Chương 1
Tịch Duy Á
06/07/2013
Người người đi trên đường nhìn thấy một tiểu cô nương quần áo bẩn
thỉu quỳ ở ven đường, trên mặt dơ bẩn, mắt to đen nhánh linh động là
điểm nổi bật nhất khi nhìn thấy cô bé này.
Tiểu cô nương trước ngực treo 1 tấm ván gỗ mỏng viết có “bán mình chôn cha”, còn nhỏ tuổi cô bé cũng không hiểu được ý của mấy chữ này, cũng không hiểu chính mình quỳ ở chỗ này có tác dụng gì, tinh thần của cô bé này đều bị cái quán bánh bao kia hấp dẫn.
Nàng thật đói … thật đói, thật đói… Nhìn xem nguyên một đám bánh bao nóng hỏi khí bốc kên nàng nuốt nước miếng liên tục, có thể chỉ như vậy mới có thể xem như đem những bánh bao kia nuốt vào bụng.
Phụ thân vì cái gì liên tục ngủ? Nàng lay mãi đều không tỉnh, đại thẩm muốn mình đừng cãi phụ thân, còn muốn mình quỳ ở chỗ này, nhưng mà nàng thật đói, chân cũng đau nhức, nàng không muốn quỳ, muốn gọi phụ thân đứng lên nữa.
Bất quá lại nghĩ tới vị đại thẩm hàng xóm hung dữ kia, mặt mũi nàng phút chốc méo mó.
Nàng không thích đại thẩm kia, rất hay đuổi nàng, mắng nàng, giờ còn bắt nàng quỳ không cho phép nhúc nhích, lại còn trộm nhéo bắp đùi của nàng bắt nàng phải khóc nhưng nàng tuyệt không muốn khóc …nàng chỉ muốn tìm phụ thân, muốn ăn no bụng.
Tiểu cô nương len lén mọi nơi nhìn quanh, phát hiện cũng không thấy đại thẩm quanh đó, trong lòng nàng vui mừng đang chuẩn bị chuồn đi ai ngờ quỳ do quá lâu đôi chân sớm đã tê dại đến mức không làm được gì, mới hơi cử động 1 chút cảm giác như ngàn châm đâm vào tê dại khiến cho nàng bị ngã ngồi trên mặt đất, khó chịu khóc rất to….Không! Nàng mới không cần khóc, đại thẩm càng kêu nàng làm cái gì, nàng lại càng không làm!
Tiểu cô nương quật cường mím môi, cố gắng chống chọi, trong lúc đó một cái bánh bao nhảy vào tầm mắt, nàng sửng sốt đã quên chân đau tê dại, đã quên luôn vị đại thẩm đáng ghét kia cứ nhìn cái bánh bao từ trên trời giáng xuống, nước miếng dâng lên.
“Muốn ăn không?” Giọng nói mang theo 1 cái cười khẽ nói truyền vào tai.
Tâm hồn đều bị bánh bao chiếm hết rồi nàng đâu có tâm trí xem là ai đang nói chuyện chứ? Nàng theo bản năng gật đầu, tầm mắt nhìn chằm chằm bánh bao này chỉ sợ là một cái nháy mắt nó đã không thấy tăm hơi.
“Có!”
Chỉ thấy bánh bao này hướng về phía mình chút ít, nàng không chút nghĩ ngợi đón lấy lập tức há mồm cuồng cắn, 3 phát liền đem bánh bao không còn 1 mẩu quả là như 1 giấc mơ, trong bụng đói như vậy có đồ ăn ăn như hổ đói. Cứ thế 1 hơi ăn hết bốn cái bánh bao, nàng mới vừa lòng thỏa mãn nấc, lộ ra nụ cười mừng rỡ cuối cùng mới bắt đầu ý thức người đứng trước mặt.
Tiểu cô nương hiếu kỳ ngẩng đầu, là một người con trai đập vào mắt.
Vị thiếu niên này ước chừng mười mấy tuổi, ngũ quan tuấn mỹ làm cho người vừa thấy liền hồn phiêu phách tán, khí thế lạnh lung, ngạo mạn càng sẽ cho người ta không tự chủ được sinh lòng kính sợ, không dám bởi vì hắn ít tuổi mà khinh thường hắn.
Thấy nàng ngẩng đầu, vị thiếu niên kia dùng cặp kia con ngươi đen thâm trầm già trước tuổi lần nữa nhìn nàn từ đầu đến chân, thấy nàng đôi mắt kia vừa sáng, vừa tròn con mắt của phúc khóe miệng hắn hài lòng giương lên, hơi thoáng cười nụ cười này tuyệt không phải ngây thơ, ngược lại tăng thêm một cỗ tà mị khó có thể đoán.
Hắn… Hắn so với trong Bồ Tát trong miếu còn xinh đẹp hơn! (L: @@ Bồ Tát : ta có bao giờ nói mình xinh đẹp….)
Tiểu cô nương thấy hắn trợn mắt há hốc mồm, từ nhỏ đến bây giờ nàng không hiểu cái gì là sống an nhàn sung sướng, càng không hiểu được thiếu niên kia có khí thế xuất chúng chói mắt thế nào, nàng chỉ biết là vị thần trong miếu là cao cao tại thượng mà vị thiếu niên trước mắt đủ tôn quý để sánh ngang với các thần tiên…Đương nhiên trên tay của hắn bánh bao lại càng giống như thần tiên hiển linh làm cho nàng sùng bái không thôi. (L: có bánh bao mà được thăng cấp lên thần tiên rồi…. ko lẽ mình chuyển nghề sang bán bánh bao biết đâu phát tài a….)
Tầm mắt của tiểu cô nương nhìn đến trên tay hắn có 1 túi giấy liền không dời đi, mặc kệ hắn bộ dạng khỉ gió gì đều không quan trọng, càng hoàn toàn không có chú ý tới sau lưng hắn còn có tùy tùng cao lớn.
“Những cái kia… có thể cho muội được không? Phụ thân muội cũng rất đói.” Nàng đánh bạo năn nỉ.
Có những bánh bao ngon thế này, phụ thân nhất định sẽ không lại không ngủ nữa, cha sẽ dậy…. .
“Phụ thân cháu không phải là…” Sợ chủ tử bị lừa gạt, tùy tùng lập tức bác bỏ mới vừa mở miệng, đã bị chủ nhân giơ tay ngăn cản.
Hắn hiểu rõ ràng cô bé này là vì tuổi quá nhỏ, không hiểu được cái gì gọi là sinh ly tử biệt nhưng hắn cũng không vội lúc này chỉ dạy cho nha đầu này, hắn chỉ muốn xác định 1 chuyện khác quan trọng hơn.
“Mẫu thân của muội đâu?”
“Muội không có nương.” Tiểu cô nương lắc đầu.
“Muội mấy tuổi?” Không để ý tới tuỳ tùng bên cạnh lông mày càng nhíu thật chặt, hắn tiếp tục hỏi.
“Sáu tuổi.” Duỗi ra ngón tay ngắn nhỏ, tiểu cô nương toét miệng cười. Mỗi lần có người hỏi như vậy thấy nàng báo ra tuổi bản thân mọi người sẽ khen nàng thật thông minh, vì vậy chỉ cần có ai hỏi tuổi nàng liền thật vui vẻ.
Nghe vậy, vị thiếu niên kia khuôn mặt đang lạnh thoáng vì câu nói này, lại nhìn vẻ mặt tung tăng như chim sẽ kia chỉ cười… Hắn tìm đã hơn một năm, rốt cuộc tìm được người thích hợp, không chỉ có cặp mắt tròn to như nhìn thấu giống người ấy, mà ngay cả điều kiện khác cũng hoàn toàn phù hợp…. sáu tuổi, không cha không mẹ thậm chí cùng với người bị nhặt năm đó cũng giống nhau đều mặt mũi lọ lem, đều đói…Chỉ khác là lúc này đây người nhặt về là hắn, có được cô bé này cũng là hắn.
“Thiếu gia, cái này không được!” Tùy tùng thấy tình huống không đúng, vội vàng khuyên can.
“Đứa bé này lai lịch không rõ, ít nhất ngài cũng phải tra rõ thân thế bối cảnh của cô bé mới quyết định.”
“Nếu đã biết rõ còn đứng ở chỗ này sao?” Nụ cười trên mặt của vị thiếu niên kia chưa giảm nhưng mà com mắt đẹp dài híp lại trong nháy mắt hắn vốn là thanh thản ung dung chuyển thành khí phách không để cho ta phản bác.
