Chương 143
Chun
08/03/2020
Thẩm Tư Linh vừa về tới biệt thư, hôm nay đặc biệt có mình cô. Ly Ly đã được anh hai đón về Lợi Gia trước, đang ngồi ở dưới nền nhà chơi một mình với búp bê. Ly Ly nhìn thấy có chân đang bước tới, cô bé ngước nhìn:
"Mami về rồi."
"Sao Ly nhi chưa thay đồ? Mau lên thay đi!"
"Dạ." Ly Ly vâng lời, lo thu dọn lại đồ chơi rồi chạy nhanh lên phòng.
Thẩm Tư Linh nghe thấy tiếng ti vi, là Rania đang ngồi ở sofa xem phim. Cô ấy đặc biệt ăn mặc khác với bình thường, thay vì quần áo lộng lẫy thì Rania chỉ mặc chiếc váy suông rộng. Thẩm Tư Linh ngạc nhiên, cô đi lại hỏi:
"Sao nay chị mặc đồ bầu rồi?"
Rania theo phản xạ quay qua nhìn Thẩm Tư Linh, sau đó thở dài một hơi chán nản:
"Thì cũng tại anh hai em thôi! Anh ấy nói ba tháng đầu cái thai phải cẩn thận, không cho chị mặc mấy bộ bó sát mà toàn bắt mặc mấy cái váy rộng thùng thình vầy."
"Thông cảm đi chị, anh ấy mới lần đầu làm cha."
"Chị phải chịu cảnh này tới chín... À không, tám tháng mười ngày nữa chắc chị chết mất."
Thẩm Tư Linh ngồi xuống bên cạnh, cô đưa tay sờ bụng Rania, có lòng tốt an ủi cô ấy:
"Lúc đầu em mới mang cũng cực vậy nhưng nhìn con đang dần lớn lên trong bụng... Bao nhiêu mệt mỏi đều không còn."
Rania cúi nhìn cái bụng còn chưa lớn, đưa tay xoa xoa nó, nụ cười hạnh phúc hiện lên trên gương mặt xinh đẹp.
Đây là kết tinh tình yêu của Rania và Lợi Tư Vũ.
"Chị sẽ cố gắng bảo vệ bảo bảo."
Cô chợt nhận ra có một sự thiếu sót trong ngôi nhà này, Thẩm Tư Linh nhìn xung quanh không thấy Lợi Tư Vũ, tiện miệng hỏi Rania:
"Anh hai đâu? Nãy giờ em về không thấy."
"A..." Rania vừa định mở miệng trả lời thì ở đâu cướp mất lời cô ấy, Lợi Tư Vũ từ trên lầu nhìn xuống, hét lớn:
"Anh đây!" Lợi Tư Vũ vừa tắm xong, tóc còn đọng nước, anh ta đi lại ôm lấy Rania.
"Sao thính quá vậy? Anh hai!" Rania lườm anh ta, cô ấy nắm tay thành nắm đấm cốc vào đầu Lợi Tư Vũ.
"Anh đau đó! Chưa gì mà em đã hành hạ anh rồi." Lợi Tư Vũ mặt mày nhăn nhó, xoa cái trán ửng đỏ.
Lợi Tư Vũ càng ngày bộc lộ tính nhõng nhẽo với Rania. Cô bật cười, quơ hai tay ngăn hai người khẩu chiến:
"Tới giờ rồi, mọi người mau đi ăn cơm."
"Anh coi chừng em đó." Rania cảnh cáo Lợi Tư Vũ, cô ấy đi trước tới bàn ăn.
Lợi Tư Vũ khó hiểu, anh ta kéo tay áo Thẩm Tư Linh nói nhỏ:
"Anh làm gì sai à?"
"Chị ấy khó chịu vì không còn được ăn diện nữa."
"Đâu phải chuyện gì lớn! Giờ cô ấy mang thai mà, đợi sinh xong rồi muốn ăn diện sao chả được!"
Cô kéo Lợi Tư Vũ lại sát hơn, nói chuyện để Rania không nghe thấy:
"Anh không biết gì hết, như vậy với phụ nữ là cực hình đó."
"Vậy anh phải làm sao? Anh chỉ muốn tốt cho cô ấy và con trong bụng thôi mà."
"Anh đừng lo quá, đây còn bình thường... Nè phụ nữ có thai rất nhạy cảm và dễ cáu bẩn, chuyện này còn nhỏ sau này anh sẽ được nếm thêm nhiều nữa."
"Em trải nghiệm rồi, anh cần em chỉ anh nhiều hơn."
"Được rồi! Trong thời gian này có gì em phụ anh chăm sóc chị ấy."
Rania ngồi ở bàn, tay ở không nghịch đũa. Cô ấy thấy mãi chưa có ai ngồi vào chỗ, bèn kêu:
"Cơm dọn ra rồi! Hai người nói chuyện lâu thế?"
