Chương 114
Chun
19/12/2019
"Tiểu Ý! Tiểu Tứ! Hai em đi đâu? Anh tìm muốn chết!"
"Lăn Tổng! Tụi em bị bắt nạt!" Hai cô ả thấy Lăn Dâm liền nũng nịu nhào vào lòng ông ta, giọng điệu đến chảy cả nước bọt.
Cô, Lý Lệ Nhã, Đằng Minh và những người gần đó, ai nấy nghe xong đều ớn lạnh, sởn gai ốc.
"Ai!? Là ai bắt nạt hai em!?" Ông ta tức giận, hùng hổ lớn giọng.
"Cô ta!" Cả hai đều vừa nói tay vừa chỉ về hướng cô.
"Là cô sao?" Lăn Dâm nhìn cô từ trên xuống dưới, ánh mắt háo sắc thấy rõ.
Đằng Minh không chịu nổi ánh mắt dâm dê của ông ta cứ nhìn cô mãi, anh vội đẩy cô ra sau lưng.
"Này Lăn Tổng, ông nhìn đủ chưa!?"
"Cậu là Đằng Tổng? Cô ta là người phụ nữ của cậu sao?" Ông ta thấy Đằng Minh liền sợ sệt rụt người lại, ánh mắt nhìn cô tiếc nuối.
"Đúng, rồi sao!? Ông có chuyện gì với cô ấy à!?" Đằng Minh giận dữ, ánh mắt đáng sợ nhìn ông ta.
"Không... Không có gì, xin lỗi hai người, tôi đi trước." Lăn Tổng gượng cười, ông ta cúi đầu chào Đằng Minh, rồi ôm hông hai em quay đi.
Hai cô ả kia chưa kịp hiểu chuyện gì đã bị lôi đi, cô gái tóc đỏ vội trách cứ Lăn Tổng:
"Lăn Tổng! Anh bị gì vậy? Tụi em bị cô ta bắt nạt mà!"
"Im đi! Hai cô tự nhiên đi gây chuyện với người phụ nữ của Đằng Tổng... Đằng Thị không dễ đụng vào đâu!"
"Vô dụng!" Cô gái ngực khủng hậm hực.
Lăn Tổng tức giận nhìn cô ả đe dọa:
"Im đi! Có tin tôi bỏ cô không?"
Hai ả chỉ biết im lặng dù trong lòng chửi thầm tên Lăn Dâm này, tưởng đâu hai ả có chỗ dựa vững chắc nhưng không ngờ có cũng như không.
"Không có chuyện gì đâu! Mọi người mau quay lại bữa tiệc đi!" Lý Lệ Nhã xua đuổi đám đông tụ tập xung quanh, cô ấy quay lại nhìn sắc mặt của cô, tay vừa chỉnh lại tóc cho cô vừa không yên tâm hỏi:
"Em có sao không? Mấy ả đó toàn thích gây chuyện với người khác thôi, em đừng quan tâm!"
"Em không sao chị!" Cô quay sang mỉm cười xoa dịu Lý Lệ Nhã.
Đằng Minh đưa tay vỗ vỗ vai cô nhằm trấn an tinh thần, nhưng anh cũng biết cô đã quá quen với những chuyện như thế này. Đối với cô những người kia như đám ruồi muỗi, chỉ với một cái đập tay cũng đủ giết chết rồi.
"Marie! Hay là để anh đưa em về?"
"Vậy anh đưa em về đi." Chuyện vừa nãy khiến cô không còn tâm trạng nào mà ở lại bữa tiệc, với lại sẵn tiện cô về sớm chuẩn bị đồ sáng mai còn đi chăm sóc cái tên ngốc trong bệnh viện.
Cô nhìn Lý Lệ Nhã, hỏi:
"Chị Lệ Nhã! Sáng mai chị có tới bệnh viện không?"
"Sáng mai, chị có một cuộc họp rồi nên không đến được. Đợi Lâm Tạ Phong xuất viện, chị sẽ nấu một bữa chúc mừng ha?" Lý Lệ Nhã mỉm cười.
"Dạ không sao! Em về trước đây chị." Cô chào tạm biệt Lý Lệ Nhã rồi đi theo Đằng Minh.
Trước khi đi, Đằng Minh có nói vài lời với Lý Lệ Nhã:
"Ngày mai, cô cứ chuyển vật liệu tới kho sẽ có người ra nhận."
