Chương 41
Thiện Thấm
28/11/2022
Kể từ hôm từ chối tiền chu cấp của bác sĩ Vinh, dì Tú Phương mỗi lần gặp tôi đều niềm nở. Thỉnh thoảng bà còn đem đồ ăn này nọ qua chỗ làm cho
tôi, sắm đúng vai, tươi cười đúng nghĩa một người vợ cao cả, dạt dào
tình thương đối với con riêng của chồng. Nhưng xin lỗi phải nói, chồng
kế của mẹ tôi chân thành bao nhiêu vợ kế của ba tôi giả dối bấy nhiêu.
Hôm đó dì Tú Phương đem hộp đồ ăn mà bà làm sẵn từ bên nhà qua quán đưa cho tôi, cùng lúc gặp Bách Tiệp vừa chạy xe tới.
Không biết lí do gì mà từ trước giờ hai người họ không có thiện cảm với nhau mà nói chính xác hơn là dì Tú Phương rất hiếm cười khi thấy anh mặc dù trước mặt tôi, bà lúc nào cũng cười suốt, dù là cười giả tạo có lúc tưởng sái cả hàm. Bà thấy Bách Tiệp đậu xe cách tôi vài bước, gương mặt hơi thiếu tự nhiên nhìn tôi, nói:
- Thôi con vào trong làm đi, dì còn việc phải đi liền. Nhớ ăn cháo cho nóng, gà ác này dì hầm lâu lắm đó!
Tôi nói:
- Lần sau dì đừng đem đồ ăn cho con nữa, bên đây con ăn trưa với mấy anh chị trong quán rồi. Mắc công dì đi qua đi lại! – Tôi cũng sắm vai tốt một đứa con biết điều, không để bác sĩ Vinh phải hổ thẹn.
Dì Phương chậc nói:
- Có gì mất công đâu. Con ráng ăn uống đều đặn, dạo này dì thấy con hơi xanh xao.
- Con biết rồi!
- ...Vậy dì đi!
Lúc dì Phương đi đẩy xe ngang qua chỗ anh, tôi nghe anh hỏi:
- Chị Phương...Dạo này Tất Phương có về nhà không?
Dì Phương ngồi trên xe, đội mũ bảo hiểm vào rồi mới nhìn qua anh, lạnh nhạt nói:
- Anh đừng hỏi tôi. Nó với nhà tôi giờ chẳng còn liên hệ gì nữa, ba mẹ tôi từ mặt nó lâu rồi, tôi cũng chẳng có đứa em cứng đầu cứng cổ như nó! Mà...anh cũng được giả vờ quan tâm tốt bụng, con người anh...ai không biết, tôi thì còn lạ lẫm gì!
Dì Phương nói xong thì chạy xe đi. Tôi nghi hoặc nhìn anh, không biết rốt cuộc có chuyện gì mà dì Phương lại nói những lời cay nghiệt khó nghe đến thế, dường như trong quá khứ giữa bọn họ đã từng xảy ra chuyện gì không vui tới mức bây giờ gặp lại nhau không dành cho nhau được một lần nói chuyện tử tế. Và còn cái người tên Tất Phương đó nữa. Nếu tôi không nhầm thì gã ta là chồng của cô Hà, là người mà tôi thường được nghe nhắc trong những lần cô Hà than vãn về phận làm vợ có chồng cũng như không.
Tôi nhìn anh, câu hỏi bật ra nhiều phần là xác định:
- Vậy cô Hà là em dâu của dì Phương?
Lúc này anh mới chợt nhìn tôi, "ừ" một tiếng mà không muốn nói gì thêm. Tôi biết, dù mình có hỏi thêm chuyện gì nữa thì anh cũng không trả lời vì anh luôn không muốn tôi dính líu gì về chuyện phức tạp của "người lớn", tôi hiểu anh đến thế nên tôi im.
Cái chậu thủy tinh có nước được đặt trong một thùng cạc-tông vuông nhỏ viền cạnh bằng xốp mềm và bên ngoài bọc bằng cái túi nilon màu đen. Anh cẩn thận đưa nó cho tôi, không hỏi cũng biết thứ bên trong là gì, anh nói:
- Chú với mẹ con đi vài ba ngày, để Mỹ Hầu Vương chỗ con, nhớ cho nó ăn.
