Chương 16
Chun
11/07/2019
Giờ này anh đang đi làm, ả ta thì đi shopping với đám bạn Chỉ còn mình cô ở nhà Cô không biết làm gì khác là ngồi xem tivi
Lát sau Hắc Tiệp chạy xe vào biệt thự Cô thấy xe liền chạy ra đón bọn họ
- "Cậu khoẻ hơn chưa? Này cậu mới sảy thai đừng đi lại lung tung" Tào Khê và Phi Yến kéo cô ngồi lại ghế sofa Hắc Tiệp và Tần Hạo thì ngồi bên cạnh
- "Tớ khoẻ rồi À mà này Hai cậu có thể kêu hai ông chú qua kia ngồi được không? Cái ghế có chút xíu mà chen chi năm người" Môi cô dựt dựt nói
- "Hừm Hứm Phi Yến của tôi mới khoẻ lại Tôi phải ở bên cô ấy hai bốn trên hai bốn Cậu qua kia ngồi đi" Tần Hạo đưa tay lên ho nhẹ
- "Tào Khê cũng cần tôi chăm sóc tôi ngồi xa cô ấy quá có chuyện gì cậu gánh nổi không!" Hắc Tiệp tay khoanh trước ngực, bắt chéo chân nói
Cô, Phi Yến, Tào Khê ngồi nghe mà buồn cười Hai ông này có cái ghế không mà cũng ngồi giành ngồi như con nít
- "Anh mau qua ghế kia ngồi đi" Tào Khê quay sang nhìn anh nói
- "Anh cũng vậy qua kia ngồi" Phi Yến nói
Hai người chỉ biết câm nín mà nghe theo Cô như thấy một màn vui trước mắt, tâm tình trở nên tốt hơn mà bật cười
Sau khi trò chuyện xong, cô ngỏ ý mời họ ở lại ăn cơm, đang giữa bữa thì anh về Phi Yến thấy anh thì người run lên cúi mặt xuống, tay cầm đũa đập mạnh xuống bàn khiến ai cũng nhìn cô Tần Hạo như hiểu ra điều gì liền đỡ Phi Yến ngồi dậy:
- "Xin lỗi hình như Phi Yến không được khoẻ Xin phép chúng tôi về trước" Anh đưa Phi Yến ra xe Hắc Tiệp và Tào Khê cũng đi theo:
- "Xin lỗi chúng tôi về trước Bữa sau chúng tôi sẽ bù"
Khi tiếng xe đã rời đi xa, anh mới từng bước đi lại bàn ăn Cô lạnh lùng vẫn tiếp tục ăn không thèm để ý đến anh Anh nhìn cô chằm chằm hỏi:
- "Đã khoẻ hơn chưa?"
- "Tôi khoẻ hay không cần ông quan tâm sao!? Đi mà quan tâm tình nhân bé bỏng của ông kìa"
Anh tức giận đi lại nắm chặt cầm cô:
- "Cứng miệng lắm Chắc cô khoẻ rồi chứ gì!?"
- "Ưm Này Ông thả tôi xuống" Anh cắn môi cô rồi khiêng cô lên lầu
- "Tối nay tôi cho cô khỏi lết xuống giường"
Anh ném mạnh cô xuống giường, tay cởi từng cúc áo trên người Giờ phút này anh không thể kìm chế được nữa Một tháng không muốn cô khiến anh phát điên Mặc dù anh đã tìm phụ nữ phát tiết nhưng họ không thể thỏa mãn được anh Anh lao vào cô như con thú đói Cô sợ hãi lùi lại anh liền kéo mạnh cô khiến cô nằm dưới thân anh Anh xé toang quần áo trên người cô Cô khóc lóc năn nỉ anh, anh không màng tới cô mà dùng cự long đi vào trong cô
Đêm đó, cô và anh lại lần nữa giao hợp Anh hành hạ cô mấy hiệp, tới sáng mới cho cô ngủ
- -----------------
Sáng hôm sau, cô ngủ tới mười hai giờ trưa mới dậy, trên người cô toàn thân là dấu vết hoan ái tối hôm qua anh để lại, cô lết tấm thân mệt mỏi đi xuống lầu thấy ả đang ăn trưa, anh thì đi làm Cô thở dài đi tới ngồi vào bàn ăn Ả nhìn thấy cô liền nhăn mặt khó chịu:
- "Đêm qua cô đắc ý lắm nhỉ!?"