“Tìm người viết cho cô bé 1 cái linh bài, đem hậu sự lo cho chu toàn, làm xong rồi trở về.”
“Vâng.” Bị khí thế của chủ nhân làm kinh sợ, tùy tùng không dám hai lời, nháy mắt liền rời đi, một gã khác trong đám hộ vệ nhanh chóng đi vào bên cạnh thiếu niên kia, tiếp nhận nhiệm vụ bảo vệ chủ tử.
Tiểu cô nương không hiểu bọn họ đang nói cái gì, cũng không biết bên cạnh tùy tùng kia đã thay đổi người, ánh mắt của nàng vẫn nhìn chằm chằm vào bánh bao, sợ hắn liền đi.
“Bánh bao cho muội được không?” Nàng nhịn không được mở miệng lần nữa.
“Muội phải mang về cho phụ thân.”
Hắn nhìn về phía nàng, con mắt lạnh lùng hòa hoãn xuống.
Nha đầu này đã không có cha, sắp bị hắn mang về nhà , về sau sẽ cơm no, áo ấm rốt cuộc không cần phải cái cuộc sống đối với bánh bao nước miếng chảy ròng nhưng những chuyện này nha đầu này bây giờ có thể hiểu được, hắn cũng không muốn trên đường hao tâm tổn trí cùng nha đầu này giải thích. Không vội còn nhiều thời gian, sau nà dốc lòng dạy bảo cô bé sẽ hiểu .
“Cầm lấy.” Hắn đem cả túi bánh bao đưa vào trên tay cô bé, còn cô bé này quá đỗi vui mừng ôm chặt lấy túi bánh bao kia, khuôn mặt nhỏ nhắn lần nữa tươi cười, mừng rỡ cái gì đều quên luôn.
Hắn lấy xuống tấm ván gỗ kia, đang muốn cầm tay của cô bé nhưng thấy trên tay giờ đầy dầu mỡ dơ bẩn, hắn nhếch lên mi nói cái gì cũng không chớp xuống.
Nghe nói phụ thân năm đó cũng là như thế này, đối với sự dơ bẩn của cô bé kia ghét đến mức chỉ xách cổ áo, hay thật.. hắn bây giờ có lẽ cũng chỉ giống như vậy. Nghĩ đến đây trong lòng hắn lại càng tràn đầy vui sướng cùng chắc chắc, dừng lại tay lại lần nữa duỗi ra chuyển thành níu lấy ống tay áo của cô bé.
Hắn tìm tìm kiếm kiếm, thật vất vả mới tìm được người phù hợp nhưu thế, cũng không thể dùng phương thức xách cổ áo thô lỗ dọa cô bé chạy mất huống chi, hắn khí lực cũng còn không có lớn đủ để nhấc lên 1 cô bé.
Không muốn đối mặt với mình sự thật còn chưa trưởng thành khiến hắn sa sút tinh thần, hắn sẽ dùng tự tin ngạo nghễ đền bù số tuổi không đủ, kiên định mang theo cô bé rồi bước chân.
“Chúng ta đi thôi.”
“Ca ca muốn cùng muội về nhà sao?” Tiểu cô nương khờ dại hỏi.
“Ta dẫn muội về nhà.” Hắn không để lại dấu vết uốn nắn nàng. Hắn không có nói dối…từ nay về sau Đoan Mộc phủ chính là nhà của nàng mà hắn là phụ thân nắm trong tay sống chết của cô bé này. (L: @!@ tên nhóc này lớn sớm vậy, mới mười mấy tuồi đòi làm cha là sao…. Là ca ca phải tốt hơn ko… thật chẳng hiểu…)
Không nghi ngờ gì tiểu cô nương dùng sức gật đầu, đối với nàng mà nói cho nàng bánh bao nhiều như vậy hắn đã thành người tốt nhất trên đời. (L: trẻ con quả dễ bị lừa…)
“Vâng!” Nàng một tay cầm lấy bánh bao, một tay bị hắn xách theo cười hì cùng nhau rời đi, đối với cuộc sống kia sẽ thay đổi như thế nào hoàn toàn hoàn toàn không biết gì cả.
Một năm đó hắn mười hai tuổi, nàng sáu tuổi, kiếp sống nghĩa phụ và nghĩa nữ cứ vậy mà thành.
Một khu đất trống bên ngoài nơi tụ tập của mấy đứa trẻ con, bọn chúng đang chia làm hai phái, 2 bên đang kịch liệt nổi lên tranh chấp.
Không công bằng chính là 1 phái kia chỉ có một tiểu cô nương một mình chiến đấu hăng hái.
“Không cho phép mi nói xấu cha của ta!” Tiểu cô nương hai tay chống nạnh, ngẩng đầu ưỡn ngực, thở phì phì nhìn chằm chằm đối thủ, dù đang mình ít địch nhiều một lòng muốn bảo vệ phụ thân nàng cũng không lùi bước tẹo nào.
“Ta thích thì nói đó có làm sao ~~” Mấy đứa bé trai kẻ cầm đầu kia hoàn toàn không có coi cô bé kia ra gì cùng bắt chước không ngừng khiêu khích.
“Không được nói!” Tiểu cô nương đỏ bừng lên mặt, nhe răng dữ tợn vẻ mặt giống như muốn ngay tại chỗ nhào lên cắn xé tên nhóc kia.
Còn thằng bé kia chẳng những không sợ lại còn làm giả cái mặt quỷ.
“Ta cứ nói… A a a a” Lời nói còn chưa nói xong, đã bị tiểu cô nương đột nhiên xuất công kích cắt đứt, trong nháy mắt thành kêu la thảm thiết.
“Mi cắn ta? Buông ra… mau buông ra… Đoan - Mộc – Ngải! Mi có nghe thấy không!”
Nàng cứ nhe răng, lại nhe răng cắn tạo thành thương tổn quá lớn, bé nam kia đau đến kêu to, rất sợ mình bị cắn xuống vào thịt.
Đoan Mộc Ngải mới mặc kệ nhóc này hô những thứ gì, cứ ra sức ở cánh tay của tên kia hung ác cắn mặc xác đối phương giãy giụa như thế nào không rời miệng.
“Hưm hừm hừ!” Ai kêu mi muốn mắng cha ta chứ! Vội vàng cắn người dám phản bác mình, hung ác trừng mắt với đối phương đầy lửa giận.
“Taycủa tôi…” Không bỏ ra được bé trai kia khóc lớn, vội vàng cầu cứu đám bạn kia.
“Nhanh lên kéo nó ra!”
Mấy đứa trẻ khác rối rít hoàn hồn, tiến lên muốn giúp đỡ nhưng Đoan Mộc Ngải vừa thấy có người đến gần, lại dùng mồm há loạn cắn mạnh hơn khiến bọn kia sợ mà lui, dù phân tâm vẫn không cắn tay nhóc kia, làm cho thằng nhóc này hoàn toàn không có cơ hội thoát.
Con nhóc có răng đáng sợ này phản kích làm cho mấy đứa kia sợ hãi, có đứa né tránh, có đứa kêu gào, còn có kẻ khóc lên… hiện trường lập tức náo loạn.
” Kêu la gì thế?” Đột nhiên một tiếng nói xuyên vào trận hỗn loạn này.
Nghe được thanh âm kia tiếng khóc dừng lại, kẻ la hét vội vàng ngậm miệng lại đợi khi nhìn thấy người kia… mỗi đứa bé lại càng như nhìn thấy quỷ, vốn là ầm ỹ trong nháy mắt trở nên lặng ngắt như tờ.
Chỉ có Đoan Mộc Ngải là khác, cô bé ngược lại bắt lấy cánh tay trước mắt càng dùng sức rơi, khuôn mặt trắng nõn tràn đầy quật cường cùng ủy khuất không chịu nhìn xem ai đng tới. Nàng không cần người giúp, chính nàng có thể giải quyết!
Bé trai bị cắn đau nhức đến mặt nhăn nhó lại không dám lên tiếng nữa bởi vì người tới chính là Đoan Mộc Húc, là đối tượng vừa rồi bọn họ lôi ra giễu cợt.