Tôi cầm túi đen trên tay, nhìn anh rồi chợt cúi đầu. Cái cảm giác khi nghĩ vài ngày nữa anh sẽ cùng với mẹ đi tới nơi nào đó chỉ có hai người để hưởng thụ thời gian vợ chồng ngọt ngào làm tim nhói đau âm ỉ, tôi cắn chặt răng, chỉ sợ vô tình không chịu nổi mình bật ra câu van xin anh đừng đi rồi lại ngớ người tự hỏi lí do gì, tư cách gì kêu anh anh đừng đi?
Anh đột nhiên xoa đầu tôi, nhưng anh không nhìn tôi mà nói:
- Ráng học rồi thi đậu đại học, đừng suy nghĩ nhiều nữa. Nếu con có nguyện vọng ra nước ngoài du học...chú sẽ giúp con tính.
Tôi ngẩn mặt nhìn anh, muốn xác định lại là anh đang nói thật hay chỉ nói đùa. Nhớ cách đây không lâu anh sừng sộ khi nghe bác sĩ Vinh nói muốn cho tôi đi du học, anh còn nói chỉ muốn để tôi học đại học gần nhà, sau này học xong thì về bệnh viện làm việc cùng anh, anh nói chỉ cần được nhìn thấy tôi thì anh an tâm, nhưng bây giờ không những vạch rõ ranh giới trong sáng giữa cha dượng và con trai vợ, anh còn muốn đẩy tôi đi thật xa. Có những cảm giác đau đớn không thể dùng từ ngữ để hình dung, điểm văn của tôi không tốt, tôi không đủ khả năng để miêu tả chính xác cảm giác của mình lúc này là gì. Tôi muốn phản bác rằng mình không muốn đi đâu xa anh hết, muốn nói rằng anh đừng tưởng làm vậy thì mối quan hệ giữa anh và tôi có thể trở về mức độ trong sáng như những ngày trước kia, nhưng...tôi mệt tới mức thở còn không nổi huống hồ là nói.
Anh nói xong cũng không dám nhìn tôi, chưa lần nào nhìn thẳng vào mắt tôi, anh giấu đi vẻ chột dạ trong lòng mình bằng ánh nhìn lơ đễnh. Lát sau anh lại nói:
- Chú không thể! Đình, chú sợ con hối hận.
Nếu trước đó còn ngờ vực rằng liệu anh có tình cảm loại đó với tôi hay không, sau khi nghe câu này, tôi đủ tỉnh táo để hiểu...
...Anh cũng yêu tôi.
Không phải tình cha con, không phải chú cháu, đó thuần túy là tình yêu mà tôi đã khát cầu bấy lâu nay. Anh yêu tôi, chỉ có điều anh không gan dạ bằng tôi, anh không dám cược với miệng đời, với thị phi, với những ánh mắt dè bỉu. Anh nói "chú sợ con hối hận", đó là câu nói vô trách nhiệm nhất từ trước tới giờ tôi từng được nghe, hơn cả câu "mẹ tin con làm được" của mẹ.
Nghĩ...đáng lẽ khi phát hiện ra chuyện anh cũng nuôi thứ tình yêu lệch lạc đó với mình, tôi phải suиɠ sướиɠ, nhưng bây giờ tôi không cảm thấy vậy. Đúng như cái tên Đinh Bách Tiệp, con người anh thật mẫn tiệp, thông tuệ và sâu sắc, anh biết điều gì nên làm và điều gì không nên làm. Tình yêu đối với anh nó chỉ là nô bộc của lý trí, lý trí bắt nó chết, nó không thể không làm theo.
Tôi khổ sở nói:
- Con không hối hận.
Anh sợ tôi hối hận, tôi đáp tôi không hối hận, như vậy không phải rõ ràng rồi sao? Nhưng anh lắc đầu, nhìn vào mắt anh, tôi đã biết trước cho dù hôm nay mình có nói gì, có làm gì đi chăng nữa cũng không lay chuyển được tảng đá cứng nhắc như anh. Anh đinh ninh rằng mình đang làm đúng, anh tin rằng mình là "người lớn", là người hiểu chuyện hơn tôi nên anh đơn phương quyết định hôm nay là chấm dứt nhưng sẽ là bắt đầu, chấm dứt bi kịch, nhưng bắt đầu ngày tháng mà sau này nhớ lại tôi không phải oán trách thốt ra câu: "Con hối hận!"
