Chương 37
Chun
11/07/2019
Đằng Minh cảm nhận được luồng ánh mắt sát khí nhìn về phía anh Khi phục vụ bưng món ra anh đã quay sang cửa, thấy Lâm Tạ Phong nhìn anh như muốn ăn tươi nuốt sống Anh nhếch mép cười, cố tình gắp thức ăn cho cô, mắt vẫn liếc nhìn biểu hiện của anh ta Cô bất ngờ trước hành động của anh, lịch sự gật đầu:
"Cảm ơn!"
"Cô nên ăn nhiều Cô ốm quá đấy" Đằng Minh nói trêu chọc cô
"Nói đúng hơn là tôi ăn nhiều nhưng không tăng nổi" Cô cười đùa với anh
"Vậy cô ăn nhiều vào chừng nào tăng thì thôi"
"Anh khéo đùa! Tôi lên kí ai dám nhìn!" Cô đưa tay che miệng cười để không phát ra tiếng
""
""
Bọn họ vui vẻ quá nhỉ? Anh thật muốn băm tên đó ra trăm mảnh, dám giành người con gái của anh Hết Lợi Tư Vũ giờ tới Đằng Minh - kẻ thù của anh Xung quanh cô có quá nhiều chó sói Anh phải bọc cô lại mới được
Đằng Minh nhìn biểu hiện của anh mà hài lòng, đúng như dự đoán Anh đưa tay lau vết thức ăn trên môi cô, đã thành công chọc tức Lâm Tạ Phong Cô vì quá đột ngột không kịp phản ứng, để mặc tay anh lau cho cô Một đôi tay mạnh mẽ từ đâu kéo cô đứng dậy, ôm chặt vào lòng
"Anh tránh xa cô ấy ra!"
Giọng nói quen quá! Lúc này cô mới kịp phản ứng, ngước lên đối diện ánh mắt rực lửa
Lâm Tạ Phong!
Cô liền vùng vẫy kịch liệt, cố thoát khỏi vòng ôm của anh Anh nhận ra vật nhỏ đang động đậy, ôm cô càng chặt hơn
"Anh có quyền gì bắt tôi tránh xa cô ấy!" Đằng Minh liếc ánh mắt sắc lạnh nhìn anh, đứng dậy
"Tôi là chồng cô ấy!" Anh gằn từng chữ Cô nghe được lời từ miệng anh nói, tức giận giậm mạnh vào chân anh Anh nhăn mặt, tay thả lỏng hơn Cô lợi dụng sơ hở đẩy anh ra
"Tôi với anh không có quan hệ gì cả! Chồng Tôi và anh còn chưa kết hôn!" Cô trừng mắt nhìn anh
"Nhưng chúng ta đã có con!" Cảm thấy trong lòng dâng lên một cỗ trống rỗng Anh nhìn cô
"Con Ha Chính anh đã giết con của chúng ta!" Cả người cô run lên, cố kìm lại nước mắt, móng tay đã cắm vào thịt khiến nó hằn đỏ
"Anh" Anh nắm lấy vai cô Nhìn thẳng vào đôi mắt trong suốt của cô: "Em về với anh đi được không?"
"Không thể! Nợ đã trả hết tôi với anh không còn quan hệ gì cả Anh buông tha tôi đi!" Cô đưa tay nắm chặt bàn tay anh, cố đẩy tay anh ra khỏi vai mình Anh nhìn chăm chú từng đường nét trên gương mặt cô, tay nắm vai cô chặt hơn Anh kéo cô ngã vào lòng anh, cánh môi bạc áp lên cánh môi anh đào của cô, mạnh bạo mà mút lấy hương vị ngọt ngào trong miệng cô Đã bốn năm, anh thật nhớ hương vị này, làm anh mê đắm không tài nào thoát ra được!
"Ưm Ưm" Cô cố dùng sức đẩy anh ra, tay đấm liên tiếp vào lưng anh Mọi người trong phòng nhìn một màn trước mắt, nhưng điều khiến họ kinh hãi hơn
Chát!
Anh bất ngờ, đưa tay sờ má trái, năm dấu tay hiện đỏ trên mặt anh, mắt mở to nhìn cô Cô vậy mà lại tát anh!
Cô thở hổn hển, ánh mắt tức giận nhìn anh, bàn tay tát anh đã đỏ lên Đằng Minh đứng một bên nhìn bọn họ mà đắc ý
"Anh cút đi cho tôi!" Cô hét lên Lần đầu tiên, cô lớn tiếng với anh Cô tức giận thật rồi!