Cái thôn trang này tất cả đều thuộc Đoan Mộc phủ , ở đây trong nhà những đứa trẻ kia tất cả đều là làm thuê cho Đoan Mộc phủ sống qua ngày, người kia là con trai duy nhất của chủ nhân và bố mẹ bọn chúng cũng phải cung kính gọi 1 tiếng thiếu gia.
Nhưng mà làm cho bọn tiểu quỷ này không dám lỗ mãng không phải là bởi vì quyền thế của Đoan Mộc gia mà là Đoan Mộc Húc hắn có sự tự nhiên phát ra khí thế hiên ngang cao ngạo, bất kể hắn bao nhiêu tuổi, hắn ăn mặc thế nào mà lại khiến cho người ta tự đáy lòng vui lòng phục tùng mà ngay cả người trưởng thành vô hình đều bị khí thế của hắn áp chế đến nói không thành câu là chuyện thường xảy ra.
Đoan Mộc Húc sớm thành thói quen nơi nào chỉ cần hắn xuất hiện không khí liền đông cứng, hắn cũng không muốn vô công miễn cưỡng cười cố làm ra vẻ hòa ái bởi vì tất cả mọi người đều biết rõ 4 từ “ bình dị gần gũi” vĩnh viễn không thể xuất hiện trên nam nhân nhà Đoan Mộc gia.
Chỉ là hôm nay hắn thấy trận chiến này không khỏi tức giận. Đoan Mộc Húc ngó qua cô bé vẫn hướng đối thủ cắn, vẻ mặt vẫn lạnh tanh như thế.
“Mộc Ngải” Hắn tiếng gọi khẽ, bình thản ung dung phản ứng giống như là cảnh tượng con bé này cắn người mỗi ngày đều thấy được.
Nghe được tiếng gọi kia, tiểu Ngải lâm vào giãy giụa, cuối cùng muốn tìm kiếm an ủi ủy khuất chiến thắng quật cường, nàng buông lỏng miệng bước đi thong thả đến bên cạnh cha nuôi, cầm tay của hắn cúi đầu không nói lời nào.
Đoan Mộc Húc nắm chặt tay, đem con bé bảo hộ ra sau người, tầm mắt lạnh lùng chậm rãi xẹt qua bọn con nít.
“Trở về đem chuyện xảy ra ngày hôm nay nói cho cha mẹ các ngươi biết, nếu có kẻ nào đổi trắng thay đen hoặc là giấu giếm chi tiết nào, đừng trách ta, hiểu rồi không?”
Hắn không mở miệng đe doạ, càng không cần phải cao giọng mắng chửi chỉ là cặp mắt đen sâu kia không lường được cũng đủ để làm cho bọn nhỏ này hai chân run lên, hù dọa nói không ra lời, chỉ có thể gật đầu không ngừng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng bệch kia xác định bọn họ tuyệt không có khả năng bằng mặt không bằng lòng, Đoan Mộc Húc hài lòng thu hồi ánh mắt.
“Đi về nhà đi.”
Lời này vừa nói ra bọn con nít lập tức làm giải tán, chỉ chớp mắt bỏ chạy không một bóng người còn dư lại.
Kế tiếp đến phiên nha đầu này. Đoan Mộc Húc đứng lặng im tại chỗ, coi như không có thấy, cũng không nói lời nói, chỉ là buông lỏng ra.
Cử động này như là một loại ăn ý, đại biểu cho hắn không phải là tức giận không để ý tới con bé mà là tiện làm cho con bé làm những chuyện khác.
“Oa, oa ~~” quả nhiên kẻ vốn là còn cứng rắn đứng ở kia thình lình phía sau nhào tới, ôm lấy cha bắt đầu lên tiếng gào khóc lớn.
Tiểu Ngải vùi mặt tại trên lưng của cha, cánh tay gầy ôm chặt, vừa rồi bị mọi người vây vẫn chưa lộ vẻ sợ hãi mà dũng cảm kỳ thật toàn bộ chống đỡ, nhưng ngay tại người thân nhất trước mặt phòng bị hoàn toàn tan rã, mềm yếu cùng ỷ lại không tiếp tục ẩn núp mà tiết ra.
Mặc dù sớm đã có chuẩn bị, nhưng lực đạo đụng vào Đoan Mộc Húc hơi khiến hắn lảo đảo, nghĩ đến sau lưng bây giờ đã bị nước mắt nước mũi của con bé ướt thành một mảnh, hắn nhíu mi muốn kêu nó đừng khóc nhưng đôi môi giật giật cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ than nhẹ.
Hắn nên thoả mãn ít nhất hắn không có lại giống như lần đầu tiên, người đến người đi trên đường không hề đề phòng bị nó nhào vào , giãy giụa bò dậy hắn rất giống con rùa đen lật người không được mà đầu sỏ gây nên nó vẫn còn chỉ lo đè ở trên người hắn liên tục khóc, về sau tùy tùng ôm nha đầu này đi hắn mới dậy được. Hắn đã thật lâu… thật lâu không có bị chật vật như vậy.
Vừa nghĩ tới nha đầy này giờ nằm trong sinh mệnh của hắn , cùng với những hình ảnh mất mặt Đoan Mộc Húc không khỏi âm thầm cắn răng hết lần này tới lần khác hắn có dự cảm chỉ cần cạnh nó thì cái kinh nghiệm thê thảm tuyệt đối không phải là lần cuối cùng.
Không đợi hắn hỏi tiểu Ngải đã thút tha thút thít chủ động mở miệng.
“Bọn họ nói cha rất kỳ quái, không có râu ria, bộ dạng cũng không cao, căn bản cũng không như “cha”, nhưng..nhưng mà… oa oa oa ~~” Nói đến khổ sở rồi lại là lên tiếng khóc lớn.
Nàng bị mang về Đoan Mộc gia đã hơn ba tháng, ở chỗ này cuộc sống quả thực như đến tiên cảnh có rất nhiều đồ ăn ngon nàng chưa từng ăn, có rất nhiều đồ chơi lạ nàng chưa có xem qua, nàng có thể ăn no mặc ấm, còn có một thiếu niên xinh đẹp đối với nàng rất tốt, tâm tư của nàng đều bị những chuyện hạnh phúc lấp tràn đầy làm cho nàng không có cảm giác ly hương bất an cùng sợ hãi.
Nàng không hiểu vì cái gì cha của mình sẽ từ một người nam nhân cùng khổ vất vả đổi thành vị thiếu niên trước mắt này, mà Đoan Mộc Húc lời lẽ chính nghĩa giải thích cho nàng cũng nghe được những kiến thức nửa vời nhưng bởi vì tuổi còn nhỏ, kiêm hoạt bát sáng sủa hơn nữa Đoan Mộc Húc cẩn thận cưng chìu nàng, cùng làm bạn ngoại trừ lúc mới bắt đầu ầm ĩ muốn tìm cha chân chính của nàng nhưng mà những ngày này nhớ đoạn khốn khổ sống kia đã từ từ tự trong trí nhớ của nàng mà phai đi.
Chỉ là còn nhỏ mặc dù đã tiếp nhận thay đổi rồi nhưng mấy đứa bạn giễu cợt lại thành bóng ma của nàng, nhất là đứa bé kia rất thích đem nàng ra để phiền toái, lại còn ghen ghét, cũng mang theo bé trai đối với tiểu cô nương đáng yêu trêu cợt, tâm tính đều là kẻ bướng bỉnh bất kể nàng có phải hay không là dưỡng nữ thì thằng bé kia vẫn bắt nạt
“Tiểu Thuận nói ca ca của hắn so với cha lớn hơn, cha mới không thể nào làm cha của con, nói con đều kêu loạn, khắp nơi đâu cũng là phụ thân, con gọi cha là ca ca được không? Con không cần phải gọi là cha nữa…”
Vì cái gì cha của bọn họ đều cao hơn lại tráng hơn? Vì cái gì bọn họ đều có nương? Nàng cùng cha trong nhà cũng có như mẹ người, nhưng đó là mẫu thân của cha nàng chỉ có thể gọi là bà nội vì cái gì… Vì cái gì nàng và những người khác đều không giống ?
Tự khi có trí nhớ tới nay nàng cùng với phụ thân sống nương tựa lẫn nhau, vội vàng kiếm lấy áo cơm phụ thân chỉ nuôi không giáo, cũng không có người cùng nàng giải thích ý nghĩa của cha mẹ giờ nghe được có người nhắc, nàng còn tưởng rằng kia chỉ là một xưng hô đơn thuần cho đến khi bị mang vào quần thể thì chỗ khác biệt lập tức hiện lên, làm cho nàng bắt đầu hiểu được chính mình mới vừa có người nhà và những người khác không giống mình.