Tôi nói:
- Chú Tiệp, con sẽ không hối hận, con hứa với chú không hối hận.
Tôi nói:
- Chú Tiệp, con yêu chú thật lòng. Ngoài chú ra không yêu ai khác.
Tôi nói:
- Chú Tiệp, con với chú đi tới nơi khác không có ai biết chúng ta, sống cuộc sống tự do chỉ có hai người...
Anh ngắt lời tôi, vẻ điềm đạm như bình thường đã sụp đổ.
- Bớt ấu trĩ đi! Con nghĩ gì mà nói thế hả? Mẹ con thì sao? Con còn ba, còn gia đình, người thân của con, tương lai của con.
- Con không cần gì hết!
Tôi thét lên với anh bằng dáng vẻ quật cường mà tội nghiệp. Tôi không khóc đâu, dù đau tới cỡ nào cũng không khóc trước mặt anh như lần trước. Tôi không muốn để anh coi tôi như là đứa con nít mè nheo, kè nhè đòi anh phải cho nó thứ đồ chơi gì đó, anh không cho thì nó khóc nháo lên vì nó biết nó khóc, anh sẽ đau lòng. Tôi không phải con trai anh, nên tôi không muốn dùng cách đó.
Tôi vẫn nhìn anh bằng ánh mắt bi thương mà gai góc nói tiếp:
- Chú Tiệp, con chỉ cần ở bên cạnh chú thôi!
- Đỗ Vân Đình!!!
- Đừng có quát lên với tôi bằng thái độ phụ huynh đó! Tôi ghét vẻ mặt này của chú nhất!
Mặc dù tỏ ra kiên cường nhưng hai bàn tay tôi không khống chế được cứ run rẩy. Mỹ Hầu Vương là món quà quý giá nhất từ trước đến giờ anh tặng tôi, hôm nay anh cũng trả lại nó cho tôi rồi, thế nên tôi biết đoạn tình cảm của chúng tôi rất có thể sẽ chấm dứt từ giây phút này trở đi. Có thể sau khi anh và mẹ cùng nhau đi Sa Pa về, anh lại khoác lên mình dáng vẻ điềm đạm của con bọ Hercules nhã nhặn, anh lại là người cha dượng đáng ao ước của bất kì đứa trẻ nào thiếu hụt hơi ấm gia đình, cũng sẽ quan tâm, lo lắng cho tôi, chỉ có điều anh sẽ không hôn lên tóc tôi, không còn bất kì cử chỉ nào vượt quá giới hạn mà ở vị trí người cha dượng cho phép anh làm.
Nhưng rõ ràng...rõ ràng anh cũng yêu tôi mà?
Tôi không hiểu được, thế giới của anh thật gò bó, thật phức tạp. Không thể đơn giản hơn hay sao? Yêu nhau thì bất chấp, thì tới với nhau, dành ngọt ngào cho nhau thay vì dằn vặt, làm tổn thương nhau như vậy.
Anh vươn tay vuốt tóc tôi, ngữ điệu đầy trấn an nói:
- Sẽ qua mau thôi, Đình...một thời gian ngắn thôi, mọi chuyện sẽ lại ổn.
Tôi như cái xác không hồn, bần thần ngẩn nhìn anh, hỏi:
- Qua thế nào? Tôi yêu chú bao nhiêu năm nay, tôi coi chú là trung tâm vũ trụ. Thà chú đừng để tôi biết chú...chú cũng có thứ tình cảm đó với tôi. Chú để tôi biết làm chi để rồi bây giờ lại kêu tôi rũ bỏ hết đi? Làm như vậy ác lắm biết không?
- Con đường này là sai trái, con tin chú đi, bây giờ mọi thứ vẫn chưa phức tạp thì nên chấm dứt hết để không ai phải...
"Hối hận?", để anh lập lại từ đó một lần nữa thì nghe thật nhàm tai. Tôi không đợi anh nói xong tròn câu, khẩn cầu anh bằng ánh mắt vô hồn của mình.
- Chú Tiệp, lần đầu cũng là lần cuối...chú nói...chú yêu tôi được không?
- Con biết chú không thể mà?! Dừng lại đi, dừng cái tình cảm sai trái đó lại đi! Đừng...đừng yêu chú theo cách đó nữa, chú muốn mãi là cha dượng của con, Đình...
