng trúng một cây đao, khứa một nhát lên vận mệnh tử của lão đại, thế này mới ngăn được hành động của bọn họ.
Lúc ấy, mặt mũi của mấy gã tráng hán kia đều tái mét, phẫn nộ dị thường, hận không thể xông lên giết nàng. Thế nhưng, thân là người hiện đại, Lăng Nhược Nhược bình lạnh tĩnh, coi như là bình tĩnh trước lúc chết. Nàng không những không sợ, ngược lại còn chút thấy chết không sờn. Tục ngữ nói, không sợ chết, chỉ sợ không muốn sống. Lăng Nhược Nhược lúc ấy chính là người như thế.
Lăng Nhược Nhược không dùng cứng đối cứng với bọn họ, ngược lại bảo bọn họ ra ngoài hỏi thăm thân thế của nàng, nói cho bọn họ, nếu nàng thật sự chết, cái chờ đợi bọn họ không chỉ là cái chết, mà có thể còn là tru di cửu tộc. Đại tiểu thư Vũ Sương Nhi của bọn họ sẽ chịu bảo vệ bọn họ sao? Không chừng còn đem bọn họ làm kẻ chết thay, còn bản thân thì nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật!
Mấy gã tráng hán hai mặt nhìn nhau, cuối cùng nghe theo lệnh lão đại, vội ra ngoài tìm hiểu. Đến khi hiểu rõ chân tướng, bọ hắn đều sợ tới mức tái mặt, vô cùng hối hận những hành vi trước kia.
Nàng đương nhiên hiểu tâm lý bọn họ, vì thế hứa hẹn cho bọn họ một cái bảo đảm, đổi lại là bọn họ phải khăng khăng một mực đi theo mình. Mấy gã đại hán vừa cảm kích nàng, hơn nữa ưu đãi của nàng lớn hơn nhiều so với Vũ Sương Nhi, thế nên cảm động đến rơi nước mắt, tuyệt không nói hai lời.
“Tiểu thư, vì sao chúng ta không đến Ninh Vương phủ, chẳng lẽ ngài lo lắng lại bị Vũ Vương phi gia hại?” Lão đại thực khó hiểu, không biết vì sao nàng không muốn trở về.
Lăng Nhược Nhược biết hắn không hiểu tình huống, không phải nàng không thể trở về, mà là nàng không muốn trở về. “Ta tạm thời không mới trở về, hơn nữa, bây giờ Vũ Sương Nhi ở minh, chúng ta ở ám, căn bản không cần sợ nàng.” Nàng chỉ lo cho bé, không biết bé có thể bị nguy hiểm không, quả thực rất lo, rất lo.
Lão đại toàn nghe theo lời nàng, đánh xe ngựa vào kinh thành, sau đó theo đường cũ hướng về hoa phố, thẳng đến Hoa Tụ Lâu. Chỉ chốc lát sau, bọn họ liền tới trước cửa Hoa Tụ Lâu, lúc này còn chưa mở cửa buôn bán.
“Tống lão đại, ngươi đi vào trước tìm Hoa mụ mụ, báo cho nàng biết ta đang ở trên xe, nàng tự sẽ có an bài, tìm chỗ thích hợp, lúc đó chúng ta hẵng đi vào.” Nàng cẩn thận căn dặn.
Tống lão đại sáng tỏ gật gật đầu, đem xe giao cho mã phu, chính mình vội vàng đi vào. Chỉ chốc lát sau, hắn liền đi ra, bất quá không có Hoa mụ mụ theo sau.
Hắn lên xe ngựa, nói một tiếng với xa phu: “Đi.”
Sau đó mới lén lút nhìn vào trong xe ngựa, nói với Lăng Nhược Nhược: “Tiểu thư, Hoa mụ mụ bảo chúng ta thay đổi y phục trưới, rồi đi vào từ cửa hông.”
“Được.” Lăng Nhược Nhược lập tức đồng ý, nàng biết chỗ của Hoa mụ mụ không an toàn, bất quá nơi nguy hiểm nhất cũng chính là nơi an toàn nhất.
“Tiểu thư, bây giờ chúng ta về vương phủ, hay là đến Hoa Tụ Lâu?” Gã tráng hán lão đại ở bên ngoài cung kính xin chỉ thị.
Bên trong xe ngựa, Lăng Nhược Nhược trầm ngâm một lúc lâu, nàng không định về lại vương phủ, nhưng bé còn đang ở trong vương phủ, mà nàng lại thập phần vướng bận bé, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định nói: “Đến Hoa Tụ Lâu đi.”
“Vâng, tiểu thư.” Lão đại lớn tiếng đáp lại, vung roi đánh xe ngựa chạy vội về kinh thành.