Mặc dù biết cha mẹ đám tiểu quỷ kia tuyệt đối sẽ hảo hảo mà dạy dỗ bọn chúng nhưng Đoan Mộc Húc vẫn cảm thấy rất giận.
Đám tiểu quỷ kia làm chi không có việc gì liền châm ngòi ly gián rồi ? Làm cho con bé khóc còn chưa tính, giờ nó lại còn bắt đầu nói không cần phải làm nữ nhi của hắn, mỗi lần nó nháo hắn phải gắng sức lắm mới trấn an được. Phát hiện mình đang nổi giận, Đoan Mộc Húc hít sâu một cái.
Hỉ nộ hiện ra trêm mặt là tật xấu của tiểu hài tử hắn làm cha đã bước vào giai đoạn người lớn phải trầm ổn, siu nghĩ trong tâm cho nên hắn vừa rồi chọn lựa phương thức của người lớn xử lý, cho bọn chúng về nhà tự quản giáo mà không phải trực tiếp nhảy ra làm trọng tài.
“Bọn chúng không hiểu chuyện, con đừng để ý đến bọn chúng.” Nén xuống cảm xúc, hắn tỉnh táo mở miệng.
“Nhưng thật là không giống sao…” Tiểu Ngải nghẹn ngào phản bác. Nàng không muốn nghi vấn phụ than nàng thích nhất nhưng sự thật bày ra trước mắt không để cho nàng dễ dàng bị thuyết phục như vậy.
“Con muốn có cha, cũng muốn có nương, còn muốn ca ca…”
Nghe được nó đem người trong nhà một lần nữa phân phối nhân vật, Đoan Mộc Húc cố tự trấn định vẻ mặt bắt đầu rạn nứt.
Hắn chính là vì cha mới mang con bé này về, nếu là chờ tới khi có râu ria thì sẽ biết bao nhiêu phiền toái?
” Mộc Ngải, đến.” Đoan Mộc Húc lôi con bé ra, ép mình giương cao nụ cười, khom lưng cùng nó nhìn thẳng.
“Cha không phải đã nói với con rồi sao? Cha cho con ở đây chẳng khác gì là ân công của con, ân công nói như thế nào thì liền như vậy, huống chi cha có thể làm được nhiều chuyện hơn so với cha của tất cả bọn chúng, con còn muốn gì nữa.”
Tiểu Ngải dừng lại tiếng khóc thút thít, cắn môi nhìn một chút cặp mắt vừa đen lại ôn nhu kia…rồi lời bạn bè nói… bàn tay nhỏ bé níu lấy vạt áo, trong lòng do dự.
Bọn họ đều nói cha rất đáng sợ nhưng nàng tuyệt không cảm thấy, bởi vì cha đối với nàng rất tốt, còn có nụ cười chỉ đối với nàng mới có cho nên nàng rất thích phụ thân, cũng rất muốn nghe lời của cha, nhưng là… cha thật sự cùng với những người cha khác không giống…
“Kia con có thể gọi cha là ân công được không?” Linh động, nàng hưng phấn đề nghị. Bọn họ chưa nói qua cha không giống ân công, cha cũng nói mình là ân công, như vậy gọi thế có thể chứ?
Tiểu Ngải còn cho là mình nghĩ phương pháo vẹn toàn đôi bên trong lòng đang đắc ý nhưng đã thấy Đoan Mộc Húc sắc mặt chợt thay đổi, bỗng nhiên đứng lên.
“Con liền như vậy không muốn gọi ta là cha?” Cái gì trầm ổn, cái gì nội tâm toàn bộ ném lên chín tầng mây đi, tính nhẫn nại bị chà sáng hắn chỉ muốn hô lên đầy phẫn nộ.
“Tốt thôi, tùy con thích gọi gì thì gọi, ta không quản!”
Hắn tức đến xoay người rời đi biến cố đột nhiên này đem tiểu Ngải sợ hãi, vội vàng níu lấy ống tay áo của cha.
“Cha không nên tức giận, cha đừng bỏ con mà…”
Đoan Mộc Húc cũng không để ý tới com bé, cũng không quay đầu lại thẳng tắp đi phía trước, cô bé kia người bé chẳng những ngăn không được hắn, ngược lại bị lôi đi không biết nên làm thế nào cho phải, nàng sợ đến khóc lớn.
“Con không muốn hại cha, con không muốn bọn họ nói xấu cha… cha… oa oa…” Nước mắt cuồn cuộn chảy xuống làm cho nàng cái gì đều không nhìn thấy, hai tay cứ cầm chặt ống tay áo của cha không chịu buông, sợ chỉ vừa buông tay cha liền đi mất.
Nghe ra ý tứ chân chính của con bé Đoan Mộc Húc dừng bước, quay đầu lại chứng kiến con bé khóc đến nước mắt thê thảm đầy khuôn mặt nhỏ nhắn, lửa giận lập tức bị dập tắt hơn phân nửa.
Hắn rất giận con bé, cũng tức giận chính mình.
Tự sau sự kiện kia, cá tính của hắn đã sửa lại rất nhiều, không hề như khi còn bé lộ vẻ ương ngạnh ra ngoài mà là cố gắng hướng cha làm chuẩn, học đem ý niệm trong đầu cùng tâm tình giấu vào đáy lòng, thành 1 kẻ sâu xa khó hiểu 1 nam nhân trưởng thành.
Hắn tiến bộ rất nhiều, mà ngay cả nương đều nói không thể nhận ra nổi, chỉ có con bé này… cũng chỉ có con bé này! Sẽ làm hắn thất thố, kích động, đem hắn trở lại thành 1 đứa trẻ.
Như vừa rồi hắn còn tưởng rằng con bé là bị châm ngòi đến không cần cha này, kết quả nó hoá ra bảo vệ hắn, không để cho hắn bởi vì sự tồn tại của nó mà bị người ta chỉ trích…
Cảm động, áy náy cùng phẫn nộ đan xen thành tâm tình phức tạp, xị mặt không kiêu ngạo, hắn không biết được nên dùng thái độ gì đối mặt, đành phải kiên nhẫn che dấu hết thảy.
“Đừng khóc.” Hắn nói nhỏ.
Tiểu Ngải lập tức nghe lời im lặng, nước mắt đã ngừng lại tuy vẫn có vài tiếng ức sụt sùi thút thít toát ra từ cổ họng, một đôi mắt to đáng thương nhìn cha.
Cho dù là còn sót lại buồn bực ở trong lòng cũng bị bộ dạng này của con bé hoàn toàn dập tắt.
Đoan Mộc Húc nhìn qua cùng với khuôn mặt kia trong trí nhớ cực kỳ tương tự, hắn ít ỏi ở trước mặt mọi người biểu hiện ra hỉ nộ chỉ có cùng cô bé này một chỗ mới có thể bỏ mặc chính mình toát ra ảo não lại vừa buồn cười, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Kỳ thật hắn đã từng muốn buông tha cho nha đầu này.
Con bé này rõ ràng cùng người ấy bộ dạng giống như vậy, cá tính nhưng lại khác hoàn toàn. Người ấy ít nói đến cả ngày đều không lên tiếng, còn con bé này lại như con chim sẻ nhỏ ríu rít cái gì đều muốn hỏi, cái gì đều giấu không được, khóc liền khóc, đùa liền cười, làm hắn cũng bị ảnh hưởng.
Hắn tin tưởng theo địa vị nhà Đoan Mộc gia cộng thêm cá tính cô bé này dễ dàng cùng người ta gần gũi, muốn tìm nhà nào tốt hộ thu dưỡng tuyệt đối dễ như trở bàn tay, hắn cũng có thể tìm người khác cho thích hợp, không cần lại bị cô bé này khiến cho tâm phiền ý loạn.
Nhưng khi nhìn con bé ngoan ngoãn ngồi ở đàng kia mở to mắt tròn vo nhìn hắn bộ dáng kia lại cực kỳ giống người ấy lúc nhỏ, làm cho hắn đã quên bị nha đầu này hành hạ cực khổ thế nào, không ngừng an ủi mình chỉ cần hắn dụng tâm hơn, càng cố gắng hơn , nhất định có thể đem nha đầu này thành một “nàng” khác.