"Anh và Tư Linh vào liền." Lợi Tư Vũ đáp lại, tay kéo cô đi cùng. Ly Ly vừa hay thay đồ xong chạy xuống.
"Mami về rồi."
"Sao Ly nhi chưa thay đồ? Mau lên thay đi!"
"Dạ." Ly Ly vâng lời, lo thu dọn lại đồ chơi rồi chạy nhanh lên phòng.
Thẩm Tư Linh nghe thấy tiếng ti vi, là Rania đang ngồi ở sofa xem phim. Cô ấy đặc biệt ăn mặc khác với bình thường, thay vì quần áo lộng lẫy thì Rania chỉ mặc chiếc váy suông rộng. Thẩm Tư Linh ngạc nhiên, cô đi lại hỏi:
"Sao nay chị mặc đồ bầu rồi?"
Rania theo phản xạ quay qua nhìn Thẩm Tư Linh, sau đó thở dài một hơi chán nản:
"Thì cũng tại anh hai em thôi! Anh ấy nói ba tháng đầu cái thai phải cẩn thận, không cho chị mặc mấy bộ bó sát mà toàn bắt mặc mấy cái váy rộng thùng thình vầy."
"Thông cảm đi chị, anh ấy mới lần đầu làm cha."
"Chị phải chịu cảnh này tới chín... À không, tám tháng mười ngày nữa chắc chị chết mất."
Thẩm Tư Linh ngồi xuống bên cạnh, cô đưa tay sờ bụng Rania, có lòng tốt an ủi cô ấy:
"Lúc đầu em mới mang cũng cực vậy nhưng nhìn con đang dần lớn lên trong bụng... Bao nhiêu mệt mỏi đều không còn."
Rania cúi nhìn cái bụng còn chưa lớn, đưa tay xoa xoa nó, nụ cười hạnh phúc hiện lên trên gương mặt xinh đẹp.
Đây là kết tinh tình yêu của Rania và Lợi Tư Vũ.
"Chị sẽ cố gắng bảo vệ bảo bảo."
Cô chợt nhận ra có một sự thiếu sót trong ngôi nhà này, Thẩm Tư Linh nhìn xung quanh không thấy Lợi Tư Vũ, tiện miệng hỏi Rania:
"Anh hai đâu? Nãy giờ em về không thấy."
"A..." Rania vừa định mở miệng trả lời thì ở đâu cướp mất lời cô ấy, Lợi Tư Vũ từ trên lầu nhìn xuống, hét lớn:
"Anh đây!" Lợi Tư Vũ vừa tắm xong, tóc còn đọng nước, anh ta đi lại ôm lấy Rania.
"Sao thính quá vậy? Anh hai!" Rania lườm anh ta, cô ấy nắm tay thành nắm đấm cốc vào đầu Lợi Tư Vũ.
"Anh đau đó! Chưa gì mà em đã hành hạ anh rồi." Lợi Tư Vũ mặt mày nhăn nhó, xoa cái trán ửng đỏ.
Lợi Tư Vũ càng ngày bộc lộ tính nhõng nhẽo với Rania. Cô bật cười, quơ hai tay ngăn hai người khẩu chiến:
"Tới giờ rồi, mọi người mau đi ăn cơm."
"Anh coi chừng em đó." Rania cảnh cáo Lợi Tư Vũ, cô ấy đi trước tới bàn ăn.
Lợi Tư Vũ khó hiểu, anh ta kéo tay áo Thẩm Tư Linh nói nhỏ:
"Anh làm gì sai à?"
"Chị ấy khó chịu vì không còn được ăn diện nữa."
"Đâu phải chuyện gì lớn! Giờ cô ấy mang thai mà, đợi sinh xong rồi muốn ăn diện sao chả được!"
Cô kéo Lợi Tư Vũ lại sát hơn, nói chuyện để Rania không nghe thấy:
"Anh không biết gì hết, như vậy với phụ nữ là cực hình đó."
"Vậy anh phải làm sao? Anh chỉ muốn tốt cho cô ấy và con trong bụng thôi mà."
"Anh đừng lo quá, đây còn bình thường... Nè phụ nữ có thai rất nhạy cảm và dễ cáu bẩn, chuyện này còn nhỏ sau này anh sẽ được nếm thêm nhiều nữa."
"Em trải nghiệm rồi, anh cần em chỉ anh nhiều hơn."
"Được rồi! Trong thời gian này có gì em phụ anh chăm sóc chị ấy."
Rania ngồi ở bàn, tay ở không nghịch đũa. Cô ấy thấy mãi chưa có ai ngồi vào chỗ, bèn kêu:
"Cơm dọn ra rồi! Hai người nói chuyện lâu thế?"
"Anh và Tư Linh vào liền." Lợi Tư Vũ đáp lại, tay kéo cô đi cùng. Ly Ly vừa hay thay đồ xong chạy xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.