Lăng Nhược Nhược – vốn nhiều người cho rằng nàng đã sớm bị hạ độc thủ – giờ phút này đang trên đường đến kinh thành, mà gã tráng hán lái xe lại chính là tên lão đại định lăng nhục nàng hôm đó.
Nhớ tới mạo hiểm ngày đó, Lăng Nhược Nhược vẫn còn cảm thấy sợ, lúc ấy quần áo của nàng thiếu chút nữa là bị cởi hết, cũng may dưới tình thế cấp bách, nàng liều mạng dùng toàn lực túm lấy vận mệnh tử của tên lão đại lúc này đã trèo lên người nàng, rồi còn phi thường thuận lợi vung tay loạn xạ đụng trúng một cây đao, khứa một nhát lên vận mệnh tử của lão đại, thế này mới ngăn được hành động của bọn họ.
Lúc ấy, mặt mũi của mấy gã tráng hán kia đều tái mét, phẫn nộ dị thường, hận không thể xông lên giết nàng. Thế nhưng, thân là người hiện đại, Lăng Nhược Nhược bình lạnh tĩnh, coi như là bình tĩnh trước lúc chết. Nàng không những không sợ, ngược lại còn chút thấy chết không sờn. Tục ngữ nói, không sợ chết, chỉ sợ không muốn sống. Lăng Nhược Nhược lúc ấy chính là người như thế.
Lăng Nhược Nhược không dùng cứng đối cứng với bọn họ, ngược lại bảo bọn họ ra ngoài hỏi thăm thân thế của nàng, nói cho bọn họ, nếu nàng thật sự chết, cái chờ đợi bọn họ không chỉ là cái chết, mà có thể còn là tru di cửu tộc. Đại tiểu thư Vũ Sương Nhi của bọn họ sẽ chịu bảo vệ bọn họ sao? Không chừng còn đem bọn họ làm kẻ chết thay, còn bản thân thì nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật!
Mấy gã tráng hán hai mặt nhìn nhau, cuối cùng nghe theo lệnh lão đại, vội ra ngoài tìm hiểu. Đến khi hiểu rõ chân tướng, bọ hắn đều sợ tới mức tái mặt, vô cùng hối hận những hành vi trước kia.
Nàng đương nhiên hiểu tâm lý bọn họ, vì thế hứa hẹn cho bọn họ một cái bảo đảm, đổi lại là bọn họ phải khăng khăng một mực đi theo mình. Mấy gã đại hán vừa cảm kích nàng, hơn nữa ưu đãi của nàng lớn hơn nhiều so với Vũ Sương Nhi, thế nên cảm động đến rơi nước mắt, tuyệt không nói hai lời.
“Tiểu thư, vì sao chúng ta không đến Ninh Vương phủ, chẳng lẽ ngài lo lắng lại bị Vũ Vương phi gia hại?” Lão đại thực khó hiểu, không biết vì sao nàng không muốn trở về.
Lăng Nhược Nhược biết hắn không hiểu tình huống, không phải nàng không thể trở về, mà là nàng không muốn trở về. “Ta tạm thời không mới trở về, hơn nữa, bây giờ Vũ Sương Nhi ở minh, chúng ta ở ám, căn bản không cần sợ nàng.” Nàng chỉ lo cho bé, không biết bé có thể bị nguy hiểm không, quả thực rất lo, rất lo.
Lão đại toàn nghe theo lời nàng, đánh xe ngựa vào kinh thành, sau đó theo đường cũ hướng về hoa phố, thẳng đến Hoa Tụ Lâu. Chỉ chốc lát sau, bọn họ liền tới trước cửa Hoa Tụ Lâu, lúc này còn chưa mở cửa buôn bán.
“Tống lão đại, ngươi đi vào trước tìm Hoa mụ mụ, báo cho nàng biết ta đang ở trên xe, nàng tự sẽ có an bài, tìm chỗ thích hợp, lúc đó chúng ta hẵng đi vào.” Nàng cẩn thận căn dặn.
Tống lão đại sáng tỏ gật gật đầu, đem xe giao cho mã phu, chính mình vội vàng đi vào. Chỉ chốc lát sau, hắn liền đi ra, bất quá không có Hoa mụ mụ theo sau.
Hắn lên xe ngựa, nói một tiếng với xa phu: “Đi.”
Sau đó mới lén lút nhìn vào trong xe ngựa, nói với Lăng Nhược Nhược: “Tiểu thư, Hoa mụ mụ bảo chúng ta thay đổi y phục trưới, rồi đi vào từ cửa hông.”
“Được.” Lăng Nhược Nhược lập tức đồng ý, nàng biết chỗ của Hoa mụ mụ không an toàn, bất quá nơi nguy hiểm nhất cũng chính là nơi an toàn nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.