Nhưng vì cái gì hắn sẽ cảm thấy ngày nào đó tựa hồ xa không thể chạm vào đây?
Tiểu cô nương trước ngực treo 1 tấm ván gỗ mỏng viết có “bán mình chôn cha”, còn nhỏ tuổi cô bé cũng không hiểu được ý của mấy chữ này, cũng không hiểu chính mình quỳ ở chỗ này có tác dụng gì, tinh thần của cô bé này đều bị cái quán bánh bao kia hấp dẫn.
Nàng thật đói … thật đói, thật đói… Nhìn xem nguyên một đám bánh bao nóng hỏi khí bốc kên nàng nuốt nước miếng liên tục, có thể chỉ như vậy mới có thể xem như đem những bánh bao kia nuốt vào bụng.
Phụ thân vì cái gì liên tục ngủ? Nàng lay mãi đều không tỉnh, đại thẩm muốn mình đừng cãi phụ thân, còn muốn mình quỳ ở chỗ này, nhưng mà nàng thật đói, chân cũng đau nhức, nàng không muốn quỳ, muốn gọi phụ thân đứng lên nữa.
Bất quá lại nghĩ tới vị đại thẩm hàng xóm hung dữ kia, mặt mũi nàng phút chốc méo mó.
Nàng không thích đại thẩm kia, rất hay đuổi nàng, mắng nàng, giờ còn bắt nàng quỳ không cho phép nhúc nhích, lại còn trộm nhéo bắp đùi của nàng bắt nàng phải khóc nhưng nàng tuyệt không muốn khóc …nàng chỉ muốn tìm phụ thân, muốn ăn no bụng.
Tiểu cô nương len lén mọi nơi nhìn quanh, phát hiện cũng không thấy đại thẩm quanh đó, trong lòng nàng vui mừng đang chuẩn bị chuồn đi ai ngờ quỳ do quá lâu đôi chân sớm đã tê dại đến mức không làm được gì, mới hơi cử động 1 chút cảm giác như ngàn châm đâm vào tê dại khiến cho nàng bị ngã ngồi trên mặt đất, khó chịu khóc rất to….Không! Nàng mới không cần khóc, đại thẩm càng kêu nàng làm cái gì, nàng lại càng không làm!
Tiểu cô nương quật cường mím môi, cố gắng chống chọi, trong lúc đó một cái bánh bao nhảy vào tầm mắt, nàng sửng sốt đã quên chân đau tê dại, đã quên luôn vị đại thẩm đáng ghét kia cứ nhìn cái bánh bao từ trên trời giáng xuống, nước miếng dâng lên.
“Muốn ăn không?” Giọng nói mang theo 1 cái cười khẽ nói truyền vào tai.
Tâm hồn đều bị bánh bao chiếm hết rồi nàng đâu có tâm trí xem là ai đang nói chuyện chứ? Nàng theo bản năng gật đầu, tầm mắt nhìn chằm chằm bánh bao này chỉ sợ là một cái nháy mắt nó đã không thấy tăm hơi.
“Có!”
Chỉ thấy bánh bao này hướng về phía mình chút ít, nàng không chút nghĩ ngợi đón lấy lập tức há mồm cuồng cắn, 3 phát liền đem bánh bao không còn 1 mẩu quả là như 1 giấc mơ, trong bụng đói như vậy có đồ ăn ăn như hổ đói. Cứ thế 1 hơi ăn hết bốn cái bánh bao, nàng mới vừa lòng thỏa mãn nấc, lộ ra nụ cười mừng rỡ cuối cùng mới bắt đầu ý thức người đứng trước mặt.
Tiểu cô nương hiếu kỳ ngẩng đầu, là một người con trai đập vào mắt.
Vị thiếu niên này ước chừng mười mấy tuổi, ngũ quan tuấn mỹ làm cho người vừa thấy liền hồn phiêu phách tán, khí thế lạnh lung, ngạo mạn càng sẽ cho người ta không tự chủ được sinh lòng kính sợ, không dám bởi vì hắn ít tuổi mà khinh thường hắn.
Thấy nàng ngẩng đầu, vị thiếu niên kia dùng cặp kia con ngươi đen thâm trầm già trước tuổi lần nữa nhìn nàn từ đầu đến chân, thấy nàng đôi mắt kia vừa sáng, vừa tròn con mắt của phúc khóe miệng hắn hài lòng giương lên, hơi thoáng cười nụ cười này tuyệt không phải ngây thơ, ngược lại tăng thêm một cỗ tà mị khó có thể đoán.
Hắn… Hắn so với trong Bồ Tát trong miếu còn xinh đẹp hơn! (L: @@ Bồ Tát : ta có bao giờ nói mình xinh đẹp….)
Tiểu cô nương thấy hắn trợn mắt há hốc mồm, từ nhỏ đến bây giờ nàng không hiểu cái gì là sống an nhàn sung sướng, càng không hiểu được thiếu niên kia có khí thế xuất chúng chói mắt thế nào, nàng chỉ biết là vị thần trong miếu là cao cao tại thượng mà vị thiếu niên trước mắt đủ tôn quý để sánh ngang với các thần tiên…Đương nhiên trên tay của hắn bánh bao lại càng giống như thần tiên hiển linh làm cho nàng sùng bái không thôi. (L: có bánh bao mà được thăng cấp lên thần tiên rồi…. ko lẽ mình chuyển nghề sang bán bánh bao biết đâu phát tài a….)
Tầm mắt của tiểu cô nương nhìn đến trên tay hắn có 1 túi giấy liền không dời đi, mặc kệ hắn bộ dạng khỉ gió gì đều không quan trọng, càng hoàn toàn không có chú ý tới sau lưng hắn còn có tùy tùng cao lớn.
“Những cái kia… có thể cho muội được không? Phụ thân muội cũng rất đói.” Nàng đánh bạo năn nỉ.
Có những bánh bao ngon thế này, phụ thân nhất định sẽ không lại không ngủ nữa, cha sẽ dậy…. .
“Phụ thân cháu không phải là…” Sợ chủ tử bị lừa gạt, tùy tùng lập tức bác bỏ mới vừa mở miệng, đã bị chủ nhân giơ tay ngăn cản.
Hắn hiểu rõ ràng cô bé này là vì tuổi quá nhỏ, không hiểu được cái gì gọi là sinh ly tử biệt nhưng hắn cũng không vội lúc này chỉ dạy cho nha đầu này, hắn chỉ muốn xác định 1 chuyện khác quan trọng hơn.
“Mẫu thân của muội đâu?”
“Muội không có nương.” Tiểu cô nương lắc đầu.
“Muội mấy tuổi?” Không để ý tới tuỳ tùng bên cạnh lông mày càng nhíu thật chặt, hắn tiếp tục hỏi.
“Sáu tuổi.” Duỗi ra ngón tay ngắn nhỏ, tiểu cô nương toét miệng cười. Mỗi lần có người hỏi như vậy thấy nàng báo ra tuổi bản thân mọi người sẽ khen nàng thật thông minh, vì vậy chỉ cần có ai hỏi tuổi nàng liền thật vui vẻ.
Nghe vậy, vị thiếu niên kia khuôn mặt đang lạnh thoáng vì câu nói này, lại nhìn vẻ mặt tung tăng như chim sẽ kia chỉ cười… Hắn tìm đã hơn một năm, rốt cuộc tìm được người thích hợp, không chỉ có cặp mắt tròn to như nhìn thấu giống người ấy, mà ngay cả điều kiện khác cũng hoàn toàn phù hợp…. sáu tuổi, không cha không mẹ thậm chí cùng với người bị nhặt năm đó cũng giống nhau đều mặt mũi lọ lem, đều đói…Chỉ khác là lúc này đây người nhặt về là hắn, có được cô bé này cũng là hắn.
“Thiếu gia, cái này không được!” Tùy tùng thấy tình huống không đúng, vội vàng khuyên can.
“Đứa bé này lai lịch không rõ, ít nhất ngài cũng phải tra rõ thân thế bối cảnh của cô bé mới quyết định.”
“Nếu đã biết rõ còn đứng ở chỗ này sao?” Nụ cười trên mặt của vị thiếu niên kia chưa giảm nhưng mà com mắt đẹp dài híp lại trong nháy mắt hắn vốn là thanh thản ung dung chuyển thành khí phách không để cho ta phản bác.