Tôi chua chát tự cười. Biết rõ là anh sẽ từ chối mà vẫn cứ nuôi hi vọng, biết rõ là anh cũng có thứ tình cảm đó với mình nhưng phải làm thế nào khi anh không chịu mở miệng thừa nhận? Tôi thấy mình ấu trĩ hết sức.
Tôi gạc tay anh ra, thờ thẫn trong tuyệt vọng nói:
- Được rồi, chú đi đi! Hôm nay tôi nghe hiểu hết rồi, y như chú muốn, sao cũng được...
Anh nhìn tôi một hồi, anh muốn nói điều gì đó, nhưng lại thôi, cứ nhìn tôi bằng ánh mắt thâm trầm mà chẳng khi nào tôi thấu hiểu được hết. Anh quay đầu đi, một cái quay ngoắc không thể phũ phàng hơn thế làm tôi cũng giật mình, nghĩ anh chắc phải nói gì đó đại loại như: "Chú vẫn thương con, coi con là con trai ruột của mình", "Đừng buồn nữa, từ nay sống tốt cho bản thân mình", hay "Khi nào rãnh chú lại tới thăm con". Nhưng không, anh quay đầu xe chạy đi mà không nói một câu nào.
Anh đi rồi. Tôi vẫn đứng đó ôm chậu cá, liu xiu như cành cây khô trước gió. Trang Nhu đứng ở trước mặt, cô nhích từng bước chân đi lại gần cứ như sợ tiếng động mạnh cũng làm tôi giật mình gục ngã, rồi cô đưa tay chạm qua vai tôi, ánh mắt đầy thương cảm...hay là thương hại?
Tôi chậm chạp nhìn cô bằng đôi mắt đỏ hoe.
- Mày nghe hết rồi hả?
Cô "Ừ!"
- Thấy kinh tởm không?
- Không có.
- Nói láo, chắc bây giờ trong lòng mày đang cười nhạo tao chứ gì? Mày nói tao không biết liêm sỉ, ngay cả cha dượng của mình cũng dám yêu.
- Tôi không có nghĩ vậy.
- Mày còn nghĩ tao thật đáng đời, một thằng xấu xa như tao thì làm gì xứng đáng để...được yêu...
- Không có!
Tôi cũng không muốn dùng lời lẽ chát đắng khó nghe đó nói với Trang Nhu, chỉ tại muốn viện cái cớ để tự mắng bản thân mình nếu không tôi khó chịu đến chết mất.
Hôm đó dì Tú Phương đem hộp đồ ăn mà bà làm sẵn từ bên nhà qua quán đưa cho tôi, cùng lúc gặp Bách Tiệp vừa chạy xe tới.
Không biết lí do gì mà từ trước giờ hai người họ không có thiện cảm với nhau mà nói chính xác hơn là dì Tú Phương rất hiếm cười khi thấy anh mặc dù trước mặt tôi, bà lúc nào cũng cười suốt, dù là cười giả tạo có lúc tưởng sái cả hàm. Bà thấy Bách Tiệp đậu xe cách tôi vài bước, gương mặt hơi thiếu tự nhiên nhìn tôi, nói:
- Thôi con vào trong làm đi, dì còn việc phải đi liền. Nhớ ăn cháo cho nóng, gà ác này dì hầm lâu lắm đó!
Tôi nói:
- Lần sau dì đừng đem đồ ăn cho con nữa, bên đây con ăn trưa với mấy anh chị trong quán rồi. Mắc công dì đi qua đi lại! – Tôi cũng sắm vai tốt một đứa con biết điều, không để bác sĩ Vinh phải hổ thẹn.
Dì Phương chậc nói:
- Có gì mất công đâu. Con ráng ăn uống đều đặn, dạo này dì thấy con hơi xanh xao.
- Con biết rồi!
- ...Vậy dì đi!
Lúc dì Phương đi đẩy xe ngang qua chỗ anh, tôi nghe anh hỏi:
- Chị Phương...Dạo này Tất Phương có về nhà không?
Dì Phương ngồi trên xe, đội mũ bảo hiểm vào rồi mới nhìn qua anh, lạnh nhạt nói:
- Anh đừng hỏi tôi. Nó với nhà tôi giờ chẳng còn liên hệ gì nữa, ba mẹ tôi từ mặt nó lâu rồi, tôi cũng chẳng có đứa em cứng đầu cứng cổ như nó! Mà...anh cũng được giả vờ quan tâm tốt bụng, con người anh...ai không biết, tôi thì còn lạ lẫm gì!