"Ô kê." Lý Lệ Nhã nháy mắt, cười xinh đẹp như muốn thả thính Đằng Minh vậy.
Đằng Minh lạnh lùng bước đi, anh đưa cô ra bãi đậu, mở cửa xe, thắt dây an toàn cho cô. Anh ngồi vào ghế lái, chân đạp ga phóng xe đi với tốc độ nhanh về hướng Lợi gia.
Chiếc xe dừng lại trước cổng Lợi gia, cô tháo dây an toàn, cầm túi xách trên tay. Cô gật đầu nhẹ tạm biệt nhìn Đằng Minh:
"Cảm ơn anh đã đưa tôi về."
Nói xong, cô mở cửa xe bước xuống. Đằng Minh chỉ mỉm cười nhẹ, anh nhìn theo bóng lưng cô xa dần, rồi rời đi.
...
Trong biệt thự yên tĩnh, cô theo bản năng nhìn lên chiếc đồng hồ điện tử.
Đã mười giờ!
Giờ này mấy giúp việc cũng nghỉ ngơi hết rồi, ông anh hai của cô thì chắc đang tò te đi hẹn hò, còn Ly Ly không biết đã ngủ chưa? Từ hôm qua tới giờ cô bận bịu ở bệnh viện nên chưa gặp con bé, hồi chiều cũng là anh hai đi đón Ly Ly từ trường học.
Cô đi lên lầu, thẳng đến căn phòng bên cạnh phòng cô, tay từ từ vặn tay nắm cửa mở một cách nhẹ nhàng. Trong phòng, không gian tối đen yên tĩnh, chỉ nhen nhóm ánh đèn từ cửa sổ. Ly Ly với chiếc váy ngủ màu hồng phấn, hai tay bé nhỏ ôm chặt con gấu bông lớn, con bé đang say giấc nồng. Cô mỉm cười quan sát Ly Ly từ bên ngoài rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại. Cô uể oải vươn vải bể cổ, tay che miệng ngáp ngắn ngáp dài, quay lại phòng riêng.
Chắc hôm nay cô phải ngủ sớm rồi! Mệt mỏi từ hôm qua tới giờ!
"Lăn Tổng! Tụi em bị bắt nạt!" Hai cô ả thấy Lăn Dâm liền nũng nịu nhào vào lòng ông ta, giọng điệu đến chảy cả nước bọt.
Cô, Lý Lệ Nhã, Đằng Minh và những người gần đó, ai nấy nghe xong đều ớn lạnh, sởn gai ốc.
"Ai!? Là ai bắt nạt hai em!?" Ông ta tức giận, hùng hổ lớn giọng.
"Cô ta!" Cả hai đều vừa nói tay vừa chỉ về hướng cô.
"Là cô sao?" Lăn Dâm nhìn cô từ trên xuống dưới, ánh mắt háo sắc thấy rõ.
Đằng Minh không chịu nổi ánh mắt dâm dê của ông ta cứ nhìn cô mãi, anh vội đẩy cô ra sau lưng.
"Này Lăn Tổng, ông nhìn đủ chưa!?"
"Cậu là Đằng Tổng? Cô ta là người phụ nữ của cậu sao?" Ông ta thấy Đằng Minh liền sợ sệt rụt người lại, ánh mắt nhìn cô tiếc nuối.
"Đúng, rồi sao!? Ông có chuyện gì với cô ấy à!?" Đằng Minh giận dữ, ánh mắt đáng sợ nhìn ông ta.
"Không... Không có gì, xin lỗi hai người, tôi đi trước." Lăn Tổng gượng cười, ông ta cúi đầu chào Đằng Minh, rồi ôm hông hai em quay đi.
Hai cô ả kia chưa kịp hiểu chuyện gì đã bị lôi đi, cô gái tóc đỏ vội trách cứ Lăn Tổng:
"Lăn Tổng! Anh bị gì vậy? Tụi em bị cô ta bắt nạt mà!"
"Im đi! Hai cô tự nhiên đi gây chuyện với người phụ nữ của Đằng Tổng... Đằng Thị không dễ đụng vào đâu!"
"Vô dụng!" Cô gái ngực khủng hậm hực.
