Cha Mẹ Giàu Có Đã Tìm Thấy Tôi
Chương 17:
Tây Tích
11/11/2024
Bữa ăn này không chỉ mất hai mươi phút.
Hai mươi phút trôi qua, Lục Vãn vẫn đang ăn ngấu nghiến!
Bốn mươi phút trôi qua, Lục Vãn vẫn đang điên cuồng nhai thức ăn!
Một tiếng trôi qua, ba người nhà họ Triệu đều không thể tin nổi...
Lục Vãn không kén chọn thức ăn.
Có một thời gian cô sợ đói, nhất định phải ăn no.
Nhưng điều đó không có nghĩa là cô không thích đồ ngon, mỗi khi ăn món ngon, cô đều cố gắng nhớ hương vị, vì không biết khi nào mới có thể ăn lại.
Lục Vãn không muốn đối đầu với ai, cũng không muốn chứng tỏ mình giỏi giang.
Từ trước đến nay cô không có mục tiêu xa xôi, kế hoạch nhỏ là hoàn thành việc học hàng ngày, kế hoạch lớn là đậu vào một trường đại học danh tiếng.
Xa hơn nữa thì cô chưa nghĩ đến.
Nhưng có vẻ có chút vấn đề, dù là bác cả, A Bưu... hay ba người này, đều nghĩ cô là người rất ngoan ngoãn.
Người giàu nhiều thị phi, nhưng những cuộc tranh đấu của người nghèo mới là sự tính toán tỉ mỉ, từng bước từng bước.
Cuối cùng Triệu Khuê mất kiên nhẫn, không nhịn được nói:
"Cháu còn ăn đến bao giờ? Giờ đi được chưa, bộ dạng này đâu giống con cháu nhà họ Triệu."
Lục Vãn đặt đũa xuống:
"Cháu có ăn gạo nhà cậu đâu."
Ba người đã xem ăn uống một tiếng đồng hồ: "..."
Lục Vãn dùng khăn giấy lau miệng:
"Cháu không nói sẽ về cùng mọi người, cháu không đi đâu cả."
"..."
Nụ cười trên mặt Triệu phu nhân không giữ nổi nữa, bà ta cứng nhắc nói:
"Cháu đối xử với trưởng bối như vậy à? Cha mẹ không dạy cháu sao?"
"Không không không, cháu đối với trưởng bối chắc chắn không phải như vậy đâu.”
Nói xong, Lục Vãn lại nói:
"Cháu có cha mẹ dạy hay không, chẳng phải các người đều biết rõ rồi sao?"
Quay lại ngày cô mất tích.
Nếu hôm đó mẹ cô không đi công tác, thù chắc chắn bà sẽ không đồng ý.
Nếu không phải vì họ nói là sinh nhật ông ngoại, có cháu trai cháu gái ông mới thấy trọn vẹn, thì cha cô cũng sẽ không đồng ý.
Nhưng nhà họ Triệu đã làm gì?
Cố tình giấu hai đứa trẻ, dùng chuyện này để đe dọa mẹ cô nửa thật nửa giả.
Lục Vãn bị đưa đến công viên gần đó, người trông coi không chú ý, cô bị bọn buôn người bắt cóc.
Nhà họ Triệu mưu cầu lợi ích, cũng không ngờ đứa trẻ lại bị mất tích, lúc đó họ cũng hoảng loạn.
Dù sao đi nữa, chuyện này họ không thể phủ nhận trách nhiệm.
"Có vẻ không có chút cảm giác tội lỗi nào, thôi vậy. Bây giờ đã 11 giờ, tôi ăn no rồi, muốn đi ngủ, cũng không muốn gọi bảo vệ khu làm ồn đến hàng xóm, để họ biết các người bắt nạt một đứa trẻ không có cha mẹ ở nhà, kể chuyện xưa."
Hai mươi phút trôi qua, Lục Vãn vẫn đang ăn ngấu nghiến!
Bốn mươi phút trôi qua, Lục Vãn vẫn đang điên cuồng nhai thức ăn!
Một tiếng trôi qua, ba người nhà họ Triệu đều không thể tin nổi...
Lục Vãn không kén chọn thức ăn.
Có một thời gian cô sợ đói, nhất định phải ăn no.
Nhưng điều đó không có nghĩa là cô không thích đồ ngon, mỗi khi ăn món ngon, cô đều cố gắng nhớ hương vị, vì không biết khi nào mới có thể ăn lại.
Lục Vãn không muốn đối đầu với ai, cũng không muốn chứng tỏ mình giỏi giang.
Từ trước đến nay cô không có mục tiêu xa xôi, kế hoạch nhỏ là hoàn thành việc học hàng ngày, kế hoạch lớn là đậu vào một trường đại học danh tiếng.
Xa hơn nữa thì cô chưa nghĩ đến.
Nhưng có vẻ có chút vấn đề, dù là bác cả, A Bưu... hay ba người này, đều nghĩ cô là người rất ngoan ngoãn.
Người giàu nhiều thị phi, nhưng những cuộc tranh đấu của người nghèo mới là sự tính toán tỉ mỉ, từng bước từng bước.
Cuối cùng Triệu Khuê mất kiên nhẫn, không nhịn được nói:
"Cháu còn ăn đến bao giờ? Giờ đi được chưa, bộ dạng này đâu giống con cháu nhà họ Triệu."
Lục Vãn đặt đũa xuống:
"Cháu có ăn gạo nhà cậu đâu."
Ba người đã xem ăn uống một tiếng đồng hồ: "..."
Lục Vãn dùng khăn giấy lau miệng:
"Cháu không nói sẽ về cùng mọi người, cháu không đi đâu cả."
"..."
Nụ cười trên mặt Triệu phu nhân không giữ nổi nữa, bà ta cứng nhắc nói:
"Cháu đối xử với trưởng bối như vậy à? Cha mẹ không dạy cháu sao?"
"Không không không, cháu đối với trưởng bối chắc chắn không phải như vậy đâu.”
Nói xong, Lục Vãn lại nói:
"Cháu có cha mẹ dạy hay không, chẳng phải các người đều biết rõ rồi sao?"
Quay lại ngày cô mất tích.
Nếu hôm đó mẹ cô không đi công tác, thù chắc chắn bà sẽ không đồng ý.
Nếu không phải vì họ nói là sinh nhật ông ngoại, có cháu trai cháu gái ông mới thấy trọn vẹn, thì cha cô cũng sẽ không đồng ý.
Nhưng nhà họ Triệu đã làm gì?
Cố tình giấu hai đứa trẻ, dùng chuyện này để đe dọa mẹ cô nửa thật nửa giả.
Lục Vãn bị đưa đến công viên gần đó, người trông coi không chú ý, cô bị bọn buôn người bắt cóc.
Nhà họ Triệu mưu cầu lợi ích, cũng không ngờ đứa trẻ lại bị mất tích, lúc đó họ cũng hoảng loạn.
Dù sao đi nữa, chuyện này họ không thể phủ nhận trách nhiệm.
"Có vẻ không có chút cảm giác tội lỗi nào, thôi vậy. Bây giờ đã 11 giờ, tôi ăn no rồi, muốn đi ngủ, cũng không muốn gọi bảo vệ khu làm ồn đến hàng xóm, để họ biết các người bắt nạt một đứa trẻ không có cha mẹ ở nhà, kể chuyện xưa."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.