Dì Phương nói xong thì chạy xe đi. Tôi nghi hoặc nhìn anh, không biết rốt cuộc có chuyện gì mà dì Phương lại nói những lời cay nghiệt khó nghe đến thế, dường như trong quá khứ giữa bọn họ đã từng xảy ra chuyện gì không vui tới mức bây giờ gặp lại nhau không dành cho nhau được một lần nói chuyện tử tế. Và còn cái người tên Tất Phương đó nữa. Nếu tôi không nhầm thì gã ta là chồng của cô Hà, là người mà tôi thường được nghe nhắc trong những lần cô Hà than vãn về phận làm vợ có chồng cũng như không.
Tôi nhìn anh, câu hỏi bật ra nhiều phần là xác định:
- Vậy cô Hà là em dâu của dì Phương?
Lúc này anh mới chợt nhìn tôi, "ừ" một tiếng mà không muốn nói gì thêm. Tôi biết, dù mình có hỏi thêm chuyện gì nữa thì anh cũng không trả lời vì anh luôn không muốn tôi dính líu gì về chuyện phức tạp của "người lớn", tôi hiểu anh đến thế nên tôi im.
Cái chậu thủy tinh có nước được đặt trong một thùng cạc-tông vuông nhỏ viền cạnh bằng xốp mềm và bên ngoài bọc bằng cái túi nilon màu đen. Anh cẩn thận đưa nó cho tôi, không hỏi cũng biết thứ bên trong là gì, anh nói:
- Chú với mẹ con đi vài ba ngày, để Mỹ Hầu Vương chỗ con, nhớ cho nó ăn.
Tôi cầm túi đen trên tay, nhìn anh rồi chợt cúi đầu. Cái cảm giác khi nghĩ vài ngày nữa anh sẽ cùng với mẹ đi tới nơi nào đó chỉ có hai người để hưởng thụ thời gian vợ chồng ngọt ngào làm tim nhói đau âm ỉ, tôi cắn chặt răng, chỉ sợ vô tình không chịu nổi mình bật ra câu van xin anh đừng đi rồi lại ngớ người tự hỏi lí do gì, tư cách gì kêu anh anh đừng đi?
Anh đột nhiên xoa đầu tôi, nhưng anh không nhìn tôi mà nói:
- Ráng học rồi thi đậu đại học, đừng suy nghĩ nhiều nữa. Nếu con có nguyện vọng ra nước ngoài du học...chú sẽ giúp con tính.
Tôi ngẩn mặt nhìn anh, muốn xác định lại là anh đang nói thật hay chỉ nói đùa. Nhớ cách đây không lâu anh sừng sộ khi nghe bác sĩ Vinh nói muốn cho tôi đi du học, anh còn nói chỉ muốn để tôi học đại học gần nhà, sau này học xong thì về bệnh viện làm việc cùng anh, anh nói chỉ cần được nhìn thấy tôi thì anh an tâm, nhưng bây giờ không những vạch rõ ranh giới trong sáng giữa cha dượng và con trai vợ, anh còn muốn đẩy tôi đi thật xa. Có những cảm giác đau đớn không thể dùng từ ngữ để hình dung, điểm văn của tôi không tốt, tôi không đủ khả năng để miêu tả chính xác cảm giác của mình lúc này là gì. Tôi muốn phản bác rằng mình không muốn đi đâu xa anh hết, muốn nói rằng anh đừng tưởng làm vậy thì mối quan hệ giữa anh và tôi có thể trở về mức độ trong sáng như những ngày trước kia, nhưng...tôi mệt tới mức thở còn không nổi huống hồ là nói.
Anh nói xong cũng không dám nhìn tôi, chưa lần nào nhìn thẳng vào mắt tôi, anh giấu đi vẻ chột dạ trong lòng mình bằng ánh nhìn lơ đễnh. Lát sau anh lại nói:
- Chú không thể! Đình, chú sợ con hối hận.
Nếu trước đó còn ngờ vực rằng liệu anh có tình cảm loại đó với tôi hay không, sau khi nghe câu này, tôi đủ tỉnh táo để hiểu...
...Anh cũng yêu tôi.