“Tìm người viết cho cô bé 1 cái linh bài, đem hậu sự lo cho chu toàn, làm xong rồi trở về.”
“Vâng.” Bị khí thế của chủ nhân làm kinh sợ, tùy tùng không dám hai lời, nháy mắt liền rời đi, một gã khác trong đám hộ vệ nhanh chóng đi vào bên cạnh thiếu niên kia, tiếp nhận nhiệm vụ bảo vệ chủ tử.
Tiểu cô nương không hiểu bọn họ đang nói cái gì, cũng không biết bên cạnh tùy tùng kia đã thay đổi người, ánh mắt của nàng vẫn nhìn chằm chằm vào bánh bao, sợ hắn liền đi.
“Bánh bao cho muội được không?” Nàng nhịn không được mở miệng lần nữa.
“Muội phải mang về cho phụ thân.”
Hắn nhìn về phía nàng, con mắt lạnh lùng hòa hoãn xuống.
Nha đầu này đã không có cha, sắp bị hắn mang về nhà , về sau sẽ cơm no, áo ấm rốt cuộc không cần phải cái cuộc sống đối với bánh bao nước miếng chảy ròng nhưng những chuyện này nha đầu này bây giờ có thể hiểu được, hắn cũng không muốn trên đường hao tâm tổn trí cùng nha đầu này giải thích. Không vội còn nhiều thời gian, sau nà dốc lòng dạy bảo cô bé sẽ hiểu .
“Cầm lấy.” Hắn đem cả túi bánh bao đưa vào trên tay cô bé, còn cô bé này quá đỗi vui mừng ôm chặt lấy túi bánh bao kia, khuôn mặt nhỏ nhắn lần nữa tươi cười, mừng rỡ cái gì đều quên luôn.
Hắn lấy xuống tấm ván gỗ kia, đang muốn cầm tay của cô bé nhưng thấy trên tay giờ đầy dầu mỡ dơ bẩn, hắn nhếch lên mi nói cái gì cũng không chớp xuống.
Nghe nói phụ thân năm đó cũng là như thế này, đối với sự dơ bẩn của cô bé kia ghét đến mức chỉ xách cổ áo, hay thật.. hắn bây giờ có lẽ cũng chỉ giống như vậy. Nghĩ đến đây trong lòng hắn lại càng tràn đầy vui sướng cùng chắc chắc, dừng lại tay lại lần nữa duỗi ra chuyển thành níu lấy ống tay áo của cô bé.
Hắn tìm tìm kiếm kiếm, thật vất vả mới tìm được người phù hợp nhưu thế, cũng không thể dùng phương thức xách cổ áo thô lỗ dọa cô bé chạy mất huống chi, hắn khí lực cũng còn không có lớn đủ để nhấc lên 1 cô bé.
Không muốn đối mặt với mình sự thật còn chưa trưởng thành khiến hắn sa sút tinh thần, hắn sẽ dùng tự tin ngạo nghễ đền bù số tuổi không đủ, kiên định mang theo cô bé rồi bước chân.
“Chúng ta đi thôi.”
“Ca ca muốn cùng muội về nhà sao?” Tiểu cô nương khờ dại hỏi.
“Ta dẫn muội về nhà.” Hắn không để lại dấu vết uốn nắn nàng. Hắn không có nói dối…từ nay về sau Đoan Mộc phủ chính là nhà của nàng mà hắn là phụ thân nắm trong tay sống chết của cô bé này. (L: @!@ tên nhóc này lớn sớm vậy, mới mười mấy tuồi đòi làm cha là sao…. Là ca ca phải tốt hơn ko… thật chẳng hiểu…)
Không nghi ngờ gì tiểu cô nương dùng sức gật đầu, đối với nàng mà nói cho nàng bánh bao nhiều như vậy hắn đã thành người tốt nhất trên đời. (L: trẻ con quả dễ bị lừa…)
“Vâng!” Nàng một tay cầm lấy bánh bao, một tay bị hắn xách theo cười hì cùng nhau rời đi, đối với cuộc sống kia sẽ thay đổi như thế nào hoàn toàn hoàn toàn không biết gì cả.
Một năm đó hắn mười hai tuổi, nàng sáu tuổi, kiếp sống nghĩa phụ và nghĩa nữ cứ vậy mà thành.
Một khu đất trống bên ngoài nơi tụ tập của mấy đứa trẻ con, bọn chúng đang chia làm hai phái, 2 bên đang kịch liệt nổi lên tranh chấp.
Không công bằng chính là 1 phái kia chỉ có một tiểu cô nương một mình chiến đấu hăng hái.
“Không cho phép mi nói xấu cha của ta!” Tiểu cô nương hai tay chống nạnh, ngẩng đầu ưỡn ngực, thở phì phì nhìn chằm chằm đối thủ, dù đang mình ít địch nhiều một lòng muốn bảo vệ phụ thân nàng cũng không lùi bước tẹo nào.
“Ta thích thì nói đó có làm sao ~~” Mấy đứa bé trai kẻ cầm đầu kia hoàn toàn không có coi cô bé kia ra gì cùng bắt chước không ngừng khiêu khích.
“Không được nói!” Tiểu cô nương đỏ bừng lên mặt, nhe răng dữ tợn vẻ mặt giống như muốn ngay tại chỗ nhào lên cắn xé tên nhóc kia.
Còn thằng bé kia chẳng những không sợ lại còn làm giả cái mặt quỷ.
“Ta cứ nói… A a a a” Lời nói còn chưa nói xong, đã bị tiểu cô nương đột nhiên xuất công kích cắt đứt, trong nháy mắt thành kêu la thảm thiết.
“Mi cắn ta? Buông ra… mau buông ra… Đoan - Mộc – Ngải! Mi có nghe thấy không!”
Nàng cứ nhe răng, lại nhe răng cắn tạo thành thương tổn quá lớn, bé nam kia đau đến kêu to, rất sợ mình bị cắn xuống vào thịt.
Đoan Mộc Ngải mới mặc kệ nhóc này hô những thứ gì, cứ ra sức ở cánh tay của tên kia hung ác cắn mặc xác đối phương giãy giụa như thế nào không rời miệng.
“Hưm hừm hừ!” Ai kêu mi muốn mắng cha ta chứ! Vội vàng cắn người dám phản bác mình, hung ác trừng mắt với đối phương đầy lửa giận.
“Taycủa tôi…” Không bỏ ra được bé trai kia khóc lớn, vội vàng cầu cứu đám bạn kia.
“Nhanh lên kéo nó ra!”
Mấy đứa trẻ khác rối rít hoàn hồn, tiến lên muốn giúp đỡ nhưng Đoan Mộc Ngải vừa thấy có người đến gần, lại dùng mồm há loạn cắn mạnh hơn khiến bọn kia sợ mà lui, dù phân tâm vẫn không cắn tay nhóc kia, làm cho thằng nhóc này hoàn toàn không có cơ hội thoát.
Con nhóc có răng đáng sợ này phản kích làm cho mấy đứa kia sợ hãi, có đứa né tránh, có đứa kêu gào, còn có kẻ khóc lên… hiện trường lập tức náo loạn.
” Kêu la gì thế?” Đột nhiên một tiếng nói xuyên vào trận hỗn loạn này.
Nghe được thanh âm kia tiếng khóc dừng lại, kẻ la hét vội vàng ngậm miệng lại đợi khi nhìn thấy người kia… mỗi đứa bé lại càng như nhìn thấy quỷ, vốn là ầm ỹ trong nháy mắt trở nên lặng ngắt như tờ.
Chỉ có Đoan Mộc Ngải là khác, cô bé ngược lại bắt lấy cánh tay trước mắt càng dùng sức rơi, khuôn mặt trắng nõn tràn đầy quật cường cùng ủy khuất không chịu nhìn xem ai đng tới. Nàng không cần người giúp, chính nàng có thể giải quyết!
Bé trai bị cắn đau nhức đến mặt nhăn nhó lại không dám lên tiếng nữa bởi vì người tới chính là Đoan Mộc Húc, là đối tượng vừa rồi bọn họ lôi ra giễu cợt.
Cái thôn trang này tất cả đều thuộc Đoan Mộc phủ , ở đây trong nhà những đứa trẻ kia tất cả đều là làm thuê cho Đoan Mộc phủ sống qua ngày, người kia là con trai duy nhất của chủ nhân và bố mẹ bọn chúng cũng phải cung kính gọi 1 tiếng thiếu gia.
