Cha Mẹ Giàu Có Đã Tìm Thấy Tôi
Chương 43:
Tây Tích
11/11/2024
Vương Tuệ nhìn bức ảnh, khuôn mặt đầy kinh ngạc, khác hẳn những gì bà ta tưởng tượng.
Bà ta nghĩ vợ của giáo sư Lục sẽ là một người phụ nữ già nua, tàn tạ và chua ngoa! Nhưng đối phương trông còn đẹp hơn bà ta rất nhiều...
... Bà ta không cam lòng!
Giáo sư Lục nói chuyện với bà ta rất dịu dàng, dù bà ta chỉ là một nhân viên hậu cần!
Vương Tuệ có chút nhan sắc, cũng được vài người đàn ông tán tỉnh... nên bà ta đã tưởng tượng nhiều lần cảnh hai người cùng nuôi dạy con gái, tạo nên một gia đình hạnh phúc.
Lục Vãn: "Đừng mơ nữa, đó chắc chắn sẽ là cơn ác mộng. Chị có một đứa con gái, còn cha mẹ chị thì sao?"
"Cô định làm gì? Con gái của tôi vô tội! Nó mới bốn tuổi!"
Vương Tuệ nghe không ổn.
Lục Vãn: "Ồ, tôu cũng rất vô tội, nhưng chị lại tìm đến tôi."
"Tôi cũng không có cách nào khác!"
Giọng Vương Tuệ khản đặc.
"Chị đã chắc chắn mình không sai, vậy tại sao không dám nói?”
“Tôi đảm bảo con gái chị học tiểu học, trung học, thậm chí sau này đi làm, bạn bè và đồng nghiệp của nó sẽ biết mẹ nó đã làm gì. Đừng nghĩ rằng thời gian sẽ qua đi, tôi sẽ luôn luôn nhắc nhở nó."
"Cô dựa vào gì mà lại làm thế!"
Vương Tuệ hoảng hốt, chất vấn mà không có căn cứ.
Con gái là mạng sống của bà ta!
"Bây giờ chị đã biết rồi đấy, suy nghĩ của chị không cải thiện được cuộc sống của họ, ngược lại còn làm họ khổ hơn."
Vương Tuệ: "..."
Điện thoại trên bàn bất ngờ reo lên.
Là cuộc gọi của cha, rõ ràng lại là cuộc gọi kiểm tra.
Lục Vãn đặt ngón tay lên môi, ra hiệu cho người đối diện giữ im lặng rồi nghe điện thoại.
"Thư Thư, sao con vẫn chưa về nhà? Hay để cha đến đón con nhé?"
"Không cần đâu ạ, con đang trên đường về rồi."
Lục Vãn tắt điện thoại, thấy người đối diện đầy bất mãn.
Vương Tuệ từng muốn gây lớn chuyện, để người ở đầu dây bên kia chú ý.
Cuối cùng, bà ta cũng không làm vì không dám đối mặt.
Lục Vãn biết đối phương đã lựa chọn gì, giọng nói bình tĩnh:
"Giáo sư Lục ở bên chị thì tình hình của chị cũng không tốt hơn hiện tại đâu. Đặt cược vào ông ấy chị sẽ thất bại thảm hại, hơn nữa ông ấy không thích chị, ngay từ đầu chị đã không có cơ hội rồi."
Vương Tuệ im lặng, rào cản tâm lý đã sụp đổ.
"Hôm nay coi như chúng ta chưa gặp, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, lần này tôi không truy cứu không phải vì chị đáng thương, mà vì con gái chị sẽ trở nên đáng thương."
Lục Vãn rời khỏi chỗ ngồi, cô thực sự cảm thấy như gặp ma, tại sao mọi người đều nghĩ cô là người dễ nói chuyện nhỉ?
Bà ta nghĩ vợ của giáo sư Lục sẽ là một người phụ nữ già nua, tàn tạ và chua ngoa! Nhưng đối phương trông còn đẹp hơn bà ta rất nhiều...
... Bà ta không cam lòng!
Giáo sư Lục nói chuyện với bà ta rất dịu dàng, dù bà ta chỉ là một nhân viên hậu cần!
Vương Tuệ có chút nhan sắc, cũng được vài người đàn ông tán tỉnh... nên bà ta đã tưởng tượng nhiều lần cảnh hai người cùng nuôi dạy con gái, tạo nên một gia đình hạnh phúc.
Lục Vãn: "Đừng mơ nữa, đó chắc chắn sẽ là cơn ác mộng. Chị có một đứa con gái, còn cha mẹ chị thì sao?"
"Cô định làm gì? Con gái của tôi vô tội! Nó mới bốn tuổi!"
Vương Tuệ nghe không ổn.
Lục Vãn: "Ồ, tôu cũng rất vô tội, nhưng chị lại tìm đến tôi."
"Tôi cũng không có cách nào khác!"
Giọng Vương Tuệ khản đặc.
"Chị đã chắc chắn mình không sai, vậy tại sao không dám nói?”
“Tôi đảm bảo con gái chị học tiểu học, trung học, thậm chí sau này đi làm, bạn bè và đồng nghiệp của nó sẽ biết mẹ nó đã làm gì. Đừng nghĩ rằng thời gian sẽ qua đi, tôi sẽ luôn luôn nhắc nhở nó."
"Cô dựa vào gì mà lại làm thế!"
Vương Tuệ hoảng hốt, chất vấn mà không có căn cứ.
Con gái là mạng sống của bà ta!
"Bây giờ chị đã biết rồi đấy, suy nghĩ của chị không cải thiện được cuộc sống của họ, ngược lại còn làm họ khổ hơn."
Vương Tuệ: "..."
Điện thoại trên bàn bất ngờ reo lên.
Là cuộc gọi của cha, rõ ràng lại là cuộc gọi kiểm tra.
Lục Vãn đặt ngón tay lên môi, ra hiệu cho người đối diện giữ im lặng rồi nghe điện thoại.
"Thư Thư, sao con vẫn chưa về nhà? Hay để cha đến đón con nhé?"
"Không cần đâu ạ, con đang trên đường về rồi."
Lục Vãn tắt điện thoại, thấy người đối diện đầy bất mãn.
Vương Tuệ từng muốn gây lớn chuyện, để người ở đầu dây bên kia chú ý.
Cuối cùng, bà ta cũng không làm vì không dám đối mặt.
Lục Vãn biết đối phương đã lựa chọn gì, giọng nói bình tĩnh:
"Giáo sư Lục ở bên chị thì tình hình của chị cũng không tốt hơn hiện tại đâu. Đặt cược vào ông ấy chị sẽ thất bại thảm hại, hơn nữa ông ấy không thích chị, ngay từ đầu chị đã không có cơ hội rồi."
Vương Tuệ im lặng, rào cản tâm lý đã sụp đổ.
"Hôm nay coi như chúng ta chưa gặp, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, lần này tôi không truy cứu không phải vì chị đáng thương, mà vì con gái chị sẽ trở nên đáng thương."
Lục Vãn rời khỏi chỗ ngồi, cô thực sự cảm thấy như gặp ma, tại sao mọi người đều nghĩ cô là người dễ nói chuyện nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.