Không phải tình cha con, không phải chú cháu, đó thuần túy là tình yêu mà tôi đã khát cầu bấy lâu nay. Anh yêu tôi, chỉ có điều anh không gan dạ bằng tôi, anh không dám cược với miệng đời, với thị phi, với những ánh mắt dè bỉu. Anh nói "chú sợ con hối hận", đó là câu nói vô trách nhiệm nhất từ trước tới giờ tôi từng được nghe, hơn cả câu "mẹ tin con làm được" của mẹ.
Nghĩ...đáng lẽ khi phát hiện ra chuyện anh cũng nuôi thứ tình yêu lệch lạc đó với mình, tôi phải suиɠ sướиɠ, nhưng bây giờ tôi không cảm thấy vậy. Đúng như cái tên Đinh Bách Tiệp, con người anh thật mẫn tiệp, thông tuệ và sâu sắc, anh biết điều gì nên làm và điều gì không nên làm. Tình yêu đối với anh nó chỉ là nô bộc của lý trí, lý trí bắt nó chết, nó không thể không làm theo.
Tôi khổ sở nói:
- Con không hối hận.
Anh sợ tôi hối hận, tôi đáp tôi không hối hận, như vậy không phải rõ ràng rồi sao? Nhưng anh lắc đầu, nhìn vào mắt anh, tôi đã biết trước cho dù hôm nay mình có nói gì, có làm gì đi chăng nữa cũng không lay chuyển được tảng đá cứng nhắc như anh. Anh đinh ninh rằng mình đang làm đúng, anh tin rằng mình là "người lớn", là người hiểu chuyện hơn tôi nên anh đơn phương quyết định hôm nay là chấm dứt nhưng sẽ là bắt đầu, chấm dứt bi kịch, nhưng bắt đầu ngày tháng mà sau này nhớ lại tôi không phải oán trách thốt ra câu: "Con hối hận!"
Tôi nói:
- Chú Tiệp, con sẽ không hối hận, con hứa với chú không hối hận.
Tôi nói:
- Chú Tiệp, con yêu chú thật lòng. Ngoài chú ra không yêu ai khác.
Tôi nói:
- Chú Tiệp, con với chú đi tới nơi khác không có ai biết chúng ta, sống cuộc sống tự do chỉ có hai người...
Anh ngắt lời tôi, vẻ điềm đạm như bình thường đã sụp đổ.
- Bớt ấu trĩ đi! Con nghĩ gì mà nói thế hả? Mẹ con thì sao? Con còn ba, còn gia đình, người thân của con, tương lai của con.
- Con không cần gì hết!
Tôi thét lên với anh bằng dáng vẻ quật cường mà tội nghiệp. Tôi không khóc đâu, dù đau tới cỡ nào cũng không khóc trước mặt anh như lần trước. Tôi không muốn để anh coi tôi như là đứa con nít mè nheo, kè nhè đòi anh phải cho nó thứ đồ chơi gì đó, anh không cho thì nó khóc nháo lên vì nó biết nó khóc, anh sẽ đau lòng. Tôi không phải con trai anh, nên tôi không muốn dùng cách đó.
Tôi vẫn nhìn anh bằng ánh mắt bi thương mà gai góc nói tiếp:
- Chú Tiệp, con chỉ cần ở bên cạnh chú thôi!
- Đỗ Vân Đình!!!
- Đừng có quát lên với tôi bằng thái độ phụ huynh đó! Tôi ghét vẻ mặt này của chú nhất!
Mặc dù tỏ ra kiên cường nhưng hai bàn tay tôi không khống chế được cứ run rẩy. Mỹ Hầu Vương là món quà quý giá nhất từ trước đến giờ anh tặng tôi, hôm nay anh cũng trả lại nó cho tôi rồi, thế nên tôi biết đoạn tình cảm của chúng tôi rất có thể sẽ chấm dứt từ giây phút này trở đi. Có thể sau khi anh và mẹ cùng nhau đi Sa Pa về, anh lại khoác lên mình dáng vẻ điềm đạm của con bọ Hercules nhã nhặn, anh lại là người cha dượng đáng ao ước của bất kì đứa trẻ nào thiếu hụt hơi ấm gia đình, cũng sẽ quan tâm, lo lắng cho tôi, chỉ có điều anh sẽ không hôn lên tóc tôi, không còn bất kì cử chỉ nào vượt quá giới hạn mà ở vị trí người cha dượng cho phép anh làm.