Nhưng mà làm cho bọn tiểu quỷ này không dám lỗ mãng không phải là bởi vì quyền thế của Đoan Mộc gia mà là Đoan Mộc Húc hắn có sự tự nhiên phát ra khí thế hiên ngang cao ngạo, bất kể hắn bao nhiêu tuổi, hắn ăn mặc thế nào mà lại khiến cho người ta tự đáy lòng vui lòng phục tùng mà ngay cả người trưởng thành vô hình đều bị khí thế của hắn áp chế đến nói không thành câu là chuyện thường xảy ra.
Đoan Mộc Húc sớm thành thói quen nơi nào chỉ cần hắn xuất hiện không khí liền đông cứng, hắn cũng không muốn vô công miễn cưỡng cười cố làm ra vẻ hòa ái bởi vì tất cả mọi người đều biết rõ 4 từ “ bình dị gần gũi” vĩnh viễn không thể xuất hiện trên nam nhân nhà Đoan Mộc gia.
Chỉ là hôm nay hắn thấy trận chiến này không khỏi tức giận. Đoan Mộc Húc ngó qua cô bé vẫn hướng đối thủ cắn, vẻ mặt vẫn lạnh tanh như thế.
“Mộc Ngải” Hắn tiếng gọi khẽ, bình thản ung dung phản ứng giống như là cảnh tượng con bé này cắn người mỗi ngày đều thấy được.
Nghe được tiếng gọi kia, tiểu Ngải lâm vào giãy giụa, cuối cùng muốn tìm kiếm an ủi ủy khuất chiến thắng quật cường, nàng buông lỏng miệng bước đi thong thả đến bên cạnh cha nuôi, cầm tay của hắn cúi đầu không nói lời nào.
Đoan Mộc Húc nắm chặt tay, đem con bé bảo hộ ra sau người, tầm mắt lạnh lùng chậm rãi xẹt qua bọn con nít.
“Trở về đem chuyện xảy ra ngày hôm nay nói cho cha mẹ các ngươi biết, nếu có kẻ nào đổi trắng thay đen hoặc là giấu giếm chi tiết nào, đừng trách ta, hiểu rồi không?”
Hắn không mở miệng đe doạ, càng không cần phải cao giọng mắng chửi chỉ là cặp mắt đen sâu kia không lường được cũng đủ để làm cho bọn nhỏ này hai chân run lên, hù dọa nói không ra lời, chỉ có thể gật đầu không ngừng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng bệch kia xác định bọn họ tuyệt không có khả năng bằng mặt không bằng lòng, Đoan Mộc Húc hài lòng thu hồi ánh mắt.
“Đi về nhà đi.”
Lời này vừa nói ra bọn con nít lập tức làm giải tán, chỉ chớp mắt bỏ chạy không một bóng người còn dư lại.
Kế tiếp đến phiên nha đầu này. Đoan Mộc Húc đứng lặng im tại chỗ, coi như không có thấy, cũng không nói lời nói, chỉ là buông lỏng ra.
Cử động này như là một loại ăn ý, đại biểu cho hắn không phải là tức giận không để ý tới con bé mà là tiện làm cho con bé làm những chuyện khác.
“Oa, oa ~~” quả nhiên kẻ vốn là còn cứng rắn đứng ở kia thình lình phía sau nhào tới, ôm lấy cha bắt đầu lên tiếng gào khóc lớn.
Tiểu Ngải vùi mặt tại trên lưng của cha, cánh tay gầy ôm chặt, vừa rồi bị mọi người vây vẫn chưa lộ vẻ sợ hãi mà dũng cảm kỳ thật toàn bộ chống đỡ, nhưng ngay tại người thân nhất trước mặt phòng bị hoàn toàn tan rã, mềm yếu cùng ỷ lại không tiếp tục ẩn núp mà tiết ra.
Mặc dù sớm đã có chuẩn bị, nhưng lực đạo đụng vào Đoan Mộc Húc hơi khiến hắn lảo đảo, nghĩ đến sau lưng bây giờ đã bị nước mắt nước mũi của con bé ướt thành một mảnh, hắn nhíu mi muốn kêu nó đừng khóc nhưng đôi môi giật giật cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ than nhẹ.
Hắn nên thoả mãn ít nhất hắn không có lại giống như lần đầu tiên, người đến người đi trên đường không hề đề phòng bị nó nhào vào , giãy giụa bò dậy hắn rất giống con rùa đen lật người không được mà đầu sỏ gây nên nó vẫn còn chỉ lo đè ở trên người hắn liên tục khóc, về sau tùy tùng ôm nha đầu này đi hắn mới dậy được. Hắn đã thật lâu… thật lâu không có bị chật vật như vậy.
Vừa nghĩ tới nha đầy này giờ nằm trong sinh mệnh của hắn , cùng với những hình ảnh mất mặt Đoan Mộc Húc không khỏi âm thầm cắn răng hết lần này tới lần khác hắn có dự cảm chỉ cần cạnh nó thì cái kinh nghiệm thê thảm tuyệt đối không phải là lần cuối cùng.
Không đợi hắn hỏi tiểu Ngải đã thút tha thút thít chủ động mở miệng.
“Bọn họ nói cha rất kỳ quái, không có râu ria, bộ dạng cũng không cao, căn bản cũng không như “cha”, nhưng..nhưng mà… oa oa oa ~~” Nói đến khổ sở rồi lại là lên tiếng khóc lớn.
Nàng bị mang về Đoan Mộc gia đã hơn ba tháng, ở chỗ này cuộc sống quả thực như đến tiên cảnh có rất nhiều đồ ăn ngon nàng chưa từng ăn, có rất nhiều đồ chơi lạ nàng chưa có xem qua, nàng có thể ăn no mặc ấm, còn có một thiếu niên xinh đẹp đối với nàng rất tốt, tâm tư của nàng đều bị những chuyện hạnh phúc lấp tràn đầy làm cho nàng không có cảm giác ly hương bất an cùng sợ hãi.
Nàng không hiểu vì cái gì cha của mình sẽ từ một người nam nhân cùng khổ vất vả đổi thành vị thiếu niên trước mắt này, mà Đoan Mộc Húc lời lẽ chính nghĩa giải thích cho nàng cũng nghe được những kiến thức nửa vời nhưng bởi vì tuổi còn nhỏ, kiêm hoạt bát sáng sủa hơn nữa Đoan Mộc Húc cẩn thận cưng chìu nàng, cùng làm bạn ngoại trừ lúc mới bắt đầu ầm ĩ muốn tìm cha chân chính của nàng nhưng mà những ngày này nhớ đoạn khốn khổ sống kia đã từ từ tự trong trí nhớ của nàng mà phai đi.
Chỉ là còn nhỏ mặc dù đã tiếp nhận thay đổi rồi nhưng mấy đứa bạn giễu cợt lại thành bóng ma của nàng, nhất là đứa bé kia rất thích đem nàng ra để phiền toái, lại còn ghen ghét, cũng mang theo bé trai đối với tiểu cô nương đáng yêu trêu cợt, tâm tính đều là kẻ bướng bỉnh bất kể nàng có phải hay không là dưỡng nữ thì thằng bé kia vẫn bắt nạt
“Tiểu Thuận nói ca ca của hắn so với cha lớn hơn, cha mới không thể nào làm cha của con, nói con đều kêu loạn, khắp nơi đâu cũng là phụ thân, con gọi cha là ca ca được không? Con không cần phải gọi là cha nữa…”
Vì cái gì cha của bọn họ đều cao hơn lại tráng hơn? Vì cái gì bọn họ đều có nương? Nàng cùng cha trong nhà cũng có như mẹ người, nhưng đó là mẫu thân của cha nàng chỉ có thể gọi là bà nội vì cái gì… Vì cái gì nàng và những người khác đều không giống ?
Tự khi có trí nhớ tới nay nàng cùng với phụ thân sống nương tựa lẫn nhau, vội vàng kiếm lấy áo cơm phụ thân chỉ nuôi không giáo, cũng không có người cùng nàng giải thích ý nghĩa của cha mẹ giờ nghe được có người nhắc, nàng còn tưởng rằng kia chỉ là một xưng hô đơn thuần cho đến khi bị mang vào quần thể thì chỗ khác biệt lập tức hiện lên, làm cho nàng bắt đầu hiểu được chính mình mới vừa có người nhà và những người khác không giống mình.