- "Cô có vẻ không vui nhỉ!?" Cô vẫn tiếp tục ăn
- "Hừ Cô Cô đừng nghĩ quyến rũ anh ấy là sẽ vào được Lâm gia" Ả tức giận chỉ thẳng mặt cô
- "Chẵng phải tôi đang ở Lâm gia hợp Pháp sao!? Chỉ có cô đang ở nhờ nhà tôi Nên biết thân biết phận một chút"
- "Cô Cô sớm muộn anh ấy cũng đuổi cô ra khỏi Lâm gia thôi" Ả tức giận quay người bỏ đi
Cô nhìn ả lắc đầu tiếp tục ăn
- --------------------
Tối đó cô nằm trong phòng, mắt nhìn ra cửa sổ, đầu cô dần hiện lên hình ảnh đứa bé còn nguyên dây rốn đang nằm ngủ trong bụng mẹ, bất giác cô đưa tay rồi rụt tay lại, nước mắt cô không tự chủ tuôn rơi:
Con ơi! Tha lỗi cho mẹ! Kiếp này mẹ không bảo vệ được con!
Từ ngày sảy thai đêm nào cô cũng mơ thấy đứa bé Nó tới gặp cô, trách cô sao lại sơ ý để bị sảy thai, trách cô sao lại không cố gắng bảo vệ nó
Hức Hức Hức!
Cô khóc cả đêm đến khi mắt sưng húp lên cô mới ngừng khóc
Đêm nay, cô không ngủ được nên đi vòng vòng xung quanh Càng đi bất chợt cô dừng lại trước một căn phòng Hình như trước đây cô nghe Vú Đường nói đây là phòng cấm, chưa ai dám bước vào Cô tò mò nên mở cửa, đây là phòng ngủ nhưng sao cô cứ cảm thấy nó âm u thế nào như là lâu lắm rồi chưa có người ở Cô đi khắp xung quanh phòng chợt nhìn thấy một tấm ảnh cưới treo đầu giường Người phụ nữ trong hình mang vẻ đẹp dịu dàng, nụ cười hiền hậu ôm lấy người đàn ông có nét hao hao giống anh Cô nhìn chăm chú vào tấm hình mà không để ý đến tiếng mở cửa:
- "AI CHO PHÉP CÔ VÀO PHÒNG BA MẸ TÔI!" Anh tức giận lớn tiếng
- "Tôi Tôi" Cô giật mình quay sang hướng tiếng phát ra
- "Tôi chưa cho phép sao cô dám" Anh tiến lại gần, tay nắm chặt tay cô
Anh dùng lực mạnh nắm tay cô khiến cô đau Cô nhíu mày vùng vẫy cố thoát khỏi anh
- "Ông Buông tôi ra"
Anh không để ý đến lời nói của cô kéo cô đi xuống phía tầng hầm Cô thấy vậy liền càng sợ hãi hơn Tới tầng hầm anh ném mạnh cô xuống sàn nhà, sau đó trói đứng cô vào cột sắt Cô cố gắng vùng vẫy van xin anh nhưng anh không màng Anh dùng dây nịch da quất tới tấp vào người cô
Lát sau Hắc Tiệp chạy xe vào biệt thự Cô thấy xe liền chạy ra đón bọn họ
- "Cậu khoẻ hơn chưa? Này cậu mới sảy thai đừng đi lại lung tung" Tào Khê và Phi Yến kéo cô ngồi lại ghế sofa Hắc Tiệp và Tần Hạo thì ngồi bên cạnh
- "Tớ khoẻ rồi À mà này Hai cậu có thể kêu hai ông chú qua kia ngồi được không? Cái ghế có chút xíu mà chen chi năm người" Môi cô dựt dựt nói
- "Hừm Hứm Phi Yến của tôi mới khoẻ lại Tôi phải ở bên cô ấy hai bốn trên hai bốn Cậu qua kia ngồi đi" Tần Hạo đưa tay lên ho nhẹ
- "Tào Khê cũng cần tôi chăm sóc tôi ngồi xa cô ấy quá có chuyện gì cậu gánh nổi không!" Hắc Tiệp tay khoanh trước ngực, bắt chéo chân nói
Cô, Phi Yến, Tào Khê ngồi nghe mà buồn cười Hai ông này có cái ghế không mà cũng ngồi giành ngồi như con nít
- "Anh mau qua ghế kia ngồi đi" Tào Khê quay sang nhìn anh nói
- "Anh cũng vậy qua kia ngồi" Phi Yến nói
Hai người chỉ biết câm nín mà nghe theo Cô như thấy một màn vui trước mắt, tâm tình trở nên tốt hơn mà bật cười
Sau khi trò chuyện xong, cô ngỏ ý mời họ ở lại ăn cơm, đang giữa bữa thì anh về Phi Yến thấy anh thì người run lên cúi mặt xuống, tay cầm đũa đập mạnh xuống bàn khiến ai cũng nhìn cô Tần Hạo như hiểu ra điều gì liền đỡ Phi Yến ngồi dậy:
- "Xin lỗi hình như Phi Yến không được khoẻ Xin phép chúng tôi về trước" Anh đưa Phi Yến ra xe Hắc Tiệp và Tào Khê cũng đi theo:
- "Xin lỗi chúng tôi về trước Bữa sau chúng tôi sẽ bù"
Khi tiếng xe đã rời đi xa, anh mới từng bước đi lại bàn ăn Cô lạnh lùng vẫn tiếp tục ăn không thèm để ý đến anh Anh nhìn cô chằm chằm hỏi:
- "Đã khoẻ hơn chưa?"