"Cô ấy bảo anh cút đấy! Anh mau đi đi!" Đằng Minh lúc này chịu lên tiếng, anh đi tới, tay để lên eo cô
"Im đi! Còn em Em dám tát anh!" Anh tức giận, mắt đỏ ngầu hằn lên từng tia máu
"Tại sao anh không buông tha cho tôi! Năm năm chưa đủ sao? Anh còn muốn gì nữa?" Cô không thể kìm được, nước mắt đã chảy xuống gò má cô, tay nắm chặt hơn
"Chưa đủ!!! Anh muốn em!!!" Anh hét lớn Tiếng hét của anh làm mọi người xung quanh càng run sợ hơn
"Được!" Cô đưa tay nắm lấy vạt áo Đằng Minh, kéo anh lại gần, đặt môi cô lên môi anh Đằng Minh kinh ngạc bất động trước hành động của cô, đây hoàn toàn không nằm trong kế hoạch của anh Cô từ từ thả anh ra, nhìn về Lâm Tạ Phong
"Trong lòng tôi có người khác rồi! Anh hài lòng chưa?"
Anh nắm chặt tay thành nắm đấm, ánh mắt giận dữ cùng đau khổ nhìn cô Anh tuyệt vọng quay lưng rời đi
Đau quá! Ánh mắt cô buồn bã nhìn anh rời đi!
"Xin lỗi đã mạo phạm! Tôi muốn về nhà!" Cô đi lại bàn đeo túi xách, tay lau đi giọt nước mắt
"Tôi đưa cô về"
Đằng Minh dừng xe, cô liền xuống xe chạy nhanh vào Lợi gia Cô nhốt mình trong phòng, cơ thể nhỏ nhắn ngồi sụp xuống đất
A A A
Cô gào khóc, tiếng khóc thê lương Bao nhiêu tâm tình cô dồn nén trong lòng nay đã tuôn ra Trong đầu thoáng hiện kí ức về năm năm trước Mười hai tuổi, cô gặp anh, ánh mắt anh lạnh lẽo ẩn chứa sự cô đơn Anh cho cô cảm giác yêu thương mà ba năm cô chưa được cảm nhận Mười bảy tuổi, anh cho cô biết thế nào là tận cùng của nỗi tuyệt vọng, anh hành hạ cô, sỉ nhục cô! Cô vẫn can tâm yêu anh!
Đau quá! Tim cô đau quá! Cô đưa tay nắm chặt lồng ngực
Cô làm vậy là đúng hay sai?
"Cảm ơn!"
"Cô nên ăn nhiều Cô ốm quá đấy" Đằng Minh nói trêu chọc cô
"Nói đúng hơn là tôi ăn nhiều nhưng không tăng nổi" Cô cười đùa với anh
"Vậy cô ăn nhiều vào chừng nào tăng thì thôi"
"Anh khéo đùa! Tôi lên kí ai dám nhìn!" Cô đưa tay che miệng cười để không phát ra tiếng
""
""
Bọn họ vui vẻ quá nhỉ? Anh thật muốn băm tên đó ra trăm mảnh, dám giành người con gái của anh Hết Lợi Tư Vũ giờ tới Đằng Minh - kẻ thù của anh Xung quanh cô có quá nhiều chó sói Anh phải bọc cô lại mới được
Đằng Minh nhìn biểu hiện của anh mà hài lòng, đúng như dự đoán Anh đưa tay lau vết thức ăn trên môi cô, đã thành công chọc tức Lâm Tạ Phong Cô vì quá đột ngột không kịp phản ứng, để mặc tay anh lau cho cô Một đôi tay mạnh mẽ từ đâu kéo cô đứng dậy, ôm chặt vào lòng
"Anh tránh xa cô ấy ra!"
Giọng nói quen quá! Lúc này cô mới kịp phản ứng, ngước lên đối diện ánh mắt rực lửa
Lâm Tạ Phong!