Nhưng rõ ràng...rõ ràng anh cũng yêu tôi mà?
Tôi không hiểu được, thế giới của anh thật gò bó, thật phức tạp. Không thể đơn giản hơn hay sao? Yêu nhau thì bất chấp, thì tới với nhau, dành ngọt ngào cho nhau thay vì dằn vặt, làm tổn thương nhau như vậy.
Anh vươn tay vuốt tóc tôi, ngữ điệu đầy trấn an nói:
- Sẽ qua mau thôi, Đình...một thời gian ngắn thôi, mọi chuyện sẽ lại ổn.
Tôi như cái xác không hồn, bần thần ngẩn nhìn anh, hỏi:
- Qua thế nào? Tôi yêu chú bao nhiêu năm nay, tôi coi chú là trung tâm vũ trụ. Thà chú đừng để tôi biết chú...chú cũng có thứ tình cảm đó với tôi. Chú để tôi biết làm chi để rồi bây giờ lại kêu tôi rũ bỏ hết đi? Làm như vậy ác lắm biết không?
- Con đường này là sai trái, con tin chú đi, bây giờ mọi thứ vẫn chưa phức tạp thì nên chấm dứt hết để không ai phải...
"Hối hận?", để anh lập lại từ đó một lần nữa thì nghe thật nhàm tai. Tôi không đợi anh nói xong tròn câu, khẩn cầu anh bằng ánh mắt vô hồn của mình.
- Chú Tiệp, lần đầu cũng là lần cuối...chú nói...chú yêu tôi được không?
- Con biết chú không thể mà?! Dừng lại đi, dừng cái tình cảm sai trái đó lại đi! Đừng...đừng yêu chú theo cách đó nữa, chú muốn mãi là cha dượng của con, Đình...
Tôi chua chát tự cười. Biết rõ là anh sẽ từ chối mà vẫn cứ nuôi hi vọng, biết rõ là anh cũng có thứ tình cảm đó với mình nhưng phải làm thế nào khi anh không chịu mở miệng thừa nhận? Tôi thấy mình ấu trĩ hết sức.
Tôi gạc tay anh ra, thờ thẫn trong tuyệt vọng nói:
- Được rồi, chú đi đi! Hôm nay tôi nghe hiểu hết rồi, y như chú muốn, sao cũng được...
Anh nhìn tôi một hồi, anh muốn nói điều gì đó, nhưng lại thôi, cứ nhìn tôi bằng ánh mắt thâm trầm mà chẳng khi nào tôi thấu hiểu được hết. Anh quay đầu đi, một cái quay ngoắc không thể phũ phàng hơn thế làm tôi cũng giật mình, nghĩ anh chắc phải nói gì đó đại loại như: "Chú vẫn thương con, coi con là con trai ruột của mình", "Đừng buồn nữa, từ nay sống tốt cho bản thân mình", hay "Khi nào rãnh chú lại tới thăm con". Nhưng không, anh quay đầu xe chạy đi mà không nói một câu nào.
Anh đi rồi. Tôi vẫn đứng đó ôm chậu cá, liu xiu như cành cây khô trước gió. Trang Nhu đứng ở trước mặt, cô nhích từng bước chân đi lại gần cứ như sợ tiếng động mạnh cũng làm tôi giật mình gục ngã, rồi cô đưa tay chạm qua vai tôi, ánh mắt đầy thương cảm...hay là thương hại?
Tôi chậm chạp nhìn cô bằng đôi mắt đỏ hoe.
- Mày nghe hết rồi hả?
Cô "Ừ!"
- Thấy kinh tởm không?
- Không có.
- Nói láo, chắc bây giờ trong lòng mày đang cười nhạo tao chứ gì? Mày nói tao không biết liêm sỉ, ngay cả cha dượng của mình cũng dám yêu.
- Tôi không có nghĩ vậy.
- Mày còn nghĩ tao thật đáng đời, một thằng xấu xa như tao thì làm gì xứng đáng để...được yêu...
- Không có!
Tôi cũng không muốn dùng lời lẽ chát đắng khó nghe đó nói với Trang Nhu, chỉ tại muốn viện cái cớ để tự mắng bản thân mình nếu không tôi khó chịu đến chết mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.