Mặc dù biết cha mẹ đám tiểu quỷ kia tuyệt đối sẽ hảo hảo mà dạy dỗ bọn chúng nhưng Đoan Mộc Húc vẫn cảm thấy rất giận.
Đám tiểu quỷ kia làm chi không có việc gì liền châm ngòi ly gián rồi ? Làm cho con bé khóc còn chưa tính, giờ nó lại còn bắt đầu nói không cần phải làm nữ nhi của hắn, mỗi lần nó nháo hắn phải gắng sức lắm mới trấn an được. Phát hiện mình đang nổi giận, Đoan Mộc Húc hít sâu một cái.
Hỉ nộ hiện ra trêm mặt là tật xấu của tiểu hài tử hắn làm cha đã bước vào giai đoạn người lớn phải trầm ổn, siu nghĩ trong tâm cho nên hắn vừa rồi chọn lựa phương thức của người lớn xử lý, cho bọn chúng về nhà tự quản giáo mà không phải trực tiếp nhảy ra làm trọng tài.
“Bọn chúng không hiểu chuyện, con đừng để ý đến bọn chúng.” Nén xuống cảm xúc, hắn tỉnh táo mở miệng.
“Nhưng thật là không giống sao…” Tiểu Ngải nghẹn ngào phản bác. Nàng không muốn nghi vấn phụ than nàng thích nhất nhưng sự thật bày ra trước mắt không để cho nàng dễ dàng bị thuyết phục như vậy.
“Con muốn có cha, cũng muốn có nương, còn muốn ca ca…”
Nghe được nó đem người trong nhà một lần nữa phân phối nhân vật, Đoan Mộc Húc cố tự trấn định vẻ mặt bắt đầu rạn nứt.
Hắn chính là vì cha mới mang con bé này về, nếu là chờ tới khi có râu ria thì sẽ biết bao nhiêu phiền toái?
” Mộc Ngải, đến.” Đoan Mộc Húc lôi con bé ra, ép mình giương cao nụ cười, khom lưng cùng nó nhìn thẳng.
“Cha không phải đã nói với con rồi sao? Cha cho con ở đây chẳng khác gì là ân công của con, ân công nói như thế nào thì liền như vậy, huống chi cha có thể làm được nhiều chuyện hơn so với cha của tất cả bọn chúng, con còn muốn gì nữa.”
Tiểu Ngải dừng lại tiếng khóc thút thít, cắn môi nhìn một chút cặp mắt vừa đen lại ôn nhu kia…rồi lời bạn bè nói… bàn tay nhỏ bé níu lấy vạt áo, trong lòng do dự.
Bọn họ đều nói cha rất đáng sợ nhưng nàng tuyệt không cảm thấy, bởi vì cha đối với nàng rất tốt, còn có nụ cười chỉ đối với nàng mới có cho nên nàng rất thích phụ thân, cũng rất muốn nghe lời của cha, nhưng là… cha thật sự cùng với những người cha khác không giống…
“Kia con có thể gọi cha là ân công được không?” Linh động, nàng hưng phấn đề nghị. Bọn họ chưa nói qua cha không giống ân công, cha cũng nói mình là ân công, như vậy gọi thế có thể chứ?
Tiểu Ngải còn cho là mình nghĩ phương pháo vẹn toàn đôi bên trong lòng đang đắc ý nhưng đã thấy Đoan Mộc Húc sắc mặt chợt thay đổi, bỗng nhiên đứng lên.
“Con liền như vậy không muốn gọi ta là cha?” Cái gì trầm ổn, cái gì nội tâm toàn bộ ném lên chín tầng mây đi, tính nhẫn nại bị chà sáng hắn chỉ muốn hô lên đầy phẫn nộ.
“Tốt thôi, tùy con thích gọi gì thì gọi, ta không quản!”
Hắn tức đến xoay người rời đi biến cố đột nhiên này đem tiểu Ngải sợ hãi, vội vàng níu lấy ống tay áo của cha.
“Cha không nên tức giận, cha đừng bỏ con mà…”
Đoan Mộc Húc cũng không để ý tới com bé, cũng không quay đầu lại thẳng tắp đi phía trước, cô bé kia người bé chẳng những ngăn không được hắn, ngược lại bị lôi đi không biết nên làm thế nào cho phải, nàng sợ đến khóc lớn.
“Con không muốn hại cha, con không muốn bọn họ nói xấu cha… cha… oa oa…” Nước mắt cuồn cuộn chảy xuống làm cho nàng cái gì đều không nhìn thấy, hai tay cứ cầm chặt ống tay áo của cha không chịu buông, sợ chỉ vừa buông tay cha liền đi mất.
Nghe ra ý tứ chân chính của con bé Đoan Mộc Húc dừng bước, quay đầu lại chứng kiến con bé khóc đến nước mắt thê thảm đầy khuôn mặt nhỏ nhắn, lửa giận lập tức bị dập tắt hơn phân nửa.
Hắn rất giận con bé, cũng tức giận chính mình.
Tự sau sự kiện kia, cá tính của hắn đã sửa lại rất nhiều, không hề như khi còn bé lộ vẻ ương ngạnh ra ngoài mà là cố gắng hướng cha làm chuẩn, học đem ý niệm trong đầu cùng tâm tình giấu vào đáy lòng, thành 1 kẻ sâu xa khó hiểu 1 nam nhân trưởng thành.
Hắn tiến bộ rất nhiều, mà ngay cả nương đều nói không thể nhận ra nổi, chỉ có con bé này… cũng chỉ có con bé này! Sẽ làm hắn thất thố, kích động, đem hắn trở lại thành 1 đứa trẻ.
Như vừa rồi hắn còn tưởng rằng con bé là bị châm ngòi đến không cần cha này, kết quả nó hoá ra bảo vệ hắn, không để cho hắn bởi vì sự tồn tại của nó mà bị người ta chỉ trích…
Cảm động, áy náy cùng phẫn nộ đan xen thành tâm tình phức tạp, xị mặt không kiêu ngạo, hắn không biết được nên dùng thái độ gì đối mặt, đành phải kiên nhẫn che dấu hết thảy.
“Đừng khóc.” Hắn nói nhỏ.
Tiểu Ngải lập tức nghe lời im lặng, nước mắt đã ngừng lại tuy vẫn có vài tiếng ức sụt sùi thút thít toát ra từ cổ họng, một đôi mắt to đáng thương nhìn cha.
Cho dù là còn sót lại buồn bực ở trong lòng cũng bị bộ dạng này của con bé hoàn toàn dập tắt.
Đoan Mộc Húc nhìn qua cùng với khuôn mặt kia trong trí nhớ cực kỳ tương tự, hắn ít ỏi ở trước mặt mọi người biểu hiện ra hỉ nộ chỉ có cùng cô bé này một chỗ mới có thể bỏ mặc chính mình toát ra ảo não lại vừa buồn cười, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Kỳ thật hắn đã từng muốn buông tha cho nha đầu này.
Con bé này rõ ràng cùng người ấy bộ dạng giống như vậy, cá tính nhưng lại khác hoàn toàn. Người ấy ít nói đến cả ngày đều không lên tiếng, còn con bé này lại như con chim sẻ nhỏ ríu rít cái gì đều muốn hỏi, cái gì đều giấu không được, khóc liền khóc, đùa liền cười, làm hắn cũng bị ảnh hưởng.
Hắn tin tưởng theo địa vị nhà Đoan Mộc gia cộng thêm cá tính cô bé này dễ dàng cùng người ta gần gũi, muốn tìm nhà nào tốt hộ thu dưỡng tuyệt đối dễ như trở bàn tay, hắn cũng có thể tìm người khác cho thích hợp, không cần lại bị cô bé này khiến cho tâm phiền ý loạn.
Nhưng khi nhìn con bé ngoan ngoãn ngồi ở đàng kia mở to mắt tròn vo nhìn hắn bộ dáng kia lại cực kỳ giống người ấy lúc nhỏ, làm cho hắn đã quên bị nha đầu này hành hạ cực khổ thế nào, không ngừng an ủi mình chỉ cần hắn dụng tâm hơn, càng cố gắng hơn , nhất định có thể đem nha đầu này thành một “nàng” khác.
Nhưng vì cái gì hắn sẽ cảm thấy ngày nào đó tựa hồ xa không thể chạm vào đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.