- "Tôi khoẻ hay không cần ông quan tâm sao!? Đi mà quan tâm tình nhân bé bỏng của ông kìa"
Anh tức giận đi lại nắm chặt cầm cô:
- "Cứng miệng lắm Chắc cô khoẻ rồi chứ gì!?"
- "Ưm Này Ông thả tôi xuống" Anh cắn môi cô rồi khiêng cô lên lầu
- "Tối nay tôi cho cô khỏi lết xuống giường"
Anh ném mạnh cô xuống giường, tay cởi từng cúc áo trên người Giờ phút này anh không thể kìm chế được nữa Một tháng không muốn cô khiến anh phát điên Mặc dù anh đã tìm phụ nữ phát tiết nhưng họ không thể thỏa mãn được anh Anh lao vào cô như con thú đói Cô sợ hãi lùi lại anh liền kéo mạnh cô khiến cô nằm dưới thân anh Anh xé toang quần áo trên người cô Cô khóc lóc năn nỉ anh, anh không màng tới cô mà dùng cự long đi vào trong cô
Đêm đó, cô và anh lại lần nữa giao hợp Anh hành hạ cô mấy hiệp, tới sáng mới cho cô ngủ
- -----------------
Sáng hôm sau, cô ngủ tới mười hai giờ trưa mới dậy, trên người cô toàn thân là dấu vết hoan ái tối hôm qua anh để lại, cô lết tấm thân mệt mỏi đi xuống lầu thấy ả đang ăn trưa, anh thì đi làm Cô thở dài đi tới ngồi vào bàn ăn Ả nhìn thấy cô liền nhăn mặt khó chịu:
- "Đêm qua cô đắc ý lắm nhỉ!?"
- "Cô có vẻ không vui nhỉ!?" Cô vẫn tiếp tục ăn
- "Hừ Cô Cô đừng nghĩ quyến rũ anh ấy là sẽ vào được Lâm gia" Ả tức giận chỉ thẳng mặt cô
- "Chẵng phải tôi đang ở Lâm gia hợp Pháp sao!? Chỉ có cô đang ở nhờ nhà tôi Nên biết thân biết phận một chút"
- "Cô Cô sớm muộn anh ấy cũng đuổi cô ra khỏi Lâm gia thôi" Ả tức giận quay người bỏ đi
Cô nhìn ả lắc đầu tiếp tục ăn
- --------------------
Tối đó cô nằm trong phòng, mắt nhìn ra cửa sổ, đầu cô dần hiện lên hình ảnh đứa bé còn nguyên dây rốn đang nằm ngủ trong bụng mẹ, bất giác cô đưa tay rồi rụt tay lại, nước mắt cô không tự chủ tuôn rơi:
Con ơi! Tha lỗi cho mẹ! Kiếp này mẹ không bảo vệ được con!
Từ ngày sảy thai đêm nào cô cũng mơ thấy đứa bé Nó tới gặp cô, trách cô sao lại sơ ý để bị sảy thai, trách cô sao lại không cố gắng bảo vệ nó
Hức Hức Hức!
Cô khóc cả đêm đến khi mắt sưng húp lên cô mới ngừng khóc
Đêm nay, cô không ngủ được nên đi vòng vòng xung quanh Càng đi bất chợt cô dừng lại trước một căn phòng Hình như trước đây cô nghe Vú Đường nói đây là phòng cấm, chưa ai dám bước vào Cô tò mò nên mở cửa, đây là phòng ngủ nhưng sao cô cứ cảm thấy nó âm u thế nào như là lâu lắm rồi chưa có người ở Cô đi khắp xung quanh phòng chợt nhìn thấy một tấm ảnh cưới treo đầu giường Người phụ nữ trong hình mang vẻ đẹp dịu dàng, nụ cười hiền hậu ôm lấy người đàn ông có nét hao hao giống anh Cô nhìn chăm chú vào tấm hình mà không để ý đến tiếng mở cửa:
- "AI CHO PHÉP CÔ VÀO PHÒNG BA MẸ TÔI!" Anh tức giận lớn tiếng
- "Tôi Tôi" Cô giật mình quay sang hướng tiếng phát ra
- "Tôi chưa cho phép sao cô dám" Anh tiến lại gần, tay nắm chặt tay cô
Anh dùng lực mạnh nắm tay cô khiến cô đau Cô nhíu mày vùng vẫy cố thoát khỏi anh
- "Ông Buông tôi ra"
Anh không để ý đến lời nói của cô kéo cô đi xuống phía tầng hầm Cô thấy vậy liền càng sợ hãi hơn Tới tầng hầm anh ném mạnh cô xuống sàn nhà, sau đó trói đứng cô vào cột sắt Cô cố gắng vùng vẫy van xin anh nhưng anh không màng Anh dùng dây nịch da quất tới tấp vào người cô
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.