Lăn Tổng tức giận nhìn cô ả đe dọa:
"Im đi! Có tin tôi bỏ cô không?"
Hai ả chỉ biết im lặng dù trong lòng chửi thầm tên Lăn Dâm này, tưởng đâu hai ả có chỗ dựa vững chắc nhưng không ngờ có cũng như không.
"Không có chuyện gì đâu! Mọi người mau quay lại bữa tiệc đi!" Lý Lệ Nhã xua đuổi đám đông tụ tập xung quanh, cô ấy quay lại nhìn sắc mặt của cô, tay vừa chỉnh lại tóc cho cô vừa không yên tâm hỏi:
"Em có sao không? Mấy ả đó toàn thích gây chuyện với người khác thôi, em đừng quan tâm!"
"Em không sao chị!" Cô quay sang mỉm cười xoa dịu Lý Lệ Nhã.
Đằng Minh đưa tay vỗ vỗ vai cô nhằm trấn an tinh thần, nhưng anh cũng biết cô đã quá quen với những chuyện như thế này. Đối với cô những người kia như đám ruồi muỗi, chỉ với một cái đập tay cũng đủ giết chết rồi.
"Marie! Hay là để anh đưa em về?"
"Vậy anh đưa em về đi." Chuyện vừa nãy khiến cô không còn tâm trạng nào mà ở lại bữa tiệc, với lại sẵn tiện cô về sớm chuẩn bị đồ sáng mai còn đi chăm sóc cái tên ngốc trong bệnh viện.
Cô nhìn Lý Lệ Nhã, hỏi:
"Chị Lệ Nhã! Sáng mai chị có tới bệnh viện không?"
"Sáng mai, chị có một cuộc họp rồi nên không đến được. Đợi Lâm Tạ Phong xuất viện, chị sẽ nấu một bữa chúc mừng ha?" Lý Lệ Nhã mỉm cười.
"Dạ không sao! Em về trước đây chị." Cô chào tạm biệt Lý Lệ Nhã rồi đi theo Đằng Minh.
Trước khi đi, Đằng Minh có nói vài lời với Lý Lệ Nhã:
"Ngày mai, cô cứ chuyển vật liệu tới kho sẽ có người ra nhận."
"Ô kê." Lý Lệ Nhã nháy mắt, cười xinh đẹp như muốn thả thính Đằng Minh vậy.
Đằng Minh lạnh lùng bước đi, anh đưa cô ra bãi đậu, mở cửa xe, thắt dây an toàn cho cô. Anh ngồi vào ghế lái, chân đạp ga phóng xe đi với tốc độ nhanh về hướng Lợi gia.
Chiếc xe dừng lại trước cổng Lợi gia, cô tháo dây an toàn, cầm túi xách trên tay. Cô gật đầu nhẹ tạm biệt nhìn Đằng Minh:
"Cảm ơn anh đã đưa tôi về."
Nói xong, cô mở cửa xe bước xuống. Đằng Minh chỉ mỉm cười nhẹ, anh nhìn theo bóng lưng cô xa dần, rồi rời đi.
...
Trong biệt thự yên tĩnh, cô theo bản năng nhìn lên chiếc đồng hồ điện tử.
Đã mười giờ!
Giờ này mấy giúp việc cũng nghỉ ngơi hết rồi, ông anh hai của cô thì chắc đang tò te đi hẹn hò, còn Ly Ly không biết đã ngủ chưa? Từ hôm qua tới giờ cô bận bịu ở bệnh viện nên chưa gặp con bé, hồi chiều cũng là anh hai đi đón Ly Ly từ trường học.
Cô đi lên lầu, thẳng đến căn phòng bên cạnh phòng cô, tay từ từ vặn tay nắm cửa mở một cách nhẹ nhàng. Trong phòng, không gian tối đen yên tĩnh, chỉ nhen nhóm ánh đèn từ cửa sổ. Ly Ly với chiếc váy ngủ màu hồng phấn, hai tay bé nhỏ ôm chặt con gấu bông lớn, con bé đang say giấc nồng. Cô mỉm cười quan sát Ly Ly từ bên ngoài rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại. Cô uể oải vươn vải bể cổ, tay che miệng ngáp ngắn ngáp dài, quay lại phòng riêng.
Chắc hôm nay cô phải ngủ sớm rồi! Mệt mỏi từ hôm qua tới giờ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.