Cô liền vùng vẫy kịch liệt, cố thoát khỏi vòng ôm của anh Anh nhận ra vật nhỏ đang động đậy, ôm cô càng chặt hơn
"Anh có quyền gì bắt tôi tránh xa cô ấy!" Đằng Minh liếc ánh mắt sắc lạnh nhìn anh, đứng dậy
"Tôi là chồng cô ấy!" Anh gằn từng chữ Cô nghe được lời từ miệng anh nói, tức giận giậm mạnh vào chân anh Anh nhăn mặt, tay thả lỏng hơn Cô lợi dụng sơ hở đẩy anh ra
"Tôi với anh không có quan hệ gì cả! Chồng Tôi và anh còn chưa kết hôn!" Cô trừng mắt nhìn anh
"Nhưng chúng ta đã có con!" Cảm thấy trong lòng dâng lên một cỗ trống rỗng Anh nhìn cô
"Con Ha Chính anh đã giết con của chúng ta!" Cả người cô run lên, cố kìm lại nước mắt, móng tay đã cắm vào thịt khiến nó hằn đỏ
"Anh" Anh nắm lấy vai cô Nhìn thẳng vào đôi mắt trong suốt của cô: "Em về với anh đi được không?"
"Không thể! Nợ đã trả hết tôi với anh không còn quan hệ gì cả Anh buông tha tôi đi!" Cô đưa tay nắm chặt bàn tay anh, cố đẩy tay anh ra khỏi vai mình Anh nhìn chăm chú từng đường nét trên gương mặt cô, tay nắm vai cô chặt hơn Anh kéo cô ngã vào lòng anh, cánh môi bạc áp lên cánh môi anh đào của cô, mạnh bạo mà mút lấy hương vị ngọt ngào trong miệng cô Đã bốn năm, anh thật nhớ hương vị này, làm anh mê đắm không tài nào thoát ra được!
"Ưm Ưm" Cô cố dùng sức đẩy anh ra, tay đấm liên tiếp vào lưng anh Mọi người trong phòng nhìn một màn trước mắt, nhưng điều khiến họ kinh hãi hơn
Chát!
Anh bất ngờ, đưa tay sờ má trái, năm dấu tay hiện đỏ trên mặt anh, mắt mở to nhìn cô Cô vậy mà lại tát anh!
Cô thở hổn hển, ánh mắt tức giận nhìn anh, bàn tay tát anh đã đỏ lên Đằng Minh đứng một bên nhìn bọn họ mà đắc ý
"Anh cút đi cho tôi!" Cô hét lên Lần đầu tiên, cô lớn tiếng với anh Cô tức giận thật rồi!
"Cô ấy bảo anh cút đấy! Anh mau đi đi!" Đằng Minh lúc này chịu lên tiếng, anh đi tới, tay để lên eo cô
"Im đi! Còn em Em dám tát anh!" Anh tức giận, mắt đỏ ngầu hằn lên từng tia máu
"Tại sao anh không buông tha cho tôi! Năm năm chưa đủ sao? Anh còn muốn gì nữa?" Cô không thể kìm được, nước mắt đã chảy xuống gò má cô, tay nắm chặt hơn
"Chưa đủ!!! Anh muốn em!!!" Anh hét lớn Tiếng hét của anh làm mọi người xung quanh càng run sợ hơn
"Được!" Cô đưa tay nắm lấy vạt áo Đằng Minh, kéo anh lại gần, đặt môi cô lên môi anh Đằng Minh kinh ngạc bất động trước hành động của cô, đây hoàn toàn không nằm trong kế hoạch của anh Cô từ từ thả anh ra, nhìn về Lâm Tạ Phong
"Trong lòng tôi có người khác rồi! Anh hài lòng chưa?"
Anh nắm chặt tay thành nắm đấm, ánh mắt giận dữ cùng đau khổ nhìn cô Anh tuyệt vọng quay lưng rời đi
Đau quá! Ánh mắt cô buồn bã nhìn anh rời đi!
"Xin lỗi đã mạo phạm! Tôi muốn về nhà!" Cô đi lại bàn đeo túi xách, tay lau đi giọt nước mắt
"Tôi đưa cô về"
Đằng Minh dừng xe, cô liền xuống xe chạy nhanh vào Lợi gia Cô nhốt mình trong phòng, cơ thể nhỏ nhắn ngồi sụp xuống đất
A A A
Cô gào khóc, tiếng khóc thê lương Bao nhiêu tâm tình cô dồn nén trong lòng nay đã tuôn ra Trong đầu thoáng hiện kí ức về năm năm trước Mười hai tuổi, cô gặp anh, ánh mắt anh lạnh lẽo ẩn chứa sự cô đơn Anh cho cô cảm giác yêu thương mà ba năm cô chưa được cảm nhận Mười bảy tuổi, anh cho cô biết thế nào là tận cùng của nỗi tuyệt vọng, anh hành hạ cô, sỉ nhục cô! Cô vẫn can tâm yêu anh!
Đau quá! Tim cô đau quá! Cô đưa tay nắm chặt lồng ngực
Cô làm vậy là đúng hay sai?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.